Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
-
Chương 12: Thiên Phú Của Thiên Hoang Bất Diệt Thể
Hai người tìm một cánh rừng ở gần đấy, sau khi Khương Thành ngồi xếp bằng xuống, cuối cùng cũng cảm nhận được sức mạnh của Thiên Hoang Bất Diệt Thể.
Còn chưa đợi hắn luyện công, linh khí đã tự động tiến vào cơ thể.
Nơi này không phải là Phong Tuyệt Chi Địa không có linh khí, xem như có thể nhìn ra hiệu quả của thể chất tu luyện đệ nhất Tam giới.
Cho dù không có công pháp, linh khí cũng không chuyển đổi thành linh lực, nhưng tích lũy từng ngày như vậy, cơ thể cũng sẽ vì không ngừng hấp thu linh lực mà trở nên cường hãn lên.
Sau khi chuyển vận Quan Nguyệt Tâm Pháp của Cực Nguyệt tông, thì Kỷ Linh Hàm ở bên cạnh cũng không rút ra được một chút linh khí nào nữa.
Xung quanh trong phạm vi mấy chục dặm, linh khí giống như là hình thành vòng xoáy, mà trung tâm của vòng xoáy chính là Khương Thành.
Vòng xoáy điên cuồng tiến vào thân thể hắn, đến nỗi mà núi rừng xung quanh đều nổi lên gió to.
Chỗ đáng sợ nhất của Thiên Hoang Bất Diệt Thể, thực ra vẫn không phải là lượng hấp thu khủng khiếp đó, mà là tốc độ chuyển hoá.
Nói đến việc hấp thu linh lực, một vài Thánh tử của đại phái thánh địa từ ngày sinh ra đã coi linh thạch và đan dược như là cơm bữa.
Nhưng khi hấp thu linh thạch quá nhiều, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không luyện hoá được, không thể trở thành linh lực thuộc về chính mình, đương nhiên cũng không có cách nào để nhanh chóng nâng cao thực lực.
Đây chính là tầm quan trọng của huyết thống thể chất thiên tài.
Thiên Hoang Bất Diệt Thể dường như căn bản là không có vấn đề gì về phương diện này, quá trình chuyển hoá thành linh lực hầu như không tồn tại trở ngại nào, tới bao nhiêu thì luyện hoá bấy nhiêu.
Cảnh tượng này làm Kỷ Linh Hàm trợn mắt há miệng.
Bản thân nàng là một thiên tài tu luyện, lúc tu luyện có thể hấp thu linh khí xung quanh vài dặm đã được coi là chuyện kinh thiên động địa rồi.
Mà Khương Thành không chỉ trong phạm vi lớn gấp mười lần, thủ đoạn chiếm lấy linh khí đã xem như là cướp đoạt, ngay cả người bên cạnh cũng không hấp thu được chút nào.
Tu luyện như vậy, quả thực giống như là liên tục hấp thu linh thạch thượng phẩm, có thể tưởng tượng được nó sẽ nhanh như thế nào.
Chưởng môn thật là một người phi phàm!
Khi Khương Thành ngừng tu luyện, cảnh giới của hắn từ Phân Hồn cảnh tam trọng đã thăng cấp lên tới tứ trọng.
"Chưởng môn, ngài tu luyện xong rồi sao?"
Lúc này Khương Thành mới nhận ra mình vừa làm hại nàng không thể tu luyện được.
Nghĩ đến vừa nãy cô gái này vẫn luôn ở bên cạnh âm thầm bảo vệ mình, không khỏi sinh ra cảm giác day dứt.
Bản thân luôn coi nàng như là một công cụ, dường như thật quá đáng.
"Xin lỗi, sau này khi tu luyện ta sẽ chú ý hơn."
Kỷ Linh Hàm vội vàng xua tay cười nói: "Không sao đâu, chưởng môn càng mạnh thì mới là phúc của môn phái!"
Thật là một người tốt mà!
Khương Thành đứng dậy ngước mắt nhìn lên bầu trời, đã qua nửa đêm rồi, xem như đã qua ngày mới rồi.
"Đi thôi, đi Phi Tiên môn."
Thời gian làm mới số lần hồi sinh đã kết thúc, bây giờ hắn vô cùng tự tin.
"Hả? chưởng môn không định trước tiên thăm dò một chút sao?"
Kỷ Linh Hàm vội vàng đi lên theo.
Khương Thành chỉ có thể trang nghiêm nói: "Bản chưởng môn vừa mới đột phá, thực lực đã tiến bộ rất nhiều, không cần thăm dò nữa, trực tiếp nhào lên là được."
Kỷ Linh Hàm không hiểu cái gì gọi là nhào lên, nhưng nghe thấy hắn nói thực lực của hắn đã tiến bộ rất nhiều, trong lòng lập tức vui mừng lên.
Vui rạo rực hỏi: "Không biết chưởng môn đã đột phá đến cảnh giới nào rồi?"
"Dù sao thì nó cũng cao hơn ngươi nghĩ!"
"A!"
Kỷ Linh Hàm không nhịn được che miệng của mình lại, vừa kinh ngạc vừa sùng bái, nàng nghĩ đến chính là Thiên Mệnh cảnh.
Hai người vừa mới bay lên không trung, núi rừng gần đó đã vang lên âm thanh xào xạc.
Ngay sau đó, ba nam nữ thanh niên ăn mặc nhếch nhác bước ra từ phía sau bụi cây.
Sau khi nhìn thấy Kỷ Linh Hàm vội vã vẫy tay chào.
"Là Kỷ sư tỷ! Mọi người mau ra đây đi!"
Kỷ Linh Hàm cũng vui mừng khôn xiết đi lên chào hỏi.
"La Viễn sư đệ, Ấn Tuyết Nhi sư muội, Tưởng Hồng sư đệ, các ngươi vẫn còn sống sao, tốt quá rồi!"
Sau đó, hơn hai mươi môn đồ của Phi Tiên môn còn sống sót lần lượt xuất hiện trong rừng cây phía xa.
Sau khi hai bên gặp nhau, họ ôm nhau khóc nức nở, một cảnh tượng thật cảm động.
Làm cho Khương Thành ăn không ngồi rồi ở bên cạnh cũng có chút buồn chán.
"Kỷ sư điệt, ngươi còn gặp được môn đồ nào khác không?"
Nhóm người thiên phú xuất chúng này đều là đệ tử chân truyền của Phi Tiên môn.
Khi bị tiêu diệt, họ được trưởng lão liều chết đưa ra ngoài, xem như là hạt giống để báo thù và xây dựng lại tông môn.
Ngoài hai mươi mốt đệ tử này ra, còn có một vị Lương trưởng lão may mắn thoát khỏi đại nạn, xem như là trụ cột của nhóm người này.
Bị truy sát suốt đoạn đường này, bây giờ hắn chỉ có thể ẩn náu trong núi sâu rừng hoang.
Niềm vui sướng khi gặp lại nhau tan đi, Kỷ Linh Hàm suy sụp lắc đầu.
"Bẩm Lương sư thúc, ta không gặp được những người khác, các ngươi thì sao? Còn có sư bá, sư thúc và sư đệ sư muội nào khác chạy thoát được không?"
Lương trưởng lão kia thê lương cười: "Xem ra, Phi Tiên môn chỉ còn duy nhất hơn hai mươi hậu duệ là chúng ta thôi."
"Cực Nguyệt tông đáng chết!"
"Còn có Huyền Băng phái, Ngũ Lôi tông, Thiên Viêm tông!"
Sư đệ La Viễn kia tay gõ vào linh kiếm, nói năng có khí phách.
"Trước khi ngã xuống sư phụ đã truyền Cửu Tuyệt Kiếm của hắn lại cho ta, nếu không thể uống cạn máu của Tứ đại tông môn, không phải là sẽ phụ nó sao?"
Còn Ấn Tuyết Nhi thì nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay, nước mắt càng rơi như mưa.
"Đây là linh thạch và đan dược mà sự phụ để lại cho ta trước khi đưa ta ra ngoài, chờ sau này ta tu luyện đến Phân Hồn cảnh, nhất định phải trả thù cho nàng!"
Những đệ tử khác nhìn vật nhớ người, cũng sôi nổi lập lời thề sâu nặng.
"Lương sư thúc, Kỷ sư tỷ, tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây?"
"Trước mắt quan trọng nhất vẫn là đột phá vòng vây đi ra ngoài!"
"Sau khi ra ngoài thì sao? Mọi người tiếp tục đi cùng nhau, hay là chia nhau chuyển sang các tông môn khác?"
"Cái gì? Ngươi muốn phản bội Phi Tiên môn sao?"
"Ta không có! Chỉ là ta muốn tu luyện đến cảnh giới cao hơn, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên mối thù của sư môn!"
Các đệ tử mỗi người bày tỏ ý kiến của mình, nghị luận sôi nổi.
Lương trưởng lão liếc nhìn chiếc nhẫn không gian và linh linh kiến giáp của họ, chợt loé lên ánh mắt tham lam.
Mặc dù hắn là trưởng lão, nhưng những người này trước đây đều là đệ tử chân truyền.
Khi sư phụ bọn họ đang liều chết bảo vệ bọn họ chạy thoát ra ngoài, vì muốn cho bọn họ có thể tiếp tục tu luyện, đã cho đi gần như toàn bộ tài sản của mình.
Cũng giống như Kỷ Linh Hàm, bây giờ nàng đang mang không chỉ riêng linh khí phòng ngự ngũ phẩm, mà cả vật tư cất giữ bên trong đó cũng đều là toàn bộ tích góp trước giờ của chưởng môn.
Chiếc nhẫn này, trước đây Lương trưởng lão nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
"Tất cả đều yên lặng đi!"
Hắn vừa nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Dẫu sao, hắn cũng là trưởng lão duy nhất còn sống sót, vẫn phải nghe lời nói của hắn.
"Các ngươi nói muốn báo thù, không cần phải đợi đến tương lai, hiện tại có thể làm được."
Vừa dứt lời, tất cả các đệ tử đều đứng lên, mỗi người đều trở nên nôn nóng.
"Chẳng lẽ Lương sư thúc có biện pháp gì sao?"
Ngay cả lúc Phi Tiên môn toàn thịnh, cũng không chắc chắn có thể địch nổi Cực Nguyệt tông, huống chi một thế hệ trẻ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành như bọn họ.
Việc báo thù này, bọn họ đều chỉ hi vọng vào tương lai.
"Chỉ cần có thể trả thù cho sư phụ, bất kì việc gì ta cũng đều sẵn lòng làm!"
Lương trưởng lão mỉm cười khoát khoát tay, ý bảo mọi người tạm thời đừng nóng nảy.
"Chỉ dựa vào sức mạnh của chúng ta thì không đủ để báo thù!"
La Viễn nhíu mày nói: "Ý của Lương sư thúc là, chúng ta tìm kiếm sự giúp đỡ của các tông môn khác?"
Lương trưởng lão vuốt râu gật đầu: "Không sai!"
"Nhưng mà chúng ta cùng các tông môn khác cũng không có giao tình quá sâu đậm, cũng không có khả năng bọn họ sẽ giúp chúng ta."
Mặc dù một vài đệ tử muốn báo thù sớm, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Có mấy ai ngốc nghếch mà có thể trở thành đệ tử chân truyền được đâu chứ.
Còn chưa đợi hắn luyện công, linh khí đã tự động tiến vào cơ thể.
Nơi này không phải là Phong Tuyệt Chi Địa không có linh khí, xem như có thể nhìn ra hiệu quả của thể chất tu luyện đệ nhất Tam giới.
Cho dù không có công pháp, linh khí cũng không chuyển đổi thành linh lực, nhưng tích lũy từng ngày như vậy, cơ thể cũng sẽ vì không ngừng hấp thu linh lực mà trở nên cường hãn lên.
Sau khi chuyển vận Quan Nguyệt Tâm Pháp của Cực Nguyệt tông, thì Kỷ Linh Hàm ở bên cạnh cũng không rút ra được một chút linh khí nào nữa.
Xung quanh trong phạm vi mấy chục dặm, linh khí giống như là hình thành vòng xoáy, mà trung tâm của vòng xoáy chính là Khương Thành.
Vòng xoáy điên cuồng tiến vào thân thể hắn, đến nỗi mà núi rừng xung quanh đều nổi lên gió to.
Chỗ đáng sợ nhất của Thiên Hoang Bất Diệt Thể, thực ra vẫn không phải là lượng hấp thu khủng khiếp đó, mà là tốc độ chuyển hoá.
Nói đến việc hấp thu linh lực, một vài Thánh tử của đại phái thánh địa từ ngày sinh ra đã coi linh thạch và đan dược như là cơm bữa.
Nhưng khi hấp thu linh thạch quá nhiều, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không luyện hoá được, không thể trở thành linh lực thuộc về chính mình, đương nhiên cũng không có cách nào để nhanh chóng nâng cao thực lực.
Đây chính là tầm quan trọng của huyết thống thể chất thiên tài.
Thiên Hoang Bất Diệt Thể dường như căn bản là không có vấn đề gì về phương diện này, quá trình chuyển hoá thành linh lực hầu như không tồn tại trở ngại nào, tới bao nhiêu thì luyện hoá bấy nhiêu.
Cảnh tượng này làm Kỷ Linh Hàm trợn mắt há miệng.
Bản thân nàng là một thiên tài tu luyện, lúc tu luyện có thể hấp thu linh khí xung quanh vài dặm đã được coi là chuyện kinh thiên động địa rồi.
Mà Khương Thành không chỉ trong phạm vi lớn gấp mười lần, thủ đoạn chiếm lấy linh khí đã xem như là cướp đoạt, ngay cả người bên cạnh cũng không hấp thu được chút nào.
Tu luyện như vậy, quả thực giống như là liên tục hấp thu linh thạch thượng phẩm, có thể tưởng tượng được nó sẽ nhanh như thế nào.
Chưởng môn thật là một người phi phàm!
Khi Khương Thành ngừng tu luyện, cảnh giới của hắn từ Phân Hồn cảnh tam trọng đã thăng cấp lên tới tứ trọng.
"Chưởng môn, ngài tu luyện xong rồi sao?"
Lúc này Khương Thành mới nhận ra mình vừa làm hại nàng không thể tu luyện được.
Nghĩ đến vừa nãy cô gái này vẫn luôn ở bên cạnh âm thầm bảo vệ mình, không khỏi sinh ra cảm giác day dứt.
Bản thân luôn coi nàng như là một công cụ, dường như thật quá đáng.
"Xin lỗi, sau này khi tu luyện ta sẽ chú ý hơn."
Kỷ Linh Hàm vội vàng xua tay cười nói: "Không sao đâu, chưởng môn càng mạnh thì mới là phúc của môn phái!"
Thật là một người tốt mà!
Khương Thành đứng dậy ngước mắt nhìn lên bầu trời, đã qua nửa đêm rồi, xem như đã qua ngày mới rồi.
"Đi thôi, đi Phi Tiên môn."
Thời gian làm mới số lần hồi sinh đã kết thúc, bây giờ hắn vô cùng tự tin.
"Hả? chưởng môn không định trước tiên thăm dò một chút sao?"
Kỷ Linh Hàm vội vàng đi lên theo.
Khương Thành chỉ có thể trang nghiêm nói: "Bản chưởng môn vừa mới đột phá, thực lực đã tiến bộ rất nhiều, không cần thăm dò nữa, trực tiếp nhào lên là được."
Kỷ Linh Hàm không hiểu cái gì gọi là nhào lên, nhưng nghe thấy hắn nói thực lực của hắn đã tiến bộ rất nhiều, trong lòng lập tức vui mừng lên.
Vui rạo rực hỏi: "Không biết chưởng môn đã đột phá đến cảnh giới nào rồi?"
"Dù sao thì nó cũng cao hơn ngươi nghĩ!"
"A!"
Kỷ Linh Hàm không nhịn được che miệng của mình lại, vừa kinh ngạc vừa sùng bái, nàng nghĩ đến chính là Thiên Mệnh cảnh.
Hai người vừa mới bay lên không trung, núi rừng gần đó đã vang lên âm thanh xào xạc.
Ngay sau đó, ba nam nữ thanh niên ăn mặc nhếch nhác bước ra từ phía sau bụi cây.
Sau khi nhìn thấy Kỷ Linh Hàm vội vã vẫy tay chào.
"Là Kỷ sư tỷ! Mọi người mau ra đây đi!"
Kỷ Linh Hàm cũng vui mừng khôn xiết đi lên chào hỏi.
"La Viễn sư đệ, Ấn Tuyết Nhi sư muội, Tưởng Hồng sư đệ, các ngươi vẫn còn sống sao, tốt quá rồi!"
Sau đó, hơn hai mươi môn đồ của Phi Tiên môn còn sống sót lần lượt xuất hiện trong rừng cây phía xa.
Sau khi hai bên gặp nhau, họ ôm nhau khóc nức nở, một cảnh tượng thật cảm động.
Làm cho Khương Thành ăn không ngồi rồi ở bên cạnh cũng có chút buồn chán.
"Kỷ sư điệt, ngươi còn gặp được môn đồ nào khác không?"
Nhóm người thiên phú xuất chúng này đều là đệ tử chân truyền của Phi Tiên môn.
Khi bị tiêu diệt, họ được trưởng lão liều chết đưa ra ngoài, xem như là hạt giống để báo thù và xây dựng lại tông môn.
Ngoài hai mươi mốt đệ tử này ra, còn có một vị Lương trưởng lão may mắn thoát khỏi đại nạn, xem như là trụ cột của nhóm người này.
Bị truy sát suốt đoạn đường này, bây giờ hắn chỉ có thể ẩn náu trong núi sâu rừng hoang.
Niềm vui sướng khi gặp lại nhau tan đi, Kỷ Linh Hàm suy sụp lắc đầu.
"Bẩm Lương sư thúc, ta không gặp được những người khác, các ngươi thì sao? Còn có sư bá, sư thúc và sư đệ sư muội nào khác chạy thoát được không?"
Lương trưởng lão kia thê lương cười: "Xem ra, Phi Tiên môn chỉ còn duy nhất hơn hai mươi hậu duệ là chúng ta thôi."
"Cực Nguyệt tông đáng chết!"
"Còn có Huyền Băng phái, Ngũ Lôi tông, Thiên Viêm tông!"
Sư đệ La Viễn kia tay gõ vào linh kiếm, nói năng có khí phách.
"Trước khi ngã xuống sư phụ đã truyền Cửu Tuyệt Kiếm của hắn lại cho ta, nếu không thể uống cạn máu của Tứ đại tông môn, không phải là sẽ phụ nó sao?"
Còn Ấn Tuyết Nhi thì nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón tay, nước mắt càng rơi như mưa.
"Đây là linh thạch và đan dược mà sự phụ để lại cho ta trước khi đưa ta ra ngoài, chờ sau này ta tu luyện đến Phân Hồn cảnh, nhất định phải trả thù cho nàng!"
Những đệ tử khác nhìn vật nhớ người, cũng sôi nổi lập lời thề sâu nặng.
"Lương sư thúc, Kỷ sư tỷ, tiếp theo chúng ta nên đi đâu đây?"
"Trước mắt quan trọng nhất vẫn là đột phá vòng vây đi ra ngoài!"
"Sau khi ra ngoài thì sao? Mọi người tiếp tục đi cùng nhau, hay là chia nhau chuyển sang các tông môn khác?"
"Cái gì? Ngươi muốn phản bội Phi Tiên môn sao?"
"Ta không có! Chỉ là ta muốn tu luyện đến cảnh giới cao hơn, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên mối thù của sư môn!"
Các đệ tử mỗi người bày tỏ ý kiến của mình, nghị luận sôi nổi.
Lương trưởng lão liếc nhìn chiếc nhẫn không gian và linh linh kiến giáp của họ, chợt loé lên ánh mắt tham lam.
Mặc dù hắn là trưởng lão, nhưng những người này trước đây đều là đệ tử chân truyền.
Khi sư phụ bọn họ đang liều chết bảo vệ bọn họ chạy thoát ra ngoài, vì muốn cho bọn họ có thể tiếp tục tu luyện, đã cho đi gần như toàn bộ tài sản của mình.
Cũng giống như Kỷ Linh Hàm, bây giờ nàng đang mang không chỉ riêng linh khí phòng ngự ngũ phẩm, mà cả vật tư cất giữ bên trong đó cũng đều là toàn bộ tích góp trước giờ của chưởng môn.
Chiếc nhẫn này, trước đây Lương trưởng lão nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
"Tất cả đều yên lặng đi!"
Hắn vừa nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
Dẫu sao, hắn cũng là trưởng lão duy nhất còn sống sót, vẫn phải nghe lời nói của hắn.
"Các ngươi nói muốn báo thù, không cần phải đợi đến tương lai, hiện tại có thể làm được."
Vừa dứt lời, tất cả các đệ tử đều đứng lên, mỗi người đều trở nên nôn nóng.
"Chẳng lẽ Lương sư thúc có biện pháp gì sao?"
Ngay cả lúc Phi Tiên môn toàn thịnh, cũng không chắc chắn có thể địch nổi Cực Nguyệt tông, huống chi một thế hệ trẻ vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành như bọn họ.
Việc báo thù này, bọn họ đều chỉ hi vọng vào tương lai.
"Chỉ cần có thể trả thù cho sư phụ, bất kì việc gì ta cũng đều sẵn lòng làm!"
Lương trưởng lão mỉm cười khoát khoát tay, ý bảo mọi người tạm thời đừng nóng nảy.
"Chỉ dựa vào sức mạnh của chúng ta thì không đủ để báo thù!"
La Viễn nhíu mày nói: "Ý của Lương sư thúc là, chúng ta tìm kiếm sự giúp đỡ của các tông môn khác?"
Lương trưởng lão vuốt râu gật đầu: "Không sai!"
"Nhưng mà chúng ta cùng các tông môn khác cũng không có giao tình quá sâu đậm, cũng không có khả năng bọn họ sẽ giúp chúng ta."
Mặc dù một vài đệ tử muốn báo thù sớm, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Có mấy ai ngốc nghếch mà có thể trở thành đệ tử chân truyền được đâu chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook