Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ (Dịch)
Chương 46: Uy áp ngập trời

Chương 46: Uy áp ngập trời

Tiêu Thiên Hỏa đánh giá Hắc Vô Diện, trầm giọng nói: “Hắc lão, đã xảy chuyện gì.”

Hắc Vô Diện nói: “Bẩm điện hạ, phân đà tại thành Bắc Tinh đã bị huyết tẩy, toàn quân Phệ Linh Vệ bị diệt, đều là bị một kiếm giết chết.”

Sắc mặt Tiêu Thiên Hỏa âm trầm, giọng điệu hung dữ: “Là người của Diệp gia làm sao?”

Hắc Vô Diện gật đầu: “Điện hạ, lão âu nghi là do Thiếu chủ Diệp gia ra tay.”

Tiêu Thiên Hỏa nhếch khóe miệng tạo thành nụ cười quái dị: “Lại là Thiếu chủ Diệp gia, Cô càng ngày càng thêm tò mò về hắn rồi.”

Nói đến đây, hắn ta cúi đầu, tiếp tục nói: “Thời gian tới Cô muốn bế quan, việc này ngươi đi bẩm báo với phụ hoàng đi.”

Hắc Vô Diện khom người hành lễ: “Lão âu đã hiểu.”

Bóng dáng Tiêu Thiên Hỏa biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện tại đỉnh Cô Phong ở sâu trong hoàng cung, nhìn lão giả đứng trước mặt, hắn ta khom người hành lễ: “Lão tổ, người trở lại nhanh thế.”

Tiêu Bắc Huyền khẽ gật đầu: “Chuyện cần làm diễn ra khá thuận lợi, ngươi thì sao, lấy được Thất Thải Hỏa Linh chưa?”

Vẻ mặt Tiêu Thiên Hỏa ảm đạm, thấp giọng nói: “Bẩm lão tổ, thất bại rồi, Thất Thải Hỏa Linh đã bị Thiếu chủ Diệp gia lấy đi mất.”

“Thiên Hỏa có hai chuyện không hiểu, vẫn mong lão tổ có thể giải thích nghi hoặc.”

Tiêu Bắc Huyền nói: “Nói nghe thử xem!”

Tiêu Thiên Hỏa lại nói: “Lão tổ, Diệp gia là tu kiếm đạo, vì sao Thiếu chủ Diệp gia lại muốn cướp lấy Hỏa Linh, chỉ là vì đối địch với Thần Quốc chúng ta thôi ư? Ngoài ra, Thất Thải Hỏa Linh rõ ràng nằm trong tầm khống chế của ta, lại đột nhiên trở nên thô bạo, bay ra ngoài bí cảnh, sau đó bỏ chạy cùng Thiếu chủ Diệp gia.”

Tiêu Bắc Huyền nheo hai mắt: “Ý của ngươi là... Thiếu chủ Diệp gia không hề tiến vào bí cảnh, Thất Thải Hỏa Linh tự động đi tìm hắn sao?”

Tiêu Thiên Hỏa nói chắc nịch: “Đúng là như vậy, lúc ấy cường giả Thần Quốc ở đấy đều thấy được.”

Sắc mặt Tiêu Bắc Huyền bỗng thay đổi, giọng điệu hung dữ: “Tên quái dị này, có thể khiến cho linh vật trong thiên địa tự động nhận chủ, e rằng hắn không đơn giản chỉ là Hỗn Độn Kiếm Thể đơn thuần vậy đâu!”

Nói đến đây, vẻ mặt lão ta trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Kẻ này không thể giữ lại, nếu không sẽ trở thành họa lớn cho Thần Quốc chúng ta.”

Tiêu Thiên Hỏa vội vàng nói: “Lão tổ, Thiếu chủ Diệp gia đã thành kình địch của chúng ta, vừa rồi Hắc lão truyền tin đến nói, phân đà Phệ Linh thành Bắc Tinh đã bị hắn huyết tẩy không còn một ai, giết chết hơn trăm Phệ Linh.”

Tiêu Bắc Huyền giật mình trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thiên Hỏa: “Thất Thải Hỏa Linh không còn, cho ngươi Hắc Sư Ma Hỏa này, mặc dù kém hơn Thất Thải Hỏa Linh, nhưng có thể giúp ngươi nhanh chóng thành Thánh.”

“Con đường tu luyện ngươi mà đi còn rất dài, Thiếu chủ Diệp gia chỉ là một chướng ngại vật trên con đường phía trước của ngươi thôi, đừng quá coi trọng hắn.”

Tiêu Thiên Hỏa nhận Hắc Sư Ma Lửa, sau khi hành lễ cảm ơn thì xoay người rời đi bế quan.

Nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, Tiêu Bắc Huyền thì thào lẩm bẩm: “Làm sao Thiếu chủ Diệp gia còn có thể yêu nghiệt hơn cả Thiên Hỏa được?”

Người thuộc Phệ Linh Vệ thành Bắc Tinh cực mạnh, đã đến cảnh giới Hoàng Giả tầng ba, Thiếu chủ Diệp gia có thể một kiếm giết chết gã, thế thì tu vi ít nhất cũng phải là cảnh giới Hoàng Giả.

Hắn mới sáu tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Hoàng Giả rồi ư?

Tiêu Bắc Huyền lắc đầu, cứ như thế bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, quả thực không dám tin đây là sự thật: “Diệp Trường Sinh, bất kể người có yêu nghiệt cỡ nào, cuối cùng đều phải chết, thời đại này nhất định là của Tiêu gia chúng ta.”

Vô Tận Sâm Lâm.

Hai bóng người ngự kiếm bay tới, đúng là Diệp Trường Sinh và Diệp Yêu Nhi.

Diệp Trường Sinh nói: “Yêu Nhi, ngươi nói đám Diệp Thần bọn hắn đều đã đến đây à?”

Về Diệp Thần, hắn còn chưa gặp qua người thật, nhưng đã có nghe tên từ lâu, trước cả khi hắn ta bị hủy thân phận tại Diệp gia.

Diệp Thần là Thần Tử thứ hai của Diệp gia, có được Bá Kiếm Thánh Thể, tư chất và tiềm lực còn trên cả Diệp Yêu Nhi.

Diệp Yêu Nhi nói: “Bẩm Thiếu chủ, mấy năm qua Diệp Thần một mực ra ngoài ngao du, lang bạt tại bí cảnh cùng những nơi cực kỳ hung hiểm, cho nên tu vi của hắn ta tăng tiến rất nhanh, cũng chính bởi vậy mà rất nhiều tu sĩ ở bên ngoài của Diệp gia, đều đi theo bên cạnh hắn ta.”

Diệp Trường Sinh gật đầu: “Đi thôi, đi tìm bọn hắn!”

Dứt lời.

Một tia sáng bay vọt lên từ trong rừng rậm, hệt như trụ trời, đứng vững dưới trời xanh.

Diệp Trường Sinh nheo đôi mắt: “Yêu Nhi, lăng mộ sắp mở ra rồi.”

Vút.

Vút.

Hai luồng ánh kiếm xoẹt qua không trung, hướng đến nơi cột sáng xuất hiện, lúc này, cả bầu trời của Vô Tận Sâm Lâm bị bao phủ bởi uy áp ngập trời.

Trong lúc tiến lên.

Diệp Trường Sinh xé gió mà đi, sử dụng Long Tượng Bàn Nhược Công đối kháng với uy áp, nhưng tình huống của Diệp Yêu Nhi ở bên lại không quá tốt, bị uy áp tàn sát bừa bãi, khí tức của nàng ta trở nên mạnh mẽ hẳn.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương