. . . .

Có lẽ lúc này trong lòng Lăng Thiên Hà đã bị sợ hãi chiếm cứ.

Tô Thần thế mà dùng một tờ phù liền nô dịch được đối phương.

Tức khắc Tô Thần cảm giác mình có thể khống chế sinh tử của Lăng Thiên Hà bất kỳ lúc nào.

Một ý niệm là có thể phá hủy ý thức của đối phương khiến đối phương chết đi.

Lúc này Lăng Thiên Hà cũng cảm giác được sinh mệnh của mình hoàn toàn nằm trong tay Tô Thần.

Ánh mắt trở nên ảm đạm.

Chính mình một lòng muốn trở thành lâu chủ Kim Phong Tế Vũ Lâu, tính kế Tô Thần.

Không nghĩ tới kết quả chính mình lại bị Tô Thần khống chế sinh tử, rơi vào kết cục này.

Có chút thê lương.

“Phụ thân ta chết hẳn là không có liên quan gì đến ngươi cho nên ngươi mới có thể sống đến bây giờ.”

“Lúc trước ta còn muốn yên lặng một thời gian cho đối phương ra tay, nhưng mà những người đó vẫn không chịu tay, cho nên ta không muốn chờ nữa, giết Tống Nguyên để nhìn xem có thể dẫn dụ được gì không?”

“Không nghĩ tới giết một tên Tống Nguyên thế mà dẫn ra Lôi Ngạo, ngươi nói một chút xem mục đích Lôi Ngạo tới nơi này thật sự chỉ vì khu mỏ sao?”

Tô Thần ngồi xuống ghế dựa mở miệng nói.

Nghe được Tô Thần nói.

Lăng Thiên Hà phục hồi tinh thần.

Nói thật.

Khi Tô Thần nói là hắn đã giết Tống Nguyên.

Lúc ấy trong lòng Lăng Thiên Hà cũng chỉ kinh ngạc, không nghĩ nhiều.

Hiện tại hắn cảm thấy hoảng sợ.

Lúc trước Tô Thần ra tay, hàn ý quả nhiên vô cùng khủng bố, hoàn toàn vượt qua nhận thức và tưởng tượng của hắn.

Tô Thần hiện tại hoàn toàn không giống với Tô Thần trong trí nhớ của hắn.

Là một người rất đáng sợ.

Hắn điều chỉnh tâm thái, mở miệng nói:

“Lúc trước thuộc hạ cho rằng Lôi Ngạo đến vì khu mỏ, nhưng sau khi hắn biết ta bị thương đột nhiên lại rời đi, hẳn là còn mục đích khác.”

“Nhưng mục đích gì thì thuộc hạ không đoán ra được.”

“Đoán không ra vậy ngươi liền tiếp xúc với Lôi Ngạo này một chút, xem xem rốt cuộc hắn muốn làm gì?.”

“Còn có chuyện phụ thân ta bị ám sát, chẳng lẽ không có một chút dấu vết sao?”

Tô Thần mở miệng hỏi.

Nếu tin tức truyền ra từ chợ đen chính xác, như vậy chắc chắn trước đó Tô Mộng Bạch sẽ có một ít hành động kỳ quái.

Lăng Thiên Hà đi theo lão cha tiện nghi nhiều năm, hẳn cũng sẽ phát hiện.

“Chuyện này thuộc hạ thật sự không để ý.”

Lăng Thiên Hà bắt đầu nhớ lại nhưng lại không nhớ được gì?

“Ngày mai ta sẽ đi tổng lâu Kim Phong Tế Vũ Lâu, chính thức tiếp quản Kim Phong Tế Vũ Lâu!”

“Ngươi tổng hợp danh sách thông tin những người mà phụ thân ta tiếp xúc gần nhất, cẩn thận nghiên cứu xem có thể tìm được gì không?”

Tô Thần phân phó.

Hắn muốn Lăng Thiên Hà tìm ra manh mối từ trong mấy tư liệu này.

“Còn nữa, nhanh chóng tìm những kẻ có tâm tư khác trong mười bảy tên quản sự còn lại, sau đó thanh trừ hết.”

“Ta không muốn Kim Phong Tế Vũ Lâu có âm thanh nào khác ngoại trừ ta!”

“Còn hai tên tâm phúc của ngươi ngươi cũng cần quản tốt, nếu quản không tốt thì cùng nhau diệt trừ.”

Tô Thần mở miệng nói, giọng nói có chút lạnh băng.

“Được, thuộc hạ đã hiểu!”

Lăng Thiên Hà vội vàng nói.

Trong lòng hắn chợt lạnh, lâu chủ muốn tiến hành một cuộc thanh tẩy với Kim Phong Tế Vũ Lâu.

Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy may mắn.

May mắn vì mình bị Tô Thần thu phục, còn có chút giá trị, nếu không chỉ có thể bị thanh tẩy.

“Lâu chủ, ngươi chính thức tiếp nhận chức vụ, chỉ sợ đám người trong chỗ tối sẽ ra tay!”

Lăng Thiên Hà đột nhiên lo lắng nói.

“Ngươi nói người nọ sẽ ra tay với ta sao?

Ta rất muốn bọn họ đối ta ra tay, miễn cho ta phí thời gian tìm.”

Tô Thần lạnh giọng nói.

Sau đó đứng lên đi ra bên ngoài.

“Thích khách ở trang viên của Lôi Ngạo ngươi cứ nhìn chằm chằm, nếu hắn biến mất ngươi cũng không cần tới gặp ta.”

Tiếng Tô Thần vang lên trong đầu Lăng Thiên Hà.

Thanh âm biến mất, Tô Thần cũng lặng yên rời đi.

Sau khi Tô Thần rời đi, Lăng Thiên Hà không khỏi hô một hơi, Tô Thần cho hắn áp lực quá lớn.

Không khỏi đặt mông ngồi xuống ghế dựa, sống lưng lạnh toát.

Đột nhiên hắn biến sắc.

Hình như nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt có vẻ mừng như điên.

Vừa rồi Tô Thần ra tay với hắn.

Hắn vốn định dùng hết toàn lực ngăn cản nhưng lại bị một cỗ uy áp ép tới không thể động đậy.

Tuyệt đối có cường giả trợ giúp Tô Thần.

Có cao thủ như vậy ở bên người, hơn nữa thực lực và tâm tư mà Tô Thần bày ra.

Kim Phong Tế Vũ Lâu chỉ là khởi điểm của Tô Thần thôi.

Chính mình đi theo người thế này tuyệt đối sẽ thăng chức rất nhanh.

Tương lai tuyệt đối không chỉ là một phó lâu chủ Kim Phong Tế Vũ Lâu Khánh Thành.

Huống chi lúc trước mình đã đi theo phụ thân hắn, hiện tại đi theo hắn thì mức độ thân cận phải cao hơn chứ.

Nghĩ đến đây, Lăng Thiên Hà đột nhiên thông suốt.

Lúc này.

Ở một tòa trang viên trong thành.

Trang viên đang đèn đuốc sáng trưng, ca vũ thăng bình.

Một lão giả mặc trang phục đẹp đẽ quý giá đang tiếp đãi hai vị khách.

Hai người này một người là lão giả áo đen.

Lão giả có khuôn mặt khô vàng, bàn tay cũng giống như một khúc cây khô nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng lập loè.

Một người khác là thanh niên mặc áo bào trắng, trông có chút khí vũ hiên ngang.

Ba người đang vui vẻ uống rượu, tán gẫu.

Lúc này Lôi Ngạo vừa gặp Lăng Thiên Hà trở về từ phía sau đi ra.

Hắn đi tới trước mặt lão giả hoa phục nhẹ nhàng nói bên tai.

Tức khắc sắc mặt lão giả hoa phục ngưng trọng, xua tay nói:

“Các ngươi đều lui xuống đi!”

Những ca cơ đang khiêu vũ cùng với nhạc sư đều sôi nổi cáo lui.

Nơi này tức khắc trở nên yên tĩnh.

“Tần thiếu, Mạc lão, xảy ra chút chuyện, vừa rồi Lôi Ngạo đi gặp Lăng Thiên Hà, phát hiện Lăng Thiên Hà bị thương, có người ra tay với Lăng Thiên Hà.”

Lão giả hoa phục nói với hai người trước mặt, giọng điệu có chút cung kính.

Lão giả hoa phục chính là nhị gia Lôi gia Lôi Mặc, cũng là một trong hai vị phó đường chủ của Lôi Đường, thực lực tại Tiên Thiên hậu kỳ.

Có thể khiến cho hắn cung kính nói chuyện, e là thân phận hai người này thật không đơn giản.

“Có người ra tay với Lăng Thiên Hà sao?”

Thanh niên được gọi là Tần thiếu khẽ cau mày, liếc mắt nhìn lão giả áo đen.

“Ta không ra tay, hẳn là có người khác ra tay!”

“Bất quá chúng ta nên mau chóng bắt lấy khu mỏ kia, khai thác Không Minh Thạch sâu bên trong ra, như vậy mới có thể tăng tốc độ thành thục của đài sen Ngũ phẩm.”

Lão giả mở miệng nói.

Đúng là có đài sen Ngũ phẩm, bọn họ muốn bắt lấy khu mỏ của Kim Phong Tế Vũ Lâu chủ yếu và vì Không Minh Thạch bên trong thôi.

Đó là một loại khoáng thạch có thể thúc đẩy đài sen Ngũ phẩm thành thục.

Còn vì sao đi tìm Lăng Thiên Hà.

Chủ yếu là do bọn họ cho rằng hiện giờ Kim Phong Tế Vũ Lâu do Lăng Thiên Hà chưởng quản.

Tô Thần chỉ là một con rối.

Nghe được lời lão giả nói, hai mắt thanh niên híp lại giống như đang trầm tư.

“Tần thiếu, với thực lực của chúng ta và Lôi Đường, một Kim Phong Tế Vũ Lâu nho nhỏ, chúng ta muốn khu mỏ kia chẳng lẽ dám không cho.”

Lão giả nói thêm.

Lôi Mặc không nói chuyện, trong mắt lại có chút lo lắng.

Nếu cưỡng ép Kim Phong Tế Vũ Lâu sẽ có chút vấn đề.

Phía sau Kim Phong Tế Vũ Lâu là Tử Đàn Cung.

Lúc này Lôi Đường bọn họ ra mặt chèn ép Kim Phong Tế Vũ Lâu, như vậy sẽ làm người ta hoài nghi Lôi Đường bọn họ giết chết Tô Mộng Bạch.

Một khi người Tử Đàn Cung đến, chắc chắn sẽ đến tìm Lôi Đường tra rõ.

Tử Đàn Cung chính là một trong năm đại ma tông ở tái ngoại.

Lôi Đường không đủ sức trêu vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương