Bất Chấp Tất Cả
-
Chương 3: Thanh tỉnh
Có lẽ cả đời người, thật sự cần một lần bất chấp tất cả để yêu mới không uổng phí cuộc đời này.
Không gian nho nhỏ bên trong xe chỉ còn lại âm nhạc, trong nháy mắt hoàn toàn rơi vào yên lặng.
Lăng Tử Kỳ liếc mắt nhìn qua, sắc mặt Tô Hiểu Mộc hơi trắng bệch, tóc dài phía sau ót hơi rối, mang theo nét dịu dàng, nhu hòa, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía trước như đang suy nghĩ điều gì.
Năm tháng không làm thay đổi nhiều đường nét trên khuôn mặt cô. Anh không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, tuy cô mới hai mươi tuổi, nhưng cô đã có một đứa con. Lão sư Phương lúc hấp hối có căn dặn anh rằng: “Tử Kỳ à, Hiểu Mộc là một cô gái kiên cường, sau này cậu hãy thay tôi giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.”
Anh đối với cô, ban đầu chỉ là trách nhiệm với lời nhờ cậy của người thầy, vậy bây giờ, là vì điều gì? Anh yên lặng dời tầm mắt, hướng ánh mắt vô hồn ngoài cửa xe, cho đến khi dòng xe dài từ từ dãn ra, phía sau vang lên những tiếng còi dồn dập, anh mới khởi động xe từ từ rời đi.
Sau đó, đến khi bọn họ thưởng thức xong bữa ăn Pháp cầu kỳ thì đã là chín giờ tối. Tô Hiểu Mộc thư thái thưởng thức ly rượu sau bữa ăn, Lăng Tử Kỳ không biết từ đâu đưa đến một quyển sách ảnh, nhẹ nhàng để trước mặt cô.
Tô Hiểu Mộc sững sờ, ngẩng đầu lên, hỏi anh: "Đây là cái gì?"
“Trước hết em hãy xem một chút đã”. Nét mặt Lăng Tử Kỳ có chút trẻ con, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt nói: “Có một câu quản cáo nói như thế nào nhỉ? A, là như thế này, “Luôn có một người thích”.”
Mở sách ảnh ra, những bức ảnh phong cảnh tinh xảo liền đập vào mắt, một quyển sách nho nhỏ, nhưng thế giới bên trong lại thật rộng lớn, thậm chí giới thiệu cận kẽ những thành phố du lịch nổi tiếng trên thế giới, giới thiệu chi tiết về thời trang, ẩm thực, khách sạn, toàn bộ đều có bên trong.
Tô Hiểu Mộc kinh ngạc nhìn quyển sách, trong mắt hơi hoảng hốt, biết rõ còn cố ý hỏi: “Anh cho em cái này làm gì? Em không đi du lịch!”
Lăng Tử Kỳ không cho cô trốn tránh, ánh mắt nghiêm túc cẩn thậm liếc nhìn cô: “Thay đổi hoàn cảnh sống trong một thời gian ngắn, đối với người bệnh rất tốt”.
Tô Hiểu Mộc đem quyển sách giới thiệu đẩy trở về, tránh ánh mắt của anh rồi nói: “Việc này không cần thiết... em hiện tại rất tốt”.
"Tốt? Đầu mùa xuân đến bây giờ em đã phát bệnh ba lần rồi, cái này gọi là tốt?" Lăng Tử Kỳ cuối cùng không còn kiên nhẫn, nụ cười biến mất, thậm chí mất khống chế nắm lấy bàn tay cô đang để trên bàn, giọng nói nghiêm túc mang cả sự lạnh lùng: “Tô Hiểu Mộc, có thể nói cho anh biết được không, rốt cuộc em đang suy nghĩ gì?”
Góp nhặt một đống tin tức của người kia, lại muốn làm cái gì?
Tô Hiểu Mộc khẽ nhếch miệng lên, vẻ mặt có chút kinh hoảng vì bị nhìn thấu, dùng sức rút tay về được, vội vã đứng dậy nói: “Em... em đi toilet một chút”. Tiếng giày cao gót vang vọng tiến về phía cửa, bóng lưng của cô hiện vẻ chạy trối chết.
Lăng Từ Kỳ cũng không tức giận, nhưng trái tim đập mạnh và loạn nhịp, nhìn chằm chằm vào năm ngón tay trống rỗng kia, phía trên như còn lưu lại nhiệt độ của cô, sau đó chậm rã nắm chặt lại, nhưng không bắt được bất cứ cái gì.
Anh tự nói với chính mình: “Tô Hiểu Mộc...tại sao trên đời lại còn một cô gái ngu ngốc như em?”
Ở phía toilet bên kia, Tô Hiểu Mộc rõ ràng đang đi rất gấp, rồi ở chỗ khúc quanh chợt dừng lại, thậm chí giấu mình ở cột đá cẩm thạch phía sau.
Cách đó không xa, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Cảnh Diễn rơi vào tầm mắt cô, mãi cho đến khi anh lên xe rời đi trước mặt, cô mới từng chút một lấy lại được hơi thở của mình. Từ khi bọn họ chia tay, cô cố hết sức tránh xa mọi trường hợp có thể gặp mặt anh, cho nên hai người cũng chưa gặp lại, thỉnh thoảng có nhìn thấy vài lần, nhưng chỉ có cô thấy anh, không ngờ hôm nay sút nữa thì đi lướt qua nhau.
Đây là ý trời sao?
Cô vỗ nước lạnh vào mặt, cảm giác lạnh lẽo có thể trả lại lý trí cho cô. Cô nhìn mình trong gương, nhiều buổi tối không ngủ yên, đáy mắt cô đã có quầng thâm, gương mặt khô gầy không một chút huyết sắc, nhìn thật tang thương.
Tử Kỳ hỏi cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì, thật ra thì cô còn có thể nghĩ cái gì? Từ khi Cảnh Diễn bước vào thế giới của cô, mọi việc đã không còn do cô có thể quyết định.
Trong những đêm cô chợt tỉnh giấc, những ký ức kia lại ùa về, một ý tưởng điên khùng bắt đầu hành hạ thần kinh của cô, một lần lại một lần, không biết bao nhiêu lần. Nếu như cô thật sự sẽ chết, như vậy xin cho phép cô ích kỷ một lần, cho anh biết sự tồn tại của tiểu Nghiêu, cho anh biết cô vẫn muốn thuộc về anh, nếu như ông trời có mắt , nếu như có thể, vậy hãy để cho anh cũng yêu cô.
Mặc dù cơ hội Cảnh Diễn yêu Tô Hiểu Mộc có lẽ chỉ là một con số lẻ.
Tô Hiểu Mộc tự giễu lắc đầu một cái, lau sạch sẽ khuôn mặt đọng nước, đẩy cửa đi ra ngoài, liền thấy Lăng Tử Kỳ tựa vào chỗ cô vừa đứng ban nãy mà chờ cô. Cô vốn là còn chút thấp thỏm, nhưng Lăng Tử Kỳ nhìn cô thoải mái cười cười, săn sóc mà đem áo khoác trên tay choàng ở trên vai cô: "Làm sao em lâu như vậy mới ra ngoài? Anh đã thanh toán xong, trời chiều rồi, anh đưa em trở về, sớm nghỉ ngơi một chút."
"Được." Tô Hiểu Mộc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh không để trong lòng tình huống lúng túng vừa rồi.
Kỹ thuật của lái xe Lăng Tử Lỳ rất tốt, tốc độ nhanh lại ổn định, không lâu lắm đã đến dưới lầu chỗ ở của Tô Hiểu Mộc, cô xuống xe, khom lưng nói gặp lại, lại phát hiện anh tắt máy, cũng đi theo ra ngoài, bình tĩnh nói: “Em lên nhà hay lại ở trong thang máy té xỉu? Anh không yên lòng, để anh tiễn em lên nhà”.
Một khi liên quantới bệnh của cô, lập trường thầy thuốc của anh rất kiên định, cô không ngăn cản được.
Trong thang máy rất an tĩnh, hôm nay bọn họ, giống như thiếu một chút gì, Tô Hiểu Mộc nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nghĩ đến một thích hợp từ — tự tại, bọn họ chợt trở nên không được tự nhiên rồi, cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh, càng sợ anh lại hỏi mình về những điều đó.
Vừa vào cửa, là có thể thấy tấm áp-phích hình Tô Hiểu Mộc cùng tiểu Nghiêu phóng to, nhà của cô không phải rất lớn, lại bố trí được đủ ấm áp, tất cả trang trí đều là cô tự mình thiết kế.
Lăng Tử Kỳ nhìn nụ cười sáng lạn của cô trong hình, trong nháy mắt có một chút thất thần.
Tô Hiểu Mộc đi vào phòng bếp, hỏi "Anh uống chút gì không?"
Lăng Tử Kỳ lắc đầu một cái, thay cô mở ra một cánh cửa sổ thông giótầng cao của tòa nhà ban đêm gió thật lớn, thổi rối loạn tóc của anh, anh lẳng lặng nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Hiểu Mộc, em suy nghĩ thêm một chút đề nghị của anh, nếu như em sợ nơi xa lạ không thích ứng, anh có thể đi cùng em."
Lăng Tử Kỳ thời điểm mặc áo thầy thuốc luôn cẩn thận tỉ mỉ, tan việc lại trở nên bất cần đời, làm cho người ta nhìn không ra bản chất của anh rốt cuộc là cái gì, Tô Hiểu Mộc ngày trước liền tố cáo anh là người hai mặt,anh còn hài hước đáp trả cô một câu, em nói thật đúng, anh là chòm sao Song Tử đấy.
Nhưng anh gần đây có chút nghiêm túc, cho nên Tô Hiểu Mộc nghĩ làm bộ như không có chuyện lạ cũng không được, cô cười cười: "Tiểu Nghiêu còn phải đi học, em không đi được, về phần bệnh của em, về sau chú ý một chút là được, anh không cần quá lo lắng, nhiều năm như vậy cũng vẫn sống tốt phải không?"
"Em là không đi được, chứ không phải là không muốn đi?" Anh mím môi, lại đến gần cô một bước, ánh mắt thâm thúy đốt người, dưới ánh đèn phòng bếp gương mặt của anh hơi ửng hồng, trên người còn mang theo mùi hương rượu đỏ thoang thoảng. Anh không cho cô cơ hội phản bác, nói tiếp, "Em hy sinh tất cả, người kia sẽ quý trọng sao? Đáng giá không?" Anh không rõ ràng lắm cô và Cảnh Diễn đã xảy ra chuyện gì, phải nói cơ hồ không ai biết cha tiểu Nghiêu là người nào, ngay cả anh cũng là trong lúc vô tình biết, cũng chỉ biết, anh ta đã từng là của cô.
Vết sẹo chưa bao giờ khép lại vô tình bị anh vạch trần, Tô Hiểu Mộc có chút thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn anh: "Em không cần bất luận kẻ nào quý trọng. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Một nụ hôn bất chợt.
Lăng Tử Kỳ vây cô lại ở bồn rửa tay, ôm chiếc eo mềm mại mảnh mai của cô, dịu dàng, lại thâm sâu mà hôn.
Tô Hiểu Mộc phản xạ dùng lực mạnh đẩyanh ra, khó có thể tin điều vừa xảy ra, môi lạnh lẽo mất đi màu sắc: "Tử Kỳ! Anh điên rồi phải không?"
Lăng Tử Kỳ giống như không nghe thấy, trong mắt có chút mất mát, sau đó cười khổ lẩm bẩm: "Hiểu Mộc, em thương anh ta, anh ta sẽ yêu em sao?" Vậy anh yêu em, em sẽ yêu anh sao?
Bị đâm trúng tử huyệt, cô rất nhanh cho anh một câu trả lời chắc chắn, cũng là một kích trí mạng: "Vậy thì thế nào? Cho dù anh ấy không yêu em, em cũng sẽ không yêu anh!" Những lời nói như vậy đột ngột bật ra không kịp suy nghĩ, tiếp đến là khoảnh khắc trống không.
Lăng Tử Kỳ ngẩn ra, tay đặt ở trên eo cô, từ từ, chậm rãi buông ra, một hồi lâu sau, vẻ mặt của anh đã biến thành chưa bao giờ mất bình tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút, giọng nói cũng lạnh nhạt xuống: "Đã muộn rồi, anh về." Sau đó nghiêm mặt, xoay người đi tới cửa.
Chờ Tô Hiểu mộc ý thức được những lời nói của mình làm tổn thương anh như thế nào thì cô cái gì cũng không kịp suy nghĩ chạy ra ngoài, trong đầu xông lên những hình ảnh đã qua, thời điểm tiểu Nghiêu sốt cao không hết là Tử Kỳ ngày đêm ở cùng với cô, khi cô bận việc ở nước ngoài họp phụ huynh là anh thay cô có mặt, thời điểm ngày lễ anh luôn nhín chút thời gian đến cùng bọn họ, càng không cần phải nói cô phát bệnh như vậy anh sẽ bỏ lại công việc vì cô bận trước bận sau. . . . . . Còn có rất nhiều rất nhiều, nhiều năm như vậy rồi, vẫn là anh.
Tại sao cô có thể làm tổn thương anh như vậy?
Nước mắt hối hận rơi như mưa, làm mặt cô trở nên nhếch nhác.
"Tử Kỳ. . . . . ." Trước cửa thang máy cô chặn anh lại, lại hèn nhát không dám đến gần một bước.
Lăng Tử kỳ dừng lại, nhưng không quay đầu.
Nhìn bóng lưng kháng cự của anh, Tô Hiểu Mộc khổ sở trong lòng, đem chính mình mắng 1000 lần, một vạn lần, cắn chặt môi mang theo tiếng khóc giải thích: "Tử Kỳ, thật xin lỗi, mới vừa rồi em nhất thời xúc động. . . . . ." Nhưng lời của cô vẫn chưa thể nói xong, thang máy đã hạ xuống, cửa mở ra, Lăng Tử Kỳ thật nhanh chạy vào bên trong, trong mắt cô mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy gò má lạnh lẽo của anh.
Trước khi cửa thang máy khép lại, anh hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Hiểu Mộc, nên nói xin lỗi là anh, tối nay anh có chút say."
Mà em chỉ là, để cho anh tỉnh táo lại.
Không gian nho nhỏ bên trong xe chỉ còn lại âm nhạc, trong nháy mắt hoàn toàn rơi vào yên lặng.
Lăng Tử Kỳ liếc mắt nhìn qua, sắc mặt Tô Hiểu Mộc hơi trắng bệch, tóc dài phía sau ót hơi rối, mang theo nét dịu dàng, nhu hòa, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía trước như đang suy nghĩ điều gì.
Năm tháng không làm thay đổi nhiều đường nét trên khuôn mặt cô. Anh không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, tuy cô mới hai mươi tuổi, nhưng cô đã có một đứa con. Lão sư Phương lúc hấp hối có căn dặn anh rằng: “Tử Kỳ à, Hiểu Mộc là một cô gái kiên cường, sau này cậu hãy thay tôi giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.”
Anh đối với cô, ban đầu chỉ là trách nhiệm với lời nhờ cậy của người thầy, vậy bây giờ, là vì điều gì? Anh yên lặng dời tầm mắt, hướng ánh mắt vô hồn ngoài cửa xe, cho đến khi dòng xe dài từ từ dãn ra, phía sau vang lên những tiếng còi dồn dập, anh mới khởi động xe từ từ rời đi.
Sau đó, đến khi bọn họ thưởng thức xong bữa ăn Pháp cầu kỳ thì đã là chín giờ tối. Tô Hiểu Mộc thư thái thưởng thức ly rượu sau bữa ăn, Lăng Tử Kỳ không biết từ đâu đưa đến một quyển sách ảnh, nhẹ nhàng để trước mặt cô.
Tô Hiểu Mộc sững sờ, ngẩng đầu lên, hỏi anh: "Đây là cái gì?"
“Trước hết em hãy xem một chút đã”. Nét mặt Lăng Tử Kỳ có chút trẻ con, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt nói: “Có một câu quản cáo nói như thế nào nhỉ? A, là như thế này, “Luôn có một người thích”.”
Mở sách ảnh ra, những bức ảnh phong cảnh tinh xảo liền đập vào mắt, một quyển sách nho nhỏ, nhưng thế giới bên trong lại thật rộng lớn, thậm chí giới thiệu cận kẽ những thành phố du lịch nổi tiếng trên thế giới, giới thiệu chi tiết về thời trang, ẩm thực, khách sạn, toàn bộ đều có bên trong.
Tô Hiểu Mộc kinh ngạc nhìn quyển sách, trong mắt hơi hoảng hốt, biết rõ còn cố ý hỏi: “Anh cho em cái này làm gì? Em không đi du lịch!”
Lăng Tử Kỳ không cho cô trốn tránh, ánh mắt nghiêm túc cẩn thậm liếc nhìn cô: “Thay đổi hoàn cảnh sống trong một thời gian ngắn, đối với người bệnh rất tốt”.
Tô Hiểu Mộc đem quyển sách giới thiệu đẩy trở về, tránh ánh mắt của anh rồi nói: “Việc này không cần thiết... em hiện tại rất tốt”.
"Tốt? Đầu mùa xuân đến bây giờ em đã phát bệnh ba lần rồi, cái này gọi là tốt?" Lăng Tử Kỳ cuối cùng không còn kiên nhẫn, nụ cười biến mất, thậm chí mất khống chế nắm lấy bàn tay cô đang để trên bàn, giọng nói nghiêm túc mang cả sự lạnh lùng: “Tô Hiểu Mộc, có thể nói cho anh biết được không, rốt cuộc em đang suy nghĩ gì?”
Góp nhặt một đống tin tức của người kia, lại muốn làm cái gì?
Tô Hiểu Mộc khẽ nhếch miệng lên, vẻ mặt có chút kinh hoảng vì bị nhìn thấu, dùng sức rút tay về được, vội vã đứng dậy nói: “Em... em đi toilet một chút”. Tiếng giày cao gót vang vọng tiến về phía cửa, bóng lưng của cô hiện vẻ chạy trối chết.
Lăng Từ Kỳ cũng không tức giận, nhưng trái tim đập mạnh và loạn nhịp, nhìn chằm chằm vào năm ngón tay trống rỗng kia, phía trên như còn lưu lại nhiệt độ của cô, sau đó chậm rã nắm chặt lại, nhưng không bắt được bất cứ cái gì.
Anh tự nói với chính mình: “Tô Hiểu Mộc...tại sao trên đời lại còn một cô gái ngu ngốc như em?”
Ở phía toilet bên kia, Tô Hiểu Mộc rõ ràng đang đi rất gấp, rồi ở chỗ khúc quanh chợt dừng lại, thậm chí giấu mình ở cột đá cẩm thạch phía sau.
Cách đó không xa, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Cảnh Diễn rơi vào tầm mắt cô, mãi cho đến khi anh lên xe rời đi trước mặt, cô mới từng chút một lấy lại được hơi thở của mình. Từ khi bọn họ chia tay, cô cố hết sức tránh xa mọi trường hợp có thể gặp mặt anh, cho nên hai người cũng chưa gặp lại, thỉnh thoảng có nhìn thấy vài lần, nhưng chỉ có cô thấy anh, không ngờ hôm nay sút nữa thì đi lướt qua nhau.
Đây là ý trời sao?
Cô vỗ nước lạnh vào mặt, cảm giác lạnh lẽo có thể trả lại lý trí cho cô. Cô nhìn mình trong gương, nhiều buổi tối không ngủ yên, đáy mắt cô đã có quầng thâm, gương mặt khô gầy không một chút huyết sắc, nhìn thật tang thương.
Tử Kỳ hỏi cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì, thật ra thì cô còn có thể nghĩ cái gì? Từ khi Cảnh Diễn bước vào thế giới của cô, mọi việc đã không còn do cô có thể quyết định.
Trong những đêm cô chợt tỉnh giấc, những ký ức kia lại ùa về, một ý tưởng điên khùng bắt đầu hành hạ thần kinh của cô, một lần lại một lần, không biết bao nhiêu lần. Nếu như cô thật sự sẽ chết, như vậy xin cho phép cô ích kỷ một lần, cho anh biết sự tồn tại của tiểu Nghiêu, cho anh biết cô vẫn muốn thuộc về anh, nếu như ông trời có mắt , nếu như có thể, vậy hãy để cho anh cũng yêu cô.
Mặc dù cơ hội Cảnh Diễn yêu Tô Hiểu Mộc có lẽ chỉ là một con số lẻ.
Tô Hiểu Mộc tự giễu lắc đầu một cái, lau sạch sẽ khuôn mặt đọng nước, đẩy cửa đi ra ngoài, liền thấy Lăng Tử Kỳ tựa vào chỗ cô vừa đứng ban nãy mà chờ cô. Cô vốn là còn chút thấp thỏm, nhưng Lăng Tử Kỳ nhìn cô thoải mái cười cười, săn sóc mà đem áo khoác trên tay choàng ở trên vai cô: "Làm sao em lâu như vậy mới ra ngoài? Anh đã thanh toán xong, trời chiều rồi, anh đưa em trở về, sớm nghỉ ngơi một chút."
"Được." Tô Hiểu Mộc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh không để trong lòng tình huống lúng túng vừa rồi.
Kỹ thuật của lái xe Lăng Tử Lỳ rất tốt, tốc độ nhanh lại ổn định, không lâu lắm đã đến dưới lầu chỗ ở của Tô Hiểu Mộc, cô xuống xe, khom lưng nói gặp lại, lại phát hiện anh tắt máy, cũng đi theo ra ngoài, bình tĩnh nói: “Em lên nhà hay lại ở trong thang máy té xỉu? Anh không yên lòng, để anh tiễn em lên nhà”.
Một khi liên quantới bệnh của cô, lập trường thầy thuốc của anh rất kiên định, cô không ngăn cản được.
Trong thang máy rất an tĩnh, hôm nay bọn họ, giống như thiếu một chút gì, Tô Hiểu Mộc nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nghĩ đến một thích hợp từ — tự tại, bọn họ chợt trở nên không được tự nhiên rồi, cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh, càng sợ anh lại hỏi mình về những điều đó.
Vừa vào cửa, là có thể thấy tấm áp-phích hình Tô Hiểu Mộc cùng tiểu Nghiêu phóng to, nhà của cô không phải rất lớn, lại bố trí được đủ ấm áp, tất cả trang trí đều là cô tự mình thiết kế.
Lăng Tử Kỳ nhìn nụ cười sáng lạn của cô trong hình, trong nháy mắt có một chút thất thần.
Tô Hiểu Mộc đi vào phòng bếp, hỏi "Anh uống chút gì không?"
Lăng Tử Kỳ lắc đầu một cái, thay cô mở ra một cánh cửa sổ thông giótầng cao của tòa nhà ban đêm gió thật lớn, thổi rối loạn tóc của anh, anh lẳng lặng nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Hiểu Mộc, em suy nghĩ thêm một chút đề nghị của anh, nếu như em sợ nơi xa lạ không thích ứng, anh có thể đi cùng em."
Lăng Tử Kỳ thời điểm mặc áo thầy thuốc luôn cẩn thận tỉ mỉ, tan việc lại trở nên bất cần đời, làm cho người ta nhìn không ra bản chất của anh rốt cuộc là cái gì, Tô Hiểu Mộc ngày trước liền tố cáo anh là người hai mặt,anh còn hài hước đáp trả cô một câu, em nói thật đúng, anh là chòm sao Song Tử đấy.
Nhưng anh gần đây có chút nghiêm túc, cho nên Tô Hiểu Mộc nghĩ làm bộ như không có chuyện lạ cũng không được, cô cười cười: "Tiểu Nghiêu còn phải đi học, em không đi được, về phần bệnh của em, về sau chú ý một chút là được, anh không cần quá lo lắng, nhiều năm như vậy cũng vẫn sống tốt phải không?"
"Em là không đi được, chứ không phải là không muốn đi?" Anh mím môi, lại đến gần cô một bước, ánh mắt thâm thúy đốt người, dưới ánh đèn phòng bếp gương mặt của anh hơi ửng hồng, trên người còn mang theo mùi hương rượu đỏ thoang thoảng. Anh không cho cô cơ hội phản bác, nói tiếp, "Em hy sinh tất cả, người kia sẽ quý trọng sao? Đáng giá không?" Anh không rõ ràng lắm cô và Cảnh Diễn đã xảy ra chuyện gì, phải nói cơ hồ không ai biết cha tiểu Nghiêu là người nào, ngay cả anh cũng là trong lúc vô tình biết, cũng chỉ biết, anh ta đã từng là của cô.
Vết sẹo chưa bao giờ khép lại vô tình bị anh vạch trần, Tô Hiểu Mộc có chút thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn anh: "Em không cần bất luận kẻ nào quý trọng. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Một nụ hôn bất chợt.
Lăng Tử Kỳ vây cô lại ở bồn rửa tay, ôm chiếc eo mềm mại mảnh mai của cô, dịu dàng, lại thâm sâu mà hôn.
Tô Hiểu Mộc phản xạ dùng lực mạnh đẩyanh ra, khó có thể tin điều vừa xảy ra, môi lạnh lẽo mất đi màu sắc: "Tử Kỳ! Anh điên rồi phải không?"
Lăng Tử Kỳ giống như không nghe thấy, trong mắt có chút mất mát, sau đó cười khổ lẩm bẩm: "Hiểu Mộc, em thương anh ta, anh ta sẽ yêu em sao?" Vậy anh yêu em, em sẽ yêu anh sao?
Bị đâm trúng tử huyệt, cô rất nhanh cho anh một câu trả lời chắc chắn, cũng là một kích trí mạng: "Vậy thì thế nào? Cho dù anh ấy không yêu em, em cũng sẽ không yêu anh!" Những lời nói như vậy đột ngột bật ra không kịp suy nghĩ, tiếp đến là khoảnh khắc trống không.
Lăng Tử Kỳ ngẩn ra, tay đặt ở trên eo cô, từ từ, chậm rãi buông ra, một hồi lâu sau, vẻ mặt của anh đã biến thành chưa bao giờ mất bình tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút, giọng nói cũng lạnh nhạt xuống: "Đã muộn rồi, anh về." Sau đó nghiêm mặt, xoay người đi tới cửa.
Chờ Tô Hiểu mộc ý thức được những lời nói của mình làm tổn thương anh như thế nào thì cô cái gì cũng không kịp suy nghĩ chạy ra ngoài, trong đầu xông lên những hình ảnh đã qua, thời điểm tiểu Nghiêu sốt cao không hết là Tử Kỳ ngày đêm ở cùng với cô, khi cô bận việc ở nước ngoài họp phụ huynh là anh thay cô có mặt, thời điểm ngày lễ anh luôn nhín chút thời gian đến cùng bọn họ, càng không cần phải nói cô phát bệnh như vậy anh sẽ bỏ lại công việc vì cô bận trước bận sau. . . . . . Còn có rất nhiều rất nhiều, nhiều năm như vậy rồi, vẫn là anh.
Tại sao cô có thể làm tổn thương anh như vậy?
Nước mắt hối hận rơi như mưa, làm mặt cô trở nên nhếch nhác.
"Tử Kỳ. . . . . ." Trước cửa thang máy cô chặn anh lại, lại hèn nhát không dám đến gần một bước.
Lăng Tử kỳ dừng lại, nhưng không quay đầu.
Nhìn bóng lưng kháng cự của anh, Tô Hiểu Mộc khổ sở trong lòng, đem chính mình mắng 1000 lần, một vạn lần, cắn chặt môi mang theo tiếng khóc giải thích: "Tử Kỳ, thật xin lỗi, mới vừa rồi em nhất thời xúc động. . . . . ." Nhưng lời của cô vẫn chưa thể nói xong, thang máy đã hạ xuống, cửa mở ra, Lăng Tử Kỳ thật nhanh chạy vào bên trong, trong mắt cô mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy gò má lạnh lẽo của anh.
Trước khi cửa thang máy khép lại, anh hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Hiểu Mộc, nên nói xin lỗi là anh, tối nay anh có chút say."
Mà em chỉ là, để cho anh tỉnh táo lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook