Bát Bảo Trang
-
Chương 84: Đục nước béo cò
Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Sau khi hoàng hậu rời khỏi cung Chu Tước, thái tử phi liền băng huyết, may mắn là thái y cứu trị kịp thời, thai nhi có thể giữ được, thế nhưng thái tử phi cần nằm trên giường tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, để tránh bị băng huyết lần nữa.
Trong kinh thành, những lời đồn có liên quan đến hoàng hậu cũng đã sôi sùng sục, bây giờ lại xuất hiện chuyện thái tử phi bị băng huyết, ngay lập tức mọi người bàn tán càng thêm sôi nổi. Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hơp như vậy, hoàng hậu mới vừa đi ra từ chỗ thái tử phi, thái tử phi liền băng huyết?
Ai biết hoàng hậu có làm chuyện gì hay không, mới khiến cho thái tử phi băng huyết?
Có người nói, đứa bé trong bụng thái tử phi là huyết mạch duy nhất của thái tử, hoàng hậu nên cẩn thận đối đãi mới phải, làm sao lại có thể làm khó thái tử phi chứ?
Vừa nói ra lời này, không ít nữ nhân lấy chính bản thân mình để thuyết phục mọi người, trên thế gian này quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu vốn là vấn đề nan giải nhất, có những cặp mẹ chồng nàng dâu thương nhau như mẹ con, cũng có những cặp mẹ chồng nàng dâu ngoài mặt tỏ ra hòa thuận, nhưng bên trong như nước với lửa, mặc dù cố nhẫn nhịn, nhưng vẫn xảy ra mâu thuẫn.
Hơn nữa trước kia hoàng hậu bất mãn với thái tử phi, cũng không phải chuyện bí mật gì, không ít mệnh phụ đều từng tận mắt chứng kiến hoàng hậu làm khó thái tử phi, điều này chứng tỏ hoàng hậu là một người mẹ chồng vô cùng khắt khe với thái tử phi, nay nhi tử bà đã mất, khó chắc trong lòng bà không vì bi phẫn mà trút giận lên thái tử phi.
Người bên ngoài đồn đại rất có bài bản, hoàng hậu quả thực là nhân vật đại diện người mẹ chồng ác độc, còn thái tử phi chính là hoa sen trắng đáng thương vô tội chịu nhiều ngược đãi.
Sau khi Hoa Tịch Uyển nghe mấy phiên bản đồn đại này, chỉ biết ngẩn tò te ra, cuối cùng nàng đã cảm nhận được cái gì gọi là miệng đời đáng sợ. Tuy rằng nàng không tiếp xúc nhiều với hoàng hậu, thế nhưng hoàng hậu tuyệt đối không phải là người không có đầu óc như thế, coi như bà thực sự không vừa mắt với cái thai trong bụng thái tử phi, muốn tiêu diệt cái thai này cũng sẽ không nôn nóng tới nỗi vừa mới rời đi đã hạ thủ, đầu óc hoàng hậu còn không ngu xuẩn đến thế.
Thế nhưng người đời thường giỏi nhất là phỏng đoán ác ý, chỉ khi nói xấu người khác bọn họ mới nhiệt tình như vậy, còn khi người ta làm việc tốt thì sao không tụ tập bàn luận đi?
Sở dĩ những tin đồn bát quái rất được quan tâm, là bởi vì nó thỏa mãn lòng hiếu kỳ của con người, nên thường thường các vụ bê bối cũng rất được đại chúng săn đón. Cho nên mặc kệ chân tướng sự thật thế nào, danh tiếng hiền huệ mấy chục năm của hoàng hậu cuối cùng cũng đã bị hủy hoại trong miệng lưỡi thiên hạ.
"Sự việc đã ồn ào như thế rồi, không bằng chúng ta cũng châm thêm miếng lửa đi?" Yến Tấn Khâu ung dung uống một ngụm trà, nói với Hoa Tịch Uyển, "Việc này thái tử phi cũng thật cá tính." Trong ngoài cung không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào đứa bé trong bụng thái tử phi, thế mà đến nay nàng ta vẫn có thể che chở cái thai vững vàng như thế, qua điều này cũng đủ thấy nàng ta không thể nào ngây thơ thiện lương vô tội như trong lời đồn được.
"Chàng muốn làm gì?" Hoa Tịch Uyển dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Yến Tấn Khâu, cảm thấy nếu để Yến Tấn Khâu nhúng tay vào việc này, thì nhất định mức độ đả kích sẽ tăng lên theo số bội.
Hai ngày sau, nội dung trọng điểm tám chuyện của mọi người bị dời đi, đó chính là cho dù hoàng hậu là mẹ chồng độc ác, muốn hành hạ con dâu, nhưng cũng không đến nỗi muốn hại chết cả tôn tử của mình, vậy thì tại sao hoàng hậu vẫn đối xử với thái tử phi như thế?
Lẽ nào, đứa bé trong bụng thái tử phi căn bản không phải là của thái tử phi, cho nên hoàng hậu mới có thể hành sự như vậy?
Ngay lập tức liền có người nói, trước lúc thái tử phi chưa xuất giá, đã từng có tư tình với Thịnh quận vương, thậm chí còn đến đạo quán cầu phúc cho Thịnh quận vương, chỉ tiếc thiên ý trêu người, đôi tình nhân này một người phải lấy Hầu thị, một người phải gả thái tử, có thể nói là chuyện tình này đã trở thành hồi ức, chẳng qua lúc đó đã rất đau buồn.
Cái gì, Thịnh quận vương và thái tử phi đã từng có tư tình, còn thiếu chút nữa trở thành một đôi?
Ban đầu mọi người cho rằng đây chỉ là lời đồn nhảm, thế nhưng càng suy xét, càng cảm thấy bất thường, hình như năm đó quan hệ của mẫu thân Thịnh quận vương cùng Lâm gia phu nhân rất tốt, hai người từ nhỏ đã là bạn khuê phòng. Sau khi lão vương phi qua đời, Lâm gia phu nhân còn thương tâm ngã bệnh một trận.
Năm đó, có thể hai nhà đã thầm đính ước cho hai đứa bé, có ai ngờ tới phu thê Thịnh vương mất sớm như vậy, mà bệ hạ lại thích làm mai cho con cháu nữa chứ?
Mọi người nhanh chóng tự thêu dệt ra mấy câu chuyện ân oán tình thù, lâm li bi đát, đến cuối cùng còn không quên đưa ra một kết luận là, đứa bé trong bụng thái tử phi có thể là của Thịnh quận vương, bằng không thì hoàng hậu sẽ không thể nào đối đãi với nàng như thế.
Về phần tại sao không ai suy đoán đứa bé là của Yến Tấn Khâu thì lý do rất rõ ràng, đó chính là mọi người trong thiên hạ đều biết Hiển vương cùng Hiển vương phi cầm sắt hòa minh phu thê ân ái, sao Hiển vương lại có thể tư thông với thái tử phi được. Thế nhưng Thịnh quận vương thì lại khác, cảm tình của hắn với Hầu thị không mặn không nhạt, cũng không đặc biệt thiên vị thị thiếp nào trong phủ, tại sao hắn lại lãnh đạm như vậy, chẳng lẽ do hắn không háo sắc?
Nam nhân có ai không háo sắc chứ, chẳng qua là trong lòng có người khác mà thôi, mà cái người khác này chính là thái tử phi rồi.
Như vậy có thể chứng minh, mối tình đầu quan trọng đến cỡ nào, Thịnh quận vương và thái tử phi cứ như vậy bị đeo cái mũ si tình trên đầu.
Hoa Tịch Uyển bị mấy lời đồn đầy cẩu huyết bên ngoài gợi lên sự hiếu kỳ, cuối cùng lôi tay áo Yến Tấn Khâu hỏi: "Thái tử phi cùng Thịnh quận vương... thật có tư tình sao?"
"Nàng đoán xem?" Yến Tấn Khâu nhếch miệng cười, đưa tay ôm eo nàng, trộm hôn lên môi nàng một cái.
"Chi bằng ta cho chàng đoán thử tháng sau chàng sẽ ngủ ở thư phòng hay ở chính viện?" Hoa Tịch Uyển nhếch mày nhìn Yến Tấn Khâu, "Vương gia thông minh như vậy, nhất định có thể đoán đúng mà, phải không?"
Yến Tấn Khâu: "..."
"Năm đó mẫu thân hai người bọn họ từng nhắc qua việc này, có điều vì lão vương phi mất, nên việc này bị gác lại," Yến Tấn Khâu không chút do dự lựa chọn ngủ ở chính viện, "Còn hai người bọn họ có tư tình hay không ta không dám chắc, thế nhưng ta hoài nghi trong việc thái tử không thể có con nói dõi, có thủ đoạn của thái tử phi."
"Ta cho rằng..." Hoa Tịch Uyển nhìn Yến Tấn Khâu, hàm nghĩa trong ánh mắt đó không cần nói cũng biết.
"Người hạ thủ không phải chỉ có một mình ta, hậu cung tiền triều, những thái tử không thể sinh con đếm hai bàn tay nàng cũng không đếm đủ, thái tử lại hành sự bừa bãi không cố kỵ gì, ai biết đã gặp xui xẻo từ lúc nào chứ," Yến Tấn Khâu nhếch mày, hắn chỉ là thuận tay giật dây giúp người khác mà thôi.
Nói xong lời này, hai vợ chồng bèn nhìn nhau cười, thuần lương không ai sánh được.
"Ý của chàng là, thái tử phi thật sự có thể có quan hệ không minh bạch với Thịnh quận vương sao?" Hoa Tịch Uyển cẩn thận nhớ, thật không nhớ ra là hai người họ đã từng xuất hiện cùng nhau lúc nào, có điều từ trước đến nay thái tử phi có thái độ không mấy thân thiết với Hầu thị nàng có phát giác ra, thế nhưng khi đó nàng cứ tưởng vì lập trường của hai người họ khác nhau, chứ thật không nghĩ tới phương diện nữ nhi tình trường.
"Việc đó cũng chỉ có bọn họ tự biết, có tư tình hay không chẳng liên quan gì tới chúng ta," Yến Tấn Khâu không mấy để ý nói, "Chúng ta có tin hay không không quan trọng, điều quan trọng là vị kia có tin hay không."
Hoa Tịch Uyển sâu sắc đồng ý, có lẽ Khải Long đế mới là người quan tâm đến việc này nhất, kỳ thực cho dù đứa bé này là của ông, thì chỉ sợ ông cũng sẽ có vướng mắc trong lòng.
Chiêu này của Yến Tấn Khâu đúng là thật độc ác, việc khống chế dư luận, không phải ai cũng có thể làm được. Nếu như kiếp trước nàng có khả năng như Yến Tấn Khâu vậy, thì nhất định sẽ là một nhân tài ở bộ phận truyền thông rồi.
Nghĩ đến việc thái tử phi từng đưa dạ minh châu cho Hầu thị, cùng với ánh mắt lãnh đạm của của Hầu thị khi nhìn thái tử phi, lại suy nghĩ một chút về chuyện thái tử không thể có con. Hoa Tịch Uyển vốn không biết gì, nhưng dường như hiện tại đã có thể từ từ xâu chuỗi mọi chuyện lại.
Nàng vốn luôn cảm thấy việc thái tử phi tặng món quà trang trí kia cho Hầu thị có chút quái dị, bởi vì theo tính cách của thái tử phi mà nói, thì nàng ta là một nữ nhân rất khao khát có con, đồng thời tính tình cũng vô cùng ôn nhu. Hơn nữa với thái độ của hoàng hậu và thái tử đối với nàng ta, thì sao nàng ta lại không chút do dự hạ thủ với Hầu thị?
Chuyện này giống như một người bình thường rất ôn nhu, đột nhiên lại sát hại một người không liên quan đến mình, làm như vậy thì có lợi ích gì chứ, nhưng trên thực tế suy nghĩ kỹ một chút thì sẽ thấy chỗ sơ hở rành rành.
Mà nếu thái tử phi thật sự thích Yến Bá Ích thì sao? Nàng ta vì Yến Bá Ích, mà cho thái tử uống thuốc để hắn khó có con, thì sau này nàng ta cũng sẽ khó có thể có con, nhưng lúc đó Hầu thị lại có thai với người nàng ta yêu, trước ranh giới sụp đổ tình cảm đó thái tử phi đã chọn làm theo ý hoàng hậu, tính kế hại đứa bé của Hầu thị.
Không biết sau chuyện này Yến Bá Ích có cảm nghĩ gì, là mâu thuẫn, khổ sở hay phẫn nộ.
Sắc mặt Khải Long đế âm trầm nhìn nữ nhân trẻ tuổi khóc lê hoa đái vũ trước mặt mình, đến khi nàng khóc đến mức thở không nổi nữa, vẻ mặt ông mới hơi ôn hòa hơn một ít: "Ngươi thật sự không có tư tình với Thịnh quận vương sao?"
"Hoàng thượng, năm đó khi Thịnh vương phi qua đời, thiếp chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nào hiểu được tư tình nhi nữ là gì, không lâu sau ngài lại ban hôn cho thiếp, từ đó về sau thiếp vẫn ở trong phủ chờ ngày xuất giá, ngày thường không ra khỏi cửa, cổng trong cũng không bước khỏi, làm sao thiếp có thể nhìn thấy một ngoại nam như Thịnh quận vương?"
Khải Long đế nhìn thái tử phi, tầm mắt dừng trên cái bụng đã lộ ra của nàng, cuối cùng mỉm cười nói: "Trẫm biết lời đồn đại bên ngoài chỉ là người khác gièm pha lung tung, ngươi ở trong cung dưỡng thai cho tốt, đừng sầu lo quá nhiều."
Chờ sau khi Khải Long đế rời đi, thái tử phi âm trầm nói: "Hoàng hậu!" Ngoại trừ hoàng hậu ra, còn ai có thể truyền ra lời đồn như vậy nữa, bởi vì chỉ có như vậy mới khiến mọi người chuyển lực chú ý từ lời đồn hoàng hậu không hiền đức sang chuyện của nàng và Thịnh quận vương, do đó rất có thể chính hoàng hậu đã truyền lời đồn này ra ngoài.
"Đi điều tra xem ai đã truyền lời đồn này," Sau khi Khải Long đế trở lại tẩm cung, vẻ mặt vẫn không khá hơn, phân phó xong những chuyện này, ông do dự chốc lát rồi lại nói: "Còn nữa, đi tra xem năm xưa thái tử phi và Thịnh quận vương có tư tình hay không."
Ông muốn tin tưởng thái tử phi, nhưng có một số việc, chỉ có tự chứng thực ông mới có thể yên tâm. Còn một điều là, việc này phải chăng có liên quan đến hoàng hậu?
Nhưng mặc kệ lời đồn này là thật hay giả, đứa cháu dã tâm bừng bừng như Yến Bá Ích, giữ lại quá lâu nhất định sẽ thành hậu hoạ.
Beta: Linh Xốp
Sau khi hoàng hậu rời khỏi cung Chu Tước, thái tử phi liền băng huyết, may mắn là thái y cứu trị kịp thời, thai nhi có thể giữ được, thế nhưng thái tử phi cần nằm trên giường tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, để tránh bị băng huyết lần nữa.
Trong kinh thành, những lời đồn có liên quan đến hoàng hậu cũng đã sôi sùng sục, bây giờ lại xuất hiện chuyện thái tử phi bị băng huyết, ngay lập tức mọi người bàn tán càng thêm sôi nổi. Trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hơp như vậy, hoàng hậu mới vừa đi ra từ chỗ thái tử phi, thái tử phi liền băng huyết?
Ai biết hoàng hậu có làm chuyện gì hay không, mới khiến cho thái tử phi băng huyết?
Có người nói, đứa bé trong bụng thái tử phi là huyết mạch duy nhất của thái tử, hoàng hậu nên cẩn thận đối đãi mới phải, làm sao lại có thể làm khó thái tử phi chứ?
Vừa nói ra lời này, không ít nữ nhân lấy chính bản thân mình để thuyết phục mọi người, trên thế gian này quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu vốn là vấn đề nan giải nhất, có những cặp mẹ chồng nàng dâu thương nhau như mẹ con, cũng có những cặp mẹ chồng nàng dâu ngoài mặt tỏ ra hòa thuận, nhưng bên trong như nước với lửa, mặc dù cố nhẫn nhịn, nhưng vẫn xảy ra mâu thuẫn.
Hơn nữa trước kia hoàng hậu bất mãn với thái tử phi, cũng không phải chuyện bí mật gì, không ít mệnh phụ đều từng tận mắt chứng kiến hoàng hậu làm khó thái tử phi, điều này chứng tỏ hoàng hậu là một người mẹ chồng vô cùng khắt khe với thái tử phi, nay nhi tử bà đã mất, khó chắc trong lòng bà không vì bi phẫn mà trút giận lên thái tử phi.
Người bên ngoài đồn đại rất có bài bản, hoàng hậu quả thực là nhân vật đại diện người mẹ chồng ác độc, còn thái tử phi chính là hoa sen trắng đáng thương vô tội chịu nhiều ngược đãi.
Sau khi Hoa Tịch Uyển nghe mấy phiên bản đồn đại này, chỉ biết ngẩn tò te ra, cuối cùng nàng đã cảm nhận được cái gì gọi là miệng đời đáng sợ. Tuy rằng nàng không tiếp xúc nhiều với hoàng hậu, thế nhưng hoàng hậu tuyệt đối không phải là người không có đầu óc như thế, coi như bà thực sự không vừa mắt với cái thai trong bụng thái tử phi, muốn tiêu diệt cái thai này cũng sẽ không nôn nóng tới nỗi vừa mới rời đi đã hạ thủ, đầu óc hoàng hậu còn không ngu xuẩn đến thế.
Thế nhưng người đời thường giỏi nhất là phỏng đoán ác ý, chỉ khi nói xấu người khác bọn họ mới nhiệt tình như vậy, còn khi người ta làm việc tốt thì sao không tụ tập bàn luận đi?
Sở dĩ những tin đồn bát quái rất được quan tâm, là bởi vì nó thỏa mãn lòng hiếu kỳ của con người, nên thường thường các vụ bê bối cũng rất được đại chúng săn đón. Cho nên mặc kệ chân tướng sự thật thế nào, danh tiếng hiền huệ mấy chục năm của hoàng hậu cuối cùng cũng đã bị hủy hoại trong miệng lưỡi thiên hạ.
"Sự việc đã ồn ào như thế rồi, không bằng chúng ta cũng châm thêm miếng lửa đi?" Yến Tấn Khâu ung dung uống một ngụm trà, nói với Hoa Tịch Uyển, "Việc này thái tử phi cũng thật cá tính." Trong ngoài cung không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào đứa bé trong bụng thái tử phi, thế mà đến nay nàng ta vẫn có thể che chở cái thai vững vàng như thế, qua điều này cũng đủ thấy nàng ta không thể nào ngây thơ thiện lương vô tội như trong lời đồn được.
"Chàng muốn làm gì?" Hoa Tịch Uyển dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Yến Tấn Khâu, cảm thấy nếu để Yến Tấn Khâu nhúng tay vào việc này, thì nhất định mức độ đả kích sẽ tăng lên theo số bội.
Hai ngày sau, nội dung trọng điểm tám chuyện của mọi người bị dời đi, đó chính là cho dù hoàng hậu là mẹ chồng độc ác, muốn hành hạ con dâu, nhưng cũng không đến nỗi muốn hại chết cả tôn tử của mình, vậy thì tại sao hoàng hậu vẫn đối xử với thái tử phi như thế?
Lẽ nào, đứa bé trong bụng thái tử phi căn bản không phải là của thái tử phi, cho nên hoàng hậu mới có thể hành sự như vậy?
Ngay lập tức liền có người nói, trước lúc thái tử phi chưa xuất giá, đã từng có tư tình với Thịnh quận vương, thậm chí còn đến đạo quán cầu phúc cho Thịnh quận vương, chỉ tiếc thiên ý trêu người, đôi tình nhân này một người phải lấy Hầu thị, một người phải gả thái tử, có thể nói là chuyện tình này đã trở thành hồi ức, chẳng qua lúc đó đã rất đau buồn.
Cái gì, Thịnh quận vương và thái tử phi đã từng có tư tình, còn thiếu chút nữa trở thành một đôi?
Ban đầu mọi người cho rằng đây chỉ là lời đồn nhảm, thế nhưng càng suy xét, càng cảm thấy bất thường, hình như năm đó quan hệ của mẫu thân Thịnh quận vương cùng Lâm gia phu nhân rất tốt, hai người từ nhỏ đã là bạn khuê phòng. Sau khi lão vương phi qua đời, Lâm gia phu nhân còn thương tâm ngã bệnh một trận.
Năm đó, có thể hai nhà đã thầm đính ước cho hai đứa bé, có ai ngờ tới phu thê Thịnh vương mất sớm như vậy, mà bệ hạ lại thích làm mai cho con cháu nữa chứ?
Mọi người nhanh chóng tự thêu dệt ra mấy câu chuyện ân oán tình thù, lâm li bi đát, đến cuối cùng còn không quên đưa ra một kết luận là, đứa bé trong bụng thái tử phi có thể là của Thịnh quận vương, bằng không thì hoàng hậu sẽ không thể nào đối đãi với nàng như thế.
Về phần tại sao không ai suy đoán đứa bé là của Yến Tấn Khâu thì lý do rất rõ ràng, đó chính là mọi người trong thiên hạ đều biết Hiển vương cùng Hiển vương phi cầm sắt hòa minh phu thê ân ái, sao Hiển vương lại có thể tư thông với thái tử phi được. Thế nhưng Thịnh quận vương thì lại khác, cảm tình của hắn với Hầu thị không mặn không nhạt, cũng không đặc biệt thiên vị thị thiếp nào trong phủ, tại sao hắn lại lãnh đạm như vậy, chẳng lẽ do hắn không háo sắc?
Nam nhân có ai không háo sắc chứ, chẳng qua là trong lòng có người khác mà thôi, mà cái người khác này chính là thái tử phi rồi.
Như vậy có thể chứng minh, mối tình đầu quan trọng đến cỡ nào, Thịnh quận vương và thái tử phi cứ như vậy bị đeo cái mũ si tình trên đầu.
Hoa Tịch Uyển bị mấy lời đồn đầy cẩu huyết bên ngoài gợi lên sự hiếu kỳ, cuối cùng lôi tay áo Yến Tấn Khâu hỏi: "Thái tử phi cùng Thịnh quận vương... thật có tư tình sao?"
"Nàng đoán xem?" Yến Tấn Khâu nhếch miệng cười, đưa tay ôm eo nàng, trộm hôn lên môi nàng một cái.
"Chi bằng ta cho chàng đoán thử tháng sau chàng sẽ ngủ ở thư phòng hay ở chính viện?" Hoa Tịch Uyển nhếch mày nhìn Yến Tấn Khâu, "Vương gia thông minh như vậy, nhất định có thể đoán đúng mà, phải không?"
Yến Tấn Khâu: "..."
"Năm đó mẫu thân hai người bọn họ từng nhắc qua việc này, có điều vì lão vương phi mất, nên việc này bị gác lại," Yến Tấn Khâu không chút do dự lựa chọn ngủ ở chính viện, "Còn hai người bọn họ có tư tình hay không ta không dám chắc, thế nhưng ta hoài nghi trong việc thái tử không thể có con nói dõi, có thủ đoạn của thái tử phi."
"Ta cho rằng..." Hoa Tịch Uyển nhìn Yến Tấn Khâu, hàm nghĩa trong ánh mắt đó không cần nói cũng biết.
"Người hạ thủ không phải chỉ có một mình ta, hậu cung tiền triều, những thái tử không thể sinh con đếm hai bàn tay nàng cũng không đếm đủ, thái tử lại hành sự bừa bãi không cố kỵ gì, ai biết đã gặp xui xẻo từ lúc nào chứ," Yến Tấn Khâu nhếch mày, hắn chỉ là thuận tay giật dây giúp người khác mà thôi.
Nói xong lời này, hai vợ chồng bèn nhìn nhau cười, thuần lương không ai sánh được.
"Ý của chàng là, thái tử phi thật sự có thể có quan hệ không minh bạch với Thịnh quận vương sao?" Hoa Tịch Uyển cẩn thận nhớ, thật không nhớ ra là hai người họ đã từng xuất hiện cùng nhau lúc nào, có điều từ trước đến nay thái tử phi có thái độ không mấy thân thiết với Hầu thị nàng có phát giác ra, thế nhưng khi đó nàng cứ tưởng vì lập trường của hai người họ khác nhau, chứ thật không nghĩ tới phương diện nữ nhi tình trường.
"Việc đó cũng chỉ có bọn họ tự biết, có tư tình hay không chẳng liên quan gì tới chúng ta," Yến Tấn Khâu không mấy để ý nói, "Chúng ta có tin hay không không quan trọng, điều quan trọng là vị kia có tin hay không."
Hoa Tịch Uyển sâu sắc đồng ý, có lẽ Khải Long đế mới là người quan tâm đến việc này nhất, kỳ thực cho dù đứa bé này là của ông, thì chỉ sợ ông cũng sẽ có vướng mắc trong lòng.
Chiêu này của Yến Tấn Khâu đúng là thật độc ác, việc khống chế dư luận, không phải ai cũng có thể làm được. Nếu như kiếp trước nàng có khả năng như Yến Tấn Khâu vậy, thì nhất định sẽ là một nhân tài ở bộ phận truyền thông rồi.
Nghĩ đến việc thái tử phi từng đưa dạ minh châu cho Hầu thị, cùng với ánh mắt lãnh đạm của của Hầu thị khi nhìn thái tử phi, lại suy nghĩ một chút về chuyện thái tử không thể có con. Hoa Tịch Uyển vốn không biết gì, nhưng dường như hiện tại đã có thể từ từ xâu chuỗi mọi chuyện lại.
Nàng vốn luôn cảm thấy việc thái tử phi tặng món quà trang trí kia cho Hầu thị có chút quái dị, bởi vì theo tính cách của thái tử phi mà nói, thì nàng ta là một nữ nhân rất khao khát có con, đồng thời tính tình cũng vô cùng ôn nhu. Hơn nữa với thái độ của hoàng hậu và thái tử đối với nàng ta, thì sao nàng ta lại không chút do dự hạ thủ với Hầu thị?
Chuyện này giống như một người bình thường rất ôn nhu, đột nhiên lại sát hại một người không liên quan đến mình, làm như vậy thì có lợi ích gì chứ, nhưng trên thực tế suy nghĩ kỹ một chút thì sẽ thấy chỗ sơ hở rành rành.
Mà nếu thái tử phi thật sự thích Yến Bá Ích thì sao? Nàng ta vì Yến Bá Ích, mà cho thái tử uống thuốc để hắn khó có con, thì sau này nàng ta cũng sẽ khó có thể có con, nhưng lúc đó Hầu thị lại có thai với người nàng ta yêu, trước ranh giới sụp đổ tình cảm đó thái tử phi đã chọn làm theo ý hoàng hậu, tính kế hại đứa bé của Hầu thị.
Không biết sau chuyện này Yến Bá Ích có cảm nghĩ gì, là mâu thuẫn, khổ sở hay phẫn nộ.
Sắc mặt Khải Long đế âm trầm nhìn nữ nhân trẻ tuổi khóc lê hoa đái vũ trước mặt mình, đến khi nàng khóc đến mức thở không nổi nữa, vẻ mặt ông mới hơi ôn hòa hơn một ít: "Ngươi thật sự không có tư tình với Thịnh quận vương sao?"
"Hoàng thượng, năm đó khi Thịnh vương phi qua đời, thiếp chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nào hiểu được tư tình nhi nữ là gì, không lâu sau ngài lại ban hôn cho thiếp, từ đó về sau thiếp vẫn ở trong phủ chờ ngày xuất giá, ngày thường không ra khỏi cửa, cổng trong cũng không bước khỏi, làm sao thiếp có thể nhìn thấy một ngoại nam như Thịnh quận vương?"
Khải Long đế nhìn thái tử phi, tầm mắt dừng trên cái bụng đã lộ ra của nàng, cuối cùng mỉm cười nói: "Trẫm biết lời đồn đại bên ngoài chỉ là người khác gièm pha lung tung, ngươi ở trong cung dưỡng thai cho tốt, đừng sầu lo quá nhiều."
Chờ sau khi Khải Long đế rời đi, thái tử phi âm trầm nói: "Hoàng hậu!" Ngoại trừ hoàng hậu ra, còn ai có thể truyền ra lời đồn như vậy nữa, bởi vì chỉ có như vậy mới khiến mọi người chuyển lực chú ý từ lời đồn hoàng hậu không hiền đức sang chuyện của nàng và Thịnh quận vương, do đó rất có thể chính hoàng hậu đã truyền lời đồn này ra ngoài.
"Đi điều tra xem ai đã truyền lời đồn này," Sau khi Khải Long đế trở lại tẩm cung, vẻ mặt vẫn không khá hơn, phân phó xong những chuyện này, ông do dự chốc lát rồi lại nói: "Còn nữa, đi tra xem năm xưa thái tử phi và Thịnh quận vương có tư tình hay không."
Ông muốn tin tưởng thái tử phi, nhưng có một số việc, chỉ có tự chứng thực ông mới có thể yên tâm. Còn một điều là, việc này phải chăng có liên quan đến hoàng hậu?
Nhưng mặc kệ lời đồn này là thật hay giả, đứa cháu dã tâm bừng bừng như Yến Bá Ích, giữ lại quá lâu nhất định sẽ thành hậu hoạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook