Bắt Được Người Đàn Ông Lưu Manh
-
Chương 1
“Ba!”
“Ba ba!”
Nhận được tin tức ba bị bệnh, hai anh em Phong Thượng Văn và Phong Thượng Vũ lập tức bỏ ngay công việc chạy tới bệnh viện xem xét.
“Các con tới rồi!” Ngồi bên cạnh giường bệnh là người phụ nữ với nét mặt tái nhợt, ngay cả chào hỏi cũng có chút yếu ớt, khác hẳn với tiếng nói lanh lảnh ngày thường.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Con lớn Phong Thượng Văn hỏi trước tiên.
“Đúng vậy! Sao ba lại đột nhiên nằm viện?” Em sinh đôi Phong Thượng Vũ hỏi tiếp. Không thể tin được ba từ trước đến nay luôn khỏe mạnh, thế nhưng lại đột nhiên vào viện.
“Bác sĩ nói ba con bị trúng gió nhẹ”. Mẹ Phong thở dài
“Sao ba đang khỏe mạnh lại trúng gió” Phong Thượng Văn trừng mắt nhìn ba, trong đầu nghĩ đến hình ảnh hai người thường xảy ra xung đột trong quá khứ.
“Còn không phải bởi vì gần đây thời tiết thay đổi lớn, thân thể ba con chịu không nổi nên dẫn đến trúng gió, may là được phát hiện sớm bằng không hôm nay ba con đã không nằm ở nơi này” Mẹ Phong nói xong hốc mắt liền đỏ.
“…” Lời của mẹ Phong làm cho hai anh em không biết nói gì, ánh trăng không hẹn mà hướng về phía giường bệnh, hóa ra ba của bọn họ từ lúc nào đã già đi theo năm tháng, tóc trở nên bạc trắng, trên mặt hằn sâu những nếp nhăn.
“Thượng Văn, Thượng Vũ, mẹ biết thực ra các con cũng không muốn tiếp nhận công việc làm ăn của công ty, trước đây mẹ cũng không muốn ba con mấy người tranh cãi vì chuyện này, thế nhưng hiện tại tình huống đã khác, ba của con bị bệnh không báo trước, cũng không biết tình hình có chuyển biến tốt đẹp hay không, mẹ hi vọng một trong hai con hãy quay về tiếp nhận công việc của công ty, có được không?” mẹ Phong kiềm nén khó chịu trong lòng mở miệng yêu cầu.
Phong Thượng Vũ liếc mắt nhìn anh trai, trong lòng đã có quyết định.
“Mẹ, để con tới công ty là được rồi.”
“Thượng Vũ, con nói thật sao?” mẹ Phong không thể tin được Thượng Vũ lại có thể hoàn toàn đáp ứng, bà còn tưởng rằng cần phải khuyên nhủ vài lần mới được.
“Dù sao công việc cũng như vậy, môi trường làm việc cũng không khác.” Anh nhún vai nói, không bỏ qua gương mặt kinh ngạc của anh trai.
“Vậy thực sự quá tốt, có con ở công ty mẹ cũng không cần lo lắng.” Mẹ Phong yên tâm cảm thán.
“Mẹ, con mong mẹ đừng quá tin tưởng con vì dù sao con cũng không có kinh nghiệm thương trường.” Phong Thượng Vũ lộ ra khuôn mặt tươi cười định gạt đi bầu không khí ngột ngạt trong phòng bệnh.
“Thượng Vũ, mẹ tin con có thể làm được”. Mẹ Phong cũng không phải tùy tiện nói, Phong gia ban anh em ngay từ nhỏ đã bắt đầu học tập kiến thức về kinh doanh, sau đó vì những mâu thuẫn trong gia đình mà việc này cũng bị gián đoạn.
“Vậy khi nào con về công ty? Để mẹ báo với bộ phận chủ quản”. Mẹ Phong lại hỏi.
“Mẹ, không cần lo lắng, cứ để con tự liên lạc là được rồi”. Phong Thượng Văn đi tới ôm mẹ.
“Mẹ, phải chăm sóc mình thật tốt, đừng quá lo lắng!”. Bà gật đầu, dù sao con trai thứ hai cũng đã đáp ứng tiếp nhận công ty, để Thượng Vũ tự xử lý là tốt nhất.
“Mẹ, một mình chăm sóc ba có mệt mỏi lắm không? Có cần thuê thêm người đến giúp không?” Thượng Văn săn sóc hỏi.
“Thượng Văn, không cần đâu! Tối nay Thượng Tín và Thiều Tề sẽ qua giúp mẹ.” Mẹ Phong cười nói.
“Kì quái, đến đây lâu như vậy sao còn chưa thấy Thượng Trí? Nó đã tới chưa?” Phong Thượng Vũ thuận miệng hỏi.
“Hiện tại Thượng Trí và Lê Nhã đi công tác ở Hy Lạp, tạm thời chưa trở lại, mẹ nghĩ chờ thêm vài ngày nữa mới thông báo cho chúng, để tránh Thượng Trí phân tâm, đến lúc đó ảnh hưởng không tốt đến công việc.” Mẹ Phong lắc đầu.
Đột nhiên điện thoại Phong Thượng Văn vang lên, anh đi ra ngoài cửa nghe điện thoại, không bao lâu quay lại. “Mẹ, trong cục có việc con phải trở về một chuyến.”
“Không sao, công việc quan trọng hơn, Thượng Vũ, nếu con bận thì cũng đi đi!” Mẹ Phong phất tay đuổi người.
“Mẹ, vậy chúng con về cục trước, sau khi tan ca chúng con lại tới.” Phong Thượng Vũ ôm bà một cái, rồi mới cùng Thượng Văn rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, Phong Thượng Văn rốt cuộc cũng có thể hỏi ra ý nghĩ trong lòng: “Thượng Vũ, em nghĩ mình thật sự muốn tiếp nhận công ty sao?”
“Làm sao? Anh nghi ngờ hả?” Bộ dạng trả lời của Phong Thượng Vũ cà lơ phất phơ.
“Em nghiêm túc một chút.” Phong Thượng Văn nhíu mày.
“Em thực sự nghiêm túc!” Anh vẫn thoải mái trả lời. “Yên tâm đi! Kì thật việc này em đã sớm nghĩ qua. Anh ở cục lập công liên tục, nhanh chóng sẽ thăng lên chức cục trưởng, Thượng Trí cũng có sự nghiệp của mình, Thượng Tín tuổi còn nhỏ, chỉ có em còn tự do, cũng sớm chán công việc hiện tại, trở về tiếp nhận công ty vui đùa một chút cũng không khác lắm.”
“Được rồi, em không phải bởi vì mọi người mới miễn cưỡng chính mình thay ba tiếp nhận công việc của công ty là tốt rồi.” Phong Thượng Văn liếc anh một cái.
“Chuyện cười! Anh khi nào thì thấy em miễn cưỡng gắng gượng chính mình đi làm chuyện không muốn.” Phong Thượng Vũ quay đầu chống lại mắt anh trai.
Giằng co vài giây, Phong Thượng Văn nở nụ cười.
“Nói cũng đúng, em đó! Cái gì cũng chịu, chỉ không chịu thiệt.”
“Cảm ơn anh đã khích lệ” Phong Thượng Vũ cười hì hì tiếp nhận lời khen ngợi.
Tương lai có thể được chơi!
Phong Thượng Vũ từ bỏ thân phận cảnh sát, đã quen với tất cả việc trên thương trường, điều này cũng nên cảm ơn mấy ông già ở công ty, không biết nên nói bọn họ tin tưởng anh thái quá hay là rất trung thành với ba, quá trình anh tiếp nhận công việc, không xuất hiện bất luận làn sóng dư luận nào, mọi người ngược lại toàn sức giúp đỡ anh – kẻ tay mơ giữa chừng đổi nghề này.
Có lẽ anh thực sự có thiên phú về thương nghiệp, mấy lần đầu tư sinh lợi, khiến tập đoàn đạt được lợi ích khổng lồ, thuận tiện kéo theo giá cổ phiếu tăng lên, nhóm cổ đông vui mừng càng thêm khẳng định năng lực của anh, cũng làm cho anh cao hứng càng thêm có ý chí chiến đấu, công ty phát triển càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Nếu như muốn nói, việc duy nhất làm anh cảm thấy gò bó, chính là mỗi ngày phải mặc âu phục, anh thực sự không hiểu vì sao người đi làm nhất định phải mặc như vậy, ăn mặc thoải mái thì có làm sao?
Thư kí Nhã Lỵ gõ cửa xong liền đi vào phòng tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, cuộc hẹn của ngài và Trương tổng bên công ty Thuận Thế đã gần đến giờ, chúng ta nên xuất phát thôi.”
“Được, tôi đã biết.” Thu hồi suy nghĩ, Phong Thượng Vũ rất tự nhiên đứng dậy rời khỏi.
“Tổng giám đốc!” Nhã Lỵ thấy thế vội vàng gọi.
“Làm sao vậy?”
“Anh đã quên.” Cô chỉ vào cổ.
“A! Đúng! May mà cô nhắc nhở tôi!” Phong Thượng Vũ theo phản xạ sờ lên cổ, lúc này mới nhớ đến cà vạt của mình đã sớm bị anh tháo xuống, nhét trên lưng ghế tựa.
“Chết tiệt! làm thế nào đeo cái thứ này lên đây?” Anh tùy tiện khoác cà vạt lên cổ.
“Tổng giám đốc, tôi đến giúp anh!” Nhã Lỵ đến bên cạnh anh, không đến vài giây đồng hồ đã hoàn thành xong bằng đôi tay khéo léo.
“Nhã Lỵ, không có cô thì tôi biết làm cái gì bây giờ a!” Phong Thượng Vũ bỗng nhiên nở nụ cười tà khí.
Thư kí ở công ty anh có thể nói là tài mạo vẹn toàn, chỉ là cá tính cứng nhắc này làm cho anh nhớ đến một người phụ nữ. Chắc cũng khoảng nửa năm rồi, không biết cô ấy gần đây thế nào?
Tính toán thời điểm, anh cảm thấy mình cũng nên xuất hiện nghiệm thu thành quả.
“Tổng giám đốc nếu không có tôi vẫn có người đến thay thế vị trí của tôi.” Nhã Lỵ hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng của anh.
“Đối với tôi mà nói không ai có khả năng thay thế vị trí của cô.” Phong Thượng Vũ bộ dạng lưu manh nói.
“Tổng giám đốc anh làm như thế sẽ khiến mọi người hiểu lầm” Nhã Lỵ buông mắt xuống, lui từng bước.
Cô đã sớm thăm dò ông chủ, chỉ là thích đùa mà thôi, nhưng cũng không có hành động bỡn cợt gì khi làm việc, trừ điểm này, tính cách của ông chủ đã có sự thay đổi lớn, nửa năm trước khi vừa mới tiếp nhận công việc ở công ty còn có chút bất cần, hiện tại đã có khác biệt, càng lúc càng có kiểu cách của tổng giám đốc khi làm việc.
“Nhưng cô cũng sẽ không hiểu lầm a!” Phong Thượng Vũ nhướng lông mày.
“Đó là bởi vì tôi không muốn mất đi công việc này.” Nhã Lỵ nói ngay cả một chút vẻ mặt đều không có. “Tổng giám đốc, lần thứ hai phải nhắc nhở ngài, nếu không nhanh đi thì sẽ đến muộn.”
Ai, được rồi. Phong Thượng Vũ bỏ qua. “Được rồi, tôi đi. Đúng rồi, giúp tôi đặt một bó hoa hồng, sau khi đưa tới thì cô hãy nhận đi nhé! Cứ xem như là món quà an ủi cho những vất vả cực nhọc của cô.”
“Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc, nếu có thể chuyển những bông hoa đó thành thời gian thì tôi sẽ thực sự cảm kích hơn.” Nhã Lỵ vẫn duy trì thần sắc như cũ, trước sau như một trả lời.
“Ha ha ha, Nhã Lỵ cô thực sự quá thông minh.” Anh cười lớn đi ra khỏi văn phòng làm việc.
---------------------------------
“Tôi là Yến My chuyên môn về giải phẫu người chết hiện tại tiến hành giải phẫu ca thứ 238 …”
Trong phòng phẫu thuật, một nữ pháp y mặc áo khoác trắng đang đứng cạnh bàn giải phẫu, đối mặt với một người đàn ông đã chết, cô cầm lấy dao phẫu thuật, nghiêm túc làm việc, một bên thì thào tự nói vào máy ghi âm, sau đó dùng lời ghi âm đó viết báo cáo.
“Người chết bị vết thương chí mạng ở đầu, gần huyệt thái dương có dấu vết cháy xém, có thể là do vết bỏng của súng tạo thành khi bắn, nhưng cánh tay người chết không có máu dính vào, xương, não, ngón tay cái và ngón trỏ cũng không có vết thương do súng bắn tạo thành hoặc hiện tượng ám khói, khả năng tự sát là rất thấp…”
Con dao trên tay cô di chuyển chính xác trên người chết, ngay cả một chút cau mày cũng không có.
Một giờ sau, cô gần như thuận lợi hoàn thành công việc, ngồi trong phòng làm việc viết báo cáo.
“Yến My, sao không ăn cơm đi? Có muốn đi ăn cùng tôi không?” Đồng nghiệp Trần Vũ có mái tóc xoăn, vóc người hơi mập ghé đầu vào.
“Không cần, tôi còn bận việc.” Cô chỉ thoáng ngẩng đầu, tầm mắt lại chuyển đến màn hình máy tính.
“Vậy được rồi!” Huých nhẹ một cái, Trần Vũ thực sự thức thời không hề miễn cưỡng cô nữa, nhưng lại đặt mông ngồi đối diện.
Ai, đây là lần thứ ba mươi hai anh bị từ chối, nhớ lại ba tháng trước khi anh vừa đến đây thì liền bị vẻ đẹp của Yến My “giết” (ý bảo bị hấp dẫn), đáng tiếc là mỗi lần mời đều bị từ chối làm cho lòng nhiệt tình tràn đầy của anh dần nguội lạnh, hiện tại anh mời cô cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, không hề có bất kì hy vọng gì.
“Còn có việc sao?” Lần này ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng lên.
“Yến My, vì sao em muốn làm công việc này?” Anh tò mò hỏi. Đây là việc anh vẫn không nghĩ ra, công việc pháp y này vừa vất vả cực nhọc vừa tổn hại tinh thần, chủ yếu là công việc tốn sức mà không được kết quả tốt.
“Không tại sao.” Cô nói ngắn ngọn.
Thật kì quái! Vì sao ai cũng hỏi cô vấn đề này?
“Đừng như vậy mà! Dù sao chúng ta cũng đã cùng nhau làm việc được một khoảng thời gian, em không nói thì làm sao tôi hiểu em được.” Trần Vũ chưa từ bỏ vẫn hỏi đến cùng.
“Trần Vũ, nếu anh muốn câu trả lời thì tôi cảm thấy người chết tốt hơn người sống nhiều, ít nhất người chết sẽ không nói dối.” Cô ngẩng đầu lên nói.
Lời cô nói rất đúng, khi đi học ở Mĩ lúc trước, cô rất có hứng thú với y học, sau khi ra trường lại tiến vào pháp y, ngày càng cảm thấy người chết có vẻ dễ gần hơn.
“Hả----”câu trả lời của cô làm anh thật kinh ngạc, mãi một lúc lâu cũng không nói nên lời. Anh nghĩ tới rất nhiều câu trả lời nhưng lại không nghĩ cô sẽ trả lời: “Người chết không nói dối.”
“Còn có gì nữa không?” Cô lại hỏi.
“Vậy không có việc gì nữa, tôi đi ăn cơm đây.” Cảm thấy bầu không khí ngày càng lạnh đi, Trần Vũ nhất thời nói không ra lời, đành phải rời đi.
Bên trong khôi phục lại yên tĩnh, tầm mắt Yến My lại trở về với bản báo cáo trên màn hình vi tính lần nữa, đóng dấu rồi lại ký tên lên đã là chuyện của nửa giờ sau.
Thở phào nhẹ nhõm, cô thuận tay tắt đèn, đứng dậy duỗi người, sau đó mới cầm túi xách rời văn phòng, dự định đến nhà hàng gần đây lấp đầy dạ dày đói đến phát đau.
“Em yêu, đã lâu không gặp…”
Mới bước ra khỏi cổng, giọng nói trầm quen thuộc làm cho Yến My dừng lại.
Người này! Người này lại còn mặt mũi xuất hiện trước mặt cô! Nhớ tới kỷ niệm của hai người khi quen nhau một năm trước, còn có tất cả những gì anh làm sau đó, trong lòng cô có một ngọn lửa vô danh bùng lên.
Một năm trước
Yến My về nước tiếp nhận công việc pháp y, mới vừa từ sân bay ra ngoài liền gặp phải sự kiện cưỡng ép con tin, hơn nữa con tin không phải ai khác mà chính là cô.
“Tao cảnh cáo tụi mày, tụi mày không được lại đây, bằng không tao sẽ giết cô ta…” Vưu A Quý một tay cầm dao vung loạn xạ, một tay bóp cổ Yến My thẳng một đường lui về phía sau.
“Tiên sinh, xin anh cẩn thận một chút…” Giọng nói của cô cực bình tĩnh, kì thực trong lòng sợ đến độ muốn thét chói tai, nói cho cùng không phải ai cũng có thể chịu đựng được cảnh tượng con dao găm vung loạn xạ trước mặt.
“Mau gọi Tổng Thống, bộ trưởng năm viện tới đây cho tao! Tao muốn đưa ra kiến nghị, tao muốn đưa ra kiến nghị…” Vưu A quý kêu gào không ngừng.
“Tiên sinh, anh bình tĩnh một chút, chúng tôi đã đi mời người tới rồi, anh có thể thả cô ấy trước được không?” Hơn mười người bảo vệ sân bay sợ anh ta quá kích động gây thương tổn cho người vô tội, chỉ dám đứng tại chỗ khuyên bảo.
“Láo! Tao mới không bị tụi bây lừa gạt, tụi bây nhất định chờ tao thả cô ta ra sẽ sang đây bắt tao đúng không? Tụi bây mau gọi người tới đây bằng không tao sẽ giết cô ta” Vưu A Quý cầm con dao vung lên trước mặt Yến My.
“Được! tiên sinh, anh không nên kích động!” Đoàn người không có biện pháp đành phải ra hiệu cho người khác đi, lừa gạt sự tín nhiệm của anh.
“Ấy… tiên sinh! Cho hỏi tên anh là gì a?” Yến My định an ủi tâm tình của anh.
Kì quái, cô ở nước ngoài quá lâu rồi sao? Sao hiện tại biểu tình lại chạy đến sân bay? Không phải nên tới nơi làm việc của tổng thống hay cơ quan chính phủ sao?
“Cô muốn hỏi cái này làm gì?” Vưu A Quý cúi đầu xuống hét, vừa nhìn xuống mới biết được bản thân trong lúc bắt loạn, không ngờ lại bắt trúng được một đại mỹ nhân.
“Tiên sinh, tôi muốn biết, dù sao Tổng Thống muốn đến sân bay cũng phải mất một khoảng thời gian nha! Không bằng thử tìm hiểu đôi bên cũng tốt.” Yến My biết mình lấy cớ rất tệ, nhưng cô cũng không thể nghĩ ra được cái cớ nào hay hơn.
“Tôi là Vưu A Quý.” Nhìn bộ dạng cô ta xinh đẹp như vậy, nói tên cho cô ta chắc cũng không sao.
“Chào anh, A Quý tiên sinh, không biết tại sao anh lại đến sân bay khiếu nại?” Để đạt được mục đích, Yến My khẽ cười, nhưng khóe miệng vẫn có chút cứng nhắc không linh hoạt.
“Hừ! Cô hỏi rất hay, tôi đương nhiên muốn đến sân bay khiếu nại, đáng ra lúc trước tôi làm người quét dọn ở sân bay, mấy ngày trước không cẩn thận làm nước đổ ra sàn nhà, không may hắt trúng chân của một quan chức nhà nước, làm ướt quần của anh ta, tôi liều mạng ra sức xin lỗi nhưng kết quả người quan chức ấy chỉ vì một chuyện nhỏ đó mà hại tôi mất đi công việc, cô nói đi nếu là cô, cô sẽ không tức giận sao?” Chỉ nghĩ lại thôi anh cũng thật sự bac lửa.
“A Quý tiên sinh, mất việc đương nhiên là tức giận, nhưng việc này chẳng phải anh nên khiếu nại lên cấp trên sao, hình như không cần phải gặp Tổng thống thì phải!” Yến My sợ sệt hỏi.
Anh có phải làm quan trọng hóa vấn đề lên hay không?
“Cô nói gì vậy? Nếu tôi không làm to việc này lên, ầm ĩ lên, thì ai sẽ chịu nghe một người lao công nói chuyện? Cô có biết cả nhà tôi có vợ và con nhỏ đều phụ thuộc vào công việc này hay không, hiện tại tôi đã không còn trẻ nữa mà mất đi phần công việc này cô nói tôi đi đâu mà tìm công việc khác?” Vưu A Quý quát lớn.
“Đúng, đúng. anh nói rất đúng!” Yến My thấy anh ta kích động thì vội vàng hùa theo lời anh.
“Tụi bây đang làm cái gì hả? Rốt cuộc là có đi tìm Tổng thống tới đây hay không?” Vưu A Quý bực bội hét lớn về phía mấy người đang đứng xung quanh.
“Vưu tiên sinh có gì từ từ nói, tôi lập tức sẽ đi mời người phụ trách đến sân bay nói chuyện với anh được không?” Nhân viên sân bay nghe thấy lời của anh ta vội vã đi mời quản lý sân bay đến.
Trong lúc đó đã có người ở sân bay báo cảnh sát, ngay lập tức có một tiểu đội đã nhanh chóng xuất phát, từng tốp tiến vào hiện trường, từ hai phía tiếp cận con tin.
“Đội trưởng, bây giờ chúng ta tiến vào được chưa?” Phong Thượng Vũ vừa mới vọt tới góc tường, vừa di chuyển lên phía trước thì bộ đàm phát ra tiếng nói.
“Không được, con tin cách nghi phạm quá gần.” Phong Thượng Vũ tránh ở sau cột xi măng quan sát tình huống thực tế.
“Đội trưởng, con tin là một người đẹp nha!” Trụ Tử đang núp ở sau một cây cột khác nhịn không được nói.
“Tôi thấy rồi.” Khi vừa nhìn thấy cô, ánh mắt Phong Thượng Vũ rực sáng.
“Gặp qua không ít phụ nữ, nhưng không có ai có khuôn mặt lãnh đạm giống cô ấy, tựa như ánh sáng thu hút ánh nhìn của mọi người, vóc người lại càng đẹp hơn, quả thực đây là kiệt tác của thượng đế.
“Hắc, Tiểu Sơn nói không sai, người đàn ông này thật biết chọn nha, giữa biển người thế này lại chọn đúng người đẹp làm con tin.” Đai Cương không có việc gì cũng tham gia vào đề tài.
“Ô, cô gái xinh như vậy không biết có bạn trai chưa?” Tiểu Sơn hưng phấn hỏi.
“Muốn biết, chờ tí nữa tự đi mà hỏi.” Phong Thượng Vũ nhìn chằm chằm vào nghi phạm cùng con tin, thấy tâm tình nghi phạm mất khống chế cầm con dao vung lung tung, nhưng con tin ngay cả một chút kinh hoảng cũng không có.
Cô ấy thật sự không sợ hãi cho dù đang bị dọa?
“Đôi trưởng, có hứng thú hay không hả?” Tiểu Sơn hỏi tình huống.
“Cậu nói xem?” Phong Thượng Vũ luôn bộc trực, chính mình cũng có hứng thú đối với người đẹp.
Nhà họ Phong có nguyên tắc, thứ nhất: Gặp người đẹp mà không theo đuổi là đồ ngốc.
“Vậy, vây xong rồi, chúng ta nhất định chẳng còn cơ hội nữa rồi.” Tiểu Sơn than thở.
“Đúng rồi, đội trưởng mà thân chinh ra tay, chúng ta làm gì còn cơ hội tiếp cận chứ!” Đại Cương phụ họa theo.
Đây cũng không phải là tâng bac, căn cứ vào kinh nghiệm quá khứ chỉ cần đội trưởng có ý muốn theo đuổi phụ nữ, thì đều chỉ có thành công. Tuy rằng về sau không bệnh mà chết nhưng chưa thấy ai oán giận, đây mới gọi là bản lĩnh thần kỳ.
“Vì làm cho các cậu sớm tuyệt vọng chứ sao!” Phong Thượng Vũ đầy tự tin nói.
Căn cứ vào thành tích trước giờ của anh, chỉ cần anh ra tay thì muốn phụ nữ như thế nào chẳng có.
“Đội trưởng, anh thực sự muốn ra tay a! Thật sự không cho chúng em một con đường sao?” Tiểu Sơn ỉ ôi.
“Rồi, chuyện đó nói sau! Trước tiên phải giải quyết nghi phạm đã.” Cáp Lạp chấm dứt chủ đề, kéo bọn Phong Thượng Vũ quay lại vấn đề chính.
“Đội trưởng, anh nghĩ giải quyết như thế nào?” Đại Cương ngay lập tức khôi phục bộ dáng nghiêm chỉnh.
Phong Thượng Vũ lơ đãng quay đầu, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có đôi tình nhân đang cầm DV (digital video) quay phim, ngay lập tức anh có một ý tưởng.
“Các cậu không được manh động, Tiểu Sơn, cậu theo tôi đến đây.”
“Vâng.”
Hai người chạy đến chỗ đôi tình nhân cầm DV.
“Thật ngại quá, nếu hai người không bận có thể giúp chúng tôi một số việc được không?” Phong Thượng Vũ dùng giọng điệu cứng nhắc nói chuyện bằng tiếng anh với đôi tình nhân.
“Được thôi.” Ngay lúc nhìn thấy huy hiệu cảnh sát, người đàn ông tóc vàng liền đồng ý phối hợp.
“Cám ơn, đã làm phiền hai người rồi, có thể cho tôi mượn DV và áo khoác được không?” Phong Thượng Vũ vừa chỉ vừa nói.
“Ok” người đàn ông tóc vàng ngay lập tức cởi áo khoác da màu đen đưa cho anh.
“Cám ơn! Mấy thứ này đợi tí nữa xong việc tôi sẽ trả lại cho anh.” Vừa cầm lấy áo da, Phong Thượng Vũ cởi trang phục của mình giao cho Tiểu Sơn, còn mình thì mặc áo da, cầm DV.
“Đội trưởng, không phải lần này anh cũng muốn chơi đùa nữa chứ?” Đột nhiên Tiểu Sơn hiểu được anh muốn làm gì.
“Đợi lát nữa cậu đi theo thuyết phục, xem tôi hành động rồi hành động.” Phong Thượng Vũ dặn dò.
“Ok” Tiểu Sơn học theo người nước ngoài nói một câu tiếng Anh.
Phong Thượng Vũ sửa sang lại áo da, bày ra DV, bắt đầu trò hay.
“Mày làm cái gì, quay cái gì mà quay!” Vưu A Quý vung dao phay, liền chú ý tới có người đang cầm DV quay anh.
Thật hay! Hắn ta quả nhiên cắn câu! Nhìn thấy người đàn ông kia chú ý tới anh, kế hoạch của anh đã thành công phân nửa.
“Tiên sinh, mời anh nhìn bên này!” Phong Thượng Vũ làm như không nghe thấy anh nói, cầm DV lại gần.
“Mày là ai? Tại sao lại quay tao?” Vưu A Quý quát.
“Chào anh, tôi là phóng viên của đài truyền hình XX, vừa lúc ở sân bay báo cáo việc xảy ra, anh có việc gì có thể nói với tôi! Nói không chừng anh có thể được lên bản tin đó!” Phong Thượng Vũ tươi cười nói.
“Cái gì mà tin tức chứ, mày cho ông là loại không có đầu óc sao? Mày cầm thứ đồ quỷ gì, căn bản không phải máy chụp hình.” Vưu A Quý trực tiếp quát.
Hừ anh còn nhớ rõ máy chụp hình SZO dung tuyến rất lớn!
“Đúng vậy tiên sinh nói không sai, cái này không phải dùng để chụp ảnh, nhưng tôi cũng chỉ tới sân bay đợi lệnh mà thôi, nếu như không có sự kiện nghiêm trọng xảy ra, đài truyền hình cũng không có khả năng phái xe SZO đến được nha!” Phong Thượng Vũ đã có chuẩn bị lập tức nói.
“Cho nên trước hết anh phải nói rõ cho tôi biết là có chuyện gì xảy ra, rồi tôi sẽ nói rõ với đài truyền hình, anh nói như vậy được không?”
Chần chừ hồi lâu, Vưu A Quý nghĩ rằng trên tivi đưa tin tức thì việc biểu tình đòi cho ý kiến của mình sẽ được chú ý hơn.
“Được, tôi cho anh quay.”
Nghe anh ta nói, Yến My thiếu chút nữa ngã nhào. Đây là xã hội gì, thế nào là truyền thông a! Cô hiện tại bị bắt cóc cưỡng ép, gấp đến độ giậm chân, mà người này lại có thể cầm DV lấy tin tức?
“Vậy, tiên sinh mời ông hướng thẳng ống kính nói rõ vì sao lại bắt cóc cưỡng ép cô gái này này?” Phong Thượng Vũ dáng vẻ chuyên nghiệp nói.
Đây là tình huống gì? Chạy đâu ra một phóng viên cứ nhiên tới lấy tin tức? Toàn bộ người trong sân bay há hốc mồm.
“Tiên sinh, anh không được làm như vậy!” một người có mặt chạy tới ngăn cản.
“Ông làm sao? Ai dạy mày ngăn cản hắn? Mày để cho hắn làm, nếu không tao rạch mặt cô ta!” Vưu A Quý hổn hển quát, còn không quên cầm dao dí sát vào mặt Yến My.
Cứu mạng a! Đao kiếm vô tình! Yến My không dám mở miệng lại càng không có dũng khí di động, sợ người này không cẩn thận hủy hoại dung nhan của mình!
“Vâng, vâng” người kia liền nói.
“Tiên sinh, mời anh nói.” Phong Thượng Vũ tiếp tục diễn kịch.
“…” Vưu A Quý bắt đầu lớn tiếng kể lại chi tiết việc mình bị đuổi việc ra sao, nói đến đoạn kích động còn huơ tay múa chân.
“Vâng, tiếp tục, tiếp tục a!” Phong Thượng Vũ vừa khích lệ anh giải bày sự việc, vừa thừa dịp anh nói hăng say tiến gần về phía anh.
Ngay khi Vưu A Quý giơ cái dao lên cao thì toàn bộ sự tình trong nháy mắt xảy ra.
Phong Thượng Vũ ra tay chính xác, bắt lấy huyệt đạo ở cổ tay anh, ngay sau đó chợt nghe “đô” một tiếng, dao phay rơi xuống đất.
Tình huống thay đổi đột ngột, tất cả mọi người sửng sốt không thể tin được trừng mắt nhìn tình hình tại hiện trường.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“A! Mày, mày…” Vưu A Quý bị đau kêu la, hiển nhiên tay ôm lấy Yến My thả lỏng.
“Cô gái, bắt lấy!” Phong Thượng Vũ dùng chân đá con dao ra xa, ném DV vào tay Yến My thuận tiện kéo cô ra khỏi phạm vi cưỡng ép.
“Vưu tiên sinh, tôi hiện tại bắt ngài vì tội danh bắt con tin gây ảnh hưởng đến an toàn nơi công cộng!” Phong Thượng Vũ lấy còng số 8 từ bên hông ra, vững vàng chế trụ anh.
“Mày, mày là cảnh sát?” Vưu A Quý trừng mắt gào thét hỏi.
“Phải”
“Mày gạt tao?” Vưu A Quý tố cáo.
“Phải” Thượng Vũ thừa nhận.
“Mày sao có thể lừa tao?” Vưu A Quý không tin, khó khăn lắm mới có cơ hội giải trình, kết quả còn chưa gặp được người giải quyết thì đã bị cảnh sát bắt.
Trên đời này còn lý trời hay không a!
“Vưu tiên sinh, đây là trách nhiệm của tôi, thật có lỗi với anh nhưng mọi người ở hiện trường đều nghe được câu chuyện của anh, tôi tin là sẽ có nhà báo thật sự hứng thú với chuyện này, anh có thể khiếu nại bọn họ ở cục cảnh sát.” Loại chuyện quan chức cậy mạnh bắt ép người, Phong Thượng Vũ mặc dù đồng tình nhưng cũng không giúp được gì.
“Phóng viên, kí giả thật sẽ đến sao?” Vưu A Quý chán nản, ngay cả giãy dụa cũng không có, hỏi.
“Sẽ, chuyện lớn như vậy sẽ có người đến cục cảnh sát thu thập tin tức.” Phong Thượng Vũ quay đầu ra hiệu ọi người trong đội dẫn người đi khỏi. “ Mọi người dẫn anh ta về cục đi!”
Một hồi bắt cóc cưỡng ép con tin cũng kết thúc, nhân viên sân bay cùng một ít người xem náo nhiệt cũng đã bỏ đi.
“Cô gái. Cô không sao chứ?” Phong Thượng Vũ đi đến trước mặt Yến My hỏi.
“Tôi không sao. Trả DV lại cho anh.” Cô lắc đầu, thừa dịp mọi người đang nói chuyện, cô bình ổn lại cảm xúc, thuận tiện kéo hành lí bị văng ra xa trở về.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Phong Thượng Vũ, tổ trưởng đội Tia Chớp, không biết phải xưng hô với cô như thế nào? Cô có phải muốn xuất ngoại hay không?” Phong Thượng Vũ tiếp nhận DV nói.
“Tôi họ Yến, mới từ nuớc ngòai trở về.” Bây giờ cô mới cẩn thận nhìn anh, thân hình rắn rỏi, mày rậm, mắt to, khóe miệng vẫn còn lộ vẻ tươi cười, nụ cười kia giống như có sức hấp dẫn kì lạ, làm cho tim cô đập rộn không ngừng.
“Vậy thì tốt quá, vậy cô có thể cùng tôi đến cục để lấy lời khai hay không?” Anh vốn đang nghĩ, nếu cô dự định xuất ngoại thì phải mượn một phòng trong sân bay để lấy lời khai, không nghĩ bây giờ chẳng những không cần vội lại còn có thể có nhiều thời gian để tìm hiểu cô.
“Dĩ nhiên rồi.” Thật là! Cô cũng không phải chưa gặp đàn ông, tự nhiên tim đập nhanh làm gì a. Yến My thầm trách bản thân.
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, tôi giúp cô cầm hành lý được không?” Phong Thượng Vũ chìa tay muốn cầm hành lý của cô.
“Không cần, dù sao hành lý cũng có bánh xe, tự tôi kéo là được rồi.” Cô lắc đầu cự tuyệt, cô không quen để người khác chạm vào đồ đạc của mình.
“Ok! Đi bên này.” Phong Thượng Vũ kéo tay cô.
Anh có thói quen tùy tiện cầm tay người khác như vậy sao? Yến My cau mày, muốn thừa dịp đi bộ bỏ tay anh ra, nhưng không ngờ anh lại tự buông tay, cùng đi đến chỗ hai người nước ngoài nói chuyện.
“Cám ơn sự hỗ trợ của anh.” Phong Thượng Vũ đem áo khoác da cùng với DV trả lại cho người đàn ông tóc vàmg.
Yến My đứng bên cạnh mới biết, hóa ra mấy thứ kia đúng là đến lúc tiếp cận nghi phạm mới mượn.
Đột nhiên, cô rất bội phục anh trong lúc nguy cấp chợt nảy ra cách hiệu quả.
“Không cần khách khí, chúng tôi đều thấy anh rất giỏi, một mình có thể thuận lợi khống chế được kẻ bắt cóc.” Người đàn ông không tiếc lời khen ngợi. Tuy rằng bọn họ nghe không hiểu cuộc đàm phán, nhưng nhìn tình hình hiện trường là có thể hiểu được.
“Ba ba!”
Nhận được tin tức ba bị bệnh, hai anh em Phong Thượng Văn và Phong Thượng Vũ lập tức bỏ ngay công việc chạy tới bệnh viện xem xét.
“Các con tới rồi!” Ngồi bên cạnh giường bệnh là người phụ nữ với nét mặt tái nhợt, ngay cả chào hỏi cũng có chút yếu ớt, khác hẳn với tiếng nói lanh lảnh ngày thường.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Con lớn Phong Thượng Văn hỏi trước tiên.
“Đúng vậy! Sao ba lại đột nhiên nằm viện?” Em sinh đôi Phong Thượng Vũ hỏi tiếp. Không thể tin được ba từ trước đến nay luôn khỏe mạnh, thế nhưng lại đột nhiên vào viện.
“Bác sĩ nói ba con bị trúng gió nhẹ”. Mẹ Phong thở dài
“Sao ba đang khỏe mạnh lại trúng gió” Phong Thượng Văn trừng mắt nhìn ba, trong đầu nghĩ đến hình ảnh hai người thường xảy ra xung đột trong quá khứ.
“Còn không phải bởi vì gần đây thời tiết thay đổi lớn, thân thể ba con chịu không nổi nên dẫn đến trúng gió, may là được phát hiện sớm bằng không hôm nay ba con đã không nằm ở nơi này” Mẹ Phong nói xong hốc mắt liền đỏ.
“…” Lời của mẹ Phong làm cho hai anh em không biết nói gì, ánh trăng không hẹn mà hướng về phía giường bệnh, hóa ra ba của bọn họ từ lúc nào đã già đi theo năm tháng, tóc trở nên bạc trắng, trên mặt hằn sâu những nếp nhăn.
“Thượng Văn, Thượng Vũ, mẹ biết thực ra các con cũng không muốn tiếp nhận công việc làm ăn của công ty, trước đây mẹ cũng không muốn ba con mấy người tranh cãi vì chuyện này, thế nhưng hiện tại tình huống đã khác, ba của con bị bệnh không báo trước, cũng không biết tình hình có chuyển biến tốt đẹp hay không, mẹ hi vọng một trong hai con hãy quay về tiếp nhận công việc của công ty, có được không?” mẹ Phong kiềm nén khó chịu trong lòng mở miệng yêu cầu.
Phong Thượng Vũ liếc mắt nhìn anh trai, trong lòng đã có quyết định.
“Mẹ, để con tới công ty là được rồi.”
“Thượng Vũ, con nói thật sao?” mẹ Phong không thể tin được Thượng Vũ lại có thể hoàn toàn đáp ứng, bà còn tưởng rằng cần phải khuyên nhủ vài lần mới được.
“Dù sao công việc cũng như vậy, môi trường làm việc cũng không khác.” Anh nhún vai nói, không bỏ qua gương mặt kinh ngạc của anh trai.
“Vậy thực sự quá tốt, có con ở công ty mẹ cũng không cần lo lắng.” Mẹ Phong yên tâm cảm thán.
“Mẹ, con mong mẹ đừng quá tin tưởng con vì dù sao con cũng không có kinh nghiệm thương trường.” Phong Thượng Vũ lộ ra khuôn mặt tươi cười định gạt đi bầu không khí ngột ngạt trong phòng bệnh.
“Thượng Vũ, mẹ tin con có thể làm được”. Mẹ Phong cũng không phải tùy tiện nói, Phong gia ban anh em ngay từ nhỏ đã bắt đầu học tập kiến thức về kinh doanh, sau đó vì những mâu thuẫn trong gia đình mà việc này cũng bị gián đoạn.
“Vậy khi nào con về công ty? Để mẹ báo với bộ phận chủ quản”. Mẹ Phong lại hỏi.
“Mẹ, không cần lo lắng, cứ để con tự liên lạc là được rồi”. Phong Thượng Văn đi tới ôm mẹ.
“Mẹ, phải chăm sóc mình thật tốt, đừng quá lo lắng!”. Bà gật đầu, dù sao con trai thứ hai cũng đã đáp ứng tiếp nhận công ty, để Thượng Vũ tự xử lý là tốt nhất.
“Mẹ, một mình chăm sóc ba có mệt mỏi lắm không? Có cần thuê thêm người đến giúp không?” Thượng Văn săn sóc hỏi.
“Thượng Văn, không cần đâu! Tối nay Thượng Tín và Thiều Tề sẽ qua giúp mẹ.” Mẹ Phong cười nói.
“Kì quái, đến đây lâu như vậy sao còn chưa thấy Thượng Trí? Nó đã tới chưa?” Phong Thượng Vũ thuận miệng hỏi.
“Hiện tại Thượng Trí và Lê Nhã đi công tác ở Hy Lạp, tạm thời chưa trở lại, mẹ nghĩ chờ thêm vài ngày nữa mới thông báo cho chúng, để tránh Thượng Trí phân tâm, đến lúc đó ảnh hưởng không tốt đến công việc.” Mẹ Phong lắc đầu.
Đột nhiên điện thoại Phong Thượng Văn vang lên, anh đi ra ngoài cửa nghe điện thoại, không bao lâu quay lại. “Mẹ, trong cục có việc con phải trở về một chuyến.”
“Không sao, công việc quan trọng hơn, Thượng Vũ, nếu con bận thì cũng đi đi!” Mẹ Phong phất tay đuổi người.
“Mẹ, vậy chúng con về cục trước, sau khi tan ca chúng con lại tới.” Phong Thượng Vũ ôm bà một cái, rồi mới cùng Thượng Văn rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, Phong Thượng Văn rốt cuộc cũng có thể hỏi ra ý nghĩ trong lòng: “Thượng Vũ, em nghĩ mình thật sự muốn tiếp nhận công ty sao?”
“Làm sao? Anh nghi ngờ hả?” Bộ dạng trả lời của Phong Thượng Vũ cà lơ phất phơ.
“Em nghiêm túc một chút.” Phong Thượng Văn nhíu mày.
“Em thực sự nghiêm túc!” Anh vẫn thoải mái trả lời. “Yên tâm đi! Kì thật việc này em đã sớm nghĩ qua. Anh ở cục lập công liên tục, nhanh chóng sẽ thăng lên chức cục trưởng, Thượng Trí cũng có sự nghiệp của mình, Thượng Tín tuổi còn nhỏ, chỉ có em còn tự do, cũng sớm chán công việc hiện tại, trở về tiếp nhận công ty vui đùa một chút cũng không khác lắm.”
“Được rồi, em không phải bởi vì mọi người mới miễn cưỡng chính mình thay ba tiếp nhận công việc của công ty là tốt rồi.” Phong Thượng Văn liếc anh một cái.
“Chuyện cười! Anh khi nào thì thấy em miễn cưỡng gắng gượng chính mình đi làm chuyện không muốn.” Phong Thượng Vũ quay đầu chống lại mắt anh trai.
Giằng co vài giây, Phong Thượng Văn nở nụ cười.
“Nói cũng đúng, em đó! Cái gì cũng chịu, chỉ không chịu thiệt.”
“Cảm ơn anh đã khích lệ” Phong Thượng Vũ cười hì hì tiếp nhận lời khen ngợi.
Tương lai có thể được chơi!
Phong Thượng Vũ từ bỏ thân phận cảnh sát, đã quen với tất cả việc trên thương trường, điều này cũng nên cảm ơn mấy ông già ở công ty, không biết nên nói bọn họ tin tưởng anh thái quá hay là rất trung thành với ba, quá trình anh tiếp nhận công việc, không xuất hiện bất luận làn sóng dư luận nào, mọi người ngược lại toàn sức giúp đỡ anh – kẻ tay mơ giữa chừng đổi nghề này.
Có lẽ anh thực sự có thiên phú về thương nghiệp, mấy lần đầu tư sinh lợi, khiến tập đoàn đạt được lợi ích khổng lồ, thuận tiện kéo theo giá cổ phiếu tăng lên, nhóm cổ đông vui mừng càng thêm khẳng định năng lực của anh, cũng làm cho anh cao hứng càng thêm có ý chí chiến đấu, công ty phát triển càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Nếu như muốn nói, việc duy nhất làm anh cảm thấy gò bó, chính là mỗi ngày phải mặc âu phục, anh thực sự không hiểu vì sao người đi làm nhất định phải mặc như vậy, ăn mặc thoải mái thì có làm sao?
Thư kí Nhã Lỵ gõ cửa xong liền đi vào phòng tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, cuộc hẹn của ngài và Trương tổng bên công ty Thuận Thế đã gần đến giờ, chúng ta nên xuất phát thôi.”
“Được, tôi đã biết.” Thu hồi suy nghĩ, Phong Thượng Vũ rất tự nhiên đứng dậy rời khỏi.
“Tổng giám đốc!” Nhã Lỵ thấy thế vội vàng gọi.
“Làm sao vậy?”
“Anh đã quên.” Cô chỉ vào cổ.
“A! Đúng! May mà cô nhắc nhở tôi!” Phong Thượng Vũ theo phản xạ sờ lên cổ, lúc này mới nhớ đến cà vạt của mình đã sớm bị anh tháo xuống, nhét trên lưng ghế tựa.
“Chết tiệt! làm thế nào đeo cái thứ này lên đây?” Anh tùy tiện khoác cà vạt lên cổ.
“Tổng giám đốc, tôi đến giúp anh!” Nhã Lỵ đến bên cạnh anh, không đến vài giây đồng hồ đã hoàn thành xong bằng đôi tay khéo léo.
“Nhã Lỵ, không có cô thì tôi biết làm cái gì bây giờ a!” Phong Thượng Vũ bỗng nhiên nở nụ cười tà khí.
Thư kí ở công ty anh có thể nói là tài mạo vẹn toàn, chỉ là cá tính cứng nhắc này làm cho anh nhớ đến một người phụ nữ. Chắc cũng khoảng nửa năm rồi, không biết cô ấy gần đây thế nào?
Tính toán thời điểm, anh cảm thấy mình cũng nên xuất hiện nghiệm thu thành quả.
“Tổng giám đốc nếu không có tôi vẫn có người đến thay thế vị trí của tôi.” Nhã Lỵ hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng của anh.
“Đối với tôi mà nói không ai có khả năng thay thế vị trí của cô.” Phong Thượng Vũ bộ dạng lưu manh nói.
“Tổng giám đốc anh làm như thế sẽ khiến mọi người hiểu lầm” Nhã Lỵ buông mắt xuống, lui từng bước.
Cô đã sớm thăm dò ông chủ, chỉ là thích đùa mà thôi, nhưng cũng không có hành động bỡn cợt gì khi làm việc, trừ điểm này, tính cách của ông chủ đã có sự thay đổi lớn, nửa năm trước khi vừa mới tiếp nhận công việc ở công ty còn có chút bất cần, hiện tại đã có khác biệt, càng lúc càng có kiểu cách của tổng giám đốc khi làm việc.
“Nhưng cô cũng sẽ không hiểu lầm a!” Phong Thượng Vũ nhướng lông mày.
“Đó là bởi vì tôi không muốn mất đi công việc này.” Nhã Lỵ nói ngay cả một chút vẻ mặt đều không có. “Tổng giám đốc, lần thứ hai phải nhắc nhở ngài, nếu không nhanh đi thì sẽ đến muộn.”
Ai, được rồi. Phong Thượng Vũ bỏ qua. “Được rồi, tôi đi. Đúng rồi, giúp tôi đặt một bó hoa hồng, sau khi đưa tới thì cô hãy nhận đi nhé! Cứ xem như là món quà an ủi cho những vất vả cực nhọc của cô.”
“Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc, nếu có thể chuyển những bông hoa đó thành thời gian thì tôi sẽ thực sự cảm kích hơn.” Nhã Lỵ vẫn duy trì thần sắc như cũ, trước sau như một trả lời.
“Ha ha ha, Nhã Lỵ cô thực sự quá thông minh.” Anh cười lớn đi ra khỏi văn phòng làm việc.
---------------------------------
“Tôi là Yến My chuyên môn về giải phẫu người chết hiện tại tiến hành giải phẫu ca thứ 238 …”
Trong phòng phẫu thuật, một nữ pháp y mặc áo khoác trắng đang đứng cạnh bàn giải phẫu, đối mặt với một người đàn ông đã chết, cô cầm lấy dao phẫu thuật, nghiêm túc làm việc, một bên thì thào tự nói vào máy ghi âm, sau đó dùng lời ghi âm đó viết báo cáo.
“Người chết bị vết thương chí mạng ở đầu, gần huyệt thái dương có dấu vết cháy xém, có thể là do vết bỏng của súng tạo thành khi bắn, nhưng cánh tay người chết không có máu dính vào, xương, não, ngón tay cái và ngón trỏ cũng không có vết thương do súng bắn tạo thành hoặc hiện tượng ám khói, khả năng tự sát là rất thấp…”
Con dao trên tay cô di chuyển chính xác trên người chết, ngay cả một chút cau mày cũng không có.
Một giờ sau, cô gần như thuận lợi hoàn thành công việc, ngồi trong phòng làm việc viết báo cáo.
“Yến My, sao không ăn cơm đi? Có muốn đi ăn cùng tôi không?” Đồng nghiệp Trần Vũ có mái tóc xoăn, vóc người hơi mập ghé đầu vào.
“Không cần, tôi còn bận việc.” Cô chỉ thoáng ngẩng đầu, tầm mắt lại chuyển đến màn hình máy tính.
“Vậy được rồi!” Huých nhẹ một cái, Trần Vũ thực sự thức thời không hề miễn cưỡng cô nữa, nhưng lại đặt mông ngồi đối diện.
Ai, đây là lần thứ ba mươi hai anh bị từ chối, nhớ lại ba tháng trước khi anh vừa đến đây thì liền bị vẻ đẹp của Yến My “giết” (ý bảo bị hấp dẫn), đáng tiếc là mỗi lần mời đều bị từ chối làm cho lòng nhiệt tình tràn đầy của anh dần nguội lạnh, hiện tại anh mời cô cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, không hề có bất kì hy vọng gì.
“Còn có việc sao?” Lần này ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng lên.
“Yến My, vì sao em muốn làm công việc này?” Anh tò mò hỏi. Đây là việc anh vẫn không nghĩ ra, công việc pháp y này vừa vất vả cực nhọc vừa tổn hại tinh thần, chủ yếu là công việc tốn sức mà không được kết quả tốt.
“Không tại sao.” Cô nói ngắn ngọn.
Thật kì quái! Vì sao ai cũng hỏi cô vấn đề này?
“Đừng như vậy mà! Dù sao chúng ta cũng đã cùng nhau làm việc được một khoảng thời gian, em không nói thì làm sao tôi hiểu em được.” Trần Vũ chưa từ bỏ vẫn hỏi đến cùng.
“Trần Vũ, nếu anh muốn câu trả lời thì tôi cảm thấy người chết tốt hơn người sống nhiều, ít nhất người chết sẽ không nói dối.” Cô ngẩng đầu lên nói.
Lời cô nói rất đúng, khi đi học ở Mĩ lúc trước, cô rất có hứng thú với y học, sau khi ra trường lại tiến vào pháp y, ngày càng cảm thấy người chết có vẻ dễ gần hơn.
“Hả----”câu trả lời của cô làm anh thật kinh ngạc, mãi một lúc lâu cũng không nói nên lời. Anh nghĩ tới rất nhiều câu trả lời nhưng lại không nghĩ cô sẽ trả lời: “Người chết không nói dối.”
“Còn có gì nữa không?” Cô lại hỏi.
“Vậy không có việc gì nữa, tôi đi ăn cơm đây.” Cảm thấy bầu không khí ngày càng lạnh đi, Trần Vũ nhất thời nói không ra lời, đành phải rời đi.
Bên trong khôi phục lại yên tĩnh, tầm mắt Yến My lại trở về với bản báo cáo trên màn hình vi tính lần nữa, đóng dấu rồi lại ký tên lên đã là chuyện của nửa giờ sau.
Thở phào nhẹ nhõm, cô thuận tay tắt đèn, đứng dậy duỗi người, sau đó mới cầm túi xách rời văn phòng, dự định đến nhà hàng gần đây lấp đầy dạ dày đói đến phát đau.
“Em yêu, đã lâu không gặp…”
Mới bước ra khỏi cổng, giọng nói trầm quen thuộc làm cho Yến My dừng lại.
Người này! Người này lại còn mặt mũi xuất hiện trước mặt cô! Nhớ tới kỷ niệm của hai người khi quen nhau một năm trước, còn có tất cả những gì anh làm sau đó, trong lòng cô có một ngọn lửa vô danh bùng lên.
Một năm trước
Yến My về nước tiếp nhận công việc pháp y, mới vừa từ sân bay ra ngoài liền gặp phải sự kiện cưỡng ép con tin, hơn nữa con tin không phải ai khác mà chính là cô.
“Tao cảnh cáo tụi mày, tụi mày không được lại đây, bằng không tao sẽ giết cô ta…” Vưu A Quý một tay cầm dao vung loạn xạ, một tay bóp cổ Yến My thẳng một đường lui về phía sau.
“Tiên sinh, xin anh cẩn thận một chút…” Giọng nói của cô cực bình tĩnh, kì thực trong lòng sợ đến độ muốn thét chói tai, nói cho cùng không phải ai cũng có thể chịu đựng được cảnh tượng con dao găm vung loạn xạ trước mặt.
“Mau gọi Tổng Thống, bộ trưởng năm viện tới đây cho tao! Tao muốn đưa ra kiến nghị, tao muốn đưa ra kiến nghị…” Vưu A quý kêu gào không ngừng.
“Tiên sinh, anh bình tĩnh một chút, chúng tôi đã đi mời người tới rồi, anh có thể thả cô ấy trước được không?” Hơn mười người bảo vệ sân bay sợ anh ta quá kích động gây thương tổn cho người vô tội, chỉ dám đứng tại chỗ khuyên bảo.
“Láo! Tao mới không bị tụi bây lừa gạt, tụi bây nhất định chờ tao thả cô ta ra sẽ sang đây bắt tao đúng không? Tụi bây mau gọi người tới đây bằng không tao sẽ giết cô ta” Vưu A Quý cầm con dao vung lên trước mặt Yến My.
“Được! tiên sinh, anh không nên kích động!” Đoàn người không có biện pháp đành phải ra hiệu cho người khác đi, lừa gạt sự tín nhiệm của anh.
“Ấy… tiên sinh! Cho hỏi tên anh là gì a?” Yến My định an ủi tâm tình của anh.
Kì quái, cô ở nước ngoài quá lâu rồi sao? Sao hiện tại biểu tình lại chạy đến sân bay? Không phải nên tới nơi làm việc của tổng thống hay cơ quan chính phủ sao?
“Cô muốn hỏi cái này làm gì?” Vưu A Quý cúi đầu xuống hét, vừa nhìn xuống mới biết được bản thân trong lúc bắt loạn, không ngờ lại bắt trúng được một đại mỹ nhân.
“Tiên sinh, tôi muốn biết, dù sao Tổng Thống muốn đến sân bay cũng phải mất một khoảng thời gian nha! Không bằng thử tìm hiểu đôi bên cũng tốt.” Yến My biết mình lấy cớ rất tệ, nhưng cô cũng không thể nghĩ ra được cái cớ nào hay hơn.
“Tôi là Vưu A Quý.” Nhìn bộ dạng cô ta xinh đẹp như vậy, nói tên cho cô ta chắc cũng không sao.
“Chào anh, A Quý tiên sinh, không biết tại sao anh lại đến sân bay khiếu nại?” Để đạt được mục đích, Yến My khẽ cười, nhưng khóe miệng vẫn có chút cứng nhắc không linh hoạt.
“Hừ! Cô hỏi rất hay, tôi đương nhiên muốn đến sân bay khiếu nại, đáng ra lúc trước tôi làm người quét dọn ở sân bay, mấy ngày trước không cẩn thận làm nước đổ ra sàn nhà, không may hắt trúng chân của một quan chức nhà nước, làm ướt quần của anh ta, tôi liều mạng ra sức xin lỗi nhưng kết quả người quan chức ấy chỉ vì một chuyện nhỏ đó mà hại tôi mất đi công việc, cô nói đi nếu là cô, cô sẽ không tức giận sao?” Chỉ nghĩ lại thôi anh cũng thật sự bac lửa.
“A Quý tiên sinh, mất việc đương nhiên là tức giận, nhưng việc này chẳng phải anh nên khiếu nại lên cấp trên sao, hình như không cần phải gặp Tổng thống thì phải!” Yến My sợ sệt hỏi.
Anh có phải làm quan trọng hóa vấn đề lên hay không?
“Cô nói gì vậy? Nếu tôi không làm to việc này lên, ầm ĩ lên, thì ai sẽ chịu nghe một người lao công nói chuyện? Cô có biết cả nhà tôi có vợ và con nhỏ đều phụ thuộc vào công việc này hay không, hiện tại tôi đã không còn trẻ nữa mà mất đi phần công việc này cô nói tôi đi đâu mà tìm công việc khác?” Vưu A Quý quát lớn.
“Đúng, đúng. anh nói rất đúng!” Yến My thấy anh ta kích động thì vội vàng hùa theo lời anh.
“Tụi bây đang làm cái gì hả? Rốt cuộc là có đi tìm Tổng thống tới đây hay không?” Vưu A Quý bực bội hét lớn về phía mấy người đang đứng xung quanh.
“Vưu tiên sinh có gì từ từ nói, tôi lập tức sẽ đi mời người phụ trách đến sân bay nói chuyện với anh được không?” Nhân viên sân bay nghe thấy lời của anh ta vội vã đi mời quản lý sân bay đến.
Trong lúc đó đã có người ở sân bay báo cảnh sát, ngay lập tức có một tiểu đội đã nhanh chóng xuất phát, từng tốp tiến vào hiện trường, từ hai phía tiếp cận con tin.
“Đội trưởng, bây giờ chúng ta tiến vào được chưa?” Phong Thượng Vũ vừa mới vọt tới góc tường, vừa di chuyển lên phía trước thì bộ đàm phát ra tiếng nói.
“Không được, con tin cách nghi phạm quá gần.” Phong Thượng Vũ tránh ở sau cột xi măng quan sát tình huống thực tế.
“Đội trưởng, con tin là một người đẹp nha!” Trụ Tử đang núp ở sau một cây cột khác nhịn không được nói.
“Tôi thấy rồi.” Khi vừa nhìn thấy cô, ánh mắt Phong Thượng Vũ rực sáng.
“Gặp qua không ít phụ nữ, nhưng không có ai có khuôn mặt lãnh đạm giống cô ấy, tựa như ánh sáng thu hút ánh nhìn của mọi người, vóc người lại càng đẹp hơn, quả thực đây là kiệt tác của thượng đế.
“Hắc, Tiểu Sơn nói không sai, người đàn ông này thật biết chọn nha, giữa biển người thế này lại chọn đúng người đẹp làm con tin.” Đai Cương không có việc gì cũng tham gia vào đề tài.
“Ô, cô gái xinh như vậy không biết có bạn trai chưa?” Tiểu Sơn hưng phấn hỏi.
“Muốn biết, chờ tí nữa tự đi mà hỏi.” Phong Thượng Vũ nhìn chằm chằm vào nghi phạm cùng con tin, thấy tâm tình nghi phạm mất khống chế cầm con dao vung lung tung, nhưng con tin ngay cả một chút kinh hoảng cũng không có.
Cô ấy thật sự không sợ hãi cho dù đang bị dọa?
“Đôi trưởng, có hứng thú hay không hả?” Tiểu Sơn hỏi tình huống.
“Cậu nói xem?” Phong Thượng Vũ luôn bộc trực, chính mình cũng có hứng thú đối với người đẹp.
Nhà họ Phong có nguyên tắc, thứ nhất: Gặp người đẹp mà không theo đuổi là đồ ngốc.
“Vậy, vây xong rồi, chúng ta nhất định chẳng còn cơ hội nữa rồi.” Tiểu Sơn than thở.
“Đúng rồi, đội trưởng mà thân chinh ra tay, chúng ta làm gì còn cơ hội tiếp cận chứ!” Đại Cương phụ họa theo.
Đây cũng không phải là tâng bac, căn cứ vào kinh nghiệm quá khứ chỉ cần đội trưởng có ý muốn theo đuổi phụ nữ, thì đều chỉ có thành công. Tuy rằng về sau không bệnh mà chết nhưng chưa thấy ai oán giận, đây mới gọi là bản lĩnh thần kỳ.
“Vì làm cho các cậu sớm tuyệt vọng chứ sao!” Phong Thượng Vũ đầy tự tin nói.
Căn cứ vào thành tích trước giờ của anh, chỉ cần anh ra tay thì muốn phụ nữ như thế nào chẳng có.
“Đội trưởng, anh thực sự muốn ra tay a! Thật sự không cho chúng em một con đường sao?” Tiểu Sơn ỉ ôi.
“Rồi, chuyện đó nói sau! Trước tiên phải giải quyết nghi phạm đã.” Cáp Lạp chấm dứt chủ đề, kéo bọn Phong Thượng Vũ quay lại vấn đề chính.
“Đội trưởng, anh nghĩ giải quyết như thế nào?” Đại Cương ngay lập tức khôi phục bộ dáng nghiêm chỉnh.
Phong Thượng Vũ lơ đãng quay đầu, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có đôi tình nhân đang cầm DV (digital video) quay phim, ngay lập tức anh có một ý tưởng.
“Các cậu không được manh động, Tiểu Sơn, cậu theo tôi đến đây.”
“Vâng.”
Hai người chạy đến chỗ đôi tình nhân cầm DV.
“Thật ngại quá, nếu hai người không bận có thể giúp chúng tôi một số việc được không?” Phong Thượng Vũ dùng giọng điệu cứng nhắc nói chuyện bằng tiếng anh với đôi tình nhân.
“Được thôi.” Ngay lúc nhìn thấy huy hiệu cảnh sát, người đàn ông tóc vàng liền đồng ý phối hợp.
“Cám ơn, đã làm phiền hai người rồi, có thể cho tôi mượn DV và áo khoác được không?” Phong Thượng Vũ vừa chỉ vừa nói.
“Ok” người đàn ông tóc vàng ngay lập tức cởi áo khoác da màu đen đưa cho anh.
“Cám ơn! Mấy thứ này đợi tí nữa xong việc tôi sẽ trả lại cho anh.” Vừa cầm lấy áo da, Phong Thượng Vũ cởi trang phục của mình giao cho Tiểu Sơn, còn mình thì mặc áo da, cầm DV.
“Đội trưởng, không phải lần này anh cũng muốn chơi đùa nữa chứ?” Đột nhiên Tiểu Sơn hiểu được anh muốn làm gì.
“Đợi lát nữa cậu đi theo thuyết phục, xem tôi hành động rồi hành động.” Phong Thượng Vũ dặn dò.
“Ok” Tiểu Sơn học theo người nước ngoài nói một câu tiếng Anh.
Phong Thượng Vũ sửa sang lại áo da, bày ra DV, bắt đầu trò hay.
“Mày làm cái gì, quay cái gì mà quay!” Vưu A Quý vung dao phay, liền chú ý tới có người đang cầm DV quay anh.
Thật hay! Hắn ta quả nhiên cắn câu! Nhìn thấy người đàn ông kia chú ý tới anh, kế hoạch của anh đã thành công phân nửa.
“Tiên sinh, mời anh nhìn bên này!” Phong Thượng Vũ làm như không nghe thấy anh nói, cầm DV lại gần.
“Mày là ai? Tại sao lại quay tao?” Vưu A Quý quát.
“Chào anh, tôi là phóng viên của đài truyền hình XX, vừa lúc ở sân bay báo cáo việc xảy ra, anh có việc gì có thể nói với tôi! Nói không chừng anh có thể được lên bản tin đó!” Phong Thượng Vũ tươi cười nói.
“Cái gì mà tin tức chứ, mày cho ông là loại không có đầu óc sao? Mày cầm thứ đồ quỷ gì, căn bản không phải máy chụp hình.” Vưu A Quý trực tiếp quát.
Hừ anh còn nhớ rõ máy chụp hình SZO dung tuyến rất lớn!
“Đúng vậy tiên sinh nói không sai, cái này không phải dùng để chụp ảnh, nhưng tôi cũng chỉ tới sân bay đợi lệnh mà thôi, nếu như không có sự kiện nghiêm trọng xảy ra, đài truyền hình cũng không có khả năng phái xe SZO đến được nha!” Phong Thượng Vũ đã có chuẩn bị lập tức nói.
“Cho nên trước hết anh phải nói rõ cho tôi biết là có chuyện gì xảy ra, rồi tôi sẽ nói rõ với đài truyền hình, anh nói như vậy được không?”
Chần chừ hồi lâu, Vưu A Quý nghĩ rằng trên tivi đưa tin tức thì việc biểu tình đòi cho ý kiến của mình sẽ được chú ý hơn.
“Được, tôi cho anh quay.”
Nghe anh ta nói, Yến My thiếu chút nữa ngã nhào. Đây là xã hội gì, thế nào là truyền thông a! Cô hiện tại bị bắt cóc cưỡng ép, gấp đến độ giậm chân, mà người này lại có thể cầm DV lấy tin tức?
“Vậy, tiên sinh mời ông hướng thẳng ống kính nói rõ vì sao lại bắt cóc cưỡng ép cô gái này này?” Phong Thượng Vũ dáng vẻ chuyên nghiệp nói.
Đây là tình huống gì? Chạy đâu ra một phóng viên cứ nhiên tới lấy tin tức? Toàn bộ người trong sân bay há hốc mồm.
“Tiên sinh, anh không được làm như vậy!” một người có mặt chạy tới ngăn cản.
“Ông làm sao? Ai dạy mày ngăn cản hắn? Mày để cho hắn làm, nếu không tao rạch mặt cô ta!” Vưu A Quý hổn hển quát, còn không quên cầm dao dí sát vào mặt Yến My.
Cứu mạng a! Đao kiếm vô tình! Yến My không dám mở miệng lại càng không có dũng khí di động, sợ người này không cẩn thận hủy hoại dung nhan của mình!
“Vâng, vâng” người kia liền nói.
“Tiên sinh, mời anh nói.” Phong Thượng Vũ tiếp tục diễn kịch.
“…” Vưu A Quý bắt đầu lớn tiếng kể lại chi tiết việc mình bị đuổi việc ra sao, nói đến đoạn kích động còn huơ tay múa chân.
“Vâng, tiếp tục, tiếp tục a!” Phong Thượng Vũ vừa khích lệ anh giải bày sự việc, vừa thừa dịp anh nói hăng say tiến gần về phía anh.
Ngay khi Vưu A Quý giơ cái dao lên cao thì toàn bộ sự tình trong nháy mắt xảy ra.
Phong Thượng Vũ ra tay chính xác, bắt lấy huyệt đạo ở cổ tay anh, ngay sau đó chợt nghe “đô” một tiếng, dao phay rơi xuống đất.
Tình huống thay đổi đột ngột, tất cả mọi người sửng sốt không thể tin được trừng mắt nhìn tình hình tại hiện trường.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“A! Mày, mày…” Vưu A Quý bị đau kêu la, hiển nhiên tay ôm lấy Yến My thả lỏng.
“Cô gái, bắt lấy!” Phong Thượng Vũ dùng chân đá con dao ra xa, ném DV vào tay Yến My thuận tiện kéo cô ra khỏi phạm vi cưỡng ép.
“Vưu tiên sinh, tôi hiện tại bắt ngài vì tội danh bắt con tin gây ảnh hưởng đến an toàn nơi công cộng!” Phong Thượng Vũ lấy còng số 8 từ bên hông ra, vững vàng chế trụ anh.
“Mày, mày là cảnh sát?” Vưu A Quý trừng mắt gào thét hỏi.
“Phải”
“Mày gạt tao?” Vưu A Quý tố cáo.
“Phải” Thượng Vũ thừa nhận.
“Mày sao có thể lừa tao?” Vưu A Quý không tin, khó khăn lắm mới có cơ hội giải trình, kết quả còn chưa gặp được người giải quyết thì đã bị cảnh sát bắt.
Trên đời này còn lý trời hay không a!
“Vưu tiên sinh, đây là trách nhiệm của tôi, thật có lỗi với anh nhưng mọi người ở hiện trường đều nghe được câu chuyện của anh, tôi tin là sẽ có nhà báo thật sự hứng thú với chuyện này, anh có thể khiếu nại bọn họ ở cục cảnh sát.” Loại chuyện quan chức cậy mạnh bắt ép người, Phong Thượng Vũ mặc dù đồng tình nhưng cũng không giúp được gì.
“Phóng viên, kí giả thật sẽ đến sao?” Vưu A Quý chán nản, ngay cả giãy dụa cũng không có, hỏi.
“Sẽ, chuyện lớn như vậy sẽ có người đến cục cảnh sát thu thập tin tức.” Phong Thượng Vũ quay đầu ra hiệu ọi người trong đội dẫn người đi khỏi. “ Mọi người dẫn anh ta về cục đi!”
Một hồi bắt cóc cưỡng ép con tin cũng kết thúc, nhân viên sân bay cùng một ít người xem náo nhiệt cũng đã bỏ đi.
“Cô gái. Cô không sao chứ?” Phong Thượng Vũ đi đến trước mặt Yến My hỏi.
“Tôi không sao. Trả DV lại cho anh.” Cô lắc đầu, thừa dịp mọi người đang nói chuyện, cô bình ổn lại cảm xúc, thuận tiện kéo hành lí bị văng ra xa trở về.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Phong Thượng Vũ, tổ trưởng đội Tia Chớp, không biết phải xưng hô với cô như thế nào? Cô có phải muốn xuất ngoại hay không?” Phong Thượng Vũ tiếp nhận DV nói.
“Tôi họ Yến, mới từ nuớc ngòai trở về.” Bây giờ cô mới cẩn thận nhìn anh, thân hình rắn rỏi, mày rậm, mắt to, khóe miệng vẫn còn lộ vẻ tươi cười, nụ cười kia giống như có sức hấp dẫn kì lạ, làm cho tim cô đập rộn không ngừng.
“Vậy thì tốt quá, vậy cô có thể cùng tôi đến cục để lấy lời khai hay không?” Anh vốn đang nghĩ, nếu cô dự định xuất ngoại thì phải mượn một phòng trong sân bay để lấy lời khai, không nghĩ bây giờ chẳng những không cần vội lại còn có thể có nhiều thời gian để tìm hiểu cô.
“Dĩ nhiên rồi.” Thật là! Cô cũng không phải chưa gặp đàn ông, tự nhiên tim đập nhanh làm gì a. Yến My thầm trách bản thân.
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, tôi giúp cô cầm hành lý được không?” Phong Thượng Vũ chìa tay muốn cầm hành lý của cô.
“Không cần, dù sao hành lý cũng có bánh xe, tự tôi kéo là được rồi.” Cô lắc đầu cự tuyệt, cô không quen để người khác chạm vào đồ đạc của mình.
“Ok! Đi bên này.” Phong Thượng Vũ kéo tay cô.
Anh có thói quen tùy tiện cầm tay người khác như vậy sao? Yến My cau mày, muốn thừa dịp đi bộ bỏ tay anh ra, nhưng không ngờ anh lại tự buông tay, cùng đi đến chỗ hai người nước ngoài nói chuyện.
“Cám ơn sự hỗ trợ của anh.” Phong Thượng Vũ đem áo khoác da cùng với DV trả lại cho người đàn ông tóc vàmg.
Yến My đứng bên cạnh mới biết, hóa ra mấy thứ kia đúng là đến lúc tiếp cận nghi phạm mới mượn.
Đột nhiên, cô rất bội phục anh trong lúc nguy cấp chợt nảy ra cách hiệu quả.
“Không cần khách khí, chúng tôi đều thấy anh rất giỏi, một mình có thể thuận lợi khống chế được kẻ bắt cóc.” Người đàn ông không tiếc lời khen ngợi. Tuy rằng bọn họ nghe không hiểu cuộc đàm phán, nhưng nhìn tình hình hiện trường là có thể hiểu được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook