Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời
-
Chương 58
Giọng nói này rất quen thuộc, nhưng âm điệu thực sự khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Tô Hàn chỉ lặng lẽ nhìn thoáng qua liền lập tức tránh ra quay về phòng.
Cổn gia trong ngực hắn thâm trầm nói: “Pháp thuật hệ thủy còn có thể chơi như vậy ha.”
Tô Hàn vỗ đầu y: “Chớ suy nghĩ lung tung.”
Tô Băng nằm ghé lên đùi hắn nghiêm túc nói: “Không nhìn ra Tần Trăn ngày thường nghiêm túc vậy mà còn rất…”
Tô Hàn bịt chặt miệng cổn cổn thú.
Tô Băng: “…”
“Ngươi cho rằng ta đang dùng miệng của con súc sinh chân ngắn này để nói à?”
Lúc này Tô Hàn mới kịp phản ứng, mình bịt cái đếch giề, Tô Băng nói ở trong thức hải, hắn bịt cổn cổn thú, có bịt kín hơn nữa thì cũng vô dụng.
Nhưng vì cử chỉ quá ngu xuẩn này của hắn, ngược lại thành công cắt đứt lời Tô Băng chưa nói xong.
Tô Hàn hít sâu một hơi nói: “Phi lễ chớ nhìn, đều là bằng hữu, nhìn thấy xấu hổ biết bao.”
Tô Băng nhàn nhạt nói: “Bọn họ dám làm bừa ở bên ngoài, thì không sợ bị người ta thấy.”
Tô Hàn hắng giọng: “Chắc là Tần Trăn đã dựng kết giới…” Tiếc rằng tu vi của cổn cổn thú quá cao, chút kết giới đó căn bản không ngăn được y, mà Tô Hàn đi theo cũng được hưởng ké chút sáng, đợi tới lúc đến gần mới phát hiện ─nghĩ như vậy Tô Hàn lại vô vỗ đầu cổn cổn thú: “Ngươi đã sớm biết bọn họ ở nơi đó rồi.”
Tô Băng nói: “Khỉ Tưởng kêu lớn như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó.”
Tô Hàn: “…” Hắn nhịn không được lại bịt kín mồm cổn cổn thú.
Cổn gia dùng ánh mắt lo lắng kẻ nhược trí mà nhìn hắn, Tô Hàn cười ngượng ngập thu tay về, kết quả cổn cổn thoáng cái ngậm lấy ngón tay của hắn.
Bỗng một cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan tràn, mặt Tô Hàn vốn đã đỏ ửng lúc này lại càng như tôm hùm chưng chín, đỏ bừng.
“…”
Tô Băng cũng không cắn hắn, chỉ dùng đầu lưỡi liếm liếm.
Trái tim Tô Hàn run rẩy, dùng sức rút ngón tay ra.
Tô Băng nổi lên hứng thú, y xoay người đứng lên, nhìn hắn chằm chằm: “Sao thẹn thùng thế?”
Tô Hàn không nhìn thẳng y: “Ai gặp phải đều sẽ không tự nhiên đi!”
Tô Băng nói: “Trước đây ở Dâm Vực, có dạng gì mà chưa thấy qua, vậy mà chẳng thấy ngươi đỏ mặt bao giờ.”
Tô Hàn trừng y: “Cái đó có thể giống nhau à? Tần Trăn và Tưởng Tinh lại không phải người xa lạ.”
Tô Băng nở nụ cười: “Giao thân thể cho ta.”
Tô Hàn dè dặt hỏi: “Để làm gì?”
Tô Băng cực kì thẳng thắn nói: “Làm một phát.”
Mặt Tô Hàn tái cả đi: “Ngươi biến thái à! Bọn họ chính là bằng hữu của chúng ta.”
Tô Băng nghi ngờ nói: “Liên quan gì tới hai người đó?”
Tô Hàn muốn nói: Nhìn chuyện đó của bằng hữu mình không phải nên xấu hổ vô cùng à? Vậy mà lại còn có tâm tình làm một phát là cái quái gì vậy!
Nhưng hắn nói không nên lời, cứ cảm thấy về phương diện này Tô Băng chẳng có tiết tháo gì, có nói cũng vô ích…
Hắn chưa nói cũng không hỏi, đương nhiên không biết ý tưởng thực sự của Tô Băng: y không phải vì một màn xuân cung sống mà nổi hứng, mà là bởi vì người trong lòng gò má ửng đỏ trước mặt kia.
Tô Hàn lộ ra biểu tình đáng yêu như vậy, y có thể nhịn được không áp đảo đã là quá giỏi rồi.
Bởi vì lúc trước cứu cổn cổn thú đã đồng ý với Tô Băng mấy hiệp ước bất bình đẳng, cho nên tuy Tô Hàn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng vẫn giao nộp thân xác ra.
Lúc trao đổi trong thức hải Tô Băng nói: “Đừng dựng tường chắn, ta dẫn theo ngươi cùng nhau.”
Tô Hàn hất cho y cả người toàn là lá trúc.
Còn chưa chờ Tô Băng mở miệng tiếp, Tô Hàn đã ‘pặc pặc pặc’ mà nện xuống bảy tám cái tường chắn, ngăn cách hoàn toàn.
Tô Băng xa xa hô một tiếng: “Tránh cái gì? Nhất cử lưỡng tiện, tốt biết bao.”
Tô Hàn lại pặc phát nữa, dựng lên một bức tường ngăn cản truyền âm.
Tốt lắm, toàn bộ thế giới đều yên lặng.
Tô Hàn đi dạo trong thức hải hai vòng, cảm thấy thực buồn chán, liền dứt khoát bắt đầu dọn dẹp lá trúc rơi đầy trên đất.
Thức hải rất lớn, nhưng trúc chỉ trồng có vài bụi thế này, chẳng bao lâu liền thu dọn xong, Tô Hàn nhìn nhìn đánh giá, đi dạo xem xung quanh, cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.
Lúc nào hắn nên ra ngoài thì vừa?Lỡ như lại bị Tô Băng tính kế thì sao đây?
Kệ đi, có thể ở đây được bao lâu thì ở bấy lâu, hắn không tin y có thể một canh giờ mà vẫn chưa bắn!
Tô Hàn quyết định chủ ý liền ngồi lỳ trong thức hải, kết quả đợi ước chừng nửa canh giờ, hắn liền nghĩ tới một chuyện.
Tô Băng không thể rời khỏi cổn cổn thú thời gian quá dài, vượt quá một canh giờ, chỉ sợ thân thể cổn cổn sẽ gặp chuyện không may.
Hắn sợ Tô Băng quên mất việc này, quýnh lên,Tô Hàn liền mở bức tường chắn âm ra: “Sao rồi?”
Giọng Tô Băng nghe rất bình tĩnh: “Ta còn tưởng rằng ngươi không cần súc sinh chân ngắn nữa.”
Tô Hàn vội vàng nói: “Xong rồi đúng không? Mau trở lại thân thể cổn cổn thú, ta sợ…” Hắn vừa nói vừa mở tất cả tường chắn, từ thức hải đi ra… nhưng ngay khi ngũ giác của hắn chung với thân thể, một cảm giác khô nóng nháy mắt len lỏi đến tứ chi bách hài, tình dục mãnh liệt như thủy triều ập tới, khiến hắn đụng phải mà đầu choáng mắt hoa.
Giọng Tô Hàn phát run: “Ngươi… ngươi…” Hắn còn chưa kịp trách mắng y, Tô Băng lại ném thân thể nóng phừng phừng này cho hắn, mình thì về thân thể cổn cổn thú.
Tô Hàn khó chịu sắp điên rồi: “Tô, Tô Băng!”
Tô Băng mỉm cười nhìn hắn: “Đừng nói ta không thương ngươi, khổ cực nửa ngày như thế, thời gian tốt nhất để dành cho ngươi đó.”
Tô Hàn vừa tức vừa vội: “Ta… ta…”
Tô Băng trấn an hắn: “Đừng nóng vội, tự mình vuốt vuốt, chả mấy chốc là bắn thôi.”
Tô Hàn đương nhiên biết nên làm thế nào để giảm bớt dục vọng muốn nổ tung này, nhưng vấn đề là hắn không làm được, nếu như Tô Băng không ở hắn còn có thể vuốt, nhưng bây giờ Tô Băng còn đang nhìn hắn không chớp mắt, hắn làm sao có thể…
Chẳng qua bụng dưới nóng rực sắp không chịu nổi rồi, chỗ kia còn tự động phun ra dịch thể trong suốt… chỉ cần chạm một chút, một chút kích thích, hắn liền…
Tô Hàn cắn răng nói: “Ngươi về thức hải.”
Tô Băng: “Không.”
Vành mắt Tô Hàn đỏ lên: “Tô Băng.”
LòngTô Băng ngứa ngáy không chịu nổi: “Ta giúp ngươi?”
Tô Hàn vội vàng nói: “Không!”
Tô Băng đè thấp giọng, khẽ nói: “Không sao, đừng bài xích thân thể của mình, chuyện thế này không phải tội ác, là nhu cầu bình thường của loài người.”
Giọng của y dịu dàng hiếm có, cứ vang vọng trong thức hải tựa như đang ngân nga trong toàn thế giới của Tô Hàn, khiến khô nóng hắn vốn không áp xuống được lại càng trở nên dồi dào hơn.
Tô Hàn không nâng nổi tay, tựa bên giường khẽ thở hổn hển, muốn nói cái gì thế nhưng trong đầu lại chỉ có hỗn loạn.
“Thả lỏng,” Tô Băng lại khẽ nói: “Ngươi là Tô Hàn, là… Tô Hàn của ta.”
Một câu nói khàn khàn trầm thấp khiến trước mắt Tô Hàn chợt trắng xóa, khoái cảm kịch liệt rốt cuộc xông phá gông cùm xiềng xích, trào ra, giống như nước lũ trào đê, khiến người ta không thể ngăn cản, chỉ có thể sa vào trong đó.
Tô Băng khựng lại.
Tô Hàn không biết nên nói cái gì, hắn còn chưa có chạm vào chính mình, thế nhưng… lại bắn.
Giọng Tô Băng vang lên lần nữa: “Quay về.”
Hai từ rất bình tĩnh, nhưng trái tim Tô Hàn lại đập thình thịch, hắn cảm giác mình không nên quay về thức hải, nhưng khi hắn phản ứng kịp thì thấy mình đã đứng trên cánh đồng tuyết trắng rồi.
Tô Băng cầm tay hắn, kéo hắn lại gần, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Tô Hàn chỉ cảm thấy đầu nổ ùng lên một tiếng, bởi vì quá khiếp sợ, toàn bộ đầu óc đều lắc lư một cái, tuyết trên cánh đồng băng bị cuồng phong thổi bay cuồn cuộn, xoáy mạnh bốc lên, khiến cho trời đất đều trở nên mịt mùng.
Giọng Tô Băng rất nhẹ: “Thả lỏng.”
Tô Hàn làm sao mà thả lỏng cho được, hắn cảm thấy mình sắp nổ tung rồi.
Tô Băng cúi đầu nở nụ cười, dứt khoát mặc kệ đống lộn xộn trong thức hải, đè gáy hắn, làm cho nụ hôn khao khát nghìn vạn năm này càng sâu sắc hơn.
Tô Hàn ngay đến giãy dụa cũng không có, như một đứa trẻ bị kinh hãi, mờ mịt mà bị y hôn, nhu thuận đến mức khiến người ta đau lòng.
Tô Băng cũng không dự định dừng lại, một bức tường giấy mỏng manh như thế, chọc thủng thì chọc thủng, y nhịn quá lâu rồi, cho dù không có kết quả gì cũng không sao cả, nói chung là muốn hắn, muốn đoạt được hắn, muốn cho hắn thuộc về mình hoàn toàn triệt để.
Y đã chịu đủ tình trạng này rồi: ở bên nhau, lại không bên nhau; thuộc về nhau lại không thuộc về nhau.
Y vừa khát vọng có thể vĩnh viễn ở trong thế giới tinh thần của hắn, cùng với linh hồn của hắn ôm nhau, lại càng tham luyến được đụng chạm nhiều hơn, không chỉ trong thức hải, mà cả trong hiện thực, trong vô số năm tháng, đều có thể ở bên cạnh hắn, nhìn hắn mỉm cười, nhìn hắn khóc, nhìn hắn sống hoặc đặc sắc hoặc bình thản.
Cho dù cuối cùng hắn thực sự mất đi hứng thú với sinh mệnh, y cũng hi vọng làm một người khác có thể cùng chôn chung một huyệt với hắn sau khi chết.
Tô Băng mang đến cho hắn vui sướng vượt quá cực hạn, sóng lại tiếp sóng, cường liệt chấn động. Có lẽ là khoái cảm quá mạnh mẽ, có lẽ là chuyện xảy ra khiến hắn chấn động, dù sao đến lúc cuối cùng, tinh thần Tô Hàn uể oải vô cùng, cư nhiên lại ngủ thiếp đi trong thức hải.
Đây là phòng tuyến cuối cùng của ý thức, có thể ngủ ở đây, đủ để thấy rõ hắn thực sự rất mệt rồi.
Tô Băng khẽ hôn hắn.
Y vẫn chưa thỏa mãn, y muốn nhiều hơn, nhưng nhìn Tô Hàn ngủ say lại không nỡ.
Lúc người này thông minh thì cực thông minh, lúc ngốc thì lại cũng cực kỳ ngốc, nhất là đối với những chuyện liên quan đến mình, hắn có thể suy nghĩ rõ ràng mới kì quái.
Nếu như làm một mạch đến cùng, phòng chừng ngày hôm sau Tô Hàn sẽ nhốt y mấy nghìn năm.
Dù sao cũng phải chừa lại con đường sống, có thể khẽ hôn là y đã rất thỏa mãn rồi.
Tô Băng thở dài, đặt hắn vào căn phòng nhỏ trong rừng trúc, quay về thân thể cổn cổn thú.
Tô Hàn lại nằm mơ, mấy ngày nay hắn nằm mơ quả thực còn nhiều hơn cả mấy trăm năm cộng lại.
Vẫn là một hôn lễ, nhưng không còn là Tô Băng và Lê Vi, mà là thành hắn và Tô Băng.
Tô Băng mặc bộ đồ đỏ thẫm đẹp vô cùng, mặt mày tinh xảo, đôi môi mỏng hơi cong lên, trong đôi mắt dường như chưa đựng cả thế giới.
Y khẽ nói với hắn: “Tô Hàn, ta thích ngươi.”
Tô Hàn khẩn trương đến tay nắm chặt, trong lồng ngực như được rót đầy mật đường, dường như ngay đến khí thở ra cũng mang theo vị ngọt và thỏa mãn, điều này khiến cho hắn vừa bối rối vừa vui vẻ, một câu nói tới bên miệng, sắp sửa thốt ra.
Ta thích ngươi.
Tô Hàn mở bừng mắt, ngồi bật dậy.
Hắn thích Tô Băng!
Tô Hàn bị giọng nói từ sâu dưới đáy lòng này chấn động đến nửa ngày cũng chưa hồi thần lại được.
Thích?Chắc chắn là thích, có ai lại không thích chính mình?
Thế nhưng… thích này, là cái thích bản thân kia sao?
Tô Hàn ngẩn ngơ ngồi ngốc nửa ngày, sau một lúc lâu hắn mới phản ứng lại, ngón tay giật giật, bản năng muốn mò sang bên cạnh ôm lấy vật mềm mềm quen thuộc.
─Không có ai.
Cổn cổn thú không ở đây.
Tô Hàn chợt hoàn hồn, đánh giá xung quanh một lượt, hắn ở trong căn nhà gỗ của Ôn Tuyền Hương, nhiệt độ trong phòng thoải mái, linh khí dồi dào khiến thân thể hắn cảm thấy khoan khoái vô cùng, thế nhưng lại không một bóng người.
Đi đâu rồi?Tô Băng đi đâu rồi?
Tô Hàn có thể tìm y thông qua thức hải, nhưng hắn không làm vậy.
Hắn bỗng nhiên có chút tò mò, khi hắn ngủ, Tô Băng sẽ đi đâu sẽ làm cái gì?
Là tự mình lén lút đi ngâm ôn tuyền à? Nghĩ đến hình ảnh cổn cổn thú lăn trên mặt nước, khóe miệng Tô Hàn lập tức cong lên, tâm tình mềm mại, nhẹ bẫng, nâng nâng như một đám mây.
Lấy tính cách của Tô Băng đích xác có thể làm được chuyện này, y chắc là thích ôn tuyền, dù sao trong thức hải cũng có ôn tuyền.
Thế nhưng dáng vẻ ngâm ôn tuyền của cổn cổn thú lại quá ngu xuẩn, không muốn để ai thấy, cho nên nửa đêm tự mình len lén đi ngâm.
Càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng có khả năng, Tô Hàn bị chính hình ảnh tưởng tượng của mình moe đến không ngừng được, liền dứt khoát xuống giường khoác áo, quyết định lặng lẽ đi xem.
Hắn đi qua tầng một, trực tiếp lên tầng hai, ôn tuyền buổi tối cực kỳ an tĩnh, bởi vì nơi này linh khí sung túc, không cần ngày đêm ngồi thiền, chỉ cần thiền vào ban ngày, buổi tối nghỉ ngơi, ngược lại sẽ làm ít công nhiều.
Bởi vậy trên cơ bản không có tu sĩ nào nửa đêm vẫn còn ở ôn tuyền.
Tô Hàn không mục đích đi tới, hắn không muốn đánh động Tô Băng, đương nhiên cũng không biết y ở nơi nào, nhưng đây cũng là một thú vui, có thể nhìn thấy cổn cổn thú thì vui, nhìn không thấy cũng không sao, cùng lắm lại quay về ngủ.
Đáng tiếc Tô Hàn có hơi đánh giá cao chính mình, đi được một vòng, hắn lạc đường.
Nơi này cũng phạm quy quá đi, ao này với ao kia giống y chang nhau, cái ao kia lại giống y chang cái ao nọ nọ… khắp sườn núi mây mù lượn lờ, có quỷ mới biết đường về đi làm sao!
Đáng thương Tô đại lão ở các thế giới trước kia hoàn toàn không cần lo đến vấn đề lạc đường, dù sao chỉ cần hắn mở thần thức ra, xác định mục tiêu chính là dẫn đường tự nhiên.
Ở thế giới này… cũng có thể mở thần thức, chỉ là không có cách nào “định vị” chuẩn xác” được, e rằng thần thức của hắn vừa quét qua, xuống một mục tiêu chính là ThủyTrạch Lãnh Vực xa tận chân trời rồi…
Đang lúc sầu muộn không biết nên làm gì, kết quả hắn liền nhìn thấy một bóng dáng thấp thoáng.
Tô Hàn tới đây để tập kích bắt người, nhưng tu vi cổn cổn thú cực cao, ít nhất là cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn, cho nên muốn giấu diếm được y nhất định phải che dấu toàn bộ hơi thở của mình.
Tô Hàn vẫn có thể làm được chút chuyện này, nếu hắn ẩn núp hơi thở của mình, đừng nói là đại lục này, phóng mắt ra mấy thế giới các đại năng hàng đầu cùng đừng nghĩ tới chuyện nhận ra được sự hiện hữu của hắn.
Cho nên bóng dáng kia căn bản không cảm giác thấy, mặc dù tu vi của y không hề thấp.
Tô Hàn nghĩ một lát, quyết định qua chào hỏi, thuận tiện hỏi đường…
Hết hi vọng tìm cổn cổn thú, cũng không thể lạc đường cả đêm bên ngoài, chuyện này lộ ra sẽ bịTô Băng cười cho thối mũi.
Tô Hàn đang định mở miệng lại bỗng nhìn thấy một cục bông quen thuộc.
Hắn lập tức ngậm miệng, sững sờ một lúc, trốn vào phía sau một cái cây bên cạnh.
Lúc này bóng dáng mơ hồ kia xoay người, ngũ quan quen thuộc khiến trái tim Tô Hàn siết lại.
Tô Tuyết, không… nên nói là Lê Vi.
Tô Băng ra ngoài gặp Lê Vi.
Tô Hàn chỉ cảm thấy đầu nổ ùng một tiếng, khóe miệng vẫn nhếch lên hạ xuống, mắt cũng mất đi tiêu cự.
Hắn muốn biết bọn họ đang nói chuyện gì, thế nhưng không làm được. Phóng sức mạnh ra để nghe, có thể sẽ không khống chế được bị các âm thanh lắt nhắt khác ồn ào quấy nhiễu, không phóng sức mạnh ra hắn chỉ cần tiến lên phía trước một chút, nhưng mà tiến lên nữa, Lê Vi và Tô Băng dù không cảm giác được hơi thở của hắn, cũng sẽ nhìn thấy hắn.
Đã trễ thế này, bọn họ gặp nhau làm gì?
Ngón tayTô Hàn co lại, trái tim dường như cũng bị nhéo một cái…
Nhưng chẳng mấy chốc hắn bình phục lại tâm tình, có cái gì hay mà nghe chứ?Có cái gì cần biết đây?
Không cần thiết.
Tô Hàn xoay người, cất bước rời đi.
Tâm tình Tô Băng không tệ, thế cho nên nhìn thấy con thỏ tinh đáng ghét kia cũng không xụ cái mặt ra.
Lê Vi ngược lại thấy không quen, y ngờ vực hỏi: “Gặp được chuyện tốt gì à?”
Tô Băng lườm y: “Xen vào chuyện của người khác.” Y còn lâu mới nói cho thỏ tinh biết y hôn Tô Hàn, nói ra chắc chắn con thỏ này sẽ chó cùng rứt giậu, đừng nói giúp y mở cánh cổng yêu giới, phỏng chừng sẽ trực tiếp liều mạng với y luôn.
Lê Vi và y thuộc kiểu không nói chuyện tử tế được với nhau nửa câu, dứt khoát không dong dài: “Ta tuyên bố trước, sau khi mở ra yêu giới, nếu Tô Hàn tức giận, ta sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên người ngươi.”
Tô Băng khẽ cười: “Biến thành người ngươi vẫn cứ là con thỏ.” Tim lớn gan nhỏ, phế vật.
Lê Vi không đấu võ mồm với y: “Có đồng ý hay không?”
Tô Băng lười biếng đáp: “Được, ngươi có thể nói là ta ép ngươi.”
Lê Vi vẫn còn chưa an tâm: “Ngươi thật sự có thể khẳng định Tô Hàn sẽ không tức giận?”
Đầy đầu Tô Băng bây giờ đều là Tô Hàn mặt đỏ ửng, chỉ muốn mau về ôm hắn, nào có thời gian rảnh lãng phí với Lê Vi: “Dài dòng cái gì? Muốn mở thì mở, không mở dẹp đi.”
Lê Vi quả thực sợ y không biến hình, thân thể cổn cổn thú này quá gian lận, nếu Tô Băng vẫn duy trì hình thái này, vậy trong mắt Tô Hàn sẽ không chứa được những thứ khác, mới thật khiến tim người ta nghẽn chết.
Mau mau khiến ác ma này biến thành người, cạnh tranh với đại gia như vậy cũng coi như công bằng.
Tô Tuyết hạ quyết tâm, quyết định chủ ý: “Cho ta một giọt máu.”
Đi gần hai canh giờ, rốt cuộc Tô Hàn cũng tìm được căn phòng nhỏ của mình.
Hắn trở về phòng, Tô Băng vẫn chưa về.Tô Hàn ngẩn ngơ ngồi một lúc, cảm thấy thật chẳng có ý nghĩa gì liền cởi quần áo nằm ra giường.
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm xà nhà cả một đêm.
Đến khí sắc trời tờ mờ sáng, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Tô Hàn rốt cuộc nhắm mắt lại.
Cổn cổn thú đã trở về, quanh người nó đều là lớp sương sớm mỏng, còn có chút mùi gỗ thoang thoảng, hiển nhiên y đã ở trong rừng cây cả đêm.
─Ở cùng Lê Vi một đêm.
Có lời gì mà nói lâu như vậy?Hay là ở bên người mình thích, cho dù không nói lời nào cũng có thể nán lại lâu như vậy?
Tô Hàn mặt không cảm xúc nghĩ.
Tô Băng lăn thân thể một vòng trên khăn, sau khi làm cho lớp da lông lành lạnh ấm lên, y nhảy lên giường.
Tô Hàn còn đang ngủ, Tô Băng quan sát một lúc, chỉ cảm thấy mỹ mãn.
Đã giải quyết xong trận pháp, qua vài bữa nữa, cổng yêu giới có thể mở ra, thân thể súc sinh này của y cũng có thể biến thành người.
Đến lúc đó thì có thể chân chính ôm hắn rồi.
Tâm tình Tô Băng rất tốt, vừa định chui vào ổ chăn, Tô Hàn lại mở mắt ra.
Hai người đối diện, trong mắt Tô Băng mang theo ý cười: “Ngủ có ngon không?”
Tô Hàn hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
Tô Băng hơi ngẩn ra.
Tô Hàn nói xong liền hối hận.
Nhưng sau đó lời của Tô Băng khiến hối hận của hắn biến thành ngọn lửa không tên.
Tô Băng: “Ta có thể đi chỗ nào? Vẫn ôm ngươi ngủ một đêm mà.”
Tô Hàn mím mím môi, xoay người xuống giường.
Tô Băng nhận thấy sự khác thường của hắn, cho là hắn còn đang xấu hổ chuyện tối hôm qua, không khỏi muốn trêu ghẹo hắn thêm một chút: “Tối hôm qua thoải mái ha? Lần sau chúng ta…”
“Rốt cuộc ngươi coi đó là cái gì?”Tô Hàn chợt quay đầu lại nhìn y.
Ngon lửa không tên càng đốt càng vượng, rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa.
Tô Băng giật mình, y dùng dáng vẻ cổn cổn thú làm ra vẻ mặt như thế sẽ chỉ khiến Tô Hàn mềm lòng vô hạn.
Thế nhưng hắn không muốn mềm lòng, Tô Hàn trầm giọng nói: “Quay về thức hải.”
Vừa nói xong, hắn xuất hiện trong cánh đồng băng lạnh thấu xương.
Thức hải sẽ phản ánh chân thực trạng thái tinh thần của Tô Hàn, phần lớn thời gian đều là yên ả, cho nên bất kể là rừng cây cũng được đồng băng cũng thế, đều tĩnh lặng như một bức tranh, ngay đến gió lưu động cũng rất ít thấy.
Như tối hôm qua rung động đạt tới cuồng phong đại biểu cho tâm tình Tô Hàn kích động.
Mà lúc này… Tô Băng chỉ nhìn thoáng qua liền có thể phân biệt được rõ ràng: Tô Hàn đang tức giận.
Vì sao tức giận?Tâm tình tốt đẹp y duy trì liên tục cả đêm rốt cuộc bắt đầu từ từ hạ nhiệt độ.
Tô Hàn biến trở về hình dáng trưởng thành, cũng là hình dáng nguyên bản của hắn.
Tóc đen tung bay, mắt bạc trống vắng, ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết chỉ có lãnh đạm và hờ hững.
Dung mạo này sẽ khiến cho vô số người phát điên, cũng sẽ khiến vô số người nhũn chân khụy gối, quỳ rạp trên đất.
Hắn là nam nhân chân chân chính chính vấn đỉnh thiên đạo, là nam nhân đã chạm đến lĩnh vực của thần.
Cường đại của hắn dành cho hắn mị lực không gì sánh kịp, nhưng cũng khiến hắn trở nên xa không thể tới.
Dường như đã lâu lắm rồi Tô Băng chưa thấy Tô Hàn như vậy.
Một Tô Hàn tức giận như vậy.
Sắc mặt Tô Băng cũng từ từ lạnh đi: “Ngươi cảm thấy là cái gì?”
Tô Hàn nhìn y, lời đã tới bên miệng lại một chữ cũng không thể tuôn ra.
Đến lúc này, Tô Băng còn có cái gì không hiểu?Y quả thực đã chọc thủng bức tường giấy kia, mà Tô Hàn cũng đã cho y thấy cảnh tượng bị bức tường giấy mỏng này ngăn cản.
Không phải vui vẻ, mà là tức giận.
Tô Hàn tức giận vì chuyện tối hôm qua.
Tô Băng rốt cuộc đã thấy rõ vọng tưởng của mình.
“Không nên tiếp tục làm chuyện đó nữa.”Tô Hàn có chút mệt mỏi mở miệng.
Tô Băng nhìn hắn chòng chọc: “Vì sao?”
Tô Hàn khẽ nhíu mày: “Ta đã nói rồi, đây là chuyện chỉ có những người thích nhau mới có thể…”
“Cho nên ngươi không thích ta?”Tô Băng dùng giọng nói bĩnh tĩnh đến có chút quỷ dị hỏi lại.
Tô Hàn không nhìn y: “Ngươi chính là ta, có ai lại không thích chính mình?”
“Đi ra ngoài.”
Tô Hàn giật mình.
Giọng Tô Băng khàn khàn tối nghĩa: “Đi ra ngoài!”
Tô Hàn rời khỏi thức hải.
Tô Băng đứng trên cánh đồng tuyết mênh mang, tưởng chừng như đã trở thành một bước tượng bằng băng.
Y không thể tiếp tục nói chuyện với Tô Hàn, không thể tiếp tục giao lưu với hắn, y sợ mình sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi.
Y là tội ác của Tô Hàn, là vì bảo vệ hắn mà sinh ra.
Cho nên y không thể tránh khỏi sẽ thích người này, không thể chùn bước.
Thậm chí bởi vì cảm tình cố chấp này mà làm ra rất nhiều chuyện sai lầm.
Nhưng y vẫn luôn cho rằng, mình là người cách hắn gần nhất, là người có khả năng đoạt được hắn nhất, dù sao y cũng là vì hắn mà sinh.
Nhưng Tô Băng cũng biết, biết cái chân tướng vẫn bị mình cố ý bỏ qua.
Nguyên nhân y ra đời là bởi vì sự căm ghét của Tô Hàn: Hắn căm ghét sức mạnh của mình, căm ghét sát nghiệt của mình, căm ghét nghiệp chướng chính mình tạo ra, cho nên mới xuất hiện Tô Băng.
Tô Băng, ngươi là vì chán ghét của Tô Hàn mà sinh.
Cho nên ngươi làm sao có thể nhận được yêu thích của hắn.
Tô Hàn mở mịt thẫn thờ ngồi trên giường, nhìn cổn cổn thú vẫn không nhúc nhích, trái tim như bị ngâm trong nước đắng chua chát, không rõ là tư vị gì.
Tô Băng nhốt mình trong thức hải, Tô Hàn hầu như không cảm giác được sự hiện hữu của y.
Cảm giác như vậy rất gay go, rất không tốt, thế nhưng hắn phải làm quen.
Qua không bao lâu nữa, Tô Băng sẽ rời khỏi hắn, tiếp qua không lâu nữa Tô Băng chính là một người độc lập, qua không lâu nữa y cũng chỉ có thể mình đối mặt với mình.
Từ từ làm quen dần, nhất định phải quen dần, còn phải quen với những thay đổi càng nhiều… càng nhiều hơn.
Thời gian từng giờ trôi qua, nếu Tô Băng duy trì một canh giờ không ra, thân thể cổn cổn thú có thể sẽ biến mất.
Tô Hàn thích cổn cổn thú, nhưng có lẽ hắn càng thích Tô Băng biến thành cổn cổn thú hơn.
Hắn muốn cứu sống con tiểu thú này… Nhưng nếu hắn thực sự muốn cứu sống nó thì đã cứu được từ lâu rồi, hắn có thể làm được rất dễ dàng.
Chẳng qua chỉ là sáng lập Thượng giới, chẳng qua chỉ là mấy nghìn tu sĩ Nguyên Anh, nếu hắn thực sự muốn, chỉ cần mấy tháng mà thôi.
Nam Bắc Đại Lục, tu sĩ quanh quẩn mãi ở Kim Đan kỳ cũng đủ nghìn người, hắn thậm chí không cần phóng thích sức mạnh, chỉ cần mượn lò luyện đan của Thượng Quan Tình, luyện đan luyện tinh, đủ để giúp đỡ bọn họ đột phá gông cùm xiềng xích, tấn chức đến Nguyên Anh.
Đến lúc đó Thượng giới mở ra, tiếp đó đi tìm vật liệu luyện chế Dung Hồn Đăng liền dễ như trở bàn tay.
Ở trong mắt người khác, làm việc này chỉ vì cứu một tiểu thú trung giai thật sự là có chút khoa trương, nhưng đối với Tô Hàn mà nói thực sự chẳng tính là gì.
Giống như thú nuôi của người bình thường bị bệnh, bọn họ sẽ đưa nó đến bác sĩ thú y vậy, chuyện Tô Hàn làm cũng không khác với việc này là bao.
Thế nhưng chuyện đơn giản như vậy Tô Hàn lại chưa làm.
Vì sao?Chỉ là bởi vì tư tâm bẩn thỉu của hắn.
Hắn muốn để mình tập làm quen.Tô Băng vào trong thân thể cổn cổn thú trước, hắn quen với việc hai người tách ra, nhưng lại có thể bất cứ lúc nào cũng nắm giữ được tiểu thú này, điều này khiến hắn cực kì an tâm.
Cũng bởi vì phần an tâm này, hắn cư nhiên vọng tưởng khiến Tô Băng vẫn duy trì tình trạng như vậy, cứ biến thành một con cổn cổn thú, vẫn cứ ở trong lòng hắn, vẫn duy trì trạng thái tách ra lại như chưa tách ra này.
Nói đến cùng, hắn không muốn cho y tự do, hắn không muốn thả y rời đi.
Hắn thậm chí… thậm chí… bắt đầu sinh ra sát ý với Lê Vi.
“A Hàn?”
Một tiếng gọi khẽ khiến Tô Hàn chợt bừng tỉnh, trán hắn phủ lớp mồ hôi mỏng, bàn tay không chịu không chế mà run rẩy.
Thẩm Tiêu Vân khẽ nhíu mày, cầm tay hắn: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tô Hàn từ từ quay đầu, nhìn hắn không chớp mắt.
Thẩm Tiêu Vân chỉ cảm thấy tay hắn lạnh lẽo, không có chút ấm áp nào, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, trái tim lập tức nhói lên: “Đừng hoảng hốt, đừng gấp, có chuyện gì cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi.”
Tô Hàn ngơ ngác nhìn hắn một lúc, đang cố gắng bình phục tâm tình.
“Không… không có việc gì.”
Đây đâu có giống dáng vẻ không có việc gì? Thẩm Tiêu Vân lo lắng nói: “Ngươi đừng giấu chuyện trong lòng như vậy, có gì thì cứ nói ra, mặc dù ta không giúp được ngươi, nhưng nói ra thì sẽ tốt hơn cứ nén nhịn nhiều.”
Tô Hàn cúi đầu, tóc mái rủ xuống, che đi vầng trán của hắn, ngay đến mắt cũng che hơn nửa: “Ta…”
Thẩm Tiêu Vân cầm tay hắn: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Môi Tô Hàn giật giật, qua nửa ngày mới chạm rãi nói: “Ta… quá ích kỷ.”
Thẩm Tiêu Vân không hiểu: “Tại sao lại nói như vậy.”
Tô Hàn nói: “Ta hẳn là nên cho Tô Băng tự do, sớm nên thả y đi, thế nhưng ta không làm được, thực sự không làm được.”
Tô Băng… Thẩm Tiêu Vân giật mình hỏi: “Các ngươi cãi nhau à?”
Tô Hàn không lên tiếng.
Thẩm Tiêu Vân dừng lại rồi nói: “Từ trước đến giờ ngươi đối xử với y như thế nào?”
Câu hỏi này khiến Tô Hàn trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào.
Thẩm Tiêu Vân nói: “Bằng hữu? Người thân? Hay là… một sự tồn tại càng quan trọng hơn?”
Trong đầu Tô Hàn rất hỗn loạn, kí ức của hắn quá nhiều, thời gian hắn và Tô Băng ở chung quá dài, dài đến mức không thể tự hỏi mấy vấn đề này.
“Trước đây ta chỉ có y, không có người nhà, không có bằng hữu, không có gì cả, chỉ có y.”
“Về sau ta tìm được Tô Xuyên, hắn là đệ đệ ta, ta cho rằng rốt cuộc mình đã có người nhà, thế nhưng hắn đã chết, sinh mệnh rất ngắn rất ngắn ngủi, bởi vì sự sơ sẩy của ta mà chết.”
“Sau đó… sau đó…” Suy nghĩ của Tô Hàn chợt lóe, dường như xuất hiện một đứa trẻ thơ ấu khác, y có một đôi mắt màu đỏ xinh đẹp, giọng nói mềm mại và cái tai dài trắng trắng…
Y là ai?
Tô Hàn cau mày.
Thẩm Tiêu Vân vỗ vỗ tay hắn nói: “Đừng nóng vội.”
Tô Hàn giật mình, bóng dáng lơ lửng biến mất, hắn lại tiếp tục nói: “…Ở bên ta chỉ có Tô Băng.”
Thẩm Tiêu Vân nhìn hắn nói: “Nhưng bây giờ ngươi có chúng ta.”
Tô Hàn ngẩng đầu nhìn hắn.
Thẩm Tiêu Vân nở nụ cười, chậm rãi nói: “Ta không biết ngươi rốt cuộc đã trải qua điều gì, nhưng bây giờ ngươi có phụ thân mẫu thân, có hai vị ca ca, có ta có Tưởng Tinh có Lâm Tiểu Phi lại thêm rất nhiều sư huynh đệ Cửu Huyền Tông nữa.”
“Tô Hàn.” Giọng Thẩm Tiêu Vân vô cùng dịu dàng, “Ngươi đã không còn một mình nữa rồi.”
Tô Hàn ngơ ngác nhìn hắn, ngay đến mắt cũng quên chớp.
Thẩm Tiêu Vân còn nói: “Tô Băng là bằng hữu của ngươi là người thân của ngươi là người quan trọng nhất của ngươi, không có người nào có thể thay thế được. Nhưng cùng lý lẽ đó, ngươi cũng là người quan trọng nhất của y, cũng không một người ai có thể sánh bằng.”
Tâm tình vẫn luôn mịt mù của hắn rốt cuộc nghênh đón chút ánh sáng rạng đông.
Thẩm Tiêu Vân lại nói: “Tin tưởng y cũng tin tưởng chính ngươi, dù các ngươi có thành hai người, nhưng các ngươi vẫn là người quan trọng nhất của nhau.”
Tựa như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, trái tim hốt hoảng của Tô Hàn rốt cuộc tìm được điểm tựa, hắn chính thức bình tĩnh trở lại.
“Ta đi tìm y.” Tô Hàn nói với Thẩm Tiêu Vân.
Thẩm Tiêu Vân thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta ra bên ngoài chờ các ngươi, Tần Trăn xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, hương vị không tồi nha.”
“Được!”Tô Hàn nói, “Ta sẽ qua nhanh thôi.”
Không đợi Thẩm Tiêu Vân ra cửa Tô Hàn đã nhắm mắt trở lại thức hải.
Tô Băng dựng mấy bức tường, Tô Hàn mất chút công phu mới mở ra được.
Tô Băng mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Tô Hàn xông tới ôm lấy y.
Trái timTô Băng đập thình thịch, vọng tưởng vốn lụi tắt lúc này lại dấy lên tia sáng.
“Xin lỗi.” Giọng nói Tô Hàn rầu rĩ.
Tô Băng không lên tiếng.
Tô Hàn ngẩng đầu nhìn y: “Ta không nên cáu kỉnh lung tung với ngươi.”
Tâm tình phức tạp tràn đầy trong ngực Tô Băng đang có xu thế vỗ cánh bay đi hết.
Tô Hàn khẽ thở dài nói: “Là ta hồ đồ, mặc kệ thế nào, ngươi vẫn là Tô Băng, vẫn là người quan trọng nhất của ta.” Ngươi có người yêu cũng được, có người thích cũng thế, nhưng không ai có thể thay thế ta, cũng không ai có thể thay thế ngươi.
Ở trên đời này, Tô Hàn và Tô Băng vĩnh viễn là độc nhất vô nhị.
Bởi vì sẽ không ai thân thiết hơn bọn họ, không ai sẽ hiểu rõ đối phương hơn bọn họ.
Tô Băng ôm hắn, mắt nhìn chăm chăm phía trước, y không nói rõ được tâm tình của mình lúc này là như thế nào.
Vui vẻ, cũng bất đắc dĩ.
Cuối cùng y thở dài một cái, cúi đầu chôn vào cổ hắn, ôm chặt lấy hắn.
Tô Hàn không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, cho nên hắn dự định mau chóng mở Thượng giới, để Tô Băng rời khỏi cổn cổn thú, chân chính có được thân thể của chính mình.
Đương nhiên dù có nhanh thế nào đi nữa cũng phải chờ hắn quay về Cửu Huyền Tông, muốn luyện đan vẫn chỉ có thể tìm lò luyện đan của Thượng Quan Tình.
Trước mắt cũng chả thiếu mấy ngày này, mọi người hiếm đi được đi ôn tuyền chơi, hắn không muốn quấy rầy hưng phấn của mọi người.
Sáng sớm Tưởng Tinh ủ rũ nằm đó giả chết, tài nấu nướng của Tần Trăn quả thực tốt kinh người, một bàn cơm nước bưng ra,cả đám đều chảy nước miếng ròng ròng, không khỏi bắt đầu hâm mộ con khỉ lờ đờ kia.
Đây là cái mệnh gì vậy?Sao bọn họ không cưới được “người vợ” hiền lành như thế chứ!
Nhưng Tưởng Tinh có nỗi khổ khó nói, y sắp chết rồi, x tẫn thân vong.
Thủy tu quá biến thái đi, biểu ca quá biến thái đi, hôm nay chỗ nào y cũng không đi được, chỉ muốn nằm thẳng cẳng trên giường thôi.
Ăn xong bữa sáng, nghỉ ngơi nửa canh giờ, mọi người mới cùng đi tầng hai.
Vận may không tồi, ôn tuyền hôm qua vẫn vắng vẻ, bọn họ cùng nhau xuống nước, tán gẫu vài câu, rất là sung sướng hưởng thụ.
Thẩm Tiêu Vân để ý nhìn Tô Hàn và cổn cổn thú, cảm thấy chắc hai người đã làm lành, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nói thực, mình cãi nhau với chính mình… nói ra cũng thật thần kì!
Bọn họ ngâm một lúc rồi chuẩn bị minh tưởng, lại bất ngờ nghe thấy tiếng kinh hô của Lâm Tiểu Phi: “Các ngươi… các ngươi đừng xuống.”
Mọi người quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện xung quanh ao Lâm Tiểu Phi đang ở đứng ba bốn thanh niên.
Thanh niên cầm đầu cười nói: “Một mình ngươi độc chiếm một cái ao to như vậy chẳng có gì thú vị, chúng ta đến chơi với ngươi.”
Lâm Tiểu Phi quá sợ hãi: “Không được, ta không thể cùng các ngươi…”
“Có sao đâu? Cùng là nam nhân cả…” Mặc dù nói như vậy, nhưng tròng mắt nam nhân kia xoay chuyển cực kỳ không đứng đắn, tầm mắt mấy người khác đã càn quét khắp người Lâm Tiểu Phi.
Da dẻ Lâm Tiểu Phi trắng nõn, ngũ quan lại thanh tú, thân thể thiếu niên có đôi khi còn mê người hơn cả nữ nhân.
Mấy thanh niên rõ ràng nhìn thấy y một mình ở đây, liền có ý xấu, muốn đến chiếm tiện nghi.
Khuôn mặt mấy người ở ao lớn đều lộ ra vẻ cổ quái, bọn họ không hề lo lắng cho an nguy của Lâm Tiểu Phi, bọn họ lo lắng cho mạng nhỏ mấy người kia hơn.
Mấy thanh niên kia hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, một người cao to trong đó cư nhiên còn hung tợn trừng bọn họ mấy lần, ý kia đại khái chính là: Đừng xen vào chuyện của người khác!
Đám người Tô Hàn: “…”
Lâm Tiểu Phi đã lui đến rìa ao: “Đừng xuống, xin các ngươi đừng xuống.” Y là có lòng tốt, không muốn để bọn họ sinh bệnh, kết quả vẻ mặt này rơi vào mắt mấy thanh niên lại biến đổi thành ý vị khác.
Tô Hàn chỉ lặng lẽ nhìn thoáng qua liền lập tức tránh ra quay về phòng.
Cổn gia trong ngực hắn thâm trầm nói: “Pháp thuật hệ thủy còn có thể chơi như vậy ha.”
Tô Hàn vỗ đầu y: “Chớ suy nghĩ lung tung.”
Tô Băng nằm ghé lên đùi hắn nghiêm túc nói: “Không nhìn ra Tần Trăn ngày thường nghiêm túc vậy mà còn rất…”
Tô Hàn bịt chặt miệng cổn cổn thú.
Tô Băng: “…”
“Ngươi cho rằng ta đang dùng miệng của con súc sinh chân ngắn này để nói à?”
Lúc này Tô Hàn mới kịp phản ứng, mình bịt cái đếch giề, Tô Băng nói ở trong thức hải, hắn bịt cổn cổn thú, có bịt kín hơn nữa thì cũng vô dụng.
Nhưng vì cử chỉ quá ngu xuẩn này của hắn, ngược lại thành công cắt đứt lời Tô Băng chưa nói xong.
Tô Hàn hít sâu một hơi nói: “Phi lễ chớ nhìn, đều là bằng hữu, nhìn thấy xấu hổ biết bao.”
Tô Băng nhàn nhạt nói: “Bọn họ dám làm bừa ở bên ngoài, thì không sợ bị người ta thấy.”
Tô Hàn hắng giọng: “Chắc là Tần Trăn đã dựng kết giới…” Tiếc rằng tu vi của cổn cổn thú quá cao, chút kết giới đó căn bản không ngăn được y, mà Tô Hàn đi theo cũng được hưởng ké chút sáng, đợi tới lúc đến gần mới phát hiện ─nghĩ như vậy Tô Hàn lại vô vỗ đầu cổn cổn thú: “Ngươi đã sớm biết bọn họ ở nơi đó rồi.”
Tô Băng nói: “Khỉ Tưởng kêu lớn như vậy, muốn không nghe thấy cũng khó.”
Tô Hàn: “…” Hắn nhịn không được lại bịt kín mồm cổn cổn thú.
Cổn gia dùng ánh mắt lo lắng kẻ nhược trí mà nhìn hắn, Tô Hàn cười ngượng ngập thu tay về, kết quả cổn cổn thoáng cái ngậm lấy ngón tay của hắn.
Bỗng một cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan tràn, mặt Tô Hàn vốn đã đỏ ửng lúc này lại càng như tôm hùm chưng chín, đỏ bừng.
“…”
Tô Băng cũng không cắn hắn, chỉ dùng đầu lưỡi liếm liếm.
Trái tim Tô Hàn run rẩy, dùng sức rút ngón tay ra.
Tô Băng nổi lên hứng thú, y xoay người đứng lên, nhìn hắn chằm chằm: “Sao thẹn thùng thế?”
Tô Hàn không nhìn thẳng y: “Ai gặp phải đều sẽ không tự nhiên đi!”
Tô Băng nói: “Trước đây ở Dâm Vực, có dạng gì mà chưa thấy qua, vậy mà chẳng thấy ngươi đỏ mặt bao giờ.”
Tô Hàn trừng y: “Cái đó có thể giống nhau à? Tần Trăn và Tưởng Tinh lại không phải người xa lạ.”
Tô Băng nở nụ cười: “Giao thân thể cho ta.”
Tô Hàn dè dặt hỏi: “Để làm gì?”
Tô Băng cực kì thẳng thắn nói: “Làm một phát.”
Mặt Tô Hàn tái cả đi: “Ngươi biến thái à! Bọn họ chính là bằng hữu của chúng ta.”
Tô Băng nghi ngờ nói: “Liên quan gì tới hai người đó?”
Tô Hàn muốn nói: Nhìn chuyện đó của bằng hữu mình không phải nên xấu hổ vô cùng à? Vậy mà lại còn có tâm tình làm một phát là cái quái gì vậy!
Nhưng hắn nói không nên lời, cứ cảm thấy về phương diện này Tô Băng chẳng có tiết tháo gì, có nói cũng vô ích…
Hắn chưa nói cũng không hỏi, đương nhiên không biết ý tưởng thực sự của Tô Băng: y không phải vì một màn xuân cung sống mà nổi hứng, mà là bởi vì người trong lòng gò má ửng đỏ trước mặt kia.
Tô Hàn lộ ra biểu tình đáng yêu như vậy, y có thể nhịn được không áp đảo đã là quá giỏi rồi.
Bởi vì lúc trước cứu cổn cổn thú đã đồng ý với Tô Băng mấy hiệp ước bất bình đẳng, cho nên tuy Tô Hàn cảm thấy rất xấu hổ, nhưng vẫn giao nộp thân xác ra.
Lúc trao đổi trong thức hải Tô Băng nói: “Đừng dựng tường chắn, ta dẫn theo ngươi cùng nhau.”
Tô Hàn hất cho y cả người toàn là lá trúc.
Còn chưa chờ Tô Băng mở miệng tiếp, Tô Hàn đã ‘pặc pặc pặc’ mà nện xuống bảy tám cái tường chắn, ngăn cách hoàn toàn.
Tô Băng xa xa hô một tiếng: “Tránh cái gì? Nhất cử lưỡng tiện, tốt biết bao.”
Tô Hàn lại pặc phát nữa, dựng lên một bức tường ngăn cản truyền âm.
Tốt lắm, toàn bộ thế giới đều yên lặng.
Tô Hàn đi dạo trong thức hải hai vòng, cảm thấy thực buồn chán, liền dứt khoát bắt đầu dọn dẹp lá trúc rơi đầy trên đất.
Thức hải rất lớn, nhưng trúc chỉ trồng có vài bụi thế này, chẳng bao lâu liền thu dọn xong, Tô Hàn nhìn nhìn đánh giá, đi dạo xem xung quanh, cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm.
Lúc nào hắn nên ra ngoài thì vừa?Lỡ như lại bị Tô Băng tính kế thì sao đây?
Kệ đi, có thể ở đây được bao lâu thì ở bấy lâu, hắn không tin y có thể một canh giờ mà vẫn chưa bắn!
Tô Hàn quyết định chủ ý liền ngồi lỳ trong thức hải, kết quả đợi ước chừng nửa canh giờ, hắn liền nghĩ tới một chuyện.
Tô Băng không thể rời khỏi cổn cổn thú thời gian quá dài, vượt quá một canh giờ, chỉ sợ thân thể cổn cổn sẽ gặp chuyện không may.
Hắn sợ Tô Băng quên mất việc này, quýnh lên,Tô Hàn liền mở bức tường chắn âm ra: “Sao rồi?”
Giọng Tô Băng nghe rất bình tĩnh: “Ta còn tưởng rằng ngươi không cần súc sinh chân ngắn nữa.”
Tô Hàn vội vàng nói: “Xong rồi đúng không? Mau trở lại thân thể cổn cổn thú, ta sợ…” Hắn vừa nói vừa mở tất cả tường chắn, từ thức hải đi ra… nhưng ngay khi ngũ giác của hắn chung với thân thể, một cảm giác khô nóng nháy mắt len lỏi đến tứ chi bách hài, tình dục mãnh liệt như thủy triều ập tới, khiến hắn đụng phải mà đầu choáng mắt hoa.
Giọng Tô Hàn phát run: “Ngươi… ngươi…” Hắn còn chưa kịp trách mắng y, Tô Băng lại ném thân thể nóng phừng phừng này cho hắn, mình thì về thân thể cổn cổn thú.
Tô Hàn khó chịu sắp điên rồi: “Tô, Tô Băng!”
Tô Băng mỉm cười nhìn hắn: “Đừng nói ta không thương ngươi, khổ cực nửa ngày như thế, thời gian tốt nhất để dành cho ngươi đó.”
Tô Hàn vừa tức vừa vội: “Ta… ta…”
Tô Băng trấn an hắn: “Đừng nóng vội, tự mình vuốt vuốt, chả mấy chốc là bắn thôi.”
Tô Hàn đương nhiên biết nên làm thế nào để giảm bớt dục vọng muốn nổ tung này, nhưng vấn đề là hắn không làm được, nếu như Tô Băng không ở hắn còn có thể vuốt, nhưng bây giờ Tô Băng còn đang nhìn hắn không chớp mắt, hắn làm sao có thể…
Chẳng qua bụng dưới nóng rực sắp không chịu nổi rồi, chỗ kia còn tự động phun ra dịch thể trong suốt… chỉ cần chạm một chút, một chút kích thích, hắn liền…
Tô Hàn cắn răng nói: “Ngươi về thức hải.”
Tô Băng: “Không.”
Vành mắt Tô Hàn đỏ lên: “Tô Băng.”
LòngTô Băng ngứa ngáy không chịu nổi: “Ta giúp ngươi?”
Tô Hàn vội vàng nói: “Không!”
Tô Băng đè thấp giọng, khẽ nói: “Không sao, đừng bài xích thân thể của mình, chuyện thế này không phải tội ác, là nhu cầu bình thường của loài người.”
Giọng của y dịu dàng hiếm có, cứ vang vọng trong thức hải tựa như đang ngân nga trong toàn thế giới của Tô Hàn, khiến khô nóng hắn vốn không áp xuống được lại càng trở nên dồi dào hơn.
Tô Hàn không nâng nổi tay, tựa bên giường khẽ thở hổn hển, muốn nói cái gì thế nhưng trong đầu lại chỉ có hỗn loạn.
“Thả lỏng,” Tô Băng lại khẽ nói: “Ngươi là Tô Hàn, là… Tô Hàn của ta.”
Một câu nói khàn khàn trầm thấp khiến trước mắt Tô Hàn chợt trắng xóa, khoái cảm kịch liệt rốt cuộc xông phá gông cùm xiềng xích, trào ra, giống như nước lũ trào đê, khiến người ta không thể ngăn cản, chỉ có thể sa vào trong đó.
Tô Băng khựng lại.
Tô Hàn không biết nên nói cái gì, hắn còn chưa có chạm vào chính mình, thế nhưng… lại bắn.
Giọng Tô Băng vang lên lần nữa: “Quay về.”
Hai từ rất bình tĩnh, nhưng trái tim Tô Hàn lại đập thình thịch, hắn cảm giác mình không nên quay về thức hải, nhưng khi hắn phản ứng kịp thì thấy mình đã đứng trên cánh đồng tuyết trắng rồi.
Tô Băng cầm tay hắn, kéo hắn lại gần, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Tô Hàn chỉ cảm thấy đầu nổ ùng lên một tiếng, bởi vì quá khiếp sợ, toàn bộ đầu óc đều lắc lư một cái, tuyết trên cánh đồng băng bị cuồng phong thổi bay cuồn cuộn, xoáy mạnh bốc lên, khiến cho trời đất đều trở nên mịt mùng.
Giọng Tô Băng rất nhẹ: “Thả lỏng.”
Tô Hàn làm sao mà thả lỏng cho được, hắn cảm thấy mình sắp nổ tung rồi.
Tô Băng cúi đầu nở nụ cười, dứt khoát mặc kệ đống lộn xộn trong thức hải, đè gáy hắn, làm cho nụ hôn khao khát nghìn vạn năm này càng sâu sắc hơn.
Tô Hàn ngay đến giãy dụa cũng không có, như một đứa trẻ bị kinh hãi, mờ mịt mà bị y hôn, nhu thuận đến mức khiến người ta đau lòng.
Tô Băng cũng không dự định dừng lại, một bức tường giấy mỏng manh như thế, chọc thủng thì chọc thủng, y nhịn quá lâu rồi, cho dù không có kết quả gì cũng không sao cả, nói chung là muốn hắn, muốn đoạt được hắn, muốn cho hắn thuộc về mình hoàn toàn triệt để.
Y đã chịu đủ tình trạng này rồi: ở bên nhau, lại không bên nhau; thuộc về nhau lại không thuộc về nhau.
Y vừa khát vọng có thể vĩnh viễn ở trong thế giới tinh thần của hắn, cùng với linh hồn của hắn ôm nhau, lại càng tham luyến được đụng chạm nhiều hơn, không chỉ trong thức hải, mà cả trong hiện thực, trong vô số năm tháng, đều có thể ở bên cạnh hắn, nhìn hắn mỉm cười, nhìn hắn khóc, nhìn hắn sống hoặc đặc sắc hoặc bình thản.
Cho dù cuối cùng hắn thực sự mất đi hứng thú với sinh mệnh, y cũng hi vọng làm một người khác có thể cùng chôn chung một huyệt với hắn sau khi chết.
Tô Băng mang đến cho hắn vui sướng vượt quá cực hạn, sóng lại tiếp sóng, cường liệt chấn động. Có lẽ là khoái cảm quá mạnh mẽ, có lẽ là chuyện xảy ra khiến hắn chấn động, dù sao đến lúc cuối cùng, tinh thần Tô Hàn uể oải vô cùng, cư nhiên lại ngủ thiếp đi trong thức hải.
Đây là phòng tuyến cuối cùng của ý thức, có thể ngủ ở đây, đủ để thấy rõ hắn thực sự rất mệt rồi.
Tô Băng khẽ hôn hắn.
Y vẫn chưa thỏa mãn, y muốn nhiều hơn, nhưng nhìn Tô Hàn ngủ say lại không nỡ.
Lúc người này thông minh thì cực thông minh, lúc ngốc thì lại cũng cực kỳ ngốc, nhất là đối với những chuyện liên quan đến mình, hắn có thể suy nghĩ rõ ràng mới kì quái.
Nếu như làm một mạch đến cùng, phòng chừng ngày hôm sau Tô Hàn sẽ nhốt y mấy nghìn năm.
Dù sao cũng phải chừa lại con đường sống, có thể khẽ hôn là y đã rất thỏa mãn rồi.
Tô Băng thở dài, đặt hắn vào căn phòng nhỏ trong rừng trúc, quay về thân thể cổn cổn thú.
Tô Hàn lại nằm mơ, mấy ngày nay hắn nằm mơ quả thực còn nhiều hơn cả mấy trăm năm cộng lại.
Vẫn là một hôn lễ, nhưng không còn là Tô Băng và Lê Vi, mà là thành hắn và Tô Băng.
Tô Băng mặc bộ đồ đỏ thẫm đẹp vô cùng, mặt mày tinh xảo, đôi môi mỏng hơi cong lên, trong đôi mắt dường như chưa đựng cả thế giới.
Y khẽ nói với hắn: “Tô Hàn, ta thích ngươi.”
Tô Hàn khẩn trương đến tay nắm chặt, trong lồng ngực như được rót đầy mật đường, dường như ngay đến khí thở ra cũng mang theo vị ngọt và thỏa mãn, điều này khiến cho hắn vừa bối rối vừa vui vẻ, một câu nói tới bên miệng, sắp sửa thốt ra.
Ta thích ngươi.
Tô Hàn mở bừng mắt, ngồi bật dậy.
Hắn thích Tô Băng!
Tô Hàn bị giọng nói từ sâu dưới đáy lòng này chấn động đến nửa ngày cũng chưa hồi thần lại được.
Thích?Chắc chắn là thích, có ai lại không thích chính mình?
Thế nhưng… thích này, là cái thích bản thân kia sao?
Tô Hàn ngẩn ngơ ngồi ngốc nửa ngày, sau một lúc lâu hắn mới phản ứng lại, ngón tay giật giật, bản năng muốn mò sang bên cạnh ôm lấy vật mềm mềm quen thuộc.
─Không có ai.
Cổn cổn thú không ở đây.
Tô Hàn chợt hoàn hồn, đánh giá xung quanh một lượt, hắn ở trong căn nhà gỗ của Ôn Tuyền Hương, nhiệt độ trong phòng thoải mái, linh khí dồi dào khiến thân thể hắn cảm thấy khoan khoái vô cùng, thế nhưng lại không một bóng người.
Đi đâu rồi?Tô Băng đi đâu rồi?
Tô Hàn có thể tìm y thông qua thức hải, nhưng hắn không làm vậy.
Hắn bỗng nhiên có chút tò mò, khi hắn ngủ, Tô Băng sẽ đi đâu sẽ làm cái gì?
Là tự mình lén lút đi ngâm ôn tuyền à? Nghĩ đến hình ảnh cổn cổn thú lăn trên mặt nước, khóe miệng Tô Hàn lập tức cong lên, tâm tình mềm mại, nhẹ bẫng, nâng nâng như một đám mây.
Lấy tính cách của Tô Băng đích xác có thể làm được chuyện này, y chắc là thích ôn tuyền, dù sao trong thức hải cũng có ôn tuyền.
Thế nhưng dáng vẻ ngâm ôn tuyền của cổn cổn thú lại quá ngu xuẩn, không muốn để ai thấy, cho nên nửa đêm tự mình len lén đi ngâm.
Càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng có khả năng, Tô Hàn bị chính hình ảnh tưởng tượng của mình moe đến không ngừng được, liền dứt khoát xuống giường khoác áo, quyết định lặng lẽ đi xem.
Hắn đi qua tầng một, trực tiếp lên tầng hai, ôn tuyền buổi tối cực kỳ an tĩnh, bởi vì nơi này linh khí sung túc, không cần ngày đêm ngồi thiền, chỉ cần thiền vào ban ngày, buổi tối nghỉ ngơi, ngược lại sẽ làm ít công nhiều.
Bởi vậy trên cơ bản không có tu sĩ nào nửa đêm vẫn còn ở ôn tuyền.
Tô Hàn không mục đích đi tới, hắn không muốn đánh động Tô Băng, đương nhiên cũng không biết y ở nơi nào, nhưng đây cũng là một thú vui, có thể nhìn thấy cổn cổn thú thì vui, nhìn không thấy cũng không sao, cùng lắm lại quay về ngủ.
Đáng tiếc Tô Hàn có hơi đánh giá cao chính mình, đi được một vòng, hắn lạc đường.
Nơi này cũng phạm quy quá đi, ao này với ao kia giống y chang nhau, cái ao kia lại giống y chang cái ao nọ nọ… khắp sườn núi mây mù lượn lờ, có quỷ mới biết đường về đi làm sao!
Đáng thương Tô đại lão ở các thế giới trước kia hoàn toàn không cần lo đến vấn đề lạc đường, dù sao chỉ cần hắn mở thần thức ra, xác định mục tiêu chính là dẫn đường tự nhiên.
Ở thế giới này… cũng có thể mở thần thức, chỉ là không có cách nào “định vị” chuẩn xác” được, e rằng thần thức của hắn vừa quét qua, xuống một mục tiêu chính là ThủyTrạch Lãnh Vực xa tận chân trời rồi…
Đang lúc sầu muộn không biết nên làm gì, kết quả hắn liền nhìn thấy một bóng dáng thấp thoáng.
Tô Hàn tới đây để tập kích bắt người, nhưng tu vi cổn cổn thú cực cao, ít nhất là cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn, cho nên muốn giấu diếm được y nhất định phải che dấu toàn bộ hơi thở của mình.
Tô Hàn vẫn có thể làm được chút chuyện này, nếu hắn ẩn núp hơi thở của mình, đừng nói là đại lục này, phóng mắt ra mấy thế giới các đại năng hàng đầu cùng đừng nghĩ tới chuyện nhận ra được sự hiện hữu của hắn.
Cho nên bóng dáng kia căn bản không cảm giác thấy, mặc dù tu vi của y không hề thấp.
Tô Hàn nghĩ một lát, quyết định qua chào hỏi, thuận tiện hỏi đường…
Hết hi vọng tìm cổn cổn thú, cũng không thể lạc đường cả đêm bên ngoài, chuyện này lộ ra sẽ bịTô Băng cười cho thối mũi.
Tô Hàn đang định mở miệng lại bỗng nhìn thấy một cục bông quen thuộc.
Hắn lập tức ngậm miệng, sững sờ một lúc, trốn vào phía sau một cái cây bên cạnh.
Lúc này bóng dáng mơ hồ kia xoay người, ngũ quan quen thuộc khiến trái tim Tô Hàn siết lại.
Tô Tuyết, không… nên nói là Lê Vi.
Tô Băng ra ngoài gặp Lê Vi.
Tô Hàn chỉ cảm thấy đầu nổ ùng một tiếng, khóe miệng vẫn nhếch lên hạ xuống, mắt cũng mất đi tiêu cự.
Hắn muốn biết bọn họ đang nói chuyện gì, thế nhưng không làm được. Phóng sức mạnh ra để nghe, có thể sẽ không khống chế được bị các âm thanh lắt nhắt khác ồn ào quấy nhiễu, không phóng sức mạnh ra hắn chỉ cần tiến lên phía trước một chút, nhưng mà tiến lên nữa, Lê Vi và Tô Băng dù không cảm giác được hơi thở của hắn, cũng sẽ nhìn thấy hắn.
Đã trễ thế này, bọn họ gặp nhau làm gì?
Ngón tayTô Hàn co lại, trái tim dường như cũng bị nhéo một cái…
Nhưng chẳng mấy chốc hắn bình phục lại tâm tình, có cái gì hay mà nghe chứ?Có cái gì cần biết đây?
Không cần thiết.
Tô Hàn xoay người, cất bước rời đi.
Tâm tình Tô Băng không tệ, thế cho nên nhìn thấy con thỏ tinh đáng ghét kia cũng không xụ cái mặt ra.
Lê Vi ngược lại thấy không quen, y ngờ vực hỏi: “Gặp được chuyện tốt gì à?”
Tô Băng lườm y: “Xen vào chuyện của người khác.” Y còn lâu mới nói cho thỏ tinh biết y hôn Tô Hàn, nói ra chắc chắn con thỏ này sẽ chó cùng rứt giậu, đừng nói giúp y mở cánh cổng yêu giới, phỏng chừng sẽ trực tiếp liều mạng với y luôn.
Lê Vi và y thuộc kiểu không nói chuyện tử tế được với nhau nửa câu, dứt khoát không dong dài: “Ta tuyên bố trước, sau khi mở ra yêu giới, nếu Tô Hàn tức giận, ta sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên người ngươi.”
Tô Băng khẽ cười: “Biến thành người ngươi vẫn cứ là con thỏ.” Tim lớn gan nhỏ, phế vật.
Lê Vi không đấu võ mồm với y: “Có đồng ý hay không?”
Tô Băng lười biếng đáp: “Được, ngươi có thể nói là ta ép ngươi.”
Lê Vi vẫn còn chưa an tâm: “Ngươi thật sự có thể khẳng định Tô Hàn sẽ không tức giận?”
Đầy đầu Tô Băng bây giờ đều là Tô Hàn mặt đỏ ửng, chỉ muốn mau về ôm hắn, nào có thời gian rảnh lãng phí với Lê Vi: “Dài dòng cái gì? Muốn mở thì mở, không mở dẹp đi.”
Lê Vi quả thực sợ y không biến hình, thân thể cổn cổn thú này quá gian lận, nếu Tô Băng vẫn duy trì hình thái này, vậy trong mắt Tô Hàn sẽ không chứa được những thứ khác, mới thật khiến tim người ta nghẽn chết.
Mau mau khiến ác ma này biến thành người, cạnh tranh với đại gia như vậy cũng coi như công bằng.
Tô Tuyết hạ quyết tâm, quyết định chủ ý: “Cho ta một giọt máu.”
Đi gần hai canh giờ, rốt cuộc Tô Hàn cũng tìm được căn phòng nhỏ của mình.
Hắn trở về phòng, Tô Băng vẫn chưa về.Tô Hàn ngẩn ngơ ngồi một lúc, cảm thấy thật chẳng có ý nghĩa gì liền cởi quần áo nằm ra giường.
Sau đó, hắn nhìn chằm chằm xà nhà cả một đêm.
Đến khí sắc trời tờ mờ sáng, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Tô Hàn rốt cuộc nhắm mắt lại.
Cổn cổn thú đã trở về, quanh người nó đều là lớp sương sớm mỏng, còn có chút mùi gỗ thoang thoảng, hiển nhiên y đã ở trong rừng cây cả đêm.
─Ở cùng Lê Vi một đêm.
Có lời gì mà nói lâu như vậy?Hay là ở bên người mình thích, cho dù không nói lời nào cũng có thể nán lại lâu như vậy?
Tô Hàn mặt không cảm xúc nghĩ.
Tô Băng lăn thân thể một vòng trên khăn, sau khi làm cho lớp da lông lành lạnh ấm lên, y nhảy lên giường.
Tô Hàn còn đang ngủ, Tô Băng quan sát một lúc, chỉ cảm thấy mỹ mãn.
Đã giải quyết xong trận pháp, qua vài bữa nữa, cổng yêu giới có thể mở ra, thân thể súc sinh này của y cũng có thể biến thành người.
Đến lúc đó thì có thể chân chính ôm hắn rồi.
Tâm tình Tô Băng rất tốt, vừa định chui vào ổ chăn, Tô Hàn lại mở mắt ra.
Hai người đối diện, trong mắt Tô Băng mang theo ý cười: “Ngủ có ngon không?”
Tô Hàn hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
Tô Băng hơi ngẩn ra.
Tô Hàn nói xong liền hối hận.
Nhưng sau đó lời của Tô Băng khiến hối hận của hắn biến thành ngọn lửa không tên.
Tô Băng: “Ta có thể đi chỗ nào? Vẫn ôm ngươi ngủ một đêm mà.”
Tô Hàn mím mím môi, xoay người xuống giường.
Tô Băng nhận thấy sự khác thường của hắn, cho là hắn còn đang xấu hổ chuyện tối hôm qua, không khỏi muốn trêu ghẹo hắn thêm một chút: “Tối hôm qua thoải mái ha? Lần sau chúng ta…”
“Rốt cuộc ngươi coi đó là cái gì?”Tô Hàn chợt quay đầu lại nhìn y.
Ngon lửa không tên càng đốt càng vượng, rốt cuộc hắn không nhịn nổi nữa.
Tô Băng giật mình, y dùng dáng vẻ cổn cổn thú làm ra vẻ mặt như thế sẽ chỉ khiến Tô Hàn mềm lòng vô hạn.
Thế nhưng hắn không muốn mềm lòng, Tô Hàn trầm giọng nói: “Quay về thức hải.”
Vừa nói xong, hắn xuất hiện trong cánh đồng băng lạnh thấu xương.
Thức hải sẽ phản ánh chân thực trạng thái tinh thần của Tô Hàn, phần lớn thời gian đều là yên ả, cho nên bất kể là rừng cây cũng được đồng băng cũng thế, đều tĩnh lặng như một bức tranh, ngay đến gió lưu động cũng rất ít thấy.
Như tối hôm qua rung động đạt tới cuồng phong đại biểu cho tâm tình Tô Hàn kích động.
Mà lúc này… Tô Băng chỉ nhìn thoáng qua liền có thể phân biệt được rõ ràng: Tô Hàn đang tức giận.
Vì sao tức giận?Tâm tình tốt đẹp y duy trì liên tục cả đêm rốt cuộc bắt đầu từ từ hạ nhiệt độ.
Tô Hàn biến trở về hình dáng trưởng thành, cũng là hình dáng nguyên bản của hắn.
Tóc đen tung bay, mắt bạc trống vắng, ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết chỉ có lãnh đạm và hờ hững.
Dung mạo này sẽ khiến cho vô số người phát điên, cũng sẽ khiến vô số người nhũn chân khụy gối, quỳ rạp trên đất.
Hắn là nam nhân chân chân chính chính vấn đỉnh thiên đạo, là nam nhân đã chạm đến lĩnh vực của thần.
Cường đại của hắn dành cho hắn mị lực không gì sánh kịp, nhưng cũng khiến hắn trở nên xa không thể tới.
Dường như đã lâu lắm rồi Tô Băng chưa thấy Tô Hàn như vậy.
Một Tô Hàn tức giận như vậy.
Sắc mặt Tô Băng cũng từ từ lạnh đi: “Ngươi cảm thấy là cái gì?”
Tô Hàn nhìn y, lời đã tới bên miệng lại một chữ cũng không thể tuôn ra.
Đến lúc này, Tô Băng còn có cái gì không hiểu?Y quả thực đã chọc thủng bức tường giấy kia, mà Tô Hàn cũng đã cho y thấy cảnh tượng bị bức tường giấy mỏng này ngăn cản.
Không phải vui vẻ, mà là tức giận.
Tô Hàn tức giận vì chuyện tối hôm qua.
Tô Băng rốt cuộc đã thấy rõ vọng tưởng của mình.
“Không nên tiếp tục làm chuyện đó nữa.”Tô Hàn có chút mệt mỏi mở miệng.
Tô Băng nhìn hắn chòng chọc: “Vì sao?”
Tô Hàn khẽ nhíu mày: “Ta đã nói rồi, đây là chuyện chỉ có những người thích nhau mới có thể…”
“Cho nên ngươi không thích ta?”Tô Băng dùng giọng nói bĩnh tĩnh đến có chút quỷ dị hỏi lại.
Tô Hàn không nhìn y: “Ngươi chính là ta, có ai lại không thích chính mình?”
“Đi ra ngoài.”
Tô Hàn giật mình.
Giọng Tô Băng khàn khàn tối nghĩa: “Đi ra ngoài!”
Tô Hàn rời khỏi thức hải.
Tô Băng đứng trên cánh đồng tuyết mênh mang, tưởng chừng như đã trở thành một bước tượng bằng băng.
Y không thể tiếp tục nói chuyện với Tô Hàn, không thể tiếp tục giao lưu với hắn, y sợ mình sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi.
Y là tội ác của Tô Hàn, là vì bảo vệ hắn mà sinh ra.
Cho nên y không thể tránh khỏi sẽ thích người này, không thể chùn bước.
Thậm chí bởi vì cảm tình cố chấp này mà làm ra rất nhiều chuyện sai lầm.
Nhưng y vẫn luôn cho rằng, mình là người cách hắn gần nhất, là người có khả năng đoạt được hắn nhất, dù sao y cũng là vì hắn mà sinh.
Nhưng Tô Băng cũng biết, biết cái chân tướng vẫn bị mình cố ý bỏ qua.
Nguyên nhân y ra đời là bởi vì sự căm ghét của Tô Hàn: Hắn căm ghét sức mạnh của mình, căm ghét sát nghiệt của mình, căm ghét nghiệp chướng chính mình tạo ra, cho nên mới xuất hiện Tô Băng.
Tô Băng, ngươi là vì chán ghét của Tô Hàn mà sinh.
Cho nên ngươi làm sao có thể nhận được yêu thích của hắn.
Tô Hàn mở mịt thẫn thờ ngồi trên giường, nhìn cổn cổn thú vẫn không nhúc nhích, trái tim như bị ngâm trong nước đắng chua chát, không rõ là tư vị gì.
Tô Băng nhốt mình trong thức hải, Tô Hàn hầu như không cảm giác được sự hiện hữu của y.
Cảm giác như vậy rất gay go, rất không tốt, thế nhưng hắn phải làm quen.
Qua không bao lâu nữa, Tô Băng sẽ rời khỏi hắn, tiếp qua không lâu nữa Tô Băng chính là một người độc lập, qua không lâu nữa y cũng chỉ có thể mình đối mặt với mình.
Từ từ làm quen dần, nhất định phải quen dần, còn phải quen với những thay đổi càng nhiều… càng nhiều hơn.
Thời gian từng giờ trôi qua, nếu Tô Băng duy trì một canh giờ không ra, thân thể cổn cổn thú có thể sẽ biến mất.
Tô Hàn thích cổn cổn thú, nhưng có lẽ hắn càng thích Tô Băng biến thành cổn cổn thú hơn.
Hắn muốn cứu sống con tiểu thú này… Nhưng nếu hắn thực sự muốn cứu sống nó thì đã cứu được từ lâu rồi, hắn có thể làm được rất dễ dàng.
Chẳng qua chỉ là sáng lập Thượng giới, chẳng qua chỉ là mấy nghìn tu sĩ Nguyên Anh, nếu hắn thực sự muốn, chỉ cần mấy tháng mà thôi.
Nam Bắc Đại Lục, tu sĩ quanh quẩn mãi ở Kim Đan kỳ cũng đủ nghìn người, hắn thậm chí không cần phóng thích sức mạnh, chỉ cần mượn lò luyện đan của Thượng Quan Tình, luyện đan luyện tinh, đủ để giúp đỡ bọn họ đột phá gông cùm xiềng xích, tấn chức đến Nguyên Anh.
Đến lúc đó Thượng giới mở ra, tiếp đó đi tìm vật liệu luyện chế Dung Hồn Đăng liền dễ như trở bàn tay.
Ở trong mắt người khác, làm việc này chỉ vì cứu một tiểu thú trung giai thật sự là có chút khoa trương, nhưng đối với Tô Hàn mà nói thực sự chẳng tính là gì.
Giống như thú nuôi của người bình thường bị bệnh, bọn họ sẽ đưa nó đến bác sĩ thú y vậy, chuyện Tô Hàn làm cũng không khác với việc này là bao.
Thế nhưng chuyện đơn giản như vậy Tô Hàn lại chưa làm.
Vì sao?Chỉ là bởi vì tư tâm bẩn thỉu của hắn.
Hắn muốn để mình tập làm quen.Tô Băng vào trong thân thể cổn cổn thú trước, hắn quen với việc hai người tách ra, nhưng lại có thể bất cứ lúc nào cũng nắm giữ được tiểu thú này, điều này khiến hắn cực kì an tâm.
Cũng bởi vì phần an tâm này, hắn cư nhiên vọng tưởng khiến Tô Băng vẫn duy trì tình trạng như vậy, cứ biến thành một con cổn cổn thú, vẫn cứ ở trong lòng hắn, vẫn duy trì trạng thái tách ra lại như chưa tách ra này.
Nói đến cùng, hắn không muốn cho y tự do, hắn không muốn thả y rời đi.
Hắn thậm chí… thậm chí… bắt đầu sinh ra sát ý với Lê Vi.
“A Hàn?”
Một tiếng gọi khẽ khiến Tô Hàn chợt bừng tỉnh, trán hắn phủ lớp mồ hôi mỏng, bàn tay không chịu không chế mà run rẩy.
Thẩm Tiêu Vân khẽ nhíu mày, cầm tay hắn: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tô Hàn từ từ quay đầu, nhìn hắn không chớp mắt.
Thẩm Tiêu Vân chỉ cảm thấy tay hắn lạnh lẽo, không có chút ấm áp nào, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, trái tim lập tức nhói lên: “Đừng hoảng hốt, đừng gấp, có chuyện gì cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi.”
Tô Hàn ngơ ngác nhìn hắn một lúc, đang cố gắng bình phục tâm tình.
“Không… không có việc gì.”
Đây đâu có giống dáng vẻ không có việc gì? Thẩm Tiêu Vân lo lắng nói: “Ngươi đừng giấu chuyện trong lòng như vậy, có gì thì cứ nói ra, mặc dù ta không giúp được ngươi, nhưng nói ra thì sẽ tốt hơn cứ nén nhịn nhiều.”
Tô Hàn cúi đầu, tóc mái rủ xuống, che đi vầng trán của hắn, ngay đến mắt cũng che hơn nửa: “Ta…”
Thẩm Tiêu Vân cầm tay hắn: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Môi Tô Hàn giật giật, qua nửa ngày mới chạm rãi nói: “Ta… quá ích kỷ.”
Thẩm Tiêu Vân không hiểu: “Tại sao lại nói như vậy.”
Tô Hàn nói: “Ta hẳn là nên cho Tô Băng tự do, sớm nên thả y đi, thế nhưng ta không làm được, thực sự không làm được.”
Tô Băng… Thẩm Tiêu Vân giật mình hỏi: “Các ngươi cãi nhau à?”
Tô Hàn không lên tiếng.
Thẩm Tiêu Vân dừng lại rồi nói: “Từ trước đến giờ ngươi đối xử với y như thế nào?”
Câu hỏi này khiến Tô Hàn trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào.
Thẩm Tiêu Vân nói: “Bằng hữu? Người thân? Hay là… một sự tồn tại càng quan trọng hơn?”
Trong đầu Tô Hàn rất hỗn loạn, kí ức của hắn quá nhiều, thời gian hắn và Tô Băng ở chung quá dài, dài đến mức không thể tự hỏi mấy vấn đề này.
“Trước đây ta chỉ có y, không có người nhà, không có bằng hữu, không có gì cả, chỉ có y.”
“Về sau ta tìm được Tô Xuyên, hắn là đệ đệ ta, ta cho rằng rốt cuộc mình đã có người nhà, thế nhưng hắn đã chết, sinh mệnh rất ngắn rất ngắn ngủi, bởi vì sự sơ sẩy của ta mà chết.”
“Sau đó… sau đó…” Suy nghĩ của Tô Hàn chợt lóe, dường như xuất hiện một đứa trẻ thơ ấu khác, y có một đôi mắt màu đỏ xinh đẹp, giọng nói mềm mại và cái tai dài trắng trắng…
Y là ai?
Tô Hàn cau mày.
Thẩm Tiêu Vân vỗ vỗ tay hắn nói: “Đừng nóng vội.”
Tô Hàn giật mình, bóng dáng lơ lửng biến mất, hắn lại tiếp tục nói: “…Ở bên ta chỉ có Tô Băng.”
Thẩm Tiêu Vân nhìn hắn nói: “Nhưng bây giờ ngươi có chúng ta.”
Tô Hàn ngẩng đầu nhìn hắn.
Thẩm Tiêu Vân nở nụ cười, chậm rãi nói: “Ta không biết ngươi rốt cuộc đã trải qua điều gì, nhưng bây giờ ngươi có phụ thân mẫu thân, có hai vị ca ca, có ta có Tưởng Tinh có Lâm Tiểu Phi lại thêm rất nhiều sư huynh đệ Cửu Huyền Tông nữa.”
“Tô Hàn.” Giọng Thẩm Tiêu Vân vô cùng dịu dàng, “Ngươi đã không còn một mình nữa rồi.”
Tô Hàn ngơ ngác nhìn hắn, ngay đến mắt cũng quên chớp.
Thẩm Tiêu Vân còn nói: “Tô Băng là bằng hữu của ngươi là người thân của ngươi là người quan trọng nhất của ngươi, không có người nào có thể thay thế được. Nhưng cùng lý lẽ đó, ngươi cũng là người quan trọng nhất của y, cũng không một người ai có thể sánh bằng.”
Tâm tình vẫn luôn mịt mù của hắn rốt cuộc nghênh đón chút ánh sáng rạng đông.
Thẩm Tiêu Vân lại nói: “Tin tưởng y cũng tin tưởng chính ngươi, dù các ngươi có thành hai người, nhưng các ngươi vẫn là người quan trọng nhất của nhau.”
Tựa như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, trái tim hốt hoảng của Tô Hàn rốt cuộc tìm được điểm tựa, hắn chính thức bình tĩnh trở lại.
“Ta đi tìm y.” Tô Hàn nói với Thẩm Tiêu Vân.
Thẩm Tiêu Vân thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta ra bên ngoài chờ các ngươi, Tần Trăn xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, hương vị không tồi nha.”
“Được!”Tô Hàn nói, “Ta sẽ qua nhanh thôi.”
Không đợi Thẩm Tiêu Vân ra cửa Tô Hàn đã nhắm mắt trở lại thức hải.
Tô Băng dựng mấy bức tường, Tô Hàn mất chút công phu mới mở ra được.
Tô Băng mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Tô Hàn xông tới ôm lấy y.
Trái timTô Băng đập thình thịch, vọng tưởng vốn lụi tắt lúc này lại dấy lên tia sáng.
“Xin lỗi.” Giọng nói Tô Hàn rầu rĩ.
Tô Băng không lên tiếng.
Tô Hàn ngẩng đầu nhìn y: “Ta không nên cáu kỉnh lung tung với ngươi.”
Tâm tình phức tạp tràn đầy trong ngực Tô Băng đang có xu thế vỗ cánh bay đi hết.
Tô Hàn khẽ thở dài nói: “Là ta hồ đồ, mặc kệ thế nào, ngươi vẫn là Tô Băng, vẫn là người quan trọng nhất của ta.” Ngươi có người yêu cũng được, có người thích cũng thế, nhưng không ai có thể thay thế ta, cũng không ai có thể thay thế ngươi.
Ở trên đời này, Tô Hàn và Tô Băng vĩnh viễn là độc nhất vô nhị.
Bởi vì sẽ không ai thân thiết hơn bọn họ, không ai sẽ hiểu rõ đối phương hơn bọn họ.
Tô Băng ôm hắn, mắt nhìn chăm chăm phía trước, y không nói rõ được tâm tình của mình lúc này là như thế nào.
Vui vẻ, cũng bất đắc dĩ.
Cuối cùng y thở dài một cái, cúi đầu chôn vào cổ hắn, ôm chặt lấy hắn.
Tô Hàn không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, cho nên hắn dự định mau chóng mở Thượng giới, để Tô Băng rời khỏi cổn cổn thú, chân chính có được thân thể của chính mình.
Đương nhiên dù có nhanh thế nào đi nữa cũng phải chờ hắn quay về Cửu Huyền Tông, muốn luyện đan vẫn chỉ có thể tìm lò luyện đan của Thượng Quan Tình.
Trước mắt cũng chả thiếu mấy ngày này, mọi người hiếm đi được đi ôn tuyền chơi, hắn không muốn quấy rầy hưng phấn của mọi người.
Sáng sớm Tưởng Tinh ủ rũ nằm đó giả chết, tài nấu nướng của Tần Trăn quả thực tốt kinh người, một bàn cơm nước bưng ra,cả đám đều chảy nước miếng ròng ròng, không khỏi bắt đầu hâm mộ con khỉ lờ đờ kia.
Đây là cái mệnh gì vậy?Sao bọn họ không cưới được “người vợ” hiền lành như thế chứ!
Nhưng Tưởng Tinh có nỗi khổ khó nói, y sắp chết rồi, x tẫn thân vong.
Thủy tu quá biến thái đi, biểu ca quá biến thái đi, hôm nay chỗ nào y cũng không đi được, chỉ muốn nằm thẳng cẳng trên giường thôi.
Ăn xong bữa sáng, nghỉ ngơi nửa canh giờ, mọi người mới cùng đi tầng hai.
Vận may không tồi, ôn tuyền hôm qua vẫn vắng vẻ, bọn họ cùng nhau xuống nước, tán gẫu vài câu, rất là sung sướng hưởng thụ.
Thẩm Tiêu Vân để ý nhìn Tô Hàn và cổn cổn thú, cảm thấy chắc hai người đã làm lành, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nói thực, mình cãi nhau với chính mình… nói ra cũng thật thần kì!
Bọn họ ngâm một lúc rồi chuẩn bị minh tưởng, lại bất ngờ nghe thấy tiếng kinh hô của Lâm Tiểu Phi: “Các ngươi… các ngươi đừng xuống.”
Mọi người quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện xung quanh ao Lâm Tiểu Phi đang ở đứng ba bốn thanh niên.
Thanh niên cầm đầu cười nói: “Một mình ngươi độc chiếm một cái ao to như vậy chẳng có gì thú vị, chúng ta đến chơi với ngươi.”
Lâm Tiểu Phi quá sợ hãi: “Không được, ta không thể cùng các ngươi…”
“Có sao đâu? Cùng là nam nhân cả…” Mặc dù nói như vậy, nhưng tròng mắt nam nhân kia xoay chuyển cực kỳ không đứng đắn, tầm mắt mấy người khác đã càn quét khắp người Lâm Tiểu Phi.
Da dẻ Lâm Tiểu Phi trắng nõn, ngũ quan lại thanh tú, thân thể thiếu niên có đôi khi còn mê người hơn cả nữ nhân.
Mấy thanh niên rõ ràng nhìn thấy y một mình ở đây, liền có ý xấu, muốn đến chiếm tiện nghi.
Khuôn mặt mấy người ở ao lớn đều lộ ra vẻ cổ quái, bọn họ không hề lo lắng cho an nguy của Lâm Tiểu Phi, bọn họ lo lắng cho mạng nhỏ mấy người kia hơn.
Mấy thanh niên kia hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, một người cao to trong đó cư nhiên còn hung tợn trừng bọn họ mấy lần, ý kia đại khái chính là: Đừng xen vào chuyện của người khác!
Đám người Tô Hàn: “…”
Lâm Tiểu Phi đã lui đến rìa ao: “Đừng xuống, xin các ngươi đừng xuống.” Y là có lòng tốt, không muốn để bọn họ sinh bệnh, kết quả vẻ mặt này rơi vào mắt mấy thanh niên lại biến đổi thành ý vị khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook