Bát Bảo Trang
Chương 104: Lại nổi phong ba

Edit: Hoa Tuyết​

Beta: Linh Xốp

Tôn thị đi xuống xe ngựa, Lô thị bước nhanh theo sau, rồi đưa tay đỡ lấy bà: "Mẫu thân, cẩn thận bậc thang trước mặt."

​"Khách quý đến," Mộc Thông đích thân ra cửa nghênh đón, nhìn thấy người nhà mẹ đẻ vương phi tới, vội vàng tươi cười tiến lên, chắp tay thi lễ với mọi người: "Tiểu nhân gặp qua lão thái thái, Hầu gia, phu nhân, gặp qua chư vị công tử và thiếu phu nhân. Mời mọi người vào."

​"Công công khách khí," Hoa Hoà Thịnh nhận ra Mộc Thông là thái giám đắc dụng nhất bên cạnh Yến Tấn Khâu, khách khí gật đầu với hắn mới đi theo một đám hạ nhân dẫn đường bước vào cửa lớn vương phủ.

​Dọc đường đi, lời nói và việc làm của đám hạ nhân đều rất cung kính, lễ nghi phép tắc không chút sai lầm, có thể thấy Hiển vương phủ vô cùng quy củ. Mọi người đi vào trong, vẫn chưa tới cổng trong thì đã thấy Yến Tấn Khâu tự mình tiến lên đón tiếp, "Tử Lăng gặp qua nhạc phụ, nhạc mẫu, lão thái thái."

​Lão thái thái cười hiền hòa đưa tay đỡ Yến Tấn Khâu, bà chỉ là nội tổ mẫu trên danh phận của Hoa Tịch Uyển, đâu thể nhận cái lễ này? Đừng nói bà, ngay cả phu thê Hoa Hoà Thịnh và Lô thị cũng không thể trực tiếp nhận cái lễ này. Bất cứ ai ở trước mặt người hoàng thất cũng đều thấp hơn nửa phần.

​Thiên địa quân thân sư, quân ở phía trước, thân ở phía sau, Hiển vương đối đãi trọng hậu với bọn họ, đó là do hắn cư xử lễ độ, nhưng Hoa gia bọn họ lại không thể thực sự xem hắn là người bình thường mà đối đãi.

​Hoa Hoà Thịnh tránh cái lễ này của Yến Tấn Khâu, đồng thời còn đáp lễ lại, bị Yến Tấn Khâu đưa tay đỡ lấy, hai người khách sáo một phen mới cùng nhau vào cổng trong.

​Cổng trong là nơi khách nhân không thể tuỳ tiện bước vào, thế nhưng hiện tại Hiển vương phủ chỉ có một nữ chủ nhân là Hoa Tịch Uyển, Hoa gia lại là nhà mẹ đẻ của Hoa Tịch Uyển, cho nên nghênh tiếp bọn họ vào cổng trong sẽ càng thể hiện sự thân thiết và tôn trọng hơn.

​Mọi người trong Hoa gia vừa vào cổng trong, đã thấy Hoa Tịch Uyển đứng trước cửa, đám người Lô thị và Tôn thị chưa kịp hành lễ, đã bị Hoa Tịch Uyển đỡ lấy: "Chúng ta là người một nhà, hà tất phải làm những nghi thức xã giao này."

​"Không thể bỏ qua lễ nghi," Làm sao Lô thị không biết tính tình nữ nhi mình được, thế nhưng nữ nhi đã gả vào hoàng thất, là người hoàng thất, sao có thể không tuân theo quy củ của hoàng thất.

​Lô thị hiểu rõ Hoa Tịch Uyển, đương nhiên Hoa Tịch Uyển cũng hiểu được nỗi lo của Lô thị, nàng gắt gao níu tay Lô thị lại: "Mẫu thân, nếu ngài cứ khăng khăng như vậy, làm sao nữ nhi có thể chịu nổi."

​Thấy nàng như vậy, Lô thị khẽ thở dài, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng, than nhẹ một tiếng, cũng không kiên trì hành lễ nữa: "Nương hiểu rõ."

​Yến Tấn Khâu chú ý tới động tĩnh của mẹ con hai người, quay đầu lại liếc nhìn Hoa Tịch Uyển, trong mắt mang theo chút ý cười.

​"Cảnh trí trong vương phủ quả thực không tầm thường, " Hoa Hoà Thịnh mở miệng cắt đứt ánh nhìn chăm chú của Yến Tấn Khâu đối với Hoa Tịch Uyển, vẻ mặt tươi cười nói, "Cảnh trí của Hầu phủ mà so với vương phủ, thì cũng thành lều tranh rách nát, thảo nào trước đó vài ngày Tiểu Uyển về nhà, có nói cảnh trí ở vương phủ rất đẹp."

​"Nhạc phụ quá khen, cũng chỉ là nơi để ở mà thôi," Hắn liếc nhìn mấy người thanh niên đi theo sau Hoa Hoà Thịnh, hắn chỉ biết Hoa Trường Bảo, Hoa Thanh Mậu, Hoa Định Thần, còn lại một người trông không quá quen mặt.

​"Đây là nhi tử của tam đệ ta, tên Hoa Tùng Bồ, mấy ngày trước vương gia có gặp sơ qua một lần, chắc còn chưa quen thuộc," Hoa Hoà Thịnh là người thông minh, nhận ra lực chú ý của Yến Tấn Khâu đang đặt trên người Hoa Tùng Bồ, nên nói giúp cho cháu mình vài câu, "Tùng Bồ trẻ tuổi, còn đọc sách ở thư viện, thường ngày rất chăm chỉ chịu khó, cho nên ít có thời gian nhàn hạ chơi đùa."

​Yến Tấn Khâu gật đầu, giọng điệu tán thưởng, nói: "Đường cữu huynh quả là tài giỏi giống phụ thân."

​Hoa lão tam rất có tài, chỉ là không hám chức hám vị, cho nên không vào triều làm quan, người đọc sách trong kinh đều gọi ông là "Hoa cử nhân", đủ thấy tài năng của ông đã được người đọc sách trong kinh khẳng định, Yến Tấn Khâu nói Hoa Tùng Bồ tài giỏi giống phụ thân, thật sự là một sự khích lệ lớn.

​Câu nói này của hắn không chỉ cho Hoa gia mặt mũi, mà càng làm tăng thể diện cho lão thái thái và Hoa tam gia, nhất thời tâm tình của tất cả mọi người đều rất tốt, cười cười nói nói đi vào nội viện.

​ Thưởng trà, ngắm hoa, dùng cua, quả thật là khách chủ đều vui vẻ, hoà thuận ấm áp.

​Lúc nhập tiệc, Hoa Tịch Uyển không kìm lòng được uống một chén rượu nhạt, tuy rằng thần trí còn thanh tỉnh, nhưng gương mặt lại hơi nóng, nàng sờ sờ gò má ửng đỏ của mình, cười nói với tân nương tử Hoa Sở Vũ bên cạnh: "Giờ tỷ không thể ăn nhiều thịt cua, ta đã bảo nhà bếp làm vài món, tỷ nếm xem có hợp khẩu vị không."

​Hoa Sở Vũ hơi ngượng ngùng cười nói: "Có muội ở đây, sao ta có thể ăn không ngon được chứ."

​Hiện tại toàn bộ kinh thành có ai không biết Hiển vương phi thích thức ăn ngon, Hiển vương vì nàng mà mời không ít trù sư có tay nghề đến vương phủ. Mấy nữ quyến trong kinh thành nói đến việc này, có ai không hâm mộ chứ?

​"Ta muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, không giống ai kia," Hoa Tịch Uyển nhìn thoáng qua bụng dưới của Hoa Sở Vũ, nở nụ cười tinh nghịch, "Không ăn kiêng cũng không được."

​Sau khi Hoa Sở Vũ gả cho Lâm Văn Hợp, Lâm Văn Hợp đối xử rất tốt với nàng, bên cạnh cũng không có tiểu thiếp hay thông phòng gì cả, cho nên hai vợ chồng ân ái hoà hợp, khiến người bên cạnh rất ngưỡng mộ, hiện tại Hoa Sở Vũ đã có thai hơn một tháng. Chỉ là vì chuyện của thái tử phi, nên gần đây trên dưới Lâm gia vô cùng khiêm tốn, bình thường cũng không tuỳ tiện ra khỏi cửa tham gia yến tiệc.

​Lô thị nghe thấy hai tỷ muội nhỏ giọng cười đùa, không kìm lòng được nhìn thoáng qua bụng Hoa Tịch Uyển, nữ nhi nhà mình gả cho Hiển vương cũng đã hơn một năm, thế nhưng trong bụng lại không có chút động tĩnh nào. Hơn nữa hiện nay... Bà xoa xoa thái dương của mình, con cháu tự có phúc của con cháu, bây giờ bà lo nghĩ quá xa rồi.

​Diêu thị từ sau khi bước vào vương phủ, không có chuyện thì không tự tiện mở miệng, thấy Hoa Tịch Uyển thân thiết với nữ nhi nhà mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhớ tới kết cục của Hoa Y Liễu, bà lại thầm thấy may mắn, may mà nữ nhi nhà mình không hồ đồ giống Hoa Y Liễu, bằng không thì bà khóc không ra nước mắt mất.

​Nghĩ vậy, bà nhìn sang Hoa Trị Minh và Hoa Thanh Mậu, chi thứ hai chỉ có hai người kia tới, còn Trương thị không đến, điều này chứng tỏ Hoa Tịch Uyển đã không muốn gặp Trương thị nữa.

​Nghĩ đến lời đồn gần đây trong kinh, trong lòng Diêu thị lại thầm niệm Tam Thanh kinh, nếu tam điệt nữ thật sự trở thành hoàng hậu, nhi tử và nữ nhi bà cũng sẽ được thơm lây, làm sao bà có thể gây gổ với Lô thị nữa chứ, vậy thì quá ngu xuẩn rồi.

​Tiệc ngắm hoa kết thúc, Yến Tấn Khâu lại chu đáo tạo cơ hội để cho mẹ con Hoa Tịch Uyển và Lô thị ở riêng với nhau, hắn cùng những khách nhân khác đi ra viện ngắm hoa.

​Hoa Hoà Thịnh thấy người con rể Yến Tấn Khâu này thật vô cùng chu đáo trầm ổn, nếu không phải lo lắng về thủ đoạn và dã tâm của đối phương, thì người như Yến Tấn Khâu quả thật là người con rể tốt hiếm thấy.

​"Vương gia, nghe nói có vài tội nhân trong bộ tộc Tưởng thị được phân đến vương phủ?" Hoa Hoà Thịnh ngắm một chậu hoa cúc, như vô tình mở miệng hỏi, "Ngày xưa Tưởng công và ta cũng có chút giao tình, nếu vương gia không thấy phiền, có thể chiếu cố họ đôi chút hay không?"

​"Xin nhạc phụ yên tâm, ta nhất định sẽ cho người chiếu cố nhi tử độc nhất của Tưởng công nhiều hơn," Yến Tấn Khâu cười nói, "Phân đến bỉ phủ chỉ là hai nha hoàn thô sử, mấy canh giờ trước có một nha hoàn vì không hiểu quy củ nên vừa bị ta phạt trượng."

​Hoa Hoà Thịnh cười ha ha: "Vậy làm phiền vương gia, dù sao đứa bé kia cũng là độc đinh của Tưởng công, có thể bảo vệ tính mạng của hắn, coi như giải quyết xong hết tình nghĩa đồng môn năm xưa."

​Hai người không nói tới người nha hoàn bị phạt đó, Hoa Hoà Thịnh cũng không nhắc tới người nhà Tưởng gia nữa, dường như tình nghĩa đồng môn kia cũng chỉ là tình nghĩa ngoài mặt mà thôi.

​Bên ngoài cha vợ – con rể trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bên trong Hoa Tịch Uyển và Lô thị thì tâm sự về mấy việc vặt vãnh trong nhà.

​"Nếu tạm thời con còn chưa muốn có con thì thôi," Lô thị dò hỏi suy nghĩ của Hoa Tịch Uyển xong, có chút bất đắc dĩ nói, "Chỉ là hiện nay thế cục bất ổn, nếu..." Bà chỉ chỉ lên trời, "Con phải bảo đảm đứa con đầu tiên của vương gia là con của con."

​Hoa Tịch Uyển biết Lô thị lo lắng điều gì, nàng gật đầu nói: "Mẫu thân, ta hiểu rõ suy nghĩ của người, chỉ là hiện tại quả thực không phải thời cơ thích hợp." Loại thời điểm này mà sinh con, thì chẳng khác nào làm bia ngắm cho người khác bắn, nàng không nỡ, cũng không dám đánh cuộc. Huống chi, nàng cũng không muốn bản thân sinh con khi còn nhỏ tuổi thế này.

​Nghĩ đến tình hình tranh đấu gay gắt hiện tại, Lô thị thở dài một hơi: "Nếu..." Nếu như không gả vào hoàng gia, thì nữ nhi của bà sao phải lo lắng những chuyện này, ngay cả sinh con cũng không dám tùy tâm sở dục.

​Lô thị nói chưa dứt lời, Hoa Tịch Uyển đã hiểu rõ, cho nên cũng chỉ cười cười: "Mẫu thân, đừng nói những lời đó nữa, hôm nay đã thế này rồi, còn suy nghĩ gì nữa. Huống chi... chàng đối với con vô cùng tốt, người không cần lo lắng cho con."

​Lô thị miễn cưỡng cười cười, bà không thể nói với nữ nhi, lòng người rất dễ thay đổi, chẳng phải ai trên đời này cũng có thể bên nhau suốt đời như bà và Hầu gia. Huống chi nếu ngày sau Hiển vương có phúc phận lớn hơn, thì tương lai nữ nhi và hắn sẽ thế nào đây?

​Tiền triều không phải không có hoàng đế chỉ cưới một mình hoàng hậu, nhưng cũng chỉ là lông phượng sừng lân, đa phần hoàng đế nào cũng có hậu cung ba nghìn mỹ nữ, bà làm sao đành lòng để nữ nhi đi tới bước đường kia.

​"Người đừng lo lắng," Hoa Tịch Uyển nhẹ nhàng cầm tay bà, "Tin tưởng con, con nhất định sẽ sống thật tốt."

​Lô thị nhìn đôi mắt kiên định của nữ nhi, trong lòng dần an tâm hơn nhiều.

​Diêu thị, Tôn thị, lão phu nhân cùng Hoa Sở Vũ ở bên ngoài ngồi một lúc, thấy Hoa Tịch Uyển và Lô thị từ nội thất đi ra, viền mắt Lô thị hơi đỏ ửng, cũng làm như không nhìn thấy, chỉ nói sang chuyện khác, không ai nhắc đến những chuyện không vui cả.

​Buổi chiều lúc người của Hoa gia rời đi, Hoa Tịch Uyển tiễn bọn họ đến cửa chính, thẳng đến khi xe ngựa của Hoa gia biến mất ở góc đường, nàng mới xoay người đi vào vương phủ.

​Yến Tấn Khâu đi bên cạnh nàng, thấy vẻ mặt nàng có chút mất mát, lại đưa tay nhéo nhéo lòng bàn tay nàng, còn chưa mở miệng nói gì, đã thấy mấy thái giám mặc y phục trong cung cưỡi ngựa chạy như tên bay đến.

​"Hiển vương gia," Thái giám đứng đầu quen biết Yến Tấn Khâu, đây là tâm phúc bên cạnh hoàng đế.

​"Vương gia, hoàng thượng lâm bệnh nặng, hạ chỉ mời ngài vào cung." Thái giám dẫn đầu giơ một đạo thánh chỉ lên trên đầu, trình đến trước mặt Yến Tấn Khâu.

​Yến Tấn Khâu nhìn tên thái giám này một chút, rồi lại liếc nhìn thánh chỉ trong tay hắn, chậm rãi mở miệng nói: "Đi thôi."

​Hắn sửa sang lại áo bào trên người, liếc nhìn mấy tên tuỳ tùng bình thường sau lưng mình, cười cười với Hoa Tịch Uyển: "Nàng về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ nhanh chóng trở về."

​Hoa Tịch Uyển cau mày, há miệng, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Được, nhớ về sớm."

​Nàng nhìn Yến Tấn Khâu cưỡi con ngựa đỏ thẫm cao to đi về phía hoàng cung, xoay người nói nhỏ bên tai Bạch Hạ vài câu, đợi sau khi Bạch Hạ lui xuống, mới lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, đóng chặt cửa lớn vương phủ, không có lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được tùy ý ra vào phủ, nếu có người trái lệnh..."

​Ánh mắt nàng đảo qua mọi người ở đây, giọng nói lạnh lẽo: "Nghiêm trị không tha!"

​Đây là lần đầu hạ nhân vương phủ nhìn thấy bộ dạng sắc bén này của vương phi, cũng là lần đầu tiên biết, thì ra vương phi lười biếng nhà họ cũng có mặt lãnh khốc như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương