Bắt Cóc Em Về Làm Vợ
-
Chương 14
Tại sao ư !? Vì cậu đáng yêu ngây thơ trong sáng chưa từng vấy bẩn bụi trần. Nhưng một cậu nhóc như thế lại có trái tim quá mỏng manh có quá khứ quá đáng thương. Nghĩ đến đó đôi mắt anh trở nên dịu dàng hẳn. Anh yêu cậu....phải ! Lần đầu gặp cậu anh đã bị cuốn hút bởi vẻ đẹp thuần khiết của cậu. Trái tim anh lần đầu tiên biết rung động trước một người.
Nhưng anh lại không thích nói điều đó với người khác chỉ giữ trong lòng như độc chiếm cảm giác ấy cho riêng mình. " Cậu ấy rất dễ tin người và rất dễ bắt nạt" Nghĩ đến thú vị và tính dễ tin của câu anh lại ngớ tới cảnh tượng lúc sáng. Khóe miệng vô thức cong lên Chí Hoành và Thiên Tỉ ngẩn ngơ nhìn anh. Làm bạn với anh từ cấp hai đây là lần đầu tiên hai người thấy anh cười với nét mặt dịu dàng như vậy.
Như vậy cũng tốt có một người ở bên cạch anh quan tâm cho anh là được. Thiên Tỉ mỉm cười nói "Vậy sao."
"Nói tiếp chuyện lúc nãy đi." Vương Tuấn Khải lại trở nên lạnh lùng.
"Được thôi."
Trong khi bên thư phòng đang bàn bạc thì lúc này, trong phòng của Vương Nguyên cậu vừa tỉnh dậy. Trong người còn chút mệt và nhức đầu. Cậu ngồi dậy trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng lúc nãy ngay lập tức khuôn mặt bỗng chốc hóa đỏ. Cậu ôm mặt lẩm bẩm nói: " Làm sao đây. Mình làm sao dám gặp anh ta chứ. Mà anh ta nói tối hôm qua...mình....mình...cưỡng bức anh ta...có phải thật không..."
"không thể nào sao mình lại có thể biến thái như vậy chứ."
" Nhưng....nhìn mặt anh ta rất nghiêm túc...."
"Chúa ơiiiii phải làm sao đây...hic...sao mình dám nhìn mặt anh ta được chứ."
"Nhưng giờ chắc anh ta không có ở nhà đâu. Ha đói quá..."
Cứ như thế chỉ vì câu nói của anh mà khiến cho cậu lo lắng ngồi độc thoại từ nãy giờ. Chuẩn bị xong cậu mở cửa phòng ra, nhìn xung quanh thật kỹ xem anh có ở nhà không. Nhìn một hồi không thấy anh cậu mới thở phào nhẹ nhõm mà đi xuống dưới sảnh. Thấy quản gia đang đứng ở gần nhà bếp Vương Nguyên đi lại vui vẻ nói " Chào bác quản gia."
Quản gia thấy cậu cung kính cúi đầu nói "Vâng chào cậu chủ."
"Bác quản gia à sau này đừng khách sao như vậy. Cứ bình thường được rồi." Thấy ông như vậy cậu có chút khó xử và xa lạ.
"Không được đâu cậu chủ. Như vậy thật vô phép." - Quản gia lắc đầu nói.
"Nhưng như vậy thì xa lạ lắm bác quản gia cũng là người 1 nhà mà..." Vương Nguyên buồn bã nói.
"Nếu tôi không cư xử đúng mực thì ông chủ sẽ trách phạt." Thấy cậu buồn bã trong lòng ông có chút áy náy. " Cậu chủ trong người của cậu còn chưa khỏe hẳn đừng đi lung tung kẻo trở bệnh đó."
"Cháu biết rồi bác quản gia à có...gì ăn không . Cháu hơi đói."
"Để tôi sai người làm cho cậu chủ ít cháo." Quản gia mỉm cười nói.
"Được vậy cháu ra vườn chờ."
"cậu chủ chưa khỏe hẳn ngoài trời đang có gió lạnh đấy. Nên ở trong nhà sẽ tốt hơn."
"Không sao không sao." Vương Nguyên tươi cười nói. Rồi cúi chào quản gia đi ra vườn. Quản gia cũng đành phải nghe theo.
Ông sai đầu bếp nấu cháo cho cậu rồi tiếp tục làm việc. Vừa nãy nghe cậu nói ông cũng giống như người một nhà khiến ông thấy rất vui. Thật kì lạ mỗi khi nói chuyện với cậu ông đều cảm thấy cậu rất lễ phép lại rất thân thiện. So với những cậu ấm khác thật rất khác xa. Cậu giống như thiên sứ vậy khiến người ta không thể ghét được.
Nhưng anh lại không thích nói điều đó với người khác chỉ giữ trong lòng như độc chiếm cảm giác ấy cho riêng mình. " Cậu ấy rất dễ tin người và rất dễ bắt nạt" Nghĩ đến thú vị và tính dễ tin của câu anh lại ngớ tới cảnh tượng lúc sáng. Khóe miệng vô thức cong lên Chí Hoành và Thiên Tỉ ngẩn ngơ nhìn anh. Làm bạn với anh từ cấp hai đây là lần đầu tiên hai người thấy anh cười với nét mặt dịu dàng như vậy.
Như vậy cũng tốt có một người ở bên cạch anh quan tâm cho anh là được. Thiên Tỉ mỉm cười nói "Vậy sao."
"Nói tiếp chuyện lúc nãy đi." Vương Tuấn Khải lại trở nên lạnh lùng.
"Được thôi."
Trong khi bên thư phòng đang bàn bạc thì lúc này, trong phòng của Vương Nguyên cậu vừa tỉnh dậy. Trong người còn chút mệt và nhức đầu. Cậu ngồi dậy trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng lúc nãy ngay lập tức khuôn mặt bỗng chốc hóa đỏ. Cậu ôm mặt lẩm bẩm nói: " Làm sao đây. Mình làm sao dám gặp anh ta chứ. Mà anh ta nói tối hôm qua...mình....mình...cưỡng bức anh ta...có phải thật không..."
"không thể nào sao mình lại có thể biến thái như vậy chứ."
" Nhưng....nhìn mặt anh ta rất nghiêm túc...."
"Chúa ơiiiii phải làm sao đây...hic...sao mình dám nhìn mặt anh ta được chứ."
"Nhưng giờ chắc anh ta không có ở nhà đâu. Ha đói quá..."
Cứ như thế chỉ vì câu nói của anh mà khiến cho cậu lo lắng ngồi độc thoại từ nãy giờ. Chuẩn bị xong cậu mở cửa phòng ra, nhìn xung quanh thật kỹ xem anh có ở nhà không. Nhìn một hồi không thấy anh cậu mới thở phào nhẹ nhõm mà đi xuống dưới sảnh. Thấy quản gia đang đứng ở gần nhà bếp Vương Nguyên đi lại vui vẻ nói " Chào bác quản gia."
Quản gia thấy cậu cung kính cúi đầu nói "Vâng chào cậu chủ."
"Bác quản gia à sau này đừng khách sao như vậy. Cứ bình thường được rồi." Thấy ông như vậy cậu có chút khó xử và xa lạ.
"Không được đâu cậu chủ. Như vậy thật vô phép." - Quản gia lắc đầu nói.
"Nhưng như vậy thì xa lạ lắm bác quản gia cũng là người 1 nhà mà..." Vương Nguyên buồn bã nói.
"Nếu tôi không cư xử đúng mực thì ông chủ sẽ trách phạt." Thấy cậu buồn bã trong lòng ông có chút áy náy. " Cậu chủ trong người của cậu còn chưa khỏe hẳn đừng đi lung tung kẻo trở bệnh đó."
"Cháu biết rồi bác quản gia à có...gì ăn không . Cháu hơi đói."
"Để tôi sai người làm cho cậu chủ ít cháo." Quản gia mỉm cười nói.
"Được vậy cháu ra vườn chờ."
"cậu chủ chưa khỏe hẳn ngoài trời đang có gió lạnh đấy. Nên ở trong nhà sẽ tốt hơn."
"Không sao không sao." Vương Nguyên tươi cười nói. Rồi cúi chào quản gia đi ra vườn. Quản gia cũng đành phải nghe theo.
Ông sai đầu bếp nấu cháo cho cậu rồi tiếp tục làm việc. Vừa nãy nghe cậu nói ông cũng giống như người một nhà khiến ông thấy rất vui. Thật kì lạ mỗi khi nói chuyện với cậu ông đều cảm thấy cậu rất lễ phép lại rất thân thiện. So với những cậu ấm khác thật rất khác xa. Cậu giống như thiên sứ vậy khiến người ta không thể ghét được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook