Bất Ái Kỷ
-
Chương 27
(Hiện tại)
Thật lâu không gặp A Sinh.
Thời điểm đi ngang qua liền ghé lại xem, chung cư đường hẹp, cầu thang bẩn thỉu, cùng từng đống giấy vụn rác rưởi, bùn đất tích một lớp dày trước cửa chống trộm của khách sạn.
Dưới lầu bảng hiệu “Khách sạn Hạnh Phúc” vẫn còn, nhưng không còn bật sáng vào ban đêm.
Hỏi lão bà tiệm tạp hoá bên cạnh, mới biết vợ của A Sinh nhập viện, khách sạn đã bán cho người khác.
Bất quá chỉ mới nửa tháng mà thôi. Gặp lại A Sinh mặt mày tiều tuỵ, cậu ta ngồi trên ghế bên giường bệnh lo sợ không yên, nụ cười cũng buồn bã. Trên giường bệnh là người phụ nữ trẻ tuổi tái nhợt, trên mặt lại tràn đầy nét ôn nhu che chở, dựa vào cánh tay chồng mình ngồi dậy. “Cậu là Tiểu Nhân đúng không? A Sinh có nhắc đến cậu.”
Cầm lấy quả táo đỏ nhét vào trong tay tôi. Khuôn mặt ôn nhu nhỏ bé yếu ớt tươi cười, nắm cánh tay A Sinh kiên cố.
Lúc ra về A Sinh tiễn tôi. “A Trân chưa biết mình bị bệnh gì, vẫn chờ cuối tháng có thể xuất viện… Tôi đồng ý với cô ấy mùa hè này cùng ra đảo lặn biển…”
Lau mặt, cười khổ, trong mắt lại vẫn chảy nước mắt.
“Toàn bộ tiền tích góp đều để mua khách sạn đó, lại mượn một ít tiền thêm vào, chuẩn bị kinh doanh thật tốt… Hiện tại vội vã sang tay, ngược lại lỗ rất nhiều. Phí phẫu thuật của A Trân cũng còn thiếu hai mươi mấy vạn.”
“Tôi không biết phải làm gì, Tiểu Nhân.”
Hoàng hôn nơi đầu đường, gió xuân đến gần, tôi không đành lòng nhìn nước mắt của cậu ta.
A Sinh nắm lấy tôi, bàn tay to lớn của đàn ông lại mang theo đau đớn bất lực, nước mắt của cậu ta rơi vào tay tôi.
“A Sinh, chuyện chi phí giải phẫu, có lẽ… tôi có biện pháp.”
Căn cứ vào hoá đơn bưu điện tìm được bệnh viện Mạnh Đình đang ở. Tôi tìm được bác sĩ chính của Mạnh Đình, nói ra ý đồ của mình.
Ông ta nhìn ánh mắt tôi, vẫn là bác sĩ nhất quán bình tĩnh. “Không cần suy nghĩ một chút sao? Viên tiên sinh, đây là quyết định rất quan trọng. Hơn nữa, giao dịch mắt, cho tới nay vẫn là trái pháp luật.”
“Kính nhờ bác sĩ, tôi thực sự cần số tiền này… Hơn nữa, tôi biết chính mình có bệnh nan y… Cho nên, mới đưa ra quyết định như vậy.”
Đều không phải là nói dối, gần đây dạ dày đau càng nghiêm trọng, uống thuốc giảm đau cơ hồ cũng mất đi hiệu lực, buổi tối đau đến không ngủ được. Bởi vì sợ sẽ quấy rầy bạn cùng phòng, tôi không thể không cắn răng nhẫn nại.
Tôi tựa hồ đã rất nguy cấp, đợi kết cục đã đến.
Quyết định như vậy, tôi bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Nghỉ công việc đưa thư. Cũng không có gì để nói tạm biệt.
Trước khi phẫu thuật, tôi lặng lẽ đến nhìn Mạnh Đình. Cách cửa sổ thuỷ *** của phòng chăm sóc đặc biệt, hắn ngủ rất trầm tĩnh.
Tôi nhớ rõ gương mặt hắn, vĩnh viễn nhớ rõ.
Cùng bác sĩ ký hợp đồng, điều kiện duy nhất của tôi, là che giấu thân phận cùng danh tính của mình.
Không hề có gì dây dưa.
Đối mặt hắn, đã không còn yêu hay hận.
Nhớ tới khuôn mặt tươi cười ngày đó của A Sinh. Đèn mổ tắt đi, khăn giải phẫu kéo xuống, nhắm mắt lại chính là bóng đêm.
Tôi nghĩ tôi cả đời này, vĩnh viễn không có được nụ cười vô lo sáng lạn như vậy. Nhưng tôi muốn giúp cho A Sinh được tiếp tục hạnh phúc của cậu ấy.
Mấy ngày sau, tôi rốt cục có thể xuất viện.
Bởi vì thân thể hơi suy yếu, thời gian khôi phục có phần chậm lại.
Tôi biết Mạnh Đình đã gỡ bỏ băng gạc trước, phẫu thuật thập phần thành công, hắn chỉ còn đợi đến ngày nhìn lại rõ ràng thế giới.
Mà tôi không hề cần chờ đợi.
Đã nhờ bác sĩ đem số tiền Mạnh gia trả đưa cho A Sinh. Bác sĩ lái xe đưa tôi rời khỏi bệnh viện.
Đứng ở bến xe buýt thật lâu, thẳng đến khi đám đông biến mất, ánh nắng ấm áp dần dần từ mặt dời xuống chân, đổi thành gió đêm mát mẻ.
Lên xe buýt, tôi mới nhớ là đã để quên gậy dò đường ở bến xe.
Trong xe trống trải đại khái chỉ có tôi là hành khách, ban đêm chạy chầm chậm lại xóc nảy.
Đi qua từng trạm xe, cũng không có người lên xuống.
Tôi hỏi trạm tiếp theo là trạm nào, lái xe lại đáp. “Trạm sau là trạm cuối, muốn xuống xe hay không?”
Sờ soạng xuống xe, bước chân còn chưa ổn, cánh cửa xe buýt đã đóng lại phía sau. Thế giới bốn phía đều im lặng, cùng với hắc ám.
Biển giống như cách đó không xa, tiếng sóng rơi vào màng nhĩ, rõ ràng như thế.
Bờ biển như khi bị nhốt, vô thanh vô thức.
Mấy năm một cái chớp mắt bừng tỉnh. Tôi rốt cuộc đã chạy thoát khỏi thời thiếu niên thương tổn chồng chất sau song sắt. Trong mộng vô số lần chân trần chạy trên bờ biển, cầu xin chấm dứt tất cả trước khi mặt trời mọc.
Bờ cát mịn trong đêm khiến tôi luống cuống.
Nước biển càng ngày càng lạnh.
Cũng không biết, thì ra tôi khát vọng cái ôm ấm áp như vậy. Khối thân thể cô đơn phai nhạt này, luôn luôn khát vọng một cái ôm, khát vọng một người nghe thấy tôi oà khóc, khát vọng không bao giờ bị bỏ rơi.
Ở vùng biển lạnh lẽo, một nửa trí nhớ bập bềnh.
Lại chỉ có gương mặt mơ hồ, còn có, bất giác đau đớn chua xót.
—————
Băng: Vậy là Nhân Nhân chính thức bị mù vì bán võng mạc cho Mạnh Đình nhé
Thật lâu không gặp A Sinh.
Thời điểm đi ngang qua liền ghé lại xem, chung cư đường hẹp, cầu thang bẩn thỉu, cùng từng đống giấy vụn rác rưởi, bùn đất tích một lớp dày trước cửa chống trộm của khách sạn.
Dưới lầu bảng hiệu “Khách sạn Hạnh Phúc” vẫn còn, nhưng không còn bật sáng vào ban đêm.
Hỏi lão bà tiệm tạp hoá bên cạnh, mới biết vợ của A Sinh nhập viện, khách sạn đã bán cho người khác.
Bất quá chỉ mới nửa tháng mà thôi. Gặp lại A Sinh mặt mày tiều tuỵ, cậu ta ngồi trên ghế bên giường bệnh lo sợ không yên, nụ cười cũng buồn bã. Trên giường bệnh là người phụ nữ trẻ tuổi tái nhợt, trên mặt lại tràn đầy nét ôn nhu che chở, dựa vào cánh tay chồng mình ngồi dậy. “Cậu là Tiểu Nhân đúng không? A Sinh có nhắc đến cậu.”
Cầm lấy quả táo đỏ nhét vào trong tay tôi. Khuôn mặt ôn nhu nhỏ bé yếu ớt tươi cười, nắm cánh tay A Sinh kiên cố.
Lúc ra về A Sinh tiễn tôi. “A Trân chưa biết mình bị bệnh gì, vẫn chờ cuối tháng có thể xuất viện… Tôi đồng ý với cô ấy mùa hè này cùng ra đảo lặn biển…”
Lau mặt, cười khổ, trong mắt lại vẫn chảy nước mắt.
“Toàn bộ tiền tích góp đều để mua khách sạn đó, lại mượn một ít tiền thêm vào, chuẩn bị kinh doanh thật tốt… Hiện tại vội vã sang tay, ngược lại lỗ rất nhiều. Phí phẫu thuật của A Trân cũng còn thiếu hai mươi mấy vạn.”
“Tôi không biết phải làm gì, Tiểu Nhân.”
Hoàng hôn nơi đầu đường, gió xuân đến gần, tôi không đành lòng nhìn nước mắt của cậu ta.
A Sinh nắm lấy tôi, bàn tay to lớn của đàn ông lại mang theo đau đớn bất lực, nước mắt của cậu ta rơi vào tay tôi.
“A Sinh, chuyện chi phí giải phẫu, có lẽ… tôi có biện pháp.”
Căn cứ vào hoá đơn bưu điện tìm được bệnh viện Mạnh Đình đang ở. Tôi tìm được bác sĩ chính của Mạnh Đình, nói ra ý đồ của mình.
Ông ta nhìn ánh mắt tôi, vẫn là bác sĩ nhất quán bình tĩnh. “Không cần suy nghĩ một chút sao? Viên tiên sinh, đây là quyết định rất quan trọng. Hơn nữa, giao dịch mắt, cho tới nay vẫn là trái pháp luật.”
“Kính nhờ bác sĩ, tôi thực sự cần số tiền này… Hơn nữa, tôi biết chính mình có bệnh nan y… Cho nên, mới đưa ra quyết định như vậy.”
Đều không phải là nói dối, gần đây dạ dày đau càng nghiêm trọng, uống thuốc giảm đau cơ hồ cũng mất đi hiệu lực, buổi tối đau đến không ngủ được. Bởi vì sợ sẽ quấy rầy bạn cùng phòng, tôi không thể không cắn răng nhẫn nại.
Tôi tựa hồ đã rất nguy cấp, đợi kết cục đã đến.
Quyết định như vậy, tôi bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Nghỉ công việc đưa thư. Cũng không có gì để nói tạm biệt.
Trước khi phẫu thuật, tôi lặng lẽ đến nhìn Mạnh Đình. Cách cửa sổ thuỷ *** của phòng chăm sóc đặc biệt, hắn ngủ rất trầm tĩnh.
Tôi nhớ rõ gương mặt hắn, vĩnh viễn nhớ rõ.
Cùng bác sĩ ký hợp đồng, điều kiện duy nhất của tôi, là che giấu thân phận cùng danh tính của mình.
Không hề có gì dây dưa.
Đối mặt hắn, đã không còn yêu hay hận.
Nhớ tới khuôn mặt tươi cười ngày đó của A Sinh. Đèn mổ tắt đi, khăn giải phẫu kéo xuống, nhắm mắt lại chính là bóng đêm.
Tôi nghĩ tôi cả đời này, vĩnh viễn không có được nụ cười vô lo sáng lạn như vậy. Nhưng tôi muốn giúp cho A Sinh được tiếp tục hạnh phúc của cậu ấy.
Mấy ngày sau, tôi rốt cục có thể xuất viện.
Bởi vì thân thể hơi suy yếu, thời gian khôi phục có phần chậm lại.
Tôi biết Mạnh Đình đã gỡ bỏ băng gạc trước, phẫu thuật thập phần thành công, hắn chỉ còn đợi đến ngày nhìn lại rõ ràng thế giới.
Mà tôi không hề cần chờ đợi.
Đã nhờ bác sĩ đem số tiền Mạnh gia trả đưa cho A Sinh. Bác sĩ lái xe đưa tôi rời khỏi bệnh viện.
Đứng ở bến xe buýt thật lâu, thẳng đến khi đám đông biến mất, ánh nắng ấm áp dần dần từ mặt dời xuống chân, đổi thành gió đêm mát mẻ.
Lên xe buýt, tôi mới nhớ là đã để quên gậy dò đường ở bến xe.
Trong xe trống trải đại khái chỉ có tôi là hành khách, ban đêm chạy chầm chậm lại xóc nảy.
Đi qua từng trạm xe, cũng không có người lên xuống.
Tôi hỏi trạm tiếp theo là trạm nào, lái xe lại đáp. “Trạm sau là trạm cuối, muốn xuống xe hay không?”
Sờ soạng xuống xe, bước chân còn chưa ổn, cánh cửa xe buýt đã đóng lại phía sau. Thế giới bốn phía đều im lặng, cùng với hắc ám.
Biển giống như cách đó không xa, tiếng sóng rơi vào màng nhĩ, rõ ràng như thế.
Bờ biển như khi bị nhốt, vô thanh vô thức.
Mấy năm một cái chớp mắt bừng tỉnh. Tôi rốt cuộc đã chạy thoát khỏi thời thiếu niên thương tổn chồng chất sau song sắt. Trong mộng vô số lần chân trần chạy trên bờ biển, cầu xin chấm dứt tất cả trước khi mặt trời mọc.
Bờ cát mịn trong đêm khiến tôi luống cuống.
Nước biển càng ngày càng lạnh.
Cũng không biết, thì ra tôi khát vọng cái ôm ấm áp như vậy. Khối thân thể cô đơn phai nhạt này, luôn luôn khát vọng một cái ôm, khát vọng một người nghe thấy tôi oà khóc, khát vọng không bao giờ bị bỏ rơi.
Ở vùng biển lạnh lẽo, một nửa trí nhớ bập bềnh.
Lại chỉ có gương mặt mơ hồ, còn có, bất giác đau đớn chua xót.
—————
Băng: Vậy là Nhân Nhân chính thức bị mù vì bán võng mạc cho Mạnh Đình nhé
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook