Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Chương 57: Ngươi không bị nổ tung?

Chương 57: Ngươi không bị nổ tung?

Bởi lẽ Diệp Trường Sinh phát hiện ra rằng, mười đường ánh sáng chưa nhập vào cơ thể kia chính là sức mạnh truyền thừa mà mười vị sư phụ “chiếm hời” kia của hắn để lại.

Ôi đệt.

Linh khí trong người nhiều quá, sắp ào ra ngoài rồi?

Không thể lãng phí được.

Diệp Trường Sinh vận chuyển Long Tượng Bàn Nhược Công, định bụng áp chế linh khí ở bên trong cơ thể, thế nhưng mười cỗ linh khi cứ tán loạn bên trong người hắn, thực sự vô cùng cuồng bạo.

Ngay sau đó, Diệp Trường Sinh dẫn dụ linh khí vào Hỗn Độn Thần Kiếm, Tru Tiên Kiếm Trận xoay tròn ở bên ngoài, tất thảy linh khí chầm chầm đi vào bên trong trận pháp.

Trong lòng Diệp Trường Sinh nghĩ thầm, có linh khí bên trong cơ thể rồi, tiếp theo hắn có thể đánh lên cảnh giới Thánh Giả.

Trước kia Diệp Trường Sinh đã sử dụng thẻ thăng cấp tu vi nên hiện giờ hắn không thể đột phá, bắt buộc phải đợi sau khi thời gian của thẻ thăng cấp kết thúc mới có thể bắt đầu đột phá.

Đây có lẽ là một bất lợi khi sử dụng thẻ thăng cấp.

Uỳnh.

Uỳnh.

Những tiếng nổ kinh thiên động địa truyền đến, mười pho tượng bỗng nhiên vỡ tan.

Cát đá mù mịt tung bay khắp trời, Địa Cung bị bao phủ trong khói lửa.

Diệp Yêu Nhi và đệ tử Diệp gia lùi về phía sau, ánh mắt bọn họ đượm vẻ lo lắng, tìm kiếm bóng hình Diệp Trường Sinh giữa khói bụi mịt mờ.

Mặt mày Thiên Nhai Tử hoảng hốt, chuyện gì thế này, mười pho tượng lớn bị nổ tung rồi.

Chuyện này là thế nào?

Tiểu tử kia đồng quy vu tận với mấy pho tượng?

Trong chốc lát, khói bụi rơi xuống, bên trong Địa Cung lại trở về với cái yên tĩnh của nó, bóng hình xinh đẹp của Diệp Yêu Nhi xông vụt lên phía trước.

Thiên Nhai Tử nói: “Tiểu cô nương, ngươi đừng tìm nữa, tiểu tử đó không còn đâu, hắn đã bị hủy diệt cùng với mấy pho tượng rồi.”

Diệp Yêu Nhi lắc đầu: “Không thể nào, thiếu chủ sẽ không chết.”

Thiên Nhai Tử lại bảo: “Tiểu cô nương, hắn là người chứ không phải là thần, sao có thể không chết? Là người thì đều có lúc bó tay chịu chết thôi.”

Nói đến đây, lão ta bỗng ngừng lại trong giây lát, đoạn tiếp tục: “Đừng đau lòng cũng đừng buồn bã nữa, mau chóng rời khỏi chỗ này thôi. Mười pho tượng đá đều đã bị hủy, tòa Địa Cung này không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, thiếu chủ của các người đúng là chẳng ra gì, người đã chết rồi lại còn không cho chúng ta được yên ổn.”

“Ai bảo ta đã chết, lão đầu kia, lão có còn muốn ra ngoài hay không đấy!” Một tiếng nói từ đỉnh cung điện đáp xuống.

Mọi người nương theo tiếng nói ấy quay qua nhìn, quả nhiên trông thấy Diệp Trường Sinh từ trên cao bay xuống. Trông hắn vẫn anh tuấn tiêu sái, vẫn đẹp đến mức kinh thiên động địa, quỷ thần khóc than như cũ.

Mặt mày Thiên Nhai Tử biến sắc, lão ta thật không dám tin: “Tiểu… tiểu tử, ngươi không bị nổ tung?”

Diệp Trường Sinh đáp xuống mặt đất: “Lão đầu, tại sao ta lại nổ tung?”

Thiên Nhai Tử hít ngược một ngụm khí lạnh: “Thực sự có người có thể làm mười pho tượng lớn nổ tung.”

Thật không ngờ, bên trong mười pho tượng lớn kia lại cất giấu sức mạnh truyền thừa của mười người Kiếm Huyền Tử, Diệp Trường Sinh nhận được truyền thừa, tượng đá đương nhiên sẽ vỡ.

Uỳnh.

Uỳnh.

Những tiếng nổ cùng tiếng vỡ nứt truyền đến từ đỉnh cung điện, Diệp Trường Sinh vội vã nói: “Lão đầu, Yêu Nhi, mọi người mau chóng rời khỏi nơi này.”

Hắn vừa dứt lời thì cung điện bắt đầu sụp đổ như thể ngày diệt vong sắp đến, những luồng đất cát dâng trào và ập về phía Diệp Trường Sinh.

Bên ngoài Địa Cung.

Diệp Trường Sinh đợi mọi người từ trên cao đáp xuống, đỉnh cung điện cao chọc trời giữa hư không ở sau lưng âm ầm đổ sập, dường như có thể vùi lấp cả trăm trượng trong nháy mắt.

Chẳng mấy chốc, mọi người dần dần đáp xuống mặt đất, Diệp Trường Sinh nhìn xung quanh bốn phía, hắn phát hiện bọn hắn đang ở một nơi xa lạ: “Lão đầu, ta đã từng nói sẽ đưa lão ra ngoài, hiện giờ lão đã được tự do, lão có thể đi được rồi.”

Thiên Nhai Tử nói: “Tính tình của tên tiểu tử nhà ngươi khá lắm, rất hợp ý lão phu. Chúng ta cũng coi như là bạn vong niên, về sau có cơ hội ngươi hãy tới dạo chơi Thiên Nhất Tông một chuyến.”

Diệp Trường Sinh đáp: “Đương nhiên, tới khi ấy thì lão đừng có bảo là không quen ta đấy nhé.”

Thiên Nhai Tử bật cười nói: “Sẽ không, sẽ không.”

Nói đến đây, lão ta ngừng lại một lát rồi tiếp tục: “Cơ duyên của tiểu tử nhà ngươi còn tiếp tục, tương lai không thể hạn lượng, lão phu không ảnh hưởng đến kiếm đạo của ngươi nữa.”

“Linh giới này lão phu tặng cho ngươi, Thiên Nhất Lệnh ở bên trong lão phu cho ngươi, những thứ khác thì tặng cho tiểu cô nương này.”

Diệp Trường Sinh nhìn theo Thiên Nhai Tử đang biến mất: “Lão đầu, không cần ta tiễn lão thật à?”

Thiên Nhai Tử nói: “Ngươi thực sự muốn tiễn ta?”

Diệp Trường Sinh cười nói: “Ta đùa thôi, lão mau đi đi, lát nữa trời tối, lão cẩn thận kẻo lại không tìm được đường về nhà.”

Nói đến đây, hắn giơ tay đưa linh giới cho Diệp Yêu Nhi: “Yêu Nhi, tiền bối để cho ngươi thì ngươi cứ nhận lấy đi!”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương