Bắt Đầu Từ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ
-
Chương 32
. . . .
Thời điểm Tô Thần đi tới Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Bên trong đại viện Lôi Đường.
Thi thể Lôi Ngạo bày biện trên vải bố trắng trải dưới đất, một người vá thi đang vá đầu Lôi Ngạo vào thân.
Trong viện còn có năm người.
Cầm đầu chính là đường chủ Lôi Đường Lôi Mục, thân hình cường tráng, khuôn mặt hung ác, cho người ta cảm giác như nộ mục kim cương.
Bốn người còn lại là phó đường chủ Lôi Mục, cùng với tam đại hộ pháp, Lôi Diệu, Lôi Cốt, Lôi Mộ Ngôn.
Năm nhân vật hạch tâm của Lôi Đường đều có mặt.
“Đi tới phòng nghị sự, Lôi Cốt, nói cho chúng ta nghe kết quả điều tra cái chết của Lôi Ngạo!”
Lôi Mục vừa nói chuyện vừa hướng tới phòng nghị sự của Lôi Đường.
Tiến vào sảnh nghị sự, Lôi Mặc khoát tay, người trong đại sảnh nhanh chóng rời đi.
“Đường chủ, Lôi Ngạo bị người ta dùng một đao chém giết, trước khi chém giết còn giao thủ ngắn ngủi!”
“Từ trạng thái tử vong thì hẳn là vào rạng sáng.”
“Đầu tiên hắn bị chặt đứt một bàn tay rồi sau đó mới chặt đứt đầu.”
“Từ dấu vết mà xem thì người ra tay dùng vũ khí là đao, hơn nữa thanh đao này sắp tiếp cậ Khí cấp.”
“Không chỉ có dùng đao mà đối phương vẫn còn một cường giả tu luyện công pháp thuộc tính hàn!”
“Bên trong bàn tay bị chặt đứt của Lôi Ngạo vẫn còn lưu lại hàn khí, hơn nữa hàn khí ngưng tụ không tiêu tan, ta suy đoán thực lực của đối phương có khả năng ở trên Tiên Thiên cảnh.”
Lôi Cốt mở miệng nói.
Thân hình của Lôi Cốt có chút tương tự như tên của hắn, một nam tử khá gầy ốm, trông như bộ xương biết di chuyển.
Nhưng bên trong đôi mắt lại lập loè khói mù.
“Còn sát thủ Cực Nhạc Lâu thì như thế nào?”
Lôi Diệu bên cạnh hỏi.
“Hắn cũng là bị một kích chém giết đầu, nhưng bất đồng với Lôi Ngạo.
Tuy rằng thi thể đã bị người khác người mang đi nhưng theo dấu vết hiện trường để lại, sát thủ kia không có kịp thời làm ra bất kỳ hành động phản kháng nào đã bị chặt đứt đầu!”
“Miệng vết thương tương tự như trên thi thể Lôi Ngạo, chỉ là ta cảm thấy có chút khó hiểu, Lôi Ngạo còn giao thủ với đối phương một chút, vì sao mà sát thủ Cực Nhạc Lâu lại không có làm được gì.”
Lôi Cốt trầm giọng nói.
“Ngươi nói là thi thể của sát thủ Cực Nhạc Lâu không phải bị người ra tay mang đi mà là người khác mang đi sao?”
Giống như chú ý tới một số điểm trong lời Lôi Cốt, Lôi Mục không khỏi hỏi.
“Đúng vậy!”
Lôi Cốt gật gật đầu, hắn tương đối tự tin với phán đoán của mình.
“Vậy là người theo dõi sát thủ Cực Nhạc Lâu không chỉ có một đợt.”
“Nhị đệ, vì sao sát thủ lại ở trong trang viên của Lôi Ngạo, không phải ta đã dặn dò hắn mau để sát thủ kia rời khỏi sao?”
Lôi Mục không vui hỏi.
“Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm.”
Lôi Mặc vội vàng nói.
Trong lòng thì âm thầm mắng chửi Lôi Ngạo chết rồi còn để lại phiền toái.
“Các ngươi nói xem đây là ai ra tay?
Hắn muốn làm gì?”
Lôi Mục không có truy vấn chuyện sát thủ, hiện giờ hắn muốn tìm ra người giết Lôi Ngạo và sát thủ, xem xem đối phương muốn làm gì?
“Đường chủ, ngươi nghĩ chuyện này có thể liên quan đến Kim Phong Tế Vũ Lâu hay không. “
Một nam tử trung niên từ nãy đến giờ không có nói chuyện bỗng nhiên mở miệng nói.
Hắn là một trong bốn đại hộ pháp của Lôi Đường, Lôi Mộ Ngôn.
“Sát thủ là do Lôi Ngạo gạt chúng ta mời người Cực Nhạc Lâu ra tay, hiện tại Lôi Ngạo cùng sát thủ Cực Nhạc Lâu đồng thời bị giết. “
“Còn treo ở cổng Lôi Đường chúng ta, hoàn toàn là hành vi trả thù, cho nên hẳn là liên quan đến Kim Phong Tế Vũ Lâu.”
Lôi Mộ Ngôn tiếp tục nói.
“Nhưng mà hiện tại người chủ sự Kim Phong Tế Vũ Lâu là Lăng Thiên Hà, Tô Thần chỉ là con rối, Lăng Thiên Hà là một người thông minh, hắn sẽ không kéo cả Kim Phong Tế Vũ Lâu chôn cùng Tô Mộng Bạch.”
Lôi Mục lắc đầu nói.
“Đường chủ, hai ngày nay Lôi Ngạo tiến đến cưỡng bức Lăng Thiên Hà, bắt hắn giao ra khu mỏ ở Hoắc thôn.”
“Sâu trong khu mỏ có một lượng lớn Không Minh Thạch, chính là khoáng thạch mà Tử Đàn Cung yêu cầu cung cấp trong thời gian dài, Lăng Thiên Hà muốn Tử Đàn Cung trợ giúp nên đóng mỏ Không Minh Thạch lại.”
“Lôi Ngạo ép buộc hắn như thế, hiện tại hắn chó cùng rứt giậu cho nên giết chết Lôi Ngạo cùng thích khách kia để uy hiếp chúng ta.”
Lôi Mộ Ngôn trầm giọng nói.
“Lăng Thiên Hà là một lão gia hỏa ngay cả Tiên Thiên hậu kỳ đều không đến, dám uy hiếp Lôi Đường chúng ta sao, đường chủ, ta đi vặn gãy cổ hắn.”
Lôi Diệu mở miệng nói.
“Giết hắn, hiện tại thật đúng là không thể giết hắn!”
Lôi Mộ Ngôn trầm giọng nói.
“Chỉ là một tên Lăng Thiên Hà không đáng xem, vì sao mà không thể giết?”
Lôi Mục nhíu mày, trầm giọng hỏi.
“Ta nghĩ là phó đường chủ biết nguyên nhân!”
Lôi Mộ Ngôn nhìn Lôi Mặc nói.
“Ta biết?”
Lôi Mặc có chút kinh ngạc, không rõ ý của Lôi Mộ Ngôn thế nào.
“Lôi Ngạo làm việc cho ai, hắn làm việc cho Tần tam thiếu, còn tự tiện làm chủ mời sát thủ Cực Nhạc Lâu giết Tô Mộng Bạch!”
“Hẳn là Lăng Thiên Hà đã biết chuyện này bằng không hắn sẽ không dám kiêu ngạo giết chết Lôi Ngạo cùng sát thủ Cực Nhạc Lâu, còn treo ở cổng Lôi Đường chúng ta.”
“Ta nghĩ rằng tin tức này sẽ nhanh chóng bị lan truyền, hơn nữa mấy ngày tới người Tử Đàn Cung sẽ đến Khánh Thành, chuyện này lên men, nếu chúng ta ra tay giết Lăng Thiên Hà, như vậy người Tử Đàn Cung cũng không cần nói gì, liền ra tay với Lôi gia.”
“Tuy rằng Lôi Đường chúng ta đắp lên quan hệ với Tần thiếu, nhưng đối mặt với Tử Đàn Cung, hẳn là Tần thiếu sẽ không muốn chúng ta đắc tội Tử Đàn Cung.”
Sắc mặt Lôi Mộ Ngôn không quá tốt khi nói ra lời này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook