Bất Chấp Tất Cả
-
Chương 42: Bí mật
Nụ hôn sâu điên cuồng kia tựa như một đoạn nhạc đệm nhỏ trong nửa đêm, rất nhanh đã phai nhạt không còn dấu vết, ít nhất Tô Hiểu Mộc cũng không muốn nhớ lại, cô cũng không muốn cho mình bất kỳ đường lui hối hận, lúc này hành động cô tránh né Cảnh Diễn càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến ngay cả Tiểu Nghiêu cũng nhận thấy được giữa hai người bọn họ xảy ra vấn đề.
Thằng bé nhẫn nại vài ngày, cuối cùng cố lấy dũng khí hỏi mẹ: "Mẹ, những ngày qua vì sao mẹ đều không nói chuyện với cha? Hai người cãi nhau phải không?"
Nghe vậy, Tô Hiểu Mộc khẽ thay đổi sắc mặt, rất miễn cưỡng cười cười: "Không phải, cha mẹ không có cãi nhau, chỉ là tự cho mỗi người một chút không gian để suy xét vấn đề."
Tiểu Nghiêu quay đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi: "Vậy cha mẹ đang suy xét cái gì thế?"
Tô Hiểu Mộc kiên nhẫn nói: "Ờ, chỉ là suy xét chúng ta có phải vẫn còn muốn cuộc sống chung một chỗ hay không. Lúc trước không phải mẹ đã nói với con sao? Mẹ và cha con không gặp nhau trong một khoảng thời gian quá dài, chung sống với nhau đều cần phải có một quá trình cọ sát, bây giờ cũng có thời gian nửa năm rồi, chúng ta đang suy nghĩ có thích hợp sống chung với đối phương hay không."
Tiểu Nghiêu rất mẫn cảm, cắn môi nói: "Vậy ý là hai người sẽ tách ra sao?"
"Có lẽ sẽ."Tô Hiểu Mộc thở dài, kéo Tiểu Nghiêu kéo vào trong lòng mình, "Tiểu Nghiêu, là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con." Cô vốn định cho thằng bé một gia đình đầy đủ để cho thằng bé trưởng thành như những đứa trẻ bình thường, nhưng là, là cô không kiên trì được trước.
Tiểu Nghiêu dùng sức lắc đầu, khịt khịt cái mũi nói: "Mẹ, vì sao hai người nhất định phải tách ra chứ? Bây giờ không phải rất tốt sao? Không cần tách ra được không? Con thích mẹ và cha ở chung một chỗ, người một nhà ở chung một chỗ." Đó là thế giới của người lớn mà thằng bé không hiểu nổi.
Tô Hiểu Mộc vô lực sờ sờ đầu con, thật lâu cũng nói không nên lời, cuối cùng mới rất chậm nói: "Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, cha con còn chờ chúng ta đi tìm cha con ăn cơm tối đó, con mau lên lầu thay quần áo đi."
Cao ốc tổng bộ Cảnh thị.
Cảnh Diễn đã kết thúc hội nghị từ rất sớm, bởi vì Tiểu Nghiêu ở cuộc thi mô hình thiết kế được giải nhất, anh đáp ứng cùng thằng bé đi ăn cơm chúc mừng, khó được là Hiểu Mộc bằng lòng cùng đi, chẳng qua cô làm như vậy cũng là vì để cho Tiểu Nghiêu vui vẻ thôi, nghĩ đến đây, ánh mắt của anh ảm đạm xuống.
Bỗng dưng, di động trên bàn rung lên “ù ù”, anh tưởng Tô Hiểu Mộc gọi tới nói bọn họ đến, thoáng chốc khóe mắt cong ra ý cười ấm người, nhưng là vừa nhìn thấy dãy số hiện cuộc gọi tới, màu lông mày của anh lại trầm vài phần, chẳng qua vẫn là nhận: "Ừ?"
"Anh Cảnh Diễn, là em." Là thanh âm trong treo như chuông của Tần Trăn.
Cảnh Diễn nghiêng người, thản nhiên hỏi: "Ừm, có chuyện gì sao?"
Tần Trăn cắn môi nhỏ giọng nói: "Em, ngày mai em phải đi rồi, muốn tối nay gặp mặt ăn một bữa cơm với anh, được không?"
Tối nay anh có hẹn, chờ em trở về nước Mỹ, có cơ hội gặp lại cũng như thế." Cảnh Diễn hàm súc mà từ chối lời mời của cô ta.
"Nhưng ngày mai em đi rồi! Hơn nữa cũng đã đặt xong vị trí, là nhà hàng trước kia chúng ta thường đi..." Tần Trăn vội nói.
"Lần sau đi, được chứ? Anh còn có việc, cứ như vậy, cúp máy trước đây."
Vốn Tần Trăn còn muốn nói điều gì đó, Cảnh Diễn lại đã vội vàng cúp điện thoại. Cô ta ngồi ở trên một chiếc xe taxi cách cao ốc Cảnh thị không xa, không qua bao lâu, liền nhìn thấy Cảnh Diễn cùng Tô Hiểu Mộc dẫn theo con của bọn họ lên xe thể thao của anh, nghênh ngang rời đi.
Cô ta cắn môi, móng tay bấm vào trong lòng bàn tay, cô đau đến rụt lại. Mỗi một hành động của anh đối với Tô Hiểu Mộc đều dịu dàng như vậy cẩn thận chu đáo như vậy, hết thảy mọi thứ kia vốn nên là thuộc về cô! Cho dù cô vứt bỏ, cũng không muốn để cho người khác nhận được!
Suy nghĩ một chút, cô ta bấm một dãy số xa lạ: "A lô, là tôi, anh chuẩn bị thế nào rồi?"
Ghen tị, khiến người điên cuồng.
Ngày hôm sau, Tần Trăn và Phương Mẫn Chi Cảnh Việt cũng nhau ngồi chuyến máy bay sớm nhất đi New York, Cảnh Việt vốn là còn muốn trước lên máy bay gặp Tiểu Nghiêu một lần, không nghĩ tới lại bị Cảnh Diễn một hơi từ chối, cuối cùng ông ta chỉ có thể thất vọng rời đi. Sau đó Cảnh Diễn cũng ngồi trên máy bay riêng đi Los Angeles, chuẩn bị cùng đối tác lớn ngài Smith thương lượng một hạng mục hợp tác xuyên quốc gia mới, hành trình tạm định là một tuần.
Hôm nay bọn họ mở hội nghị liên tục, liên tục từ buổi sáng kéo dài đến tối, trong lúc này anh đưa ra mệnh lệnh điện thoại cá nhân tất cả đều không nhận. Thật vất vả chờ tan họp, Cảnh Diễn vừa ra khỏi phòng họp thư ký đi theo đã báo cáo nói Vương Hạo gọi đến mấy cuộc gọi khẩn cấp, cô lại không dám nhận vào phòng họp.
Trán Cảnh Diễn khẽ nhăn, Vương Hạo biết rõ tính cách công tư rõ ràng của anh, lần này dự án hợp tác cũng rất quan trọng, anh ta sẽ không mất chừng mực như vậy, anh rất nhanh đã ý thức được chuyện có tính nghiêm trọng, lập tức gọi lại cho Vương Hạo: "Ừ, chuyện gì?"
Los Angeles và Bắc Kinh cách nhau mười mấy múi giờ, lúc này chính là gần đến buổi trưa.
Ở trong nước Vương Hạo đã sớm sốt ruột đến bạc đầu, nghe được tiếng của cấp trên giống như nhìn thấy cứu tinh, không để ý giọng điệu có thích hợp hay không mà kêu gào: "Ông chủ, không tốt rồi, thân phận con riêng của Tiểu Nghiêu, a, không đúng, là thân phận đã từng là con riêng của ngài bị phơi bày rồi!"
Tin tức này thình lình xảy ra làm cho Cảnh Diễn khẩn trương đến gần như bóp nát điện thoại, đường cong cằm dưới kéo căng hết mức, lạnh giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Hạo cố gắng hết sức dùng ngôn ngữ ngắn gọn kể lại diễn biến tình hình cho Cảnh Diễn.
Rạng sáng hôm nay có người ở trên một diễn đàn nổi tiếng tuyên bố bí mật thứ nhất như thế này: Nói phú hào họ Cảnh nào đó ở Thủ đô có một đứa con riêng chín tuổi, mẹ nó là một hoạ sĩ, gần đây mẫu bằng tử quý dựa vào con trai uy hiếp thượng vị, được ngồi thẳng vị trí bảo tọa. Cũng truyền phú hào kia cũng không có tình cảm thực sự, là người kia năm đó dụng tâm kín đáo mượn một đêm tình để lại giống... Khả năng truyền đi những tin tức vu vơ như vậy vốn đã là rất cao, mà tin tức ẩn hàm trong bài viết đều chỉ một hướng rất dễ, có thể đoán được không bao lâu nữa bọn họ nhất định là biết nói tới ai.
"Đủ rồi!" Cảnh Diễn lớn tiếng quát, thanh âm đã là tức giận đến cực điểm, "Trần Duệ nói như thế nào? Cần phải ngăn cản lời đồn nhảm như vậy truyền đi như thế nào?" Trần Duệ là quản lý quan hệ xã hội của Cảnh thị, phụ trách tất cả kế hoạch tuyên truyền và giao tiếp quan hệ xã hội.
Vương Hạo ở bên kia cũng rất gấp: "Tôi và quản lý Trần đã thương lượng rồi, chuyện như vậy có vẻ khó giải quyết, nếu là thông qua báo giấy truyền thống phát tin tức mà nói chúng ta còn có thể thông qua con đường cắt đứt tiêu thụ ngăn cản tin tức chảy vào, nếu không được còn có thể đàm phán với truyền thông tạo áp lực, bọn họ còn có thể bởi vì quan hệ hợp tác quảng cáo mà bán cho Cảnh thị thể diện. Nhưng là bây giờ đối phương là nặc danh phát tin tức ở trên mạng, vô luận bạn là ai ở đâu đều có thể tùy ý đăng lại, tỉ suất lượt xem chỉ trong ba giờ ngắn ngủi đã vượt quá một trăm vạn..."
"Bất kể cần bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu tiền bạc, trước khi tôi trở về các cậu phải hết sức cố gắng ngăn cản chuyện này mở rộng ảnh hưởng! Tôi lập tức thu xếp máy bay riêng trở về!"
Vương Hạo chưa bao giờ từng nghe giọng điệu cấp bách như thế của cấp trên, trước đây anh luôn là núi Thái Sơn đổ trước mặt mà không đổi sắc, anh ta ấp úng nói: "Nhưng ông chủ, ngài không phải cùng ngài Smith còn có hội nghị..."
"Bớt nói nhảm, cậu nhanh đi làm việc nên làm!" Cảnh Diễn vừa định cúp điện thoại, chợt nhớ tới cái gì, sắc bén hỏi, "Chuyện này cậu có báo cho Tiểu Mộc hay không?"
Vương Hạo tự cho là làm đúng, bình tĩnh trả lời: "Tôi còn không nói cho cô ấy, muốn thương lượng trước với anh sau đó mới nói..."
Cảnh Diễn lập tức ngắt lời anh ta, gần như là rống to lên: "Đầu óc cậu bị nước vào có phải không? Cậu không nói cho cô ấy để cho cô ấy có chuẩn bị tâm lý, ngộ nhỡ bị truyền thông nghe được tiếng gió mà đến làm phiền thì làm sao bây giờ? Còn có Tiểu Nghiêu..." Cảnh Diễn nhìn đồng hồ, tính toán thời gian một chút, sắc mặt lại khó coi, "Cậu lập tức đi trường học, bây giờ Hiểu Mộc hẳn là đi đón Tiểu Nghiêu rồi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như có truyền thông tin tức nhanh nhạy tìm được ... Bất kể như thế nào, bảo đảm an toàn của bọn họ trước, đừng để cho người quấy rầy đến bọn họ."
"Vâng, tôi lập tức đi ngay!" Vương Hạo thầm kêu không tốt, vừa nghe được lo ngại phân tích của anh là biết là mình suy nghĩ không thoả đáng rồi.
Bởi vì sinh hoạt cá nhân của Cảnh Diễn rất đơn điệu, chưa bao giờ ồn ào ra chuyện xấu gì, cho nên anh ta cũng không có kinh nghiệm xử lý việc này, nhất là hiện tại liên lụy đến là vợ con ông chủ cực kỳ coi trọng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, hậu quả... Anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ, cầm chìa khóa xe lao ngay ra khỏi văn phòng.
Anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Tô Hiểu Mộc, vài cuộc cũng không có người nhận, thật sự là gấp chết người.
Anh ta suy nghĩ một chút, lại lập tức gọi điện thoại báo cho toàn bộ bảo vệ của công ty đuổi theo sau, để ngừa ngộ nhỡ.
Chẳng qua là khi anh ta tới cửa trường học, mới phát hiện sự việc còn nghiêm trọng xa xa hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh ta.
Thằng bé nhẫn nại vài ngày, cuối cùng cố lấy dũng khí hỏi mẹ: "Mẹ, những ngày qua vì sao mẹ đều không nói chuyện với cha? Hai người cãi nhau phải không?"
Nghe vậy, Tô Hiểu Mộc khẽ thay đổi sắc mặt, rất miễn cưỡng cười cười: "Không phải, cha mẹ không có cãi nhau, chỉ là tự cho mỗi người một chút không gian để suy xét vấn đề."
Tiểu Nghiêu quay đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi: "Vậy cha mẹ đang suy xét cái gì thế?"
Tô Hiểu Mộc kiên nhẫn nói: "Ờ, chỉ là suy xét chúng ta có phải vẫn còn muốn cuộc sống chung một chỗ hay không. Lúc trước không phải mẹ đã nói với con sao? Mẹ và cha con không gặp nhau trong một khoảng thời gian quá dài, chung sống với nhau đều cần phải có một quá trình cọ sát, bây giờ cũng có thời gian nửa năm rồi, chúng ta đang suy nghĩ có thích hợp sống chung với đối phương hay không."
Tiểu Nghiêu rất mẫn cảm, cắn môi nói: "Vậy ý là hai người sẽ tách ra sao?"
"Có lẽ sẽ."Tô Hiểu Mộc thở dài, kéo Tiểu Nghiêu kéo vào trong lòng mình, "Tiểu Nghiêu, là mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con." Cô vốn định cho thằng bé một gia đình đầy đủ để cho thằng bé trưởng thành như những đứa trẻ bình thường, nhưng là, là cô không kiên trì được trước.
Tiểu Nghiêu dùng sức lắc đầu, khịt khịt cái mũi nói: "Mẹ, vì sao hai người nhất định phải tách ra chứ? Bây giờ không phải rất tốt sao? Không cần tách ra được không? Con thích mẹ và cha ở chung một chỗ, người một nhà ở chung một chỗ." Đó là thế giới của người lớn mà thằng bé không hiểu nổi.
Tô Hiểu Mộc vô lực sờ sờ đầu con, thật lâu cũng nói không nên lời, cuối cùng mới rất chậm nói: "Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, cha con còn chờ chúng ta đi tìm cha con ăn cơm tối đó, con mau lên lầu thay quần áo đi."
Cao ốc tổng bộ Cảnh thị.
Cảnh Diễn đã kết thúc hội nghị từ rất sớm, bởi vì Tiểu Nghiêu ở cuộc thi mô hình thiết kế được giải nhất, anh đáp ứng cùng thằng bé đi ăn cơm chúc mừng, khó được là Hiểu Mộc bằng lòng cùng đi, chẳng qua cô làm như vậy cũng là vì để cho Tiểu Nghiêu vui vẻ thôi, nghĩ đến đây, ánh mắt của anh ảm đạm xuống.
Bỗng dưng, di động trên bàn rung lên “ù ù”, anh tưởng Tô Hiểu Mộc gọi tới nói bọn họ đến, thoáng chốc khóe mắt cong ra ý cười ấm người, nhưng là vừa nhìn thấy dãy số hiện cuộc gọi tới, màu lông mày của anh lại trầm vài phần, chẳng qua vẫn là nhận: "Ừ?"
"Anh Cảnh Diễn, là em." Là thanh âm trong treo như chuông của Tần Trăn.
Cảnh Diễn nghiêng người, thản nhiên hỏi: "Ừm, có chuyện gì sao?"
Tần Trăn cắn môi nhỏ giọng nói: "Em, ngày mai em phải đi rồi, muốn tối nay gặp mặt ăn một bữa cơm với anh, được không?"
Tối nay anh có hẹn, chờ em trở về nước Mỹ, có cơ hội gặp lại cũng như thế." Cảnh Diễn hàm súc mà từ chối lời mời của cô ta.
"Nhưng ngày mai em đi rồi! Hơn nữa cũng đã đặt xong vị trí, là nhà hàng trước kia chúng ta thường đi..." Tần Trăn vội nói.
"Lần sau đi, được chứ? Anh còn có việc, cứ như vậy, cúp máy trước đây."
Vốn Tần Trăn còn muốn nói điều gì đó, Cảnh Diễn lại đã vội vàng cúp điện thoại. Cô ta ngồi ở trên một chiếc xe taxi cách cao ốc Cảnh thị không xa, không qua bao lâu, liền nhìn thấy Cảnh Diễn cùng Tô Hiểu Mộc dẫn theo con của bọn họ lên xe thể thao của anh, nghênh ngang rời đi.
Cô ta cắn môi, móng tay bấm vào trong lòng bàn tay, cô đau đến rụt lại. Mỗi một hành động của anh đối với Tô Hiểu Mộc đều dịu dàng như vậy cẩn thận chu đáo như vậy, hết thảy mọi thứ kia vốn nên là thuộc về cô! Cho dù cô vứt bỏ, cũng không muốn để cho người khác nhận được!
Suy nghĩ một chút, cô ta bấm một dãy số xa lạ: "A lô, là tôi, anh chuẩn bị thế nào rồi?"
Ghen tị, khiến người điên cuồng.
Ngày hôm sau, Tần Trăn và Phương Mẫn Chi Cảnh Việt cũng nhau ngồi chuyến máy bay sớm nhất đi New York, Cảnh Việt vốn là còn muốn trước lên máy bay gặp Tiểu Nghiêu một lần, không nghĩ tới lại bị Cảnh Diễn một hơi từ chối, cuối cùng ông ta chỉ có thể thất vọng rời đi. Sau đó Cảnh Diễn cũng ngồi trên máy bay riêng đi Los Angeles, chuẩn bị cùng đối tác lớn ngài Smith thương lượng một hạng mục hợp tác xuyên quốc gia mới, hành trình tạm định là một tuần.
Hôm nay bọn họ mở hội nghị liên tục, liên tục từ buổi sáng kéo dài đến tối, trong lúc này anh đưa ra mệnh lệnh điện thoại cá nhân tất cả đều không nhận. Thật vất vả chờ tan họp, Cảnh Diễn vừa ra khỏi phòng họp thư ký đi theo đã báo cáo nói Vương Hạo gọi đến mấy cuộc gọi khẩn cấp, cô lại không dám nhận vào phòng họp.
Trán Cảnh Diễn khẽ nhăn, Vương Hạo biết rõ tính cách công tư rõ ràng của anh, lần này dự án hợp tác cũng rất quan trọng, anh ta sẽ không mất chừng mực như vậy, anh rất nhanh đã ý thức được chuyện có tính nghiêm trọng, lập tức gọi lại cho Vương Hạo: "Ừ, chuyện gì?"
Los Angeles và Bắc Kinh cách nhau mười mấy múi giờ, lúc này chính là gần đến buổi trưa.
Ở trong nước Vương Hạo đã sớm sốt ruột đến bạc đầu, nghe được tiếng của cấp trên giống như nhìn thấy cứu tinh, không để ý giọng điệu có thích hợp hay không mà kêu gào: "Ông chủ, không tốt rồi, thân phận con riêng của Tiểu Nghiêu, a, không đúng, là thân phận đã từng là con riêng của ngài bị phơi bày rồi!"
Tin tức này thình lình xảy ra làm cho Cảnh Diễn khẩn trương đến gần như bóp nát điện thoại, đường cong cằm dưới kéo căng hết mức, lạnh giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Hạo cố gắng hết sức dùng ngôn ngữ ngắn gọn kể lại diễn biến tình hình cho Cảnh Diễn.
Rạng sáng hôm nay có người ở trên một diễn đàn nổi tiếng tuyên bố bí mật thứ nhất như thế này: Nói phú hào họ Cảnh nào đó ở Thủ đô có một đứa con riêng chín tuổi, mẹ nó là một hoạ sĩ, gần đây mẫu bằng tử quý dựa vào con trai uy hiếp thượng vị, được ngồi thẳng vị trí bảo tọa. Cũng truyền phú hào kia cũng không có tình cảm thực sự, là người kia năm đó dụng tâm kín đáo mượn một đêm tình để lại giống... Khả năng truyền đi những tin tức vu vơ như vậy vốn đã là rất cao, mà tin tức ẩn hàm trong bài viết đều chỉ một hướng rất dễ, có thể đoán được không bao lâu nữa bọn họ nhất định là biết nói tới ai.
"Đủ rồi!" Cảnh Diễn lớn tiếng quát, thanh âm đã là tức giận đến cực điểm, "Trần Duệ nói như thế nào? Cần phải ngăn cản lời đồn nhảm như vậy truyền đi như thế nào?" Trần Duệ là quản lý quan hệ xã hội của Cảnh thị, phụ trách tất cả kế hoạch tuyên truyền và giao tiếp quan hệ xã hội.
Vương Hạo ở bên kia cũng rất gấp: "Tôi và quản lý Trần đã thương lượng rồi, chuyện như vậy có vẻ khó giải quyết, nếu là thông qua báo giấy truyền thống phát tin tức mà nói chúng ta còn có thể thông qua con đường cắt đứt tiêu thụ ngăn cản tin tức chảy vào, nếu không được còn có thể đàm phán với truyền thông tạo áp lực, bọn họ còn có thể bởi vì quan hệ hợp tác quảng cáo mà bán cho Cảnh thị thể diện. Nhưng là bây giờ đối phương là nặc danh phát tin tức ở trên mạng, vô luận bạn là ai ở đâu đều có thể tùy ý đăng lại, tỉ suất lượt xem chỉ trong ba giờ ngắn ngủi đã vượt quá một trăm vạn..."
"Bất kể cần bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu tiền bạc, trước khi tôi trở về các cậu phải hết sức cố gắng ngăn cản chuyện này mở rộng ảnh hưởng! Tôi lập tức thu xếp máy bay riêng trở về!"
Vương Hạo chưa bao giờ từng nghe giọng điệu cấp bách như thế của cấp trên, trước đây anh luôn là núi Thái Sơn đổ trước mặt mà không đổi sắc, anh ta ấp úng nói: "Nhưng ông chủ, ngài không phải cùng ngài Smith còn có hội nghị..."
"Bớt nói nhảm, cậu nhanh đi làm việc nên làm!" Cảnh Diễn vừa định cúp điện thoại, chợt nhớ tới cái gì, sắc bén hỏi, "Chuyện này cậu có báo cho Tiểu Mộc hay không?"
Vương Hạo tự cho là làm đúng, bình tĩnh trả lời: "Tôi còn không nói cho cô ấy, muốn thương lượng trước với anh sau đó mới nói..."
Cảnh Diễn lập tức ngắt lời anh ta, gần như là rống to lên: "Đầu óc cậu bị nước vào có phải không? Cậu không nói cho cô ấy để cho cô ấy có chuẩn bị tâm lý, ngộ nhỡ bị truyền thông nghe được tiếng gió mà đến làm phiền thì làm sao bây giờ? Còn có Tiểu Nghiêu..." Cảnh Diễn nhìn đồng hồ, tính toán thời gian một chút, sắc mặt lại khó coi, "Cậu lập tức đi trường học, bây giờ Hiểu Mộc hẳn là đi đón Tiểu Nghiêu rồi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như có truyền thông tin tức nhanh nhạy tìm được ... Bất kể như thế nào, bảo đảm an toàn của bọn họ trước, đừng để cho người quấy rầy đến bọn họ."
"Vâng, tôi lập tức đi ngay!" Vương Hạo thầm kêu không tốt, vừa nghe được lo ngại phân tích của anh là biết là mình suy nghĩ không thoả đáng rồi.
Bởi vì sinh hoạt cá nhân của Cảnh Diễn rất đơn điệu, chưa bao giờ ồn ào ra chuyện xấu gì, cho nên anh ta cũng không có kinh nghiệm xử lý việc này, nhất là hiện tại liên lụy đến là vợ con ông chủ cực kỳ coi trọng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, hậu quả... Anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ, cầm chìa khóa xe lao ngay ra khỏi văn phòng.
Anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Tô Hiểu Mộc, vài cuộc cũng không có người nhận, thật sự là gấp chết người.
Anh ta suy nghĩ một chút, lại lập tức gọi điện thoại báo cho toàn bộ bảo vệ của công ty đuổi theo sau, để ngừa ngộ nhỡ.
Chẳng qua là khi anh ta tới cửa trường học, mới phát hiện sự việc còn nghiêm trọng xa xa hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook