Chân Tô Hàn chẳng đau chút nào, Tô Băng lại như sợ hắn đau, cho nên không dám mạnh tay, khẽ khàng, lại nong nóng, khiến cho Tô Hàn cứ muốn rụt chân về…

“Vẫn ổn.”Tô Băng kiểm tra một lúc rồi khẽ nói, “Không thương tổn đến xương.”

Tô Hàn “ưm” một tiếng.

Kết quả hắn phát ra tiếng này, cả hai người đều giật mình.

Tô Hàn vất vả lắm mới khống chế được mình không nhảy dựng lên, còn Tô Băng lại lập tức nắm lấy mắt cá chân của hắn.

“Tô Hàn…” Trong giọng nói của y mang theo chút khàn khàn khó mà hình dung.

Tô Hàn chỉ thấy đầu ông ông, cảm giác đầu óc mình đúng là có bệnh, mặt hắn hơi nóng lên: “…Nên nghỉ ngơi rồi.”

Tô Băng khựng lại, mắt hơi tối đi: “Được, ngủ sớm chút đi.”

Vừa nói y vừa khom lưng ôm Tô Hàn lên giường, đắp kín chăn cho hắn.

Tô Băng xoay người định đi, nhưng vừa đứng dậy, ống tay áo đã bị người ta kéo lại.

Tô Hàn: “…”

Tô Băng nhìn về phía hắn.

Tô Hàn muốn nói: Ngươi định đi đâu, chúng ta vẫn cùng nhau ngủ, bất kể lúc là một người hay là biến thành cổn cổn thú, cho tới giờ chưa từng chia giường.

Nhưng những lời này bây giờ mà nói thì hình như không thỏa đáng lắm, cho nên hắn không lên tiếng.

Mắt Tô Băng tối đi, y hỏi: “Sao thế?”

Tô Hàn vội vã buông lỏng tay: “Không có gì.”

Tô Băng nở nụ cười: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tô Hàn ngẩng đầu nhìn nhìn y, trong lòng lập tức ngưa ngứa, nghĩ tới sự cô đơn phải một mình ngủ, lại nghĩ tới sự ấm áp khi có hai người, lập tức không muốn y đi nữa.

Nên làm thế nào đây?

Tô Hàn đắn đo một chút, mắt bỗng sáng ngời: “Ngươi chỉ đặt một phòng thôi nhỉ?”

Tô Băng nói: “Ta đây đi đặt thêm phòng nữa.”

Tô Hàn hắng giọng nói: “Cần gì phiền phức như thế? Vả lại đến lúc này, các phòng chắc chắn đã đầy cả, nào còn đặt được nữa?”

Tô Băng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn hắn.

Trong lòng Tô Hàn không khỏi có chút hồi hộp, cứ cảm thấy mấy lời bình thường vô cùng, nhưng hình như lại có chút biến vị: “Giường này rất lớn, không thì ngươi cứ ở lại tạm một đêm đi?”

Cả người hắn vùi trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt chớp chớp không được tự nhiên, có chút chờ mong lại có chút khẩn trương ─Tô Băng cảm thấy mình mà lưu lại mới thực sự là một sự dày vò to lớn.

Nhưng y không từ chối nổi: “Được.”

Tô Hàn thở phào, tốt quá, tuy là ảo cảnh, nhưng cảm giác thời gian trôi qua vô cùng chân thực, bọn họ thực sự tách ra rất lâu rồi, lâu đến mức khiến lòng Tô Hàn rất chênh vênh.

Tô Băng đi tắm, mái tóc bạch kim tản ra ánh sáng mềm mại, Tô Hàn nhớ tới cái tai đen đen mềm mềm mà mình từng được nhìn thấy một lần kia, cực kì muốn chiêm ngưỡng lại, tiếc rằng hắn đang phối hợp diễn kịch với Tô Băng, tạm thời không thể bóc trần, chỉ đành tưởng tượng chút…

Chỉ mong trước khi ảo cảnh này kết thúc còn có cơ hội nhìn thấy.

Tô Hàn hăng hái ngồi dậy: “Ta giúp ngươi lau tóc nhé?”

Tô Băng vốn định vận công làm khô tóc, nghe hắn nói như vậy, y ngừng động tác: “Chân của ngươi…”

“Không sao, ta ngồi trên giường, không đụng tới nó.”

Tô Băng nhìn ánh mắt tha thiết của hắn, tim mềm nhũn đi, nói: “Được.”

Tô Hàn cầm khăn lau tóc cho y, chỉ cảm thấy xúc cảm mái tóc dài trong tay tốt đến kỳ lạ, muốn mượt mà bao nhiêu thì mượt mà bấy nhiêu, thoáng chốc cảm giác như là quỳnh tương*(rượu ngon)chảy xiết, có xúc cảm cực kỳ mịn màng và một mùi hương mê đắm lòng người…

Hắn nhịn không được, cầm lấy một lọn đưa lên môi khẽ chạm: “Lông… lông… tóc ngươi thật đẹp!” Nguy hiểm thật, suýt chút nữa nói ra hai chữ lông mao.

Tô Băng thoáng cảm giác được chút bất thường, quay đầu liền thấy Tô Hàn say mê hôn tóc y.

Trái tim chợt loạn nhịp, một ngọn lửa cấp tốc tụ tập lại phía bụng dưới… y cứng nhắc quay đầu đi, mặt không đổi sắc, duy chỉ có ngón tay không chịu khống chế mà khẽ co lại.

Chẳng qua chỉ lau tóc thôi, lại dâng lên khát khao thiên trường địa cửu.

Hai người đều không nói chuyện, nhưng cùng hi vọng thời gian chậm lại một chút, lại chậm lại một chút, vĩnh viễn đừng kết thúc là tốt nhất.

Nhưng mà… dù Tô Hàn không muốn thế nào, cũng không thể cứ cầm tóc Tô Băng vân vê cả đêm như vậy.

Hắn thở dài, có chút tiếc nuối nói: “Được rồi.”

Tô Băng lên tiếng: “Ừm.” Y nhận lấy khăn đặt vào trong giỏ để đồ.

Tô Hàn đã cười híp mắt vén chăn lên: “Ngủ đi.”

Bước chân Tô Băng khựng lại, rồi mới đi tới.

Có lẽ là ảo giác của y, có lẽ là vọng tưởng của y, y cứ luôn cảm thấy từ sau khi hai người gặp lại, Tô Hàn không lúc nào là không quyến rũ y.

Tô Hàn cuối cùng gần sát y, trong lòng thoáng cái vững vàng, khóe miệng nhếch lên không thu lại được, hắn cọ cọ lên lồng ngực nóng hổi của Tô Băng, hài lòng nói: “Ngủ đi.”

Lâu lắm rồi Tô Hàn mới ngủ được một giấc an ổn thoải mái như vậy, mà Tô Băng lại trợn mắt đến tận hừng đông.

Ngày hôm sau, Tô Hàn mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác thấy bên cạnh trống không, lập tức thấy hoảng hốt, mở bừng mắt.

Tô Băng đâu, lại chạy rồi?

Hắn nhíu mày, thiếu chút nữa là dùng cái chân “bị thương không đi đường được” xuống đất.

“Tỉnh rồi à?”Tô Băng mang theo một thân hơi nước đi vào.

Tô Hàn kịp thời ổn định lại hai chân, nguy hiểm quá suýt lộ, hắn nhìn Tô Băng rồi hỏi: “Đi làm gì đó?”

Mắt Tô Băng lóe lóe: “Xối nước lạnh.”

Tô Hàn nhìn hàn khí khắp người, buồn bực nói: “Khách điếm này không có nước nóng à?”

Tô Băng: “…”

Tô Hàn nói: “Mặc dù đã sắp vào hạ, nhưng khí hậu nơi này lạnh lẽo, tắm nước lạnh không tốt đâu.”

Tô Băng đáp: “Ừ.”

Tô Hàn nói như vậy, nhưng thực ra bản thân cũng muốn tắm, tối hôm qua chưa tắm, ngủ một đêm cả người dinh dính bết bết, thực sự rất khó chịu: “À ừm… thực sự không có nước nóng à? Ta cũng muốn đi tắm cái.”

Tô Băng ngẩn ra: “Chân của người còn chưa tiện lắm…”

Y chưa nói xong, Tô Hàn đã nói: “Ngươi giúp ta chút nhé, tự ta quả thực không được.”

“Ta giúp ngươi?” Mắt Tô Băng đột nhiên tối đi.

Tô Hàn chưa nhận ra: “Đúng vậy, sau này có lẽ vẫn phải làm phiền ngươi, ta cũng không thể cứ luôn không tắm được.”

Tô Băng tạm ngừng một lát rồi mới từ tốn nói: “Được, ta giúp ngươi.” Nhiệt độ y vừa dùng nước lạnh hạ xuống lại có xu hướng mau chóng tăng trở lại.

Tô Hàn rốt cuộc có biết mình đang làm gì hay không?

Tô Băng đi chuẩn bị nước nóng, rồi trở về ôm lấy Tô Hàn.

Bởi vì vừa tỉnh ngủ, cho nên Tô Hàn chỉ mặc áo trong, cởi dây buộc bên hông, y phục liền tuột ra.

Tô Hàn đã thành niên, nhưng thân thể tộc người lùn trời xinh nhỏ nhắn, nước da của hắn lại cực kì trắng trẻo, gương mặt bị khí nóng bốc lên hơi phiếm hồng, đôi mắt cũng lan hơi nước, trong làn sương lượn lờ như yêu tinh trên mặt biển mù sương, bất giác mê hoặc lòng người.

Tô Băng gần như là chỉ nhìn một cái, dục hỏa vừa mới dập không lâu lại ngang nhiên đứng dậy.

Y khẽ rủ mắt, cố gắng để có thể khiến mình trông thật bình thường: “Nước ấm vừa chưa?”

Tô Hàn tựa trong thùng nước tắm, thoải mái thở hắt ra: “Vừa rồi, rất thoải mái.”

Tô Băng không động đậy đứng sau lưng hắn.

Tô Hàn ngâm một lúc rồi nói: “Có thể kỳ lưng giúp ta không?”

Tô Băng: “…”

Tô Hàn đã cầm khăn trong thùng nước tắm đưa lên cho y.

Lúc Tô Băng cầm cái khăn ướt nhẹp, ngón tay vẫn đang run rẩy.

Tô Hàn nói: “Đừng mạnh tay quá, ta sợ đau.” Vừa nói vừa khẽ cúi đầu, vén tóc dài sau lưng ra phía trước, lộ ra toàn bộ tấm lưng trơn bóng.

Tô Băng ngẩn ngơ nhìn, nửa ngày cũng không thể động đậy.

Tô Hàn gọi y: “Tô Băng?”

Tô Băng chợt hoàn hồn, y khẽ hít sâu một hơi, đặt khăn trong tay xuống: “Cái khăn này ráp quá, ta trực tiếp dùng tay nhé.”

Tô Hàn không nghĩ nhiều: “Được.”

Đồng ý rất sảng khoái, nhưng khi bàn tay Tô Băng áp lên người hắn, Tô Hàn lại khẽ rùng mình.

Tại sao lại nóng như thế… dường như nhiệt độ còn cao hơn cả nước trong thùng. Hơn nữa nhiệt độ này còn vô cùng kỳ lạ, rõ ràng áp lên da thịt, nhưng dường như lại xuyên thấu qua huyết dịch trực tiếp thiêu đến trái tim.

Tô Hàn hơi hối hận, muốn hô ngừng lại cơ mà lại không dám mở miệng.

Tô Băng vô cùng nghiêm túc giúp hắn kỳ cọ, bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi, động tác êm ái, hết thảy dường như rất bình thường, nhưng hình như lại vô cùng không bình thường.

Đột nhiên, Tô Hàn mở bừng mắt, rốt cuộc không kiềm được: “Đừng… đừng…”

Tô Băng cũng không ngừng lại, mà dùng sức siết chặt.

Đầu Tô Hàn ùng một tiếng, một luồng nhiệt phả vào mặt, cảnh tượng trước mắt hắn dường như đang quay cuồng.

Tô Băng nhìn chằm chằm, Tô Hàn chỉ cảm thấy mặt mình bị thiêu cháy tới nơi: “A ưm… ta…”

Tô Băng mở miệng nói: “Ta giúp ngươi.” Vừa nói tay y đã vòng qua phía trước, không chút do dự mà cầm lấy nơi khiến Tô Hàn nghẹt thở.

Tô Hàn cảm thấy tình huống này phát triển không đúng lắm, thế nhưng đầu óc mơ hồ, trong lòng lại ngưa ngứa, trong không gian khí nóng bốc hơi và sự đụng chạm cực kì thoải mái, hắn hoàn toàn buông lỏng.

Không sao đâu ha…. Dù sao cũng chỉ là một ảo cảnh…

Hơn nữa việc này bọn họ cũng không phải lần đầu, cứ coi như đang ở trong thức hải đi.

Sau khi lên đỉnh, trái tim Tô Hàn đập cực nhanh, đại não có chút thiếu oxy, Tô Băng rốt cuộc không nhịn được, y cúi đầu ngậm lấy đôi môi màu sắc xinh đẹp kia.

Tô Hàn chợt trợn tròn mắt, nhưng hắn nhanh chóng bị kịch liệt trong khoang miệng kích thích chiếm đoạt tất cả tâm trí.

Hắn đang bị động tiếp nhận, thế nhưng lại nhịn không được nâng tay vòng qua cổ Tô Băng, không nghi ngờ chút nào hành động này đã cổ vũ Tô Băng, một nụ hôn vốn nên chuồn chuồn lướt nước thoáng cái thay đổi hương vị, xâm nhập, chiếm lấy, tuyên bố không thể nào phát tiết mà chiếm làm của riêng, dường như tất cả tình cảm đều phó thác cho nụ hôn và cái đụng chạm này, muốn nói cho đối phương biết, muốn để hắn biết, muốn khiến cho khoảng cách của hai người tan biến, chỉ còn lại trái tim kề sát trái tim.

Một người tắm rửa thành hai người.

Tô Hàn sướng ba lần, cái chân vốn khỏe mạnh thoáng cái nhũn không ra hình dạng.

Lúc này không cần hắn giả bộ nữa, Tô Băng thực sự phải ôm hắn ra.

Bởi vì kiêng dè vết thương trên chân hắn, hai người không làm đến cùng, nhưng những triền miên này đã đủ để Tô Hàn ăn không tiêu.

Cả một ngày, hai người chưa từng ra khỏi cửa.

Lúc Tô Hàn tỉnh lại đã là buổi tối, bụng hắn đói cồn cào, Tô Băng đã chuẩn bị xong xuôi bữa tối.

Tô Hàn vừa thấy, tất cả đều là những món mình thích, tâm tình lập tức tốt vô cùng, không khách khí, trực tiếp ăn luôn.

Hắn thấy Tô Băng không động, hỏi: “Không đói à?”

Tô Băng nói: “Ta ăn trước rồi.”

Lúc này Tô Hàn mới nhớ, trong ảo cảnh Tô Băng là một con cổn cổn thú, đồ ăn cũng là trúc, có lẽ thừa dịp hắn không chút ý lén lút ra ngoài ăn trúc rồi ha?

Vừa tưởng tượng đến hình ảnh này, Tô Hàn lập tức bị moe đầy mặt, cười híp cả mắt.

Vẻ mặt này của hắn khiến timTô Băng loạn nhịp, y khẽ đứng dậy, cách cái bàn đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Tô Hàn: “…”

Tô Băng bình tĩnh nói: “Hương vị của hoa quế cao không tệ.”

Tô Hàn quả thực bị y chọc đến mặt đỏ tim đập: “Cũng, cũng tạm.”

Tô Băng nhìn hắn, còn nói thêm: “Nếm thử rượu trái cây kia xem, chủ quán nói đó là đặc sản nơi này.”

Tô Hàn cúi đầu nói: “Được.” Có quỷ mới biết hắn bưng chén rượu kia lên như thế nào, uống rượu vào bụng ra sao, lại làm thế nào phân biệt ra được mùi vị rượu trái cây.

“Rất ngon… ưm…” Hắn còn chưa nói xong, Tô Băng đã lại hôn lên lần nữa.

Lần này không phải chỉ đụng một cái như nãy, mà là trực tiếp xông vào khoang miệng của hắn, coi hắn như cái chén mà thưởng thức rượu ngon.

Tô Hàn vốn rượu vào bụng đang nóng hầm hập, lúc này trực tiếp bị hôn đến đầu óc quay cuồng.

Chờ đến lúc hai người lên giường, Tô Hàn mới thoáng tỉnh táo lại chút: “Tô, Tô Băng…”

Tô Băng hôn cái cổ trắng nõn và xương quai xanh cực quyến rũ của hắn, hàm hồ đáp: “Hử?”

“Cái này…” Tô Hàn không phân rõ mình đang nói cái gì, “Chúng ta thế này…”

Tô Băng hơi tách ra một chút, đối diện với hắn: “Ta thích ngươi.”

Tô Hàn rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là tim chậm nửa nhịp.

Tô Băng nghiêm túc hôn hắn, tiếng nói khàn khàn như đang vang lên trong đầu hắn: “Đừng cự tuyệt, ta muốn làm những chuyện này với ngươi.”

Tô Hàn làm sao có thể cự tuyệt được? Hồn của hắn bay đi cả rồi.

Hai người không biết xấu hổ mà ở lại trấn nhỏ không biết tên này hơn một tháng.

Mãi đến khi Tưởng Thất Nương phái người tới tóm hắn.

Tiểu thị vệ tận tình khuyên nhủ nói: “Điện hạ à, ngài mau trở lại hoàng cung một chuyến đi, vương hậu bệ hạ ngày ngày nhớ thương ngài, nhớ ngài khủng khiếp.”

Tô Hàn vừa nghe liền thấy có chút áy náy, hơn một năm này mình thực sự rất bất hiếu, đầu tiên là bám theo cổn cổn thú, sau đó vất vả lắm mới tìm được Tô Băng, lại cùng y làm ổ ở cái trấn nhỏ này lâu như vậy.

Không chỉ không về nhà, lại còn ở bên ngoài chơi đùa đến mức chả gửi đi được mấy bức thư, cực kì không ổn rồi.

Tiểu thị vệ lại nói: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của vương hậu, dù thế nào ngài  cũng phải quay về nha!”

Tô Hàn vừa nghe thấy lời này, lập tức trầm ngâm nói: “Ta bây giờ về nước.” Sinh nhật mẫu thân, làm nhi tử như hắn đây vẫn không về thì cũng quá là kỳ cục.

Mặc dù chỉ là một ảo cảnh, nhưng đây là gia đình chính hắn yêu cầu, mẫu thân lại là Tưởng Thất Nương, còn có tiểu Tô Xuyên ở đây, dù thế nào cũng không nên lơ là bọn họ.

Tô Hàn nói với tiểu thị vệ: “Các ngươi đi về trước truyền tin cho mẫu hậu, ta thu dọn xong sẽ lên đường luôn.”

Tiểu thị vệ cuống quýt đáp: “Điện hạ cần phải nắm chắc thời gian.”

Tô Hàn tiễn tiểu thị vệ đi, Tô Băng liền từ bên ngoài trở về: “Sao vậy?”

Tô Hàn tỉ mỉ nói lại một lần với hắn.

Tô Băng bình tĩnh lắng nghe.

Tô Hàn lại nói: “Ngươi cùng ta trở về nước nhé, ta sẽ giới thiệu ngươi cho bọn họ biết.”

Tô Băng nở nụ cười: “Được.”

Tô Hàn bị y cười đến ngứa ngáy, nhón chân ghé sát lại muốn hôn y, kết quả hai người chủng tộc bất đồng, chiều cao hơi xấu hổ, vẫn là Tô Băng cúi đầu hôn hắn.

Hai người hôn một lát liền có chút lửa lan, Tô Hàn sợ phóng túng cái lại không biết đêm ngày, liền vội vàng nói: “Về… vương cung trước đã.”

Tô Băng buông hắn ra: “Ừ.”

Bởi vì bận tâm đến Tô Băng, Tô Hàn dùng phương thức rất bình thường quay về quốc gia người lùn.

Bởi vì lúc trước đều dùng thuật thần hành, cho nên hầu như hắn chưa lần nào nghiêm túc ngắm ảo cảnh này, lúc này hai người một đường đi tới, Tô Hàn có chút kinh ngạc phát hiện, ảo cảnh này thật sự chân thực quá mức, dọc đường đi qua mấy thành trấn, người đi đường qua lại, ngay đến sắc trời biến hóa, rừng cây đổi thay cũng tuân theo quy luật logic, tự thành một thể.

Nếu như không phải đã biết trước đây là ảo cảnh, Tô Hàn suýt nữa sẽ cho rằng mình lại đi tới một thế giới mới.

Phong cảnh ven đường không tồi, Tô Hàn và Tô Băng cũng chung sống hòa hợp, thuận lợi trở về đến vương cung người lùn.

Đám người Tưởng Thất Nương “xếp hàng chào đón”, khiến Tô Hàn càng thêm áy náy, vội vàng đưa lên từng món quà mà mình đã chuẩn bị.

Tưởng Thất Nương chọt trán hắn: “Cái thằng nhóc này, lớn rồi cánh cứng rồi, ngay đến nhà cũng không cần nữa rồi, không biết nương sẽ nhớ con sao? Chẳng lẽ nương còn hiếm lạ mấy món con mang về?”

Tô Hàn nhanh chóng lấy lòng nói: “Nương, người xem cái vương miện này, bên trên khảm tròn bảy viên minh châu.”

“Minh châu?”Tưởng Thất Nương luôn miệng nói không có hứng thú với mấy món linh tinh của Tô Hàn mắt lập tức sáng rực lên, “Bảy viên! Ôi chao, cái vương miện này không phải là trời sinh ra cho ta đó chứ?”

Trong mắt Tô Hàn mang theo ý cười, tâng bốc nói: “Lần đầu tiên nhi tử nhìn thấy nó cũng nghĩ như vậy.”

“Chỉ giỏi nịnh.” Mặt mày Tưởng Thất Nương đã vui rạo rực rồi.

Tô Hàn lại đưa một cây cung cho Tô Xuyên: “Cho đệ, cây cung này ca ca tự mình tìm nguyên liệu để người ta làm đó.”

Tô Xuyên trước kia sử dụng cung tiễn, tin rằng cậu thiếu niên trong ảo cảnh này hẳn cũng sẽ rất thích món quà này. Quả nhiên tiểu Tô Xuyên vẫn phụng phịu mắt rõ ràng đã sáng rực lên, chẳng qua hắn còn đang tức Tô Hàn, tức hắn đi ra ngoài lâu như vậy mà không trở về.

Tô Hàn dỗ dành vài câu, cuối cùng Tô Xuyên cũng đồng ý dắt tay hắn.

Tô Tuyết là từ bên ngoài trở về, y vừa vào đã bổ nhào về hướng Tô Hàn: “Tiểu Hàn Hàn, ca ca rất nhớ đệ!”

Trạng thái của Tô Hàn đối với vị Tô nhị ca sụp hình tượng này vẫn luôn là muốn né xa, hắn chợt lách người, Tô nhị ca nhào vào khoảng không, thiếu chút nữa thì chụp ếch.

Tô Tuyết đáng thương nói: “Ca ngày ngày đêm đêm đều nhớ đệ nhớ đến không ngủ được, không ngờ vất vả lắm mới gặp lại, Tiểu Hàn Hàn lại không chịu để ca ôm một cái, đau lòng quá, không muốn sống nữa!”

Khóe miệng Tô Hàn giật giật: Ngươi đây không giống ca ca, trái lại giống như ông chú bỉ ổi kì kì quái quái nào đó hơn á.

Tô Tuyết thấy đệ đệ không đến dỗ mình, lại mặt dày mày dạn nhào tới.

Tô Hàn tránh, y vồ, Tô Hàn lại tránh, y tiếp tục vồ…

Tưởng Thất Nương đứng bên cạnh cười khanh khách: “Chàng xem huynh đệ chúng nó, tình cảm tốt chưa.”

Tô Hàn: “…”

Cuối cùng Tô Hàn cho Tô Tuyết một chầu “măng xào”, Tô nhị ca rốt cuộc mới “thoải mái”.

Cả nhà náo loạn một hồi, Tô Hàn mới giới thiệu kỹ Tô Băng với họ.

Thực ra bọn họ đã thấy Tô Băng lâu rồi, lúc vừa vào cũng đã chào hỏi nhau, chẳng qua là cả nhà lâu lắm rồi chưa gặp Tô Hàn, cho nên thân thiết trước đã.

Tưởng Thất Nương nhìn Tô Băng một lúc lâu rồi mới nói: “Nếu không phải thiếp chắn chắn mình chỉ sinh ba đứa, suýt nữa sẽ cho rằng Tô Băng là con trai lưu lạc bên ngoài của mình.”

Ngũ quan của y và Tô Hàn vô cùng giống nhau, sở dĩ những người khác mới đầu cảm thấy không giống, đại khái là vì hai người chủng tộc bất đồng, hơn nữa khí thế khác biệt, cho nên cùng một dung mạo lại bất ngờ khiến người ta có cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Dường như ngũ quan này ở trên người Tô Hàn bên này thì thanh tú tinh xảo, ở trên người Tô Băng bên kia thì lại khiến người ta cảm thấy xa cách lãnh đạm.

Lại bởi vì thái độ của Tô Băng đối với Tưởng Thất Nương rất tốt, cho nên trong mắt Tưởng Thất Nương hai đứa trẻ này thực sự rất giống nhau.

Tô Băng cũng mang theo quà, sau khi tặng từng món xong, mọi người ngồi vào bàn.

Tô Tuyết chen đến bên cạnh Tô Hàn, Tô Hàn cũng hết cách, buộc lòng phải để y ngồi xuống.

Chỗ ngồi của Tiểu Tô Xuyên cố định, ở bên trái Tô Hàn, cho nên Tô Băng bị đẩy đến một đầu khác của cái bàn dài.

Có điều đó là chỗ ngồi danh dự của khách, bố trí như vậy cũng không sai.

Tô Tuyết sau khi sán lại gần Tô Hàn liền bắt đầu thì thầm nói: “Mấy bữa trước không phải đệ mất một con cổn cổn thú à?”

Tô Hàn sửng sốt một lúc mới phản ứng lại: “Ờm, đúng vậy.”

Tô Tuyết bày ra biểu tình đòi thưởng nói: “Ca lại tìm cho đệ một con cổn cổn thú.”

Mắt Tô Hàn chợt sáng ngời, quay đầu nhìn y: “Ở đâu?”

Tô Tuyết thấy hắn vui vẻ mình cũng vui vẻ: “Vốn định mấy hôm nữa mới nói cho đệ biết, thực sự nhịn không được…”

Tô Hàn bỏ đũa xuống: “Ca, cổn cổn thú ở đâu?”

Một tiếng ca này gọi cho Tô Tuyết nhũn cả người ra.

“Ở… ở…”

Tô Hàn nhìn y không chớp mắt.

Tô Tuyết vất vả lắm mới hồi phục tinh thần, thở dài nói: “Đệ đừng gấp, bây giờ đang là thời kỳ động dục của cổn cổn thú, chưa thích hợp để đón về.”

“Kỳ động dục?”Tô Hàn mờ mịt.

Tô Tuyết giải thích: “Đúng vậy, các động vật khác đều động dục vào mùa xuân, riêng cổn cổn thú này lại vào hạ… ca nói với đệ này, đừng thấy vật nhỏ đó đáng yêu, nhưng đến kỳ động dục, chính là một con cầm thú đó, chính là cái loại nhật thiên, nhật địa, nhật không khí* ấy.

(*Chính là cái loại thấy cái gì cũng ôm rồi ấy ấy ấy ý như kiểu mấy chú cún đến kì động dục hay làm ý)

Tô Hàn: “…”

Tô Tuyết chưa nhận ra được biểu tình của Tô Hàn, chỉ coi là chuyện lý thú mà chia sẻ nói: “May mà nó chỉ là một con thú nhỏ, nếu như biến thành người, chẳng biết sẽ làm ra chuyện gì.”

Sắc mặt Tô Hàn biến đổi, bên cạnh hắn đang có một con cổn cổn thú biến thành người, quả thực là… hoàn toàn không biết tiết chế.

Tô Tuyết cho rằng bởi vì hắn không thể lập tức nhìn thấy cổn cổn thú mà mất mát, vội vã khuyên nhủ: “Đệ đừng gấp, qua mấy ngày nữa là được rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ đem nó đến cho đệ.”

Tô Hàn không yên lòng đáp: “Làm phiền nhị ca rồi.”

Tô Tuyết nhìn ra Tô Hàn có chút không vui, nhưng y không rõ nguyên nhân, hình như… y không nói sai cái gì đó chứ?

Một bữa cơm ăn mà chẳng biết mùi vị.

Tô Băng cách Tô Hàn rất xa, cho nên không nghe thấy hai huynh đệ bọn họ thì thầm bàn tán, nhưng y rất không vui, không thích hình ảnh bọn họ châu đầu nói chuyện, đối với vị Tô Tuyết kia, từ lần đầu nhìn thấy y đã không thích rồi.

Chẳng biết tại sao, cho dù biết y là ca ca của Tô Hàn, nhưng vẫn nhịn không được thấy chán ghét.

Lúc bữa tối kết thúc, bên ngoài tới một vị khách.

Một thiếu nữ người lùn mặc váy áo màu vàng sáng ngời dẫn đầu tiến vào: “Cô phụ, cô cô, Tuyết biểu ca, Hàn biểu ca, Xuyên biểu đệ, Vi Vi tới tìm các người chơi đây!”

Đi đôi với tiếng nói thanh thúy đó, thiếu nữ đã đứng trong đại điện.

Nàng rất đẹp, khiến người ta bất ngờ là, nàng vậy mà lại có năm sáu phần tương tự với Tô Hàn, vì đều là người lùn, cho nên ngũ quan dường như càng giống hơn, so với Tô Băng thì càng giống Tô Hàn hơn một chút.

Tô Hàn giật mình, không biết thiếu nữ này là ai.

Tưởng Thất Nương đã ôm chầm lấy nàng: “Đã sắp lập gia đình rồi, mà vẫn còn hấp tấp bộp chộp như vậy!”

Tưởng Vi lén nhìn Tô Hàn rồi hơi đỏ mặt nói: “Cô cô!”

Tưởng Thất Nương hình như rất thích nàng, kéo tay nàng vào ngồi, giới thiệu qua với Tô Băng.

Tô Băng lễ phép chào hỏi nàng.

Tưởng Vi kinh ngạc: “Ngươi với Hàn ca ca giống nhau thiệt đó.”

Tô Băng cười cười.

Tưởng Vi lại thầm thì: “Có điều vẫn là biểu ca đẹp hơn chút!” Nói xong nàng lại nhìn nhìn Tô Hàn.

Tô Hàn không để ý tới, hắn cảm thấy vô vùng khó chịu, khó chịu cổn gia trong thời kỳ động dục, lại càng khó chịu với cổn gia mỉm cười với thiếu nữ.

Thế giới trước kia Tô Băng là đoạn tụ, thế giới này thì sao? Quỷ mới biết tính hướng của cổn cổn thú là như thế nào, dù sao đều có thể nhật thiên nhật địa nhật không khí rồi!

Lúc sau cha mẹ Tưởng Vi cũng đến.

Tô Hàn miễn cưỡng rõ ràng mối liên hệ với nhân vật này.

Tuy không biết vì sao Tô Băng lại thiết lập như thế, nhưng hình như gia đình này là nhà bên ngoại của Tưởng Thất Nương, Tưởng Vi là cháu gái của nàng, có mối quan hệ biểu huynh muội với đám Tô Hàn.

Bọn họ hẳn là đến đây chúc thọ Tưởng Thất Nương.

Tuy sinh nhật còn mấy ngày nữa mới đến, nhưng đều là người nhà, đến sớm ở thêm mấy ngày cũng rất bình thường.

Trong lòng Tô Hàn có tâm sự, gượng gạo ứng phó một lát rồi bèn nói mình mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi.

Tưởng Vi bịn rịn nhìn hắn rời đi, Tô Hàn lại tới trước mặt Tô Băng nói: “Ta dẫn ngươi đi xem phòng.”

Tô Băng liền đứng dậy nói tạm biệt mọi người.

Hai người ra khỏi đại điện, Tô Hàn vẫn im lặng không lên tiếng, Tô Băng vươn tay, nắm lấy hắn.

Hai người lén lút nắm tay nhau trong màn đêm, trái tim Tô Hàn thót một cái, tuy không giãy ra, nhưng trong đầu còn đang miên man suy nghĩ.

Bởi vì hắn có ký ức, cho nên cảm thấy làm cái gì với Tô Băng cũng rất tự nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại, Tô Băng thì sao?

Ngày ở trấn nhỏ đó là lần đầu tiên họ gặp mặt.

Tuy rằng trước đây khi Tô Băng là cổn cổn thú hai người chung sống một tháng, nhưng một tháng này cũng không thấy Tô Băng để ý đến hắn nhiều lắm, về sau lại còn vứt bỏ hắn, đi tìm đồng loại. Mặc dù sau này y lại bắt đầu tìm hắn, nhưng ai mà biết y rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Theo lý thuyết đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, sau đó… còn làm chuyện vượt quá khuôn khổ.

Tô Băng biết đây là Tô Băng, cho nên vẫn rất thích ứng.

Nhưng Tô Băng đã quên mất hắn, đối với một người lần đầu gặp lại như này như kia… y rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Hơn nữa mở miệng lại là: “Ta thích ngươi.”

Vừa gặp đã thích, thích này rốt cuộc rẻ mạt thế nào?

Hôm nay vừa nghe thấy Tô Tuyết nói đến kỳ động dục của cổn cổn thú, Tô Hàn lập tức cảm thấy trái tim lạnh buốt, một tháng này mình đang làm cái gì…

Chờ đến khi kỳ độc dục của Tô Băng qua, có phải y sẽ lại quay về Ma vực hay không?

Ảo cảnh này…

Tô Hàn càng nghĩ tâm tình càng kém, xém muốn đập vỡ ảo cảnh này luôn!

Đưa Tô Băng về phòng, Tô Hàn xụ mặt định đi, Tô Băng kéo hắn qua, cúi người muốn hôn hắn.

Lần đầu tiên Tô Hàn cự tuyệt, hắn quay đầu đi.

Tô Băng khẽ ngẩn ra: “A Hàn?”

Tô Hàn nói: “Ngươi ngủ ở đây, ta về phòng mình.”

Tô Băng khựng lại: “Không muốn sao?”

Tô Hàn kiên trì nói: “Ừm!”

Tô Băng dịu dàng nói: “Một mình ngươi ngủ sẽ không yên.”

Tô Hàn cũng rất xoắn xuýt, cơ mà…

Tô Băng ôm hắn vào lòng: “Không muốn thì không làm, ngủ thôi.”

Ý chí vốn đã không kiên định của Tô Hàn thoáng cái vỡ tan tành, vì vậy lại ngủ ở chỗ Tô Băng.

Sau đó hai người ôm lại ôm ôm ra chuyện luôn, không thể tránh khỏi lại sướng sướng.

Sau đó Tô Hàn rất hối hận, thề rằng ngày mai chắc chắn sẽ tách ra ngủ, chờ đến khi kỳ động dục quỷ quái này qua sẽ tìm Tô Băng nói chuyện đàng hoàng!

Kết quả sáng ngày hôm sau, Tô Hàn còn đang say giấc nồng.

Tô Băng tỉnh sớm hơn chút, y nhìn người trần truồng trong lòng không khỏi có chút động tình, cúi đầu hôn một cái lên môi hắn, đúng lúc này cửa mở ra…

Giọng của thiếu nữ vang lên: “Hàn ca ca, xấu hổ quá đi nha, lớn như vậy mà vẫn còn ngủ cùng bằng hữu…”

Nàng vừa dứt lời liền nhìn thấy một màn này, tiếp đó cả người hóa đá.

Không khí trong phòng kiểu diễm, nam nhân cao lớn ôm lấy thiếu niên gầy yếu, hai người không một mảnh vải, đôi môi kề nhau, ám muội đến mức một thiếu nữ chưa hiểu sự đời cũng tinh tường đã xảy ra chuyện gì.

Thét lên một tiếng, Tưởng Vi chạy đi không quay đầu lại.

Tô Băng nhíu nhíu mày, y chưa hiểu lắm hoàn cảnh này, cho nên không biết cửa kia không khóa trái.

Có điều bị bắt gặp cũng chẳng sao, y hận không thể để cho người trong toàn thiên hạ biết Tô Hàn là của y.

Sau khi Tô Hàn tỉnh lại, rất ảo não với định lực kém của mình, cho nên sắc mặt hắn rất khó coi, thở phì phì nói: “Đêm nay ta ngủ một mình!”

Tô Băng cười nói: “Tối hôm qua là ngươi…”

“Ta biết!” Tô Hàn đỏ mặt, hạ giọng nói: “Dù thế nào… dù thế nào ta cũng muốn một mình ngủ.” Vừa nói hắn vừa dậy mặc quần áo, trước khi ra cửa lại không cam lòng nói thêm: “Mấy hôm nay ta sẽ ngủ một mình, chúng ta…”

Tô Băng nhịn cười nói: “Tất cả nghe theo ngươi, ngươi muốn thế nào thì làm thế đó.”

Tô Hàn thẹn quá hóa giận: “Đừng nghĩ nữa, ta sẽ không tiếp tục…”

“Ừm, ngươi sẽ không.”Tô Băng thực sự cảm thấy hắn quá đáng yêu, ôm lấy hắn hôn hôn.

Tô Hàn vẫn còn đang thực hiện chủ quyền: “Ưm… đến hôn cũng không được!”

Tô Băng cụng trán hắn, mặt ngậm cười: “Vậy ta muốn hôn ngươi thì phải làm sao đây?”

Tô Hàn bị dáng vẻ này của y dao động đến đầu váng mắt hoa, nhưng vẫn đang kiên trì: “Không được là không được!”

“Được.”Tô Băng lại hôn hắn một cái.

Tô Hàn nổi đóa, hơi dùng sức một chút, giãy khỏi lòng y.

Tô Hàn cảm thấy mình hoàn toàn bị Tô Băng ăn sạch rồi, biết rõ người này chỉ đang ở trong kỳ động dục, nhưng bản thân lại không có biện pháp nào.

Nghĩ nghĩ, hắn lại có chút phiền muộn, cái ảo cảnh quỷ quái này, lúc nào mới kết thúc?

Nếu cứ tiếp tục thế này, đợi ra khỏi ảo cảnh, hắn nên đối mặt với Tô Băng thế nào đây?

Tô Hàn có chút hoảng hốt, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ.

Kỳ thực như vậy cũng không xấu.

Nếu quay trở lại hiện thực, Tô Băng có thân thể rồi, bọn họ có thể vẫn cứ như vậy, hình như cũng không tồi.

Ăn chung ngủ chung ở chung, còn thân mật hơn cả lúc còn là một người.

Đây là quan hệ gì?Người yêu ư?

Tô Hàn chợt trợn tròn mắt, đột nhiên đầu óc sáng suốt linh lợi.

Đúng vậy, hắn có thể trở thành người yêu Tô Băng, đây chính là mối quan hệ dài lâu nhất ha.

Hắn thích Tô Băng, chắc chắn thích, muốn cả đời ở cùng y, tình cảm như vậy, chắc chắn là tình yêu!

Tô Hàn thoáng cái đã nghĩ thông, vốn là chuyện có chút phiền lòng lại cảm thấy chẳng hề gì.

Bây giờ là kỳ động dục, nhưng chờ qua đi, hắn sẽ nói chuyện đàng hoàng với Tô Băng!

Tô Hàn cả ngày nay đều bị Tưởng Thất Nương lôi kéo trang trí cho thọ yến sắp tới, hắn cũng rất vui vẻ, vừa khéo mặc kệ Tô Băng, đỡ cho y cứ chòng ghẹo hắn.

Đến đêm, Tô Hàn ở lại tẩm cung của Tưởng Thất Nương, có gắng né tránh Tô Băng.

Tô Băng biết hắn bận, cũng không để ý.

Cứ vậy qua hai ngày, lúc sắp đón thọ yến, Tô Băng lại chờ được một thiếu nữ sắc mặt tái nhợt.

Tưởng Vi biến mất tròn hai ngày, mắt nàng sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc rất lâu, hôm nay dường như rốt cuộc quyết định đối mặt, cho nên nàng tới đây.

Tô Băng có nhận ra, y đang muốn mở miệng, Tưởng Vi lại giành trước nói: “Ngươi đừng tiếp tục quyến rũ Hàn ca ca nữa!”

Tô Băng khẽ nhíu mày.

Tưởng Vi liền lớn tiếng nói: “Ta và Hàn ca ca sắp kết hôn rồi, ngươi, ngươi… có thể rời khỏi nơi này hay không!”

Tô Băng giật mình, một lát mới tìm lại được thanh âm của mình: “Kết hôn?”

Trong mắt Tưởng Vi đong đầy nước mắt: “Chúng ta đã đính hôn hai năm rồi, Hàn ca ca đã đồng ý năm nay cưới ta, nhưng mà… nhưng mà các ngươi…”

Tô Băng hoàn toàn không kịp phản ứng.

Tưởng Vi lại lớn tiếng nói: “Hàn ca ca sẽ không thích ngươi, chẳng qua là trông ngươi hơi giống ta, ta nghe nói… nghe nói rất nhiều nam nhân trước khi kết hôn sẽ… sẽ…”

Nàng suy cho cùng cũng chỉ là một thiếu nữ, có mấy lời khó nói ra miệng, nhưng ý tứ nàng biểu đạt đã đủ rồi, nàng khóc nói: “Ngươi đi đi, Hàn ca ca sẽ không làm chuyện đó với ngươi nữa, tuyệt đối không! Hắn… hắn lập tức sẽ cưới ta rồi!”

***

Tiền điện, Tô Hàn trợn mắt há mồm: “Nương người nói cái gì?”

Tưởng Thất Nương cười híp mắt nói: “Cục cưng của nương sắp lập gia đình rồi, chờ thọ yến kết thúc, hôn lễ của con và Vi Vi cũng nên cử hành thôi.”

Tô Hàn bị tin tức này làm kinh hãi: “Hôn lễ?”

Tưởng Thất Nương búng trán hắn: “Vui đến choáng luôn rồi hả? Biểu muội Vi Vi mà con ngày nhớ đêm mong rốt cuộc sắp gả cho con rồi.”

Ngày nhớ đêm mong? Biểu muội Vi Vi? Đây là cái quái gì vậy?

Tô Hàn lờ mờ nhớ lại trước kia vào ảo cảnh, quả thực Tô Băng có nói “Tốt nhất ngươi nên tìm người yêu.” Lúc đó Tô Hàn không để tâm, hắn còn lâu mới làm cái chuyện phiền phức này, nhưng mà… Tô Băng cư nhiên đã chuẩn bị xong hết cho hắn trước rồi?

Cái trò gì thế này!

Ảo cảnh này còn có thể vớ vẩn hơn được nữa không?

Hắn chẳng lẽ giống loại đại thúc bỉ ổi thích loli thế này hả?

Tô Hàn vừa tức vừa bực, dứt khoát nói: “Con sẽ không cưới Tưởng Vi.”

Cmn đây chỉ là một ảo cảnh thôi, lẽ nào hắn lại phải chịu khuất phục trước một ảo cảnh hay sao?

Dù sao Tô Băng cũng đã biến hóa rồi, để cho cái thiết lập chết tiệt này ngỏm luôn thôi, hắn cũng không muốn tiếp tục kéo thêm nữa!

Hắn đi tìm Tô Băng, phá ảo cảnh này.

Nghĩ như vậy, Tô Hàn cũng mặc kệ Tưởng Thất Nương đang mờ mịt chưa hiểu, nhấc chân liền lao về phái thiền điện.

Kết quả còn chưa tới hắn đã thấy Tưởng Vi khóc chạy đi.

Trái tim Tô Hàn đập thình thịch: lẽ nào Tưởng Vi đi tìm Tô Băng? Tô Băng đã biết chuyện vị hôn thê? Đây là kịch bản quái gì vậy!

Trước mặt Tô Hàn liền nhìn thấy nam nhân khắp người đều tỏa ra hàn khí.

“Rốt cuộc ngươi coi ta là cái gì?”Tô Băng bước từng bước tới gần Tô Hàn, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng, đôi mắt càng tối đến rợn người, “Cho dù ta biến thành người, đối với ngươi mà nói chẳng qua cũng vẫn chỉ là một món đồ chơi thôi sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương