Bắt Đền Ông Xã Nhiều Tiền
-
Chương 3
“Tôi ở ngoài công viên, chờ em.”
Thật là một người đàn ông bốc đồng, muốn gặp cô liền nhắn cái tin nhắn ngắn ngủn như vậy, cô từ khi nào thành người chuyên ngồi đợi tin nhắn của anh ta chứ?
Không thể tức giận, tuyệt đối không được tức giận, không, chính xác là không bao giờ vì người đàn ông này mà tức giận, bởi vì cô không thèm để ý đến anh ta, chính là vì nhược điểm không mấy hay ho đang nằm trong tay anh ta nên hiện giờ mới phải chịu cảnh gọi đến gọi đi thế này, đúng thế…. Tin nhắn như thế thật khiến người ta tức điên, thật không muốn để ý đến anh ta tí nào.
Đúng, không cần để ý anh ta, tuyệt đối không để ý anh ta mới có thể bỏ thói quen bốc đồng này, có điều… liếc mắt nhìn đồng hồ trên đầu giường, cô không khỏi cười khổ. Người đàn ông này thật biết chọn thời gian, giờ đã quá mười giờ gần mười một giờ, nếu mặc kệ anh ta có khi nào anh ta vẫn cứ thế đợi không?
Nếu biết trước thế này cô thà không tìn Lí Duẫn Trạch giúp đỡ, nếu chưa từng tham gia hoạt động “bắt” người cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nam như thế này.
Ném bút vẽ cô đứng dậy đồng thời nắm lấy điện thoại và chìa khoá, cả người lao nhanh ra giá treo áo khoác lấy áo khoác mặc vào, vừa bước ra cửa lại vội trở lại đứng trước bàn trang điểm, tuỳ ý lấy cây bút chì đang găm trên tóc xuống, lấy tay vuốt vuốt mấy sợi tóc bị xô ra, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi nhà.
Ra tới đầu phố, cô đã nhìn thấy xe Bạch Vũ Đường đỗ đối diện công viên, cô tự động mở cửa xe ngồi vào bên trong, cửa vừa đóng liền có một ly trà long nhãn táo đỏ đưa đến trước mặt.
Nhìn thấy chén trà trong tay thì bỗng chốc nỗi tức giận nhất thời biến mất, cô không tự nhiên nói “Tôi không phải đã nói sao, anh không cần phiền toái chuẩn bị cái này, tôi muốn uống thì sẽ nhờ mẹ tôi chuẩn bị.” Từ khi cô nói cô thích trà long nhã táo đỏ thì anh luôn vì cô mà chuẩn bị.
“Đây là thành ý, không giống với của mẹ em.”
“….Tôi biết anh công việc bề bộn, anh không cần phải lo lắng chuỵên của tôi.” Bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần không cần vì lời ngon tiếng ngọt của anh ta mà rối loạn… Nếu không phải biết anh ta là người đàn ông cao ngạo thì cô nghi ngờ anh ta chính là cao thủ sát gái mới có thể tuỳ tiện nói một câu đã khiến cô tâm hoảng ý loạn.
“Tôi thích lo lắng vì em.”
Cô mở ra nắp của bình giữ nhiệt, uống một ngụm trà long nhãn táo đỏ ngọt ngào, điều chỉnh nhịp đập của tim bình ổn lại, một lát sau cô lại tiếp tục thuyết giảng anh. “Mỗi ngày đều chạy lại đây, còn chuẩn bị mấy cái này, anh không mệt chết sao?”
“Vì em thích có mệt tôi cũng chịu được.”
Lúc này đây cô chỉ có thể á khẩu không biết nói gì. Đúng vậy, nam nữ yêu nhau vì đối phương có chịu mệt mỏi một chút cũng cảm thấy ngọt ngào, đáng giá. Có điều tình huống giờ của bọn họ không thể đánh đồng….. Đợi một chút. Không lẽ anh ta thật nghĩ bọn họ đang nói chuyện yêu đương?
“Em giờ vẫn còn hoài nghi chuyện tôi nói tôi với em là “Nhất kiến chung tình” là nói đùa sao?”
“Nếu có một ngày có một cô gái xa lạ đột nhiên nói với anh, cô ấy đối với anh “nhất kiến chung tình”, vậy anh sẽ tin sao?”
“Cái này còn tuỳ tình huống nữa.”
“Coi như không đi, anh sẽ không tin, nói không chừng anh còn chế nhạo cô gái kia đầu óc có vấn đề cũng nên, à không, phải nói là anh sẽ nghĩ cô gái này đối với mình nhất định có mục đích.” Mà cô chính là tin vào vế sau, anh ta nhìn thế nào cũng không giống người đầu óc có vấn đề.
“Tóm lại, em chính là đang nhận định rằng lời nói nhất kiến chung tình của tôi với em là có mục đích.”
“Con người tôi không tự kỷ như vậy.”
Bạch Vũ Đường nheo mắt xem xét cô “Tôi còn nghĩ những người làm nghệ thuật rất lãng mạn.”
“Người làm nghệ thuật đương nhiên lãng mạn, có điều sự lãng mạn này chỉ nằm trên phương diện công việc, đời thật còn có nhiều vấn đề khác, mà cuộc sống mới là thế giới thật.” Mỗi người đều có tình cảm và lý trí, ở cô lý trí nắm quyền chủ đạo trong cuộc sống.
“Chúng ta đúng là sống trong thế giới thật, có điều thế giới thật cũng có kỳ tích a!” Cô đối với anh mà nói chính là kỳ tích. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ “gặp mặt” một cô gái nào như cách anh gặp cô, từ đây về sau chỉ cần nghĩ lại thời khắc ấy anh đều cảm thấy mọi chuyện thật thần kỳ.
Cô không có khả năng hiểu được tâm tình của anh, cô không thuộc thế giới của anh, anh cũng không thuộc thế giới của cô, có điều chính là ông trời đã cho anh cơ hội này… anh có nên cảm tạ Hà Hi Nhiên không nhỉ? Nếu không có cô chắc anh vẫn đang do dự có nên đến gần cô hay không.
Tuy ánh sáng trong xe không tốt nhưng cô cảm giác được ánh mắt của anh nóng như lửa, hại cô cảm thấy chính mình giống như sắp bốc cháy, lo lắng không cẩn thận sẽ xảy ra hoả hoạn mất.
Thanh thanh giọng nói cô ra vẻ thoải mái nói “Đã khuya rồi, anh nên về sớm đi.”
“Nếu em yêu một người đàn ông em sẽ kiên trì đến cùng vì tình yêu đó không?”
“Gì?”
“Em sẽ vì người đàn ông em yêu mà biến thành tầm ngắm của mọi lời công kích, mắng chửi em cũng sẽ không gục ngã mà từ bỏ người em yêu sao?”
“………..Tôi không hiểu ý của anh.”
“Trước đây tôi vẫn nghĩ, nếu gặp được người con gái mà mình không nên yêu tôi sẽ làm sao bây giờ? Buông tay hay không? Trước đây tôi luôn nghĩ, cuộc sống có nhiều vấn đề, không nhất thiết phải lãng phí vì chuyện ấy, có điều hiện tại hình như có chút thay đổi, có một số chuyện bộ não không thể khống chế, đặc biệt là chuyện tình yêu.” Dừng một chút, thanh âm của anh càng thêm trầm thấp. “Tôi nguyện ý vì người mình yêu mà đương đầu với mọi khó khăn.”
“….Con người của tôi luôn không thích chuyện phiền toái, biết rõ con đường này toàn bụi gai vì sao lại không chọn con đường bằng phẳng để đi?” Tình huống hiện tại là gì đây? Bọn họ sao lại nói đến cái chủ đề này đây?
“Đúng vậy, em không biết tình yêu chính là biến người ta thành ngốc nghếch sao?”
“Có lẽ thế đi.” nếu tình yêu không biến người yêu thành ngốc nghếch thì rất khó có thể kiên trì, cô chính là thiếu mất sự ngốc nghếch kia, mỗi lần tình yêu vừa muốn bắt đầu sẽ liền héo tàn, bạn bè thường nói cô quá lý trí,yêu đương cũng không nhất định phải kết hôn, làm gì mà nghiêm túc thế chứ? Đúng vậy, bên trong cô vẫn tiềm ẩn một tư tưởng cũ kỹ, đem chuyện yêu đương và chuyện kết hôn hợp lại làm một.
“Em không thể tin tôi đối với em là nhất kiến chung tình, nhưng có thể đối với tôi có một chút ngốc nghếch không?”
“Cái… cái gì?”
“Không cần suy nghĩ nhiều, đơn thuần cùng tôi nói chuyện yêu đương.”
“….Tôi không phải hiện tại vẫn đang cùng anh nói chuyện yêu đương sao?”
“Em hiểu ý của tôi mà. Hiện tại em cùng tôi nói chuyện yêu đương chẳng qua chỉ là chống đối lại thôi, cũng không phải có sự liều lĩnh ngốc nghếch.”
Anh nói đúng, dù sao sự thật đúng là như thế, cô sao có thể sinh tâm tư khác đây?
Không biết từ lúc nào Bạch Vũ Đường đã đem bình giữ nhiệt trên tay cô cất đi, sau đó nắm bả vai cô, làm cho hai người đối mặt với nhau “Cái gì cũng không nghĩ, chỉ cần đơn thuần nói chuyện yêu đương cùng tôi, có được không?”
“…. Nói chuyện yêu đương liền nói chuyện yêu đương, anh sao lại yêu cầu nhiều như vậy?”
“Nói chuyện yêu đương chẳng qua chỉ là quá trình tất yếu để thành lập mối quan hệ của hai người, quan trọng hơn chính là tâm ý của đối phương, mà tôi đối với em chính là thật tâm.” Anh hơi ngả về phía trước, đôi môi khẽ chạm lên trán cô, toàn thân cô cứng đờ giống như bị điện giật. “Đây là lời thề của anh, nhất định anh sẽ khiến em yêu anh.”
“……..Tôi…. Khuya rồi, tôi phải về.” Cô kích động xoay người mở cửa nhảy khỏi xe.
“Tặng em…..”
Anh mới xuống xe đã thấy cô hoả tốc đi vào ngã tư đối diện, đành phải lấy điện thoại nhắn tin cho cô, bảo cô sau khi về nhà nhắn tin cho anh biết cô đã về nhà an toàn.
Chừng ba phút sau có tin nhắn của cô, anh lúc này mới yên tâm lên xe rời đi.
Trong khi Bạch Vũ Đường rời đi thì Chương Gia Quân đang ngồi trong chăn vỗ vỗ trán. Anh như thế nào có thể làm thế? Quá bất ngờ, ít nhất cũng phải để cô chuẩn bị tâm lý chứ, cô mới không để ý một chút mà… trời ạ! Cô đang nghĩ cái gì, đáng lẽ cô phải lên án anh vô sỉ mới đúng chứ, đằng này lại oán giận anh không thông báo cho cô, cho dù anh có nói ra thì cô có cảm thấy chuyện anh hôn cô là chuyện được phép không?
Loại cảm giác này thật sự khiến người ta chán ghét, đột nhiên trong lúc đó, anh hình như đã vượt qua phòng tuyến của cô mà cô hoàn toàn không phát hiện ra, cô cuối cùng có thể như lời anh nói… sẽ yêu anh?
Chương Gia Quân lắc đầu. Không có gì ràng buộc, mà cái kia cũng chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, không đến mức làm cho thế giới của cô biến đổi được. {hana: chuồn chuồn lướt nước ý chỉ hành động hời hợt, không đạt được chiều sâu đáng có}
Nhất thời cảm giác thoải mái ấm áp lưu lại người cô suốt đêm.
Đây là cuộc họp gia đình của Bạch gia, thành viên trong Bạch gia đều có mặt đông đủ, lúc này mỗi người đều cố gắng để mình có thể ở gần người có quyền lực nhất trong Bạch gia – Bạch đại lão gia, bởi vì biểu hiện của họ hôm nay có thể thay đổi địa vị của họ trong gia tộc, chỉ có gia đình Bạch Vũ Đường là ngoại lệ, Bạch Vũ Đường luôn không đếm xỉa gì mà chỉ nằm ở ghế ngoài sân phơi nắng đọc sách.
Anh thoải mái tự tại bày ra bộ dáng tự tin cao ngạo, có điều những người này cũng không biết, để có ngày hôm nay anh cũng đã phải trả giá, mà so với người khác sự trả giá này còn khốc liệt hơn. Hoàn cảnh đã đưa đến cho anh cơ hội nhưng nếu muốn đứng vững, không bị người khác làm dao động chính là phải dùng thực lực của bản thân.
Lúc này có một hương nước hoa nồng đậm bay đến, Bạch Vũ Đường không tự giác nhíu mày. Tuy nói phụ nữ dùng nước hoa cũng là một loại lịch sự, có điều sao không thể chọn một loại có hương thơm nhẹ nhàng một chút sao? Phụ nữ Bạch gia không lẽ sợ người ta không chú ý hay sao mà phải cố gắng để bản thân có thêm hương vị, nghĩ chỉ cần thế có thể tăng giá trị tồn tại của bản thân sao?
“Anh luôn nhàn nhã như vậy sao?” Hà Hi Nhiên dựa lưng vào bức tường đá cẩm thạch cạnh sân phơi nắng, chắn ánh sáng của Bạch Vũ Đường, thì ra hương thơm đậm đặc là trên người cô.
Có điều người đọc sách hoàn toàn không di động ánh mắt, chỉ là nét mặt càng lúc càng nhăn lại. Sao lại là cô ta? Anh rõ ràng biết cô gái này không thể xuất hiện trong cuộc họp gia tộc, cô nhất định đã chiếm được tình cảm của ông nội, nói cách khác, Hà Hi Nhiên đã chính thức là cháu dâu được ông nội anh tuyển chọn, lúc này chỉ cần anh gật đầu là hôn sự có thể tiến hành.
“Tuy rằng anh đã là người kế nghiệp công khai của Bạch gia nhưng anh cũng không lo lắng địa vị của mình bị uy hiếp sao?”
Anh có lo lắng không? Có, đã từng. Có điều, anh hận cảm giác bị người khác đè đầu cưỡi cổ, bản thân đi nói xấu người khác, cái này không phải là rất khó chịu sao? Bởi vậy, anh làm mình mạnh mẽ, cố gắng tự thân tiến lên, tiền vốn cùng tài sản hiện giờ không cần sự che chở của gia tộc, thế giới của anh cũng không sụp đổ nổi.
“Tôi nghĩ, anh khẳng định không để họ vào mắt, đây là đương nhiên, bọn họ căn bản không sánh được với anh, có điều không cần khinh địch, cẩn thận nuôi hổ hoạ thân.”
Bạch Vũ Đường vẫn không buồn hé răng, anh có nuôi hổ hay không cũng là chuyện của anh, liên quan gì đến cô?
“Anh không phải là quá thất lễ sao!” Mãi không nghe anh đáp lại, Hà Hi Nhiên giận dữ giật cuốn sách trong tay anh “Nhìn tôi một mình lảm nhảm anh cảm thấy đáng xem lắm sao?”
“Tôi cũng không nói lời khinh bỉ, nếu chịu không nổi cô có thể chạy lấy người.”
Anh vươn tay, cô chần chờ một lát sau đó mới không cam tâm tình nguyện trả lại sách cho anh, khi anh nhận lại sách lại đem đặt lên bàn trà. Có con tiểu ma tước bên cạnh lải nhải không ngừng anh cũng không thể đọc sách a.
Anh lấy điện thoại nội bộ gọi vào phòng bếp, kêu nhà bếp chuẩn bị hai phần trà xanh cùng điểm tâm nhẹ.
“Anh không tò mò vì sao tôi lại ở đây?”
“Tôi không muốn biết.”
“Anh thật sự không lịch sự.”
“Cô không phải mẹ tôi, vấn đề này không đến phiên cô lo lắng.”
“Anh… quên đi, tôi rốt cuộc hiểu được vì sao bên cạnh anh lại vắng vẻ như thế, anh đúng là người đàn ông khiến người khác không thoải mái.” Hà Hi Nhiên tao nhã đến ngồi trên một chiếc ghế khác cạnh bàn trà.
Đúng thế, anh quả thật biết cách làm thế nào để những người xung quanh mình tự động rút lui, dù sao từ nhỏ cái anh muốn không phải là lấy lòng người khác, mà chính là muốn làm người lãnh đạo cả gia tộc.
Lúc này người hầu bưng trà và bánh lại, Hà Hi Nhiên tự động giúp hai người châm trà, tiếp theo tự thưởng ình một chiếc bánh bích quy chocolate hạnh nhân, gật đầu khen ngơi, đồng thời cầm một chiếc đưa đến cho anh.
“Cái này rất ngon, anh cũng nến thử xem.”
Bạch Vũ Đường có chút đăm chiêu liếc mắt một cái, sau đó uống trà.
Cô nhún vai, đưa bánh lên miệng, thật là ngon a!
Sau khi đã ăn uống thoả mãn, cô lại bắt đầu chủ động tấn công anh “Hôm nay tôi xuất hiện ở đây chắc anh cũng đoán được tôi đã nhận được sự tán thành của người nhà anh, lúc này chỉ còn lại anh, anh hay thận trọng suy nghĩ một chút về chuyện kết hôn của chúng ta đi.”
“Vấn đề này không phải chúng ta đã sớm nói xong rồi sao?”
“Chúng ta kết hôn là chuyện đại hỉ, chuyện này không phải rất tốt sao?”
“Cái gì mà đại hỉ? Ít nhất tôi là đương sự cảm thấy không vui mứng, mà cô không phải cũng thế sao?”
Hơi giật mình, cô khoa trương cười ha ha “Tôi không vui mừng, vì sao lại muốn gả cho anh?”
“Lí do này chỉ mình cô biết.”
“Lí do của tôi rất đơn giản, tôi là cô gái có mắt nhìn, hiểu được giá trị của đàn ông.”
“Thật đáng tiếc, cô cũng không phải là cô gái mà tôi muốn nắm bắt.”
“Cô gái kia có tồn tại thật không?”
“Tôi không phải đã nói, phép khích tướng với tôi không hiệu quả sao.”
Xoa xoa cằm, giọng cô hơi trầm ngâm “Anh chính là người nối nghiệp của Bạch gia trong tương lai, trong lòng anh có người phụ nữ của mình, Bạch gia không một ai phát hiện, chuyện này có thể sao? Cho nên tôi thật sự hoài nghi cô gái này có tồn tại hay không.”
“Chẳng lẽ cô nghĩ rằng ông nội tôi sẽ cài cơ sở ngầm bên người để giám thì nhất cử nhất động của tôi sao?” Bạch gia không một ai dám làm trái ý của ông nội anh, chính vì thế sao ông nội lại phải tốn sức xắp xếp người bên người anh đây?
Anh đùa cợt nhếch miệng cười “Cô có thể đi mật báo.” Tuy biết ông nội sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán náy, nhưng không nhắc tới không có nghĩa là anh không có phòng bị, anh làm việc luôn xem xét trên dưới, đúng thế.
Hai tay Hà Hi Nhiên gia nhau đặt trên bàn trà, cả người hơi nghiêng về phía trước thấp giọng nói “Tôi cũng không phải là người không có mắt nhìn, cũng không muốn lãng phí tâm tư lên một người mà trong lòng đã ngập bóng người con gái khác. Chỉ cần anh có thể chứng minh người con gái anh muốn nắm bắt có tồn tại, tôi nguyện ý rời đi, ngược lại, nếu cô gái kia hoàn toàn không tồn tại, anh không được phép ngăn cản tôi tiếp cận anh.”
Đây là phép khích tướng, nhưng lúc này đây lại khiến anh cảm thấy hứng thú “Vì sao lại muốn nhìn thấy cô ấy?”
“Anh không muốn làm ọi người có được niềm vui lớn thì cũng phải cho tôi biết tôi đã thua bởi tay ai chứ.”
“Tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của cô.”
“Chúng ta lấy trà thay rượu cạn một ly, thật vui vì chúng ta có thể đạt được hiệp ước.” Cô bưng chén trà lên, Bach Vũ Đường làm như không thấy, không có hứng thú cùng cô chơi trò chơi, không quan tâm tới cô nàng tự đắc này.
Bầu trời ngoài cửa sổ thật xanh, những tầng mây trắng phủ dầy trời, hai màu xanh trắng đan vào nhau thành một mảng biển mây, vô cùng xinh đẹp. Có điều đối với Chương Gia Quân mà nói, đây là một ngày vừa âm lại vừa trầm. Đơn giản là tối qua Bạch Vũ Đường không xuất hiện như bình thường.
Đêm hôm qua cả đêm cô không thể ngủ say, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, buổi sáng nay tỉnh dậy người giống như bị ốm vậy, vấn đề càng nghiêm trọng hơn khi ngay cả bữa sáng là việc cô coi trọng nhất trong ngày cô cũng chỉ ăn tuỳ tiện qua loa.
Mỗi tuần cũng chỉ có một hai ngày nghỉ, tinh thần con người cũng không tránh khỏi việc trở nên lười nhác, cô rất muốn nói tự phục mình, có điều cô biết không phải như thế, tất cả chuyện này đều bởi vì Bạch Vũ Đường tối hôm qua không xuất hiện. {hana: sức mạnh của thói quen, cái này đã nói ở lần Tiểu Hỉ và Tiểu Phúc…chậc… thói quen chính là thứ đáng sợ nhất á}
Tuy rằng cô luôn oán giận phương thức xuất hiện của anh, nhưng không biết từ khi nào cô đã có thói quen chờ tin nhắn của anh, gặp anh lòng của cô thoáng một tia nhảy nhót, chậm không nhận được tin nhắn của anh lòng cô lại trở nên lo lắng.
Buông di động, Chương Gia Quân nén tiếng thở dài, không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô kiểm tra di động trong hôm nay, “Mình sẽ không nghe điện thoại cũng như không đọc tin nhắn.” Ý niện này luôn nhảy ra trong đầu cô, hại cô không tự giác dùng tay nắm chặt điện thoại, trong khi cô đang ý thức được bản thân đang làm gì thì di động lại bị cô kiểm tra thêm một lần.
Cô đứng dậy rời khỏi khu đọc sách, đưa điện thoại giấu dưới gối, không nhìn thấy sẽ không muốn xem nữa đi?
“Chị làm sao vậy?” Chương Gia Nhạc đột nhiên từ phía sau đẩy đẩy người cô.
Giật mình, cô xoay người nhìn trừng em gái “Em làm gì mà lén lút đẩy chị vậy?”
“Em đâu có? Em đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, chính là do chị tâm thần bất ổn, không biết đang suy nghĩ cái gì a.” Cô hai của Chương gia đưa khay đồ ăn trên tay đến trước mặt cô, bên trên khay có để một miếng bánh ngọt và một ly trà. “Em thấy buổi sáng chị không ăn được nhiều, nghĩ đến hôm qua em có làm một ít bánh ngọt vẫn còn để trong tủ lạnh, giờ mang lên cho chị ăn.”
“Cảm ơn em.” Cô nhận lấy khay đồ ăn đem đặt lên bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống, từng miếng từng miếng ăn ngon lành.
Chương Gia Nhạc ngồi xuống mép giường, vẻ mặt có chút đăm chiêu quan sát cô.
“Em nhìn chị làm gì?”
“Chị cả, chị không phải đã rơi vào lưới tình đi?”
Keng! Chiếc dĩa trên tay rơi xuống khay, cô không tự nhiên cong khoé môi, cười nhạt nói “Em đang nói linh tinh gì thế?”
Chương Gia Nhạc thần bí thấp giọng đáp “Theo em thấy, người đàn ông kia nhất định phải đẹp đến ngây người.”
“….Người đàn ông gì?” Em hai thật sự đã nhìn thấy Bạch Vũ Đường sao?”
“Chị mội ngày buổi tối thường lén ra ngoài hẹn hò với người ta a.”
“Chị buổi tối lén lút hẹn hò bao giờ? Đêm qua có đi đâu….” Cô nói xong mới bất giác nhận ra mình lỡ lời, nhanh chóng ngậm miệng.
Đúng là cái đồ ngu ngốc mà, sao lại tự mình nói ra miệng thế chứ.
“Chị cả quả nhiên đã rơi vào lưới tình!” Chương Gia Nhạc phấn khích vỗ tay tán thưởng sự thông minh của mình.
Quả thật chẳng qua là mấy ngày trước cô thấy chị cả nửa đêm lén lút chuồn ra ngoài, lại nhớ đến chuyện chị cả nói về “Trò chơi tình yêu” gì gì đây? Lúc ấy cô chính là nhất thời xúc động đi theo, chính mình cũng biết đây không phải là chuyện mà cô có thể làm, sau đó quyết định kiên nhẫn quan sát thêm vài ngày, mà cô nói “Người đàn ông kia đẹp ngây người” thực chất là lừa người, chính là muốn nói để thử chị mình thôi.
Chương Gia Quân cuối cùng cũng hiểu ra tình huống hiện thời, mình bị lừa, bị em gái lừa, cô hai căn bản không nhìn thấy Bạch Vũ Đường! Anh bình thường đều ngồi trong xe đợi cô, cô hai dù lén đi theo sau cũng không thể nhìn thấy anh được, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, với anh không thể dùng “đẹp ngây người” để hình dung, mà phải dùng từ “khốc tễ” mới hợp á.
“Em làm như mình hiểu lòng người khác lắm ấy!” Cô không hờn không giận, chỉ hơi trừng mắt.
“Là bản thân chị trì độn đi! Cái này cũng khó trách a, phụ nữ một khi bị cuốn vào tình yêu cuồng nhiệt đều như vậy đi.”
“Chị không có tình yêu cuồng nhiệt a, chị chỉ là….”
“Người đàn ông kia chắc hẳn là Bạch Vũ Đường đi.” Chương Gia Nhạc chặn lại lời cô, hai mắt loé sáng ngập tràn chờ mong. “Em thật sự muốn chạm mặt một nam nhân mạnh mẽ cao ngạo quá đi.”
Chương Gia Quân nghe xong thật đúng là dở khóc dở cười.
“Chị cả, khi nào thì cho chúng em gặp mặt a?”
Ném cho em gái một ánh nhìn xem thường, cô tức giận nói “Em suy nghĩ nhiều quá đấy, chị là bất đắc dĩ mới cùng anh ta nói chuyện yêu đương thôi.”
“Thật sao?” Cô hai Chương gia nhíu mày nghi ngờ.
“….Được rồi, chị là có chút để ý anh ta.” Cô thật sự không hiểu được trọng tâm của lời nói này rộng đến đâu.
“Em lại thấy không phải chỉ một chút, mà là rất nhiều.” Chương Gia Nhạc nghịch ngợm chớp chớp mi.
“…Không có, thật sự chỉ có một chút thôi.” Cô tuyệt đối không rơi vào lưới tình… Đúng không? Tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng cô lại có cảm giác hai người đang thật sự nói chuyện yêu đương, cảm giác chờ mong, vui sướng, mất mát, tâm tình theo anh mà phập phồng không yên, nếu nhìn bằng mắt người bình thường thì đúng là đã rơi vào lưới tình a.
“Được được được, một chút thì một chút.” Chị của cô vốn là người rất kiên quyết, nếu chị đã chịu thừa nhận một chút cũng đã là chuyện vô cùng khó khăn a.
Lúc này Chương Gia Quân đã không còn tâm tình để ý đến Chương Gia Nhạc, tự bản thân cô đang rơi vào trạng thái trầm mặc cục bộ. Cô điên rồi sao? Căn bản không biết gì về anh, sao lại có thể ngây ngốc rơi vào một mối tình ảo thế này? Nếu nói cho anh biết chắc chắn sẽ coi cô là một con cá nhỏ đi, nhất định sẽ rất đắc ý đi.
Không được, giờ đây nhất định phải tránh gặp mặt anh, tin tưởng nếu hai người không gặp mặt một thời gian cô sẽ không dễ dàng bị anh ảnh hưởng đến vậy… Đúng thế, mấy ngày nay gặp anh đã hình thành thói quen trong cô, đột nhiên không thấy anh cô đương nhiên sinh ra cảm giác mất mát a.
Đúng vậy, cảm giác mất mát này chỉ là nhất thời thôi, chỉ cần cô trở lại thói quen không có anh, cô nhất định khôi phục lại bình thường.
Lúc này bản nhạc “thần thoại” đột ngột vang lên, hai người nhìn nhau một thoáng sau đó Chương Gia Nhạc mới giật mình nhận ra.
“Hình như là tiếng chuông di động của chị a.”
Đúng a, giai điệu quen thuộc này chính là tiếng chuông điện thoại của cô, Chương Gia Quân nhảy dựng lên, chạy đến đầu giường túm lấy điện thoại, ấn nút trả lời “Alô… Có tiện ra ngoài…. Tôi không có giận…. tôi nói là tôi không giận mà…. Anh tốt nhất nên nói chuyện chính đi….. tôi muốn chuẩn bị một chút, ít nhất phải một tiếng…. không cần, tôi có thể tự mình làm, tạm biệt.”
Buông di động, Chương Gia Nhạc lập tức kích động hỏi “Bạch Vũ Đường đúng không?”
Cô nâng ngón tay trỏ nhí nhí lên trán em gái cười cười tạt cho em một bát nước lạnh. “Đầu óc của em có thể nghỉ ngơi một chút không? Bọn chị không phải là hẹn hò, mà là anh ta có chuyện muốn chị giúp thôi.”
“Mặc kệ lý do gặp mặt là gì, người kia chính là người yêu… người yêu nha!” Chương Gia Nhạc làm động tác hôn gió ném cho cô.
Chương Gia Quân cảm thấy thật phiền lòng, tay xua xua, có điều điều này cũng không làm giảm niềm vui của em gái, chỉ thấy cô cười càng lúc càng vui vẻ, bộ dạng giống như đang rìng rập bí mật của bọn họ vậy.
“Con gái nên cười có duyên một chút.” Cô thật hi vọng có thể lấy băng dính dán mồm em gái mình lại, bởi vì cô đã khơi mào lên một sự thật mà cô luôn coi thường – bọn họ đúng là người yêu.
Chương Gia Nhạc lơ đễnh tiếp tục cười, sau đó đẩy đẩy chị gái “Chị không phải phải đi ra ngoài sao?”
Đúng vậy, lúc này không có thời gian làm mấy chuyện này. Có điều cô vẫn không quên nhắc nhở “Quản cho tốt cái miệng của em, không cần đi khắp nơi hồ ngôn loạn ngữ, nếu chị nghe được tiếng gió nào em nhất định phải chết!”
“Chị yên tâm, tin tức tốt như vậy đương nhiên phải để đương sự công bố với mọi người chứ.”
Tin tức tốt… Chương Gia Quân vội vàng ra khỏi nhà, không có thời gian để chính đúng sau. Tuy rằng cô và Bạch Vũ Đường trên danh nghĩa là nói chuyện yêu đương, nhưng bọn họ cuối cùng là có quan hệ gì đến bản thân cô cũng không rõ…. Ai, dù sao chuyện tương lai không ai biết trước, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi a.
Tuy rằng rất muốn đến từ từ, muốn mượn cơ hội báo thù anh hại cô một đêm ngủ không ngon, nhưng lại nghĩ đến chuyện anh có chuyện quan trọng, Chương Gia Quân vẫn vội vàng đón taxi tới khách sạn.
Đi đến quán cà phê ở tầng một cô đã thấy Bạch Vũ Đường đang ngồi ở một góc tối, cho dù không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác nhưng vẻ tuấn suất của anh vẫn khiến nhiều cô gái nhìn đăm đăm, toàn thân anh phát ra khí chất cao ngạo, lúc này trong quán cà phê có ít nhất một nửa ánh mắt dừng lại trên người anh.
Đang lúc cô chuẩn bị dời bước đi về phía anh cô bỗng phát hiện ngồi đôi diện anh còn một cô gái. Cô gái kia quay lưng về phía cô khiến cô không nhìn rõ cô ấy như thế nào, có điều vẫn có thể nhận ra bộ dáng cao nhã của cô, nói cách khác, cô ấy chắc hẳn là một thiên kim đại tiểu thư đi.
Nhìn lại chính mình, trên người mặc áo sơmi quần bò đơn giản, đứng cùng vị tiểu thư cao cấp kia thật sự kém quá xa, đột nhiên cô cảm thấy bước chân của mình thật nặng nề, trong lòng hỗn loạn, anh tìm một cô gái đến là có ý gì? Anh không cần lợi dụng cô gái khác để bỏ cô, cô gái kia cuối cùng đến đây để làm gì a?
Lúc này Bạch Vũ Đường đã phát hiện ra cô, anh nhanh chóng đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt cô.
“Em sao lại đứng ngẩn người ở đây?” Anh vô cùng tự nhiên cầm tay cô.
“…Anh ở cùng bận, tôi sợ quấy rầy hai người.”
“Cô ấy gặp em xong sẽ rời đi.”
Cô còn chưa kịp mở miệng hỏi rõ mọi chuyện anh đã kéo cô đi về chô ngồi.
“Người này chính là người cô muốn gặp, Chương Gia Quân tiểu thư.”
Hà Hi Nhiên nhìn ngẩn ra, khoé môi chậm rãi giơ lên một nụ cười châm chọc. “Tôi thật không ngờ đấy, không nghĩ ánh mắt của anh lại chỉ dừng ở trình độ này, anh mà lại thích cô gái như thế này.”
Bạch Vũ Đường nghe vậy nhíu mày “Xin cô chú ý cách dùng từ.”
“Tôi chẳng qua là đang nói sự thật, ai có mắt cũng nhìn ra được là cô ấy không xứng với anh, hơn nữa nếu người con gái anh thích ngay cả mấy lời chê bai này cũng không chịu được, về sau sao có thể ở lại bên cạnh vương tử cao ngạo như anh sao?” Hà Hi Nhiên khiêu khích nhìn cô.
“Đấy không phải vấn đề của cô.” Anh không tự giác nắm chặt tay Chương Gia Quân, anh sợ cô sẽ quay đầu bỏ chạy a.
“Tôi chỉ là giúp cô ấy sớm đối mặt với vấn đề, anh cũng không cần quá lo lắng thế. Tôi nói lời sẽ giữ lời, tôi chúc phúc cho anh, chỉ mong người nhà của anh có thể chấp nhận đối tượng mà anh lựa chọn.” Hà Hi Nhiên cầm lấy túi xách đứng lên, tao nhã cúi người sau đó xoay người rời đi, bộ dáng như một nữ vương cao quý.
“Không cần để ý đến lời nói của cô ta.”
“Đây là ý gì?” Chương Gia Quân bình tĩnh nói.
“Em đừng vội, anh sẽ từ từ giải thích.” Anh giúp cô ngồi xuống. “Cô gái kia là đối tượng mà người nhà anh giúp anh xắp xếp, cô ấy vẫn luôn kiên trì rằng anh với cô ấy chính là trời đất tạo một đôi, nhưng anh đã nói với cô ấy là trong lòng anh đã có người anh yêu, nhưng cô ấy không tin, trừ phi chính mắt gặp em.”
Giờ phút này cô cảm giác mình như mới chịu một cái tát “Tôi đã hiểu, thì ra từ đầu đến cuối tôi cũng chỉ là đối tượng để anh lợi dụng.”
“Không phải, nếu không cho cô ấy gặp em, cô ấy sẽ vẫn dây dưa không dứt.”
“Cô ấy là muốn đến để làm nhục tôi đúng không?”
“Anh đã giải thích rõ với cô ấy, với lại do kế hoạch gả cho anh của cô ấy không thành nên trong lòng không tránh khỏi tức giận a.”
“Anh sao lại phải giải thích với tôi? Tôi cũng thừa nhận bản thân không xứng với anh.” Cô không phải là một bông hoa trong lồng kính, mấy chuyện nhục nhã này với cô cũng không là gì, có điều quan trọng là nghĩ mình ngây ngốc rơi vào lưới tình ảo ảnh của anh, không khác nào một quân cờ trên tay anh, cô cũng rất tức giận, tự giận bản thân, cô thật là một kể đại ngu ngốc.
“Anh giải thích với em vì chính anh là người tạo cơ hội cho cô ấy làm tốn thương em, mà anh cũng không hề cho rằng em không xứng với anh.”
“Chuyện này không sao cả, tôi đi trước.”
Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi lại bị anh nhanh tay túm lại, không cho cô đi.
Chương Gia Quân muốn giằng tay ra cũng không được, cuối cùng còn bị anh kéo ngã, ngồi trở lại chỗ cũ.
Cô căm tức trừng mắt nhìn anh “Mục đích của anh đã đạt được, tôi cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, hẳn là có thể rời đi rồi?”
“Anh không lợi dụng em!” Bạch Vũ Đường khoé môi cong lên nói. Anh biết anh không nên cười, nhưng là nhìn thấy cô tức giận, anh thật sự rất vui, anh vui vì anh biết, cô cuối cùng cũng để ý đến anh!
Đúng vậy, cuối cùng cô cũng có phản ứng với anh, chuyện tình yêu của bọn họ sẽ không bao giờ còn cảnh… anh một mình đơn phương nữa, có điều cô có nhận ra được thái độ của mình đã thay đổi hay không?
Nhìn đến khuôn mặt tươi cười của anh cô lại tức giận “Tôi tận mắt chứng kiến, đây không phải anh lợi dụng tôi thì còn là cái gì?” Cô không nhịn được mà cười mỉa mai “Quả thật, tôi đúng là may mắn, được là người để anh lợi dụng để bỏ rơi người khác, mà không phải là người bị anh dùng người con gái khác để bỏ rơi, nói như thế tôi so với cô gái kia có vẻ có giá trị hơn a.”
“Hôm nay là anh suy nghĩ không thấu đáo, nhưng em không cần nói về bản thân như vậy a.”
Chương Gia Quân cười lạnh ném cho anh một cái nhìn coi thường, “Nếu không phải anh làm nên chuyện này thì tôi cũng không cảm thấy như thế.”
“Nếu anh biết em vì chuyện nhỏ này mà giận, anh sẽ không bao giờ đồng ý yêu cầu của cô ấy.”
“Chuyện nhỏ? Anh là cái loại người luôn tự ình là đúng sao?”
Không xong rồi, anh lại đem tình huống này thành chuyện khó giải quyết. Đúng là anh có thói quen lấy mình làm trung tâm, chỉ biết đánh giá việc này có lợi cho anh hay không và đã quên mất tâm tình của cô.
“Còn nữa, tôi không tức giận.”
“Em đang giận, không những thế là vô cùng tức giận.” Anh cảm thấy được cơn giận cô thật sự muốn nổ tung.
“Tôi nói không có là không có…” Đột nhiên ý thức được ánh mắt của người xung quanh đang tập trung vào mình cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt, sử dụng hai mắt trừng lớn nhìn anh.
Anh vẫn là lần đầu hao tổn nhiều tâm trí như thế “Anh nên làm gì để em bớt giận?”
Cô ngoài cười nhưng trong không cười, “Rất đơn giản, chúng ta không gặp nhau, tôi cũng sẽ không cần tức giận.”
Giật mình một chút, anh bỗng bật cười, cô không nhịn được nhíu mày, lại nghe được anh vô tội nói “Em vừa rồi không phải vẫn kiên trì nói mình không giận sao?”
“Tôi… vừa nãy tôi không giận, nhưng hiện tại thì đang rất giận, có được không?”
“Không cần giận, giận sẽ mau già a.” Anh cố làm dịu đi bầu không khí căng thẳng, tay đưa ra nhu nhu vào điểm chân mày đang nhăn lại của cô, và hiển nhiên đã phản tác dụng, bởi vì sắc mặt cô càng ngày càng khó coi hơn.
Người đàn ông này đúng là có thể khua môi múa mép “Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.”
“Là anh làm cho em giận, sao lại không liên quan đến anh đây?”
“Tôi không phải vì anh mà tức giận, mà là…” Chương Gia Quân đột nhiên im bặt, cô không thể thừa nhận chuyện mình giận vì mình để ý anh, nếu biết được tâm tình của cô, anh chắc chắn càng lúc càng đắc ý.
“Mà gì gì?”
“Không muốn nói nhiều với anh. Tóm lại, những gì tôi muốn nói đã nói rõ, anh không tin thì tự mình đi mà điều tra, tạm biệt.” Lúc này cô không hề cho anh cơ hội chặn cô lại, hoả tốc nhảy dựng lên chạy lấy người.
Bạch Vũ Đường cũng không có đuổi theo, tốt nhất vẫn nên để cho cô có một chút thời gian để cô có thể bình tĩnh lại, nếu không cục tức nghẹn ở cổ kia chắc không thể nuốt trôi.
Thật là một người đàn ông bốc đồng, muốn gặp cô liền nhắn cái tin nhắn ngắn ngủn như vậy, cô từ khi nào thành người chuyên ngồi đợi tin nhắn của anh ta chứ?
Không thể tức giận, tuyệt đối không được tức giận, không, chính xác là không bao giờ vì người đàn ông này mà tức giận, bởi vì cô không thèm để ý đến anh ta, chính là vì nhược điểm không mấy hay ho đang nằm trong tay anh ta nên hiện giờ mới phải chịu cảnh gọi đến gọi đi thế này, đúng thế…. Tin nhắn như thế thật khiến người ta tức điên, thật không muốn để ý đến anh ta tí nào.
Đúng, không cần để ý anh ta, tuyệt đối không để ý anh ta mới có thể bỏ thói quen bốc đồng này, có điều… liếc mắt nhìn đồng hồ trên đầu giường, cô không khỏi cười khổ. Người đàn ông này thật biết chọn thời gian, giờ đã quá mười giờ gần mười một giờ, nếu mặc kệ anh ta có khi nào anh ta vẫn cứ thế đợi không?
Nếu biết trước thế này cô thà không tìn Lí Duẫn Trạch giúp đỡ, nếu chưa từng tham gia hoạt động “bắt” người cũng sẽ không lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nam như thế này.
Ném bút vẽ cô đứng dậy đồng thời nắm lấy điện thoại và chìa khoá, cả người lao nhanh ra giá treo áo khoác lấy áo khoác mặc vào, vừa bước ra cửa lại vội trở lại đứng trước bàn trang điểm, tuỳ ý lấy cây bút chì đang găm trên tóc xuống, lấy tay vuốt vuốt mấy sợi tóc bị xô ra, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi nhà.
Ra tới đầu phố, cô đã nhìn thấy xe Bạch Vũ Đường đỗ đối diện công viên, cô tự động mở cửa xe ngồi vào bên trong, cửa vừa đóng liền có một ly trà long nhãn táo đỏ đưa đến trước mặt.
Nhìn thấy chén trà trong tay thì bỗng chốc nỗi tức giận nhất thời biến mất, cô không tự nhiên nói “Tôi không phải đã nói sao, anh không cần phiền toái chuẩn bị cái này, tôi muốn uống thì sẽ nhờ mẹ tôi chuẩn bị.” Từ khi cô nói cô thích trà long nhã táo đỏ thì anh luôn vì cô mà chuẩn bị.
“Đây là thành ý, không giống với của mẹ em.”
“….Tôi biết anh công việc bề bộn, anh không cần phải lo lắng chuỵên của tôi.” Bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần không cần vì lời ngon tiếng ngọt của anh ta mà rối loạn… Nếu không phải biết anh ta là người đàn ông cao ngạo thì cô nghi ngờ anh ta chính là cao thủ sát gái mới có thể tuỳ tiện nói một câu đã khiến cô tâm hoảng ý loạn.
“Tôi thích lo lắng vì em.”
Cô mở ra nắp của bình giữ nhiệt, uống một ngụm trà long nhãn táo đỏ ngọt ngào, điều chỉnh nhịp đập của tim bình ổn lại, một lát sau cô lại tiếp tục thuyết giảng anh. “Mỗi ngày đều chạy lại đây, còn chuẩn bị mấy cái này, anh không mệt chết sao?”
“Vì em thích có mệt tôi cũng chịu được.”
Lúc này đây cô chỉ có thể á khẩu không biết nói gì. Đúng vậy, nam nữ yêu nhau vì đối phương có chịu mệt mỏi một chút cũng cảm thấy ngọt ngào, đáng giá. Có điều tình huống giờ của bọn họ không thể đánh đồng….. Đợi một chút. Không lẽ anh ta thật nghĩ bọn họ đang nói chuyện yêu đương?
“Em giờ vẫn còn hoài nghi chuyện tôi nói tôi với em là “Nhất kiến chung tình” là nói đùa sao?”
“Nếu có một ngày có một cô gái xa lạ đột nhiên nói với anh, cô ấy đối với anh “nhất kiến chung tình”, vậy anh sẽ tin sao?”
“Cái này còn tuỳ tình huống nữa.”
“Coi như không đi, anh sẽ không tin, nói không chừng anh còn chế nhạo cô gái kia đầu óc có vấn đề cũng nên, à không, phải nói là anh sẽ nghĩ cô gái này đối với mình nhất định có mục đích.” Mà cô chính là tin vào vế sau, anh ta nhìn thế nào cũng không giống người đầu óc có vấn đề.
“Tóm lại, em chính là đang nhận định rằng lời nói nhất kiến chung tình của tôi với em là có mục đích.”
“Con người tôi không tự kỷ như vậy.”
Bạch Vũ Đường nheo mắt xem xét cô “Tôi còn nghĩ những người làm nghệ thuật rất lãng mạn.”
“Người làm nghệ thuật đương nhiên lãng mạn, có điều sự lãng mạn này chỉ nằm trên phương diện công việc, đời thật còn có nhiều vấn đề khác, mà cuộc sống mới là thế giới thật.” Mỗi người đều có tình cảm và lý trí, ở cô lý trí nắm quyền chủ đạo trong cuộc sống.
“Chúng ta đúng là sống trong thế giới thật, có điều thế giới thật cũng có kỳ tích a!” Cô đối với anh mà nói chính là kỳ tích. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ “gặp mặt” một cô gái nào như cách anh gặp cô, từ đây về sau chỉ cần nghĩ lại thời khắc ấy anh đều cảm thấy mọi chuyện thật thần kỳ.
Cô không có khả năng hiểu được tâm tình của anh, cô không thuộc thế giới của anh, anh cũng không thuộc thế giới của cô, có điều chính là ông trời đã cho anh cơ hội này… anh có nên cảm tạ Hà Hi Nhiên không nhỉ? Nếu không có cô chắc anh vẫn đang do dự có nên đến gần cô hay không.
Tuy ánh sáng trong xe không tốt nhưng cô cảm giác được ánh mắt của anh nóng như lửa, hại cô cảm thấy chính mình giống như sắp bốc cháy, lo lắng không cẩn thận sẽ xảy ra hoả hoạn mất.
Thanh thanh giọng nói cô ra vẻ thoải mái nói “Đã khuya rồi, anh nên về sớm đi.”
“Nếu em yêu một người đàn ông em sẽ kiên trì đến cùng vì tình yêu đó không?”
“Gì?”
“Em sẽ vì người đàn ông em yêu mà biến thành tầm ngắm của mọi lời công kích, mắng chửi em cũng sẽ không gục ngã mà từ bỏ người em yêu sao?”
“………..Tôi không hiểu ý của anh.”
“Trước đây tôi vẫn nghĩ, nếu gặp được người con gái mà mình không nên yêu tôi sẽ làm sao bây giờ? Buông tay hay không? Trước đây tôi luôn nghĩ, cuộc sống có nhiều vấn đề, không nhất thiết phải lãng phí vì chuyện ấy, có điều hiện tại hình như có chút thay đổi, có một số chuyện bộ não không thể khống chế, đặc biệt là chuyện tình yêu.” Dừng một chút, thanh âm của anh càng thêm trầm thấp. “Tôi nguyện ý vì người mình yêu mà đương đầu với mọi khó khăn.”
“….Con người của tôi luôn không thích chuyện phiền toái, biết rõ con đường này toàn bụi gai vì sao lại không chọn con đường bằng phẳng để đi?” Tình huống hiện tại là gì đây? Bọn họ sao lại nói đến cái chủ đề này đây?
“Đúng vậy, em không biết tình yêu chính là biến người ta thành ngốc nghếch sao?”
“Có lẽ thế đi.” nếu tình yêu không biến người yêu thành ngốc nghếch thì rất khó có thể kiên trì, cô chính là thiếu mất sự ngốc nghếch kia, mỗi lần tình yêu vừa muốn bắt đầu sẽ liền héo tàn, bạn bè thường nói cô quá lý trí,yêu đương cũng không nhất định phải kết hôn, làm gì mà nghiêm túc thế chứ? Đúng vậy, bên trong cô vẫn tiềm ẩn một tư tưởng cũ kỹ, đem chuyện yêu đương và chuyện kết hôn hợp lại làm một.
“Em không thể tin tôi đối với em là nhất kiến chung tình, nhưng có thể đối với tôi có một chút ngốc nghếch không?”
“Cái… cái gì?”
“Không cần suy nghĩ nhiều, đơn thuần cùng tôi nói chuyện yêu đương.”
“….Tôi không phải hiện tại vẫn đang cùng anh nói chuyện yêu đương sao?”
“Em hiểu ý của tôi mà. Hiện tại em cùng tôi nói chuyện yêu đương chẳng qua chỉ là chống đối lại thôi, cũng không phải có sự liều lĩnh ngốc nghếch.”
Anh nói đúng, dù sao sự thật đúng là như thế, cô sao có thể sinh tâm tư khác đây?
Không biết từ lúc nào Bạch Vũ Đường đã đem bình giữ nhiệt trên tay cô cất đi, sau đó nắm bả vai cô, làm cho hai người đối mặt với nhau “Cái gì cũng không nghĩ, chỉ cần đơn thuần nói chuyện yêu đương cùng tôi, có được không?”
“…. Nói chuyện yêu đương liền nói chuyện yêu đương, anh sao lại yêu cầu nhiều như vậy?”
“Nói chuyện yêu đương chẳng qua chỉ là quá trình tất yếu để thành lập mối quan hệ của hai người, quan trọng hơn chính là tâm ý của đối phương, mà tôi đối với em chính là thật tâm.” Anh hơi ngả về phía trước, đôi môi khẽ chạm lên trán cô, toàn thân cô cứng đờ giống như bị điện giật. “Đây là lời thề của anh, nhất định anh sẽ khiến em yêu anh.”
“……..Tôi…. Khuya rồi, tôi phải về.” Cô kích động xoay người mở cửa nhảy khỏi xe.
“Tặng em…..”
Anh mới xuống xe đã thấy cô hoả tốc đi vào ngã tư đối diện, đành phải lấy điện thoại nhắn tin cho cô, bảo cô sau khi về nhà nhắn tin cho anh biết cô đã về nhà an toàn.
Chừng ba phút sau có tin nhắn của cô, anh lúc này mới yên tâm lên xe rời đi.
Trong khi Bạch Vũ Đường rời đi thì Chương Gia Quân đang ngồi trong chăn vỗ vỗ trán. Anh như thế nào có thể làm thế? Quá bất ngờ, ít nhất cũng phải để cô chuẩn bị tâm lý chứ, cô mới không để ý một chút mà… trời ạ! Cô đang nghĩ cái gì, đáng lẽ cô phải lên án anh vô sỉ mới đúng chứ, đằng này lại oán giận anh không thông báo cho cô, cho dù anh có nói ra thì cô có cảm thấy chuyện anh hôn cô là chuyện được phép không?
Loại cảm giác này thật sự khiến người ta chán ghét, đột nhiên trong lúc đó, anh hình như đã vượt qua phòng tuyến của cô mà cô hoàn toàn không phát hiện ra, cô cuối cùng có thể như lời anh nói… sẽ yêu anh?
Chương Gia Quân lắc đầu. Không có gì ràng buộc, mà cái kia cũng chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, không đến mức làm cho thế giới của cô biến đổi được. {hana: chuồn chuồn lướt nước ý chỉ hành động hời hợt, không đạt được chiều sâu đáng có}
Nhất thời cảm giác thoải mái ấm áp lưu lại người cô suốt đêm.
Đây là cuộc họp gia đình của Bạch gia, thành viên trong Bạch gia đều có mặt đông đủ, lúc này mỗi người đều cố gắng để mình có thể ở gần người có quyền lực nhất trong Bạch gia – Bạch đại lão gia, bởi vì biểu hiện của họ hôm nay có thể thay đổi địa vị của họ trong gia tộc, chỉ có gia đình Bạch Vũ Đường là ngoại lệ, Bạch Vũ Đường luôn không đếm xỉa gì mà chỉ nằm ở ghế ngoài sân phơi nắng đọc sách.
Anh thoải mái tự tại bày ra bộ dáng tự tin cao ngạo, có điều những người này cũng không biết, để có ngày hôm nay anh cũng đã phải trả giá, mà so với người khác sự trả giá này còn khốc liệt hơn. Hoàn cảnh đã đưa đến cho anh cơ hội nhưng nếu muốn đứng vững, không bị người khác làm dao động chính là phải dùng thực lực của bản thân.
Lúc này có một hương nước hoa nồng đậm bay đến, Bạch Vũ Đường không tự giác nhíu mày. Tuy nói phụ nữ dùng nước hoa cũng là một loại lịch sự, có điều sao không thể chọn một loại có hương thơm nhẹ nhàng một chút sao? Phụ nữ Bạch gia không lẽ sợ người ta không chú ý hay sao mà phải cố gắng để bản thân có thêm hương vị, nghĩ chỉ cần thế có thể tăng giá trị tồn tại của bản thân sao?
“Anh luôn nhàn nhã như vậy sao?” Hà Hi Nhiên dựa lưng vào bức tường đá cẩm thạch cạnh sân phơi nắng, chắn ánh sáng của Bạch Vũ Đường, thì ra hương thơm đậm đặc là trên người cô.
Có điều người đọc sách hoàn toàn không di động ánh mắt, chỉ là nét mặt càng lúc càng nhăn lại. Sao lại là cô ta? Anh rõ ràng biết cô gái này không thể xuất hiện trong cuộc họp gia tộc, cô nhất định đã chiếm được tình cảm của ông nội, nói cách khác, Hà Hi Nhiên đã chính thức là cháu dâu được ông nội anh tuyển chọn, lúc này chỉ cần anh gật đầu là hôn sự có thể tiến hành.
“Tuy rằng anh đã là người kế nghiệp công khai của Bạch gia nhưng anh cũng không lo lắng địa vị của mình bị uy hiếp sao?”
Anh có lo lắng không? Có, đã từng. Có điều, anh hận cảm giác bị người khác đè đầu cưỡi cổ, bản thân đi nói xấu người khác, cái này không phải là rất khó chịu sao? Bởi vậy, anh làm mình mạnh mẽ, cố gắng tự thân tiến lên, tiền vốn cùng tài sản hiện giờ không cần sự che chở của gia tộc, thế giới của anh cũng không sụp đổ nổi.
“Tôi nghĩ, anh khẳng định không để họ vào mắt, đây là đương nhiên, bọn họ căn bản không sánh được với anh, có điều không cần khinh địch, cẩn thận nuôi hổ hoạ thân.”
Bạch Vũ Đường vẫn không buồn hé răng, anh có nuôi hổ hay không cũng là chuyện của anh, liên quan gì đến cô?
“Anh không phải là quá thất lễ sao!” Mãi không nghe anh đáp lại, Hà Hi Nhiên giận dữ giật cuốn sách trong tay anh “Nhìn tôi một mình lảm nhảm anh cảm thấy đáng xem lắm sao?”
“Tôi cũng không nói lời khinh bỉ, nếu chịu không nổi cô có thể chạy lấy người.”
Anh vươn tay, cô chần chờ một lát sau đó mới không cam tâm tình nguyện trả lại sách cho anh, khi anh nhận lại sách lại đem đặt lên bàn trà. Có con tiểu ma tước bên cạnh lải nhải không ngừng anh cũng không thể đọc sách a.
Anh lấy điện thoại nội bộ gọi vào phòng bếp, kêu nhà bếp chuẩn bị hai phần trà xanh cùng điểm tâm nhẹ.
“Anh không tò mò vì sao tôi lại ở đây?”
“Tôi không muốn biết.”
“Anh thật sự không lịch sự.”
“Cô không phải mẹ tôi, vấn đề này không đến phiên cô lo lắng.”
“Anh… quên đi, tôi rốt cuộc hiểu được vì sao bên cạnh anh lại vắng vẻ như thế, anh đúng là người đàn ông khiến người khác không thoải mái.” Hà Hi Nhiên tao nhã đến ngồi trên một chiếc ghế khác cạnh bàn trà.
Đúng thế, anh quả thật biết cách làm thế nào để những người xung quanh mình tự động rút lui, dù sao từ nhỏ cái anh muốn không phải là lấy lòng người khác, mà chính là muốn làm người lãnh đạo cả gia tộc.
Lúc này người hầu bưng trà và bánh lại, Hà Hi Nhiên tự động giúp hai người châm trà, tiếp theo tự thưởng ình một chiếc bánh bích quy chocolate hạnh nhân, gật đầu khen ngơi, đồng thời cầm một chiếc đưa đến cho anh.
“Cái này rất ngon, anh cũng nến thử xem.”
Bạch Vũ Đường có chút đăm chiêu liếc mắt một cái, sau đó uống trà.
Cô nhún vai, đưa bánh lên miệng, thật là ngon a!
Sau khi đã ăn uống thoả mãn, cô lại bắt đầu chủ động tấn công anh “Hôm nay tôi xuất hiện ở đây chắc anh cũng đoán được tôi đã nhận được sự tán thành của người nhà anh, lúc này chỉ còn lại anh, anh hay thận trọng suy nghĩ một chút về chuyện kết hôn của chúng ta đi.”
“Vấn đề này không phải chúng ta đã sớm nói xong rồi sao?”
“Chúng ta kết hôn là chuyện đại hỉ, chuyện này không phải rất tốt sao?”
“Cái gì mà đại hỉ? Ít nhất tôi là đương sự cảm thấy không vui mứng, mà cô không phải cũng thế sao?”
Hơi giật mình, cô khoa trương cười ha ha “Tôi không vui mừng, vì sao lại muốn gả cho anh?”
“Lí do này chỉ mình cô biết.”
“Lí do của tôi rất đơn giản, tôi là cô gái có mắt nhìn, hiểu được giá trị của đàn ông.”
“Thật đáng tiếc, cô cũng không phải là cô gái mà tôi muốn nắm bắt.”
“Cô gái kia có tồn tại thật không?”
“Tôi không phải đã nói, phép khích tướng với tôi không hiệu quả sao.”
Xoa xoa cằm, giọng cô hơi trầm ngâm “Anh chính là người nối nghiệp của Bạch gia trong tương lai, trong lòng anh có người phụ nữ của mình, Bạch gia không một ai phát hiện, chuyện này có thể sao? Cho nên tôi thật sự hoài nghi cô gái này có tồn tại hay không.”
“Chẳng lẽ cô nghĩ rằng ông nội tôi sẽ cài cơ sở ngầm bên người để giám thì nhất cử nhất động của tôi sao?” Bạch gia không một ai dám làm trái ý của ông nội anh, chính vì thế sao ông nội lại phải tốn sức xắp xếp người bên người anh đây?
Anh đùa cợt nhếch miệng cười “Cô có thể đi mật báo.” Tuy biết ông nội sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán náy, nhưng không nhắc tới không có nghĩa là anh không có phòng bị, anh làm việc luôn xem xét trên dưới, đúng thế.
Hai tay Hà Hi Nhiên gia nhau đặt trên bàn trà, cả người hơi nghiêng về phía trước thấp giọng nói “Tôi cũng không phải là người không có mắt nhìn, cũng không muốn lãng phí tâm tư lên một người mà trong lòng đã ngập bóng người con gái khác. Chỉ cần anh có thể chứng minh người con gái anh muốn nắm bắt có tồn tại, tôi nguyện ý rời đi, ngược lại, nếu cô gái kia hoàn toàn không tồn tại, anh không được phép ngăn cản tôi tiếp cận anh.”
Đây là phép khích tướng, nhưng lúc này đây lại khiến anh cảm thấy hứng thú “Vì sao lại muốn nhìn thấy cô ấy?”
“Anh không muốn làm ọi người có được niềm vui lớn thì cũng phải cho tôi biết tôi đã thua bởi tay ai chứ.”
“Tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của cô.”
“Chúng ta lấy trà thay rượu cạn một ly, thật vui vì chúng ta có thể đạt được hiệp ước.” Cô bưng chén trà lên, Bach Vũ Đường làm như không thấy, không có hứng thú cùng cô chơi trò chơi, không quan tâm tới cô nàng tự đắc này.
Bầu trời ngoài cửa sổ thật xanh, những tầng mây trắng phủ dầy trời, hai màu xanh trắng đan vào nhau thành một mảng biển mây, vô cùng xinh đẹp. Có điều đối với Chương Gia Quân mà nói, đây là một ngày vừa âm lại vừa trầm. Đơn giản là tối qua Bạch Vũ Đường không xuất hiện như bình thường.
Đêm hôm qua cả đêm cô không thể ngủ say, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, buổi sáng nay tỉnh dậy người giống như bị ốm vậy, vấn đề càng nghiêm trọng hơn khi ngay cả bữa sáng là việc cô coi trọng nhất trong ngày cô cũng chỉ ăn tuỳ tiện qua loa.
Mỗi tuần cũng chỉ có một hai ngày nghỉ, tinh thần con người cũng không tránh khỏi việc trở nên lười nhác, cô rất muốn nói tự phục mình, có điều cô biết không phải như thế, tất cả chuyện này đều bởi vì Bạch Vũ Đường tối hôm qua không xuất hiện. {hana: sức mạnh của thói quen, cái này đã nói ở lần Tiểu Hỉ và Tiểu Phúc…chậc… thói quen chính là thứ đáng sợ nhất á}
Tuy rằng cô luôn oán giận phương thức xuất hiện của anh, nhưng không biết từ khi nào cô đã có thói quen chờ tin nhắn của anh, gặp anh lòng của cô thoáng một tia nhảy nhót, chậm không nhận được tin nhắn của anh lòng cô lại trở nên lo lắng.
Buông di động, Chương Gia Quân nén tiếng thở dài, không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cô kiểm tra di động trong hôm nay, “Mình sẽ không nghe điện thoại cũng như không đọc tin nhắn.” Ý niện này luôn nhảy ra trong đầu cô, hại cô không tự giác dùng tay nắm chặt điện thoại, trong khi cô đang ý thức được bản thân đang làm gì thì di động lại bị cô kiểm tra thêm một lần.
Cô đứng dậy rời khỏi khu đọc sách, đưa điện thoại giấu dưới gối, không nhìn thấy sẽ không muốn xem nữa đi?
“Chị làm sao vậy?” Chương Gia Nhạc đột nhiên từ phía sau đẩy đẩy người cô.
Giật mình, cô xoay người nhìn trừng em gái “Em làm gì mà lén lút đẩy chị vậy?”
“Em đâu có? Em đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, chính là do chị tâm thần bất ổn, không biết đang suy nghĩ cái gì a.” Cô hai của Chương gia đưa khay đồ ăn trên tay đến trước mặt cô, bên trên khay có để một miếng bánh ngọt và một ly trà. “Em thấy buổi sáng chị không ăn được nhiều, nghĩ đến hôm qua em có làm một ít bánh ngọt vẫn còn để trong tủ lạnh, giờ mang lên cho chị ăn.”
“Cảm ơn em.” Cô nhận lấy khay đồ ăn đem đặt lên bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống, từng miếng từng miếng ăn ngon lành.
Chương Gia Nhạc ngồi xuống mép giường, vẻ mặt có chút đăm chiêu quan sát cô.
“Em nhìn chị làm gì?”
“Chị cả, chị không phải đã rơi vào lưới tình đi?”
Keng! Chiếc dĩa trên tay rơi xuống khay, cô không tự nhiên cong khoé môi, cười nhạt nói “Em đang nói linh tinh gì thế?”
Chương Gia Nhạc thần bí thấp giọng đáp “Theo em thấy, người đàn ông kia nhất định phải đẹp đến ngây người.”
“….Người đàn ông gì?” Em hai thật sự đã nhìn thấy Bạch Vũ Đường sao?”
“Chị mội ngày buổi tối thường lén ra ngoài hẹn hò với người ta a.”
“Chị buổi tối lén lút hẹn hò bao giờ? Đêm qua có đi đâu….” Cô nói xong mới bất giác nhận ra mình lỡ lời, nhanh chóng ngậm miệng.
Đúng là cái đồ ngu ngốc mà, sao lại tự mình nói ra miệng thế chứ.
“Chị cả quả nhiên đã rơi vào lưới tình!” Chương Gia Nhạc phấn khích vỗ tay tán thưởng sự thông minh của mình.
Quả thật chẳng qua là mấy ngày trước cô thấy chị cả nửa đêm lén lút chuồn ra ngoài, lại nhớ đến chuyện chị cả nói về “Trò chơi tình yêu” gì gì đây? Lúc ấy cô chính là nhất thời xúc động đi theo, chính mình cũng biết đây không phải là chuyện mà cô có thể làm, sau đó quyết định kiên nhẫn quan sát thêm vài ngày, mà cô nói “Người đàn ông kia đẹp ngây người” thực chất là lừa người, chính là muốn nói để thử chị mình thôi.
Chương Gia Quân cuối cùng cũng hiểu ra tình huống hiện thời, mình bị lừa, bị em gái lừa, cô hai căn bản không nhìn thấy Bạch Vũ Đường! Anh bình thường đều ngồi trong xe đợi cô, cô hai dù lén đi theo sau cũng không thể nhìn thấy anh được, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, với anh không thể dùng “đẹp ngây người” để hình dung, mà phải dùng từ “khốc tễ” mới hợp á.
“Em làm như mình hiểu lòng người khác lắm ấy!” Cô không hờn không giận, chỉ hơi trừng mắt.
“Là bản thân chị trì độn đi! Cái này cũng khó trách a, phụ nữ một khi bị cuốn vào tình yêu cuồng nhiệt đều như vậy đi.”
“Chị không có tình yêu cuồng nhiệt a, chị chỉ là….”
“Người đàn ông kia chắc hẳn là Bạch Vũ Đường đi.” Chương Gia Nhạc chặn lại lời cô, hai mắt loé sáng ngập tràn chờ mong. “Em thật sự muốn chạm mặt một nam nhân mạnh mẽ cao ngạo quá đi.”
Chương Gia Quân nghe xong thật đúng là dở khóc dở cười.
“Chị cả, khi nào thì cho chúng em gặp mặt a?”
Ném cho em gái một ánh nhìn xem thường, cô tức giận nói “Em suy nghĩ nhiều quá đấy, chị là bất đắc dĩ mới cùng anh ta nói chuyện yêu đương thôi.”
“Thật sao?” Cô hai Chương gia nhíu mày nghi ngờ.
“….Được rồi, chị là có chút để ý anh ta.” Cô thật sự không hiểu được trọng tâm của lời nói này rộng đến đâu.
“Em lại thấy không phải chỉ một chút, mà là rất nhiều.” Chương Gia Nhạc nghịch ngợm chớp chớp mi.
“…Không có, thật sự chỉ có một chút thôi.” Cô tuyệt đối không rơi vào lưới tình… Đúng không? Tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng cô lại có cảm giác hai người đang thật sự nói chuyện yêu đương, cảm giác chờ mong, vui sướng, mất mát, tâm tình theo anh mà phập phồng không yên, nếu nhìn bằng mắt người bình thường thì đúng là đã rơi vào lưới tình a.
“Được được được, một chút thì một chút.” Chị của cô vốn là người rất kiên quyết, nếu chị đã chịu thừa nhận một chút cũng đã là chuyện vô cùng khó khăn a.
Lúc này Chương Gia Quân đã không còn tâm tình để ý đến Chương Gia Nhạc, tự bản thân cô đang rơi vào trạng thái trầm mặc cục bộ. Cô điên rồi sao? Căn bản không biết gì về anh, sao lại có thể ngây ngốc rơi vào một mối tình ảo thế này? Nếu nói cho anh biết chắc chắn sẽ coi cô là một con cá nhỏ đi, nhất định sẽ rất đắc ý đi.
Không được, giờ đây nhất định phải tránh gặp mặt anh, tin tưởng nếu hai người không gặp mặt một thời gian cô sẽ không dễ dàng bị anh ảnh hưởng đến vậy… Đúng thế, mấy ngày nay gặp anh đã hình thành thói quen trong cô, đột nhiên không thấy anh cô đương nhiên sinh ra cảm giác mất mát a.
Đúng vậy, cảm giác mất mát này chỉ là nhất thời thôi, chỉ cần cô trở lại thói quen không có anh, cô nhất định khôi phục lại bình thường.
Lúc này bản nhạc “thần thoại” đột ngột vang lên, hai người nhìn nhau một thoáng sau đó Chương Gia Nhạc mới giật mình nhận ra.
“Hình như là tiếng chuông di động của chị a.”
Đúng a, giai điệu quen thuộc này chính là tiếng chuông điện thoại của cô, Chương Gia Quân nhảy dựng lên, chạy đến đầu giường túm lấy điện thoại, ấn nút trả lời “Alô… Có tiện ra ngoài…. Tôi không có giận…. tôi nói là tôi không giận mà…. Anh tốt nhất nên nói chuyện chính đi….. tôi muốn chuẩn bị một chút, ít nhất phải một tiếng…. không cần, tôi có thể tự mình làm, tạm biệt.”
Buông di động, Chương Gia Nhạc lập tức kích động hỏi “Bạch Vũ Đường đúng không?”
Cô nâng ngón tay trỏ nhí nhí lên trán em gái cười cười tạt cho em một bát nước lạnh. “Đầu óc của em có thể nghỉ ngơi một chút không? Bọn chị không phải là hẹn hò, mà là anh ta có chuyện muốn chị giúp thôi.”
“Mặc kệ lý do gặp mặt là gì, người kia chính là người yêu… người yêu nha!” Chương Gia Nhạc làm động tác hôn gió ném cho cô.
Chương Gia Quân cảm thấy thật phiền lòng, tay xua xua, có điều điều này cũng không làm giảm niềm vui của em gái, chỉ thấy cô cười càng lúc càng vui vẻ, bộ dạng giống như đang rìng rập bí mật của bọn họ vậy.
“Con gái nên cười có duyên một chút.” Cô thật hi vọng có thể lấy băng dính dán mồm em gái mình lại, bởi vì cô đã khơi mào lên một sự thật mà cô luôn coi thường – bọn họ đúng là người yêu.
Chương Gia Nhạc lơ đễnh tiếp tục cười, sau đó đẩy đẩy chị gái “Chị không phải phải đi ra ngoài sao?”
Đúng vậy, lúc này không có thời gian làm mấy chuyện này. Có điều cô vẫn không quên nhắc nhở “Quản cho tốt cái miệng của em, không cần đi khắp nơi hồ ngôn loạn ngữ, nếu chị nghe được tiếng gió nào em nhất định phải chết!”
“Chị yên tâm, tin tức tốt như vậy đương nhiên phải để đương sự công bố với mọi người chứ.”
Tin tức tốt… Chương Gia Quân vội vàng ra khỏi nhà, không có thời gian để chính đúng sau. Tuy rằng cô và Bạch Vũ Đường trên danh nghĩa là nói chuyện yêu đương, nhưng bọn họ cuối cùng là có quan hệ gì đến bản thân cô cũng không rõ…. Ai, dù sao chuyện tương lai không ai biết trước, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi a.
Tuy rằng rất muốn đến từ từ, muốn mượn cơ hội báo thù anh hại cô một đêm ngủ không ngon, nhưng lại nghĩ đến chuyện anh có chuyện quan trọng, Chương Gia Quân vẫn vội vàng đón taxi tới khách sạn.
Đi đến quán cà phê ở tầng một cô đã thấy Bạch Vũ Đường đang ngồi ở một góc tối, cho dù không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác nhưng vẻ tuấn suất của anh vẫn khiến nhiều cô gái nhìn đăm đăm, toàn thân anh phát ra khí chất cao ngạo, lúc này trong quán cà phê có ít nhất một nửa ánh mắt dừng lại trên người anh.
Đang lúc cô chuẩn bị dời bước đi về phía anh cô bỗng phát hiện ngồi đôi diện anh còn một cô gái. Cô gái kia quay lưng về phía cô khiến cô không nhìn rõ cô ấy như thế nào, có điều vẫn có thể nhận ra bộ dáng cao nhã của cô, nói cách khác, cô ấy chắc hẳn là một thiên kim đại tiểu thư đi.
Nhìn lại chính mình, trên người mặc áo sơmi quần bò đơn giản, đứng cùng vị tiểu thư cao cấp kia thật sự kém quá xa, đột nhiên cô cảm thấy bước chân của mình thật nặng nề, trong lòng hỗn loạn, anh tìm một cô gái đến là có ý gì? Anh không cần lợi dụng cô gái khác để bỏ cô, cô gái kia cuối cùng đến đây để làm gì a?
Lúc này Bạch Vũ Đường đã phát hiện ra cô, anh nhanh chóng đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt cô.
“Em sao lại đứng ngẩn người ở đây?” Anh vô cùng tự nhiên cầm tay cô.
“…Anh ở cùng bận, tôi sợ quấy rầy hai người.”
“Cô ấy gặp em xong sẽ rời đi.”
Cô còn chưa kịp mở miệng hỏi rõ mọi chuyện anh đã kéo cô đi về chô ngồi.
“Người này chính là người cô muốn gặp, Chương Gia Quân tiểu thư.”
Hà Hi Nhiên nhìn ngẩn ra, khoé môi chậm rãi giơ lên một nụ cười châm chọc. “Tôi thật không ngờ đấy, không nghĩ ánh mắt của anh lại chỉ dừng ở trình độ này, anh mà lại thích cô gái như thế này.”
Bạch Vũ Đường nghe vậy nhíu mày “Xin cô chú ý cách dùng từ.”
“Tôi chẳng qua là đang nói sự thật, ai có mắt cũng nhìn ra được là cô ấy không xứng với anh, hơn nữa nếu người con gái anh thích ngay cả mấy lời chê bai này cũng không chịu được, về sau sao có thể ở lại bên cạnh vương tử cao ngạo như anh sao?” Hà Hi Nhiên khiêu khích nhìn cô.
“Đấy không phải vấn đề của cô.” Anh không tự giác nắm chặt tay Chương Gia Quân, anh sợ cô sẽ quay đầu bỏ chạy a.
“Tôi chỉ là giúp cô ấy sớm đối mặt với vấn đề, anh cũng không cần quá lo lắng thế. Tôi nói lời sẽ giữ lời, tôi chúc phúc cho anh, chỉ mong người nhà của anh có thể chấp nhận đối tượng mà anh lựa chọn.” Hà Hi Nhiên cầm lấy túi xách đứng lên, tao nhã cúi người sau đó xoay người rời đi, bộ dáng như một nữ vương cao quý.
“Không cần để ý đến lời nói của cô ta.”
“Đây là ý gì?” Chương Gia Quân bình tĩnh nói.
“Em đừng vội, anh sẽ từ từ giải thích.” Anh giúp cô ngồi xuống. “Cô gái kia là đối tượng mà người nhà anh giúp anh xắp xếp, cô ấy vẫn luôn kiên trì rằng anh với cô ấy chính là trời đất tạo một đôi, nhưng anh đã nói với cô ấy là trong lòng anh đã có người anh yêu, nhưng cô ấy không tin, trừ phi chính mắt gặp em.”
Giờ phút này cô cảm giác mình như mới chịu một cái tát “Tôi đã hiểu, thì ra từ đầu đến cuối tôi cũng chỉ là đối tượng để anh lợi dụng.”
“Không phải, nếu không cho cô ấy gặp em, cô ấy sẽ vẫn dây dưa không dứt.”
“Cô ấy là muốn đến để làm nhục tôi đúng không?”
“Anh đã giải thích rõ với cô ấy, với lại do kế hoạch gả cho anh của cô ấy không thành nên trong lòng không tránh khỏi tức giận a.”
“Anh sao lại phải giải thích với tôi? Tôi cũng thừa nhận bản thân không xứng với anh.” Cô không phải là một bông hoa trong lồng kính, mấy chuyện nhục nhã này với cô cũng không là gì, có điều quan trọng là nghĩ mình ngây ngốc rơi vào lưới tình ảo ảnh của anh, không khác nào một quân cờ trên tay anh, cô cũng rất tức giận, tự giận bản thân, cô thật là một kể đại ngu ngốc.
“Anh giải thích với em vì chính anh là người tạo cơ hội cho cô ấy làm tốn thương em, mà anh cũng không hề cho rằng em không xứng với anh.”
“Chuyện này không sao cả, tôi đi trước.”
Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi lại bị anh nhanh tay túm lại, không cho cô đi.
Chương Gia Quân muốn giằng tay ra cũng không được, cuối cùng còn bị anh kéo ngã, ngồi trở lại chỗ cũ.
Cô căm tức trừng mắt nhìn anh “Mục đích của anh đã đạt được, tôi cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, hẳn là có thể rời đi rồi?”
“Anh không lợi dụng em!” Bạch Vũ Đường khoé môi cong lên nói. Anh biết anh không nên cười, nhưng là nhìn thấy cô tức giận, anh thật sự rất vui, anh vui vì anh biết, cô cuối cùng cũng để ý đến anh!
Đúng vậy, cuối cùng cô cũng có phản ứng với anh, chuyện tình yêu của bọn họ sẽ không bao giờ còn cảnh… anh một mình đơn phương nữa, có điều cô có nhận ra được thái độ của mình đã thay đổi hay không?
Nhìn đến khuôn mặt tươi cười của anh cô lại tức giận “Tôi tận mắt chứng kiến, đây không phải anh lợi dụng tôi thì còn là cái gì?” Cô không nhịn được mà cười mỉa mai “Quả thật, tôi đúng là may mắn, được là người để anh lợi dụng để bỏ rơi người khác, mà không phải là người bị anh dùng người con gái khác để bỏ rơi, nói như thế tôi so với cô gái kia có vẻ có giá trị hơn a.”
“Hôm nay là anh suy nghĩ không thấu đáo, nhưng em không cần nói về bản thân như vậy a.”
Chương Gia Quân cười lạnh ném cho anh một cái nhìn coi thường, “Nếu không phải anh làm nên chuyện này thì tôi cũng không cảm thấy như thế.”
“Nếu anh biết em vì chuyện nhỏ này mà giận, anh sẽ không bao giờ đồng ý yêu cầu của cô ấy.”
“Chuyện nhỏ? Anh là cái loại người luôn tự ình là đúng sao?”
Không xong rồi, anh lại đem tình huống này thành chuyện khó giải quyết. Đúng là anh có thói quen lấy mình làm trung tâm, chỉ biết đánh giá việc này có lợi cho anh hay không và đã quên mất tâm tình của cô.
“Còn nữa, tôi không tức giận.”
“Em đang giận, không những thế là vô cùng tức giận.” Anh cảm thấy được cơn giận cô thật sự muốn nổ tung.
“Tôi nói không có là không có…” Đột nhiên ý thức được ánh mắt của người xung quanh đang tập trung vào mình cô đành ngậm bồ hòn làm ngọt, sử dụng hai mắt trừng lớn nhìn anh.
Anh vẫn là lần đầu hao tổn nhiều tâm trí như thế “Anh nên làm gì để em bớt giận?”
Cô ngoài cười nhưng trong không cười, “Rất đơn giản, chúng ta không gặp nhau, tôi cũng sẽ không cần tức giận.”
Giật mình một chút, anh bỗng bật cười, cô không nhịn được nhíu mày, lại nghe được anh vô tội nói “Em vừa rồi không phải vẫn kiên trì nói mình không giận sao?”
“Tôi… vừa nãy tôi không giận, nhưng hiện tại thì đang rất giận, có được không?”
“Không cần giận, giận sẽ mau già a.” Anh cố làm dịu đi bầu không khí căng thẳng, tay đưa ra nhu nhu vào điểm chân mày đang nhăn lại của cô, và hiển nhiên đã phản tác dụng, bởi vì sắc mặt cô càng ngày càng khó coi hơn.
Người đàn ông này đúng là có thể khua môi múa mép “Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.”
“Là anh làm cho em giận, sao lại không liên quan đến anh đây?”
“Tôi không phải vì anh mà tức giận, mà là…” Chương Gia Quân đột nhiên im bặt, cô không thể thừa nhận chuyện mình giận vì mình để ý anh, nếu biết được tâm tình của cô, anh chắc chắn càng lúc càng đắc ý.
“Mà gì gì?”
“Không muốn nói nhiều với anh. Tóm lại, những gì tôi muốn nói đã nói rõ, anh không tin thì tự mình đi mà điều tra, tạm biệt.” Lúc này cô không hề cho anh cơ hội chặn cô lại, hoả tốc nhảy dựng lên chạy lấy người.
Bạch Vũ Đường cũng không có đuổi theo, tốt nhất vẫn nên để cho cô có một chút thời gian để cô có thể bình tĩnh lại, nếu không cục tức nghẹn ở cổ kia chắc không thể nuốt trôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook