Ở ngoài vườn hoa Vương Nguyên lấy bình tưới nước vui vẻ tưới nước cho những bông hoa xinh đẹp kia. Ở đây giống như là một khu vườn cổ tích vậy lộng lẫy thơ mộng thật là đẹp . Cậu ngôi xuống ngắm nhìn những nụ hoa vừa mới chớm nở , ngát hương thơm . Cậu lấy trong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ trong đõ là những hạt giống nhỏ xinh. Cậu thì thầm nói "Không biết có được trồng không nhỉ." bất chợt một cơn gió thổi mạnh khiến cậu run rẩy mà hắt hơi một cái "Hắt xì...ì...ì" Trời lạnh thật cũng phải sắp sang đông rồi....

*Soạt. Chợt một cái áo khoác ấm cúng bao bọc lấy người của cậu. "Trời lạnh vậy ra đây làm gì ?" Cùng một thanh âm lạnh lẽo vang lên.

"Ớ..." Vương Nguyên ngớ người quay lại thì thất kinh hồn vía mà giật mình bật người ra đằng sau ngồi bệt xuống đất. " Vương... Tuấn Khải."

"Sao ?" Vương Tuấn Khải nhìn hành động của cậu suýt chút nữa mà phá bỏ hình tượng lạnh lùng của mình mà bò lăn ra cười. Chính là lúc anh định sang phòng của cậu để gọi cậu dậy dậy ăn cơm thì không thấy cậu ở trong phòng đi xuống sảnh thì được quản gia thông báo là cậu đang ở ngoài vườn.

"Anh...không đi làm sao ?" Thấy mặt anh cậu liền nhớ chuyện lúc ban sáng khuôn mặt trắng mịn lại đỏ bừng lên. Lắp bắp hỏi.

"Không ! Hôm nay ở nhà."

"Vậ...vậy...saooo ?" Cậu phụng phịu nói thật là xui xẻo quá đi mất.

"Em ghét nhìn mặt tôi tới vậy sao " Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm cậu thanh âm vẫn lạnh lùng hỏi.

"Nè... hôm... qua.... tôi... tôi... đã... làm vậy... thật sao."

Thì ra là vì chuyện đó sao anh nói gì thì cậu tin sao ? Thật không ngờ cậu lại dễ tin như thế. Dù sao cũng lỡ gạt cậu rồi thì gạt tới cùng luôn vậy.

Vương Tuấn Khải cười tà đưa tay kéo cậu đứng dậy "Phải là do em cưỡng bức tôi nên em phải chịu trách nhiệm đó."

"Gì...chứ." Cậu trố mắt nhìn anh cậu thật sự không thể tin được cậu lại có thể...có thể làm chuyện đó với anh.

"Hah....được rồi em vẫn chưa khỏe vào nhà thôi . Đi ăn cơm . Hôm qua tới giờ em chưa ăn gì mà." Vương Tuấn Khải nắm tay cậu kéo vào nhà Vương Nguyên cũng ngoan ngoãn đi theo thì ra anh cũng dịu dàng đó chớ cũng biết quan tâm cậu trong lòng cậu nghĩ thầm.



Trong phòng ăn Thiên Tỉ và Chí Hoành đang ngồi chờ họ. Khi thấy họ bước vào Thiên Tỉ liền mở miệng "Có cần phải tâm tình lâu vậy không ?"

"Sao hai anh lại ở đây ?" Vương Nguyên thấy hai người kia thắc mắc hỏi.

"Bọn anh qua đây tìm hiểu chuyện "lạ" !" Lưu Chí Hoành vui vẻ cười nói.

"Chuyện lạ ?" Cậu ngớ người hỏi.

"Mặc kệ họ , ngồi xuống đi." Vương Tuấn Khải kéo ghế cho cậu rồi cũng kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi cuống . Người giúp việc xới cơm cho anh rồi đặt xuống bàn tô cháo cho Vương Nguyên sau đó cúi đầu lui xuống. Vương Nguyên ngây người nhìn tô cháo không cần phải nhiều như vậy chứ....trong lòng cậu cảm thán.

"Sao không ăn." Thấy cậu cứ ngối nhìn chằm chằm vào tô cháo mà không chịu ăn anh mới lên tiếng.

"Nhiều quá. Ăn không hết....bớt lại đi." Vương Nguyên tỏ vẻ tội nghiệp ngước mắt nhìn anh.

"Như vậy mà nhiều sao ?" Vương Tuấn Khải liếc nhìn tô cháo rồi lại nhìn cậu lạnh lùng trả lời. Vương Nguyên gật đầu. Vương Tuấn Khải đưa tay gọi người giúp việc lại nói "Bớt lại một chút." Người giúp việc hai tay cầm lấy tô cháo múc bớt ra rồi đưa lại cho anh.

"Ăn đi." Anh đẩy tô cháo sang trước mặt cậu.

"Vẫn còn nhiều mà." Cậu nhìn tô cháo bất mãn nói bớt lại có chút xíu thà anh khỏi sai người múc luôn đi.

"Mau ăn đi. Nhanh lên"

Cậu hậm hực cầm muỗng múc ăn . Anh là đại ác ma đại ma Vương ...Vương Nguyên trong lòng đầy ai oán trách anh. Ăn được một muỗng cậu liền nhăn mặt. Thấy vậy anh liền buông đũa xuống hỏi: " Khó ăn sao ?"



"Ừm...nhạt quá lại còn đắng nữa." Cậu gật đầu nói.

Vương Tuấn Khải thở dài cũng phải cậu đang mệt nhạt miệng cũng phải . Không biết làm gì hơn anh đành ép cậu ăn vậy. " Cố ăn thêm chút nữa đi. Rồi uống thuốc."

Vương Nguyên đành nhắm mắt mà ăn. Cậu nghe lời như vậy khiến anh rất hài lòng khóe miệng lại nhếch lên. Thiên Tỉ và Chí Hoành vừa ăn vừa nhìn chầm chằm vào hai người đối diện . Không cần phải quá đáng xem bọn họ là người vô hình như vậy chứ . Mà đây cũng là lần đầu tiên họ thấy anh quan tâm người khác như vậy . Tuy nhìn anh vẫn lạnh lùng như vậy nhưng thật ra là đang rất quan tâm cậu Vương Nguyên ăn được mấy miếng rồi bỏ cậu không thể cố gắng ăn thêm nữa .

"Có muốn ăn gì không tôi sai người làm cho em." Vương Tuấn Khải nhìn cậu khổ sở ăn từng muỗng cháo như vậy trong lòng có chút đau xót.

"Không ăn...hắt xì..." Vương Nguyên lắc đầu hắt xì một cái.

"Được rồi , lên phòng nghĩ đi."

"Ừm . Mọi người ăn tiếp đi." Cậu đứng dậy cúi đầu chào rồi bước đi ra khi đi còn hắt xì mấy cái.

"Cậu ấy lễ phép nhỉ." Lưu Chí Hoành nói.

"Cậu rất quan tâm cậu bé ấy nhỉ. Lần đầu đấy." Thiên Tỉ cũng lên tiếng.

Vương Tuấn Khải thì im lặng không thèm trả lời. Chỉ chăm chú ăn cơm anh không rãnh hơi mà ngồi nói chuyện nhảm nhí với họ. Sau khi ăn xong Vương Tuấn Khải ra lệnh cho hai người làm một số việc: " Việc cần làm cũng nhanh chóng đi làm đi."

"Chúng tôi mới ăn xong mà cho nghĩ chút đi." Thiên Tỉ bất mãn nói.

Vương Tuấn Khải liếc nhìn Thiên Tỉ , buông một câu lạnh lùng "Đi đi." Thiên Tỉ và Chí Hoành đành phải đứng dậy đi về. Trước khi đi còn không quên buông một câu trêu ghẹo. " Aizz. Hoành Hoành à chúng ta về thôi về để trả lại sự tự do cho người ta."

Chí Hoành cũng khoác tay bạn cười ha hả nói "Phải đó...về để người ta chăm lo vợ." Vương Tuấn Khải nhìn hai người bằng hữu làm trò hề ở trước cửa thì nhếch môi cười sau đó sải bước đi vào phòng của Vương Nguyên......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương