Thật sự không biết phản bác thế nào.

Tưởng Thất Nương nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy trong mộng, đau thắt ruột thắt gan, nàng bắt đầu gắp thức ăn tới tấp cho Tô Hàn: “Nếm thử cái này xem, nương ninh cả một buổi chiều đó.” Sau đó lại gắp thức ăn cho Tô Băng, “Măng này rất non…”

Tay đang bưng canh uống của Tô Hàn chợt khựng lại, Tưởng Thất Nương đúng là thần nhân, còn biết cả chuyệnTô Băng là cổn cổn thú hóa thân nữa.

Càng chết người hơn nữa là, tuy rằng Tô Băng không có tập tính của cổn cổn thú, nhưng quả đúng là y rất thích ăn măng, nhất măng xào.

Tô nhị ca hoàn toàn bị bơ ngồi một góc mang theo ánh mắt tha thiết mong chờ: “Nương…”

Tưởng Thất Nương tiện tay gắp cho y một miếng óc heo: “Ăn đi ăn đi, tẩm bổ.”

Tô nhị ca: “…”

Bữa cơm này Tô Hàn ăn khá là thoải máivui vẻ, giống như lại trở về ảo cảnh bị phá vỡ kia: một gia đình tưng bừng náo nhiệt, người một nhà quây quanh bàn, thuận miệng đùa bỡn trêu ghẹo, ầm ỹ sôi nổi, thân thiết vô cùng.

Chỉ có chút đáng tiếc là, bàn này không có Tô Xuyên.

Mắt Tô Hàn khẽ rủ xuống, nụ cười bên khóe miệng vơi đi.

Ăn xong cơm, Tưởng Thất Nươngvẫn không chịu thả bọn họ đi, nàng gọi người bưng trà, lại bày bàn cờ ra, Tô Cảnh Thần hỏi Tô Băng: “Đánh một ván chứ?”

Tô Băng hơi sửng sốt.

Tô Hàn cũng có chút kinh ngạc: “Phụ thân làm sao người biết…” Tô Băng cực ít sở thích, hủy diệt thế giới là một trong số đó, một cái khác có lẽ chính là đánh cờ.

Tưởng Thất Nương cười nói: “Nương đã từng thấy, ở trong một khoảnh trời băng đất tuyết, Tô Băng một mình chơi cờ, chơi rất lâu…”

Tô Băng và Tô Hàn nhìn nhau, đều nhìn thấy nét kinh ngạc từ trong mắt đối phương.

Tô Hàn lại hỏi: “Trời băng đất tuyết? Bàn cờ kia có phải là làm từ băng?”

Tưởng Thất Nương nói: “Đúng, đẹp vô cùng, trong suốt sáng loáng, nhưng quân cờ lại khắc bằng trúc, không tròn lắm.” Nói xong nàng cười híp mắt.

Tim Tô Hàn giật thót một cái, thực sự vô cùng khiếp sợ, giấc mộng của Tưởng Thất Nương thần kỳ quá đi, vì sao ngay đến cả chuyện trong thức hải cũng mơ ra được cơ chứ!

Tô Hàn và Tô Băng không phải chưa từng gặp nhà tiên tri, nhưng tuyệt đối chưa từng thấy ai lợi hại đến như vậy.

Tô Hàn nghĩ một lát rồi hỏi: “Nương người còn mơ thấy chuyện nào khác không? Không phải chuyện có liên quan tới chúng con.”

Tưởng Thất Nương nói: “Đương nhiên là có, nhưng đều là giấc mơ chân chính.”

Tô Hàn trầm ngâm: “Vậy nghĩa là, chỉ có giấc mơ liên quan tới chúng con mới là lời tiên đoán…”

“Cũng không hoàn toàn là tiên đoán.”Tô Băng nói tiếp, “Chuyện ta chơi cờ hẳn đã xảy ra rất lâu trước đây rồi.”

Bữa đó Tô Hàn giam y lại, Tô Băng một mình buồn chán, quả thực đã ở rất lâu rất lâu trong thức hải.

Không chỉ việc này, chuyện của Thượng giới cũng chưa tính là tiên đoán, mà giống như thông cảm hơn.

Tô Hàn tâm tư khẽ động, vươn tay nắm lấy cổ tay Tưởng Thất Nương, nhưng rồi hắn lại nhanh chóng cười khổ buông ra, hắn không thể nào khống chế sức mạnh, đương nhiên không thể dò xét trạng thái thân thể của Tưởng Thất Nương một cách chuẩn xác được.

Mà tu vi của Tô Băng và Tô Tuyết bây giờ thì hẳn không nhìn ra cái gì.

Tưởng Thất Nương nói: “Các con cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, làm mẹ ai cũng sẽ nhớ nhung con của mình, có lẽ đây là ràng buộc huyết thống đó.”

Nhưng mà ràng buộc này của người thực sự lợi hại quá…

Có điều một chốc một lát thì không thể làm rõ được, không cần làm cho hai vị lo lắng, Tô Hàn nói lảng đi: “Nương, chơi bài không?” Tô Cảnh Thần và Tô Băng chơi cờ, ba người bọn họ chỉ cần kéo thêm một người là có thể bày bàn rồi.

Tưởng Thất Nương vui vẻ nói: “Được.”

Thiết lập Hàn tất thua này chắc chắn là được tất cả các trưởng bối yêu thích nhất, hài tử nhà khác để dỗ cha mẹ vui vẻ, còn phải tính toán để cố ý thua, còn Tô Hàn thì bớt lo hơn nhiều, bản thân chơi vui vẻ, mà nương cũng được hắn dỗ dành cho tâm hoa nộ phóng.

Tưởng Thất Nương cũng bị bộ bài ma tước tròn tròn bông bông này moe đến thở phì phì: “Đáng yêu, thật là đáng yêu, thấy chúng nó ta lại nhớ tới lúc các con còn bé.”

Tay Tô Hàn xoa bài ma tước hơi khựng lại, đối mặt với đám bài này một lát, tiểu ma tước nháy mắt với hắn, Tô Hàn cảm thấy khi còn bé chắc chắn mình không moe thế này.

Tô Tuyết cười đến mày mày si mê: “Tiểu Hàn khi còn bé quả thực là siêu cấp đáng yêu.”

Nhị ca, biểu tình kia của ngươi thu lại một chút, nghiêm trị đó!

Tưởng Thất Nương cười híp mắt quở trách Tô Tuyết: “Con mau thôi đi, khi còn bé con cũng ăn hiếp tiểu Hàn không ít đâu.”

Tô nhị ca chối: “Làm sao có thể!”

Tưởng Thất Nương hồi tưởng lại nói: “Khi còn bé con thích nhất là dính lấy A Sương, sau khi Tô Hàn ra đời, con sợ nó cướp ca cướp nương cướp đại ca…”

Tô Tuyết hoàn toàn không phục: “Con dính Tô Sương? Không có khả năng.”

Tưởng Thất Nương quay đầu, vẻ mặt hiền lành thương yêu kẻ nhược trí: “Lúc con năm tuổi còn nói muốn làm tân nương của đại ca đó.”

Tô Tuyết: “…”

Tô Hàn không chút khách khí cười vang: “Ha ha ha, nhị ca huynh… ha ha ha, thật là đáng yêu.”

Tô Tuyết hiếm khi đỏ bừng mặt, y chọt tiểu ma tước một cái, tức giận nói: “Ù rồi!”

Y vẫn không muốn thắng bài Tô Hàn, lần này nhịn không được.

Tô Hàn thua quen rồi, cho nên chút xíu này không thể đả kích được hắn, hắn mường tượng đến hình ảnh Tô Hàn năm tuổi, cảm giác mình có thể cười một trăm năm.

Tưởng Thất Nương liếc Tô Hàn, lại nói: “Tiểu Hàn khi còn bé càng đáng yêu hơn.”

Tô Hàn cũng rất tò mò, đương nhiên hắn cho rằng Tô Hàn mà Tưởng Thất Nương nói chắc chắn không phải là mình.

Sau đó Tưởng Thất Nương liền mở miệng, lời nói ra đúng kiểu lời không kinh người chết không yên: “Cái năm Tiểu Hàn ba tuổi, đột nhiên một đêm lớn lên, nói mình chín tuổi rồi, không uống sữa, muốn uống trà, còn không cho ta tắm cho nó, muốn tự mình làm, kết quả… chân ngắn quá, đến thùng nước tắm cũng không bước vào được.”

Nói xong Tưởng Thất Nương cười không ngừng được, Tô Hàn liền hơi giật mình.

Tô Băng đã nhận ra, hỏi hắn trong thức hải: “Làm sao vậy?”

Tô Hàn ngơ ngác một lúc nói: “Chuyện Tưởng Thất Nương vừa mới nói kia… ta còn nhớ rõ.”

Tô Băng liên hệ ngũ giác với hắn, tự nhiên cũng nghe thấy: “Nhớ rõ?”

Trước khi Tô Hàn mười sáu tuổi, Tô Băng còn chưa tồn tại, cho nên y không biết những việc trải qua trong khoảng thời gian đó.

Tô Hàn nói: “Thực ra ta cũng không nói rõ được, dù sao thời gian đã quá lâu rồi…” Một người sống trăm triệu năm, thực sự còn nhớ được chuyện khi mình còn nhỏ sao?

Nếu như là trước đây, Tô Hàn cho rằng nhớ không được, nhưng ngay khi Tưởng Thất Nương nói ra những lời này, trong đầu hắn giống như được thắp sáng một ngọn đèn, chiếu rọi đoạn ký ức này.

Khi đó hắn thực sự chín tuổi rồi, thế nhưng ba tuổi hắn đã Trúc Cơ,sau khi Trúc Cơ dung mạo thân thể sẽ cố định một khoảng thời gian, cho nên khi đó Tô Hàn vẫn duy trì dáng dấp của một đứa trẻ ba tuổi. Nhưng như thế cũng chẳng sao cả, dù sao hắn vẫn luôn chỉ có một mình, thân thể lớn một chút hay nhỏ một chút cũng không hề gì, dù sao khi sử dụng linh lực cũng sẽ không bởi vì độ dài ngón tay hắn mà có gì khác biệt.

Nhưng mà vào lúc đó, hắn vừa tỉnh lại thì phát hiện mình ngủ trong một căn phòng vô cùng ấm áp, giường đệm khô ráo mềm mại, màn giường còn xanh thẳm giống như bầu trời, xung quanh lượn lờ mùi hương an thần dễ ngửi, ngoài cửa sổ có người đang khẽ khàng thầm thì nói gì đó…

Tô Hàn cảm thấy mình đang mơ, hắn ngồi dậy phát hiện bản thân vậy mà còn mặc một bộ quần áo vô cùng đẹp đẽ.

Chất liệu mềm mại màu lam nhạt, dán chặt thân thể cũng không hề cảm thấy khó chịu, hắn hiếu kì kéo kéo một chút, không được tự nhiên lắm mà bước xuống giường.

Mà khi chân hắn vừa chạm xuống đất, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, một người phụ nữ dung mạo xinh đẹp ôm hắn lên, dịu dàng nói: “Tỉnh rồi sao không gọi nương? Mặt đất lạnh, không đeo tất sẽ bị lạnh đó.”

Nàng đặt Tô Hàn lên mép giường, nửa ngồi xổm bên cạnh giường, lấy một đôi giày đầu hổ cực kỳ đẹp ra, cẩn thận đeo vào cho hắn.

Tô Hàn nhìn nàng từ trên xuống dưới, khi đó hắn cảm thấy cả đời mình sẽ không quên người này ─ sẽ không quên lúc nàng cúi đầu mái tóc buông trên trán, sẽ không quên sườn mặt chăm chú của nàng, càng sẽ không quên mùi hương trên người nàng.

Đó là một mùi hương vô cùng dễ ngửi, không thể nói rõ là mùi gì, những tuyệt đối thơm hơn bất lỳ mùi hương của loài hoa nào.

Mùi này khiến người ta an tâm, khiến lòng người khoan khoái, khiến người ta có loại cảm giác kiên định khó nói.

Giống như hạt mưa đơn độc rơi vào biển lớn mênh mông, từ nay trở đi không cần trôi nổi không mục đích trên mây nữa.

Tô Hàn chín tuổi chiếm được mấy ngày tựa như ảo mộng.

Người phụ nữ xinh đẹp này vẫn luôn ân cần chăm sóc hắn, cùng hắn chơi đùa, dạy hắn nói chuyện, kể rất nhiều chuyện xưa thú vị cho hắn nghe, thậm chí còn tắm cho hắn ôm hắn ngủ.

Tô Hàn cự tuyệt, hắn học các thứ rất nhanh, bởi vì tu vi cao lại tai thính mắt tinh, sẽ không tự giác mà hấp thụ những cuộc trò chuyện của người xung quanh, cho nên hắn biết, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn với nàng ngủ cùng nhau là sẽ phải cưới nàng.

Mà nàng hình như đã lập gia đình rồi.

Có chút hỗn loạn, tiểu Tô Hàn cũng không hiểu lắm, nhưng cự tuyệt suy cho cùng không phải chuyện sai.

Kết quả lần tỉnh dậy này, hắn lại quay về hoang mạc không một bóng người.

Tô Hàn ngơ ngẩn nửa ngày mới từ từ hoàn hồn, hắn biết rất rõ đây đích thực là một giấc mơ.

Nhưng giấc mơ này cũng không xấu, cho hắn một cái tên.

Hóa ra… hắn tên Tô Hàn.

Đoạn ký ức vốn cho rằng tuyệt đối sẽ không quên sau khi tỉnh lại liền bắt đầu phai nhạt.

Hắn không nhớ được dáng dấp của nàng, không nhớ rõ giọng nói của nàng, ngay đến mùi hương thơm ngát đó cũng hoàn toàn quên mất.

Đúng là tam sinh phù đồ, giấc mộng hoàng lương.

Nhưng giấc mộng này cũng để lại cho hắn rất nhiều thứ, hắn biết mình là một người, biết mình nên đi ra khỏi hoang mạc này, biết mình chín tuổi không nên vẫn cứ là dáng dấp ba tuổi, cho nên vào năm sau hắn đột phá Kim Đan kỳ, trọng tố dung mạo.

Dung mạo này hắn muốn phác họa theo giấc mộng kia, nhưng không được, không nhớ ra nổi… Nàng lưu lại cho hắn chỉ có một ấn tượng mơ hồ.

Xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp.

Như vậy hắn cũng biến thành một người thật đẹp, có phải sẽ gặp lại được nàng.

Tô Hàn nói lời này xong, Tô Băng sửng sốt.

Ở thế giới thứ hai, Tô Hàn từng cảm mến một người con gái, cũng là khi đó Tô Băng nhận định Tô Hàn là thẳng nam, là một nam nhân bình thường muốn có một thê tử xinh đẹp, một hài tử đáng yêu.

Nhưng nếu như đó là ảnh hưởng do giấc mơ này lưu lại, vậy thực ra thích của Tô Hàn với cô gái kia cũng không phải là tình yêu, mà là một dạng quyến luyến của hài tử lạc đường với mẫu thân mà thôi.

Tô Hàn nở nụ cười: “Có lẽ ta có duyên phận sâu xa với Tưởng Thất Nương.”

Tô Băng đồng ý: “Ừm.”

Tưởng Thất Nương gọi hắn: “Tô Hàn, mau đánh bài đi.”

Tô Hàn hoàn hồn, búng tiểu ma tước, nhóc này chiếp chiếp một tiếng, tự nhảy ra ngoài.

Tưởng Thất Nương: “Bảo bối, ta nhớ con có hai con Nhị Đồng…”

Lúc trước Tô Hàn không cẩn thận bóp tiểu ma tước, tiểu ma tước tự báo số.

Tô Hàn: “…” Đánh nhầm bài có thể cầm về không!

Nhưng Tưởng Thất Nương đã nhặt tiểu ma tước Nhị Đồng lên, mừng khấp khởi nói: “Ù!”

Tô Hàn: “…”

Bầu không khí trong Tô gia hòa thuận êm ấm, bên ngoài thì lại vô cùng náo nhiệt.

Tin tức lão tổ phi thăng trở về khiến cho tất cả các môn phái sở thuộc đều hưng phấn cả đêm khó ngủ.

Nhất là các đệ tử của Quy Nguyên Tông, người người đều được lão tổ nhà mình làm cho chấn động đến trợn mắt há mồm, hoài nghi đây có phải là lão tổ giả hay không.

Trương Hoài Đức, người cũng như tên, nhưng không phải là “Quân tử hoài đức”, mà là “Tiểu nhân xấu xa*”, từ khi hắn xuất đạo tới nay vẫn thầm làm chuyện xấu, đối ngoại thì gió thu cuốn hết lá vàng không chút lưu tình, đối nội cũng là lòng dạ nhỏ nhen, ngay đến đệ tử thân truyền cũng không hưởng được chút lợi ích nào từ hắn.

(*Nguyên văn là “hoại đích” phát âm na ná Hoài Đức)

Nhưng mà một tên “Tiểu nhân” như vậy lại có tư chất cực cao, một đường trôi chảy thông thuận, đầu tiên đạt được Nguyên Anh kỳ, lại theo tu vi không ngừng tăng lên, cũng cùng vấn đỉnh đại viên mãn.

Nói thực, lúc lão tổ “xấu xa” phi thăng, toàn bộ cao tầng của Quy Nguyên Tông đều mừng đến rớt nước mắt.

Cuối cùng cũng tiễn được tên bại hoại này đi, cuối cùng không cần bị châm biếm, một đời anh danh của Quy Nguyên Tông rốt cuộc có thể bắt đầu từ từ khôi phục rồi.

Sau đó… Trương Hoài Đức lại từ Thượng giới hạ xuống.

Các chưởng tọa Quy Nguyên Tông ngoài mặt thì kính cẩn nghênh tiếp, trong lòng lại đang rỉ máu.

Tên bại hoại này lúc chưa phi thăng thường hay “cướp đoạt máu và mồ hôi của nhân dân”, vậy vừa phi thăng trở thành người đệ nhất thiên hạ, quay về không phải sẽ chèn ép đám đệ tử đáng thương họ đây đến hoài nghi nhân sinh hay sao!

Các chưởng tọa người người nơm nớp bất an, đứng nghiêm trước mặt Trương Hoài Đức không dám thở mạnh ra tiếng.

Trước đây Trương Hoài Đức có một thói quen, hắn bế quan lâu, trì trệ không thể phi thăng, có chút tâm lý biến thái. Hắn cảm thấy mình sắp bị mắc “chứng uất ức” rồi, nhưng đám nhóc con này vẫn cứ ngốc nghếch hớn hở như vậy, hắn lại là người có bụng dạ nhỏ nhen, khó chịu cái, sau khi xuất quan sẽ mở đại hội, kéo một đống người mắng xối xả từ đầu đến đuôi.

Mặc kệ ngươi là chưởng môn hay là chưởng tọa hay là sư phụ người khác, dù sao ở trước mặt lão tổ cũng chỉ là thằng nhóc con.

Ông đây mắng ngươi là cho ngươi thể diện, người bình thường ông đây còn chả thèm mắng đâu!

Cho nên khi Trương Hoài Đức bình thản ung dung nói một câu “gọi hết đệ tử đến đây”, nội tâm các chưởng môn chưởng tọa đều tan vỡ.

Lại nữa rồi… lại sắp bắt đầu… lại sắp bị dạy bảo như cờ hó rồi.

Thật là mất mặt, muốn chết quá đi!

Nhưng khiến tất cả mọi người há ngoác miệng chính là, sau khi người đến đông đủ, Trương lão tổ tiên y bay bay không hề mở miệng mắng chửi người, ngược lại còn cực kỳ hiền từ chào hỏi các đệ tử, hỏi này hỏi nọ, hàn hư vấn noãn, đây… đây quả thực càng khiến người ta sợ hơn.

Phải biết rằng hôm nay Trương lão tổ phản lão hoàn đồng, gương mặt còn rất đẹp trai, nhưng bộ dạng trẻ như vậy lại làm ra dáng dấp trưởng bối hiền từ, thực sự khiến người ta… lông tóc dựng đứng, hết sức bất an.

Cứ cảm thấy đây là sự bình yên trước cơn bão, chờ sau khi hắn lộ ra nguyên hình sẽ càng điên cuồng hơn.

Một đám người nơm nớp lo sợ, rất sợ sẽ trở thành con quỷ đáng thương đầu tiên bị lôi ra thử đao.

Kết quả hắn hiền từ cái liền hiền từ tới tròn một canh giờ, không chỉ không buột miệng mắng người, ngược lại tư thái càng lúc càng hiền từ hơn.

Đây rốt cuộc là sao? Những lão nhân hiểu rõ hắn đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Những vẫn có các đệ tử mới không rõ chân tướng, đặc biệt là các tiểu đệ tử tư chất tuyệt hảo, mới vào Tông môn chưa được mấy năm kia, bọn họ căn bản chưa từng gặp lão tổ Hoài Đức, lúc này thấy hắn mặt mày hiền hòa, lời nói dịu dàng ấm áp như vậy, không khỏi sinh lòng kính yêu, từng gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lại còn có người to gan hỏi một câu: “Lão tổ, Thượng giới có tốt không? Trông như thế nào?”

Khóe miệng Trương Hoài Đức giật giật.

Các chưởng tọa hiểu rõ hắn biết hắn không thích người ta hỏi lung tung, còn tưởng rằng hắn sắp sửa nổi đóa, đang đau lòng cho tiểu đệ tử non nớt kia của mình, kết quả Trương Hoài Đức cười, thấm thía nói: “Tất nhiên là khác biệt với Hạ giới.”

Đệ tử mới không ngờ lão tổ sẽ trả lời câu hỏi của mình, không khỏi hưng phấn hơn: “Khác biệt như thế nào? Có phải khắp nơi đều là kỳ trân dị bảo hay không? Tùy tiện đi hai bước là có thể giẵm lên vật liệu trân quý.”

Từ một mặt ý nghĩa nào đó, những lời tiểu đệ tử ngươi nói đều đúng cả, giẵm lên chính là đất, nhưng đất này cầm xuống Hạ giới thì lại chính là thiên tài địa bảo.

Cho nên không vấn đề, vì vậy Trương Hoài Đức yên tâm thoải mái nói: “Đúng, khắp nơi đều có bảo bối, căn bản không cần tìm, mặc sức giẵm.”

Tiểu đệ tử mới nhập môn không biết tính xấu của hắn, chỉ coi hắn như thần mà hâm mộ kính ngưỡng, cho nên tin rối rít.

Nhưng các lão nhân lại không hề tin, sao cứ cảm thấy lão tổ đang nói lời trái lòng, lẽ nào Thượng giới rất lừa bịp?

Trương Hoài Đức liếc cái là nhìn thấy suy nghĩ của họ, bèn tung đòn sát thủ ra: “Ta tùy tiện mang xuống mấy thứ, các ngươi mang đến Luyện Khí Đường, bảo bọn họ nghiên cứu phối phương xem xem có thể luyện ra được thứ gì không.”

Vừa dứt lời, hắn mở túi Càn Khôn ra, một đống thứ rơi rào rào xuống đất,tất cả người trong phòng đều choáng váng.

Cmn nào có phải mấy thứ? Đây rõ ràng là một đống to!

Còn là một đống toàn màu sắc rực rỡ, kẻ ngu cũng biết đống đồ này giá trị xa xỉ!

Chưởng tọa vô cùng hiểu rõ xấu xa của lão tổ nhà mình cảnh giác nói: “Sư tôn, đây… đây…”

Trương Hoài Đức hiền hòa sờ sờ mái đầu hoa râm của hắn, dịu dàng nói: “Tiểu Thanh, con cũng nên cố gắng hơn, vi sư ở trên Thượng giới chờ con đấy.”

Chưởng tọa nghệt mặt ra.

Trương Hoài Đức lại lấy một túi Càn Khôn nữa ra, tiếp tục đổ ra một đống bảo bối nữa, chọn mấy thứ đẩy tới trước mặt hắn, nói: “Thiên tư của con không tồi, cố gắng trùng kích, có lẽ có thể trực tiếp từ đại viên mãn nhảy đến phi thăng.”

Đệ tử này nhìn nhìn bảo bối trong lòng, lại nhìn nhìn sư tôn hung thần ác sát trăm ngàn năm, hiếm khi hiền lành một lần này, cảm động đến rối tinh rối mù.

Trương Hoài Đức tiếp tục phân phát bảo bối miễn phí, một đám đệ tử thân truyền nhận được thứ tốt đều rưng rưng nước mắt, cùng nghĩ: Thượng giới tốt, Thượng giới hay, Thượng giới nơi nơi đều là bảo bối.

Nếu không như vậy, sư tôn nhỏ nhen nhà hắn sao có thể rộng rãi như vậy chứ!

Tình cảnh tương tự cũng xảy ra ở Không Thiền Phái và Bát Phương Môn.

Tuy rằng Mộc Hiển Vinh và Vu Hòa Uyên không có tiếng xấu như Trương Hoài Đức, nhưng cái loại lão tổ loanh quanh mãi ở đại viên mãn không thể phi thăng như bọn hắn trên cơ bản trạng thái tâm lý đều vô cùng khiến người ta lo lắng. Mặc dù bọn họ không giống như lão tổ Quân gia của Cửu Huyền Tông tìm đường chết mà tàn sát đệ tử, nhưng cũng không làm được chuyện mỗi lần xuất quan đều lộ ra vẻ mặt hiền hòa.

Cho nên hai môn phái này đều rất sợ lão tổ nhà mình.

Nhưng mà Mộc Hiển Vinh và Vu Hòa Uyên lại như đồng tử phát tài hạ phàm, thiên tài địa bảo mặc sức ném, lần lượt khen ngợi các đệ tử ưu tú, ngay đến đối thủ không đọi trời chung không hợp nhau lúc trước (chỉ cần có tu vi cao), thì cũng đều sẽ mỉm cười chia sẻ kinh nghiệm tu hành, cố gắng để bọn họ tìm được bí quyết, mau chóng được sét đánh.

Chuyến này của ba người họ, toàn bộ Nam Bắc Lãnh Vực đều khí thế sục sôi ngất trời.

Phi thăng tốt phi thăng cừ, Thượng giới quả thực là tiên cảnh!

Các tu sĩ Nguyên Anh vốn cấp bách đột phá tu vi, muốn thấy phong thái của Thượng giới tràn đầy hăng hái, đập đầy đan dược, một lòng chỉ mong mau chóng phi thăng.

Nghe thành tích Tiểu Trương Tiểu Mộc Tiểu Vu làm, Tô Hàn rất vui mừng, cuối cùng cũng không uổng công bơm bọn họ, lừa thêm nhiều trai tráng tới khai hoang mới là đạo lý thép, về phần sau này bọn họ có thể bị các đệ tử của mình góp lửa tẩn thành đầu heo hay không, đây cũng không phải là chuyện Tô đại lão có thể suy xét.

Hắn ở Hạ giới mấy ngày nhưng rất bận rộn.

Phải bồi cha mẹ, lại còn phải bồi Tô Băng.

Hai người ở Thượng giới ngay đến nơi ở cũng không có, cứ làm ghiền trong thức hải thì làm sao có thể dễ dàng thỏa mãn.

Hôm nay vất vả lắm mới có phòng riêng, hai người lại coi như là đã tách thân thể một chút, không thể chờ đợi liền muốn làm chút chuyện không thích hợp với thiếu nhi.

Tô Băng chưa từ bỏ ý định, luôn muốn nếm thử chuyện trong ảo cảnh, vì vậy dụ Tô Hàn nói: “Ngươi dựng một bức tường chắn, tạm thời cách ly ngũ giác của ta.”

Tô Hàn cười nói: “Vậy ngươi cũng chỉ có thể cảm nhận được một phần ngàn…”

Tô Băng liếm liếm môi dưới: “Một phần ngàn cũng được, ta muốn tiến vào.”

Tô Hàn bị bộ dáng này của y chọc cho ngứa ngáy, nhưng hắn vẫn rất kiên trì: “Chờ một chút, sắp sửa có thân thể rồi.”

Tô Băng hôn hắn: “Ở ảo cảnh ta làm ngươi không thoải mái à?”

Tô Hàn thành thực nói: “Rất thoải mái.”

Tô Băng bất mãn: “Vậy vì sao ngươi không muốn?”

Tô Hàn dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là nói ra tình hình thực tế: “…Nếu ngươi làm quá đà, ta có thể sẽ không khống chế tốt ý thức, đến lúc đó nếu như tường chắn mất đi hiệu lực…”

Hắn không cần nói hết câu, Tô Băng cũng đã hiểu, nhưng trong lòng y vẫn không cam, có thể ôm có thể hôn không thể chịch thực sự rất khó chịu.

Tô Hàn nghĩ ra một chiêu: “Nếu không hay là ngươi biến trở về cổn cổn thú?” Hắn rất nhớ tiểu cổn cổn.

Tô Băng ghì hắn vào lòng, ôm chặt nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, ngủ đi.”

Tô Hàn dán lên ngực hắn, thực ra khắp người cũng không được tự nhiên, trong ảo cảnh bọn họ đã chung sống hơn một năm, thời gian đó Tô Băng không lúc nào để hắn nghiêm chỉnh nghỉ ngơi, cho nên hắn đã sớm quen thuộc chuyện này, hôm nay không thể không cấm dục, không chỉ Tô Băng khó chịu, Tô Hàn cũng rất khó chịu.

Hắn ngoáy ngó trong lòng y, Tô Băng không thể làm gì khác hơn là lại giúp hắn tuốt.

Tô Hàn thở hồng hộc tựa lên người y, giọng nói mềm đến rối tinh rối mù: “Ngươi mau mau… mau mau kiếm một cái thân thể đi.”

Trước đây chết cũng không muốn tách ra, hiện tại thực sự hận không thể lập tức tách ra.

Người ý mà, chính là hay thay đổi vậy đó.

Ba ngày ở Hạ giới chớp mắt trôi qua, khi sáu người xuất hiện ở Thượng giới lần nữa, tâm tình cũng không tính là tốt đẹp.

Trương Mộc Vu cúi đầu nhìn nhìn chiếc váy da ngắn ngủn của mình, khóc không ra nước mắt, tiên bào của hắn, chỗ ở lộng lẫy của hắn, nhuyễn tháp của hắn… toàn bộ mất hết rồi!

Càng khiến ba người bọn họ tuyệt vọng hơn nữa là, trong phút chốc vừa tới Thượng giới, bụng lại bắt đầu kêu vang, rõ ràng ở Hạ giới ba ngày cũng không có bất cứ cảm giác đói khát gì, sao vừa trở lại một cái liền bụng dán vào lưng rồi!

Tô Hàn nhìn bọn họ: “Không phải các ngươi để bụng đói ba ngày ở Hạ giới đó chứ?”

Trương Mộc Vu: “…”

Tô Hàn gõ trán bọn họ: “Ngốc, vất vả lắm mới đến thiên đường, còn không mau ăn uống no nê…”

Tổ lão niên: Nói rồi nói rồi, đại lão nói xuống Hạ giới là thiên đường không sai chút nào! Hức hức hức! Khó chịu quá!

May mà thú da đen lúc trước vẫn còn không ít thịt, tuy để lâu mùi vị có chút thay đổi, nhưng hẳn là không độc chết người, tổ lão niên bụng đói nướng thịt, miễng cưỡng ăn no, cả đám ngồi dưới đất rất là rầu rĩ.

Tuy bọn họ đã cố hết sức để lừa bịp, nhưng đám trai tráng này muốn phi thăng cũng phải tốn một thời gian rất dài.

Mặc dù Thượng giới một ngày tương đương với Hạ giới một tháng, nhưng một ngày này của Thượng giới quả thực là một ngày bằng một năm a!

Tô Hàn an ủi bọn họ nói: “Đừng nản chí, mấy ngày này ta sẽ đi tìm thử hạch tâm của Thượng giới, xem có thể kích hoạt hay không, đến lúc đó cuộc sống hẳn sẽ trôi qua dễ dàng hơn chút.”

Trương Hoài Đức hiếu kì hỏi: “Hạch tâm của Thượng giới?”

“Không cần hỏi, nói các ngươi cũng không hiểu.”

Tổ lão niên: “…” Đáng buồn chính là bọn họ cư nhiên không thể phản bác.

Lại trôi qua năm sáu ngày, chưa tìm thấy hạch tâm, tổ lão niên trái lại luyện được một ít tài nghệ, miễn cưỡng có thể đi theo săn thú, tuy rằng Tô Băng Tô Tuyết bắt được toàn là cự thú cao một trượng, bọn họ bắt chỉ là tiểu thú lớn chừng bàn tay, nhưng cuối cùng cũng không còn vô dụng nữa.

Có điều những tiểu thú này đáng yêu, Tô đại lão bày tỏ thịt quá ít, không thể ăn, nuôi trước đã.

Sau đó tiểu thú được “Chiều béo”, tổ lão niênvừa ước ao vừa đố kị lại căm hận, nghĩ mình lần sau đầu thai chuyển kiếp vẫn là đừng làm người nữa, làm con vật dễ thương chưa biết chừng sẽ càng được an nhàn hơn.

Cho đến khi thông đạo mở ra lần nữa, Tô Hàn cũng vẫn chưa tìm được hạch tâm của Thượng giới, dù sao cũng là đi bộ lữ hành, thật sự là vô cùng lãng phí thời gian.

Sáu người xa cách sáu tháng lại quay về Hạ giới, theo lệ cũ gói một đống đất, dưới sự nỗ lực không ngừng của ba đại lừa đảo, cứ thế lừa dối toàn bộ giới tu chân dưới Hạ giới, ngay đến đứa trẻ ba tuổi cũng đang gào thét: “Bảo bảo muốn phi thăng, bảo bảo muốn đến Thượng giới!”

Đáng thương mấy người biết rõ chân tướng đều không chịu nói ra chân tướng.

Các đại bịp toàn hận không thể bưng hết người của Hạ giới lên Thượng giới làm tráng đinh, Tưởng Thất Nương không nỡ để nhi tử chịu khổ, hận không thể tăng thêm vài người lên giúp khai hoang.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho dù Tưởng Thất Nương nói cho người khác “Thượng giới rất chán đời, hoang vu, có thể nói là địa ngục” cũng tuyệt đối chả có ai tin.

Dù sao các đại bịp đường đường chính chính mang bảo bối từ Thượng giới xuống!

Khi chuyến đi ba ngày sắp kết thúc, Tô Hàn trở về Cửu Huyền Tông một chuyến, nghe nói Hắc Kình và Thượng Quan Tình đang bế quan trùng kích, hắn an tâm, thấy rằng không quá vài ngày nữa thì sẽ có phụ tá đắc lực đáng tin rồi.

Lúc sắp sửa quay về Thượng giới, Hạ giới ùng ùng giáng xuống mấy đạo thiên lôi.

Trương Hoài Đức siết chặt tay Mộc Hiển Vinh: “Có người đang độ kiếp!”

Mộc Hiển Vinh cũng kích động đến rưng rưng nước mắt với hắn: “Rốt cuộc lại có người sắp phi thăng!”

Vu Hòa Uyên cũng cảm động đến rối tinh rối mù, chỉ cảm thấy tiếng sấm này quá êm tai, nghe một trăm năm cũng không đủ!

Tô Hàn nhìn trận thế này, phỏng đoán là Hắc Kình và Thượng Quan Tình sắp tới rồi.

Cái gọi là trước lạ sau quen, nhìn lâu Thượng giới thỏ không ị này, tổ lão niên từ từ quen dần, hơn nữa bọn họ còn có chút chờ mong, rốt cuộc sắp có người mới tới, những lão nhân bọn họ đây rốt cuộc sắp hết khổ rồi.

Hơn mười ngày ngắn ngủi này, ngoái đầu lại vừa nhìn, lại toàn là huyết lệ!

Ngày thứ ba quay về Thượng giới, hai cỗ “thi thể” cháy đen nằm thẳng đơ trong bùn.

Tổ lão niên hân nhoan nhảy nhót, cùng nhau đến vây xem.

Trương Hoài Đức nói: “Nhìn là lạ, không biết là môn phái nào?”

Mộc Hiển Vinh nói: “Chung quy cũng vẫn chỉ là hai mươi ba mươi người đó thôi, đợi hỏi thử liền biết là ai rồi.”

Bọn họ không hề biết Hắc Kình và Thượng Quan Tình cũng đã tăng đến Nguyên Snh đại viên mãn, tu sĩ đại viên mãn tụ hội lần đó, mặc dù Hắc Kình và Thượng Quan Tình ở hiên trường, nhưng bọn họ đều cho rằng hai người đó là tùy thân hầu hạ của Tô Hàn, căn bản không chú ý.

Tâm tư Trương Hoài Đức bắt đầu tính toán: “Chờ bọn họ tỉnh lại, những tiền bối chúng ta đây có thể dạy dỗ bọn họ bước đi thế nào.”

Mộc Hiển Vinh cũng có chút hưng phấn nho nhỏ, ngẫm lại bọn cùng tay cùng chân lúc ban đầu, hôm nay rốt cuộc có thể nhìn xem người khác, quả thực quá là sung sướng!

Đặc biệt hai người này tám phần là đối đầu với bọn họ nhiều năm, có thể nhìn hai người kia làm trò hề quả thực đã trở thành trông đợi duy nhất của bọn họ ở Thượng giới.

Tô Hàn quả thực không đành lòng nói cho bọn họ biết: Hai hài tử này dạy dỗ rồi, không chỉ có thể bước đi lưu loát, hơn nữa sức chiến đấu siêu phàm, có thể coi như là Tô Băng Tô Tuyết thứ hai.

Nhìn ánh mắt đáng thương của ba người bọn họ, Tô Hàn vẫn không có cách nào nói sự thực này ra khỏi miệng.

Một ngày này tổ lão niên đều mất hồn mất vía, ra ngoài một vòng liền nhịn không được quay lại thăm hai người nằm ngay đơ, cứ sợ bỏ qua mất thời khắc hai người họ tỉnh lại, cứ sợ không thể dạy dỗ họ bước đi… ai không biết có khi còn tưởng rằng người nằm dưới đất là thân nhi tử của bọn họ ý chứ.

Khi sắc trời dần tối, Hắc Kình và Thượng Quan Tình gần như là đồng thời tỉnh lại.

Bọn họ ngồi dậy, bốn mắt vừa nhìn, vùng đất mênh mang, vẻ mặt lập tức mờ mịt.

Trương Hoài Đức đợi cả ngày rốt cuộc đợi được đến thời khắc kích động lòng người này! Hắn ném xâu thịt đi, vội vã chạy tới, trên đường còn không quên sửa sang lại váy da nhỏ của mình, sắp đến trước mặt mới chậm lại bước chân, thể hiện dáng vẻ tiền bối, thấm thía nói: “Thế nào? Cảm giác thân thể ra sao?”

Lời này là lúc đó khi bọn họ vừa tỉnh lại, Tô Hàn nói với bọn họ.

Trái tim Trương Hoài Đức đập thình thịch, đường như nửa đời đều chưa từng kích động như vậy bao giờ, cố gắng kéo căng mặt mình, bình tĩnh nói: “Đừng hốt hoảng, tu vi mất cũng không cần hốt hoảng, trước đứng lên, đi thử hai bước, không có việc gì cũng đi thử hai bước.”

Tô Hàn ở đằng xa ăn thịt quay đầy mặt đều là đau lòng.

Tổ lão niên đáng thương không biết chuyện, Mộc Hiển Vinh và Vu Hòa Uyên cũng đi tới, mỗi người đều thể hiện dáng dấp lão đại, vô cùng nhiệt tình nói: “Đừng sợ, đừng sốt ruột, trước hãy đứng lên, có ngã cũng là chuyện bình thường, đi thêm mấy lần, ngã thêm mấy lần, từ từ sẽ quen thôi…”

Hắc Kình và Thượng Quan Tình: trước mặt chúng ta hình như có ba tên ngốc.

Còn là ba tên ngốc mặc váy da ngắn hở hang,cay xè mắt không nhìn nổi nữa.

Trương Hoài Đức cho rằng bọn họ đang hoảng sợ bất an, vì vậy giọng nói càng hiền hòa hơn: “Nào nào nào, ta đi trước biểu diễn, các ngươi chỉ cần như vậy như vậy lại như vậy thì có thể đứng lên rồi!”

Hắc Kình & Thượng Quan Tình: “…”

Trương Hoài Đức cho rằng bọn họ xem không hiểu, vội vã nằm xuống biểu diễn lại một lần.

Tô Hàn thật sự không nhìn nổi nữa, hắn hắng giọng cất tiếng gọi: “Hai ngươi qua đây.”

Trương Hoài Đức mới đầu cho rằng đại lão đang gọi mình, nhưng lập tức cảm thấy không đúng lắm, bọn họ là tổ ba người, “hai ngươi” là có ý gì?

Sau đó…

Hai người “hậu bối” nằm trên mặt đất, vốn nên không còn thiết sống, mê mang bất lực, khát khao cứu giúp cư nhiên dễ dàng đứng dậy, chân dài sải bước, bước đi thong dong tao nhã.

Tổ lão niên ở phía sau nhìn bọn họ trợn mắt há mồm: Thế này không khoa học! Thế này không hợp lý! Thế này là phá lo-gic rồi! Tại sao bọn họ có thể bước đi? Tại sao bọn họ không ngã không vồ ếch?

Hắc Kình và Thượng Quan Tình không chỉ bước đi rất ổn định, còn làm ra một động tác đối với “người mới học” mà nói có độ khó cực kỳ cao.

Bọn họ quỳ một chân trên đất, cung kính hành lễ: “Sư tôn.”

Tổ lão niên: “…”

Tô Hàn lấy ra váy da ngắn đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ: “Mặc vào chắn gió.”

Hắc Kình và Thượng Quan Tình đến lúc này rốt cuộc lộ ra biểu tình vô cùng nên có khi mới vào Thượng giới: Vẻ mặt không còn thiết sống.

Cái váy da này quá kì dị, bọn họ thà rằng ở trần còn hơn.

Sau đó Tô Băng hời hợt liếc bọn họ một cái.

Hai người thông minh, lập tức phản ứng kịp.

Cho chim đi dạo là không đúng, đặc biệt càng không nên cho chim đi dạo trước mặt sư tôn, vì nghĩ cho an toàn của chim bự nhà mình, nên mau chóng che đi!

Sau khi bọn họ mặc váy da ngắn vào, tổ lão niên trái lại cảm thấy hai người này thân thiết hơn một chút.

Vu Hòa Uyên lại gần hỏi: “Tiền bối, bọn họ là đệ tử của ngài à?”

Tô Hàn nói: “Đúng, đây là chưởng môn Cửu Huyền Tông Hắc Kình, đây là điện chủ Luyện Đan ĐiệnThượng Quan Tình.”

Hắn vừa giới thiệu, Vu Hòa Uyên nghẹn họng nhìn trân trối: “Bọn họ..cư nhiên… cũng phi thăng rồi!” Đứng thật là người so với người tức chết người, nếu như hắn nhớ không lầm, hai thằng nhóc này hẳn mới năm sáu trăm tuổi?

“Tư chất của bọn họ không tồi…” Tô Hàn giải thích: “Chúng ta đây không phải thiếu nhân thủ à, ta liền để bọn họ phi thăng sớm chút, cùng tới hỗ trợ.”

Lới hắn nói rất uyển chuyển, nhưng tổ lão niên đã không muốn nghe nữa.

Hắc Kình và Thượng Quan Tình đều là những người sành sỏi làm người, bọn họ chỉ dùng mấy xâu thịt nướng đã thành công thu mua ba người tổ lão niên không muốn để ý họ.

Tô Hàn nói rõ tình hình cho Hắc Kình và Thượng Quan Tình nghe.

Nét mặt hai người này cũng rất phức tạp.

Hắc Kình nói: “Trăm triệu lần không ngờ Thượng giới lại là như vậy.”

Thượng Quan Tình cũng là âm điệu một lời khó nói hết: “Thật đúng là một Thượng giới thanh thuần không ra vẻ.”

Tô Hàn vỗ vỗ bả vai bọn họ nói: “Giúp ta tìm hạch tâm đi, tìm được ta có thể cải tạo qua qua nơi này một chút.”

Tăng thêm hai trai tráng, hiệu suất cao hơn không ít.

Vào ngày thứ mười sáu, Tô Hàn rốt cuộc tìm được hạch tâm của Thượng giới.

Tô Băng hỏi: “Phẩm cấp thế nào?”

Tô Hàn nhìn chằm chằm điểm sáng lớn chừng bàn tay nửa ngày, chần chừ nói: “Thần cấp.”

Tô Băng cũng hiếu kì: “Cao như vậy?”

Tô Hàn nói: “Quả thực là có hơi khoa trương.”

Tổ lão niên và tổ thanh niên vẻ mặt đều ngơ ngác, hoàn toàn không nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì.

Trên thực tế, bọn họ ngay đến hạch tâm là cái quái gì cũng còn không rõ ràng lắm.

Tô Hàn vươn tay đụng một cái vào hạch tâm hào quang bắn ra bốn phía kia, khẽ rủ rỉ nói: “Đây chính là trẻ nhỏ ôm vàng đi qua phố xá sầm uất a…”

Tô Băng khẽ nhíu mày, tất nhiên là hiểu rõ hàm nghĩa trong lời hắn.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào, Thượng giới đã sinh ra, bất kể hạch tâm có kích hoạt hay không, đây đều là một Hư không.

Tô Tuyết hỏi: “Thế nào? Sức mạnh tuần hoàn trong này…”

Y nói chưa xong, cả người đều ngẩn ra.

Tô Hàn cười nói: “Hình thức này trái lại rất độc đáo thú vị.”

Bọn họ đều đã nói như vậy, thân là dân bản xứ của thế giới này, Trương Mộc Vu và Hắc Kình Thượng Quan Tình càng ngạc nhiên thảng thốt hơn.

Nguyên Anh của bọn họ đều trở về rồi, chỉ có điều lại không ở lại trong thân thể nữa, mà là từng cái bay bên cạnh, bộ dáng gật gù đắc ý quả thực muốn ngu xuẩn bao nhiêu thì ngu xuẩn bấy nhiêu…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương