Bất Báo
-
Chương 83: Phiên ngoại 5: cuộc sống bi đát của ông chủ cảnh
Thiệu Trạch vừa mới tắm rửa xong, nghe thấy tiếng động dưới lầu liền mặc đồ ngủ đi ra. Đầu tiên y nghe vệ sĩ kể tóm tắt lại sự việc, sau đó mới lười biếng xuống lầu.
Cảnh Minh Tuấn mở to mắt nhìn ba mình ném tóc giả, đầm của em trai, quả thực vô cùng đau đớn, có điều nó giận mà không dám nói, chỉ có thể ôm hộp khăn giấy im lặng rúc vào trong sofa mà nhìn, thỉnh thoảng còn rút một tờ khăn giấy ra lau nước mắt vốn dĩ không tồn tại, giả bộ đáng thương, ý đồ khơi dậy tình cha của ba nó, mất công lát nữa lại bị chà – đạp.
Lúc này thấy Thiệu Trạch xuống lầu, nó lập tức như gặp được cứu ***, vội vàng chạy tới, túm ống quần y, rúc vào phía sau, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ cười cười lấy lòng “Cha ơi, con yêu cha.”
Thiệu Trạch cười tít mắt liếc nó một cái rồi nhìn Cảnh Hạo “Sao thế?”
Cảnh Hạo không đáp, đích thân đổi quần áo cho con út, sau đó đứng dậy ngoắc tay với Cảnh Minh Tuấn. Cảnh Minh Tuấn lần thứ hai lùi về phía sau, vẻ mặt thuần khiết “Sao hả ba?”
“Chúng ta nói chuyện đi.” Ông chủ Cảnh bẻ ngón tay, chuẩn bị tính sổ với nó, có điều hắn biết mỗi lần nhắc tới chuyện đầm, thằng nhóc ngốc kia đều sẽ kéo cô út ra, nên hắn liền bỏ qua, nhàn nhạt hỏi “Nghe nói ở trường con gạt tiền của bạn?”
“Không có, là tụi nó tự nguyện cho.” Cảnh Minh Tuấn nghiêm túc nói “Con cũng là nghĩ cho tụi nó, bởi vì nếu con không lấy, tụi nó sẽ khóc. Con phải xây dựng mối quan hệ tốt với bạn bè đúng không ạ?”
Sắc mặt Cảnh Hạo không thay đổi “Vậy sao con lại đánh bạn? Ba nghe nói con đánh tụi nó rất nghiêm trọng nữa.”
“Ba, ba nói cái gì thế, con chỉ tùy tiện đánh tụi nó vài cái, nhất định là tự tụi nó lăn trên đất mấy vòng rồi không biết đụng phải chỗ nào mới làm cho vết thương nghiêm trọng thôi. Chuyện đó không liên quan tới con.” Cảnh Minh Tuấn rất vô tội nói “Huống chi con mảnh mai như vậy sao có thể ra tay tàn nhẫn thế chứ.”
Trán Cảnh Hạo nảy lên “Ba đã nói bao nhiêu lần rồi…”
“Không không, con không mảnh mai, con là Alpha!” Cảnh Minh Tuấn không đợi hắn nói xong liền vội sửa lời, chỉnh lại cho đúng “Là mạnh mẽ! Ý con là con mạnh mẽ như thế sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng. Thật đó.”
“Nói trắng ra là con vẫn đánh bạn trong lớp.”
“Đó không phải là bạn trong lớp con, là học sinh lớp khác. Tụi nó muốn lấy em trai ra làm đồ chơi, con đương nhiên phải đánh tụi nó. Không phải ba vẫn thường dạy con phải bảo vệ tốt cho em trai sao?” Cảnh Minh Tuấn ưỡn cái ngực bé của nó lên, bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng.
Cảnh Hạo muốn nói “đáng đánh”, nhưng ngay sau đó liền nhớ lại chuyện khiến hắn nổi giận, hắn nheo mắt lại “Nếu con không ôm em trai ra ngoài thì sẽ xảy ra nhiều việc như vậy sao?”
Nếu không phải tại thằng nhãi mày, Tiểu Tuyên cũng không bị thằng nhóc biến thái kia thích. Cái thằng ngốc này, mày đã chôn sống em trai mày rồi có biết không? Ông chủ Cảnh nhẫn nhịn, cuối cùng nuốt những lời này trở vào.
Cảnh Minh Tuấn đương nhiên không biết người bạn cùng bàn mình không đơn giản, nghe vậy nó đau lòng mở miệng “Con cũng là vì nghĩ cho em trai mà. Ba ở cùng cha, còn lại một mình em trai cô đơn ngồi trong phòng, đáng thương, sợ hãi biết bao nhiêu. Lỡ mắc chứng tự kỷ hoặc để lại nỗi ám ảnh thì làm sao? Hả? Làm sao hả ba?”
Cảnh Hạo “…”
Ông chủ Cảnh hít sâu một cái, mặt không đổi sắc nhìn đứa con ngốc của mình, thấy nó lại rúc phía sau Thiệu Trạch, hắn liền dứt khoát bỏ qua đề tài này “Được, vậy con dọa bạn khóc thì là cái gì?”
Cảnh Minh Tuấn chớp mắt mấy cái, ra vẻ bất đắc dĩ mà thở dài “Gen tốt quá, không ngăn khí phách được, đâu còn cách nào nữa, con cũng rất buồn đó.”
Cảnh Hạo “…”
Cảnh Minh Tuấn không phải là kẻ ngốc, nó biết việc mình làm có lẽ sẽ bị ba dạy dỗ một trận, nhưng nó không ngờ sẽ nghiêm trọng tới mức này. Ba nó vừa xuống lầu là nó đã biết ba nó hơi nổi giận rồi, vậy nên có lẽ còn chuyện gì khác mà nó không biết.
Nó di chuyển đồng tử, quan sát sắc mặt ba một lát, cẩn thận hỏi “Ba còn chuyện gì muốn hỏi không? Có phải con đã làm sai chuyện gì không ạ?”
Ông chủ Cảnh hừ lạnh “Chuyện con làm sai còn chưa đủ sao?”
“Con đang nói tới đại sự.” Cảnh Minh Tuấn ngượng ngùng vặn vẹo một chút “Ba hiểu ý con mà.”
Cảnh Hạo nhìn chằm chằm vào thằng nhóc ngốc nghếch này, trầm mặc không nói.
Từ chỗ vệ sĩ Cảnh Hạo biết được chỉ có hiệu trưởng và trợ lý của ông ấy là biết rõ thân phận con trai mình, với sức ảnh hưởng của hắn khiến hai người kia giữ bí mật là chuyện thật dễ dàng, chuyện còn lại chính là bảo vệ Tiểu Tuyên cho tốt, như vậy Huyền Cẩn sẽ không điều tra ra thân phận của con trai út.
Mà chuyện của Huyền Cẩn không thể nói cho thằng ngốc kia được, biết đâu vì lòng hiếu kỳ nhất thời, thằng con ngốc đó sẽ chủ động đi tìm thằng bé kia nghiên cứu xem người ta rốt cuộc biến thái tới trình độ nào. Nói là đối phương muốn bắt Tiểu Tuyên đi cũng không được, bởi thằng con ngốc của hắn có lẽ sẽ xông tới cửa nhà người ta, kết quả vẫn là để lộ ra thân phận của Tiểu Tuyên, bởi vậy chỉ có thể gạt nó thôi.
Ông chủ Cảnh nhìn đứa con cả vài lần, xoay người dặn bảo mẫu “Cô đi làm cho nó một ly nước cà rốt đi, tiện thể nói với nhà bếp, bữa trưa và tối đều xào cho nó một dĩa cà rốt.”
Mặt Cảnh Minh Tuấn lập tức tái đi “Tại… tại sao ạ? Sao tự dưng lại chuyển đề tài sang hướng này?”
Ông chủ Cảnh tỏ ra thật hiền lành “Bởi vì ba thương con, muốn bồi bổ thêm chút dinh dưỡng cho con.”
Cảnh Minh Tuấn biết hắn không có nói giỡn, càng biết cha sẽ không quan tâm chút trừng phạt nho nhỏ này, thoáng chốc nó thấy toàn thân không khỏe, im lặng ôm hộp khăn giấy chạy ù vào phòng bếp, định cố gắng gợi lên chút thương cảm của bác đầu bếp.
Cảnh Hạo liếc nhìn bóng lưng của nó, chợt nhớ tới chuyện bàn bạc của hắn và ba vợ. Theo ý của họ, hắn và Thiệu Trạch tốt nhất nên tiếp tục sinh thêm một Alpha, sau đó đưa một đứa tới DR bồi dưỡng, để tương lai tiếp quản DR, đứa còn lại thì tiếp quản Cảnh gia.
Về phần Tiểu Tuyên, tất cả đều không nỡ để bảo bối quá mệt nhọc, thế nên chi bằng cứ để bé sống thoải mái như Thiệu Trạch. Đương nhiên nếu sau này Tiểu Tuyên cảm thấy hứng thú với việc quản lý công ty thì vô luận là muốn tự gầy dựng sự nghiệp hay là tiếp nhận công ty của dòng họ thì họ đều ủng hộ.
Mà vấn đề phân công hai đứa Alpha kia, ý của ba vợ Cố Tiêu là muốn con cả của hắn qua, hơn nữa quyết định chờ thằng bé lên mười tuổi liền đón đi. Có điều lúc này Cảnh Hạo nhìn con trai mình lại rơi vào trầm mặc. Hiện giờ thằng con ngốc này đã có thể hành hạ người khác như vậy rồi, nếu tiếp tục trải qua sự bồi dưỡng của Cố Tiêu và đám tầng trung tâm quái lạ của DR thì tương lai con hắn sẽ thành cái giống gì?
Vừa nãy Thiệu Trạch vẫn đứng bên cạnh xem, lúc này thấy Cảnh Hạo cứ nhìn chằm chằm Cảnh Minh Tuấn, y không khởi cười tít mắt hỏi “Anh sợ phạt chưa đủ à?”
“… Không có.” Cảnh Hạo lấy lại *** thần nhìn vợ mình, nhớ tới chuyện quan trọng, hắn nói “Chuyện cháu trai của Huyền Mộc Yến em biết chưa?”
Thiệu Trạch thấy không quan trọng mà ừ một tiếng, đi đến sofa ngồi xuống “Có quan hệ gì sao. Con trai em sao có thể sợ biến thái chứ. Thằng bé đó tương lai nếu dám tìm tới cửa thì còn chưa biết ai sẽ làm khổ ai đâu.” Y nói xong thì nhìn qua bên cạnh, cười tít mắt ngoắc ngón tay “Tiểu Tuyên, lại đây.”
Cảnh Minh Tuyên được ba thay cho một bộ đồ ngủ mềm mại, bé đang cuộn tròn người trên sofa, mơ màng muốn ngủ, nghe thấy giọng nói của cha, bé còn buồn ngủ mà ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Thiệu Trạch, sau đó chậm rãi bò qua, mềm nhũn nhào vào lòng y, ôm y cọ cọ, ngáp một cái rồi lăn ra ngủ.
Thiệu Trạch nhẹ nhàng xoa cho bé, bộ dáng hoàn toàn không có lo lắng.
Cảnh Hạo bất đắc dĩ, cúi người hôn lên trán vợ, sau đó đi gọi điện, muốn mọi nơi đều phải bảo vệ tốt cho con trai út của mình.
Thiệu Trạch bị Cảnh Hạo làm cho hơi mệt, liền bế con trai lên lầu ngủ một lát, sau đó xuống ăn cơm, đơn giản thu dọn rồi đi tìm Bạch Triệt.
Bạch Triệt đang cố gắng phát triển tập đoàn kinh tế của mình ở khu mười, có Cảnh Hạo trợ giúp, mới đầu y khởi động khá thuận lợi, theo sự phát triển đi lên từng chút một, y không thể né được việc gặp phải trở ngại. Có điều y luôn rất thông minh, mỗi lần đều có thể thoải mái san bằng. Nhưng thời gian gần đây gặp phải một chuyện có chút khó giải quyết, y lại không tiện ra mặt vì thế mới đào Thiệu Trạch qua đây.
Thiệu Trạch thoải mái dựa vào sofa, ném tư liệu qua một bên, cười nhướng mày “Chính là những người này?”
Bạch Triệt gật đầu, tuy quốc gia này đang tiến hành gầy dựng lại sau chiến tranh, nhưng vốn tồn tại một vài dòng họ sẽ không vì vậy mà thay đổi. Mà DR thuộc thế lực ngoại lai, lại phát triển nhanh chóng như vậy đương nhiên sẽ phải chịu sự bài trừ nhất định.
Mấy dòng họ này kéo dài gần trăm năm ở khu mười, hơn nữa có quan hệ thông gia với nhau. Mạng lưới quan hệ lợi ích vô cùng phức tạp, có thể nói một người vinh cả nhà cùng vinh, một người bị tổn tại cả nhà đều bị tổn hại, hơn nữa mấy dòng họ đó nắm khá rõ tình hình bên trong. Trong hệ thống chính trị đều có người, thế lực khắp nơi liên quan tới nhau, cho dù có Cảnh Hạo ở đây cũng không tạo nên tác dụng quá lớn.
Bạch Triệt đã từng nghĩ tới việc hợp tác với một hai dòng họ trong đó, đáng tiếc phát hiện bọn họ có chút bài trừ người ngoài, rõ ràng không muốn cho y mở rộng, phỏng chừng dù có đồng ý cũng là muốn gài bẫy y, cuối cùng y đành phải buông tha cho suy nghĩ này.
Nhưng Bạch Triệt vẫn luôn là người không chịu thua kẻ khác, vốn kế hoạch ban đầu là nước ấm nấu ếch, từ từ dây dưa với họ, phá vỡ mối quan hệ thiết lập của họ từng chút một, nhưng gần đây y bị cướp một hạng mục không tồi, cuối cùng y không muốn nhẫn nhịn nữa.
Nếu họ không cho y sống thoải mái thì tất nhiên y cũng không thể cho họ sống quá dễ chịu được. Lúc ấy thoáng chốc y nghĩ đến Thiệu Trạch.
Giọng nói của Bạch Triệt ôn hòa “Anh mặc kệ em dùng cách gì, trong thời gian ngắn nhất phải làm cho bọn họ rối tung lên cho anh.”
Hiện tại mục tiêu của y quá lớn, có vô số ánh mắt coi chừng, rất nhiều chuyện không thể quang minh chính đại mà làm được. Hơn nữa vì phòng ngừa sau đó đối phương càng thêm đoàn kết, đồng lòng quay lại phản công y, y phải làm cho mình thật sạch sẽ. Vậy nên người y dùng nhất định không được khai ra y, nói cách khác phải là người một nhà, mà người này còn có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Những dòng họ đó đã điều tra tư liệu về y từ lâu rồi, những người bên cạnh y và cả người tầng trung tâm DR đều bị điều tra rõ, nhưng ở đây lại có một điều bất ngờ, đó chính là Thiệu Trạch.
Thiệu Trạch rất lười, cho dù những người đó biết rõ y là cậu chủ của DR, thậm chí có thể từ trong miệng mấy doanh nghiệp buôn bán vũ khí biết được Thiệu Trạch đã từng làm ở tầng trung tâm DR cũng không sao cả. Bởi vì Thiệu Trạch chẳng có chút đóng góp nào, làm ở tầng trung tâm một thời gian rất ngắn liền oanh liệt lập gia đình, sau đó thoải mái sống qua ngày, hoàn toàn là một cậu ấm được chiều chuộng, hơn nữa bình thường y khiêm tốn vô cùng. Sáu năm nay đã sớm không còn bao nhiêu người chú ý tới y nữa, cũng càng sẽ không khiến đám người kia để ở trong lòng.
Cho nên họ sẽ không ngờ cậu chủ DR này không chỉ thông minh mà còn có năng lực, có bản lĩnh, đủ để đơn phương độc mã chỉnh chết bọn họ, quả thực là người thích hợp nhất để nhận nhiệm vụ này.
“Hồ sơ của em anh đã chuẩn bị xong rồi, cũng đã liên lạc với Kiều Tịch, cậu ta sẽ hỗ trợ em, thuận tiện gọi cả người thay thế hồi trước em tỉ mỉ chuẩn bị tới, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của em.” Bạch Triệt tạm dừng một chút, mỉm cười hỏi “Em còn cần cái gì nữa không?”
“Có.” Thiệu Trạch cười tít mắt, lấy mấy trang giấy trong đống tư liệu kia “Điều tra chi tiết chủ nhân ba dòng họ này, cả vợ và mấy đứa con của họ cho em, tiện thể cẩn thận điều tra xem bình thường họ hay gặp ai, có trò giải trí gì không, những việc đại loại như thế.”
Bạch Triệt thoáng nhìn qua, thấy trong đó là ba dòng họ có trọng lượng nhất, y biết suy nghĩ của Thiệu Trạch cùng y không khác biệt lắm. Bên trong những dòng họ phức tạp này nhất định sẽ có mâu thuẫn và phe cánh bất đồng, chỉ cần các phe cánh chủ lực đánh nhau, thì mấy dòng họ cỏn con leo lên cũng chẳng có gì đáng lo.
Khóe miệng của Bạch Triệt cong lên, đối với Thiệu Trạch quả thực không thể hài lòng hơn, y ôn hòa nói “Đã đi điều tra cho em rồi, trễ nhất là sáng mai sẽ có tin. Kiều Tịch cũng đã đến rồi đấy, em có thể đi tìm cậu ta trước.”
Thiệu Trạch không có ý kiến, đứng dậy rời khỏi.
Chỗ Kiều Tịch ở là nhà của Lâu Huy tại khu mười. Tuy rằng trước kia quá trình theo đuổi của Lâu Huy có phần thảm thiết, nhưng cuối cùng cũng có được Kiều Tịch. Vì thế để chào đón bà xã yêu quý, hắn cố ý xây một phòng thí nghiệm trong biệt thự, có điều từ ngày chiến tranh kết thúc, hắn nhanh chóng rời khỏi khu mười, mà Kiều Tịch dù sao cũng là người tầng trung tâm của DR, phải về làm việc, nên nơi này liền không dùng tới.
Hiện tại Bạch Triệt đang muốn chỉnh đám người kia mà không thể để lộ ra dấu vết nên Kiều Tịch liền trở về đây.
Thiệu Trạch lái xe qua, nhanh chóng bị Kiều Tịch đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật, dùng silicone sửa lại một chút khuôn mặt của y, sau đó lại dán lên cổ y một lớp, hoàn mỹ che trái cổ lại, sau đó là đội một mái tóc dài lên, chích thuốc ngụy trang chất dẫn dụ Beta… Chờ làm xong mọi thứ, tài liệu Thiệu Trạch cần vừa vặn đưa đến.
Lúc này đã gần tối, Cảnh Hạo gọi điện hỏi y có về nhà ăn cơm không. Thiệu Trạch cầm một xấp tài liệu, nhìn bộ dáng của mình qua gương, cười nói mình khá bận, hôm nay không về được. Cảnh Hạo không hỏi nhiều, ừ một tiếng, bảo y nghỉ ngơi sớm một chút, tiếp đó cùng hai đứa con trai ăn cơm. Sáng sớm hôm sau thức dậy, hắn dặn Cảnh Minh Tuấn ở nhà trông em, thế nào cũng không cho đi ra ngoài nữa.
Cảnh Minh Tuấn đã không còn hứng thú với trường học, vả lại hôm qua xém nữa bị cà rốt chỉnh chết, đương nhiên là ngoan ngoãn nghe lời, liền chuyên tâm ở nhà với em trai. Nhưng hai anh em nó không tới trường, bạn học lại vô cùng lo lắng, sôi nổi tìm cô giáo hỏi nguyên nhân, có đứa còn hỏi thẳng có phải vì Tiểu Ca còn thiếu tiền không. Nếu là vậy tụi nó có thể phát động nhiều người quyên tiền hơn nữa.
Tâm trạng cô giáo vô cùng phức tạp, cố gắng ôn tồn bảo chúng là ba mẹ hai anh em bạn ấy kiếm được tiền rồi, muốn chuyển hai anh em bạn ấy tới chỗ khác. Ba mẹ trò ấy biết các con giúp đỡ trò ấy, vậy nên đã mua rất nhiều quà cho các con.
Nói xong cô mở cửa, ý bảo người ở ngoài chuyển cái thùng vào, mở ra bắt đầu phát quà cho các học sinh.
Đây là kết quả Cảnh Hạo và hiệu trưởng cùng đạt được qua thỏa thuận, vì muốn tụi nhỏ hiểu rằng làm việc tốt là điều tích cực, đúng đắn, cần tiếp tục phát huy… còn về sự thật… nó quá tàn khốc, không đề cập tới thì hơn.
Do tính toán của Cảnh Hạo, lúc Huyền Cẩn nhận được bộ đầm xinh xắn và đôi giày búp bê mà các bé gái đều thích, nó trầm mặc nửa giây, thu ý cười lại, đoán là hai đứa bé kia có lẽ sẽ không tới trường học nữa. Vì thế suốt buổi sáng nó đều cười rất ôn hòa, khiến bạn bè xung quanh càng thêm tránh xa.
Huyền Cẩn kiên nhẫn học hết các tiết, buổi trưa trở về sai vệ sĩ điều tra bối cảnh và chỗ ở của hai đứa bé kia, kết quả đáp lại là không điều tra ra. Nó dừng một chút, nhìn qua Huyền Mộc yến. Huyền Mộc Yến mỉm cười, nói chờ cháu đủ mạnh có lẽ sẽ tìm được đấy.
Huyền Cẩn biết gã nói vậy là không muốn nhúng tay vào, mặc cho nó tự làm lấy. Nó liền trầm mặc một lát, một lần nữa quyết tâm đá đít ông chú này xuống khỏi vị trí nắm quyền. Nó còn âm thầm thề, chờ tới khi nó gặp lại đứa bé kia, nó tuyệt đối sẽ không để đối phương thoát khỏi tay mình nữa.
Lúc này Cảnh Minh Tuyên còn không biết tương lai mình sẽ gặp phải cái gì, bé ngoan ngoãn ở nhà chơi ghép hình, đói bụng liền ăn, mệt liền rúc vào lòng Cảnh Minh Tuấn ngủ. Một ngày thoáng chốc qua đi, tối thấy ba về, bé không khỏi nhìn ra sau ba mình, mềm mại hỏi “Cha đâu ạ?”
“Cha con đang làm việc, hôm nay không có về.” Ông chủ Cảnh hôn lên mặt bé, bế bé đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, cùng các con ăn cơm.
Thật ra hắn có chút tò mò rốt cuộc Thiệu Trạch đang làm cái gì, sao bận tới thời gian về nhà cũng không có, nhưng lúc hắn hỏi thì Thiệu Trạch không trả lời, hắn đoán chắc là có liên quan tới điều cơ mật của DR nên liền không hỏi nhiều nữa, tùy theo ý của y.
Cảnh Minh Tuấn mở to mắt nhìn ba mình ném tóc giả, đầm của em trai, quả thực vô cùng đau đớn, có điều nó giận mà không dám nói, chỉ có thể ôm hộp khăn giấy im lặng rúc vào trong sofa mà nhìn, thỉnh thoảng còn rút một tờ khăn giấy ra lau nước mắt vốn dĩ không tồn tại, giả bộ đáng thương, ý đồ khơi dậy tình cha của ba nó, mất công lát nữa lại bị chà – đạp.
Lúc này thấy Thiệu Trạch xuống lầu, nó lập tức như gặp được cứu ***, vội vàng chạy tới, túm ống quần y, rúc vào phía sau, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ cười cười lấy lòng “Cha ơi, con yêu cha.”
Thiệu Trạch cười tít mắt liếc nó một cái rồi nhìn Cảnh Hạo “Sao thế?”
Cảnh Hạo không đáp, đích thân đổi quần áo cho con út, sau đó đứng dậy ngoắc tay với Cảnh Minh Tuấn. Cảnh Minh Tuấn lần thứ hai lùi về phía sau, vẻ mặt thuần khiết “Sao hả ba?”
“Chúng ta nói chuyện đi.” Ông chủ Cảnh bẻ ngón tay, chuẩn bị tính sổ với nó, có điều hắn biết mỗi lần nhắc tới chuyện đầm, thằng nhóc ngốc kia đều sẽ kéo cô út ra, nên hắn liền bỏ qua, nhàn nhạt hỏi “Nghe nói ở trường con gạt tiền của bạn?”
“Không có, là tụi nó tự nguyện cho.” Cảnh Minh Tuấn nghiêm túc nói “Con cũng là nghĩ cho tụi nó, bởi vì nếu con không lấy, tụi nó sẽ khóc. Con phải xây dựng mối quan hệ tốt với bạn bè đúng không ạ?”
Sắc mặt Cảnh Hạo không thay đổi “Vậy sao con lại đánh bạn? Ba nghe nói con đánh tụi nó rất nghiêm trọng nữa.”
“Ba, ba nói cái gì thế, con chỉ tùy tiện đánh tụi nó vài cái, nhất định là tự tụi nó lăn trên đất mấy vòng rồi không biết đụng phải chỗ nào mới làm cho vết thương nghiêm trọng thôi. Chuyện đó không liên quan tới con.” Cảnh Minh Tuấn rất vô tội nói “Huống chi con mảnh mai như vậy sao có thể ra tay tàn nhẫn thế chứ.”
Trán Cảnh Hạo nảy lên “Ba đã nói bao nhiêu lần rồi…”
“Không không, con không mảnh mai, con là Alpha!” Cảnh Minh Tuấn không đợi hắn nói xong liền vội sửa lời, chỉnh lại cho đúng “Là mạnh mẽ! Ý con là con mạnh mẽ như thế sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng. Thật đó.”
“Nói trắng ra là con vẫn đánh bạn trong lớp.”
“Đó không phải là bạn trong lớp con, là học sinh lớp khác. Tụi nó muốn lấy em trai ra làm đồ chơi, con đương nhiên phải đánh tụi nó. Không phải ba vẫn thường dạy con phải bảo vệ tốt cho em trai sao?” Cảnh Minh Tuấn ưỡn cái ngực bé của nó lên, bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng.
Cảnh Hạo muốn nói “đáng đánh”, nhưng ngay sau đó liền nhớ lại chuyện khiến hắn nổi giận, hắn nheo mắt lại “Nếu con không ôm em trai ra ngoài thì sẽ xảy ra nhiều việc như vậy sao?”
Nếu không phải tại thằng nhãi mày, Tiểu Tuyên cũng không bị thằng nhóc biến thái kia thích. Cái thằng ngốc này, mày đã chôn sống em trai mày rồi có biết không? Ông chủ Cảnh nhẫn nhịn, cuối cùng nuốt những lời này trở vào.
Cảnh Minh Tuấn đương nhiên không biết người bạn cùng bàn mình không đơn giản, nghe vậy nó đau lòng mở miệng “Con cũng là vì nghĩ cho em trai mà. Ba ở cùng cha, còn lại một mình em trai cô đơn ngồi trong phòng, đáng thương, sợ hãi biết bao nhiêu. Lỡ mắc chứng tự kỷ hoặc để lại nỗi ám ảnh thì làm sao? Hả? Làm sao hả ba?”
Cảnh Hạo “…”
Ông chủ Cảnh hít sâu một cái, mặt không đổi sắc nhìn đứa con ngốc của mình, thấy nó lại rúc phía sau Thiệu Trạch, hắn liền dứt khoát bỏ qua đề tài này “Được, vậy con dọa bạn khóc thì là cái gì?”
Cảnh Minh Tuấn chớp mắt mấy cái, ra vẻ bất đắc dĩ mà thở dài “Gen tốt quá, không ngăn khí phách được, đâu còn cách nào nữa, con cũng rất buồn đó.”
Cảnh Hạo “…”
Cảnh Minh Tuấn không phải là kẻ ngốc, nó biết việc mình làm có lẽ sẽ bị ba dạy dỗ một trận, nhưng nó không ngờ sẽ nghiêm trọng tới mức này. Ba nó vừa xuống lầu là nó đã biết ba nó hơi nổi giận rồi, vậy nên có lẽ còn chuyện gì khác mà nó không biết.
Nó di chuyển đồng tử, quan sát sắc mặt ba một lát, cẩn thận hỏi “Ba còn chuyện gì muốn hỏi không? Có phải con đã làm sai chuyện gì không ạ?”
Ông chủ Cảnh hừ lạnh “Chuyện con làm sai còn chưa đủ sao?”
“Con đang nói tới đại sự.” Cảnh Minh Tuấn ngượng ngùng vặn vẹo một chút “Ba hiểu ý con mà.”
Cảnh Hạo nhìn chằm chằm vào thằng nhóc ngốc nghếch này, trầm mặc không nói.
Từ chỗ vệ sĩ Cảnh Hạo biết được chỉ có hiệu trưởng và trợ lý của ông ấy là biết rõ thân phận con trai mình, với sức ảnh hưởng của hắn khiến hai người kia giữ bí mật là chuyện thật dễ dàng, chuyện còn lại chính là bảo vệ Tiểu Tuyên cho tốt, như vậy Huyền Cẩn sẽ không điều tra ra thân phận của con trai út.
Mà chuyện của Huyền Cẩn không thể nói cho thằng ngốc kia được, biết đâu vì lòng hiếu kỳ nhất thời, thằng con ngốc đó sẽ chủ động đi tìm thằng bé kia nghiên cứu xem người ta rốt cuộc biến thái tới trình độ nào. Nói là đối phương muốn bắt Tiểu Tuyên đi cũng không được, bởi thằng con ngốc của hắn có lẽ sẽ xông tới cửa nhà người ta, kết quả vẫn là để lộ ra thân phận của Tiểu Tuyên, bởi vậy chỉ có thể gạt nó thôi.
Ông chủ Cảnh nhìn đứa con cả vài lần, xoay người dặn bảo mẫu “Cô đi làm cho nó một ly nước cà rốt đi, tiện thể nói với nhà bếp, bữa trưa và tối đều xào cho nó một dĩa cà rốt.”
Mặt Cảnh Minh Tuấn lập tức tái đi “Tại… tại sao ạ? Sao tự dưng lại chuyển đề tài sang hướng này?”
Ông chủ Cảnh tỏ ra thật hiền lành “Bởi vì ba thương con, muốn bồi bổ thêm chút dinh dưỡng cho con.”
Cảnh Minh Tuấn biết hắn không có nói giỡn, càng biết cha sẽ không quan tâm chút trừng phạt nho nhỏ này, thoáng chốc nó thấy toàn thân không khỏe, im lặng ôm hộp khăn giấy chạy ù vào phòng bếp, định cố gắng gợi lên chút thương cảm của bác đầu bếp.
Cảnh Hạo liếc nhìn bóng lưng của nó, chợt nhớ tới chuyện bàn bạc của hắn và ba vợ. Theo ý của họ, hắn và Thiệu Trạch tốt nhất nên tiếp tục sinh thêm một Alpha, sau đó đưa một đứa tới DR bồi dưỡng, để tương lai tiếp quản DR, đứa còn lại thì tiếp quản Cảnh gia.
Về phần Tiểu Tuyên, tất cả đều không nỡ để bảo bối quá mệt nhọc, thế nên chi bằng cứ để bé sống thoải mái như Thiệu Trạch. Đương nhiên nếu sau này Tiểu Tuyên cảm thấy hứng thú với việc quản lý công ty thì vô luận là muốn tự gầy dựng sự nghiệp hay là tiếp nhận công ty của dòng họ thì họ đều ủng hộ.
Mà vấn đề phân công hai đứa Alpha kia, ý của ba vợ Cố Tiêu là muốn con cả của hắn qua, hơn nữa quyết định chờ thằng bé lên mười tuổi liền đón đi. Có điều lúc này Cảnh Hạo nhìn con trai mình lại rơi vào trầm mặc. Hiện giờ thằng con ngốc này đã có thể hành hạ người khác như vậy rồi, nếu tiếp tục trải qua sự bồi dưỡng của Cố Tiêu và đám tầng trung tâm quái lạ của DR thì tương lai con hắn sẽ thành cái giống gì?
Vừa nãy Thiệu Trạch vẫn đứng bên cạnh xem, lúc này thấy Cảnh Hạo cứ nhìn chằm chằm Cảnh Minh Tuấn, y không khởi cười tít mắt hỏi “Anh sợ phạt chưa đủ à?”
“… Không có.” Cảnh Hạo lấy lại *** thần nhìn vợ mình, nhớ tới chuyện quan trọng, hắn nói “Chuyện cháu trai của Huyền Mộc Yến em biết chưa?”
Thiệu Trạch thấy không quan trọng mà ừ một tiếng, đi đến sofa ngồi xuống “Có quan hệ gì sao. Con trai em sao có thể sợ biến thái chứ. Thằng bé đó tương lai nếu dám tìm tới cửa thì còn chưa biết ai sẽ làm khổ ai đâu.” Y nói xong thì nhìn qua bên cạnh, cười tít mắt ngoắc ngón tay “Tiểu Tuyên, lại đây.”
Cảnh Minh Tuyên được ba thay cho một bộ đồ ngủ mềm mại, bé đang cuộn tròn người trên sofa, mơ màng muốn ngủ, nghe thấy giọng nói của cha, bé còn buồn ngủ mà ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Thiệu Trạch, sau đó chậm rãi bò qua, mềm nhũn nhào vào lòng y, ôm y cọ cọ, ngáp một cái rồi lăn ra ngủ.
Thiệu Trạch nhẹ nhàng xoa cho bé, bộ dáng hoàn toàn không có lo lắng.
Cảnh Hạo bất đắc dĩ, cúi người hôn lên trán vợ, sau đó đi gọi điện, muốn mọi nơi đều phải bảo vệ tốt cho con trai út của mình.
Thiệu Trạch bị Cảnh Hạo làm cho hơi mệt, liền bế con trai lên lầu ngủ một lát, sau đó xuống ăn cơm, đơn giản thu dọn rồi đi tìm Bạch Triệt.
Bạch Triệt đang cố gắng phát triển tập đoàn kinh tế của mình ở khu mười, có Cảnh Hạo trợ giúp, mới đầu y khởi động khá thuận lợi, theo sự phát triển đi lên từng chút một, y không thể né được việc gặp phải trở ngại. Có điều y luôn rất thông minh, mỗi lần đều có thể thoải mái san bằng. Nhưng thời gian gần đây gặp phải một chuyện có chút khó giải quyết, y lại không tiện ra mặt vì thế mới đào Thiệu Trạch qua đây.
Thiệu Trạch thoải mái dựa vào sofa, ném tư liệu qua một bên, cười nhướng mày “Chính là những người này?”
Bạch Triệt gật đầu, tuy quốc gia này đang tiến hành gầy dựng lại sau chiến tranh, nhưng vốn tồn tại một vài dòng họ sẽ không vì vậy mà thay đổi. Mà DR thuộc thế lực ngoại lai, lại phát triển nhanh chóng như vậy đương nhiên sẽ phải chịu sự bài trừ nhất định.
Mấy dòng họ này kéo dài gần trăm năm ở khu mười, hơn nữa có quan hệ thông gia với nhau. Mạng lưới quan hệ lợi ích vô cùng phức tạp, có thể nói một người vinh cả nhà cùng vinh, một người bị tổn tại cả nhà đều bị tổn hại, hơn nữa mấy dòng họ đó nắm khá rõ tình hình bên trong. Trong hệ thống chính trị đều có người, thế lực khắp nơi liên quan tới nhau, cho dù có Cảnh Hạo ở đây cũng không tạo nên tác dụng quá lớn.
Bạch Triệt đã từng nghĩ tới việc hợp tác với một hai dòng họ trong đó, đáng tiếc phát hiện bọn họ có chút bài trừ người ngoài, rõ ràng không muốn cho y mở rộng, phỏng chừng dù có đồng ý cũng là muốn gài bẫy y, cuối cùng y đành phải buông tha cho suy nghĩ này.
Nhưng Bạch Triệt vẫn luôn là người không chịu thua kẻ khác, vốn kế hoạch ban đầu là nước ấm nấu ếch, từ từ dây dưa với họ, phá vỡ mối quan hệ thiết lập của họ từng chút một, nhưng gần đây y bị cướp một hạng mục không tồi, cuối cùng y không muốn nhẫn nhịn nữa.
Nếu họ không cho y sống thoải mái thì tất nhiên y cũng không thể cho họ sống quá dễ chịu được. Lúc ấy thoáng chốc y nghĩ đến Thiệu Trạch.
Giọng nói của Bạch Triệt ôn hòa “Anh mặc kệ em dùng cách gì, trong thời gian ngắn nhất phải làm cho bọn họ rối tung lên cho anh.”
Hiện tại mục tiêu của y quá lớn, có vô số ánh mắt coi chừng, rất nhiều chuyện không thể quang minh chính đại mà làm được. Hơn nữa vì phòng ngừa sau đó đối phương càng thêm đoàn kết, đồng lòng quay lại phản công y, y phải làm cho mình thật sạch sẽ. Vậy nên người y dùng nhất định không được khai ra y, nói cách khác phải là người một nhà, mà người này còn có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Những dòng họ đó đã điều tra tư liệu về y từ lâu rồi, những người bên cạnh y và cả người tầng trung tâm DR đều bị điều tra rõ, nhưng ở đây lại có một điều bất ngờ, đó chính là Thiệu Trạch.
Thiệu Trạch rất lười, cho dù những người đó biết rõ y là cậu chủ của DR, thậm chí có thể từ trong miệng mấy doanh nghiệp buôn bán vũ khí biết được Thiệu Trạch đã từng làm ở tầng trung tâm DR cũng không sao cả. Bởi vì Thiệu Trạch chẳng có chút đóng góp nào, làm ở tầng trung tâm một thời gian rất ngắn liền oanh liệt lập gia đình, sau đó thoải mái sống qua ngày, hoàn toàn là một cậu ấm được chiều chuộng, hơn nữa bình thường y khiêm tốn vô cùng. Sáu năm nay đã sớm không còn bao nhiêu người chú ý tới y nữa, cũng càng sẽ không khiến đám người kia để ở trong lòng.
Cho nên họ sẽ không ngờ cậu chủ DR này không chỉ thông minh mà còn có năng lực, có bản lĩnh, đủ để đơn phương độc mã chỉnh chết bọn họ, quả thực là người thích hợp nhất để nhận nhiệm vụ này.
“Hồ sơ của em anh đã chuẩn bị xong rồi, cũng đã liên lạc với Kiều Tịch, cậu ta sẽ hỗ trợ em, thuận tiện gọi cả người thay thế hồi trước em tỉ mỉ chuẩn bị tới, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ thân phận của em.” Bạch Triệt tạm dừng một chút, mỉm cười hỏi “Em còn cần cái gì nữa không?”
“Có.” Thiệu Trạch cười tít mắt, lấy mấy trang giấy trong đống tư liệu kia “Điều tra chi tiết chủ nhân ba dòng họ này, cả vợ và mấy đứa con của họ cho em, tiện thể cẩn thận điều tra xem bình thường họ hay gặp ai, có trò giải trí gì không, những việc đại loại như thế.”
Bạch Triệt thoáng nhìn qua, thấy trong đó là ba dòng họ có trọng lượng nhất, y biết suy nghĩ của Thiệu Trạch cùng y không khác biệt lắm. Bên trong những dòng họ phức tạp này nhất định sẽ có mâu thuẫn và phe cánh bất đồng, chỉ cần các phe cánh chủ lực đánh nhau, thì mấy dòng họ cỏn con leo lên cũng chẳng có gì đáng lo.
Khóe miệng của Bạch Triệt cong lên, đối với Thiệu Trạch quả thực không thể hài lòng hơn, y ôn hòa nói “Đã đi điều tra cho em rồi, trễ nhất là sáng mai sẽ có tin. Kiều Tịch cũng đã đến rồi đấy, em có thể đi tìm cậu ta trước.”
Thiệu Trạch không có ý kiến, đứng dậy rời khỏi.
Chỗ Kiều Tịch ở là nhà của Lâu Huy tại khu mười. Tuy rằng trước kia quá trình theo đuổi của Lâu Huy có phần thảm thiết, nhưng cuối cùng cũng có được Kiều Tịch. Vì thế để chào đón bà xã yêu quý, hắn cố ý xây một phòng thí nghiệm trong biệt thự, có điều từ ngày chiến tranh kết thúc, hắn nhanh chóng rời khỏi khu mười, mà Kiều Tịch dù sao cũng là người tầng trung tâm của DR, phải về làm việc, nên nơi này liền không dùng tới.
Hiện tại Bạch Triệt đang muốn chỉnh đám người kia mà không thể để lộ ra dấu vết nên Kiều Tịch liền trở về đây.
Thiệu Trạch lái xe qua, nhanh chóng bị Kiều Tịch đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật, dùng silicone sửa lại một chút khuôn mặt của y, sau đó lại dán lên cổ y một lớp, hoàn mỹ che trái cổ lại, sau đó là đội một mái tóc dài lên, chích thuốc ngụy trang chất dẫn dụ Beta… Chờ làm xong mọi thứ, tài liệu Thiệu Trạch cần vừa vặn đưa đến.
Lúc này đã gần tối, Cảnh Hạo gọi điện hỏi y có về nhà ăn cơm không. Thiệu Trạch cầm một xấp tài liệu, nhìn bộ dáng của mình qua gương, cười nói mình khá bận, hôm nay không về được. Cảnh Hạo không hỏi nhiều, ừ một tiếng, bảo y nghỉ ngơi sớm một chút, tiếp đó cùng hai đứa con trai ăn cơm. Sáng sớm hôm sau thức dậy, hắn dặn Cảnh Minh Tuấn ở nhà trông em, thế nào cũng không cho đi ra ngoài nữa.
Cảnh Minh Tuấn đã không còn hứng thú với trường học, vả lại hôm qua xém nữa bị cà rốt chỉnh chết, đương nhiên là ngoan ngoãn nghe lời, liền chuyên tâm ở nhà với em trai. Nhưng hai anh em nó không tới trường, bạn học lại vô cùng lo lắng, sôi nổi tìm cô giáo hỏi nguyên nhân, có đứa còn hỏi thẳng có phải vì Tiểu Ca còn thiếu tiền không. Nếu là vậy tụi nó có thể phát động nhiều người quyên tiền hơn nữa.
Tâm trạng cô giáo vô cùng phức tạp, cố gắng ôn tồn bảo chúng là ba mẹ hai anh em bạn ấy kiếm được tiền rồi, muốn chuyển hai anh em bạn ấy tới chỗ khác. Ba mẹ trò ấy biết các con giúp đỡ trò ấy, vậy nên đã mua rất nhiều quà cho các con.
Nói xong cô mở cửa, ý bảo người ở ngoài chuyển cái thùng vào, mở ra bắt đầu phát quà cho các học sinh.
Đây là kết quả Cảnh Hạo và hiệu trưởng cùng đạt được qua thỏa thuận, vì muốn tụi nhỏ hiểu rằng làm việc tốt là điều tích cực, đúng đắn, cần tiếp tục phát huy… còn về sự thật… nó quá tàn khốc, không đề cập tới thì hơn.
Do tính toán của Cảnh Hạo, lúc Huyền Cẩn nhận được bộ đầm xinh xắn và đôi giày búp bê mà các bé gái đều thích, nó trầm mặc nửa giây, thu ý cười lại, đoán là hai đứa bé kia có lẽ sẽ không tới trường học nữa. Vì thế suốt buổi sáng nó đều cười rất ôn hòa, khiến bạn bè xung quanh càng thêm tránh xa.
Huyền Cẩn kiên nhẫn học hết các tiết, buổi trưa trở về sai vệ sĩ điều tra bối cảnh và chỗ ở của hai đứa bé kia, kết quả đáp lại là không điều tra ra. Nó dừng một chút, nhìn qua Huyền Mộc yến. Huyền Mộc Yến mỉm cười, nói chờ cháu đủ mạnh có lẽ sẽ tìm được đấy.
Huyền Cẩn biết gã nói vậy là không muốn nhúng tay vào, mặc cho nó tự làm lấy. Nó liền trầm mặc một lát, một lần nữa quyết tâm đá đít ông chú này xuống khỏi vị trí nắm quyền. Nó còn âm thầm thề, chờ tới khi nó gặp lại đứa bé kia, nó tuyệt đối sẽ không để đối phương thoát khỏi tay mình nữa.
Lúc này Cảnh Minh Tuyên còn không biết tương lai mình sẽ gặp phải cái gì, bé ngoan ngoãn ở nhà chơi ghép hình, đói bụng liền ăn, mệt liền rúc vào lòng Cảnh Minh Tuấn ngủ. Một ngày thoáng chốc qua đi, tối thấy ba về, bé không khỏi nhìn ra sau ba mình, mềm mại hỏi “Cha đâu ạ?”
“Cha con đang làm việc, hôm nay không có về.” Ông chủ Cảnh hôn lên mặt bé, bế bé đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, cùng các con ăn cơm.
Thật ra hắn có chút tò mò rốt cuộc Thiệu Trạch đang làm cái gì, sao bận tới thời gian về nhà cũng không có, nhưng lúc hắn hỏi thì Thiệu Trạch không trả lời, hắn đoán chắc là có liên quan tới điều cơ mật của DR nên liền không hỏi nhiều nữa, tùy theo ý của y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook