Bất Chấp Tất Cả
-
Chương 4: Nguyên nhân
Từ ngày đó về sau, bọn họ cũng không gặp mặt nữa, kể từ khi bọn họ biết nhau lâu như vậy tới nay, lần đầu tiên vượt qua một tuần mà lễ không có bất cứ liên hệ nào —— cô hoàn toàn không tìm được anh, không có ở bệnh viện, không ở trong nhà, không có mở điện thoại di động, không có đăng nhập MSN. . . . . . Lăng Tử Kỳ giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.
Có một loại tình cảm, phát sinh dần trong người, nhưng chưa thể gọi là tình yêu. Tô Hiểu Mộc nghĩ, dùng lý do này tới để nói rõ quan hệ giữa cô và Lăng Tử Kỳ, nhưng mà, lòng tham của cô có chút ích kỉ, cơ bản không thể cam kết điều gì với anh.
Lại qua hai ngày, vừa vặn đến sinh nhật Tô Hiểu Mộc, tiểu Nghiêu cùng Tử Kỳ đều không ở bên cạnh cô, một mình đón sinh nhật có vẻ có chút tịch mịch. Thời điểm đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt cô nhất thời vui mừng, mua một bánh phô mai, về đến nhà, mới vừa đốt nến tính toán tự mình an ủi mình, chuông cửa liền vang lên.
Tô Hiểu Mộc vốn là còn cảm thấy chút kỳ lạ, vào lúc này người nào lại đến nhà cô, nhưng cô mới vừa nhìn vào mắt mèo (lỗ nhỏ trên cửa dùng để nhìn ra ngoài) một cái liền không kịp chờ đợi mà mở cửa, mang trên mặt nụ cười khó có thể tin được, hơi hưng phấn kêu: "Tử Kỳ? Sao anh lại tới đây?"
Lăng Tử Kỳ mặc cả người một bộ PO¬LO, thân thể thon cao nghiêng dựa cửa, tóc cắt ngắn rồi, so với trước kia càng nhiều mấy phần phóng khoáng ngông nghênh, càng thêm sức quyến rũ.
Trong mắt của anh mang theo chút ánh sáng lấp lánh, cứ như vậy mà cười nhạt nhẽo nhìn cô: "Thế nào? Không hoan nghênh anh tới sao?" Mặc dù lời của anh hỏi như thế, nhưng người cũng đã không khách khí lướt qua cô đi vào cửa trước cởi giày, quen thuộc giống như vào cửa nhà mình.
Tô Hiểu Mộc có chút không thích ứng, quay đầu nhìn anh đã đổi dép, tự nhiên đi vào sofa nhỏ bên trong, dùng miệng thổi thổi vui đùa cùng ánh nến. Cô hít thở một cái thật sâu, đóng cửa, vào phòng bếp rót hai ly trà rồi ra ngoài, đặt trên bàn, khẽ nhếch miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Không khí có chút căng thẳng.
Lăng Tử Kỳ thắp hết những cây nến còn lại, không biết nhớ tới cái gì, từ từ nhẹ nhàng nở nụ cười, đánh vỡ sự yên lặng, khóe mắt còn mang theo nét cười ôn hòa: "Ta nói Tô tiểu thư, qua hôm nay em đã có thể chính thức trở thành người gần tuổi ba mươi rồi nha, còn có người có tư chất nổi trội như anh cùng em mừng sinh nhật, có phải rất cảm động, rất vinh hạnh không?"
Vẻ mặt của anh nhàn nhã tự tại, giống như một đêm lúng túng kia chưa bao giờ từng tồn tại.
Tô Hiểu Mộc cười cười, cầm cái ly lên hướng anh hạ xuống, cố làm ra vẻ buồn bã cảm khái: "Là già rồi, nhưng cuộc sống được một tri kỷ chết cũng không tiếc."
Tri kỷ? Đúng vậy, tri kỷ, anh đã sớm biết, không phải sao?
Bởi vì hai chữ này, Lăng Tử Kỳ đáy mắt đang có chút sáng rỡ, không muốn ai biết, dần dần nhạt đi. Tránh được nhiều ngày như vậy, cho là mình vẫn có thể như trước kia cười nói tự nhiên, cho là mình có thể phóng khoáng, có thể không quan tâm, tại thời điểm kia nhìn thấy cô, tất cả ngụy trang cũng trong khoảnh khắc đó tan rã, anh lần đầu tiên ghen tỵ với người kia trong lòng cô— anh ta có tài đức gì?
Anh nhẹ nhàng cùng cô cụng ly, sau đó đứng dậy tắt đèn, nhất thời phòng khách to như thế chỉ có lấp lánh ánh nến, gương mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh của Tô Hiểu Mộc ở trong mắt của anh như ẩn như hiện, trong lòng anh căng thẳng, cũng không đi tới, chỉ dùng chất giọng trầm thấp dễ nghe hát vang bài hát sinh nhật, bằng tiếng Trung và cả tiếng Anh, tựa như những tình tiết lãng mạn trong phim ảnh.
Nhưng quá đáng tiếc chính là, anh xem cô gái ấy là nữ chính, thế nhưng anh lại không phải là nam chính của cô.
Tiếng hát vừa dứt, anh lạnh nhạt nói: "Hiểu Mộc, cầu nguyện đi!"
Tô Hiểu mộc một mực đè nén tâm tình của mình, lại chỉ có thể đem cảm động giấu ở đáy lòng, mang theo giọng mũi nhẹ nhàng"Ừ" một tiếng, liền nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực rất thành kính ưng thuận mình nguyện vọng, sau đó đem cây nến thổi tắt.
Tô Hiểu Mộc một mực đè nén tâm tình của mình, chỉ có thể đem sự cảm động của mình giấu ở đáy lòng, mang theo giọng mũi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, liền nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực rất thành kính khẩn cầu nguyện vọng của mình, sau đó thổi tắt những cây nến.
Cô chờ một lúc lâu, Tử Kỳ cũng không mở đèn, hai người ở trong bóng tối trầm mặc.
Thời gian trôi qua cảm giác như nửa đường đời, giọng nói âm ấm của anh trong bóng tối đến: "Hiểu Mộc, nếu như mà anh gặp em sớm hơn anh ta, em có chọn anh không?" Nhưng không đợi đến câu trả lời của cô, anh giống như đứa bé không cam lòng hỏi, "Anh ta. . . . . . Thật sự tốt đến thế sao? Đáng giá để em bất chấp tất cả, gần như cố chấp yêu anh ta?"
Tô Hiểu Mộc cắn chặt môi, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, thật ra thì ngay cả chính cô cũng không có đáp án.
Không thể chấp nhận một người tốt, giống như có cái gì ngăn cản, người mình yêu lại không yêu mình, tình thế càng thêm khó xử.
Tình yêu, cũng chỉ là chuyện tình một giây đồng hồ, có lẽ chính cô cũng không biết, rốt cuộc là thời điểm nào yêu Cảnh Diễn .
Đó là một buổi xế chiều đầu mùa xuân, trời chiều nhuộm cả phi trường Kim Huy trong dòng người như dệt cửi.
Tô Hiểu Mộc cùng Cảnh Diễn gặp nhau lần nữa, anh còn đang mở cửa chiếc xe Aston Martin chói mắt, cô đi tiễn người, mà anh mang gương mặt mặt hờ hững dựa vào trước cửa xe, giống như đang chờ người.
Cô không nhịn được dừng bước lại nhìn anh thật lâu, cho đến khi Khuê Mật ở bên cạnh giục, cô sợ bị nhìn ra điều gì, lúc này mới dời bước đi vào phòng chờ, trở ra đã là hơn nửa giờ sau, anh vẫn ở chỗ này, nhưng biểu hiện có chút khác thường, một tay vịn cửa xe, sắc mặt ửng hồng không bình thường.
Quỷ thần xui khiến, cô không đúng lúc lại đi đến, ngẩng đầu hỏi anh: "Ngài Cảnh? Ngài làm sao vậy?"
Cảnh Diễn có chút khó chịu, nheo hai mắt lại liếc nhìn cô một cái, dựa vào trí nhớ nhớ tới cô là người nào, xa cách nói: "Tô tiểu thư?" Anh miễn cưỡng đứng thẳng người, lại chậm rãi nói, "Tôi không sao, cám ơn quan tâm."
Nhưng cơ bản cô không tin tưởng, không nhịn được lại tiến về phía trước một bước, đứng ở bên cạnh anh, hai người ở rất gần, côdo dự một chút: "Thật không có việc gì? Nhưng sắc mặt của ngài thật không tốt."
Cảnh Diễn hơi nhếch môi, hình như không vui vì sự quan tâm của cô, đang muốn mở miệng nói chút gì, một giây kế tiếp vội vàng không kịp chuẩn bị nắm tay của cô, bàn tay của anh rất dày rộng, rất ấm áp, đem tay trái ấm áp bao bọc bàn tay của cô bên trong, hết sức thân mật.
Tô Hiểu Mộc giật mình nâng lên cằm dưới nhìn anh, anh rất nhanh dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói nhỏ: "Mời giúp tôi một việc." Có lẽ là trời sinh quen ra lệnh, thỉnh cầu của anh không khác biệt gì so với ra lệnh.
Mà mặt cô mờ mịt, ngây ngốc mặc cho anh nắm tay của mình, mạch máu trong đầu đập bịch bịch, lực chú ý toàn thân toàn đều ở trên mười ngón tay bọn họ đang đan xen vào nhau, giống như không còn chút thần trí nào.
"Anh Cảnh Diễn!". Cách đó không xa, một cô gái mặc áo khoác màu tím nhạt hướng một tay đến bọn họ quơ múa, một cái tay khác còn thân mật hơn kéo một chàng trai cao lớn từ đại sảnh phi trường đi ra, anh chàng không đẹp trai lắm, còn giữ râu ria, nhưng cũng rất nam tính.
Tô Hiểu Mộc rõ ràng cảm thấy thân thể Cảnh Diễn cứng đờ, cô chỉ dùng khóe mắt nhìn, lúc này khóe môi anh nhếch lên, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, giảm bớt vài phần lạnh lùng.
Cô gái rất nhanh đi tới phía trước bọn họ, khi cười lên hai má có lúm đồng tiền rất sâu, vô cùng đáng yêu, cô tự nhiên giới thiệu: "Anh Cảnh Diễn, anh ấy chính là người lần trước em nói với anh , Trình Vũ."
"Xin chào, thường thường nghe cô ấy nhắc tới anh, ngưỡng mộ đã lâu." Trình Vũ lễ phép cười cười, vươn tay ra.
"Chào cậu." Nét mặt Cảnh Diễn rất sâu, sau đó lạnh lùng liếc anh ta một cái, xa cách đưa tay xuống, rất nhanh liền buông tay ra, ngược lại nhìn về phía Tần Trăn: "Đến đây, lần này tại sao phải trở về đột ngột như vậy?"
Cô gái cười thần bí, xấu hổ nghiêng đầu nhìn Trình Vũ một chút, mới nói: "Chúng em chuẩn bị kết hôn, lần này trở về gặp ba mẹ anh ấy."
Trong nháy mắt, Tô Hiểu Mộc cảm giác xương tay bị đau truyền đến vào đáy lòng, hắn đang đè nén mình.
Tần Trăn cười híp mắt nhìn vào đôi tay Cảnh Diễn cùng Tô Hiểu Mộc, sau đó rất có thâm ý hỏi: "Vị này là. . . . . ."
Cảnh Diễn thuận thế đem Tô Hiểu Mộc tim còn đang đập mạnh và loạn nhịp kéo vào trong ngực, giống như thân mật, nụ cười cũng không được tới đáy mắt: "Cô ấy là bạn gái của anh."
Có một loại tình cảm, phát sinh dần trong người, nhưng chưa thể gọi là tình yêu. Tô Hiểu Mộc nghĩ, dùng lý do này tới để nói rõ quan hệ giữa cô và Lăng Tử Kỳ, nhưng mà, lòng tham của cô có chút ích kỉ, cơ bản không thể cam kết điều gì với anh.
Lại qua hai ngày, vừa vặn đến sinh nhật Tô Hiểu Mộc, tiểu Nghiêu cùng Tử Kỳ đều không ở bên cạnh cô, một mình đón sinh nhật có vẻ có chút tịch mịch. Thời điểm đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt cô nhất thời vui mừng, mua một bánh phô mai, về đến nhà, mới vừa đốt nến tính toán tự mình an ủi mình, chuông cửa liền vang lên.
Tô Hiểu Mộc vốn là còn cảm thấy chút kỳ lạ, vào lúc này người nào lại đến nhà cô, nhưng cô mới vừa nhìn vào mắt mèo (lỗ nhỏ trên cửa dùng để nhìn ra ngoài) một cái liền không kịp chờ đợi mà mở cửa, mang trên mặt nụ cười khó có thể tin được, hơi hưng phấn kêu: "Tử Kỳ? Sao anh lại tới đây?"
Lăng Tử Kỳ mặc cả người một bộ PO¬LO, thân thể thon cao nghiêng dựa cửa, tóc cắt ngắn rồi, so với trước kia càng nhiều mấy phần phóng khoáng ngông nghênh, càng thêm sức quyến rũ.
Trong mắt của anh mang theo chút ánh sáng lấp lánh, cứ như vậy mà cười nhạt nhẽo nhìn cô: "Thế nào? Không hoan nghênh anh tới sao?" Mặc dù lời của anh hỏi như thế, nhưng người cũng đã không khách khí lướt qua cô đi vào cửa trước cởi giày, quen thuộc giống như vào cửa nhà mình.
Tô Hiểu Mộc có chút không thích ứng, quay đầu nhìn anh đã đổi dép, tự nhiên đi vào sofa nhỏ bên trong, dùng miệng thổi thổi vui đùa cùng ánh nến. Cô hít thở một cái thật sâu, đóng cửa, vào phòng bếp rót hai ly trà rồi ra ngoài, đặt trên bàn, khẽ nhếch miệng, nhưng không biết phải nói gì.
Không khí có chút căng thẳng.
Lăng Tử Kỳ thắp hết những cây nến còn lại, không biết nhớ tới cái gì, từ từ nhẹ nhàng nở nụ cười, đánh vỡ sự yên lặng, khóe mắt còn mang theo nét cười ôn hòa: "Ta nói Tô tiểu thư, qua hôm nay em đã có thể chính thức trở thành người gần tuổi ba mươi rồi nha, còn có người có tư chất nổi trội như anh cùng em mừng sinh nhật, có phải rất cảm động, rất vinh hạnh không?"
Vẻ mặt của anh nhàn nhã tự tại, giống như một đêm lúng túng kia chưa bao giờ từng tồn tại.
Tô Hiểu Mộc cười cười, cầm cái ly lên hướng anh hạ xuống, cố làm ra vẻ buồn bã cảm khái: "Là già rồi, nhưng cuộc sống được một tri kỷ chết cũng không tiếc."
Tri kỷ? Đúng vậy, tri kỷ, anh đã sớm biết, không phải sao?
Bởi vì hai chữ này, Lăng Tử Kỳ đáy mắt đang có chút sáng rỡ, không muốn ai biết, dần dần nhạt đi. Tránh được nhiều ngày như vậy, cho là mình vẫn có thể như trước kia cười nói tự nhiên, cho là mình có thể phóng khoáng, có thể không quan tâm, tại thời điểm kia nhìn thấy cô, tất cả ngụy trang cũng trong khoảnh khắc đó tan rã, anh lần đầu tiên ghen tỵ với người kia trong lòng cô— anh ta có tài đức gì?
Anh nhẹ nhàng cùng cô cụng ly, sau đó đứng dậy tắt đèn, nhất thời phòng khách to như thế chỉ có lấp lánh ánh nến, gương mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh của Tô Hiểu Mộc ở trong mắt của anh như ẩn như hiện, trong lòng anh căng thẳng, cũng không đi tới, chỉ dùng chất giọng trầm thấp dễ nghe hát vang bài hát sinh nhật, bằng tiếng Trung và cả tiếng Anh, tựa như những tình tiết lãng mạn trong phim ảnh.
Nhưng quá đáng tiếc chính là, anh xem cô gái ấy là nữ chính, thế nhưng anh lại không phải là nam chính của cô.
Tiếng hát vừa dứt, anh lạnh nhạt nói: "Hiểu Mộc, cầu nguyện đi!"
Tô Hiểu mộc một mực đè nén tâm tình của mình, lại chỉ có thể đem cảm động giấu ở đáy lòng, mang theo giọng mũi nhẹ nhàng"Ừ" một tiếng, liền nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực rất thành kính ưng thuận mình nguyện vọng, sau đó đem cây nến thổi tắt.
Tô Hiểu Mộc một mực đè nén tâm tình của mình, chỉ có thể đem sự cảm động của mình giấu ở đáy lòng, mang theo giọng mũi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, liền nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực rất thành kính khẩn cầu nguyện vọng của mình, sau đó thổi tắt những cây nến.
Cô chờ một lúc lâu, Tử Kỳ cũng không mở đèn, hai người ở trong bóng tối trầm mặc.
Thời gian trôi qua cảm giác như nửa đường đời, giọng nói âm ấm của anh trong bóng tối đến: "Hiểu Mộc, nếu như mà anh gặp em sớm hơn anh ta, em có chọn anh không?" Nhưng không đợi đến câu trả lời của cô, anh giống như đứa bé không cam lòng hỏi, "Anh ta. . . . . . Thật sự tốt đến thế sao? Đáng giá để em bất chấp tất cả, gần như cố chấp yêu anh ta?"
Tô Hiểu Mộc cắn chặt môi, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, thật ra thì ngay cả chính cô cũng không có đáp án.
Không thể chấp nhận một người tốt, giống như có cái gì ngăn cản, người mình yêu lại không yêu mình, tình thế càng thêm khó xử.
Tình yêu, cũng chỉ là chuyện tình một giây đồng hồ, có lẽ chính cô cũng không biết, rốt cuộc là thời điểm nào yêu Cảnh Diễn .
Đó là một buổi xế chiều đầu mùa xuân, trời chiều nhuộm cả phi trường Kim Huy trong dòng người như dệt cửi.
Tô Hiểu Mộc cùng Cảnh Diễn gặp nhau lần nữa, anh còn đang mở cửa chiếc xe Aston Martin chói mắt, cô đi tiễn người, mà anh mang gương mặt mặt hờ hững dựa vào trước cửa xe, giống như đang chờ người.
Cô không nhịn được dừng bước lại nhìn anh thật lâu, cho đến khi Khuê Mật ở bên cạnh giục, cô sợ bị nhìn ra điều gì, lúc này mới dời bước đi vào phòng chờ, trở ra đã là hơn nửa giờ sau, anh vẫn ở chỗ này, nhưng biểu hiện có chút khác thường, một tay vịn cửa xe, sắc mặt ửng hồng không bình thường.
Quỷ thần xui khiến, cô không đúng lúc lại đi đến, ngẩng đầu hỏi anh: "Ngài Cảnh? Ngài làm sao vậy?"
Cảnh Diễn có chút khó chịu, nheo hai mắt lại liếc nhìn cô một cái, dựa vào trí nhớ nhớ tới cô là người nào, xa cách nói: "Tô tiểu thư?" Anh miễn cưỡng đứng thẳng người, lại chậm rãi nói, "Tôi không sao, cám ơn quan tâm."
Nhưng cơ bản cô không tin tưởng, không nhịn được lại tiến về phía trước một bước, đứng ở bên cạnh anh, hai người ở rất gần, côdo dự một chút: "Thật không có việc gì? Nhưng sắc mặt của ngài thật không tốt."
Cảnh Diễn hơi nhếch môi, hình như không vui vì sự quan tâm của cô, đang muốn mở miệng nói chút gì, một giây kế tiếp vội vàng không kịp chuẩn bị nắm tay của cô, bàn tay của anh rất dày rộng, rất ấm áp, đem tay trái ấm áp bao bọc bàn tay của cô bên trong, hết sức thân mật.
Tô Hiểu Mộc giật mình nâng lên cằm dưới nhìn anh, anh rất nhanh dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói nhỏ: "Mời giúp tôi một việc." Có lẽ là trời sinh quen ra lệnh, thỉnh cầu của anh không khác biệt gì so với ra lệnh.
Mà mặt cô mờ mịt, ngây ngốc mặc cho anh nắm tay của mình, mạch máu trong đầu đập bịch bịch, lực chú ý toàn thân toàn đều ở trên mười ngón tay bọn họ đang đan xen vào nhau, giống như không còn chút thần trí nào.
"Anh Cảnh Diễn!". Cách đó không xa, một cô gái mặc áo khoác màu tím nhạt hướng một tay đến bọn họ quơ múa, một cái tay khác còn thân mật hơn kéo một chàng trai cao lớn từ đại sảnh phi trường đi ra, anh chàng không đẹp trai lắm, còn giữ râu ria, nhưng cũng rất nam tính.
Tô Hiểu Mộc rõ ràng cảm thấy thân thể Cảnh Diễn cứng đờ, cô chỉ dùng khóe mắt nhìn, lúc này khóe môi anh nhếch lên, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, giảm bớt vài phần lạnh lùng.
Cô gái rất nhanh đi tới phía trước bọn họ, khi cười lên hai má có lúm đồng tiền rất sâu, vô cùng đáng yêu, cô tự nhiên giới thiệu: "Anh Cảnh Diễn, anh ấy chính là người lần trước em nói với anh , Trình Vũ."
"Xin chào, thường thường nghe cô ấy nhắc tới anh, ngưỡng mộ đã lâu." Trình Vũ lễ phép cười cười, vươn tay ra.
"Chào cậu." Nét mặt Cảnh Diễn rất sâu, sau đó lạnh lùng liếc anh ta một cái, xa cách đưa tay xuống, rất nhanh liền buông tay ra, ngược lại nhìn về phía Tần Trăn: "Đến đây, lần này tại sao phải trở về đột ngột như vậy?"
Cô gái cười thần bí, xấu hổ nghiêng đầu nhìn Trình Vũ một chút, mới nói: "Chúng em chuẩn bị kết hôn, lần này trở về gặp ba mẹ anh ấy."
Trong nháy mắt, Tô Hiểu Mộc cảm giác xương tay bị đau truyền đến vào đáy lòng, hắn đang đè nén mình.
Tần Trăn cười híp mắt nhìn vào đôi tay Cảnh Diễn cùng Tô Hiểu Mộc, sau đó rất có thâm ý hỏi: "Vị này là. . . . . ."
Cảnh Diễn thuận thế đem Tô Hiểu Mộc tim còn đang đập mạnh và loạn nhịp kéo vào trong ngực, giống như thân mật, nụ cười cũng không được tới đáy mắt: "Cô ấy là bạn gái của anh."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook