Bắt Được Anh Rồi Nhé
-
Chương 29
“Ông em đã làm gì nào?” Jake nhắc lại.
Trong một thoáng, Macy định bắt chước Jake Baldwin và tìm cách nói lảng sang chuyện khác, nhưng sự thật buộc ra. “Ông em đột tử.” Cô cắn môi. “Ông hứa sẽ đưa em đi… xem xiếc, nhưng ngay sau đó, ông gục chết trên đĩa mì spaghetti. Ngoại thì bảo là đĩa lasagna cơ. Nhưng em thì vẫn thấy đó là đĩa spaghetti.”
“Em nhìn thấy ông em chết ư?” Anh dịu giọng.
Macy gật đầu.
“Tệ thật.” Anh rướn tới dịu dàng vuốt má cô.
“Phải. Tệ lắm.” Macy cố nuốt cục nghẹn trong cổ xuống và thầm trách mình yếu đuối khi vẫn còn quá xúc động vị một chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi.
Anh tì trán anh lên trán cô “Anh không định chết sớm đâu.”
Cục nghẹn bỗng lớn hơn. “Nhưng nghề của anh nguy hiểm lắm.” Cái trò nấc nghẹn ngào ngu xuẩn ấy lại bật lên từ lồng ngực cô
“Chuyện ấy thì không thể cãi được rồi. Nhưng anh là cảnh sát giỏi cơ mà.” Môi anh lướt trên thái dương cô.
Làm thì làm, không làm thì biến. Ôi trời, Macy muốn đi xem xiếc nhưng lại không chờ được đến tận thứ Ba. Cô vùi mặt vào vai anh. Anh êm ấm quá, thơm tho quá. Nhưng chợt nhớ chiếc xe đậu sau hai người họ, cô vội đứng thẳng lên.
Đặc vụ liên bang không phải là người duy nhất đang quan sát. Một ông Prack đang cau có đang đứng trên cửa tiệm Papa’s Pizza nhìn ra.
Macy thở dài. “Mình nên vào thôi. Lại thằng cha khó chịu ấy nữa.”
Jake cau mày hỏi. “Hắn ta làm gì em thế?”
“Kém miếng khó chịu ấy mà.”
Jake nhìn cô, rõ ràng là không tin lời cô lắm. “Hắn là thằng đòi đục đồng phục chứ gì.”
“Thôi quên chuyện ấy đi, anh ạ.”
“Quên là thế nào? Đấy là tội quấy rối tình dục đấy.”
“Đúng thế, nhưng chỉ là lời em đối chứng với lời ông ta thôi. Với lại, ông ta chưa bao giờ dám đụng vào người em. Hồi này, ông ta cũng thôi không gạ gẫm em nữa. Giờ ông ta chỉ có kém miếng khó chịu với em thôi.”
“Vậy mà em để yên được à?”
“Em sẽ mất việc. Anh biết là sẽ thế mà. Em cũng biết. Mà hiện giờ em đã có đủ thứ chuyện phải lo rồi nên không kham nổi thêm chuyện đó đâu.
“Vài tuần nữa thôi em sẽ bắt đầu công việc ở nhà thờ. Cho đến khi chuyện đó diễn ra, anh có thể…”
“Em đã nói rồi, dẫu thế em vẫn phải làm bán thời gian ở chỗ khác kia mà. Học phí trường luật không rẻ đâu anh. Thị trường việc làm cũng không sáng sủa gì. Còn nữa, mình đã bàn tới việc anh sẽ thành bố già hảo ngọt rồi. Không có chuyện đó đâu.”
Anh thở hắt ra. “Macy, em nghe đây. Anh sẽ cho em vay tiền học nốt. Khỉ thật, em có thể trả anh cả lãi nữa.”
Cô mệt mỏi ngả đầu tựa vào lưng ghế. “Jake này, hãy để em tự làm đi mà.”
“Tại sao em không cho anh giúp em chứ?”
“Bởi vì anh đã giúp em quá nhiều rồi. Anh nhìn lại đi. Anh là cảnh sát mà phải đóng vai đi giao bánh như vầy. Còn nữa, anh sửa nhà cho em, cứu mạng em, ngay cả bây giờ em cũng đang ở nhờ nhà anh đấy. Em không thể để anh giúp nữa đâu trước khi em…”
“Em sẽ làm sao?”
Em sẽ thành giống như mẹ em. Trở nên hoàn toàn phụ thuộc vào anh. “Em sẽ phát điên.” Cô vừa nói vừa xuống xe.
Họ chưa đến cửa tiệm thì chuông điện thoại của Jake reo lên. Anh đứng lại nghe, Macy cũng đứng với anh vì cô nghĩ có thể cuộc gọi là về Billy.
“Baldwin nghe đây,” anh liếc nhanh cô rồi trao điện thoại cho cô. “Bà em gọi đấy.”
“Mọi chuyện ổn không vậy bà?” Macy hỏi ngay.
“Vừa ổn vừa không. Là mẹ cháu đấy, Macy ạ. Khi nào đi làm về cháu nhớ ghé qua đây nhé?”
“Vâng ạ,” cô bắt gặp ánh mắt của Jake. “Thế mẹ lại đang khóc hả bà?”
“Chẳng phải.” Giọng Ngoại có vẻ lo lắng. “Mẹ cháu… xỏ khoen ở rốn đấy.”
“Ôi trời đất ơi. Khóc hết nước mắt rồi mẹ cháu lại quay sang đeo khoen như thế ư? Có tưởng tượng nổi vài tháng nữa trông mẹ cháu ra thế nào không đây?”
“Chính vì thế nên bà mới muốn diệt mầm mống từ trong trứng nước cháu ạ.”
“Hết giờ làm cháu sẽ qua đó ngay nhé bà. Với lại vì Chúa, bà làm ơn giấu hết các loại kim xỏ giùm cháu với nhé.”
*****
Một giờ đồng hồ sau, Macy đậu xe trước cửa nhà Ngoại và liếc qua Jake. “Giá anh cứ để em tự lái xe về nhà anh có phải tiện không. Em không sao đâu mà. Em không nghĩ tên Tanks lại chờ theo đuôi em từ tiệm Papa’s Pizza.”
“Không đời nào. Anh không ngại đâu, anh sẽ ngồi chờ trong xe. Có khi anh còn chợp mắt được một chút ấy chứ. Anh sẽ ở đây, đợi em ra. Thôi em đi nhanh đi.” Anh vòng tay qua người Macy để mở cửa phía bên cô.
Cô cúi xuống hôn anh. “Cảm ơn anh.” Ngay sau đó, Macy phải cố quên cơn rạo rực do cái hôn khơi dậy.
Vào trong nhà rồi, cô thấy Ngoại đang tập yoga dưới chiếu, còn mẹ cô ngồi trên ghế tựa. “Ôi Macy,” mẹ cô reo lên. “Mẹ không biết là con sẽ tới.”
Cô ngồi xuống sofa và bảo. “Con chỉ tiện thể ghé qua thôi.”
Mẹ cô nhíu mày. “Mẹ kể hết cho Macy nghe rồi à?”
Ngoại kéo đầu gối sát vào mặt. “Có lẽ mẹ vô tình nhắc đến thôi mà.”
Bà Faye lắc đầu. “Ừ thì mẹ có đeo khoen ở rốn đấy. Có gì quan trọng đâu nào?”
“Con đã năm mươi sáu tuổi rồi. Với lại, con là con gái ta,” Ngoại gắt.
“Mẹ cho con xem luật nào cấm người già không được đeo khoen rốn xem nào.”
Macy cố hiểu cho ra. “Có phải mẹ, à, mẹ hẹn hò với ông nào làm chỗ hiệu bấm lỗ xỏ khoen không ạ?”
“Mẹ chẳng hẹ hò ai cả!” Bà Faye bực bội. “Tối hôm trước, con nói đúng lắm. Đàn ông chỉ gây phiền muộn mà thôi. Họ… họ khiến người ta tin tưởng một đằng rồi sau đó họ làm một nẻo. Mà trời ạ, con bé chỉ đáng bằng nửa tuổi ông ấy!”
Macy và Ngoại quay sang nhìn nhau và cùng gật đầu ngầm thấu hiểu.
“Ai đã làm gì và ai trông như bằng nửa tuổi ai mới được?” Ngoại hỏi.
“Con không muốn nói đến chuyện ấy nữa. Bởi vì cứ hễ nhắc đến chuyện ấy là con lại khóc, mà con đã quyết sẽ không khóc vì tên đàn ông nào nữa. Trừ thằng Billy ra.” Mắt bà rơm rớm nước. “Đây là cho con trai của con.” Bà Faye chỉ vào mắt mình. “Con có thể khóc vì Billy. Nó là thằng con bé bỏng của con, mà giờ thì chỉ có Chúa mới biết nó ở đâu, và… “
Macy chuyển sang ngồi lên tay ghế tựa của mẹ cô. Đoạn cô ghé đầu lên vai mẹ. “Có chuyện gì vậy mẹ? Kể cho con nghe đi.”
*****
Jake mở cửa căn hộ của anh và đứng ngắm Macy bước vào trong, bồng con Elvis lên và mang nó đến bên sofa. Cô lại trông căng thẳng và mệt mỏi. Cô đã không chịu kể mẹ cô gặp chuyện gì. Jake muốn hỏi thăm nhưng anh tôn trọng sự riêng tư của cô.
Anh cuối xuống hôn cô. “Anh pha sô-cô-la nóng cho em nhé?”
“Trong nhà có sẵn hả anh?”
Jake nháy mắt với cô. “Hôm nay anh vừa mua đấy.”
“Anh tốt đến khó tin đấy.”
Anh bật cười. “Anh tuy không hoàn hảo, nhưng anh thật lòng mà.”
Sau khi cô uống xong sô-cô-la, còn anh làm một chai bia, Jake băn khoăn không biết nên tiếp cận đề tài sắp xếp chỗ ngủ như thế nào. Anh muốn cô ở cạnh anh, trên giường anh. Đêm qua. Chỉ vì thiếu vắng cô mà anh không tài nào ngủ được. Tất nhiên, đêm trước đó nằm cạnh cô, anh cũng không ngủ được nhưng Jake thà có cô ở bên còn hơn phải nằm một mình. Đặc biệt là khi anh lo sợ cô sẽ nhanh chóng ra khỏi cuộc đời anh cũng như lúc cô bước vào trong đấy.
Nói thế không có nghĩa Jake sợ Macy sẽ bước ra khỏi cửa. Chẳng qua anh chưa bao giờ phải cố gắng nhiều như vậy để thuyết phục được một người. Và mặc cho có nhiều lúc khi cô ngước nhìn anh và anh cảm thấy thật rõ ràng rằng cô sẽ thuộc về anh mãi mãi, nhưng anh cũng đã đọc thấy trong mắt cô điều gì đấy dao động, như thể cô chỉ chực chờ thời điểm thích hợp để chạy vụt đi mất.
Macy ngồi thẳng dậy. “Em đi gội sạch mùi pizza đây.”
Anh ôm ngang người cô và cúi xuống hít hà lên cổ cô. “Anh yêu mùi pizza.”
“Em mong là thế,” cô bật cười. “Bởi người anh cũng ám toàn mùi ấy.”
Anh ngửi dưới cánh tay mình. “Vậy thôi, thà để anh ngửi lấy em còn hơn.” Anh chậm rãi hôn cô, và cuối cùng khi cô đã lùi lại được, cả hai đều thở hổn hển. Họ cùng đứng lên và đi tắm – tắm riêng, mặc cho nỗi thất vọng không được thốt thành lời của Jake.
Mười phút sau, Jake vừa lau tóc vừa chạy sang tìm cô. Macy đứng trong phòng tắm mở toang mà chải tóc. Trên đường giao bánh pizza, họ rẽ qua nhà cô lấy thêm mấy bộ quần áo nên lúc này cô mặc một bộ pyjama khác. Cũng bằng vải cotton nhưng xanh màu trứng sáo, riêng phần áo vừa vặn hơn ôm khít người cô. Anh nhìn dọc suốt thân hình cô, thầm tán thưởng từng đường cong nét lượn.
Anh bước đến sau lưng, vòng tay ngang người cô, và nhìn hình ảnh cô trong gương. “Em có mệt không?” Anh hỏi.
“Hơi hơi.”
Jake tì cằm lên đầu cô. “Em làm ơn giúp anh một việc trọng đại nhé?”
“Việc gì cơ?” Mắt cô gặp ánh mắt anh trong gương.
“”Hãy ngủ với anh đêm nay.” Anh áp ngón tay lên môi cô trước khi cô kịp từ chối. “Anh hứa sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Anh nhớ dì Flo mà. Anh chỉ muốn em ở bên anh thôi. Đêm qua không có em, anh chẳng ngủ được gì cả.”
Macy trông như sắp sửa gân cổ lên cãi, nhưng rồi chỉ im lặng gật đầu. Anh đan tay vào tay cô và dẫn cô về phòng ngủ trước khi Macy kịp đổi ý.
Jake lật chăn xuống rồi đứng ngắm cô leo lên giường. Anh bất giác mỉm cười. “Em dọn giường cho anh đấy à?”
“Và giặt luôn drap trải giường nữa. Em không thích rận lắm.”
“Nhà anh làm gì có rận.” Khi cả anh và cô đều nằm ấm chỗ, Jake không dám choàng tay qua vì sợ cô nghĩ anh định làm gì đó không hay. Thế nên, anh buộc phải hỏi ý cô trước. “Anh ôm em có được không, Macy?”
Cô trở mình quay người lại gần hơn và gối đầu lên vai anh. Jake quàng tay trên lưng Macy và đặt bàn tay lên hông cô. “Như thế này thoải mái thật,” anh thì thầm.
“Ừ thật,” cô đồng tình. Con mèo nhảy lên cuộn mình nằm cạnh cô.
Jake không biết họ nằm ôm nhau như thế bao lâu nhưng anh chắc chắn cô còn thức. “Trả một trăm đô để cho anh biết em nghĩ gì nhé?” anh gợi chuyện.
Anh cảm nhận được cô nhoẻn cười trên ngực anh. “Em tưởng giá thị trường là một xu cơ mà.”
“Lạm phát mà em.”
Cô chặc lưỡi, nhưng âm thanh ngọt ngào ấy thoáng đến đã thoáng đi. Macy thở dài. “Em đang lo. Lo cho mẹ. Chủ yếu là lo cho Billy. Với lại… Em thấy mình có lỗi.”
Anh lùa tay qua tóc cô. Những lọn tóc mượt mà còn hơi âm ẩm. “Em có lỗi gì chứ?”
“Có lỗi vì tối nay đã vui vẻ cùng anh. Vui vẻ với anh ngay ngay từ buổi sáng đầu tiên sau khi anh xuất hiện.”
“Tối đầu tiên mình gặp nhau, em đâu có thích anh.” Jake vừa cựa mình, con mèo Elvis đã rít lên.
“Đúng vậy, lúc ấy anh đểu giả lắm. Ngoại trừ lúc anh bênh em trước mặt Tom.” Cô ngừng lời. “Và em thấy có lỗi vì lúc này đây em lại đang êm ấm nơi này, trong lúc lẽ ra em phải lo lắng cho em trai mình. Tất nhiên em vẫn lo cho nó, nhưng ở bên anh em thấy hạnh phúc ngập tràn. Tại sao người ta có thể vui trong lúc…”
“Em đừng thế nữa,” Jake cắt ngang. “Theo như anh biết thì đến giờ này vẫn chưa có chuyện gì xảy ra với Billy. Với lại, dù em có yêu thương em mình bao nhiêu…” Anh im bặt, không rõ mình có nên nói ra những lời mình phải nói mà không làm cô đau lòng được không. Làm tổn thương cô là điều anh không hề muốn.
“Thì sao?” Cô vuốt lông con Elvis.
Jake buộc lòng nói hết. “Dù có thương Billy bao nhiêu, em cũng phải công nhận rằng Billy đã tự làm khổ đời mình. Anh không khuyên em thôi đừng yêu thương cậu ấy nữa. Nhưng em không thể tự dằn vặt vì sai lầm của người khác được.”
“Em cũng biết thế,” Macy thành thực. “Nhưng Billy không phải đứa hư hỏng. Nó thương em lắm đấy Jake. Và em cũng thương nó. Với lại… Billy từng bênh vực cho em.” Cô nghẹn ngào. “Thằng bé từng đỡ đòn cho em cơ mà.”
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống ngực anh. Jake ôm cô chặt hơn. “Cậu ấy bênh em khỏi ai thế?” Jake nhớ Macy từng nhắc đến chuyện này nhưng cô không giải thích gì thêm. Giờ thì anh phải biết. Anh muốn biết tất cả về cô: những điều làm cô vui, cô buồn. Mọi chuyện.
“Bố em.” Cô run rẩy trả lời.
Jake lộn ruột. Anh đã có được bố mẹ anh trên cả tuyệt vời. Có thể là anh không đồng ý với mọi đức tin của cha mẹ mình, nhưng anh chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của cha mẹ dành cho mình. Gắn bó với nghề cảnh sát, anh nhiều lần gặp những bậc làm cha làm mẹ không hoàn hảo, nhưng Jake vẫn không thể hiểu chuyện như thế sao có thể xảy ra. “Cái gì?”
“Khi say xỉn, bố em độc ác lắm. Tuy không phải lúc nào ông cũng say, nhưng khi đã say, bố em như người mất trí vậy. Tỉnh thoảng bố còn đánh cả mẹ nữa. Có một lần em đứng ra can, bố đánh luôn cả em. Vào cái đêm trước ngày sinh nhật của em…”
Giọng cô nghe thật đau đớn đến nỗi anh thấy lồng ngực mình nặng trĩu. “Chuyện gì xảy ra trong đêm đó?”
“Mẹ em đến lớp học đêm để học làm y tá, còn em trông chừng Billy.” Cô im lặng giây lát. “Bố em về nhà trong bộ dạng say khướt. Em bèn đưa Billy về phòng nó còn em cũng im lặng về phòng riêng của mình. Trong lúc ấy, bố cứ đi theo em mà quát om sòm. Thấy thế, Billy chạy ra chắn giữa em và bố.” Cô kéo đầu chăn lau nước mắt. Cả phút cô mãi không nói được câu nào. “Em không bao giờ quên câu Billy nói hôm ấy, ‘Bố không được đánh chị!’” Giọng cô run rẩy. “Thế mà bố em liền đánh nó đấy Jake. Cú đánh quá mạnh khiến Billy văng sang tận góc phòng bên kia. Em tưởng nó chết ngay lúc ấy rồi chứ.”
Jake chờ một phút sau rồi mới hỏi cô, “Sau đó em làm gì?”
“Em ném cây đèn bàn vào ông ấy. Em chửi rủa ông ấy thậm tệ bằng những từ mà chính em cũng không biết mình học ở đâu nữa. Khi ông ấy ra khỏi nhà, em liền gọi số điện thoại khẩn cấp 911. Sau đó, mẹ em về nhà trước khi xe cứu thương tới. Billy cũng tỉnh nhưng nó không nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì.”
Cô nói tiếp sau giây lát im lặng. “Mẹ bảo em nói dối. Bảo em phải khai rằng Billy ngã từ trên giường xuống đất. Mẹ còn bảo bố không cố tình đánh nó. Con ma men xúi ông làm bậy mà thôi.” Jake thấy hai tay cô nắm chặt đầu chăn. “Em giận mẹ em cũng vì thế. Hôm sau, bố em xách quần áo đi luôn khiến mẹ em suy sụp hoàn toàn. Em càng giận mẹ hơn khi biết mẹ vẫn còn yêu bố, anh ạ.”
“Ôi trời!” Jake ôm cô sát gần anh hơn, anh đau đớn cùng cô, ước gì anh có thể san sẻ thời thơ ấu đầm ấm của anh cho cô. Nhưng không thể được.
“Mẹ con em chuyển đến ở với bà ngoại và bà chăm lo mọi bề. Mẹ em khóc suốt không nguôi. Mẹ bỏ học, bỏ cả sở làm. Mất cả hàng mấy năm trời, nhưng rốt cuộc em cũng thôi không ghét mẹ nữa mà thay vào đấy lại ghét con người mẹ trước kia.”
Jake làm như không nhìn thấy con mèo đang nhích đến nằm cạnh gối của anh. “Con người mẹ trước kia như thế nào?”
“Yếu đuối. Sống phụ thuộc. Luôn là nạn nhân của cuộc đời. Em thề em sẽ không bao giờ giống mẹ. Nhưng em có làm được đâu.” Cô sụt sịt. “Em tha thứ cho Tom hết lần này đến lần khác. Sợ mất chồng, em tìm mọi cớ để biện minh cho việc làm sai trái của anh ta. Em sẵn lòng là nạn nhân. Em chịu đựng đủ điều chỉ vì… Em quá giống mẹ. Em đã nghi là anh ta lừa dối em một năm sau khi cưới kia. Vậy mà em chẳng làm gì cả.” Cô lại sụt sịt khóc.
“Nhưng em quyết chí bỏ được hắn đấy thôi.” Những ý nghĩ về Tom làm tổn thương Macy bấu chặt vào tâm can Jake. Căn phòng chìm vào im lặng. “Hắn có bao giờ đánh em không, Macy?” Anh sẽ xé xác thằng khốn nạn ấy ra.
“Không. Nhưng Tom có thói quen xấu là hay túm lấy em mà quát ầm ĩ. Vậy mà em cứ nín nhịn mãi.”
“Hắn đúng là thằng đần.” Giờ Jake càng hiểu vì sao Macy luôn quyết tâm giữ lối sống độc lập, không phụ thuộc vào ai.
Cô đặt bàn tay lên vai anh, nhưng lại vội rụt về. “Ôi, em làm anh bị ướt rồi.” Cô kéo chăn lau chỗ da anh bị ướt. “Xin lỗi nhé.”
“Em làm anh ướt lúc nào mà chả được.” Anh kéo cô nằm đè lên mình. Tấm thân mềm mại của cô cho anh cảm giác ngọt ngào dễ chịu chưa từng thấy. Jake những muốn cô hoàn toàn trông cậy vào anh để anh được chăm sóc cho cô.
Macy chớp mắt. Hai mắt cô đọng đầy nước, nhưng trông sắc mặt cô đã vui hơn. Cô lại kéo chăn lau ngực cho anh. “Chắc mai em phải giặt lại chăn rồi.”
“Em cũng cứ việc làm chăn màn anh ướt. Anh thấy chẳng sao cả. Miễn là em ở đây với anh thôi.”
Anh nhấc đầu lên và chạm môi anh vào môi cô. Miệng cô có vị mằn mặn của nước mắt. Jake kéo dài mãi nụ hôn, lòng những muốn xua đi bao ký ức đau lòng của cô. Sự dịu dàng chuyển dần thành đam mê, nhưng anh nhớ đến lời hứa không làm chuyện gì cả với cô lúc trước. “Chúng mình… nên dừng lại đi em.”
Cô lăn khỏi ngực anh. “Toilet đây.” Cô cùng con mèo nhảy xuống giường.
Jake vẫn còn tự nhủ mình phải giảm bớt lửa đam mê và bình tâm trở lại thì Macy đã quay về, cuộn mình nằm sát bên anh. Anh suýt chút nữa bảo cô hãy nằm cách anh một chút, nhưng anh thốt nhiên hiểu rằng anh thà chịu cương cứng mãi còn hơn phải đẩy cô ra xa. Anh vòng tay ôm cô vào lòng và mặc kệ cơn ham muốn nhục thể giày vò – anh đã hứa rồi, và anh sẽ giữ lời. Dù ngực cô áp sát vào cạnh sườn anh có mềm mại cỡ nào, dù những sợi tóc lòa xòa của cô bay trên ngực anh có khêu gợi đến đâu, thì cũng mặc.
Cô nép sát vào anh hơn nữa. Bàn tay vuốt ve mãi khuôn ngực anh. “Tim anh đang đập kìa.” Tay cô lẻn xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, mãi đến lưng quần lót của anh; rồi tay cô lại nhích dần từng chút ngược lên bụng lên ngực anh. “Bây giờ tim anh lại đập nhanh hơn lúc nãy rồi.”
“Ừ nhỉ.” Nhận thấy một phần cơ thể mình đang ngỏng lên để nghe ngóng, Jake co đầu gối lên che bớt.
Những ngón tay cô chậm rãi vẽ vòng tròn quanh đầu ngực trái của anh. Sự tra tấn ngọt ngào. Macy nép sát hơn vào anh. Cơ thể cô ép chặt người anh. Từng xăng ti mét trên người anh cảm nhận mỗi phần nhỏ trên cơ thể cô. Bàn chân cô từ từ vuốt lên đùi phải của anh. Cô nàng chẳng thể biết được đang gây ra cho anh những gì.
Hay cô có biết?
Đôi môi cô áp vào tai anh, đầu lưỡi cô tắm ướt vành tai của Jake. Cô đang cố tình hành hạ anh chăng?
Macy thủ thỉ bên tai Jake. “Tối qua, lúc anh vừa từ nhà tắm đi ra, anh có một giọt nước chảy bắt đầu từ đây rồi…” cô chỉ đầu ngón tay lên gần cổ anh và trượt xuống dưới, “kết thúc ở đây.”
Cô vẽ hình trái tim quanh rốn anh. Jake biết đó là hình trái tim vì mọi đầu dây thần kinh của anh đang tập trung vào đường đi của ngón tay cô.
“Và rồi…” Cô nói tiếp, ngón tay cô cũng dịch chuyển theo “Em thấy cũng giọt nước ấy chạy xuống dưới, xuống mãi đến…
“Thôi em!” Jake chộp lấy cổ tay cô.
“Sao vậy?” Cô cười khúc khích, tiếng cười nữ tính thật gợi tình. “Dì Flo đi rồi mà. Cái vấn đề phụ nữ của em không còn nữa. Dì Flo biến mất từ khuya hôm qua. Em… đã trở lại tươi mới.”
Phải mất một giây sau, Jake mới hiểu cô nói gì. Anh buông tay cô và dọn giọng. “Vậy chứ… giọt nước ấy đã đến tận đâu nào?”
Trong một thoáng, Macy định bắt chước Jake Baldwin và tìm cách nói lảng sang chuyện khác, nhưng sự thật buộc ra. “Ông em đột tử.” Cô cắn môi. “Ông hứa sẽ đưa em đi… xem xiếc, nhưng ngay sau đó, ông gục chết trên đĩa mì spaghetti. Ngoại thì bảo là đĩa lasagna cơ. Nhưng em thì vẫn thấy đó là đĩa spaghetti.”
“Em nhìn thấy ông em chết ư?” Anh dịu giọng.
Macy gật đầu.
“Tệ thật.” Anh rướn tới dịu dàng vuốt má cô.
“Phải. Tệ lắm.” Macy cố nuốt cục nghẹn trong cổ xuống và thầm trách mình yếu đuối khi vẫn còn quá xúc động vị một chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi.
Anh tì trán anh lên trán cô “Anh không định chết sớm đâu.”
Cục nghẹn bỗng lớn hơn. “Nhưng nghề của anh nguy hiểm lắm.” Cái trò nấc nghẹn ngào ngu xuẩn ấy lại bật lên từ lồng ngực cô
“Chuyện ấy thì không thể cãi được rồi. Nhưng anh là cảnh sát giỏi cơ mà.” Môi anh lướt trên thái dương cô.
Làm thì làm, không làm thì biến. Ôi trời, Macy muốn đi xem xiếc nhưng lại không chờ được đến tận thứ Ba. Cô vùi mặt vào vai anh. Anh êm ấm quá, thơm tho quá. Nhưng chợt nhớ chiếc xe đậu sau hai người họ, cô vội đứng thẳng lên.
Đặc vụ liên bang không phải là người duy nhất đang quan sát. Một ông Prack đang cau có đang đứng trên cửa tiệm Papa’s Pizza nhìn ra.
Macy thở dài. “Mình nên vào thôi. Lại thằng cha khó chịu ấy nữa.”
Jake cau mày hỏi. “Hắn ta làm gì em thế?”
“Kém miếng khó chịu ấy mà.”
Jake nhìn cô, rõ ràng là không tin lời cô lắm. “Hắn là thằng đòi đục đồng phục chứ gì.”
“Thôi quên chuyện ấy đi, anh ạ.”
“Quên là thế nào? Đấy là tội quấy rối tình dục đấy.”
“Đúng thế, nhưng chỉ là lời em đối chứng với lời ông ta thôi. Với lại, ông ta chưa bao giờ dám đụng vào người em. Hồi này, ông ta cũng thôi không gạ gẫm em nữa. Giờ ông ta chỉ có kém miếng khó chịu với em thôi.”
“Vậy mà em để yên được à?”
“Em sẽ mất việc. Anh biết là sẽ thế mà. Em cũng biết. Mà hiện giờ em đã có đủ thứ chuyện phải lo rồi nên không kham nổi thêm chuyện đó đâu.
“Vài tuần nữa thôi em sẽ bắt đầu công việc ở nhà thờ. Cho đến khi chuyện đó diễn ra, anh có thể…”
“Em đã nói rồi, dẫu thế em vẫn phải làm bán thời gian ở chỗ khác kia mà. Học phí trường luật không rẻ đâu anh. Thị trường việc làm cũng không sáng sủa gì. Còn nữa, mình đã bàn tới việc anh sẽ thành bố già hảo ngọt rồi. Không có chuyện đó đâu.”
Anh thở hắt ra. “Macy, em nghe đây. Anh sẽ cho em vay tiền học nốt. Khỉ thật, em có thể trả anh cả lãi nữa.”
Cô mệt mỏi ngả đầu tựa vào lưng ghế. “Jake này, hãy để em tự làm đi mà.”
“Tại sao em không cho anh giúp em chứ?”
“Bởi vì anh đã giúp em quá nhiều rồi. Anh nhìn lại đi. Anh là cảnh sát mà phải đóng vai đi giao bánh như vầy. Còn nữa, anh sửa nhà cho em, cứu mạng em, ngay cả bây giờ em cũng đang ở nhờ nhà anh đấy. Em không thể để anh giúp nữa đâu trước khi em…”
“Em sẽ làm sao?”
Em sẽ thành giống như mẹ em. Trở nên hoàn toàn phụ thuộc vào anh. “Em sẽ phát điên.” Cô vừa nói vừa xuống xe.
Họ chưa đến cửa tiệm thì chuông điện thoại của Jake reo lên. Anh đứng lại nghe, Macy cũng đứng với anh vì cô nghĩ có thể cuộc gọi là về Billy.
“Baldwin nghe đây,” anh liếc nhanh cô rồi trao điện thoại cho cô. “Bà em gọi đấy.”
“Mọi chuyện ổn không vậy bà?” Macy hỏi ngay.
“Vừa ổn vừa không. Là mẹ cháu đấy, Macy ạ. Khi nào đi làm về cháu nhớ ghé qua đây nhé?”
“Vâng ạ,” cô bắt gặp ánh mắt của Jake. “Thế mẹ lại đang khóc hả bà?”
“Chẳng phải.” Giọng Ngoại có vẻ lo lắng. “Mẹ cháu… xỏ khoen ở rốn đấy.”
“Ôi trời đất ơi. Khóc hết nước mắt rồi mẹ cháu lại quay sang đeo khoen như thế ư? Có tưởng tượng nổi vài tháng nữa trông mẹ cháu ra thế nào không đây?”
“Chính vì thế nên bà mới muốn diệt mầm mống từ trong trứng nước cháu ạ.”
“Hết giờ làm cháu sẽ qua đó ngay nhé bà. Với lại vì Chúa, bà làm ơn giấu hết các loại kim xỏ giùm cháu với nhé.”
*****
Một giờ đồng hồ sau, Macy đậu xe trước cửa nhà Ngoại và liếc qua Jake. “Giá anh cứ để em tự lái xe về nhà anh có phải tiện không. Em không sao đâu mà. Em không nghĩ tên Tanks lại chờ theo đuôi em từ tiệm Papa’s Pizza.”
“Không đời nào. Anh không ngại đâu, anh sẽ ngồi chờ trong xe. Có khi anh còn chợp mắt được một chút ấy chứ. Anh sẽ ở đây, đợi em ra. Thôi em đi nhanh đi.” Anh vòng tay qua người Macy để mở cửa phía bên cô.
Cô cúi xuống hôn anh. “Cảm ơn anh.” Ngay sau đó, Macy phải cố quên cơn rạo rực do cái hôn khơi dậy.
Vào trong nhà rồi, cô thấy Ngoại đang tập yoga dưới chiếu, còn mẹ cô ngồi trên ghế tựa. “Ôi Macy,” mẹ cô reo lên. “Mẹ không biết là con sẽ tới.”
Cô ngồi xuống sofa và bảo. “Con chỉ tiện thể ghé qua thôi.”
Mẹ cô nhíu mày. “Mẹ kể hết cho Macy nghe rồi à?”
Ngoại kéo đầu gối sát vào mặt. “Có lẽ mẹ vô tình nhắc đến thôi mà.”
Bà Faye lắc đầu. “Ừ thì mẹ có đeo khoen ở rốn đấy. Có gì quan trọng đâu nào?”
“Con đã năm mươi sáu tuổi rồi. Với lại, con là con gái ta,” Ngoại gắt.
“Mẹ cho con xem luật nào cấm người già không được đeo khoen rốn xem nào.”
Macy cố hiểu cho ra. “Có phải mẹ, à, mẹ hẹn hò với ông nào làm chỗ hiệu bấm lỗ xỏ khoen không ạ?”
“Mẹ chẳng hẹ hò ai cả!” Bà Faye bực bội. “Tối hôm trước, con nói đúng lắm. Đàn ông chỉ gây phiền muộn mà thôi. Họ… họ khiến người ta tin tưởng một đằng rồi sau đó họ làm một nẻo. Mà trời ạ, con bé chỉ đáng bằng nửa tuổi ông ấy!”
Macy và Ngoại quay sang nhìn nhau và cùng gật đầu ngầm thấu hiểu.
“Ai đã làm gì và ai trông như bằng nửa tuổi ai mới được?” Ngoại hỏi.
“Con không muốn nói đến chuyện ấy nữa. Bởi vì cứ hễ nhắc đến chuyện ấy là con lại khóc, mà con đã quyết sẽ không khóc vì tên đàn ông nào nữa. Trừ thằng Billy ra.” Mắt bà rơm rớm nước. “Đây là cho con trai của con.” Bà Faye chỉ vào mắt mình. “Con có thể khóc vì Billy. Nó là thằng con bé bỏng của con, mà giờ thì chỉ có Chúa mới biết nó ở đâu, và… “
Macy chuyển sang ngồi lên tay ghế tựa của mẹ cô. Đoạn cô ghé đầu lên vai mẹ. “Có chuyện gì vậy mẹ? Kể cho con nghe đi.”
*****
Jake mở cửa căn hộ của anh và đứng ngắm Macy bước vào trong, bồng con Elvis lên và mang nó đến bên sofa. Cô lại trông căng thẳng và mệt mỏi. Cô đã không chịu kể mẹ cô gặp chuyện gì. Jake muốn hỏi thăm nhưng anh tôn trọng sự riêng tư của cô.
Anh cuối xuống hôn cô. “Anh pha sô-cô-la nóng cho em nhé?”
“Trong nhà có sẵn hả anh?”
Jake nháy mắt với cô. “Hôm nay anh vừa mua đấy.”
“Anh tốt đến khó tin đấy.”
Anh bật cười. “Anh tuy không hoàn hảo, nhưng anh thật lòng mà.”
Sau khi cô uống xong sô-cô-la, còn anh làm một chai bia, Jake băn khoăn không biết nên tiếp cận đề tài sắp xếp chỗ ngủ như thế nào. Anh muốn cô ở cạnh anh, trên giường anh. Đêm qua. Chỉ vì thiếu vắng cô mà anh không tài nào ngủ được. Tất nhiên, đêm trước đó nằm cạnh cô, anh cũng không ngủ được nhưng Jake thà có cô ở bên còn hơn phải nằm một mình. Đặc biệt là khi anh lo sợ cô sẽ nhanh chóng ra khỏi cuộc đời anh cũng như lúc cô bước vào trong đấy.
Nói thế không có nghĩa Jake sợ Macy sẽ bước ra khỏi cửa. Chẳng qua anh chưa bao giờ phải cố gắng nhiều như vậy để thuyết phục được một người. Và mặc cho có nhiều lúc khi cô ngước nhìn anh và anh cảm thấy thật rõ ràng rằng cô sẽ thuộc về anh mãi mãi, nhưng anh cũng đã đọc thấy trong mắt cô điều gì đấy dao động, như thể cô chỉ chực chờ thời điểm thích hợp để chạy vụt đi mất.
Macy ngồi thẳng dậy. “Em đi gội sạch mùi pizza đây.”
Anh ôm ngang người cô và cúi xuống hít hà lên cổ cô. “Anh yêu mùi pizza.”
“Em mong là thế,” cô bật cười. “Bởi người anh cũng ám toàn mùi ấy.”
Anh ngửi dưới cánh tay mình. “Vậy thôi, thà để anh ngửi lấy em còn hơn.” Anh chậm rãi hôn cô, và cuối cùng khi cô đã lùi lại được, cả hai đều thở hổn hển. Họ cùng đứng lên và đi tắm – tắm riêng, mặc cho nỗi thất vọng không được thốt thành lời của Jake.
Mười phút sau, Jake vừa lau tóc vừa chạy sang tìm cô. Macy đứng trong phòng tắm mở toang mà chải tóc. Trên đường giao bánh pizza, họ rẽ qua nhà cô lấy thêm mấy bộ quần áo nên lúc này cô mặc một bộ pyjama khác. Cũng bằng vải cotton nhưng xanh màu trứng sáo, riêng phần áo vừa vặn hơn ôm khít người cô. Anh nhìn dọc suốt thân hình cô, thầm tán thưởng từng đường cong nét lượn.
Anh bước đến sau lưng, vòng tay ngang người cô, và nhìn hình ảnh cô trong gương. “Em có mệt không?” Anh hỏi.
“Hơi hơi.”
Jake tì cằm lên đầu cô. “Em làm ơn giúp anh một việc trọng đại nhé?”
“Việc gì cơ?” Mắt cô gặp ánh mắt anh trong gương.
“”Hãy ngủ với anh đêm nay.” Anh áp ngón tay lên môi cô trước khi cô kịp từ chối. “Anh hứa sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Anh nhớ dì Flo mà. Anh chỉ muốn em ở bên anh thôi. Đêm qua không có em, anh chẳng ngủ được gì cả.”
Macy trông như sắp sửa gân cổ lên cãi, nhưng rồi chỉ im lặng gật đầu. Anh đan tay vào tay cô và dẫn cô về phòng ngủ trước khi Macy kịp đổi ý.
Jake lật chăn xuống rồi đứng ngắm cô leo lên giường. Anh bất giác mỉm cười. “Em dọn giường cho anh đấy à?”
“Và giặt luôn drap trải giường nữa. Em không thích rận lắm.”
“Nhà anh làm gì có rận.” Khi cả anh và cô đều nằm ấm chỗ, Jake không dám choàng tay qua vì sợ cô nghĩ anh định làm gì đó không hay. Thế nên, anh buộc phải hỏi ý cô trước. “Anh ôm em có được không, Macy?”
Cô trở mình quay người lại gần hơn và gối đầu lên vai anh. Jake quàng tay trên lưng Macy và đặt bàn tay lên hông cô. “Như thế này thoải mái thật,” anh thì thầm.
“Ừ thật,” cô đồng tình. Con mèo nhảy lên cuộn mình nằm cạnh cô.
Jake không biết họ nằm ôm nhau như thế bao lâu nhưng anh chắc chắn cô còn thức. “Trả một trăm đô để cho anh biết em nghĩ gì nhé?” anh gợi chuyện.
Anh cảm nhận được cô nhoẻn cười trên ngực anh. “Em tưởng giá thị trường là một xu cơ mà.”
“Lạm phát mà em.”
Cô chặc lưỡi, nhưng âm thanh ngọt ngào ấy thoáng đến đã thoáng đi. Macy thở dài. “Em đang lo. Lo cho mẹ. Chủ yếu là lo cho Billy. Với lại… Em thấy mình có lỗi.”
Anh lùa tay qua tóc cô. Những lọn tóc mượt mà còn hơi âm ẩm. “Em có lỗi gì chứ?”
“Có lỗi vì tối nay đã vui vẻ cùng anh. Vui vẻ với anh ngay ngay từ buổi sáng đầu tiên sau khi anh xuất hiện.”
“Tối đầu tiên mình gặp nhau, em đâu có thích anh.” Jake vừa cựa mình, con mèo Elvis đã rít lên.
“Đúng vậy, lúc ấy anh đểu giả lắm. Ngoại trừ lúc anh bênh em trước mặt Tom.” Cô ngừng lời. “Và em thấy có lỗi vì lúc này đây em lại đang êm ấm nơi này, trong lúc lẽ ra em phải lo lắng cho em trai mình. Tất nhiên em vẫn lo cho nó, nhưng ở bên anh em thấy hạnh phúc ngập tràn. Tại sao người ta có thể vui trong lúc…”
“Em đừng thế nữa,” Jake cắt ngang. “Theo như anh biết thì đến giờ này vẫn chưa có chuyện gì xảy ra với Billy. Với lại, dù em có yêu thương em mình bao nhiêu…” Anh im bặt, không rõ mình có nên nói ra những lời mình phải nói mà không làm cô đau lòng được không. Làm tổn thương cô là điều anh không hề muốn.
“Thì sao?” Cô vuốt lông con Elvis.
Jake buộc lòng nói hết. “Dù có thương Billy bao nhiêu, em cũng phải công nhận rằng Billy đã tự làm khổ đời mình. Anh không khuyên em thôi đừng yêu thương cậu ấy nữa. Nhưng em không thể tự dằn vặt vì sai lầm của người khác được.”
“Em cũng biết thế,” Macy thành thực. “Nhưng Billy không phải đứa hư hỏng. Nó thương em lắm đấy Jake. Và em cũng thương nó. Với lại… Billy từng bênh vực cho em.” Cô nghẹn ngào. “Thằng bé từng đỡ đòn cho em cơ mà.”
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống ngực anh. Jake ôm cô chặt hơn. “Cậu ấy bênh em khỏi ai thế?” Jake nhớ Macy từng nhắc đến chuyện này nhưng cô không giải thích gì thêm. Giờ thì anh phải biết. Anh muốn biết tất cả về cô: những điều làm cô vui, cô buồn. Mọi chuyện.
“Bố em.” Cô run rẩy trả lời.
Jake lộn ruột. Anh đã có được bố mẹ anh trên cả tuyệt vời. Có thể là anh không đồng ý với mọi đức tin của cha mẹ mình, nhưng anh chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của cha mẹ dành cho mình. Gắn bó với nghề cảnh sát, anh nhiều lần gặp những bậc làm cha làm mẹ không hoàn hảo, nhưng Jake vẫn không thể hiểu chuyện như thế sao có thể xảy ra. “Cái gì?”
“Khi say xỉn, bố em độc ác lắm. Tuy không phải lúc nào ông cũng say, nhưng khi đã say, bố em như người mất trí vậy. Tỉnh thoảng bố còn đánh cả mẹ nữa. Có một lần em đứng ra can, bố đánh luôn cả em. Vào cái đêm trước ngày sinh nhật của em…”
Giọng cô nghe thật đau đớn đến nỗi anh thấy lồng ngực mình nặng trĩu. “Chuyện gì xảy ra trong đêm đó?”
“Mẹ em đến lớp học đêm để học làm y tá, còn em trông chừng Billy.” Cô im lặng giây lát. “Bố em về nhà trong bộ dạng say khướt. Em bèn đưa Billy về phòng nó còn em cũng im lặng về phòng riêng của mình. Trong lúc ấy, bố cứ đi theo em mà quát om sòm. Thấy thế, Billy chạy ra chắn giữa em và bố.” Cô kéo đầu chăn lau nước mắt. Cả phút cô mãi không nói được câu nào. “Em không bao giờ quên câu Billy nói hôm ấy, ‘Bố không được đánh chị!’” Giọng cô run rẩy. “Thế mà bố em liền đánh nó đấy Jake. Cú đánh quá mạnh khiến Billy văng sang tận góc phòng bên kia. Em tưởng nó chết ngay lúc ấy rồi chứ.”
Jake chờ một phút sau rồi mới hỏi cô, “Sau đó em làm gì?”
“Em ném cây đèn bàn vào ông ấy. Em chửi rủa ông ấy thậm tệ bằng những từ mà chính em cũng không biết mình học ở đâu nữa. Khi ông ấy ra khỏi nhà, em liền gọi số điện thoại khẩn cấp 911. Sau đó, mẹ em về nhà trước khi xe cứu thương tới. Billy cũng tỉnh nhưng nó không nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì.”
Cô nói tiếp sau giây lát im lặng. “Mẹ bảo em nói dối. Bảo em phải khai rằng Billy ngã từ trên giường xuống đất. Mẹ còn bảo bố không cố tình đánh nó. Con ma men xúi ông làm bậy mà thôi.” Jake thấy hai tay cô nắm chặt đầu chăn. “Em giận mẹ em cũng vì thế. Hôm sau, bố em xách quần áo đi luôn khiến mẹ em suy sụp hoàn toàn. Em càng giận mẹ hơn khi biết mẹ vẫn còn yêu bố, anh ạ.”
“Ôi trời!” Jake ôm cô sát gần anh hơn, anh đau đớn cùng cô, ước gì anh có thể san sẻ thời thơ ấu đầm ấm của anh cho cô. Nhưng không thể được.
“Mẹ con em chuyển đến ở với bà ngoại và bà chăm lo mọi bề. Mẹ em khóc suốt không nguôi. Mẹ bỏ học, bỏ cả sở làm. Mất cả hàng mấy năm trời, nhưng rốt cuộc em cũng thôi không ghét mẹ nữa mà thay vào đấy lại ghét con người mẹ trước kia.”
Jake làm như không nhìn thấy con mèo đang nhích đến nằm cạnh gối của anh. “Con người mẹ trước kia như thế nào?”
“Yếu đuối. Sống phụ thuộc. Luôn là nạn nhân của cuộc đời. Em thề em sẽ không bao giờ giống mẹ. Nhưng em có làm được đâu.” Cô sụt sịt. “Em tha thứ cho Tom hết lần này đến lần khác. Sợ mất chồng, em tìm mọi cớ để biện minh cho việc làm sai trái của anh ta. Em sẵn lòng là nạn nhân. Em chịu đựng đủ điều chỉ vì… Em quá giống mẹ. Em đã nghi là anh ta lừa dối em một năm sau khi cưới kia. Vậy mà em chẳng làm gì cả.” Cô lại sụt sịt khóc.
“Nhưng em quyết chí bỏ được hắn đấy thôi.” Những ý nghĩ về Tom làm tổn thương Macy bấu chặt vào tâm can Jake. Căn phòng chìm vào im lặng. “Hắn có bao giờ đánh em không, Macy?” Anh sẽ xé xác thằng khốn nạn ấy ra.
“Không. Nhưng Tom có thói quen xấu là hay túm lấy em mà quát ầm ĩ. Vậy mà em cứ nín nhịn mãi.”
“Hắn đúng là thằng đần.” Giờ Jake càng hiểu vì sao Macy luôn quyết tâm giữ lối sống độc lập, không phụ thuộc vào ai.
Cô đặt bàn tay lên vai anh, nhưng lại vội rụt về. “Ôi, em làm anh bị ướt rồi.” Cô kéo chăn lau chỗ da anh bị ướt. “Xin lỗi nhé.”
“Em làm anh ướt lúc nào mà chả được.” Anh kéo cô nằm đè lên mình. Tấm thân mềm mại của cô cho anh cảm giác ngọt ngào dễ chịu chưa từng thấy. Jake những muốn cô hoàn toàn trông cậy vào anh để anh được chăm sóc cho cô.
Macy chớp mắt. Hai mắt cô đọng đầy nước, nhưng trông sắc mặt cô đã vui hơn. Cô lại kéo chăn lau ngực cho anh. “Chắc mai em phải giặt lại chăn rồi.”
“Em cũng cứ việc làm chăn màn anh ướt. Anh thấy chẳng sao cả. Miễn là em ở đây với anh thôi.”
Anh nhấc đầu lên và chạm môi anh vào môi cô. Miệng cô có vị mằn mặn của nước mắt. Jake kéo dài mãi nụ hôn, lòng những muốn xua đi bao ký ức đau lòng của cô. Sự dịu dàng chuyển dần thành đam mê, nhưng anh nhớ đến lời hứa không làm chuyện gì cả với cô lúc trước. “Chúng mình… nên dừng lại đi em.”
Cô lăn khỏi ngực anh. “Toilet đây.” Cô cùng con mèo nhảy xuống giường.
Jake vẫn còn tự nhủ mình phải giảm bớt lửa đam mê và bình tâm trở lại thì Macy đã quay về, cuộn mình nằm sát bên anh. Anh suýt chút nữa bảo cô hãy nằm cách anh một chút, nhưng anh thốt nhiên hiểu rằng anh thà chịu cương cứng mãi còn hơn phải đẩy cô ra xa. Anh vòng tay ôm cô vào lòng và mặc kệ cơn ham muốn nhục thể giày vò – anh đã hứa rồi, và anh sẽ giữ lời. Dù ngực cô áp sát vào cạnh sườn anh có mềm mại cỡ nào, dù những sợi tóc lòa xòa của cô bay trên ngực anh có khêu gợi đến đâu, thì cũng mặc.
Cô nép sát vào anh hơn nữa. Bàn tay vuốt ve mãi khuôn ngực anh. “Tim anh đang đập kìa.” Tay cô lẻn xuống thấp hơn, thấp hơn nữa, mãi đến lưng quần lót của anh; rồi tay cô lại nhích dần từng chút ngược lên bụng lên ngực anh. “Bây giờ tim anh lại đập nhanh hơn lúc nãy rồi.”
“Ừ nhỉ.” Nhận thấy một phần cơ thể mình đang ngỏng lên để nghe ngóng, Jake co đầu gối lên che bớt.
Những ngón tay cô chậm rãi vẽ vòng tròn quanh đầu ngực trái của anh. Sự tra tấn ngọt ngào. Macy nép sát hơn vào anh. Cơ thể cô ép chặt người anh. Từng xăng ti mét trên người anh cảm nhận mỗi phần nhỏ trên cơ thể cô. Bàn chân cô từ từ vuốt lên đùi phải của anh. Cô nàng chẳng thể biết được đang gây ra cho anh những gì.
Hay cô có biết?
Đôi môi cô áp vào tai anh, đầu lưỡi cô tắm ướt vành tai của Jake. Cô đang cố tình hành hạ anh chăng?
Macy thủ thỉ bên tai Jake. “Tối qua, lúc anh vừa từ nhà tắm đi ra, anh có một giọt nước chảy bắt đầu từ đây rồi…” cô chỉ đầu ngón tay lên gần cổ anh và trượt xuống dưới, “kết thúc ở đây.”
Cô vẽ hình trái tim quanh rốn anh. Jake biết đó là hình trái tim vì mọi đầu dây thần kinh của anh đang tập trung vào đường đi của ngón tay cô.
“Và rồi…” Cô nói tiếp, ngón tay cô cũng dịch chuyển theo “Em thấy cũng giọt nước ấy chạy xuống dưới, xuống mãi đến…
“Thôi em!” Jake chộp lấy cổ tay cô.
“Sao vậy?” Cô cười khúc khích, tiếng cười nữ tính thật gợi tình. “Dì Flo đi rồi mà. Cái vấn đề phụ nữ của em không còn nữa. Dì Flo biến mất từ khuya hôm qua. Em… đã trở lại tươi mới.”
Phải mất một giây sau, Jake mới hiểu cô nói gì. Anh buông tay cô và dọn giọng. “Vậy chứ… giọt nước ấy đã đến tận đâu nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook