Tứ đại cao thủ liếc nhìn nhau, vẫn như cũ, không ngờ tới lại là chuyện chiến lợi

phẩm.

Suy cho cùng, ai có thể nghĩ đến người đã từng chém giết Tiên Đế, còn để ý tới

chiến lợi phẩm trên người đám Tiên Tôn, Kim Tiên.

Nhưng mà ngẫm lại năm đó, quả thật chính mình đã nợ Khương chưởng môn

mấy ân tình lớn.

Hơn nữa không phải chỉ có mình mình, người mắc nợ hắn ước chừng còn có

hơn 12 vạn đấy!

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Chúng ta nợ ân tình của Khương chưởng môn, cả đời cũng không trả hết, ha

ha!”

Tiêu Hỗn vỗ ngực, khẳng khái nói: “Sau này, hai vị tiên tử vừa ý thứ gì cứ việc

nói, chỉ cần là thứ chúng ta có!”

Tịch Vân cũng cười nói: “Đúng vậy, đều là người một nhà, về sau đừng khách

sáo với chúng ta!”

Tiên Vương cũng không phải điểm cuối cùng của tu luyện, bọn họ cũng là có

nhu cầu khác.

Đi theo Khương chưởng môn có thể được hắn gánh team vô số lần, đây là năm

đó bọn họ tự mình trải qua.

Cho nên lần này làm hòa với hắn, nói không chừng chính là chẳng biết tại sao

lại thành Tiên Đế!

Vì thế tạo lập quan hệ với người bên cạnh hắn, vẫn là rất cần thiết.

Bọn họ chính là quý nhân, theo câu nói vừa rồi, nhìn ra được, hai nàng rất được

sủng ái.

Có thể thay Khương chưởng môn nhận đồ, đây chắc chắn là người tâm phúc rồi.

Theo một nghĩa nào đó, bọn họ đoán cũng không sai.

Hiện giờ bên người Thành ca không có đám đệ tử chuyên nịnh hót năm đó, Tố

Diệp, Tố Mộng khỏa lấp vào tâm hồn trống rỗng của hắn.

Cũng giống như hắn bảo vệ đám đệ tử năm đó, giờ tạm thời chuyển dời lên

người hai nàng.

Vậy thì địa vị có thể không cao sao?

Vì thế ánh mắt bốn người nhìn hai nàng, giống như nhìn con gái ngoan, kêu một

tiếng thân thiết.

Khiến mọi người vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.

Hai Chân Tiên đời trước đã tích bao nhiêu đức, lại có thể có được đãi ngộ như

thế này.

Hai ngày sau, hơn 3000 viên Tiên Duyên Lệnh được chuyển từ các chi nhánh

xung quanh Thiên Khu các lần lượt đến.

Mà hai ngày này, chuyện xảy ra ở đây cũng nhanh chóng được truyền ra.

Sương Ảnh Ma Vương của U Minh bị giết, đây chính là một sự kiện vô cùng

nghiêm trọng.

Dù sao đã tới cấp Tiên Vương, Ma Vương này, vậy mà lắc mình một cái là một

người mất mạng, cũng đủ để tạo ra chấn động kinh thiên.

Nhưng mà lần này, tin tức Ma Vương bị giết vẫn bị xếp ra sau, bởi vì còn có sự

kiện nghiêm trọng hơn.

Vị Khương lão tổ của Phi Tiên môn, thu phục ba vị minh chủ khác của U Minh

và Tịch Vân Tiên Vương của Cổ Hoàng môn.

Loại chuyện này, cho dù là Tiên Đế cũng không dễ gì làm được như vậy.

Có thể tu đến cấp Tiên Vương, bản thân chính là người đứng đầu một phương,

dễ gì thuần phục ai như vậy.

Trong lúc nhất thời, xung quanh thiên vực, vô số người bàn luận về Khương

Thành.

Đều suy đoán rốt cuộc, hắn là thần thánh phương nào, chẳng lẽ là hóa thân của

Tiên Đế?

Đáng tiếc cho dù bọn họ đoán như thế nào, cũng đoán không ra đầu đuôi sự

việc, ngay cả tên thật cũng không biết.

“Đây là Tiên Duyên Lệnh mà ngươi cần.”

Trong Thiên Khu các, Mâu Vũ lấy nhẫn trữ vật chứa Tiên Duyên Lệnh đẩy qua.

Hiện giờ rốt cuộc nàng cũng không thể lạnh nhạt với Khương Thành được nữa,

dù sao một người có thể có được bốn tên thuộc hạ cấp Tiên Vương, đã đủ để thu

hút sự chú ý ở mức độ lớn nhất.

Chỉ sợ ngay đến cả thượng tiên giới, nhân vật bậc này cũng sẽ không bị xem

nhẹ.

Thành ca đếm lại, cộng thêm hai lần mua trước đó, vừa đủ 3300 viên.

Sau khi trả tiên tinh, hắn vươn người đứng dậy.

“Giao dịch vui vẻ, hẹn gặp lại.”

Bỗng nhiên, Mâu Vũ hơi buồn bực, mỗi lần người này nhìn mình mắt đều sáng

lên, không khác gì mấy tên nam tử phóng đãng.

Nhưng nói đến chuyện làm ăn lại thực tế vô cùng, không hề chiều lòng mỹ nhân

chút nào.

Thời gian trôi qua, lại càng rõ ràng vô cùng.

“Tu vi của ngươi, sao đã là Kim Tiên lục phẩm?”

Nàng nhớ rõ, hai ngày trước Khương Thành vẫn còn là Kim Tiên nhất phẩm.

Thành Ca quay đầu lại, nhún vai: “Ừ, thiên phú của ta dị bẩm, hai ngày này vừa

khổ tu một chút, nên lại đột phá rồi.”

Mâu Vũ hận không thể cười giễu vào mũi hắn - ngươi coi ta là đồ ngốc sao?

Hai ngày đã thăng tới tiểu cảnh giới Kim Tiên ngũ trọng, thật đúng là nằm mơ.

Nàng chỉ biết hiện tại, đúng là Khương Thành che giấu thực lực, hoàn toàn

không dừng ở cấp Kim Tiên, hiện tại chỉ là lộ thêm một ít tu vi mà thôi.

“Chúng ta cũng gặp nhau vài lần rồi, ta còn chưa biết tên đầy đủ của ngươi

đấy.”

Nàng thật sự rất tò mò về Khương Thành.

Trực giác cho thấy, sau lưng người này chắc chắn có bí mật kinh thiên.

Đáng lẽ, Thành ca cũng tính nói cho nàng.

Dù sao hắn cũng không sợ, thậm chí không thèm quan tâm đến Tiên Đế sẽ tới

báo thù.

Nhưng nhớ đến giá trị kinh ngạc…

Lần này hắn thu phục tứ đại cao thủ, khiến vô số người kinh hãi.

Nhưng trên thực tế, hàng tỷ tiên nhân xung quanh thiên vực kia bị kinh hãi sau

khi tin tức được lan truyền, vậy mà không mang lại cho hắn nhiều giá trị kinh

sợ.

Cuối cùng cũng chỉ đổi được hơn một vạn ba giá trị công đức.

Dựa theo giải thích của hệ thống, là bởi vì, bọn họ không trải qua thời điểm sự

kiện xảy ra.

Tin tức sợ hãi được người khác truyền đến tai, đã biến thành tin cũ, do đó, hiệu

quả quyết định của hệ thống sẽ giảm xuống nhiều lần.

Mà trải qua ba lần bốn lượt thì càng ít.

Còn đối với những người nhận được tin tức qua ngàn vạn lần truyền đi, thì tất

nhiên sẽ không có một giá trị kinh sợ nào cả.

Trên thực tế, một khi liên hệ tên của Khương Thành với vị Tiên Đế đã rớt đài

trên triệu năm trước, chắc chắn sẽ tạo ra chấn động chưa từng có!

Vấn đề là, lực lượng chính cung cấp giá trị kinh sợ, lại chính là đám người khi

ấy.

Sau khi biết được tin tức, cũng sẽ không được bao nhiêu giá trị kinh sợ.

Hơn nữa về lâu dài sẽ ảnh hưởng không tốt đến nghiệp lớn làm màu.

Hắn tính công khai thân phận, chuyện lớn như này, vẫn là đợi sau khi tới thượng

tiên giới lại nói.

Đến lúc đó nghĩ cách triệu tập một đám Tiên Đế, khi ấy sẽ công bố trước mặt

bọn họ.

Vậy hiệu quả sợ hãi chắc chắn mỹ mãn!

Về phần đám Tiên Đế kia sau khi biết được thân phận của hắn, sẽ không định

xử hắn chứ…

Điều đó không quan trọng lắm, cũng chỉ là chi tiết nhỏ mà thôi.

“Tên của ta, sau này sẽ như sấm bên tai ngươi, đến lúc đó không cần thét chói

tai đâu!”

Bỏ lại hai câu đầu ẩn ý, hắn đi ra Thiên Khu các.

Mâu Vũ trợn mắt há miệng.

Đời này chưa có ai nói với nàng loại chuyện này, còn thét chói tai, giống như

biến thành người sùng bái hắn vậy.

“Người này đúng là quá cuồng vọng rồi!”

“Hắn nghĩ hắn là ai?”

Diệp Dương Tiên Vương tức giận vô cùng, nói: “Tương lai biết được thân phận

của ngươi, mới là sấm bên tai hắn!”

Bên ngoài, tứ đại cao thủ đã chờ sẵn từ lâu.

“Khương chưởng môn, ngươi muốn trở về Phi Tiên môn sao?”

“Chúng ta đi cùng được không?”

“Đúng vậy, chúng ta còn muốn tiếp tục đi theo ngươi, nghe chỉ thị của ngươi.”

“Một ngày không thấy ngươi, không màng cơm nước, tu luyện cũng chán…”

Nghe lời nói của tứ đại cao thủ, mọi người chết lặng.

Rốt cuộc trước kia Khương lão tổ này làm cái gì, khiến các ngươi phải như thế?

Thành ca thầm nghĩ, các ngươi còn muốn tiếp tục đoạt danh tiếng và chiến lợi

phẩm của ta?

Hắn không kiên nhẫn, phất phất tay: “Mau cuốn xéo, các ngươi không có môn

phái của mình sao?”

“Ở đâu thì trở về đó!”

Mọi người suýt nữa hộc máu, Tiên Vương nương nhờ ngươi còn không cần?

Đám người Lãnh Hóa Hàn và Nguyên Triết trái tim tan nát.

Sao lão tổ lại không đồng ý vậy.

Nếu dẫn theo bọn họ trở về, ngày sau tứ đại cao thủ cấp Tiên Vương tọa trấn

Phi Tiên môn, vậy sẽ có thật nhiều thể diện đó!

Trái tim của Tiêu Hỗn Ma Vương cũng nát tan, Khương chưởng môn không đưa

hắn theo cùng vậy?

Ý là sau này sẽ không thể tiếp tục được lão nhân gia hắn gánh team!

Hắn đành mất mặt, hỏi: “Sau này, chúng ta còn có thể tới Phi Tiên môn cầu kiến

ngươi không?”

“Có việc ta sẽ thông báo với các ngươi, không có việc gì đừng tới cửa làm loạn,

cứ như vậy đi.”

Thành Ca phất tay, bước lên phi thuyền.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương