Bất Chấp Tất Cả
-
Chương 28: Chuyện cũ
Dường như trở về quá khứ, Cảnh Diễn không tự chủ đã bước đến gần Tần Trăn, nhưng rất nhanh anh lại khắc chế mình, anh có thể giúp cô, lại không thể đồng tình với cô, cô phải dựa vào chính mình lần nữa đứng lên, cũng như bác sĩ Lục nói, một khi cô đã ỷ lại vào người khác, thì vĩnh viễn không thể hồi phục được .
Vì vậy anh nắm chặt tay, mặt không thay đổi hỏi: "Đạt Đạt, nói với anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, được chứ?"
Nhưng Tần Trăn hết sức kháng cự mà lắc lắc đầu, cứ khóc mãi, giống như mình là một con thú nhỏ bị người vô tình vứt bỏ, đáng thương đến đau lòng người.
Sắc mặt Cảnh Diễn càng thêm tối tăm rồi, mang theo đè nén tức giận, người ngoài nói anh lật tay làm mây úp tay làm mưa cơ hồ không có gì làm không được, nhưng vào giờ khắc này anh lại phát hiện mình cái gì cũng không làm được, chỉ có trầm mặc ở cùng cô, cho đến khi cô khóc mệt chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Gương mặt lạnh lùng của anh ngày càng nhíu chặt, giống như quá khứ xuyên thấu khi6ng gian hiện lên trước mặt.
Ban đầu mẹ anh cũng không biết cha có người phụ nữ khác, nhưng thỉnh thoảng lúc dẫn anh ra ngoài sẽ hay gặp phải một cô gái giống như búp bê, mặc dù cha bảo anh phải chăm sóc cô ấy giống như em gái mình, nhưng anh vốn không phải người nhiệt tình, lúc đầu cũng không muốn chú ý đến, cô lại vẫn kiên nhẫn rủ anh cùng nhau chơi đùa, có được đồ gì tốt cũng chia cho anh một nửa, có lẽ là cha cố ý an bài, bọn họ vẫn học cùng trường, dần dần quen thuộc, dần dần thân cận.
Chờ đến lúc anh biết được mẹ của Đạt Đạt và cha anh có tình cảm với nhau, lúc ấy quan hệ giữa anh và Đạt Đạt đã rất tốt.
Anh đứng ở trước sô pha nhìn cô một lúc lâu, sau đó từ từ vươn tay dịu dàng bế cô trở về phòng.
Tình cảm của anh dành cho cô vẫn chưa dứt, là yêu thương cô, có lẽ không có những lời nói kia ràng buộc họ đã sớm đến với nhau, cô sẽ không thuộc về người khác, càng sẽ không nhếch nhác đến thế này, dĩ nhiên, tất cả chỉ là có lẽ, giống như cô nói, ai cũng không có biện pháp trở lại quá khứ, bọn họ cuối cùng đã bỏ lỡ.
Nhưng cho dù làm anh, anh cũng không thể mặc kệ cô, đó là duyên tình từ thời niên thiếu.
Phương Mẫn Chi đến vào lúc hơn bảy giờ tối, nhưng không ngờ, đi cùng còn có Cảnh Việt, cha của Cảnh Diễn. Phương Mẫn Chi bởi vì lo lắng con gái, rất gấp gáp, vừa đến khách sạn liền vọt vào phòng của Tần Trăn, cũng không biết đã nói những gì, vẫn chưa hề đi ra, đã ở lại thật lâu, mà ngoài này hai cha con bốn mắt nhìn nhau, lại trầm mặc không nói gì. Lần gần nhất bọn họ gặp nhau là ngày giỗ vào hai năm trước của mẹ Cảnh Diễn, hai cha con tính tình rất giống nhau, cũng kín kẽ ít nói, vừa không phải là người lộ tâm tình trên mặt, cho nên mặc dù là cha con ruột thịt, quan hệ có lẽ còn xa cách hơn cả người ngoài.
Vốn là lúc gặp nhau, Cảnh Việt hơi nhếch môi ngồi xuống đối diện Cảnh Diễn, rất đột ngột hỏi: "A Diễn, đối với Đạt Đạt. . . . . . Con dự định làm sao bây giờ?"
Cảnh Diễn cười lạnh, vuốt vuốt điếu thuốc trong tay, tuỳ ý đáp lại: "Con làm sao là chuyện của con, hình như không có liên quan đến cha?"
Thật ra thì anh có hút thuốc, cái loại mùi vị đặc biệt đó có thể khiến cho anh tỉnh táo, nhưng thói quen này không biết đã dần biến mất từ lúc nào rồi.
Thái độ châm chọc của anh làm cho Cảnh Việt cảm thấy không vui, lạnh giọng quát lớn: "A Diễn, ta là cha con, con không thể nói chuyện đàng hoàng với cha được sao?" Lúc này sắc trời đã tối xuống, âm thanh của anh rất thấp, giống như mang theo màn đêm yên lặng, nhìn kỹ, cha con bọn họ có ngoại hình rất giống nhau, cũng kiên quyết và lạnh lùng, có thể tưởng tượng Cảnh Việt lúc tuổi còn trẻ cũng là người đàn ông mị hoặc khiến người ta yêu thích, nhưng hiện tại trên vầng trán thâm trầm hay đuôi mắt đã có nhiều nếp nhăn, mái tóc có điểm bạc trắng, rốt cuộc năm tháng không buông tha bất cứ ai.
"Tốt lắm." Cảnh Diễn lười biếng dựa vào phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn cha mình, giống như thông cảm hỏi, "Trước tiên không cần hỏi con làm thế nào? Không bằng cha dứt khoát một chút, trực tiếp nói cho con biết cha muốn con làm thế nào?"
Cảnh Việt ngớ ngẩn, có loại khó chịu bị người nhìn thấu xông lên đầu, nhíu lông mày hơi ngừng lại một chút mới nói: "Con cũng biết tình trạng của Đạt Đạt rất tệ, dì Phương của con cũng đang bị bệnh cấp tính, nếu như có thể con nên tận lực chăm sóc họ nhiều một chút đi, tốt nhất có thể. . . . . ."
"Tốt nhất có thể như thế nào?" Lời của ông chưa nói xong liền bị Cảnh Diễn lạnh giọng cắt đứt, giọng nói mang theo cứng rắn rõ ràng, "Cha yên tâm, chuyện của Đạt Đạt con sẽ mau chóng xử lý, nhưng là sẽ theo cách của con. Mặc dù cha có thể đã biết, nhưng con lại một lần nữa trịnh trọng nói cho cha, con đã kết hôn, con có vợ con, con không phải cha, vợ con cũng không phải là mẹ con, mà Đạt Đạt, càng sẽ không phải là dì Phương."
"Ngươi!" Cảnh Việt giận đến đột nhiên đứng lên, mắt nhìn chằm chằm con trai, ngón tay run rẩy chỉa thẳng vào anh, rốt cuộc nói không ra lời.
Không khí có chút ngột ngạt, kể từ khi biết Cảnh Việt thường không trở về nhà là bởi vì có người yêu khác, Cảnh Diễn đã không còn sung bái kính trọng cha như trước nữa, sau đó kể từ khi mẹ mất trước mắt mình, mỗi lần gặp mặt hoặc là không nói lời nào, hoặc là đối đáp bằng những lời lạnh lung đầy mùi thuốc súng.
Hiện tại nhiều năm về sau, Cảnh Diễn chợt phát hiện mình có thể hiểu tại sao mẹ hận Phương Mẫn Chi mà cũng hận luôn cả Đạt Đạt, bởi vì Phương Mẫn Chi chiếm người chồng mà mẹ yêu, mà Đạt Đạt cũng cướp luôn cả tình thương của người cha mà đáng ra con của mẹ phải nhận được. Thật rất châm chọc, năm đó Phương Mẫn Chi muốn ngăn cản anh và Đạt Đạt bên nhau, cho đến khi Đạt Đạt kết hôn, cha của anh cái gì cũng không hỏi, nhưng muốn anh rút lui, để cho anh yên tâm vứt bỏ, chỉ cần Phương Mẫn Chi vui vẻ, chỉ cần Đạt Đạt hạnh phúc là được, cuộc đời con trai ông trôi qua như thế nào dường như không liên quan đến ông. Mà nay xảy ra biến cố, cha anh suy tính trước tên vẫn là cảm nhận của hai người đó, hi vọng anh chăm sóc nhiều hơn, thậm chí có lẽ còn như anh đoán, cha của anh hi vọng anh lần nữa đón nhận Đạt Đạt.
Nhưng bất luận như thế nào, anh không bao giờ nữa còn là anh của năm đó nữa.
"Cậu yên tâm, sẽ không có chuyện như vậy." Cửa phòng bị đẩy ra, Phương Mẫn Chi từ bên trong đi ra, mặc dù sắc mặt đã mệt mỏi, nhưng nàng còn là vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, ánh mắt có chút ảm đạm dừng trên người Cảnh Việt mấy giây, "Có thể để cho em cùng cậu ấy nói chuyện riêng một chút không?"
Cảnh Việt chần chờ một chút, nhìn vào ánh mắt của bà sau đó mới gật gật đầu mà nói: "anh tới nhà ăn chờ em trước.....em. . . . . . Nói xong xuống ăn chút gì đi."
Phương Mẫn Chi nhìn bóng lưng mất hồn của Cảnh Việt, đã sắp sáu mươi tuổi nhưng không có dáng vẻ lung hơi còng của người già, giống như lúc tuổi còn trẻ cao lớn thong dong như vậy, vô luận mình cự tuyệt bao nhiêu lần, nói qua bao nhiêu lời khó nghe, ông luôn ở bên cạnh bà. Nhưng bà cùng Cảnh Việt, Cảnh Việt cùng Trần Tuệ Viện, con gái của bà cùng con ông, từng đoạn quan hệ nhìn như gắn kết nhau, rồi lại phá thành từng mảnh nhỏ.
Năm đó khi còn trẻ bà và Cảnh Việt cùng du học, như những người tha hương tìm được bạn tâm giao, bao nhiêu cảm giác xa lạ cứ từ từ góp lại, Cảnh Việt lại lớn hơn bà hai tuổi, rất chăm sóc bà, bọn họ rất nhanh chóng trở thành người yêu.
Bọn họ đang chuẩn bị muốn kết hôn, tuy nhiên bởi vì mẹ bà đến thăm bà lần đầu sau mấy năm du học đã phá huỷ tất cả, mẹ bà là người phụ nữ bảo thủ, luôn muốn môn đăng hộ đối, bà cũng không lo lắng, bởi vì Cảnh Việt cũng là con em thế gia, không những gia cảnh hạng nhất mà nhân phẩm còn tốt hơn. Nhưng khi mẹ bà biết được bối cảnh của Cảnh Việt thì nhất quyết phản đối hai người kết hôn, còn báo tin về nước, sau đó cha bà cũng không đồng ý hôn sự của hai người. Bà không hiểu càng không thể tiếp nhận, mà mẹ bà chỉ cho bà một câu trả lời hợp lý, không chỉ nhà họ không đồng ý, nếu như nhà họ Cảnh biết thân phận người ông đã qua đời của bà cũng sẽ không đồng ý. Bà nghe được như rơi vào trong sương mù, chỉ biết là lúc bà còn rất nhỏ, ông của bà đã qua đời trong biệt thự xinh đẹp trên đảo nhỏ.
Nhưng những chuyện ấy đã bị vùi lấp mấy chục năm, vẫn tưởng như không thể có chút ảnh hưởng nào.
Như mẹ bà đã đoán, gia đình Cảnh Việt cũng hết sức phản đối hôn sự của bọn họ, phản ứng thậm chí còn kịch liệt hơn, còn ép buộc Cảnh Việt lập tức trở về nước, cắt đứt tất cả liên lạc với nhà họ Phương. Mà hai đại gia tộc đều dùng hết mọi phương pháp ngăn cản bọn họ ở bên nhau, còn cánh chim chưa cứng cáp của chính bọn họ lại kiên cường chống chọi với cơn bão táp này, nhưng cuối cùng dưới áp lực bị buộc phải tách ra, sau đó nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ mà kết hôn.
Chồng của bà là Tần Hạo Nhiên, từng là học sinh của cha bà, là người buôn đồ cổ rất ôn tồn nho nhã, giữa bọn họ mặc dù không có tình yêu, nhưng ông ấy đối với bà cực tốt. Mà Cảnh Việt, sau này bà nghe bạn học nói lại, ông cũng đã kết hôn với một cô gái dịu dàng tên Trần Tuệ Viện, hai nhà bọn họ một ở Bắc Kinh một ở Thượng Hải, lại có đạo đức gông xiềng trong người, đã rất lâu không liên lạc.
Lần nữa gặp mặt là ba năm sau.
Thân thể Hạo Nhiên cũng không tốt, bọn họ rất khó khăn mới có một đứa bé. Khi đó bà mang thai hơn tám tháng, vì việc buôn bán của Hạo Nhiên mà dọn đến Bắc Kinh, gặp lại Cảnh Việt trong một bữa tiệc. Bọn họ chào hỏi rất bình thản, nhưng dù sao cũng là đã từng là quan hệ người yêu oanh oanh liệt liệt, nói một chút cảm giác cũng không có là giả, cả hai chỉ có thể thổn thức bởi vì năm tháng mà người vật đã đổi dời.
Nhưng vợ của Cảnh Việt, Trần Tuệ Viện. . . . . . bà cho đến bây giờ vẫn nhớ dáng vẻ của bà ấy, mặc một bộ sườn xám tinh xảo, rất dịu dàng trang nhã, không biết từ nơi nào biết được chuyện cũ của bọn họ, yêu cầu bà cắt đứt tất cả liên lạc với Cảnh Việt, khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Hai người xô đẩy nhau làm bà trượt chân mà sinh non, sau đó xuất hiện rong huyết, dạo một vòng quỷ môn quan, may mà bà và đứa bé cuối cùng cũng không sao.
Từ đó thân thể bà ấy rất suy yếu, đã không còn sức lực xen vào chuyện giữa Cảnh Việt và Trần Tuệ Viện nữa, nhưng cũng mơ hồ biết bọn họ cũng có một đứa con trai, nhưng quan hệ giữa họ ngày càng không tốt.
Trở lại bây giờ.
Lớn tuổi, những quá khứ kia đã rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ Đạt Đạt không đủ tháng, thân thể rất nhỏ bé, mà Hạo Nhiên lại đột ngột ra đi, bà lập tức mất đi trụ cột vững chắc nhất, từ đó Cảnh Việt một mực yên lặng bên cạnh chăm sóc bà, còn xem Đạt Đạt như con gái mình mà yêu thương, điểm này làm cho bà cảm động cũng cảm kích, sau đó ông lại nói muốn ly hôn vợ rồi kết hôn với bà, khi đó ông đã nắm giữ quyền lực gia tộc, nhưng bà không đồng ý, còn mấy lần dọn nhà tránh né ông, ông trọng tình, bà lại thuỷ chung gìn giữ ranh giới cuối cùng của đạo đức.
Đêm mùa thu mang theo lạnh lẽo, Phương Mẫn Chi khép chặt lại áo khoác của mình, chậm rãi thở dài, đi tới ngồi xuống chỗ cách anh không gần cũng không xa, dịu dàng nói: "Mặc kệ cậu có tin hay không, tôi và cha cậu từ lúc chia tay khi còn trẻ đến khi mẹ cậu qua đời, chúng tôi cũng không ở cùng nhau, hiện tại. . . . . . Cũng chỉ là bạn già, cha cậu năm ngoía bị bệnh rất nặng, thân thể nhìn cường tráng, nhưng thật ra đã không bằng lúc trước rất nhiều, cậu và ông ấy. . . . . . Tôi thật sự hi vọng quan hệ cha con hai người hoà thuận một chút."
"Quan hệ của các người không cần sự đồng tình cùng chấp nhận của tôi, cho nên cho dù hiện tại bà lấy thân phận trưởng bối với tôi, cũng xin đừng xem như là mẹ tôi mà khuyên nhủ tôi, như vậy đối với mẹ tôi là một loại vũ nhục."
"Thật xin lỗi, là tôi vượt khuôn rồi." Phương Mẫn Chi có chút khó chịu cười cười, "Tôi còn muốn cám ơn cậu giúp tôi chăm sóc Đạt Đạt, đứa nhỏ này mệnh khổ, nếu như năm đó tôi đồng ý chuyện hai người, có lẽ nó sẽ hạnh phúc hơn."
Cảnh Diễn nhàn nhạt cắt đứt lời bà: "Bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân Đạt Đạt ly hôn." Điều tra được chỉ đơn giản là tình cảm tan vỡ, có lẽ bởi vì thời gian eo hẹp, không đào sâu vào nội dung chính xác.
Phương Mẫn Chi xoa xoa mi tâm, không trả lời câu hỏi kia mà nói: "Trước khi mẹ cậu qua đời chúng tôi có gặp nhau một lần, bà ấy bảo tôi đáp ứng bà ấy, không cho cậu và Đạt Đạt ở bên nhau, nếu không bà ấy chết không nhắm mắt, tôi đã đồng ý."
Lý do này bà chôn torng lòng nhiều năm rồi, nhưng tất cả nguyên do đều tại đây, bà không thể không nói ra .
Mà Cảnh Diễn sau khi nghe được, sửng sốt một chút: "Là ý của mẹ tôi?"
Phương Mẫn chi gật đầu một cái: "Tôi vẫn cảm thấy áy náy với bà ấy, chỉ có thể đồng ý, nhưng bây giờ lại cảm thấy đó là hại Đạt Đạt, cậu so với A Vũ tốt hơn nhiều, thích hợp với Đạt Đạt hơn, nhưng đúng như như lời cậu nói, bây giờ nói những điều này có còn ý nghĩa gì? Đạt Đạt cũng đã trờ thành như vậy."
Bà dừng một chút, giống như đang nhớ lại, sau đó tiếp tục chậm rãi nói: "Ban đầu quan hệ bọn họ rất tốt, tính A Vũ cũng có thể chìu theo sự tuỳ hứng của Đạt Đạt, Đạt Đạt lúc đó rất vui vẻ hoạt bát, không muốn còn trẻ như vây mà phải có con, A Vũ cũng chẳng có ý kiến gì, nhưng nhà họ Trình rất truyền thống, A Vũ còn là con một, liền gây áp lực để hai đứa nhanh chóng sinh con. Có một lần Đạt Đạt theo đồng nghiệp đi thám hiểm Đại Hạp Cốc xảy ra chuyện, ngoài ý muốn bị sảy thai."
Cảnh Diễn mím môi, lẳng lặng nghe lời của bà.
"Lần này tính nó điềm đạm lại rất nhiều, nhưng rốt cuộc tổn hại thương thân thể, đợi đến khi nó muốn có con, vẫn không mang thai được, phương pháp gì cũng đều thử qua rồi, tìm rất nhiều thầy thuốc, uống thuốc, cúng bái, thậm chí thụ tinh ống nghiệm, toàn bộ đều thất bại. Nó kết hôn cùng A Vũ nhiều năm như vậy, nhà họ Trình không đợi kịp, dù giấu thề nào cũng không được, nhà họ Trình tách hai đứa ra, cũng bởi vì chuyện ngày hai đứa ngày ngày cãi nhau, tình cảm dù có tốt thế nào cũng không còn. Sau đó tôi không nói tiếp cậu cũng đoán được, Đạt Đạt bởi vì ly hôn chịu đả kích rất lớn, tinh thần hoảng loạn, cũng như biến thành người khác vậy, tôi chỉ có thể ngày ngày coi chừng nó, sau tôi càng ngày càng cảm thấy không ổn, khuyên nó đi bác sĩ, nó lại bình thường một thời gian thật dài, cho đến. . . . . . A Vũ tái hôn, nghe nói là có con mới cưới, nó khóc chừng mấy ngày, tâm tình liền bắt đầu lúc tốt lúc xấu, không nghĩ tới lần này lại còn gạt chúng tôi len lén chạy trở về, hi vọng không tạo thành phiền toái cho cậu, ai." Phương Mẫn Chi vô lực thở dài.
Cảnh Diễn trầm mặc thật lâu, tay nắm thành quyền, mở ra, cuối cùng mới bình thản nói: "Tôi đã liên lạc chuyên gi uy tín khoa thần kinh, nếu như bà cảm thấy thích hợp, ông ấy có thể tiến hành điều trị cho Đạt Đạt."
Phương Mẫn Chi cười cười, từ chối nói: "Tôi muốn dẫn nó về Mỹ, dù sao cũng sinh sống bên kia nhiều năm như vậy, hơn nữa cha cậu cũng an bài bác sĩ rất tốt, thật ra thì mấu chốt là Đạt Đạt không muốn rời đi, nó cần thời gain để chấp nhận thực tế."
"Nếu như vậy đối với bệnh tình cô ấy có lợi, tôi tôn trọng lựa chọn của bà, nếu như có cái gì tôi có thể giúp được một tay, cứ mở miệng, Đạt Đạt. . . . . . Cũng coi như là em gái của tôi."
"Cám ơn cậu."
"Không khách khí." Cảnh Diễn đứng lên, thuận tay cài lại nút tây trang, trong lúc lơ đãng nhớ lại Hiểu Mộc mấy ngày trước nhìn chằm chằm khuy áo của mình, anh sợ run một lúc lâu, chậm rãi nói, "Đã muộn rồi, tôi đi về trước, có chuyện gì có thể liên lạc với trợ lý của tôi, ta, ngày mai tôi trở lại thăm cô ấy."
"Không ăn bữa cơm với cha cậu à?"
Cảnh diễn xa cách nói: "Không được."
Phương Mẫn Chi mở miệng định khuyên nữa, cuối cùng nhịn được, bà không có lập trường.
Cảnh Diễn khi về đến nhà đã sắp mười một giờ.
Ngoài suy nghĩ là đèn phòng khách vẫn còn mở, Tô Hiểu Mộc cuộn thành một cuộn nhỏ trên ghế sô pha, trên người cũng không có đắp bất cứ thứ gì.
Cảnh Diễn căng thẳng trong lòng, có chút ảo não sao cô không thương tiếc thân thể mình như vậy, mím môi tắt TV, mới ôm lấy cô liền tỉnh, sau khi chà xát mặt mới nhìn rõ là anh, cô nhấc khóe miệng cười cười: "Ưmh, anh trở lại?"
"Tại sao không trở về phòng ngủ, có biết như vậy dễ cảm lạnh lắm không?" Anh cố ý lạnh giọng nói, nhưng sự quan tâm thế nào cũng không che đậy được.
"Chỉ là em chờ anh về nhà, chờ một chút liền ngủ mất rồi." Cô không che giấu chút nào tâm tình của mình, ôm chặt cổ của anh nói, "Em phải coi chừng anh."
Đổi lại trước kia, cô sẽ tìm một lý do khác, nhưng bây giờ cô chỉ nghĩ chính xác nơi này là nhà của anh, cô là vợ anh, cô đối với anh có dục vọng độc chiếm.
Chỉ là em chờ anh về nhà ——
Lòng Cảnh Diễn rối loạn cả một ngày rốt cuộc vì những lời này của cô mà an tĩnh trở lại.
Khó có lúc anh có thể cười lên rồi, dùng trán của mình thân mật đụng cô một cái: "Đứa ngốc."
Có một người phụ nữ ngu ngốc như thế này coi chừng mình, anh may mắn làm sao.
Vì vậy anh nắm chặt tay, mặt không thay đổi hỏi: "Đạt Đạt, nói với anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, được chứ?"
Nhưng Tần Trăn hết sức kháng cự mà lắc lắc đầu, cứ khóc mãi, giống như mình là một con thú nhỏ bị người vô tình vứt bỏ, đáng thương đến đau lòng người.
Sắc mặt Cảnh Diễn càng thêm tối tăm rồi, mang theo đè nén tức giận, người ngoài nói anh lật tay làm mây úp tay làm mưa cơ hồ không có gì làm không được, nhưng vào giờ khắc này anh lại phát hiện mình cái gì cũng không làm được, chỉ có trầm mặc ở cùng cô, cho đến khi cô khóc mệt chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Gương mặt lạnh lùng của anh ngày càng nhíu chặt, giống như quá khứ xuyên thấu khi6ng gian hiện lên trước mặt.
Ban đầu mẹ anh cũng không biết cha có người phụ nữ khác, nhưng thỉnh thoảng lúc dẫn anh ra ngoài sẽ hay gặp phải một cô gái giống như búp bê, mặc dù cha bảo anh phải chăm sóc cô ấy giống như em gái mình, nhưng anh vốn không phải người nhiệt tình, lúc đầu cũng không muốn chú ý đến, cô lại vẫn kiên nhẫn rủ anh cùng nhau chơi đùa, có được đồ gì tốt cũng chia cho anh một nửa, có lẽ là cha cố ý an bài, bọn họ vẫn học cùng trường, dần dần quen thuộc, dần dần thân cận.
Chờ đến lúc anh biết được mẹ của Đạt Đạt và cha anh có tình cảm với nhau, lúc ấy quan hệ giữa anh và Đạt Đạt đã rất tốt.
Anh đứng ở trước sô pha nhìn cô một lúc lâu, sau đó từ từ vươn tay dịu dàng bế cô trở về phòng.
Tình cảm của anh dành cho cô vẫn chưa dứt, là yêu thương cô, có lẽ không có những lời nói kia ràng buộc họ đã sớm đến với nhau, cô sẽ không thuộc về người khác, càng sẽ không nhếch nhác đến thế này, dĩ nhiên, tất cả chỉ là có lẽ, giống như cô nói, ai cũng không có biện pháp trở lại quá khứ, bọn họ cuối cùng đã bỏ lỡ.
Nhưng cho dù làm anh, anh cũng không thể mặc kệ cô, đó là duyên tình từ thời niên thiếu.
Phương Mẫn Chi đến vào lúc hơn bảy giờ tối, nhưng không ngờ, đi cùng còn có Cảnh Việt, cha của Cảnh Diễn. Phương Mẫn Chi bởi vì lo lắng con gái, rất gấp gáp, vừa đến khách sạn liền vọt vào phòng của Tần Trăn, cũng không biết đã nói những gì, vẫn chưa hề đi ra, đã ở lại thật lâu, mà ngoài này hai cha con bốn mắt nhìn nhau, lại trầm mặc không nói gì. Lần gần nhất bọn họ gặp nhau là ngày giỗ vào hai năm trước của mẹ Cảnh Diễn, hai cha con tính tình rất giống nhau, cũng kín kẽ ít nói, vừa không phải là người lộ tâm tình trên mặt, cho nên mặc dù là cha con ruột thịt, quan hệ có lẽ còn xa cách hơn cả người ngoài.
Vốn là lúc gặp nhau, Cảnh Việt hơi nhếch môi ngồi xuống đối diện Cảnh Diễn, rất đột ngột hỏi: "A Diễn, đối với Đạt Đạt. . . . . . Con dự định làm sao bây giờ?"
Cảnh Diễn cười lạnh, vuốt vuốt điếu thuốc trong tay, tuỳ ý đáp lại: "Con làm sao là chuyện của con, hình như không có liên quan đến cha?"
Thật ra thì anh có hút thuốc, cái loại mùi vị đặc biệt đó có thể khiến cho anh tỉnh táo, nhưng thói quen này không biết đã dần biến mất từ lúc nào rồi.
Thái độ châm chọc của anh làm cho Cảnh Việt cảm thấy không vui, lạnh giọng quát lớn: "A Diễn, ta là cha con, con không thể nói chuyện đàng hoàng với cha được sao?" Lúc này sắc trời đã tối xuống, âm thanh của anh rất thấp, giống như mang theo màn đêm yên lặng, nhìn kỹ, cha con bọn họ có ngoại hình rất giống nhau, cũng kiên quyết và lạnh lùng, có thể tưởng tượng Cảnh Việt lúc tuổi còn trẻ cũng là người đàn ông mị hoặc khiến người ta yêu thích, nhưng hiện tại trên vầng trán thâm trầm hay đuôi mắt đã có nhiều nếp nhăn, mái tóc có điểm bạc trắng, rốt cuộc năm tháng không buông tha bất cứ ai.
"Tốt lắm." Cảnh Diễn lười biếng dựa vào phía sau, ánh mắt sắc bén nhìn cha mình, giống như thông cảm hỏi, "Trước tiên không cần hỏi con làm thế nào? Không bằng cha dứt khoát một chút, trực tiếp nói cho con biết cha muốn con làm thế nào?"
Cảnh Việt ngớ ngẩn, có loại khó chịu bị người nhìn thấu xông lên đầu, nhíu lông mày hơi ngừng lại một chút mới nói: "Con cũng biết tình trạng của Đạt Đạt rất tệ, dì Phương của con cũng đang bị bệnh cấp tính, nếu như có thể con nên tận lực chăm sóc họ nhiều một chút đi, tốt nhất có thể. . . . . ."
"Tốt nhất có thể như thế nào?" Lời của ông chưa nói xong liền bị Cảnh Diễn lạnh giọng cắt đứt, giọng nói mang theo cứng rắn rõ ràng, "Cha yên tâm, chuyện của Đạt Đạt con sẽ mau chóng xử lý, nhưng là sẽ theo cách của con. Mặc dù cha có thể đã biết, nhưng con lại một lần nữa trịnh trọng nói cho cha, con đã kết hôn, con có vợ con, con không phải cha, vợ con cũng không phải là mẹ con, mà Đạt Đạt, càng sẽ không phải là dì Phương."
"Ngươi!" Cảnh Việt giận đến đột nhiên đứng lên, mắt nhìn chằm chằm con trai, ngón tay run rẩy chỉa thẳng vào anh, rốt cuộc nói không ra lời.
Không khí có chút ngột ngạt, kể từ khi biết Cảnh Việt thường không trở về nhà là bởi vì có người yêu khác, Cảnh Diễn đã không còn sung bái kính trọng cha như trước nữa, sau đó kể từ khi mẹ mất trước mắt mình, mỗi lần gặp mặt hoặc là không nói lời nào, hoặc là đối đáp bằng những lời lạnh lung đầy mùi thuốc súng.
Hiện tại nhiều năm về sau, Cảnh Diễn chợt phát hiện mình có thể hiểu tại sao mẹ hận Phương Mẫn Chi mà cũng hận luôn cả Đạt Đạt, bởi vì Phương Mẫn Chi chiếm người chồng mà mẹ yêu, mà Đạt Đạt cũng cướp luôn cả tình thương của người cha mà đáng ra con của mẹ phải nhận được. Thật rất châm chọc, năm đó Phương Mẫn Chi muốn ngăn cản anh và Đạt Đạt bên nhau, cho đến khi Đạt Đạt kết hôn, cha của anh cái gì cũng không hỏi, nhưng muốn anh rút lui, để cho anh yên tâm vứt bỏ, chỉ cần Phương Mẫn Chi vui vẻ, chỉ cần Đạt Đạt hạnh phúc là được, cuộc đời con trai ông trôi qua như thế nào dường như không liên quan đến ông. Mà nay xảy ra biến cố, cha anh suy tính trước tên vẫn là cảm nhận của hai người đó, hi vọng anh chăm sóc nhiều hơn, thậm chí có lẽ còn như anh đoán, cha của anh hi vọng anh lần nữa đón nhận Đạt Đạt.
Nhưng bất luận như thế nào, anh không bao giờ nữa còn là anh của năm đó nữa.
"Cậu yên tâm, sẽ không có chuyện như vậy." Cửa phòng bị đẩy ra, Phương Mẫn Chi từ bên trong đi ra, mặc dù sắc mặt đã mệt mỏi, nhưng nàng còn là vẫn miễn cưỡng lên tinh thần, ánh mắt có chút ảm đạm dừng trên người Cảnh Việt mấy giây, "Có thể để cho em cùng cậu ấy nói chuyện riêng một chút không?"
Cảnh Việt chần chờ một chút, nhìn vào ánh mắt của bà sau đó mới gật gật đầu mà nói: "anh tới nhà ăn chờ em trước.....em. . . . . . Nói xong xuống ăn chút gì đi."
Phương Mẫn Chi nhìn bóng lưng mất hồn của Cảnh Việt, đã sắp sáu mươi tuổi nhưng không có dáng vẻ lung hơi còng của người già, giống như lúc tuổi còn trẻ cao lớn thong dong như vậy, vô luận mình cự tuyệt bao nhiêu lần, nói qua bao nhiêu lời khó nghe, ông luôn ở bên cạnh bà. Nhưng bà cùng Cảnh Việt, Cảnh Việt cùng Trần Tuệ Viện, con gái của bà cùng con ông, từng đoạn quan hệ nhìn như gắn kết nhau, rồi lại phá thành từng mảnh nhỏ.
Năm đó khi còn trẻ bà và Cảnh Việt cùng du học, như những người tha hương tìm được bạn tâm giao, bao nhiêu cảm giác xa lạ cứ từ từ góp lại, Cảnh Việt lại lớn hơn bà hai tuổi, rất chăm sóc bà, bọn họ rất nhanh chóng trở thành người yêu.
Bọn họ đang chuẩn bị muốn kết hôn, tuy nhiên bởi vì mẹ bà đến thăm bà lần đầu sau mấy năm du học đã phá huỷ tất cả, mẹ bà là người phụ nữ bảo thủ, luôn muốn môn đăng hộ đối, bà cũng không lo lắng, bởi vì Cảnh Việt cũng là con em thế gia, không những gia cảnh hạng nhất mà nhân phẩm còn tốt hơn. Nhưng khi mẹ bà biết được bối cảnh của Cảnh Việt thì nhất quyết phản đối hai người kết hôn, còn báo tin về nước, sau đó cha bà cũng không đồng ý hôn sự của hai người. Bà không hiểu càng không thể tiếp nhận, mà mẹ bà chỉ cho bà một câu trả lời hợp lý, không chỉ nhà họ không đồng ý, nếu như nhà họ Cảnh biết thân phận người ông đã qua đời của bà cũng sẽ không đồng ý. Bà nghe được như rơi vào trong sương mù, chỉ biết là lúc bà còn rất nhỏ, ông của bà đã qua đời trong biệt thự xinh đẹp trên đảo nhỏ.
Nhưng những chuyện ấy đã bị vùi lấp mấy chục năm, vẫn tưởng như không thể có chút ảnh hưởng nào.
Như mẹ bà đã đoán, gia đình Cảnh Việt cũng hết sức phản đối hôn sự của bọn họ, phản ứng thậm chí còn kịch liệt hơn, còn ép buộc Cảnh Việt lập tức trở về nước, cắt đứt tất cả liên lạc với nhà họ Phương. Mà hai đại gia tộc đều dùng hết mọi phương pháp ngăn cản bọn họ ở bên nhau, còn cánh chim chưa cứng cáp của chính bọn họ lại kiên cường chống chọi với cơn bão táp này, nhưng cuối cùng dưới áp lực bị buộc phải tách ra, sau đó nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ mà kết hôn.
Chồng của bà là Tần Hạo Nhiên, từng là học sinh của cha bà, là người buôn đồ cổ rất ôn tồn nho nhã, giữa bọn họ mặc dù không có tình yêu, nhưng ông ấy đối với bà cực tốt. Mà Cảnh Việt, sau này bà nghe bạn học nói lại, ông cũng đã kết hôn với một cô gái dịu dàng tên Trần Tuệ Viện, hai nhà bọn họ một ở Bắc Kinh một ở Thượng Hải, lại có đạo đức gông xiềng trong người, đã rất lâu không liên lạc.
Lần nữa gặp mặt là ba năm sau.
Thân thể Hạo Nhiên cũng không tốt, bọn họ rất khó khăn mới có một đứa bé. Khi đó bà mang thai hơn tám tháng, vì việc buôn bán của Hạo Nhiên mà dọn đến Bắc Kinh, gặp lại Cảnh Việt trong một bữa tiệc. Bọn họ chào hỏi rất bình thản, nhưng dù sao cũng là đã từng là quan hệ người yêu oanh oanh liệt liệt, nói một chút cảm giác cũng không có là giả, cả hai chỉ có thể thổn thức bởi vì năm tháng mà người vật đã đổi dời.
Nhưng vợ của Cảnh Việt, Trần Tuệ Viện. . . . . . bà cho đến bây giờ vẫn nhớ dáng vẻ của bà ấy, mặc một bộ sườn xám tinh xảo, rất dịu dàng trang nhã, không biết từ nơi nào biết được chuyện cũ của bọn họ, yêu cầu bà cắt đứt tất cả liên lạc với Cảnh Việt, khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Hai người xô đẩy nhau làm bà trượt chân mà sinh non, sau đó xuất hiện rong huyết, dạo một vòng quỷ môn quan, may mà bà và đứa bé cuối cùng cũng không sao.
Từ đó thân thể bà ấy rất suy yếu, đã không còn sức lực xen vào chuyện giữa Cảnh Việt và Trần Tuệ Viện nữa, nhưng cũng mơ hồ biết bọn họ cũng có một đứa con trai, nhưng quan hệ giữa họ ngày càng không tốt.
Trở lại bây giờ.
Lớn tuổi, những quá khứ kia đã rất mơ hồ, chỉ nhớ rõ Đạt Đạt không đủ tháng, thân thể rất nhỏ bé, mà Hạo Nhiên lại đột ngột ra đi, bà lập tức mất đi trụ cột vững chắc nhất, từ đó Cảnh Việt một mực yên lặng bên cạnh chăm sóc bà, còn xem Đạt Đạt như con gái mình mà yêu thương, điểm này làm cho bà cảm động cũng cảm kích, sau đó ông lại nói muốn ly hôn vợ rồi kết hôn với bà, khi đó ông đã nắm giữ quyền lực gia tộc, nhưng bà không đồng ý, còn mấy lần dọn nhà tránh né ông, ông trọng tình, bà lại thuỷ chung gìn giữ ranh giới cuối cùng của đạo đức.
Đêm mùa thu mang theo lạnh lẽo, Phương Mẫn Chi khép chặt lại áo khoác của mình, chậm rãi thở dài, đi tới ngồi xuống chỗ cách anh không gần cũng không xa, dịu dàng nói: "Mặc kệ cậu có tin hay không, tôi và cha cậu từ lúc chia tay khi còn trẻ đến khi mẹ cậu qua đời, chúng tôi cũng không ở cùng nhau, hiện tại. . . . . . Cũng chỉ là bạn già, cha cậu năm ngoía bị bệnh rất nặng, thân thể nhìn cường tráng, nhưng thật ra đã không bằng lúc trước rất nhiều, cậu và ông ấy. . . . . . Tôi thật sự hi vọng quan hệ cha con hai người hoà thuận một chút."
"Quan hệ của các người không cần sự đồng tình cùng chấp nhận của tôi, cho nên cho dù hiện tại bà lấy thân phận trưởng bối với tôi, cũng xin đừng xem như là mẹ tôi mà khuyên nhủ tôi, như vậy đối với mẹ tôi là một loại vũ nhục."
"Thật xin lỗi, là tôi vượt khuôn rồi." Phương Mẫn Chi có chút khó chịu cười cười, "Tôi còn muốn cám ơn cậu giúp tôi chăm sóc Đạt Đạt, đứa nhỏ này mệnh khổ, nếu như năm đó tôi đồng ý chuyện hai người, có lẽ nó sẽ hạnh phúc hơn."
Cảnh Diễn nhàn nhạt cắt đứt lời bà: "Bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân Đạt Đạt ly hôn." Điều tra được chỉ đơn giản là tình cảm tan vỡ, có lẽ bởi vì thời gian eo hẹp, không đào sâu vào nội dung chính xác.
Phương Mẫn Chi xoa xoa mi tâm, không trả lời câu hỏi kia mà nói: "Trước khi mẹ cậu qua đời chúng tôi có gặp nhau một lần, bà ấy bảo tôi đáp ứng bà ấy, không cho cậu và Đạt Đạt ở bên nhau, nếu không bà ấy chết không nhắm mắt, tôi đã đồng ý."
Lý do này bà chôn torng lòng nhiều năm rồi, nhưng tất cả nguyên do đều tại đây, bà không thể không nói ra .
Mà Cảnh Diễn sau khi nghe được, sửng sốt một chút: "Là ý của mẹ tôi?"
Phương Mẫn chi gật đầu một cái: "Tôi vẫn cảm thấy áy náy với bà ấy, chỉ có thể đồng ý, nhưng bây giờ lại cảm thấy đó là hại Đạt Đạt, cậu so với A Vũ tốt hơn nhiều, thích hợp với Đạt Đạt hơn, nhưng đúng như như lời cậu nói, bây giờ nói những điều này có còn ý nghĩa gì? Đạt Đạt cũng đã trờ thành như vậy."
Bà dừng một chút, giống như đang nhớ lại, sau đó tiếp tục chậm rãi nói: "Ban đầu quan hệ bọn họ rất tốt, tính A Vũ cũng có thể chìu theo sự tuỳ hứng của Đạt Đạt, Đạt Đạt lúc đó rất vui vẻ hoạt bát, không muốn còn trẻ như vây mà phải có con, A Vũ cũng chẳng có ý kiến gì, nhưng nhà họ Trình rất truyền thống, A Vũ còn là con một, liền gây áp lực để hai đứa nhanh chóng sinh con. Có một lần Đạt Đạt theo đồng nghiệp đi thám hiểm Đại Hạp Cốc xảy ra chuyện, ngoài ý muốn bị sảy thai."
Cảnh Diễn mím môi, lẳng lặng nghe lời của bà.
"Lần này tính nó điềm đạm lại rất nhiều, nhưng rốt cuộc tổn hại thương thân thể, đợi đến khi nó muốn có con, vẫn không mang thai được, phương pháp gì cũng đều thử qua rồi, tìm rất nhiều thầy thuốc, uống thuốc, cúng bái, thậm chí thụ tinh ống nghiệm, toàn bộ đều thất bại. Nó kết hôn cùng A Vũ nhiều năm như vậy, nhà họ Trình không đợi kịp, dù giấu thề nào cũng không được, nhà họ Trình tách hai đứa ra, cũng bởi vì chuyện ngày hai đứa ngày ngày cãi nhau, tình cảm dù có tốt thế nào cũng không còn. Sau đó tôi không nói tiếp cậu cũng đoán được, Đạt Đạt bởi vì ly hôn chịu đả kích rất lớn, tinh thần hoảng loạn, cũng như biến thành người khác vậy, tôi chỉ có thể ngày ngày coi chừng nó, sau tôi càng ngày càng cảm thấy không ổn, khuyên nó đi bác sĩ, nó lại bình thường một thời gian thật dài, cho đến. . . . . . A Vũ tái hôn, nghe nói là có con mới cưới, nó khóc chừng mấy ngày, tâm tình liền bắt đầu lúc tốt lúc xấu, không nghĩ tới lần này lại còn gạt chúng tôi len lén chạy trở về, hi vọng không tạo thành phiền toái cho cậu, ai." Phương Mẫn Chi vô lực thở dài.
Cảnh Diễn trầm mặc thật lâu, tay nắm thành quyền, mở ra, cuối cùng mới bình thản nói: "Tôi đã liên lạc chuyên gi uy tín khoa thần kinh, nếu như bà cảm thấy thích hợp, ông ấy có thể tiến hành điều trị cho Đạt Đạt."
Phương Mẫn Chi cười cười, từ chối nói: "Tôi muốn dẫn nó về Mỹ, dù sao cũng sinh sống bên kia nhiều năm như vậy, hơn nữa cha cậu cũng an bài bác sĩ rất tốt, thật ra thì mấu chốt là Đạt Đạt không muốn rời đi, nó cần thời gain để chấp nhận thực tế."
"Nếu như vậy đối với bệnh tình cô ấy có lợi, tôi tôn trọng lựa chọn của bà, nếu như có cái gì tôi có thể giúp được một tay, cứ mở miệng, Đạt Đạt. . . . . . Cũng coi như là em gái của tôi."
"Cám ơn cậu."
"Không khách khí." Cảnh Diễn đứng lên, thuận tay cài lại nút tây trang, trong lúc lơ đãng nhớ lại Hiểu Mộc mấy ngày trước nhìn chằm chằm khuy áo của mình, anh sợ run một lúc lâu, chậm rãi nói, "Đã muộn rồi, tôi đi về trước, có chuyện gì có thể liên lạc với trợ lý của tôi, ta, ngày mai tôi trở lại thăm cô ấy."
"Không ăn bữa cơm với cha cậu à?"
Cảnh diễn xa cách nói: "Không được."
Phương Mẫn Chi mở miệng định khuyên nữa, cuối cùng nhịn được, bà không có lập trường.
Cảnh Diễn khi về đến nhà đã sắp mười một giờ.
Ngoài suy nghĩ là đèn phòng khách vẫn còn mở, Tô Hiểu Mộc cuộn thành một cuộn nhỏ trên ghế sô pha, trên người cũng không có đắp bất cứ thứ gì.
Cảnh Diễn căng thẳng trong lòng, có chút ảo não sao cô không thương tiếc thân thể mình như vậy, mím môi tắt TV, mới ôm lấy cô liền tỉnh, sau khi chà xát mặt mới nhìn rõ là anh, cô nhấc khóe miệng cười cười: "Ưmh, anh trở lại?"
"Tại sao không trở về phòng ngủ, có biết như vậy dễ cảm lạnh lắm không?" Anh cố ý lạnh giọng nói, nhưng sự quan tâm thế nào cũng không che đậy được.
"Chỉ là em chờ anh về nhà, chờ một chút liền ngủ mất rồi." Cô không che giấu chút nào tâm tình của mình, ôm chặt cổ của anh nói, "Em phải coi chừng anh."
Đổi lại trước kia, cô sẽ tìm một lý do khác, nhưng bây giờ cô chỉ nghĩ chính xác nơi này là nhà của anh, cô là vợ anh, cô đối với anh có dục vọng độc chiếm.
Chỉ là em chờ anh về nhà ——
Lòng Cảnh Diễn rối loạn cả một ngày rốt cuộc vì những lời này của cô mà an tĩnh trở lại.
Khó có lúc anh có thể cười lên rồi, dùng trán của mình thân mật đụng cô một cái: "Đứa ngốc."
Có một người phụ nữ ngu ngốc như thế này coi chừng mình, anh may mắn làm sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook