. . . .
Nghĩ đến đây, Tô Thần nhếch miệng mỉm cười.
“Đúng lúc ta cũng muốn ra tay với các ngươi nha, để xem xem ai khiến ai khẩn trương đi!”
Tô Thần thầm nghĩ.
Sau đối nói với Tần Lan:
“Nếu đã bắt được khế bán mình, ta đây cho người giúp ngươi mua một phủ đệ để trú ngụ.”
Bản thân hắn rất nhiều bí mật.
Tần Lan này ở bên cạnh cũng không tốt lắm.
Huống hồ, Ngọc Xuân Uyển là câu lan phường đệ nhất Khánh Thành, sẽ không đơn giản như vậy.
Cho nên hắn không tính dẫn theo Tần Lan về Tô trạch.
Lúc này, ở hậu viện Ngọc Xuân Uyển.
Tú bà Quế di lại tiến vào gian phòng kia.
“Phu nhân, đám người Lăng Thiên Hà giúp Tần Lan chuộc thân, có vẻ là không muốn cho Tô Thần tiếp tục ngốc ở chỗ này!”
“Mấy ngày nay ngươi quan sát Tô Thần kia, hắn như thế nào?”
Phu nhân mở miệng hỏi.
“Không có gì khác thường cả?
Hắn vẫn luôn ở trong phòng với Tần Lan, không hề ra khỏi phòng một lần.”
“Mỗi ngày cũng đều uống rượu, nghe khúc, thời gian đều ở bên Tần Lan, giống như không quan tâm đến sự tình bên ngoài.”
“Không thấy hắn có chỗ nào đặc biệt!”
Tú bà Quế di đáp.
Mấy ngày nay nàng nhìn chằm chằm vào Tô Thần, muốn nhìn một chút Tô Thần có chỗ đặc biệt hay không.
Nhưng mà vẫn không có thu hoạch.
“Quế di, xem ra ngươi vẫn nhìn lầm, Tô Thần này không đơn giản!”
Phu nhân nhàn nhạt nói.
“Chẳng lẽ phu nhân nhìn ra điều gì?”
Quế di không khỏi hỏi.
“Tô Thần hẳn là biết tình cảnh của chính mình nhưng mấy ngày nay hắn không hề có vẻ hoảng loạn!”
“Thời điểm đối mặt nguy hiểm mà còn có thể trấn định như vậy, thuyết minh Tô Thần có chỗ dựa vào!”
“Ta rất tò mò, rốt cuộc hắn dựa vào đâu mà trấn định như thế!”
“Để cho nha đầu Tần Lan nhìn chằm chằm Tô Thần, ta cảm thấy hứng thú với hắn!”
“Đúng rồi, sau khi Tô Mộng Bạch chết, các thế lực khác có động tĩnh gì không?”
Phu nhân mở miệng nói.
“Mọi người đều đang đợi, đợi có người ra tay trước!”
“Dù sao không biết kẻ nào đã giết Tô Mộng Bạch, có thể giết Tô Mộng Bạch thì cũng có thể giết bọn hắn.”
“Thuộc hạ dò xét được một tin tức.
Nói cái chết của Tô Mộng Bạch có liên quan đến đài sen Ngũ phẩm!”
“Đài sen Ngũ phẩm, sao Tô Mộng Bạch liên quan đến thứ này, tin tức từ địa phương nào truyền ra!”
Sắc mặt phu nhân hơi đổi, mở miệng hỏi.
Đài sen Ngũ phẩm chính là bảo vật hiếm có.
Chỉ có Phật Đà cao thâm thuộc các phái Phật giáo Tây Vực mới có thể đào tạo ra.
Công dụng là trợ giúp cường giả Luyện Thần cảnh bước vào Luyện Phách cảnh.
Đương nhiên nghe đồn còn có đài sen Cửu phẩm, chính là bảo vật có thể một làm người chết sống lại.
Chỉ là nghe đồn mà thôi, không có ai từng gặp qua đài sen Cửu phẩm.
“Tin tức này từ bên chợ đen truyền ra, hơn nữa mới xuất hiện vào buổi sáng hôm nay! “
Quế di nói.
“Tin tức Chợ từ bên đen truyền ra sao? Rất có khả năng là thật.”
“Ngươi chú ý tin tức bên Tử Đàn Cung một chút, nếu là đài sen Ngũ phẩm mà nói, hẳn là có liên quan đến Tử Đàn Cung, chắc bọn họ sẽ phái người tiến đến.”
“Lão nô lập tức điều tra!”
Quế di khom người nói sau đó rời khỏi phòng.
Chờ Quế di rời khỏi nữ tử mới chậm rãi đứng lên đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, sắc trời đã ảm đạm, tựa hồ sắp có một cơn mưa.
“Người tới!”
Nữ tử mở miệng nói.
Một bóng dáng màu đen đi ra từ trong chỗ tối của căn phòng.
Người xuất hiện có dáng dấp lồi lõm, có thể thấy được là một nữ tử, nàng đeo mặt nạ nên không thể thấy được dung nhan.
“Ngươi đến chợ đen một chuyến, điều tra xem tin tức này do kẻ nào phát ra!”
“Nếu ta có được đài sen Ngũ phẩm, thực lực có thể tiến thêm một bước, cũng có thể rời khỏi nơi này trở về tổng đà!”
Phu nhân phân phó.
“Tuân lệnh!”
Nữ tử áo đen khom người, thân hình ẩn vào trong bóng tối.
Bên ngoài Ngọc Xuân Uyển.
Tô Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời đang dần dần trở nên ảm đạm.
“Xem ra tối nay muốn mưa!”
Nói rồi Tô Thần đi hướng về phía Tô phủ.
Sau khi hắn rời đi có một bóng người từ Ngọc Xuân Uyển đi ra.
Nhìn bóng dáng Tô Thần, sắc mặt người này hơi trầm xuống:
“Không có mang theo Tần Lan mà một mình trở về, hắn đây là muốn làm gì?”
Người này đúng là Tưởng Thần Đông mà Lăng Thiên Hà an bài tới giúp Tần Lan chuộc thân.
“Về báo cho Lăng phó lâu chủ một tiếng!”
Hắn nói xong liền đi về một hướng khác.
Chỉ trong chốc lát Tô Thần đã về tới Tô phủ.
Nhìn thấy Tô Thần, người hầu ở lập tức tiến lên hành lễ:
“Thiếu gia! Ngài hồi phủ!”
Tô Thần gật gật đầu, lập tức tiến đến tiểu viện của mình.
“Không có chuyện gì lớn đừng để người quấy rầy ta”
Tô Thần phân phó quản gia.
Quản gia tên là Phúc bá.
Người này đã ở Tô gia hơn bốn mươi năm, độ trung thành đối với Tô gia rất cao.
Nhưng chỉ là nhận thức của chủ nhân thân thể.
Hiện tại Tô Thần có chút cảnh giác.
“Thiếu gia, ta thấy ngài vẫn nên tiếp tục ở lại Ngọc Xuân Uyển, chờ thêm một đoạn thời gian rồi hẵn trở về.”
Phúc bá nhìn Tô Thần nói.
“Không sao, chuyện nên tới sẽ phải tới!”
Tô Thần bình đạm nói.
Phúc bá nghe vậy sửng sốt, sau đó nói:
“Thiếu gia, ta sẽ an bài một ít nhân thủ.”
“Ngươi cứ an bài là được!”
Tô Thần gật gật đầu.
Hắn không nói thêm gì nữa mà đi vào trong tiểu viện.
Hiện giờ hắn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, đến buổi tối sẽ ra ngoài làm đại sự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook