Bát Điểm Đương
-
Chương 13
CHƯƠNG 13
Người ta dễ dàng sao? Không phải chỉ là đồng tính luyến ái thôi sao? Hai người yêu nhau, không ăn trộm ăn cướp, rõ ràng lại thành chia rẽ uyên ương, thực sự là đáng thương.
Nhưng mà, vẫn có chỗ thấy không đúng, ngày đó Hàn bà tám nói mấy câu bất âm bất dương, càng nói càng khiến cảm giác này thêm mãnh liệt, rốt cuộc là cái gì?
Mấy ngày nay nghỉ ngơi, Hứa Đại Chí ngồi chồm hỗm ở sô pha ăn đậu phộng uống bia xem ti vi, Tần Tri Nghi ở trong phòng ngủ mê mệt, Hứa Đại Chí nhìn màn hình ti vi, tỉ mỉ suy nghĩ rốt cuộc là không thích hợp ở chỗ nào.
Ti vi đang chiếu vở kịch tình cảm lúc tám giờ kinh điển của N năm trước. Sắp đến đoạn cao trào, nhân vật nữ muốn cùng nam số hai chia tay, trở lại trong lòng nam thứ nhất.
Đối diện khuôn mặt đang dại ra của nam số hai, nước mắt nữ hào như suối phun trào: “Xin lỗi, xin lỗi A Luân! Em biết anh rất tốt với em nhưng em không thể đáp lại tình yêu của anh, một người không thể cùng lúc yêu hai người, xin anh tha thứ cho em! Tha thứ cho em!”
Đúng rồi, Hứa Đại Chí bỗng nhiên nhớ tới then chốt của vấn đề.
Tần Tri Nghi đối với mình nhất kiến chung tình? Hắn sống chết muốn ở chung với mình không phải vì bị khuynh đảo trước mị lực của Hứa Đại Chí này, không kiềm chế nổi ý đồ muốn theo mình để lâu ngày sinh tình sao? (@[email protected] cái người này thật… =.=)
Thế nhưng tối hôm đó Tần Tri Nghi chính miệng nói hắn vẫn còn rất yêu Lý Nho Chẩn…
Tần Tri Nghi yêu Hứa Đại Chí, Tần Tri Nghi yêu Lý Nho Chẩn. Tần Tri Nghi vừa coi trọng mình, lại vẫn còn thích Lý Nho Chẩn… Một người không thể cùng lúc yêu hai người, Hứa Đại Chí ném một viên đậu phộng vào miệng nhăn mày, Tần Tri Nghi là tính toán gì?
“Vì sao!” Khuôn mặt nam số hai co quắp, vặn vẹo, một tay xé rách áo sơ mi: “Vì sao! Tất cả mọi chuyện này là vì sao! Em trước kia rõ ràng nói yêu anh, giờ lại nói em vẫn còn yêu hắn. Em đã yêu hắn, lúc trước vì cái gì lại đến với anh? Em đã yêu anh, hiện giờ sao còn đi tìm hắn! Rốt cục là vì cái gì!”
Nữ hào nhào xuống nền khóc trời gào đất: “Xin lỗi, đều là em sai! Em không nên cầu xin anh tha thứ! Bởi vì em đã gạt anh! Có trách chỉ trách chúng ta không gặp nhau sớm hơn. Em trước đây yêu anh ấy, lại chia tay anh ấy rồi lợi dụng anh để quên anh ấy, Thế nhưng em không làm được! Yêu một người không cách nào thay đổi được, trước đây em nói yêu anh là lừa dối anh. Xin lỗi. Không cần tha thứ cho em. Không cần tha thứ cho em. Em chỉ là lợi dụng anh, lợi dụng anh để quên anh ấy mà thôi! Xin lỗi!”
“Âu!” nam số hai tê rống một tiếng che ngực: “Âu! Em quá tàn nhẫn! Em đem trái tim của anh cũng móc ra, lại chỉ nói được một câu xin lỗi! Em thực quá tàn nhẫn quá tàn nhẫn!”
Thông minh!
Hứa Đại Chí buông chai bia xuống, tắt ti vi chạy vọt vào phòng ngủ, một phát xốc lên chăn của Tần Tri Nghi.
“Này này, Tần Tri Nghi! Ngồi dậy, ngồi dậy, tôi có chuyện muốn hỏi! Này này!”
Tần Tri Nghi còn đang buồn ngủ, hơi cựa quậy: “Chuyện gì?”
“Tôi hỏi cậu,” giọng Hứa Đại Chí trong bóng tối đặc biệt nghiêm túc: “Cậu ở lại nhà tôi rốt cuộc là vì sao?”
Tần Tri Nghi một tay đặt lên vai Hứa Đại Chí: “Anh hỏi cái này?”
“Ít tới!” Hứa Đại Chí một tay tách tay Tần Tri Nghi ra, “Nghe được rồi thì cho tôi câu trả lời thành thực đi. Cậu có phải là không quên được Lý Nho Chẩn nên đem Hứa Đại Chí tôi ra giải sầu đúng không? Chính là giống như cô gái ngu ngốc trong ti vi, chờ đến lúc Nho Chẩn ca ca của cậu đến tìm cậu sẽ đem tôi ra làm lá chắn cho hắn hết hi vọng, sau đó hắn lại tới tìm cậu, rồi lại hòa hảo, trong lúc đó lại tìm được vui thú?”
Thế mà lại có thể nghĩ ra. Cuối cùng cũng nghĩ ra được. Tần Tri Nghi trong bóng tối trầm mặc chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Không thì ngày mai tôi dọn ra ngoài.”
Giọng Hứa Đại Chí run lên hai cái: “Nói như vậy, tôi đoán đúng rồi?”
Tần Tri Nghi không lên tiếng.
Mẹ nó! Phong thủy luân chuyển, tiết mục nát lại đổ tới trên đầu ta, Hứa Đại Chí đây lại chính là cái đệm lưng!
Hứa Đại Chí vỗ giường, cười ha ha: “Mẹ nó! Cậu không nói sớm!”
Tần Tri Nghi quay sang Hứa Đại Chí trợn tròn mắt.
Hứa Đại Chí lủi dậy, ở trong phòng đi qua đi lại hai vòng, sau đó đi tới phía giường xếp nhỏ trong góc phòng, mỗi chữ nói ra mắt đều lộ ra hưng phấn: “Cuối cùng cũng có thể yên chí ngủ được một giấc! Cậu không biết chứ gần đây tôi đều ngủ không yên. Mỗi ngày nghĩ đến cậu coi trọng tôi thì phải làm sao giờ. Sớm biết cậu có suy nghĩ này, tôi cũng không phải mỗi ngày phát sầu.”
“Cậu sớm nói thật anh em cũng không phải không hỗ trợ! Ai! Chuyện của cậu tôi nghe cũng cảm động lắm. Nói thật dễ giải quyết, anh em quen biết một hồi thành bằng hữu. Cậu trước cứ ở đây, nói không chừng Lý Nho Chẩn lại không muốn kết hôn tới tìm cậu, cứ chậm rãi dàn xếp. Cũng đừng nản chí quá sớm, có một số việc chẳng ai nói chính xác được.”
Tần Tri Nghi ngồi trên giường, không biết nên khóc hay nên cười.
Chuyện trên đời thật chẳng ai nói chính xác được.
Hắn chia tay Chẩn trời đất không còn gì tươi đẹp, thu thập hành lý về nước, lại tới thành phố này chỉ là một loạt quá trình máy móc. Ông chủ Pure time là người quen của hắn ở Anh. Mỗi tối đắm mình trong quán nhìn những người như mình và Chẩn chia lìa, tụ hợp, cũng không có nửa phần cảm giác chân thực. Thế nhưng ông trời lại thích trêu đùa người ta, cho người ta một gậy rồi lại ném cho người ta miếng bánh nhân thịt. Ngay lúc Tần Tri Nghi cảm thấy tồn tại hay không tồn tại cũng chẳng có gì khác nhau, xe Jeep của Hứa Đại Chí dừng lại trước cửa Pure time. Biển hiệu đỏ trên kính chắn gió dưới ánh đèn đặc biệt hút mắt.
Tư thế nghênh ngang xuống xe của Hứa Đại Chí cứ như xe Jeep kia chính là Ferrari đời mới nhất. Tần Tri Nghi sống hơn hai mươi năm trên đời chưa từng thấy qua sinh vật như vậy, không kềm được có hứng thú chú ý, hơn nữa mấy tháng qua lần đầu tiên muốn cười.
Kỳ thực nguyên nhân thực sự của tôi chỉ có một câu, Tần Tri Nghi nghe tiếng ngáy hạnh phúc của Hứa Đại Chí, nằm lại giường, nói lại câu vừa rồi của Hứa Đại Chí: tìm một việc vui.
Sự tình bãi bình tâm tình thư sướng a! Hứa Đại Chí biết được Tần Tri Nghi chưa từng coi trọng mình, ngủ qua một đêm an ổn không gì sánh được, đứng lên thoải mái ngáp một cái. Quả nhiên sinh hoạt từ nay về sau lại về đúng quỹ đạo, ngay cả không khí ngửi vào cũng khác nữa.
Khác… Da da? Hứa Đại Chí đánh cái hắt xì, thế nào lại có một cỗ mùi sữa tanh lòm?
Tần Tri Nghi đang ngồi trong phòng khách như thêu hoa mà quệt sữa đặc lên bánh mì: “Cháo tôi không bỏ đường đâu.”
Quỹ đạo! Đúng là cái quỷ mà! Lúc nào mới đến a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook