Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
-
Chương 45: Thắng Lợi Trở Về
“Dù sao lúc hắn dùng triệu hoán phù thì ngươi cũng sẽ thấy một vòng xoáy trắng xóa.”
“Đến lúc đó, ngươi sẽ biết hắn đang dựa vào ai mới có thể tiêu diệt hết mấy bang phái đó.”
“Không có Hổ gia ta, hắn chả là cái gì hết”
Tam Nhãn Hổ nhắm mắt lại, tinh thần thoái mái.
Phá được đài của Khương Thành, hắn ta rất vui, vui như Tết.
Đánh không được thằng nhóc đó thì hủy hoại thanh danh của hắn, khiến hắn phải hiện nguyên hình, để xem sau này những đệ tử đó còn sùng bái hắn nhiều như vậy nữa không?
Ngươi nói xem Hổ gia làm như vậy thì có ích gì?
Để đạt được cái gì chứ?
Loại chuyện hại người để đạt được mục tiêu của bản thân không phải là hắn chưa từng làm.
Hắn vừa dứt lời, đằng sau gáy bị người khác nhấc lên
Văng lên không trung rồi bị ném ra ngoài.
Ai dám làm vậy với Hổ gia?
Đang điên tiết thì nghe thấy giọng nói quen quen của Khương Thành.
“Sao ngươi lại chạy đế chỗ của ta, nên biết thân biết phận một chút!”
Thằng nhóc này trở về kiểu gì vây?
Quả thật Tam Nhãn Hổ rất lười, với thực lực của nó chắc chắn có thể cảm nhận Khương Thành.
Nó chỉ muốn tận hưởng thật nhẹ nhàng thôi, không muốn lãng phí sức lực.
“Chương môn!”
“Chương môn người trở về rồi!”
“Chưởng môn người không sao chứ, sao người lại không triệu hồi Hổ ca?”
Từ lúc Khương Thần quay về, Hổ gia đã bị các đệ tử hạ từ Hổ gia xuống thành Hổ ca.
Đúng là có người chống lưng cho có khác.
“Tại sao phải triệu hồi nó?”
“Thì, cái đó…”
La Viễn ấp a ấp úng, quá khó nói trước mặt Khương Thành rằng hắn tiêu diệt được nhiều môn phái như thế chỉ vì dựa vào Tam Nhãn Hổ.
Dù gì nói đi cũng phải nói lại, báo được thù đều là Khương Thành ra mặt giúp đỡ.
Hơn nữa bọn họ có thể nhận được những đãi ngộ tốt như vậy, tất cả đều vì có Khương Thành.
Kỷ Linh Hàm nháy mắt ra hiệu, tất cả các đệ tử chẳng nói chẳng rằng đồng loạt cười trừ.
“Không sao, chưởng môn không định tiêu diệt Xích Nhật tông cũng không vấn đề gì cả.”
“Đúng thế, ngày tháng còn dài.”
“Không cần nóng vội.”
Theo cái cách họ nhìn thì Thành ca chính là nói được mà không làm được.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc họ luôn kính trọng và ủng hộ hắn.
Khương Thành khá là thất vọng.
Lão tử tỏ ra hung hăng như thế ở trong Xích Nhật tông, các ngươi thậm chí không biết?
Có vẻ như bộ phận tình báo của Phi Tiên môn như truyền âm truyền hình cần phải được nâng cấp lại, ngay và luôn.
“Ai nói ta không tiêu diệt Xích Nhật tông?”
Câu hỏi tu từ này như một lời khẳng định, các đệ tử ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
“Hả??”
“Người đã giết hết bọn họ??”
“Làm thế nào mà…?”
Khương Thành cong môi, cố ý nói một cách hời hợt: “Còn có thể làm gì, đương nhiên là dựa vào thực lực thâm hậu của ta rồi.”
Tãm Nhãn Hổ cười chế nhạo.
“Chỉ dựa vào sức của ngươi…”
Nó đột nhiên im bặt, vì nó phát hiện ra Khương Thành không còn là Phân Hồn bát trọng nữa mà là Linh Đài lục trọng.
Điều này khiến nó vô cùng bàng hoàng khiếp sợ
Linh Đài lục trọng, đối với Tam Nhãn Hổ nó chỉ là một con kiến.
Điều này đã phá vỡ phạm vi nhận thức của nó
Chỉ qua một buổi sáng mà hắn lại tăng được hẳn 8 cảnh giới nhỏ, trong đó còn phải vượt qua một đại cảnh giới nữa.
Chuyện như này, nó cũng từng nghe qua rồi, nhưng đó là từ Tôi Thể cảnh cơ bản nhất thăng lên đến Ngưng Mạch cảnh.
Một vài thiên tài tuyệt thế, trong trường hợp may mắn gặp được kỳ ngộ, xác thực có thể tăng liên tiếp mấy cảnh giới nhỏ chỉ trong vài giờ.
Nhưng đã đến Phân Hồn và Linh Đài, chuyện như thế này gần như không thế.
Vậy mà chuyện không thể này lại xảy ra ngay trước mắt nó.
“Ngươi, ngươi làm thế nào mà?”
“Ta nói rồi, chưởng môn ta đây chính là cao thủ, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Thành ca mà lên màn làm màu thì thôi rồi, đây cũng được gọi là một loại kỹ năng, kỹ năng không biết xấu hổ.
“Ta nhổ vào!!”
Tam Nhãn Hổ không có được câu trả lời thích đáng, chỉ đành tiếp tục phá đám.
“Cho dù với thực lực hiện tại của ngươi cũng không thể tiêu diệt được Xích Nhật tông.”
“Có diệt được hay không, ngươi tự ra mà coi.”
“Xem thì xem.”
Tam Nhãn Hổ ngay sau đó tỏa ra thần thức kiểm tra vùng đất cách nơi này những mười vạn dặm xa xôi.
Mất một lúc, mắt nó tròn xoe kinh ngạc.
“Ngươi, ngươi làm thế nào mà thành ra như vậy?”
“Không còn một ai sống sót hết sao?”
“Cứ cho là ngươi đến Thiên Mệnh cảnh cũng không thể nào làm được!”
Thiên Mệnh cảnh có thể tiêu diệt được Xích Nhật tông, nhưng không thể tiêu diệt một cách sạch sẽ như thế được.
“Ta đã nói 800 lần rồi, ta là tuyệt thế cao thủ, ok???”
“Rõ ràng ta không muốn tỏ ra tự cao tự đại, sao người cứ bắt ta phải chứng minh là ta thực sự rất mạnh vậy nhỉ?”
Thành ca uất ức lắm luôn, Tam Nhãn Hổ thì bối rối, còn các đệ tử thì vô cùng kinh ngạc.
Trời ơi, thật sự Xích Nhật tông bị tiêu diệt bởi một mình chưởng môn thôi sao?
Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả sự ngưỡng mộ của toàn bộ đệ tự dành cho chưởng môn đã lên đến một tầm cao mới, hầu hết đã bắt đầu nhìn hắn như một vị thần vậy.
“Chưởng môn là thần rồi!”
“Thực lực quả thật rất khôn lường.”
“Tên não teo này còn nói lúc trước chưởng môn diệt được bốn phái là vì dựa vào nó mới có thể tiêu diệt được, đúng là chém gió phần phật.”
“Chính xác, ngay cả Xích Nhật tông mà chưởng môn còn có thể một mình tiêu diệt hết nói gì mấy phái khác.”
“Nó còn nhân lúc chương môn không ở đây tự cao tự mãn nữa chứ.”
“Chuẩn, nó có đầu thai kiếp sau cũng không bằng chưởng môn.”
Những lời này khiến cho Tam Nhãn Hổ tức nổ đom đóm mắt.
Nó tức đến nỗi nhe răng nhếch miệng dậm chân tại chỗ, vẫn không tìm được gì để chứng minh cho bản thân.
Khương Thành cũng không thèm bênh nó.
Hóa ra tên này lợi dụng lúc hắn ra ngoài, ở sau lưng mình tác oai tác quái.
Nó muốn làm gì?
Kích động đồ đệ của ta tạo phản hay gì?
Chuyện như thế mà còn nhịn được thì không còn gì là không nhịn được nữa.
Không dạy cho nó bài học thì Thành ca đã quá nhân từ rồi.
“Thôi được rồi, việc ăn mừng chúng ta để sau rồi nói, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu tuyển tân đệ tử rồi.”
Khi đề cập đến chuyện này mọi người ai cũng phấn khởi
“Bây giờ chưởng môn đã đánh bại được Xích Nhật tông rồi, việc tân đệ tử gia nhập sau này không cần lo lắng nữa.”
“Không sai, nhất định lần này sẽ có rất nhiều thiên tài ngưỡng mộ mà đến đây.”
“Phi Tiên môn chúng ta sắp tới chắc chắn sẽ rất lớn mạnh.”
“Cuối cùng thì nơi này cũng sẽ rất náo nhiệt cho xem…”
La Viễn hưng phấn nói xong câu đó, mới nhớ ra chưởng môn chỉ thu nhận đệ tử chân truyền, không thu nhận đệ tử nội môn và ngoại môn.
Vậy nên, ngay cả khi có rất nhiều người đăng kí, Phi Tiên môn cũng chẳng nhiều hơn được mấy người.
Náo nhiệt à? Vẫn còn xa lắm!
“Chưởng môn, chúng ta không thể thu nhận nhiều người hơn một chút sao?”
“Không!”
Khương Thành nói rất chắc chắn.
Nhưng sau đó lại đổi giọng: “Nếu là tuyệt thế giai nhân thì có thể hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút.”
Ờm…
Các đệ tử không chịu được có hơi thẹn không dám nhìn thẳng.
Anh giai à, tuy ai cũng có sở thích nhưng mà nói thẳng ra thế thì còn tí hình tượng nào không?
Đã thế người còn là chưởng môn nữa.
“Khụ khụ…”
Kỷ Linh Hàm ho nhẹ một tiếng, lén liếc Khương Thành một cái.
Rồi mới nghiêm túc nói với La Viễn: “Chương môn đã nói chỉ nhận để tử chân truyền, ngươi còn nhiều lời làm gì? Dù có thiên phú nhưng thấp hơn tiêu chuẩn vẫn sẽ không có cửa đâu!”
Sau đó còn bổ sung thêm một câu.
“Đừng làm khó chưởng môn nữa, hiểu chưa?”
La Viễn không khỏi toát mồ hôi, khóc thầm trong lòng.
Rõ ràng là chương môn nhắc đến mỹ nhân, không phải là ta, tại sao ngươi lại đổ hết lên đầu ta?
Với lại đại sư tỉ ngày càng uy nghiêm.
Bị Linh Kỷ Hàm kiếm soát như vậy, kế hoạch thu nhận thật nhiều mỹ nữ về làm ‘vườn hoa’ của Khương Thành cũng không dễ dàng gì, tạm thời chỉ có thể gác qua một bên.
“À đúng rồi, các ngươi có thể cất những thứ này ở trong thư viện.”
Nói xong, hắn chạm nhẹ vào chiếc nhẫn, một đống cổ tịch, ngọc bội rơi ra xếp chồng lên nhau.
“Những thứ này là?”
“Lấy từ Xích Nhất Tông về đấy, đều là võ kỹ của bọn họ, ngoài ra còn có bí pháp của Linh Đài và cổ tịch như là luyện khí, luyện phù, luyện trận các thứ…”
“Đến lúc đó, ngươi sẽ biết hắn đang dựa vào ai mới có thể tiêu diệt hết mấy bang phái đó.”
“Không có Hổ gia ta, hắn chả là cái gì hết”
Tam Nhãn Hổ nhắm mắt lại, tinh thần thoái mái.
Phá được đài của Khương Thành, hắn ta rất vui, vui như Tết.
Đánh không được thằng nhóc đó thì hủy hoại thanh danh của hắn, khiến hắn phải hiện nguyên hình, để xem sau này những đệ tử đó còn sùng bái hắn nhiều như vậy nữa không?
Ngươi nói xem Hổ gia làm như vậy thì có ích gì?
Để đạt được cái gì chứ?
Loại chuyện hại người để đạt được mục tiêu của bản thân không phải là hắn chưa từng làm.
Hắn vừa dứt lời, đằng sau gáy bị người khác nhấc lên
Văng lên không trung rồi bị ném ra ngoài.
Ai dám làm vậy với Hổ gia?
Đang điên tiết thì nghe thấy giọng nói quen quen của Khương Thành.
“Sao ngươi lại chạy đế chỗ của ta, nên biết thân biết phận một chút!”
Thằng nhóc này trở về kiểu gì vây?
Quả thật Tam Nhãn Hổ rất lười, với thực lực của nó chắc chắn có thể cảm nhận Khương Thành.
Nó chỉ muốn tận hưởng thật nhẹ nhàng thôi, không muốn lãng phí sức lực.
“Chương môn!”
“Chương môn người trở về rồi!”
“Chưởng môn người không sao chứ, sao người lại không triệu hồi Hổ ca?”
Từ lúc Khương Thần quay về, Hổ gia đã bị các đệ tử hạ từ Hổ gia xuống thành Hổ ca.
Đúng là có người chống lưng cho có khác.
“Tại sao phải triệu hồi nó?”
“Thì, cái đó…”
La Viễn ấp a ấp úng, quá khó nói trước mặt Khương Thành rằng hắn tiêu diệt được nhiều môn phái như thế chỉ vì dựa vào Tam Nhãn Hổ.
Dù gì nói đi cũng phải nói lại, báo được thù đều là Khương Thành ra mặt giúp đỡ.
Hơn nữa bọn họ có thể nhận được những đãi ngộ tốt như vậy, tất cả đều vì có Khương Thành.
Kỷ Linh Hàm nháy mắt ra hiệu, tất cả các đệ tử chẳng nói chẳng rằng đồng loạt cười trừ.
“Không sao, chưởng môn không định tiêu diệt Xích Nhật tông cũng không vấn đề gì cả.”
“Đúng thế, ngày tháng còn dài.”
“Không cần nóng vội.”
Theo cái cách họ nhìn thì Thành ca chính là nói được mà không làm được.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc họ luôn kính trọng và ủng hộ hắn.
Khương Thành khá là thất vọng.
Lão tử tỏ ra hung hăng như thế ở trong Xích Nhật tông, các ngươi thậm chí không biết?
Có vẻ như bộ phận tình báo của Phi Tiên môn như truyền âm truyền hình cần phải được nâng cấp lại, ngay và luôn.
“Ai nói ta không tiêu diệt Xích Nhật tông?”
Câu hỏi tu từ này như một lời khẳng định, các đệ tử ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
“Hả??”
“Người đã giết hết bọn họ??”
“Làm thế nào mà…?”
Khương Thành cong môi, cố ý nói một cách hời hợt: “Còn có thể làm gì, đương nhiên là dựa vào thực lực thâm hậu của ta rồi.”
Tãm Nhãn Hổ cười chế nhạo.
“Chỉ dựa vào sức của ngươi…”
Nó đột nhiên im bặt, vì nó phát hiện ra Khương Thành không còn là Phân Hồn bát trọng nữa mà là Linh Đài lục trọng.
Điều này khiến nó vô cùng bàng hoàng khiếp sợ
Linh Đài lục trọng, đối với Tam Nhãn Hổ nó chỉ là một con kiến.
Điều này đã phá vỡ phạm vi nhận thức của nó
Chỉ qua một buổi sáng mà hắn lại tăng được hẳn 8 cảnh giới nhỏ, trong đó còn phải vượt qua một đại cảnh giới nữa.
Chuyện như này, nó cũng từng nghe qua rồi, nhưng đó là từ Tôi Thể cảnh cơ bản nhất thăng lên đến Ngưng Mạch cảnh.
Một vài thiên tài tuyệt thế, trong trường hợp may mắn gặp được kỳ ngộ, xác thực có thể tăng liên tiếp mấy cảnh giới nhỏ chỉ trong vài giờ.
Nhưng đã đến Phân Hồn và Linh Đài, chuyện như thế này gần như không thế.
Vậy mà chuyện không thể này lại xảy ra ngay trước mắt nó.
“Ngươi, ngươi làm thế nào mà?”
“Ta nói rồi, chưởng môn ta đây chính là cao thủ, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?”
Thành ca mà lên màn làm màu thì thôi rồi, đây cũng được gọi là một loại kỹ năng, kỹ năng không biết xấu hổ.
“Ta nhổ vào!!”
Tam Nhãn Hổ không có được câu trả lời thích đáng, chỉ đành tiếp tục phá đám.
“Cho dù với thực lực hiện tại của ngươi cũng không thể tiêu diệt được Xích Nhật tông.”
“Có diệt được hay không, ngươi tự ra mà coi.”
“Xem thì xem.”
Tam Nhãn Hổ ngay sau đó tỏa ra thần thức kiểm tra vùng đất cách nơi này những mười vạn dặm xa xôi.
Mất một lúc, mắt nó tròn xoe kinh ngạc.
“Ngươi, ngươi làm thế nào mà thành ra như vậy?”
“Không còn một ai sống sót hết sao?”
“Cứ cho là ngươi đến Thiên Mệnh cảnh cũng không thể nào làm được!”
Thiên Mệnh cảnh có thể tiêu diệt được Xích Nhật tông, nhưng không thể tiêu diệt một cách sạch sẽ như thế được.
“Ta đã nói 800 lần rồi, ta là tuyệt thế cao thủ, ok???”
“Rõ ràng ta không muốn tỏ ra tự cao tự đại, sao người cứ bắt ta phải chứng minh là ta thực sự rất mạnh vậy nhỉ?”
Thành ca uất ức lắm luôn, Tam Nhãn Hổ thì bối rối, còn các đệ tử thì vô cùng kinh ngạc.
Trời ơi, thật sự Xích Nhật tông bị tiêu diệt bởi một mình chưởng môn thôi sao?
Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả sự ngưỡng mộ của toàn bộ đệ tự dành cho chưởng môn đã lên đến một tầm cao mới, hầu hết đã bắt đầu nhìn hắn như một vị thần vậy.
“Chưởng môn là thần rồi!”
“Thực lực quả thật rất khôn lường.”
“Tên não teo này còn nói lúc trước chưởng môn diệt được bốn phái là vì dựa vào nó mới có thể tiêu diệt được, đúng là chém gió phần phật.”
“Chính xác, ngay cả Xích Nhật tông mà chưởng môn còn có thể một mình tiêu diệt hết nói gì mấy phái khác.”
“Nó còn nhân lúc chương môn không ở đây tự cao tự mãn nữa chứ.”
“Chuẩn, nó có đầu thai kiếp sau cũng không bằng chưởng môn.”
Những lời này khiến cho Tam Nhãn Hổ tức nổ đom đóm mắt.
Nó tức đến nỗi nhe răng nhếch miệng dậm chân tại chỗ, vẫn không tìm được gì để chứng minh cho bản thân.
Khương Thành cũng không thèm bênh nó.
Hóa ra tên này lợi dụng lúc hắn ra ngoài, ở sau lưng mình tác oai tác quái.
Nó muốn làm gì?
Kích động đồ đệ của ta tạo phản hay gì?
Chuyện như thế mà còn nhịn được thì không còn gì là không nhịn được nữa.
Không dạy cho nó bài học thì Thành ca đã quá nhân từ rồi.
“Thôi được rồi, việc ăn mừng chúng ta để sau rồi nói, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu tuyển tân đệ tử rồi.”
Khi đề cập đến chuyện này mọi người ai cũng phấn khởi
“Bây giờ chưởng môn đã đánh bại được Xích Nhật tông rồi, việc tân đệ tử gia nhập sau này không cần lo lắng nữa.”
“Không sai, nhất định lần này sẽ có rất nhiều thiên tài ngưỡng mộ mà đến đây.”
“Phi Tiên môn chúng ta sắp tới chắc chắn sẽ rất lớn mạnh.”
“Cuối cùng thì nơi này cũng sẽ rất náo nhiệt cho xem…”
La Viễn hưng phấn nói xong câu đó, mới nhớ ra chưởng môn chỉ thu nhận đệ tử chân truyền, không thu nhận đệ tử nội môn và ngoại môn.
Vậy nên, ngay cả khi có rất nhiều người đăng kí, Phi Tiên môn cũng chẳng nhiều hơn được mấy người.
Náo nhiệt à? Vẫn còn xa lắm!
“Chưởng môn, chúng ta không thể thu nhận nhiều người hơn một chút sao?”
“Không!”
Khương Thành nói rất chắc chắn.
Nhưng sau đó lại đổi giọng: “Nếu là tuyệt thế giai nhân thì có thể hạ thấp tiêu chuẩn xuống một chút.”
Ờm…
Các đệ tử không chịu được có hơi thẹn không dám nhìn thẳng.
Anh giai à, tuy ai cũng có sở thích nhưng mà nói thẳng ra thế thì còn tí hình tượng nào không?
Đã thế người còn là chưởng môn nữa.
“Khụ khụ…”
Kỷ Linh Hàm ho nhẹ một tiếng, lén liếc Khương Thành một cái.
Rồi mới nghiêm túc nói với La Viễn: “Chương môn đã nói chỉ nhận để tử chân truyền, ngươi còn nhiều lời làm gì? Dù có thiên phú nhưng thấp hơn tiêu chuẩn vẫn sẽ không có cửa đâu!”
Sau đó còn bổ sung thêm một câu.
“Đừng làm khó chưởng môn nữa, hiểu chưa?”
La Viễn không khỏi toát mồ hôi, khóc thầm trong lòng.
Rõ ràng là chương môn nhắc đến mỹ nhân, không phải là ta, tại sao ngươi lại đổ hết lên đầu ta?
Với lại đại sư tỉ ngày càng uy nghiêm.
Bị Linh Kỷ Hàm kiếm soát như vậy, kế hoạch thu nhận thật nhiều mỹ nữ về làm ‘vườn hoa’ của Khương Thành cũng không dễ dàng gì, tạm thời chỉ có thể gác qua một bên.
“À đúng rồi, các ngươi có thể cất những thứ này ở trong thư viện.”
Nói xong, hắn chạm nhẹ vào chiếc nhẫn, một đống cổ tịch, ngọc bội rơi ra xếp chồng lên nhau.
“Những thứ này là?”
“Lấy từ Xích Nhất Tông về đấy, đều là võ kỹ của bọn họ, ngoài ra còn có bí pháp của Linh Đài và cổ tịch như là luyện khí, luyện phù, luyện trận các thứ…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook