Bất Chấp Tất Cả
-
Chương 26: Tình cũ
Tay Tô Hiểu Mộc nắm làn váy hơi run lên, sau đó giơ tay lên muốn mở miệng kêu bảo vệ đừng cản người, thật không nghĩ đến còn có người nhanh hơn cô, âm thanh lạnh lùng chỉ bình tĩnh quát lớn: "Các người buông cô ấy ra!"
Anh gấp gáp nhanh chóng bước đến bên cạnh cô ấy, ánh mắt lạnh lẽo giống như một kiếm của kỵ sĩ, đẩy lùi những thương tổn gây cho cô công chúa của mình, các bảo vệ chỉ đành phải nhanh chóng tản ra.
Tay Tô Hiểu Mộc cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, an tĩnh nhìn anh, cô quen thuộc, mới vừa rồi còn ôm cô vào trong ngực tuyên bố với tất cả bạn bè họ là vợ chồng, ở trước mặt cô đem một cô gái khác bảo hộ thật chặt ở trong ngực, bởi vì cô ấy khóc thút thít làm nũng, tình cảm trong ánh mắt kia... có vẻ như là dòng nước ấm áp dịu dùng, kể cả lòng của cô đều trở nên lạnh nhạt. Cô cảm giác âm thanh chung quanh giống như lập tức biến mất, mà cô mờ mịt không tiêu cự nhìn hai người đang ôm ấp trước mặt.
Nơi đó, không có vị trí thuộc về cô.
Giống như mười năm trước, chỉ cần nơi có Tần Trăn, trong mắt của anh xác định sẽ không có người khác.
Chỉ có Vương Hạo tinh mắt, ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở ông chủ mình, Cảnh Diễn mới bỗng nhiên ý thức được có vẻ không đúng, thân phận không đúng, cử chỉ của mình lại càng không đúng, hôm nay là tiệc cưới của anh, mà chôn ở trong ngực anh là cô gái nhiều năm trước đã không thuộc về mình.
Tay của anh không tự chủ buông lỏng một chút.
"Ông chủ. . . . . ." Sắc mặt của Vương Hạo có chút quái dị, chỉ chỉ phía sau anh.
Cảnh Diễn ngẩn ra, nhìn theo hướng anh chỉ phía sau, chân mày đậm kẽ rét lạnh.
Trước cây cột lớn, Tô Hiểu Mộc nhìn thẳng vào gương mặt anh, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tâm trạng thấp thỏm. Cô chỉ đối diện với đôi mắt anh nhìn một cái liền xoay người rời đi, một giây kế tiếp động tác của anh so đại não nhanh chóng hơn, đã không tự chủ hướng chỗ cô đi tới, rồi lại rất nhanh dừng lại, bởi vì một đôi tay trắng nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo anh.
Tay Tần Trăn run run cản anh lại, chỉ sợ anh rời đi, sắc mặt khó coi cũng không thể bởi vì má hồng mà che giấu trắng bệch, âm thanh run run của cô kêu lên: "Anh Cảnh Diễn . . . . . . Anh phải đi chỗ nào? Không cần đi. . . . . ." Không biết sao, cô đã sớm không như nữ vương kiêu ngạo la lối om sòm như ban nãy, lúc này giống như một đứa bé yếu đuối, ánh mắt cùng động tác cũng nhát gan như cáy.
Cảnh Diễn cau mày, bén nhạy phát hiện cô có cái gì không đúng, nhưng lại không yên lòng Tô Hiểu Mộc, suy nghĩ trong chốc lát nói Vương Hạo: "Vương Hạo, cậu giúp tôi chuẩn bị một phòng nghỉ ngơi đi." Ngược lại nói với Tần Trăn nói: "Đạt Đạt*, em ngoan, đi nghỉ ngơi trước, anh còn có chuyện, ngày mai sẽ lại tìm em." Sau đó quyết tâm không để ý tới sự gào thét của cô nữa, trực tiếp hướng nơi Tô Hiểu Mộc đã bỏ đi bước nhanh. (*: là tên thân mật Cảnh Diễn gọi Tần Trăn, nguyên văn là Đạt Đến Đạt Đến, mình thấy kỳ kỳ nên để là Đạt Đạt, có gì các bạn góp ý nhé )
Dạ tiệc đã gần như đến hồi cuối, mặc dù một số khách đã rời đi, nhưng không ai thấy được chuyện khác thường xảy ra ở cửa, Tô Hiểu Mộc thở phào nhẹ nhõm, bàn giao cô bé vừa thông báo cho cô cho quản lý hội trường, lúc này mới trở lại phòng nghỉ ngơi. Thợ trang điểm cũng bị cô đuổi ra ngoài, cô không muốn để cho người khác nhìn cô nhếch nhác, thật ra thì cô phải cảm thấy may mắn Tần Trăn cũng không đến tại hội trường tiệc cưới, bằng không. . . . . .
Đã cách nhiều năm, đợi nhiều năm như vậy, cô cho là anh cùng Tần Trăn sẽ không còn qua lại rồi.
Luôn có những thời điểm không thể tưởng tượng được.
Cô chết lặng tẩy trang cho chính mình, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, giống như đi vào một mê cung, cô rối loạn chạy bên trong, cho là có thể thoát khỏi, lại là ngõ cụt, cho là không có đường lui, lại không còn đường sống, nhưng cứ như vậy cuộc trốn chạy mãi không chấm dứt, cô đã mệt mỏi không chịu nổi, sức lực để bảo vệ mình cũng không có
Bỗng dưng, trên vai căng thẳng, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ lúc nào Cảnh Diễn đứng ở sau lưng chính mình, xuyên thấu qua gương lẳng lặng nhìn cô.
"Anh. . . . . . Tại sao trở lại? Không sao chứ?" Chờ đến lúc mở miện, cô mới phát hiện ra âm thanh mình ám ách rất kỳ lạ.
Cảnh Diễn mím môi, sờ lên cái trán của cô, nhiệt độ còn bình thường, âm thầm yên tâm, mới nhỏ giọng nói: "Còn có thể có chuyện gì? Yên tâm, Vương Hạo sẽ thay anh xử lý, em mệt không? Anh và em cùng nhau về nhà."
Cùng nhau, về nhà.
Nước mắt rốt cuộc vẫn không nhịn được rơi xuống, cô cầm ngược lại tay của anh, có chút mờ mịt lầm bầm: "Mới vừa rồi, em cho là chúng ta đã kết thúc." Cô không biết Tần Trăn tại sao lại trở lại, cũng không biết tại sao cô ấy muốn chọn thời điểm này xuất hiện, cô chỉ biết trong mắt anh, trong lòng anh, Tần Trăn quan trọng đến cỡ nào.
"Anh biết ngay em sẽ nghĩ nhiều, anh không nói em trước, sự xuất hiện của cô ấy cũng ngoài dự liệu của anh, hôn lễ, anh không có thông báo cô ấy." Cảnh Diễn dừng một chút, ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt mặt của cô nhẹ giọng giải thích, "Đạt Đạt. . . . . . là em của anh, cũng tự nhiên là người thân trong gia đình, chỉ là bây giờ có chút khác lạ, mới vừa rồi anh lo lắng cô ấy bị thương mới quên mất cảm nhận của em, thật xin lỗi."
Đây là lần thứ hai anh trịnh trọng như vậy nhận lỗi với cô, Tô Hiểu Mộc cảm giác mình nên rộng lượng quên đi, nhưng tại sao cô còn chưa cảm thấy an tâm?
Vào giờ phút này, cô chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
"Hiểu Mộc." Cảnh Diễn kiên nhẫn kêu một tiếng nữa.
Tô Hiểu Mộc vừa trầm lặng một lúc, qua một lúc mới hỏi: "Này, anh sẽ cùng em trở về?" Không cần đi xem cô ấy sao? Nửa câu nói sau này ở bên miệng cô không có cách nào nói ra được, ngộ nhỡ cô nói xong, lại gặp phải gậy ông đập lưng ông? Cô thừa nhận, cô là người phụ nữ hẹp hòi, cô ghen tỵ.
Cảnh Diễn nhàn nhạt nói: "Không cùng em đi, còn có thể cùng ai đi?" Lời này rõ ràng lấy lòng cô, anh thu lại tâm tình hỏi, "Sắc mặt của em thoạt nhìn rất không tốt, có muốn mời bác sĩ tới xem một chút không?"
"Sắc mặt không tốt là bởi vì ai vậy?" Tô Hiểu Mộc nhỏ giọng nói, lặng lẽ lau sạch nước mắt nói: "Không cần chuyện bé xé ra to, anh kêu tài xế chuẩn bị xe đi, em chỉ là mới ngủ chút, đợi em thay xong quần áo là có thể về rồi."
"Vậy anh đi ra bên ngoài chờ em." Cảnh Diễn rất nhanh đứng lên.
Cô sững sờ nhìn bóng lưng của anh đến mất hồn, không khỏi buồn bã, anh quả nhiên là độc dược của cô, cũng là thuốc giải của cô.
Rất nhanh, Tô Hiểu Mộc thay xong quần áo ra ngoài, Cảnh Diễn mới vừa cúp điện thoại, Vương Hạo đã chẩn bị tốt mọi thứ cho Tần Trăn, anh hơi yên tâm. Quay đầu lại nhìn đến vợ của mình mặt mộc không trang điểm chỉ mặc một cái áo đầm màu hồng cánh sen ra ngoài, rất tự nhiên liền đem áo khoác của mình khoác lên trên vai cô, động tác này giống như thành thói quen của anh, cô hiểu ý cười một tiếng.
Nơi tổ chức tiệc cưới cách nhà họ khá xa, Tô Hiểu Mộc ở trên xe dựa vào bả vai Cảnh Diễn ngủ thiếp đi, tay Cảnh Diễn nắm chặt điện thoại di động, lại nhìn Tô Hiểu Mộc đang dựa vào vai mình một chút, mím môi, cùng đêm tối vô biên chung quanh dung thành một thể.
Nửa đêm hai giờ.
Điện thoại riêng trong phòng ngủ của họ đột ngột vang lên, số này chỉ có mấy người bạn và thuộc hạ than tín của anh biết được, vào thời gian này vang lên cũng không hợp, trừ phi là chuyện đặc biệt gấp gáp.
Tô Hiểu Mộc xưa nay ngủ không sâu, lập tức liền bị đánh thức, mở đèn nhỏ ở đầu giường, mới phát hiện Cảnh Diễn cũng tỉnh, nhưng trực giác của cô, anh căn bản không ngủ.
"Hả?" Cảnh Diễn nhận điện thoại, an tĩnh nghe người bên kia nói chuyện.
"Ông chủ, cô Tần. . . . . . giống như có gì không ổn. Từ lúc rời tiệc cưới đến bây giờ, không ăn không uống cũng không chịu ngủ, có lúc rống to tên ngài, có lúc lại tự mình khóc, giống như cũng không nhớ tôi, theo tôi thấy, có nên nhờ bac sĩ đến khám không?" Vương Hạo không khỏi chần chừ.
"Cái gì?" Âm thanh Cảnh Diễn rất nhẹ, nhưng tay cầm điện thoại lại dùng sức, cơ hồ muốn kéo đứt dây điện thoại, Tô Hiểu Mộc bị nét mặt của anh doạ cho ngồi bật dậy, im lặng hỏi anh thế nào.
Thấy như vậy anh mới kh6óng chế tâm tình của mình, lập tức thâm trầm , vỗ vỗ vai Hiểu Mộc trấn an một lát, anh mới nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy. . . . . . vẫn như vậy? Cậu cho người đi mời bác sĩ Lục." Bên kia không biết nói câu gì, chỉ nghe thấy anh lảnh đạm nói, "Nói là tôi mời , ông ấy sẽ nể mặt, sau đó cậu giúp tôi đi thăm dò, mấy năm này xảy ra chuyện gì, một chuyện cũng không bỏ sót."
Cúp điện thoại.
Tô Hiểu Mộc mới tìm trở về âm thanh của mình: "Cảnh Diễn? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tình trạng của Đạt Đạt không tốt." Cảnh Diễn mấp máy môi, còn đang ngẩm nghĩ về tình huống này.
Đạo nghĩa vợ chồng, quý ở thẳng thắn.
Anh vừa nói như thế, Tô Hiểu Mộc mới nhớ tới, xác thực lần này thấy Tần Trăn cùng năm đó gặp mặt rất không giống, khi đó cô ấy cười rất ngọt ngào, đối với việc mình là bạn gái của Cảnh Diễn không hề bài xích mà dễ dàng chấp nhận, ngược lại hiện tại có chút khác thường, cô cũng nghiêm nghị ngồi thẳng người, hỏi "Vậy bây giờ nên làm cái gì? Nếu không chúng ta đi xem cô ấy ra sao chứ?"
"Không cần, ngủ trước đi, anh đi gọi điện thoại." Anh vén chăn xuống giường, vẫn không quên quay đầu lại dặn dò cô một lần, "Không cần lo lắng."
"Ừ." Tô Hiểu Mộc gật đầu, trong lòng cũng đang cười khổ, gọi cô thế nào không lo lắng? Người kia là thanh mai trúc mã của anh, hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, đột nhiên mọi chuyện đến như vậy, là số mạng còn là châm chọc?
Cảnh Diễn đến thư phòng gọi một cuộc điện thoại đường dài đến New York, bên kia đang là buổi chiều.
Điện thoại chỉ nói chuyện hai phút, anh xác định một chuyện, như anh đoán, Tần Trăn ly hôn.
Mà Phương Mẫn, mẹ của cô biết tin cô trở về nước sợ hết hồn, lại cứ nói ở trong điện thoại rất khó nói rõ ràng tình huống, phải nói trực tiếp, cho nên lập tức quyết định lên đường trở về nước, cũng thỉnh cầu anh giúp một tay chăm sóc con gái.
Tưởng như mọi chuyện đã kết thúc lại đẩy ra một tầng sương mù, lại bí ẩn nặng nề.
Rất nhanh Vương Hạo lại gọi tới, nói bác sĩ Lục cho Tần Trăn một mũi thuốc an thần, đã ngủ rồi, để cho anh yên tâm.
Cảnh Diễn một mình ngồi thật lâu ở thư phòng.
Tô Hiểu Mộc cũng ở phòng ngủ một mình lành lạnh đối mặt với thực tại.
Đến lúc trời sáng, cô nghe âm thanh xoáy mở cửa phòng, cuối cùng lại không mở, sau đó cô biết anh xuống lầu ra cửa, vì vậy đóng lại ánh mắt chua xót, thở dài một tiếng.
Có điều gọi là tình cũ không thể chối từ.
Anh gấp gáp nhanh chóng bước đến bên cạnh cô ấy, ánh mắt lạnh lẽo giống như một kiếm của kỵ sĩ, đẩy lùi những thương tổn gây cho cô công chúa của mình, các bảo vệ chỉ đành phải nhanh chóng tản ra.
Tay Tô Hiểu Mộc cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, an tĩnh nhìn anh, cô quen thuộc, mới vừa rồi còn ôm cô vào trong ngực tuyên bố với tất cả bạn bè họ là vợ chồng, ở trước mặt cô đem một cô gái khác bảo hộ thật chặt ở trong ngực, bởi vì cô ấy khóc thút thít làm nũng, tình cảm trong ánh mắt kia... có vẻ như là dòng nước ấm áp dịu dùng, kể cả lòng của cô đều trở nên lạnh nhạt. Cô cảm giác âm thanh chung quanh giống như lập tức biến mất, mà cô mờ mịt không tiêu cự nhìn hai người đang ôm ấp trước mặt.
Nơi đó, không có vị trí thuộc về cô.
Giống như mười năm trước, chỉ cần nơi có Tần Trăn, trong mắt của anh xác định sẽ không có người khác.
Chỉ có Vương Hạo tinh mắt, ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở ông chủ mình, Cảnh Diễn mới bỗng nhiên ý thức được có vẻ không đúng, thân phận không đúng, cử chỉ của mình lại càng không đúng, hôm nay là tiệc cưới của anh, mà chôn ở trong ngực anh là cô gái nhiều năm trước đã không thuộc về mình.
Tay của anh không tự chủ buông lỏng một chút.
"Ông chủ. . . . . ." Sắc mặt của Vương Hạo có chút quái dị, chỉ chỉ phía sau anh.
Cảnh Diễn ngẩn ra, nhìn theo hướng anh chỉ phía sau, chân mày đậm kẽ rét lạnh.
Trước cây cột lớn, Tô Hiểu Mộc nhìn thẳng vào gương mặt anh, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tâm trạng thấp thỏm. Cô chỉ đối diện với đôi mắt anh nhìn một cái liền xoay người rời đi, một giây kế tiếp động tác của anh so đại não nhanh chóng hơn, đã không tự chủ hướng chỗ cô đi tới, rồi lại rất nhanh dừng lại, bởi vì một đôi tay trắng nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo anh.
Tay Tần Trăn run run cản anh lại, chỉ sợ anh rời đi, sắc mặt khó coi cũng không thể bởi vì má hồng mà che giấu trắng bệch, âm thanh run run của cô kêu lên: "Anh Cảnh Diễn . . . . . . Anh phải đi chỗ nào? Không cần đi. . . . . ." Không biết sao, cô đã sớm không như nữ vương kiêu ngạo la lối om sòm như ban nãy, lúc này giống như một đứa bé yếu đuối, ánh mắt cùng động tác cũng nhát gan như cáy.
Cảnh Diễn cau mày, bén nhạy phát hiện cô có cái gì không đúng, nhưng lại không yên lòng Tô Hiểu Mộc, suy nghĩ trong chốc lát nói Vương Hạo: "Vương Hạo, cậu giúp tôi chuẩn bị một phòng nghỉ ngơi đi." Ngược lại nói với Tần Trăn nói: "Đạt Đạt*, em ngoan, đi nghỉ ngơi trước, anh còn có chuyện, ngày mai sẽ lại tìm em." Sau đó quyết tâm không để ý tới sự gào thét của cô nữa, trực tiếp hướng nơi Tô Hiểu Mộc đã bỏ đi bước nhanh. (*: là tên thân mật Cảnh Diễn gọi Tần Trăn, nguyên văn là Đạt Đến Đạt Đến, mình thấy kỳ kỳ nên để là Đạt Đạt, có gì các bạn góp ý nhé )
Dạ tiệc đã gần như đến hồi cuối, mặc dù một số khách đã rời đi, nhưng không ai thấy được chuyện khác thường xảy ra ở cửa, Tô Hiểu Mộc thở phào nhẹ nhõm, bàn giao cô bé vừa thông báo cho cô cho quản lý hội trường, lúc này mới trở lại phòng nghỉ ngơi. Thợ trang điểm cũng bị cô đuổi ra ngoài, cô không muốn để cho người khác nhìn cô nhếch nhác, thật ra thì cô phải cảm thấy may mắn Tần Trăn cũng không đến tại hội trường tiệc cưới, bằng không. . . . . .
Đã cách nhiều năm, đợi nhiều năm như vậy, cô cho là anh cùng Tần Trăn sẽ không còn qua lại rồi.
Luôn có những thời điểm không thể tưởng tượng được.
Cô chết lặng tẩy trang cho chính mình, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, giống như đi vào một mê cung, cô rối loạn chạy bên trong, cho là có thể thoát khỏi, lại là ngõ cụt, cho là không có đường lui, lại không còn đường sống, nhưng cứ như vậy cuộc trốn chạy mãi không chấm dứt, cô đã mệt mỏi không chịu nổi, sức lực để bảo vệ mình cũng không có
Bỗng dưng, trên vai căng thẳng, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ lúc nào Cảnh Diễn đứng ở sau lưng chính mình, xuyên thấu qua gương lẳng lặng nhìn cô.
"Anh. . . . . . Tại sao trở lại? Không sao chứ?" Chờ đến lúc mở miện, cô mới phát hiện ra âm thanh mình ám ách rất kỳ lạ.
Cảnh Diễn mím môi, sờ lên cái trán của cô, nhiệt độ còn bình thường, âm thầm yên tâm, mới nhỏ giọng nói: "Còn có thể có chuyện gì? Yên tâm, Vương Hạo sẽ thay anh xử lý, em mệt không? Anh và em cùng nhau về nhà."
Cùng nhau, về nhà.
Nước mắt rốt cuộc vẫn không nhịn được rơi xuống, cô cầm ngược lại tay của anh, có chút mờ mịt lầm bầm: "Mới vừa rồi, em cho là chúng ta đã kết thúc." Cô không biết Tần Trăn tại sao lại trở lại, cũng không biết tại sao cô ấy muốn chọn thời điểm này xuất hiện, cô chỉ biết trong mắt anh, trong lòng anh, Tần Trăn quan trọng đến cỡ nào.
"Anh biết ngay em sẽ nghĩ nhiều, anh không nói em trước, sự xuất hiện của cô ấy cũng ngoài dự liệu của anh, hôn lễ, anh không có thông báo cô ấy." Cảnh Diễn dừng một chút, ngồi xuống bên cạnh cô, vuốt mặt của cô nhẹ giọng giải thích, "Đạt Đạt. . . . . . là em của anh, cũng tự nhiên là người thân trong gia đình, chỉ là bây giờ có chút khác lạ, mới vừa rồi anh lo lắng cô ấy bị thương mới quên mất cảm nhận của em, thật xin lỗi."
Đây là lần thứ hai anh trịnh trọng như vậy nhận lỗi với cô, Tô Hiểu Mộc cảm giác mình nên rộng lượng quên đi, nhưng tại sao cô còn chưa cảm thấy an tâm?
Vào giờ phút này, cô chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
"Hiểu Mộc." Cảnh Diễn kiên nhẫn kêu một tiếng nữa.
Tô Hiểu Mộc vừa trầm lặng một lúc, qua một lúc mới hỏi: "Này, anh sẽ cùng em trở về?" Không cần đi xem cô ấy sao? Nửa câu nói sau này ở bên miệng cô không có cách nào nói ra được, ngộ nhỡ cô nói xong, lại gặp phải gậy ông đập lưng ông? Cô thừa nhận, cô là người phụ nữ hẹp hòi, cô ghen tỵ.
Cảnh Diễn nhàn nhạt nói: "Không cùng em đi, còn có thể cùng ai đi?" Lời này rõ ràng lấy lòng cô, anh thu lại tâm tình hỏi, "Sắc mặt của em thoạt nhìn rất không tốt, có muốn mời bác sĩ tới xem một chút không?"
"Sắc mặt không tốt là bởi vì ai vậy?" Tô Hiểu Mộc nhỏ giọng nói, lặng lẽ lau sạch nước mắt nói: "Không cần chuyện bé xé ra to, anh kêu tài xế chuẩn bị xe đi, em chỉ là mới ngủ chút, đợi em thay xong quần áo là có thể về rồi."
"Vậy anh đi ra bên ngoài chờ em." Cảnh Diễn rất nhanh đứng lên.
Cô sững sờ nhìn bóng lưng của anh đến mất hồn, không khỏi buồn bã, anh quả nhiên là độc dược của cô, cũng là thuốc giải của cô.
Rất nhanh, Tô Hiểu Mộc thay xong quần áo ra ngoài, Cảnh Diễn mới vừa cúp điện thoại, Vương Hạo đã chẩn bị tốt mọi thứ cho Tần Trăn, anh hơi yên tâm. Quay đầu lại nhìn đến vợ của mình mặt mộc không trang điểm chỉ mặc một cái áo đầm màu hồng cánh sen ra ngoài, rất tự nhiên liền đem áo khoác của mình khoác lên trên vai cô, động tác này giống như thành thói quen của anh, cô hiểu ý cười một tiếng.
Nơi tổ chức tiệc cưới cách nhà họ khá xa, Tô Hiểu Mộc ở trên xe dựa vào bả vai Cảnh Diễn ngủ thiếp đi, tay Cảnh Diễn nắm chặt điện thoại di động, lại nhìn Tô Hiểu Mộc đang dựa vào vai mình một chút, mím môi, cùng đêm tối vô biên chung quanh dung thành một thể.
Nửa đêm hai giờ.
Điện thoại riêng trong phòng ngủ của họ đột ngột vang lên, số này chỉ có mấy người bạn và thuộc hạ than tín của anh biết được, vào thời gian này vang lên cũng không hợp, trừ phi là chuyện đặc biệt gấp gáp.
Tô Hiểu Mộc xưa nay ngủ không sâu, lập tức liền bị đánh thức, mở đèn nhỏ ở đầu giường, mới phát hiện Cảnh Diễn cũng tỉnh, nhưng trực giác của cô, anh căn bản không ngủ.
"Hả?" Cảnh Diễn nhận điện thoại, an tĩnh nghe người bên kia nói chuyện.
"Ông chủ, cô Tần. . . . . . giống như có gì không ổn. Từ lúc rời tiệc cưới đến bây giờ, không ăn không uống cũng không chịu ngủ, có lúc rống to tên ngài, có lúc lại tự mình khóc, giống như cũng không nhớ tôi, theo tôi thấy, có nên nhờ bac sĩ đến khám không?" Vương Hạo không khỏi chần chừ.
"Cái gì?" Âm thanh Cảnh Diễn rất nhẹ, nhưng tay cầm điện thoại lại dùng sức, cơ hồ muốn kéo đứt dây điện thoại, Tô Hiểu Mộc bị nét mặt của anh doạ cho ngồi bật dậy, im lặng hỏi anh thế nào.
Thấy như vậy anh mới kh6óng chế tâm tình của mình, lập tức thâm trầm , vỗ vỗ vai Hiểu Mộc trấn an một lát, anh mới nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy. . . . . . vẫn như vậy? Cậu cho người đi mời bác sĩ Lục." Bên kia không biết nói câu gì, chỉ nghe thấy anh lảnh đạm nói, "Nói là tôi mời , ông ấy sẽ nể mặt, sau đó cậu giúp tôi đi thăm dò, mấy năm này xảy ra chuyện gì, một chuyện cũng không bỏ sót."
Cúp điện thoại.
Tô Hiểu Mộc mới tìm trở về âm thanh của mình: "Cảnh Diễn? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tình trạng của Đạt Đạt không tốt." Cảnh Diễn mấp máy môi, còn đang ngẩm nghĩ về tình huống này.
Đạo nghĩa vợ chồng, quý ở thẳng thắn.
Anh vừa nói như thế, Tô Hiểu Mộc mới nhớ tới, xác thực lần này thấy Tần Trăn cùng năm đó gặp mặt rất không giống, khi đó cô ấy cười rất ngọt ngào, đối với việc mình là bạn gái của Cảnh Diễn không hề bài xích mà dễ dàng chấp nhận, ngược lại hiện tại có chút khác thường, cô cũng nghiêm nghị ngồi thẳng người, hỏi "Vậy bây giờ nên làm cái gì? Nếu không chúng ta đi xem cô ấy ra sao chứ?"
"Không cần, ngủ trước đi, anh đi gọi điện thoại." Anh vén chăn xuống giường, vẫn không quên quay đầu lại dặn dò cô một lần, "Không cần lo lắng."
"Ừ." Tô Hiểu Mộc gật đầu, trong lòng cũng đang cười khổ, gọi cô thế nào không lo lắng? Người kia là thanh mai trúc mã của anh, hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, đột nhiên mọi chuyện đến như vậy, là số mạng còn là châm chọc?
Cảnh Diễn đến thư phòng gọi một cuộc điện thoại đường dài đến New York, bên kia đang là buổi chiều.
Điện thoại chỉ nói chuyện hai phút, anh xác định một chuyện, như anh đoán, Tần Trăn ly hôn.
Mà Phương Mẫn, mẹ của cô biết tin cô trở về nước sợ hết hồn, lại cứ nói ở trong điện thoại rất khó nói rõ ràng tình huống, phải nói trực tiếp, cho nên lập tức quyết định lên đường trở về nước, cũng thỉnh cầu anh giúp một tay chăm sóc con gái.
Tưởng như mọi chuyện đã kết thúc lại đẩy ra một tầng sương mù, lại bí ẩn nặng nề.
Rất nhanh Vương Hạo lại gọi tới, nói bác sĩ Lục cho Tần Trăn một mũi thuốc an thần, đã ngủ rồi, để cho anh yên tâm.
Cảnh Diễn một mình ngồi thật lâu ở thư phòng.
Tô Hiểu Mộc cũng ở phòng ngủ một mình lành lạnh đối mặt với thực tại.
Đến lúc trời sáng, cô nghe âm thanh xoáy mở cửa phòng, cuối cùng lại không mở, sau đó cô biết anh xuống lầu ra cửa, vì vậy đóng lại ánh mắt chua xót, thở dài một tiếng.
Có điều gọi là tình cũ không thể chối từ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook