Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 3: rốt cục cũng bị giết

Diêu Vân Huyên mặt mày hớn hở, rất là đắc ý, giống như mèo đang vờn chuột.

Là đệ nhất thiên tài tu luyện trong năm phái xung quanh Trường Hoa Sơn, lúc trước Kỷ Linh Hàm là nữ thần đệ tử các phái sùng bái hướng tới, Diêu Vân Huyên không ít bị mang ra so sánh với nàng.

Ghen ghét sinh ra hận ý đã tích lũy nhiều năm.

Nhưng mà ba ngày trước, Cực Nguyệt tông của nàng liên hợp với ba phái còn lại bất ngờ tấn công Phi Tiên Môn.

Ngoại trừ một số ít đệ tử, các trưởng lão và môn nhân khác của Phi Tiên Môn cơ hồ toàn quân bị diệt, tương đương với bị diệt môn.

Diêu Vân Huyên cũng tham dự đại chiến vây công kia, mặc dù chỉ ở sau lưng các trưởng lão phất cờ hò reo, nhưng việc truy sát Kỷ Linh Hàm nàng lại tích cực hơn ai hết.

Ba tên nam đệ tử kia cũng là nhao nhao nở nụ cười.

"Diêu sư muội lúc trước chỉ là sơ ý, nên mới trúng chiêu của nàng mà thôi."

"Không cần Diêu sư muội tự mình động thủ, sư huynh ta giúp ngươi xử lý nàng là được rồi."

"Không biết sư muội muốn nàng chết như thế nào?"

Diêu Vân Huyên là con gái Diêu Thu Lâm trưởng lão Luyện Dược Đường của Cực Nguyệt tông, có người tu sĩ nào mà không cần đan dược chứ.

Mặc dù Kỷ Linh Hàm đẹp đến mức không tưởng nổi, khiến bọn họ những kẻ địch này đều lòng ngứa ngáy khó nhịn, vô luận khí chất dung mạo tư thái hay là thiên phú đều hơn xa Diêu Vân Huyên.

Nhưng bọn họ biết lựa chọn như thế nào mới là có lợi cho con đường tu luyện của mình.

Nịnh bợ Diêu Vân Huyên, tương lai có thể được đến càng nhiều đan dược!

"Ta đâu có ý định giết nàng." Diêu Vân Huyên lại là quỷ dị cười một tiếng.

"Ồ?"

Trong đó một tên nam đệ tử vội vàng kinh hô: "Sư muội thế mà lại nhân từ như vậy? Tấm lòng nhân từ này đúng là khiến người khâm phục..."

Giọng nói vô cùng khoa trương.

Hắn lần này đúng là tận dụng mọi cơ hội để nịnh bợ rồi, đến mức hai gã nam đệ tử còn lại cũng không khỏi cắn răng, thầm hận không nhanh miệng nắm bắt cơ hội nịnh bợ sư muội này.

Diêu Vân Huyên nhếch miệng, khinh thường nói: "Ngươi ngốc à? Còn nhân từ? Ta là muốn phế tu vi của nàng đi, mặt cũng rạch nát, sau này để nàng làm nha đầu cho ta sai sử, tra tấn mỗi ngày, chẳng phải là tốt hơn sao?"

Hai gã nam đệ tử khác vội vàng cao giọng tán dương.

"Vẫn là sư muội có sáng tạo!"

"Cao, thật sự là quá cao, cách này chúng ta làm sao lại nghĩ không ra nhỉ?"

"Xem ra tu vi chúng ta một mực không bằng sư muội cũng là có nguyên nhân!"

Khương Thành ở một bên nghe mà không nhịn nổi nữa rồi, đám người này đúng là cực phẩm.



Xoạt!

Bi phẫn đan xen, Kỷ Linh Hàm rút kiếm ra, hàn quang xông thẳng về phía đối diện.

"Diêu Vân Huyên, hôm nay cho dù ta chết, cũng muốn kéo theo ngươi làm cái đệm lưng!"

Gương mặt vốn rất dịu dàng của nàng, dưới lửa giận bi phẫn có mấy phần uy nghiêm khiếp người, làm cho so Diêu Vân Huyên lớn hơn nàng hai tuổi cũng không khỏi lui về phía sau một bước.

Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến phe mình nhân số ưu thế, lập tức lại đã có tự tin.

"Chết? Cũng phải nhìn ngươi có cái bản lĩnh ấy không!"

"Kỷ Linh Hàm, ngươi cũng chỉ là Tụ Nguyên cảnh bát trọng, chúng ta bên này có bốn Tụ Nguyên cảnh, cũng không tin ngươi còn có thể làm nên trò trống gì!"

Nói xong, bốn người khác tất cả đều vào tư thế bắt đầu khai chiến.

Mặc dù Khương Thành không hiểu tu luyện, nhưng nhìn mấy người cũng nhìn ra được ai có cơ hội thắng lợi.

Kịch cũng xem đủ rồi, nhân vật chính nên ra sân thôi.

Đây chính là bốn ‘gói kinh nghiệm’ khó có được!

"Ta nói này, mấy người các ngươi có phải hay không quên mất nơi này còn có một người nữa? Đi vào địa bàn của bản tọa, đều không biết cúi chào sao, một chút cấp bậc lễ nghĩa đều không có!"

Hắn thản nhiên đi vào giữa, chắn ở trước mặt Kỷ Linh Hàm.

"Tiền bối, đây chỉ là ân oán giữa ta và bọn họ, ngươi không cần nhúng tay..."

Kỷ Linh Hàm lại vừa cảm động vừa lo lắng, tiền bối này đúng là nhiệt tình, nhưng bây giờ tu vi hắn đã mất hết.

Đừng nói là đối mặt Tụ Nguyên cảnh, dù chỉ là một người Tôi Thể cảnh đều có thể giết hắn.

Tùy tiện xông tới, đây không phải tự tìm đường chết sao?

Khương Thành bình tĩnh khoát tay áo, làm ra một tư thái đại nghĩa lẫm nhiên: "Yên tâm, có ta ở đây, bọn họ không thương tổn được ngươi!"

Kinh nghiệm phải lấy, hảo cảm cũng vẫn là có thể tiện tay hốt một mớ nha.

Còn lại bốn người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cười ra tiếng.

"Ha ha ha, tên này bị điên à?"

"Còn tiền bối, một chút tu vi cũng không có, chẳng lẽ là một kẻ ngu?"

"Chắc là một đứa dại gái, còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân?"

Đám người Diêu Vân Huyên cũng không phải mù, đương nhiên vừa tiến đến đã nhìn thấy Khương Thành.

Nhưng mà bốn người liếc mắt qua cũng đã biết người này không có chút linh lực nào, chỉ là phàm nhân, bởi vậy tất cả đều không để ý đến hắn, chỉ coi hắn tạm thời không tồn tại.



Trong đó một tên nam đệ tử bởi vì ghen ghét với vẻ đẹp trai của Khương Thành, cười lạnh một tiếng, nôn nóng muốn ra tay: "Một phàm nhân cũng xứng tham gia?"

Kiếm chém xuống, máu bắn tung tóe.

Khương Thành rất dứt khoát ngã xuống trong vũng máu.

"Hả! Tiền bối??"

Kỷ Linh Hàm kêu lên sợ hãi, không dám tin vào hai mắt của mình.

Thế là chết rồi sao?

Không phải nói hắn là cao nhân ngàn năm trước tung hoành một phương sao? Coi như không có tu vi cũng nên có chút thủ đoạn gì chứ?

Nói thật, nàng nhìn thấy thái độ khác thường kia của Khương Thành, vốn còn nảy sinh mong đợi.

Có lẽ, hắn thật sự có thể sáng tạo kỳ tích?

Mà bây giờ, cái kỳ tích này tan vỡ.

"Ha ha ha ha, quả nhiên chỉ là cái bao cỏ!"

Diêu Vân Huyên hơi tiếc hận nhìn thoáng qua thi thể trên mặt đất, tên nhóc này đẹp trai quá, nàng trước đó một mực không có lên tiếng, là dự định lặng lẽ bắt hắn về làm đồ chơi.

Chỉ cần dựa vào gương mặt kia, đã xứng đáng để cưng nựng cả đời rồi.

Nhưng mà chung quy cũng chỉ là phàm nhân, giết rồi thì giết thôi.

"Được rồi, bây giờ đến phiên ngươi!"

Nàng một lần nữa nhìn về phía Kỷ Linh Hàm, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn và hưng phấn.

"Ting, kí chủ đã bị giết."

Khương Thành đã trở thành trạng thái hồn phách, trong đầu liên tiếp vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

"Kiểm tra thấy thực lực bốn người bên địch, hệ thống trải qua phân tích, phục chế cho kí chủ toàn bộ thực lực của cha Diêu Vân Huyên."

"Ting, phục chế hoàn tất! Kí chủ đã có được tu vi Phân Hồn cảnh tam trọng!"

"Kí chủ đã đạt thành Quan Nguyệt Tâm Pháp đệ tứ trọng của Cực Nguyệt tông!"

"Kí chủ đã tự động lĩnh ngộ Nhiếp Hồn Thuật tầng thứ hai!"

"Kí chủ đã tự động tập được sáu tầng của Hồ Nguyệt Ngự Kiếm Thuật!"

"Kí chủ đã trở thành luyện dược sư tam giai!"

"Kí chủ sắp hồi sinh!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương