. . . .
Cảm giác được lực lượng trong cơ thể biến hóa.
Tô Thần vui mừng không thôi.
Thực lực Tiên Thiên sơ kỳ cũng không tệ lắm, hắn đã có chút năng lực tự bảo vệ mình.
Hắn tiến hành thu liễm hơi thở.
Tạm thời còn không thể cho đám lão già đó biết hắn đột phá Tiên Thiên.
“Nếu các ngươi muốn chơi, vậy ta đây liền cùng các ngươi chơi một chút, nhìn xem rốt cuộc là ai giết Tô Mộng Bạch!”
Tô Thần lạnh giọng nói.
Sau đó hắn rời khỏi mật thất trở về phòng mình, bắt đầu trầm tư.
Hiện giờ hắn có thực lực, nhưng lại không có một chút manh mối nào cả, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể chờ đối phương ra tay thôi.
Bản thân hắn phải khai quật tất cả ký ức của thân thể này một chút.
Hiện tại cần phải làm là thả lỏng, nhìn xem đám người kia ra chiêu như thế nào.
Nghe nói câu lan ở Khánh Thành là nơi có nhiều nhân vật lớn ra vào, có lẽ có thể tiến đến nghe ngóng một chút.
Tô Thần cũng rất muốn đi xem mỹ nữ ở thế giới này như thế nào?
Tuy rằng Tô Mộng Bạch vừa mới chết, nhưng mà mặt Tô Mộng Bạch hắn còn chưa gặp qua, căn bản không cần phúng điếu.
Thu thập một phen.
Tô Thần liền ra khỏi phủ đệ đi hướng về câu lan nổi tiếng ở Khánh Thành.
Trước tiên phải nghe hết một tiểu khúc, làm chút chuyện khác mới có thể khiến cho đám người đang chú ý hắn thả lỏng cảnh giác.
Cho rằng hắn chính là một tên vô dụng, chỉ biết ăn chơi trác táng.
Đương nhiên dù không cho rằng như vậy thì phỏng chừng cũng sẽ quan sát hắn, cho hắn thêm chút thời gian.
Nghĩ đến đây, khí huyết Tô Thần bắt đầu dâng tràn.
Chỉ trong chốc lát Tô Thần đã tới câu lan phường nổi danh nhất Khánh Thành, Ngọc Xuân Uyển.
Vừa đến đại môn thôi Tô Thần đã có thể ngưởi thấy được một cỗ thanh hương, cỗ thanh hương này làm người ta chút rạo rực.
Theo hương khí còn có từng tiếng nói tiếng cười lả lướt.
Tô Thần đạp bộ tiến vào.
Ở cửa cũng không phải tú bà nghênh đón như Tô Thần nghĩ.
Một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đi đến trước mặt Tô Thần, mở miệng nói:
“Công tử đi một mình hay là?”
Tô Thần đã lâu không trở về Khánh Thành, cũng lâu không có tới Ngọc Xuân Uyển này cho nên thiếu nữ đón khách không quen biết hắn.
“Cho ta một gian phòng thượng đẳng, còn nữa, nói cho Quế di, đêm nay ta muốn bao trọn Tần Lan mới vừa lên đầu bảng!”
Tô Thần mở miệng nói.
“Ai mà khẩu khí lớn như vậy, buổi tối chuẩn bị bao trọn Tần Lan cô nương!”
Lúc này có người nghe được tiếng Tô Thần, không khỏi nhìn sang bên này.
Lên tiếng là một thanh niên thân mặc hoa phục, trông tuổi tác không chênh lệch với Tô Thần nhiều.
Dung Vân người Dung phủ Khánh Thành.
Dung Vân nhìn thấy ánh mắt của Tô Thần liền không khỏi sửng sốt.
“Không nghĩ tới thế mà là ngươi, lão tử ngươi vừa mới chết, ngươi mới vừa kế thừa Kim Phong Tế Vũ Lâu liền tới nơi này rồi!”
“Chẳng lẽ ngươi biết chính mình sống không được bao lâu!”
Tin tức Tô Thần chấp chưởng Kim Phong Tế Vũ Lâu hiện giờ đã truyền khắp Khánh Thành.
Tên này cùng lứa với Tô Thần nên bản thân Tô Thần cũng nhận thức.
“Dung Vân, chuyện của ta ngươi quản được sao?
Tới nơi này chơi chính là tiêu tiền, lão tử ngươi chỉ cho ngươi chút tiền ấy, đủ dùng sao?”
Tô Thần hừ lạnh một tiếng.
“Mang ta đi nhã gian!”
Không thèm phản ứng Dung Vân nữa.
Tư chất tên này còn kém hơn với hắn nhiều, thực lực yếu hơn, cố kỵ cái rắm.
Thiếu nữ thấy thế không dám chậm trễ vội vàng mang theo Tô Thần tiến vào nhã gian.
Nhìn Tô Thần tiến vào nhã gian, trong mắt Dung Vân lóe lên sự âm ngoan.
“Chính là một kẻ chết thay, ngươi cho rằng ngươi thật là lâu chủ Kim Phong Tế Vũ Lâu, chờ một thời gian nữa lão tử liền đi xem thi thể của ngươi.”
Tình huống hiện tại của Kim Phong Tế Vũ Lâu đã sớm truyền khắp Khánh Thành.
Nguyên nhân Tô Thần có thể trở thành lâu chủ Kim Phong Tế Vũ bọn họ cũng biết.
Lão tử các nhà đều dặn dò trong khoảng thời gian này không nên tiếp xúc với Tô Thần nhiều.
Tô Thần được dẫn lên nhã gian trên lầu.
Rượu ngon thức ăn tốt bày biện trong nháy mắt.
Hơn nữa có thêm một tú bà ăn mặc diễm lệ tiến vào phòng Tô Thần.
“Tô lâu chủ đại giá quang lâm Ngọc Xuân Uyển ta, thứ lỗi vì có chút chậm trễ!”
Tú bà khoảng ba mươi tuổi, vẫn còn phong vận, nói chuyện cũng rất khách khí.
Mở cửa làm sinh ý, cầu tiền tài, Tô Thần có Kim Phong Tế Vũ Lâu phía sau chính là Thần Tài của nàng, nàng cần phải cung phụng.
“Quế di, ngươi đây quá khách khí nha, ta nghe nói Tần Lan cô nương nơi này mới lên đầu bảng, đêm nay liền để nàng hầu hạ ta đi!”
“Bao nhiêu tiền, Quế di cứ nói con số.”
Tô Thần một bộ tài đại khí thô.
Bất quá đúng là hắn rất có tiền.
Kim Phong Tế Vũ Lâu tốt xấu là thế lực lớn ở Khánh Thành mà.
“Tô lâu chủ nói như vậy thì ta đây liền ra giá, muốn Tần Lan cô nương hầu hạ cần hai ngàn lượng!”
Quế di mở miệng nói.
“Đây là hai ngàn lượng ngân phiếu, an bài một chút đi!”
Tô Thần trực tiếp móc ra một tấm ngân phiếu.
Vừa xuyên đến nên cũng chưa có ước lượng tiền tài nơi này, cũng không quá để ý.
Huống hồ hắn mang theo hơn một vạn ngân phiếu tiến đến.
“Tô lâu chủ hào phóng!
Ta đây liền đi an bài cho Tần cô nương tới đây!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook