**

Tiếng bước chân của Baldwin vang lên trong hành lang. Khi Macy mở mắt ra, anh đã đi qua phòng khách và vào bếp rồi.

Macy lại nhắm mắt, tựa đầu ra sau. Billy ơi, em ở đâu?

Baldwin hắng giọng, Macy mở bừng mắt nhìn thấy anh đứng ngay trước mặt cô.

“Xong chưa?”

“Mới bắt đầu thôi.”

Viên cảnh sát mặc áo sơ mi dài tay màu xanh đậm và không cài nút. Bên trong là áo thun cổ tròn màu trắng. Chiếc quần jean sờn cũ và bạc màu ôm sát chân khi anh ngồi xuống chiếc ghế bành màu xanh lá có lưng ghế có thể điều chỉnh độ nghiêng ra sau dễ dàng. Thật là lạ, Macy lại so sánh cái cách anh ngồi vào ghế với chồng cũ cô. Thân hình rắn chắc, đôi vai rộng và cặp chân dài của Baldwin làm chiếc ghế như nhỏ lại. Cô đoán anh ta phải cao hơn chiều cao 1m8 của chồng cũ, Baldwin chắc là cân nặng khoảng – cô thầm khen cái bụng phẳng và cơ bắp săn chắc bó chặt trong vải quần jean của anh ta – 90 ký.

Macy lập tức thôi không tán thưởng cơ thể của người đàn ông khi mắt cô gặp mắt anh, ánh mắt ấy dường như đang thấy sự rà soát của cô khá là thú vị

“Tôi mệt,” cô bảo. Cô ước là anh đi về ngay đi. Cô đang thấy bồn chồn, cảm giác đó lại ngày một tăng khi anh từ từ nhìn khắp phòng khách.

“Điện thoại của cô đâu?” anh hỏi, xoa xoa vai.

Cô cố kìm sự căng thẳng trong giọng nói. “Dùng điện thoại của anh đi.”

“Điện thoại của cô đâu?”

Cô đấu tranh tư tưởng, không biết nên nói dối hay nói thật, nhưng cô lại biết khi nào thì mình bại lộ. Ừ cô gần như là biết rồi. Đầu hàng không bao giờ dễ dàng cả. “Anh gọi cho FBI không được à?”

“Ở đâu hả Macy?”

Không hiểu sao nghe cái cách anh gọi tên mình, cô càng thêm sốt ruột, muốn tống khứ anh đi ngay lập tức. Chấp nhận thua cuộc, cô giật lấy túi xách khỏi điện thoại ở cuối bàn.

Anh đứng đó đưa mắt nhìn đèn đỏ nhấp nháy trên máy. “Thế cô tưởng tôi sẽ không hỏi đến nó à?”

Cô nhún vai. “Thực ra là có.”

Anh chỉ vào túi xách của cô, “Còn di động thì sao?”

“Không dùng được. Hết hạn gọi. Hết tiền.”

“Đúng lúc thế,” anh nói như thể không tin cô.

Cô bèn lục túi lấy di động ra và ném cho anh

Anh bắt lấy. Nghi hoặc đưa mắt nhìn cô, anh mở máy, nhấn vài nút rồi ném trả lại. Xong xuôi, anh quay lại ánh đèn chớp nháy trên máy ghi âm

Mặt anh lạnh lùng như đá tảng. “Trước khi tôi mở máy lên nghe, cô có gì muốn nói với tôi không? Tôi sẽ báo cáo là cô tự nguyện cung cấp thông tin.”

“Tự nguyện ư?” cô đang người dưới cái nhìn soi thấu của anh. “Tôi không biết Billy đang ở đâu hay là ai gọi đến. Tôi không có lỗi gì ngoài mỗi tội yêu thương em trai của mình.”

Anh ngồi xuống ghế sofa, chắn giữa cô và điện thoại. Cô dịch ra xa, ngoài tầm ảnh hưởng của hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh. Macy tưởng Jake sẽ nhấn ngay nút PLAY, nhưng anh chỉ thoải mái dựa hẳn lưng vào ghế và quan sát cô lúng túng không yên

“Tại sao hồi tối cô đến nhà Ellie Chandler?”

“Tôi đến tìm cô ta nói chuyện, nhưng lúc ấy tôi chưa biết Billy đã đào thoát. Sáng nay tôi đến thăm nó. Billy van xin tôi đến gặp Ellie. Và… tôi đã khai hết với FBI như thế.”

“Cả chiều nay cô đã ở những đâu?”

“Ca làm việc của tôi bắt đầu lúc 5 giờ 30. Tôi đến thẳng chỗ làm. Mãi đến khi rời nhà Ellie tôi mới nghe tin về vụ vượt ngục. Lúc tối, mẹ tôi gọi đến chỗ làm mấy lần liền, và có lẽ giọng bà trong máy ghi âm đó. Tôi đã không gọi lại cho bà, và nghe tin…” Cô nghẹn ngào. “Khi nghe tin một phạm nhân bị bắn chết, tôi tưởng người đó là Billy.”

“Tại sao cô lại kết luận như thế? Phải chăng hắn đã tiết lộ với cô rằng hắn định vượt ngục? Nhờ cô giúp đỡ?” vẻ hồ nghi chất chứa trong giọng nói của viên cảnh sát

“Không! Nó chỉ bảo là trong trại có phạm nhân muốn nó phải chết thôi. Nó còn nói quản giáo trong trại rất sợ cái tên David Tanks ấy. Nó bảo Tanks có tai mắt bên ngoài, họ chạy công chạy việc cho quản giáo trong tù, với lại…”

“Chạy việc gì?” Viên cảnh sát ngắt ngang

Macy nhún vai, “Nó chẳng nói. Và rồi Ellie bảo…”

“Cô đã nói chuyện với Ellie à?” Baldwin chồm tới trước. “Cô nói chuyện với cô ta khi nào?”

“Không hẳn là tôi nói chuyện với cô ta. Hôm nay lúc tôi về nhà, cô ta có để lại lời nhắn trên điện thoại thôi.”

“Tôi tưởng cô đi thẳng đến chỗ làm cơ mà.” Một lần nữa sự hồ nghi lại căng lên trong giọng anh

“Tôi về nhà lấy tiền hàng thôi. Trước đó tôi có đến thư viện nữa.”

Anh gật đầu nhưng Macy không thể biết anh có tin cô hay không. “Thế Ellie nói gì?”

“Cô ta nói cô ta e là Tanks đang mưu tính chuyện gì đó.”

Cặp lông mày của trung úy Baldwin nhíu lại. “Thế cô có từng nghĩ mình phải báo thông tin như thế cho cảnh sát không?”

“Lẽ ra là tôi đã đi, nếu Ellie đã không thử trước rồi, nhưng cô ta bảo cảnh sát chỉ bận bịu săm soi ngực của cô ta thôi nên chẳng nghe cô ta nói gì. Chắc anh chẳng phải là tay dê xồm ấy chứ nhỉ? Tay tên Jake gì đó.”

Macy biết Jake chột dạ, nhưng anh không đưa nhận xét gì cả. “Và đấy là những gì cô biết à? Tôi sẽ không biết thêm gì mới từ đoạn băng này chứ? Người ta sẽ nhẹ tay với cô nếu…”

Macy bực mình gắt, “Tôi biết có chừng đó thôi.”

Anh quay sang nhìn điện thoại bàn. Ánh mắt anh hạ thấp dần và dừng sững lại. Anh cúi xuống, cầm đôi giày cao cổ làm vườn từ dưới bàn kê góc. Anh lật giày lên. Một cục đất nhỏ từ trong vườn nhà thờ rơi xuống thảm. Anh nhìn mãi.

Cô nhíu mày, không hiểu gì cả. “Đừng nói anh mê giày nhé?”

Viên cảnh sát nhìn cô trân trân. “Cô có đi giày này vào thăm em trai hôm nay không?”

“Không”

“Người ta tìm thấy dấu giày cao cổ ở trại giam, gần luống hoa nơi khẩu súng được giấu. Nếu tôi mang giày này đi kiểm định, nhân viên phòng giám định sẽ biết đế giày có khớp với dấu chân hiện trường hay không,” anh cảnh báo.

Macy nghiến răng và nổi cơn lôi đình dù cô không biết tại sao sự nghi ngờ của anh lại làm cô quá tức giận đến mức ấy. Giây lát sau, cô chợt hiểu: chính cô mới có cớ để nghi ngờ anh ta nhưng nãy giờ cô không tính đến những lý do đó. Còn anh ta có lý do gì nghi ngờ cô không? Không .

Macy vùng vằng, “Vậy thì anh cứ việc mang giày đi mà kiểm định. Nhưng nếu đôi giày cỡ số 6 ấy không trùng với đất giày các anh, tôi có thể hứa là…”

Tiếng gõ cửa rất mạnh vọng vào khiến cả hai giật bắn khỏi sofa.

Baldwin trợn mắt nhìn cô. “Đang chờ ai à?” tay anh luồng tay vào vạt áo và rút súng ra.

“Đừng!” Cô vội lao ra, đứng chắn giữa anh và cánh cửa. “Anh cất ngay súng đi.”

“Tránh ra,” anh ra lệnh. Mắt vẫn chăm chăm vào cánh cửa.

“Tôi không để anh bắn em trai tôi đâu.”

“Tôi sẽ không bắn trừ khi…”

“Đừng!” Lại thế, nước mắt nữa rồi. Cứ như là mẹ. Cô ghét điều này. “Để tôi mở cửa cho. Anh cứ đứng ngay cạnh tôi đi. Tôi chỉ… Tôi chỉ không muốn Billy bị thương thôi mà. Nó không hư đâu. Dù nó đã làm gì sao chăng nữa, nó…”

Tiếng gõ cửa lặp lại

Cô van vỉ, “Cho tôi xin.”

Viên cảnh sát phẩy tay. “Hỏi xem ai ngoài đó đã.”

Macy bước đến gần cửa hơn

“Khoan đã!” Anh kéo ngược cô từ hành lang vào lại trong phòng khách và thì thầm. “Ellie có khai là Tanks dọa sẽ giết chị gái Billy. Là cô đấy. Đấy có thể là Tanks.”

“Nhưng cũng có thể là Billy,” cô gắt. Cô định vùng tay ra nhưng anh không cho. “Để tôi ra mở cửa.”

“Bình tĩnh nào,” anh thì thầm vào tai cô. “Cứ hỏi ai ngoài đó đi.”

Cô hít một hơi thật sâu. “Ai đấy?” cô hỏi lớn. Tiếng gõ dồn dập hơn. “Hắn không thể nghe thấy tôi. “Cô quay nhìn ra cửa.

“Ai đấy?” cô la lên, và cầu trời cho thằng em trả lời - cầu cho Baldwin đừng bắn chết em cô

Tiếng gõ cửa ngừng bặt. Baldwin buông tay cô ra. Quả nắm cửa lắc liên hồi và cô thoáng thấy trung úy cảnh sát Baldwin giương súng lên

“Đừng mà!” cô gào lên.

“Mace hả?” một giọng trầm trầm gọi từ bên ngoài cánh cửa.

m sắc của giọng ấy lọt vào tai Macy. Nó đánh động hết mọi thứ - quen thuộc, nhưng không phải là Billy.

“Phải em cô không?” Baldwin hỏi

“Không.” Đầu óc cô bấn loạn nên nhất thời cô không nhớ đó là tiếng ai.

“Mace à?” người đàn ông ngoài cửa lại gọi vào. “Anh đã nghe chuyện đó rồi.” Nhận thức bừng tỉnh. Bừng tỉnh với một tiếng thịch nặng nề. Cũng không phải tiếng thịch hay ho gì, mà là tiếng chồng cũ, tiếng của con người tệ bạc, lừa dối và đáng khinh. Cô quay lại nhìn Baldwin đang lăm lăm khẩu súng trong tay: “Khỉ thật. Anh cứ việc bắn đi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương