. . . .

Hai mắt Lâm Chí trừng thật to, hắn không nghĩ tới Lăng Thiên Hà lại đột ngột ra tay, cũng không rõ ý trong lời nói của Lăng Thiên Hà.

“Lâu chủ nói không cần để người có dị tâm lưu lại Kim Phong Tế Vũ Lâu, cho nên ta thay lâu chủ thanh trừ các ngươi.”

“Còn có một chuyện, ta đã đầu phục lâu chủ.”

Thời điểm Lăng Thiên Hà nói chuyện đã buông lỏng bàn tay.

Phanh!

Thân thể Lâm Chí thân thể ngã xuống mặt đất, hai mắt vẫn mở to như cũ, chỉ là ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc cùng khó hiểu.

Nhìn thi thể nằm dài trên mặt đất.

Lăng Thiên Hà đi đến giơ tay vuốt cho mắt hắn khép lại.

Sau đó đạp bộ đi ra khỏi đại sảnh, nói với Văn Thương cùng Tưởng Thần Đông nói:

“Nhổ cỏ tận gốc, không lưu người sống.”

Hiện giờ Lăng Thiên Hà đã hoàn toàn thần phục Tô Thần.

Hắn muốn trở thành cây đao của Tô Thần, dùng thủ đoạn tàn nhẫn trấn giết đám người có dị tâm này.

Lục Văn Thương cùng với Tưởng Thần Đông liếc mắt nhìn nhau.

Hơi ngẩn ra nhưng lại cũng không có chần chờ, đặc biệt là Tưởng Thần Đông, lập tức phát tín hiệu.

Nhân thủ an bài sẵn bên ngoài nhanh chóng vọt vào.

Chỉ trong thời gian chốc lát mà mùi máu tanh đã tràn ngập trong phủ đệ của Lâm Chí.

Qua một ngày ngắn ngủi thôi mà Lăng Thiên Hà đã giải quyết hết tám tên quản sự của Kim Phong Tế Vũ Lâu.

Hoàng hôn buông xuống, bên trong Kim Phong Tế Vũ Lâu.

“Lâu chủ, đã thanh trừ xong người có dị tâm, lục soát từ tám nhà được số tài vật trị giá 80 vạn lượng, đều đã đưa về tổng lâu!”

Lăng Thiên Hà nói.

“Lấy ra 10 vạn lượng khao người ra tay, sao chép Huyền Băng Hàn Sương Kình đưa tới cho ta, đừng để những người khác biết.”

“Thuận tiện tìm một chỗ ở yên tĩnh trong thành, ta cần phải dùng!”

Tô Thần phân phó.

“Tuân lệnh!”

Lăng Thiên Hà khom người lui ra ngoài.

Sau đó hắn nhanh chóng mang theo bí tịch Huyền Băng Hàn Sương Kình tới trước mặt Tô Thần.

“Bí tịch ta mang đi trước, chuyện chỗ ở ngươi mau chóng xử lý.”

Tô Thần cầm lấy bí tích đi ra ngoài, sau khi xuống lầu liền leo lên một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị tốt trở về Tô phủ.

Dọc theo đường đi có vẻ rất bình tĩnh.

Nhưng toàn bộ Khánh Thành lại loan truyền thủ đoạn của Lăng Thiên Hà.

Diệt trừ dị kỷ, phát động thảm án diệt môn, trong một ngày mà đã tiêu diệt tám đại quản sự của Kim Phong Tế Vũ Lâu.

Rất nhiều người bị thủ đoạn tàn nhẫn của Lăng Thiên Hà trấn trụ.

Không biết nguyên nhân vì sao Lăng Thiên Hà đột nhiên làm như vậy.

Mấy tin tức này lan truyền khắp Khánh Thành khi Tô Thần đã về tới Tô phủ.

Quản gia Phúc bá đứng cửa chờ đợi sẵn.

Nhìn thấy Tô Thần từ trên xe ngựa bước xuống hắn lập tức tiến lên.

“Thiếu gia, ngươi không sao chứ!”

Trong giọng nói có chút quan tâm.

“Không có việc gì, ta chỉ ở Kim Phong Tế Vũ Lâu chút thôi, không phát sinh chuyện gì?”

Tô Thần đi theo quản gia Phúc bá cùng nhau tiến vào phủ.

Nhìn bốn phía không có ai, Phúc bá mở miệng nói:

“Thiếu gia, hôm nay Lăng phó lâu chủ diệt tám tên quản sự còn có người nhà của bọn họ, có thể nói là máu chảy thành sông!”

Nghe được lời Phúc bá nói, Tô Thần giả vờ kinh ngạc.

“Lăng phó lâu chủ ra tay, còn giết tám tên quản sự, hắn đây là muốn làm gì nha?”

Tô Thần nhíu mày nói.

Sau đó thở dài:

“Hiện giờ tuy ta là lâu chủ Kim Phong Tế Vũ Lâu nhưng sự tình lại không phải do ta định đoạt.”

“Chuyện này cứ vậy đi, dọn lên cho ta chút đồ ăn, ta ăn xong liền tiến vào trong mật thất tu luyện một thời gian!”

Tô Thần muốn tu luyện Huyền Băng Hàn Sương Kình.

Nhìn xem mức độ phù hợp giữa mình và cánh tay Băng kỳ lân.

Nghe Tô Thần nói, ánh mắt Phúc có chút ảm đạm, hắn nói cho Tô Thần biết mấy chuyện này chỉ đơn thuần là cho biết thôi, không hy vọng gì khác.

Chốc lát hai người liền tới phòng cơm.

Phòng cơm được bài trí tương đối đơn giản, một cái bàn ăn cũ cùng với mấy cái ghế gỗ.

Bất quá lúc này bên bàn ăn đã có một người đang ngồi.

Bên cạnh người đang ăn này còn có một nha hoàn.

Đúng là nhị nương Thượng Quan Tử Vân cùng với nha hoàn Tiểu Lan.

“Sao hôm này các nàng lại tới đây ăn cơm chứ?”

Lòng Tô Thần không khỏi động.

Ánh mắt quét về phía Thượng Quan Tử Vân, trong ký ức của hắn không có điều gì ấn tượng với nhị nương này.

Sau khi hắn tiến vào Sơn Hà Môn nàng mới tiến vào Tô phủ.

Lúc trước gặp mặt ở linh đường tang lễ Tô Mộng Bạch.

“Gặp qua nhị nương!”

Tô Thần hành lễ nói.

Hắn vẫn cần chú ý bề ngoài một chút.

“Ngồi đi!”

Thượng Quan Tử Vân chỉ vào cái ghế đối diện nói.

Tô Thần tiến đến ngồi xuống, một thị nữ khác lập tức bưng cho Tô Thần ít đồ ăn.

Thượng Quan Tử Vân cầm lấy chén đũa.

“Nghe nói gần đây ngươi vẫn luôn chăm chỉ tu luyện, thực lực của ngươi ở Hậu Thiên đỉnh, đây là một lọ TRần Nguyên đan lúc sinh thời phụ thân ngươi đã chuẩn bị, bên trong có mười viên.

Vốn muốn chờ ngươi trở về liền đưa ngươi sử dụng nhưng còn không có chờ được ngươi thì đã bị người ta ám sát.”

“Vẫn luôn để ở chỗ ta, hiện tại ta thay hắn đưa cho ngươi. “

Lúc sau Thượng Quan Tử Vân nhìn thấy Tô Thần đã buông chén đũa.

Nàng cũng buông chén đũa trong móc ra một cái bình ngọc đưa cho Tô Thần.

“Đa tạ nhị nương.”

Tô Thần vội vàng đứng dậy nhận lấy bình ngọc, trên mặt tỏ vẻ kích động.

Trong lòng lại thầm nghĩ:

“Hẳn là đan dược này không phải của Tô Mộng Bạch mà là do Thượng Quan Tử Vân tự mình lấy ra.”

“Muốn giúp ta đột phá đến Tiên Thiên cảnh để ta đối phó Lăng Thiên Hà sao?”

Hôm nay Lăng Thiên Hà ra tay thanh trừ tám tên quản sự khiến Thượng Quan Tử Vân cảm thấy mình bị uy hiếp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương