Bất Chấp Tất Cả
-
Chương 32: Phiên ngoại
Gần đây Tô Hiểu Mộc đang rất nghiêm túc suy nghĩ có phải mình nên đi thẩm mỹ hay không, không, không đủ, còn muốn đi SPA toàn thân. Bởi vì cô hoài nghi cực độ có phải mình già rồi không còn sức quyến rũ nữa hay không, người đàn ông của cô, Cảnh Diễn, hai tuần lễ không đụng đến cô. Tâm trạng cô xuống dốc cực kỳ, lại không tìm được nguyên nhân khác, rõ ràng anh vẫn còn đối với cô rất tốt mà.
Mỗi ngày cô nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này mà lệ chảy thành dòng.
Ngày dó, Tô Hiểu Mộc hẹn Hạ Tiểu Nhiễm ra ngoài, đem nỗi khốn hoặc nhiều ngày của mình nói ra.
Hạ Tiểu Nhiễm gần đây bị chàng Phó quấn cực kỳ, vừa đúng lúc ra ngoài hóng mát một chút, tâm tình tốt, khó được dịp chế nhạo bạn tốt: "Ưmh, theo mình thấy, hay là cậu đi mua áo ngủ hấp dẫn một chút dụ dỗ vị kia nhà cậu? Thử dò xét thử dò xét?"
Nghe vậy, mặt Tô Hiểu Mộc liền thoáng đỏ: "Tiểu Nhiễm, nói cái gì đó? Cũng đã làm mẹ người ta rồi, sao còn không đứng đắn như vậy?"
Hạ Tiểu Nhiễm tức giận nói: "Mình thế nào không đứng đắn rồi hả ? Đây không phải là đang cố gắng giúp cậu nghĩ biện pháp nha, nếu không cậu trực tiếp hỏi anh ta không phải tốt hơn sao?"
Tô Hiểu Mộc trợn trắng mắt, chuyện như vậy mở miệng hỏi thế nào, có thể hỏi đã sớm hỏi, chẳng lẽ muốn cô xệ mặt xuống hỏi, này, gần đây anh thế nào lại không muốn em?
Hỏi như vậy chẳng phải sẽ bị hiểu là không thoả mãn dục vọng sao, không được không được, cô lại làm không được, nhưng trong lòng lại luôn rối rắm, thành tâm bệnh.
Lúc hai người đi dạo khu bách hoá, Hạ Tiểu Nhiễm cố ý đi đến khu áo lót, sau đó thấy ánh mắt Tô Hiểu Mộc không tự chủ dừng lại lưu luýên những chiếc áo ngủ tinh xảo kia, cô cười khanh khách thành tiếng, Tô Hiểu Mộc bị nhìn xem thấu ý định, thật ngại quá, nũng nịu bấm cánh tay Tiểu Nhiễm.
Kết quả cuối cùng, Tô Hiểu Mộc vẫn mua một cái áo ngủ màu đen mòng đến độ nhìn thấy tất cả bên trong, ngoài miệng còn cố chấp nói: "Minh không phải muốn mặc, chỉ là nhìn đẹp mắt thôi."
Hạ Tiểu Nhiễm cũng tốt bụng không vạch trần cô, cười gật đầu: "Đúng, đúng, ừ, sẽ không mặc, chỉ là lấy về chờ làm cống phẩm."
Tô Hiểu Mộc hừ một tiếng.
Tối hôm đó, Tô Hiểu Mộc thừa dịp Cảnh Diễn ở trong phòng tắm, nhanh chóng chạy đến góc tủ treo quần áo lấy ra "Chiến y" cô đã giấu đi, vừa mặc vừa nóng tai đỏ mặt quả thật có thể luộc trứng gà, bỗng dưng, nghe được trong phòng tắm tiếng nước chảy đã ngừng, cô thầm kêu không được, vừa giận vừa nhanh chóng chạy về trên giường, dùng chăn bao bọc mình thật chặt.
Cảnh Diễn mặc áo ngủ ra ngoài, cơ ngực kiện mỹ lộ ra, trên mặt còn có chút nước chưa lau khô. Nhìn cô nhắm mắt lại hình như ngủ, anh cũng không có nói gì, trực tiếp tắt đèn lớn, chỉ để lại đèn ngủ nhỏ trên tường, ngồi trên giường theo thói quen muốn lục tìm mấy tờ tạp chí kinh tế tài chính.
Một lát sau, Tô Hiểu Mộc đang dưới chăn cũng nhích tới nhích lui, thì ra là áo ngủ của cô trước sau như một là bằng bông, hiện tại mặc chất vải viền tơ này thật sự là không quen, cảm giác mặc giống như không mặc, anh lại đang bên cạnh mình, khoảng cách gần như vậy, cô còn giữ tâm tư như vậy, càng nghĩ trong lòng càng xao động.
"Em làm sao vậy?" Cảnh Diễn vừa dứt lời, bàn tay ấm áp thật dày đã che trên trán cô, cảm giác có chút nóng, cho là cô bị sốt, bỏ tờ tạp chí trên tay xuống, xoay mặt cô qua, quan tâm nói, "Trán có chút nóng, không thoải mái chỗ nào?"
Nhiệt độ kia, giọng nói này, trong đêm tối là tình dược tốt nhất.
Tô Hiểu Mộc cái gì cũng không dám tưởng tượng, níu lấy chăn, nhắm mắt lại lắc đầu một cái.
"Hiểu Mộc!" Cảnh Diễn bắt đầu nhíu chặt lông mày, nghĩ vén chăn lên xem cô thật kỹ một chút, nhưng cô chết sống không chịu buông tay.
Bọn họ giằng co qua lại, nhưng Tô Hiểu Mộc vốn yếu sức, làm sao có thể thắng được một người đàn ông mạnh mẽ như Cảnh Diễn đây?
Cuối cùng cuộc chiến kết thúc, Cảnh Diễn vén chăn lên, cảnh xuân hiện ra.
Ánh mắt của anh tĩnh mịch, một khắc cũng không rời khỏi cô, hô hấp cũng nặng hơn rất nhiều.
Mà Tô Hiểu Mộc lúc này lại không dám nhìn anh, thân thể co rúm lại đang phát run.
"Mở mắt ra nhìn anh, có lá gan hấp dẫn anh, tại sao lại lâm trận rút lui?" Cảnh Diễn khó được lúc này cợt nhã cười cười, bàn tay lại không khách khí chút nào lưu luyến ở trên người cô.
Tô Hiểu Mộc không nhịn được ưm một tiếng, quýnh lên, dùng sức đẩy anh ra tính lật người xuống giường, vịt chết còn cứng mỏ nói: "Ai muốn hấp dẫn anh? Em sẽ đi thay ra!"
Ai ngờ anh nhẹ nhàng kéo lại, lại lần nữa cô ngã về trên giường, anh cúi người dễ dàng mà đem cô đè ở phía dưới, chui vào gáy cô.
"Đừng đổi, thật đẹp mắt." Hơi thở của anh phất ở bên tai cô, nóng bỏng đến mê người.
Tô Hiểu mộc mở to mắt: "Cái gì đẹp mắt? Anh không phải là ghét bỏ em già rồi, không muốn em sao?"
Cảnh Diễn bị cô oán trách làm cho không biết nên khóc hay cười, cũng tỉnh táo lại một chút, ánh mắt từ từ khôi phục bình tĩnh, dùng trán của mình chống trán cô, cười nói: "Đứa ngốc, ai nói anh ghét bỏ em lớn tuổi hay sao?"
"Vậy tại sao. . . . . ." Lâu như vậy không đụng em rồi hả ? Nhưng mà những lời phía sau cô không dám nói ra.
"Là ai gạt anh len lén đem áo mưa chọc phá hư hết, hả?" Cảnh Diễn mang theo giọng Bắc Kinh nhẹ nhàng nói một cậu, làm lòng của Tô Hiểu Mộc cũng bị câu lên rồi.
"Anh đều biết?" Tô Hiểu Mộc mở to hai mắt nhìn anh, thì ra là vì vậy nguyên nhân như vậy anh mới định ép mình cấm dục?
Uống thuốc tránh thai tổn thương thân thể, cho nên biện pháp ngừa thai giữa hai vợ chồng vẫn do Cảnh Diễn làm. Nhưng vợ của anh gần đây định sinh thêm cho anh một đứa bé, thật ra thì anh làm sao không biết, quá trình sinh trưởng của Tiểu Nghiêu anh không được chứng kiến, là tiếc nuối của anh, nhưng anh sợ thân thể cô không thể lại trải qua lần mang thai khó nhọc nữa, cho nên nói thế nào cũng không đồng ý.
Tô Hiểu Mộc thở dài: "Cảnh Diễn, năm nay em đã 32 rồi, em muốn có thêm một đứa bé, thật rất muốn."
"Em sẽ rất cực khổ."
"Em không sợ đâu." Cô nổi lên ý trêu ghẹo, cố ý cọ xát phía dưới của anh.
Cách áo viền tơ thật mỏng, nhiệt độ hai người truyền lại rất nhanh, dục hoả của Cảnh Diễn mới vừa tiêu xuống cũng dần dần trỗi dậy, anh cắn răng nghiến lợi lườm cô một cái, thừa dịp mình còn có lý trí, nói khẽ với cô: "Anh chỉ là không muốn em chịu khổ."
"Em cũng không phải thật sự sẽ có đứa bé, nhưng, chúng ta thuận theo tự nhiên không được sao?" Có lẽ có, không có cũng không trách người nào, tất cả là trời cao an bày.
Tô Hiểu Mộc trực tiếp ôm cổ của anh hôn lên, tất cả không cần nói.
Trong bóng đêm, mơ hồ còn có thể nghe được Cảnh Diễn quát lớn: "Tốt, lá gan em cũng lớn, đợi lát nữa chớ cầu xin anh tha thứ."
Chiến thuật áo ngủ hấp dẫn lấy được đại thắng.
Nhưng, đến ngày thứ hai Tô Hiểu Mộc lại không dậy nổi, không khỏi nghĩ một chút cái chiến thuật này là quá thành công, nếu không cô thế nào đến tối hôm qua mới phát hiện, người đàn ông của cô vậy mà lại có quá nhiều thủ đoạn giày vò người, cô nhiều lần cầu xin anh cũng không bỏ qua, sử dụng nhiều thể loại hành hạ mình như vậy.
Hừ, đàn ông a.
Mỗi ngày cô nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này mà lệ chảy thành dòng.
Ngày dó, Tô Hiểu Mộc hẹn Hạ Tiểu Nhiễm ra ngoài, đem nỗi khốn hoặc nhiều ngày của mình nói ra.
Hạ Tiểu Nhiễm gần đây bị chàng Phó quấn cực kỳ, vừa đúng lúc ra ngoài hóng mát một chút, tâm tình tốt, khó được dịp chế nhạo bạn tốt: "Ưmh, theo mình thấy, hay là cậu đi mua áo ngủ hấp dẫn một chút dụ dỗ vị kia nhà cậu? Thử dò xét thử dò xét?"
Nghe vậy, mặt Tô Hiểu Mộc liền thoáng đỏ: "Tiểu Nhiễm, nói cái gì đó? Cũng đã làm mẹ người ta rồi, sao còn không đứng đắn như vậy?"
Hạ Tiểu Nhiễm tức giận nói: "Mình thế nào không đứng đắn rồi hả ? Đây không phải là đang cố gắng giúp cậu nghĩ biện pháp nha, nếu không cậu trực tiếp hỏi anh ta không phải tốt hơn sao?"
Tô Hiểu Mộc trợn trắng mắt, chuyện như vậy mở miệng hỏi thế nào, có thể hỏi đã sớm hỏi, chẳng lẽ muốn cô xệ mặt xuống hỏi, này, gần đây anh thế nào lại không muốn em?
Hỏi như vậy chẳng phải sẽ bị hiểu là không thoả mãn dục vọng sao, không được không được, cô lại làm không được, nhưng trong lòng lại luôn rối rắm, thành tâm bệnh.
Lúc hai người đi dạo khu bách hoá, Hạ Tiểu Nhiễm cố ý đi đến khu áo lót, sau đó thấy ánh mắt Tô Hiểu Mộc không tự chủ dừng lại lưu luýên những chiếc áo ngủ tinh xảo kia, cô cười khanh khách thành tiếng, Tô Hiểu Mộc bị nhìn xem thấu ý định, thật ngại quá, nũng nịu bấm cánh tay Tiểu Nhiễm.
Kết quả cuối cùng, Tô Hiểu Mộc vẫn mua một cái áo ngủ màu đen mòng đến độ nhìn thấy tất cả bên trong, ngoài miệng còn cố chấp nói: "Minh không phải muốn mặc, chỉ là nhìn đẹp mắt thôi."
Hạ Tiểu Nhiễm cũng tốt bụng không vạch trần cô, cười gật đầu: "Đúng, đúng, ừ, sẽ không mặc, chỉ là lấy về chờ làm cống phẩm."
Tô Hiểu Mộc hừ một tiếng.
Tối hôm đó, Tô Hiểu Mộc thừa dịp Cảnh Diễn ở trong phòng tắm, nhanh chóng chạy đến góc tủ treo quần áo lấy ra "Chiến y" cô đã giấu đi, vừa mặc vừa nóng tai đỏ mặt quả thật có thể luộc trứng gà, bỗng dưng, nghe được trong phòng tắm tiếng nước chảy đã ngừng, cô thầm kêu không được, vừa giận vừa nhanh chóng chạy về trên giường, dùng chăn bao bọc mình thật chặt.
Cảnh Diễn mặc áo ngủ ra ngoài, cơ ngực kiện mỹ lộ ra, trên mặt còn có chút nước chưa lau khô. Nhìn cô nhắm mắt lại hình như ngủ, anh cũng không có nói gì, trực tiếp tắt đèn lớn, chỉ để lại đèn ngủ nhỏ trên tường, ngồi trên giường theo thói quen muốn lục tìm mấy tờ tạp chí kinh tế tài chính.
Một lát sau, Tô Hiểu Mộc đang dưới chăn cũng nhích tới nhích lui, thì ra là áo ngủ của cô trước sau như một là bằng bông, hiện tại mặc chất vải viền tơ này thật sự là không quen, cảm giác mặc giống như không mặc, anh lại đang bên cạnh mình, khoảng cách gần như vậy, cô còn giữ tâm tư như vậy, càng nghĩ trong lòng càng xao động.
"Em làm sao vậy?" Cảnh Diễn vừa dứt lời, bàn tay ấm áp thật dày đã che trên trán cô, cảm giác có chút nóng, cho là cô bị sốt, bỏ tờ tạp chí trên tay xuống, xoay mặt cô qua, quan tâm nói, "Trán có chút nóng, không thoải mái chỗ nào?"
Nhiệt độ kia, giọng nói này, trong đêm tối là tình dược tốt nhất.
Tô Hiểu Mộc cái gì cũng không dám tưởng tượng, níu lấy chăn, nhắm mắt lại lắc đầu một cái.
"Hiểu Mộc!" Cảnh Diễn bắt đầu nhíu chặt lông mày, nghĩ vén chăn lên xem cô thật kỹ một chút, nhưng cô chết sống không chịu buông tay.
Bọn họ giằng co qua lại, nhưng Tô Hiểu Mộc vốn yếu sức, làm sao có thể thắng được một người đàn ông mạnh mẽ như Cảnh Diễn đây?
Cuối cùng cuộc chiến kết thúc, Cảnh Diễn vén chăn lên, cảnh xuân hiện ra.
Ánh mắt của anh tĩnh mịch, một khắc cũng không rời khỏi cô, hô hấp cũng nặng hơn rất nhiều.
Mà Tô Hiểu Mộc lúc này lại không dám nhìn anh, thân thể co rúm lại đang phát run.
"Mở mắt ra nhìn anh, có lá gan hấp dẫn anh, tại sao lại lâm trận rút lui?" Cảnh Diễn khó được lúc này cợt nhã cười cười, bàn tay lại không khách khí chút nào lưu luyến ở trên người cô.
Tô Hiểu Mộc không nhịn được ưm một tiếng, quýnh lên, dùng sức đẩy anh ra tính lật người xuống giường, vịt chết còn cứng mỏ nói: "Ai muốn hấp dẫn anh? Em sẽ đi thay ra!"
Ai ngờ anh nhẹ nhàng kéo lại, lại lần nữa cô ngã về trên giường, anh cúi người dễ dàng mà đem cô đè ở phía dưới, chui vào gáy cô.
"Đừng đổi, thật đẹp mắt." Hơi thở của anh phất ở bên tai cô, nóng bỏng đến mê người.
Tô Hiểu mộc mở to mắt: "Cái gì đẹp mắt? Anh không phải là ghét bỏ em già rồi, không muốn em sao?"
Cảnh Diễn bị cô oán trách làm cho không biết nên khóc hay cười, cũng tỉnh táo lại một chút, ánh mắt từ từ khôi phục bình tĩnh, dùng trán của mình chống trán cô, cười nói: "Đứa ngốc, ai nói anh ghét bỏ em lớn tuổi hay sao?"
"Vậy tại sao. . . . . ." Lâu như vậy không đụng em rồi hả ? Nhưng mà những lời phía sau cô không dám nói ra.
"Là ai gạt anh len lén đem áo mưa chọc phá hư hết, hả?" Cảnh Diễn mang theo giọng Bắc Kinh nhẹ nhàng nói một cậu, làm lòng của Tô Hiểu Mộc cũng bị câu lên rồi.
"Anh đều biết?" Tô Hiểu Mộc mở to hai mắt nhìn anh, thì ra là vì vậy nguyên nhân như vậy anh mới định ép mình cấm dục?
Uống thuốc tránh thai tổn thương thân thể, cho nên biện pháp ngừa thai giữa hai vợ chồng vẫn do Cảnh Diễn làm. Nhưng vợ của anh gần đây định sinh thêm cho anh một đứa bé, thật ra thì anh làm sao không biết, quá trình sinh trưởng của Tiểu Nghiêu anh không được chứng kiến, là tiếc nuối của anh, nhưng anh sợ thân thể cô không thể lại trải qua lần mang thai khó nhọc nữa, cho nên nói thế nào cũng không đồng ý.
Tô Hiểu Mộc thở dài: "Cảnh Diễn, năm nay em đã 32 rồi, em muốn có thêm một đứa bé, thật rất muốn."
"Em sẽ rất cực khổ."
"Em không sợ đâu." Cô nổi lên ý trêu ghẹo, cố ý cọ xát phía dưới của anh.
Cách áo viền tơ thật mỏng, nhiệt độ hai người truyền lại rất nhanh, dục hoả của Cảnh Diễn mới vừa tiêu xuống cũng dần dần trỗi dậy, anh cắn răng nghiến lợi lườm cô một cái, thừa dịp mình còn có lý trí, nói khẽ với cô: "Anh chỉ là không muốn em chịu khổ."
"Em cũng không phải thật sự sẽ có đứa bé, nhưng, chúng ta thuận theo tự nhiên không được sao?" Có lẽ có, không có cũng không trách người nào, tất cả là trời cao an bày.
Tô Hiểu Mộc trực tiếp ôm cổ của anh hôn lên, tất cả không cần nói.
Trong bóng đêm, mơ hồ còn có thể nghe được Cảnh Diễn quát lớn: "Tốt, lá gan em cũng lớn, đợi lát nữa chớ cầu xin anh tha thứ."
Chiến thuật áo ngủ hấp dẫn lấy được đại thắng.
Nhưng, đến ngày thứ hai Tô Hiểu Mộc lại không dậy nổi, không khỏi nghĩ một chút cái chiến thuật này là quá thành công, nếu không cô thế nào đến tối hôm qua mới phát hiện, người đàn ông của cô vậy mà lại có quá nhiều thủ đoạn giày vò người, cô nhiều lần cầu xin anh cũng không bỏ qua, sử dụng nhiều thể loại hành hạ mình như vậy.
Hừ, đàn ông a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook