. . . .

Xuy!

Nhưng mà khi trường đao va chạm với bàn tay có khí kình của hắn thì thân đao trực tiếp cắt đôi lôi quang chém vào bàn tay.

Thần sắc Lôi Ngạo biến đổi lập tức thu hồi bàn tay.

Nhưng mà vẫn chậm một bước, bàn tay bị lưỡi đao cắt ra.

A!

Lôi Ngạo hét thảm một tiếng.

Ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Tô Thần, trường đao trong tay đối phương thế mà có thể cắt vỡ lôi cương của hắn.

Đao thì hắn biết, Tế Vũ đao của Tô Mộng Bạch, một thanh đao không tồi.

Nhưng lại không có khả năng trong tình huống không vận dụng nội khí dưới mà có thể phá vỡ lôi cương của hắn.

“Không nghĩ tới không cần động nội khí mà đã có thể chém rụng một bàn tay của ngươi!”

Tô Thần thấy thế nở nụ cười.

Sự sắc bén của Tế Vũ đao vượt qua tưởng tượng.

Tuy rằng Lôi Ngạo ra tay trong lúc hốt hoảng, cương khí cũng không quá hồn hậu, nhưng cũng đủ cho thấy sự sắc bén của Tế Vũ đao.

“Vốn định cho ngươi chết dưới Tế Vũ Hoàng Hôn Đao Pháp, nhưng mà tạm thời ta còn không muốn cho người khác biết là ta giết ngươi.”

“Cho nên chỉ có thể dùng phương thức khác giết ngươi trước, sau đó lại dùng Tế Vũ đao cắt lấy đầu ngươi.”

Tô Thần lạnh giọng nói.

Thu hồi Tế Vũ đao, hắn nâng tay trái lên, một cỗ hơi thở băng hàn bắt đầu ngưng tụ trong lòng bàn tay.

Tức khắc nhiệt độ trong hẻm nhỏ nhanh chóng giảm xuống.

Thân thể Lôi Ngạo không khỏi run lên.

Cỗ hơi thở bằng hàn này cũng làm cho tâm thần hắn bất định, nam tử ôm đao kia quá khủng bố, còn Tô Thần thì lại không mang đến cho hắn cảm giác nguy hiểm như vậy.

Chỉ có rời đi từ bên Tô Thần mới có đường sống.

Một bàn tay còn lại bỗng nhiên nắm chặt thành quyền, lôi quang bùng nổ, hai tia lôi đình từ trong nắm tay hắn trào ra, sau đó hắn không chút do dự tung một quyền về phía Tô Thần.

Nắm tay gào thét phối hợp với lôi điện xé rách không khí, phát rat tiếng rít bén nhọn.

“Lôi Mãng Kình sao? Ngay cả mãng đều không có tu luyện ra tới, có chút kém cỏi!”

Ánh mắt Tô Thần trở nên băng hàn, cánh tay Băng kỳ lân bỗng nhiên co lại rồi tung ra một quyền, chính diện va chạm với nắm tay của Lôi Ngạo.

Phanh!

Nắm tay va chạm, hàn băng chi khí từ cánh tay Tô Thần lấn át lực lượng lôi đình, sau đó trực tiếp xâm nhập vào cánh tay của Lôi Ngạo.

Ca ca ca!

Cánh tay Lôi Ngạo nhanh chóng kết một tầng băng.

“Nát cho ta!”

Lôi Ngạo kinh hãi, nội kình cùng khí huyết trong cơ thể điên cuồng trào ra, muốn chấn vỡ hàn băng bao trùm trên cánh tay.

Nhưng lúc này có một đạo ngân quang lóe lên.

Xuy!

Đầu của hắn giống như quả bóng bay ra rồi lăn dài trên đất.

Chỗ bị chặt đứt chỗ không có máu tươi chảy ra bởi vì đã có một tầng băng đông kết.

Tô Thần đẩy thi thể Lôi Ngạo ngã xuống, đi đến trước cái đầu với ánh mắt trừng to, nắm đầu đối phương lên rồi bỏ vào nhẫn không gian.

Hắn còn muốn đi giết người khác.

Giết thêm một người nữa, hắn muốn treo hai cái đầu trước cổng Lôi Đường.

Hắn muốn nhìn một chút xem Lôi gia thấy hai cái đầu này sẽ phản ứng như thế nào.

. . .

Hôm sau

Sáng sớm, ở cổng Lôi Đường có hai cái đầu được treo lơ lửng.

Trên mặt đất còn có một bãi máu đã khô cạn.

A!

Một gã sai vặt vừa ra mở cổng Lôi Đường nhìn thấy hai cái đầu liền bị dọa chết khiếp thét to.

Theo tiếng thét tràn đầy sợ hãi của hắn.

Những người khác nhanh chóng từ bên trong đi ra, khi bọn hắn nhìn thấy hai cái đầu người cũng kinh hãi kêu lên.

Sáng tinh mơ nhìn thấy hai cái đầu treo lơ lửng trước mắt, ai mà không hoảng hốt chứ.

“Đây là Lôi Ngạo hộ pháp!”

Một người thất thanh hô to.

Sau đó có một người nhanh chóng chạy vào trong.

Chỉ trong chốc lát, một nam tử thân mặc kính trang xuất hiện ở cổng.

Hắn là một trong tứ đại hộ pháp của Lôi Đường, Lôi Diệu, quan hệ đường huynh đường đệ với gia chủ Lôi Gia Lôi Mục.

Bối phận cao hơn Lôi Ngạo một bậc.

Nhìn đầu Lôi Ngạo treo lơ lửng trước mắt, sắc mặt hắn trở nên vô cùng âm trầm vung bàn tay lên.

Một đạo khí kìnhp phóng ra trực tiếp cắt đứt dây thừng treo hai cái đầu sau đó bắt lấy hai cái đầu.

“Tìm khắp toàn thành cho ta, phải tìm được thi thể của Lôi hộ pháp!”

Lôi Diệu lạnh giọng ra lệnh.

Người Lôi Đường nháy mắt hành động, còn Lôi Diệu thì mang theo hai cái đầu đầu tiến vào trong Lôi Đường.

Hơn nữa hắn còn cho người nhanh chóng thông tri gia chủ Lôi Gia Lôi Mục và nhị gia Lôi Mặc.

Lôi Mục là gia chủ Lôi Gia cũng là đường chủ Lôi Đường.

Thông thường chuyện Lôi Đường đều do nhị gia Lôi gia Lôi Mặc.

Nhưng mà Lôi Ngạo này là con nuôi của Lôi Mục con nuôi, cũng là một trong tứ đại hộ pháp Lôi Đường.

Đối phương giết chết Lôi Ngạo còn dám treo đầu trước cổng Lôi Đường.

Đây là đang sỉ nhục Lôi Đường, kinh thiên đại sự.

Người Lôi Đường nhanh chóng phát hiện thi thể Lôi Ngạo bên trong hẻm nhỏ.

Chuyện này cũng nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ Khánh Thành.

Lôi Đường chính là thế lực đệ nhất Khánh Thành, Lôi Ngạo là hộ pháp Lôi Đường, cũng là một đại nhân vật ở Khánh Thành.

Thế mà bị người ta cắt lấy đầu rồi treo ở cổng.

Chuyện này đã trở thành chủ đề trò chuyện của mọi người trong thành, tin tức liên quan đến chuyện Lôi Ngạo bị giết cũng không có nhiều.

Ở hậu viện Tô gia.

Thượng Quan Tử Vân kinh ngạc nhìn Tiểu Lan:

“Ngươi nói tên sát thủ kia cùng với Lôi Ngạo đều bị người ta cắt đầu treo trên cổng Lôi Đường sao.”

“Biết là ai giết bọn họ không?”

Các nàng vừa mới tra được tên sát thủ kia thế mà hiện giờ đã bị người khác giết, còn giết cùng với Lôi Ngạo

Nếu không phải đầu bọn họ bị treo ở cổng Lôi Đường thì nàng còn tưởng rằng là hung thủ đang giết người diệt khẩu.

Nhưng mà hành động treo đầu trên công này như có ý trả thù.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương