Bạo Vương Liệt Phi
-
Quyển 1 - Chương 17: Lần đầu gặp mặt
“Công chúa, mời dùng bữa tối.” Đang mơ mơ màng màng cảm giác có người đánh thức mình, Vân Yên lập tức mở mắt. Một cung nữ đang đứng ở bên cạnh giường nàng.
“Công chúa, bữa tối đã chuẩn bị xong.” Cung nữ nhắc nàng lần nữa.
“Được.” Vân Yên gật gật đầu, để cung nữ kia giúp đứng dậy ngồi vào bàn. Nàng nhìn quanh, trên bàn là một mâm nhỏ đặt một chén cơm cùng toàn rau xanh.
“Công chúa, đây là do Lâm ma ma căn dặn nô tỳ bưng tới.” Cung nữ vội vàng giải thích.
“Không việc gì, ta thích ăn chay.” Vân Yên thản nhiên nói. Nàng cũng không hi vọng xa vời có sơn hào hải vị, may mắn nàng vẫn thường ăn thức ăn thanh đạm, hoàn toàn không để ý đến vấn đề này.
“Công chúa, Lâm ma ma còn dặn dò nô tỳ nói với người, dùng cơm xong thì nghỉ ngơi sớm, hôm nay Vương sẽ không đến đây.” Cung nữ còn nói thêm.
Không có đến? Vân Yên ngẩn người, khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc. Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người, hắn không đến chính là muốn hạ nhục nàng, làm cho nàng hiểu được trong lòng hắn, nàng không có chút giá trị nào. “Được rồi, ta đã biết. Ta ăn xong rồi, ngươi thu dọn rồi lui xuống đi.”
“Dạ, công chúa còn sai bảo gì nữa không ạ?” Cung nữ lại hỏi.
Vân Yên suy nghĩ một chút liền hỏi: ”Ngươi có biết của hồi môn của ta đặt ở đâu không? Ta muốn thay y phục này ra.” Nếu hắn không muốn cùng mình bái đường, nàng cũng không cần phải mặc hỷ phục nữa.
“Công chúa, hồi môn của người tất cả đều được đặt trong phòng phía tây, công chúa cần cái gì thì tự mình đi lấy.”
“Ta đã thấy, ngươi lui xuống đi.” Vân Yên nói. Nực cười thay, nàng là công chúa hòa thân vậy mà tự mình một người thành thân, ngay cả 1 nô tỳ để sai bảo cũng đều không có.
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Cung nữ kia liền đi thẳng một mạch .
Vân Yên lúc này mới bước ra khỏi phòng, tìm thấy căn phòng ở phía tây liền đẩy cửa đi vào, nhanh chóng tìm được hành lý mà Tiểu Thanh đã chuẩn bị, đem trở lại phòng mình.
Mặc vào một bộ áo ngủ mềm mại, nàng lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết Tiểu Thanh đã trở về cùng Lý tướng Quân hay chưa? Tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay khiến nàng nổi giận, nhưng cũng xem như là có chút may mắn. Thật ra như vậy cũng tốt, nàng chưa từng nghĩ sẽ sống một cuộc sống xa hoa, cứ sinh tồn lặng lẽ như vậy, tránh được những tranh đấu gay gắt chốn hoàng cung, đó cũng là một mặt khác của hạnh phúc. Nghĩ như vậy nên nàng cảm thấy tâm trạng mình khá hơn một chút.
Đột nhiên nhìn lại thì thấy bên giường mình có một nam nhân, nàng hoảng sợ và khẩn trương hỏi:”Ngươi là ai?” Hỏi rồi liền hối hận, trong hoàng cung này, ngoài Long vương còn có thể là ai khác?
“Ngươi hi vọng bổn vương là ai?” Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt gắt gao rõ ràng mang theo tia âm trầm cùng lửa giận.
“Nô tỳ tham kiến Vương.” Tuy rằng Vân Yên không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn lập tức xuống giường hành lễ.
“Ngươi không trách bổn vương sao?” Long Hạo Thiên lấy tay nâng cằm của nàng lên. Lúc này mới nhìn rõ người trước mắt. Tuy rằng không phải là dung nhan tuyệt mỹ nhưng là ngũ quan khéo léo, hợp lại cùng một chỗ không hề có tỳ vết nào, quả thật là thiên y vô phùng (*), sắc mặt tái nhợt động lòng người.
( *) Thiên y vô phùng: Nghĩa đen là áo tiên không thấy vết chỉ khâu. Nghĩa bóng có nghĩa là không chê vào đâu được.
“Công chúa, bữa tối đã chuẩn bị xong.” Cung nữ nhắc nàng lần nữa.
“Được.” Vân Yên gật gật đầu, để cung nữ kia giúp đứng dậy ngồi vào bàn. Nàng nhìn quanh, trên bàn là một mâm nhỏ đặt một chén cơm cùng toàn rau xanh.
“Công chúa, đây là do Lâm ma ma căn dặn nô tỳ bưng tới.” Cung nữ vội vàng giải thích.
“Không việc gì, ta thích ăn chay.” Vân Yên thản nhiên nói. Nàng cũng không hi vọng xa vời có sơn hào hải vị, may mắn nàng vẫn thường ăn thức ăn thanh đạm, hoàn toàn không để ý đến vấn đề này.
“Công chúa, Lâm ma ma còn dặn dò nô tỳ nói với người, dùng cơm xong thì nghỉ ngơi sớm, hôm nay Vương sẽ không đến đây.” Cung nữ còn nói thêm.
Không có đến? Vân Yên ngẩn người, khóe môi lộ ra nụ cười châm chọc. Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người, hắn không đến chính là muốn hạ nhục nàng, làm cho nàng hiểu được trong lòng hắn, nàng không có chút giá trị nào. “Được rồi, ta đã biết. Ta ăn xong rồi, ngươi thu dọn rồi lui xuống đi.”
“Dạ, công chúa còn sai bảo gì nữa không ạ?” Cung nữ lại hỏi.
Vân Yên suy nghĩ một chút liền hỏi: ”Ngươi có biết của hồi môn của ta đặt ở đâu không? Ta muốn thay y phục này ra.” Nếu hắn không muốn cùng mình bái đường, nàng cũng không cần phải mặc hỷ phục nữa.
“Công chúa, hồi môn của người tất cả đều được đặt trong phòng phía tây, công chúa cần cái gì thì tự mình đi lấy.”
“Ta đã thấy, ngươi lui xuống đi.” Vân Yên nói. Nực cười thay, nàng là công chúa hòa thân vậy mà tự mình một người thành thân, ngay cả 1 nô tỳ để sai bảo cũng đều không có.
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Cung nữ kia liền đi thẳng một mạch .
Vân Yên lúc này mới bước ra khỏi phòng, tìm thấy căn phòng ở phía tây liền đẩy cửa đi vào, nhanh chóng tìm được hành lý mà Tiểu Thanh đã chuẩn bị, đem trở lại phòng mình.
Mặc vào một bộ áo ngủ mềm mại, nàng lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết Tiểu Thanh đã trở về cùng Lý tướng Quân hay chưa? Tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay khiến nàng nổi giận, nhưng cũng xem như là có chút may mắn. Thật ra như vậy cũng tốt, nàng chưa từng nghĩ sẽ sống một cuộc sống xa hoa, cứ sinh tồn lặng lẽ như vậy, tránh được những tranh đấu gay gắt chốn hoàng cung, đó cũng là một mặt khác của hạnh phúc. Nghĩ như vậy nên nàng cảm thấy tâm trạng mình khá hơn một chút.
Đột nhiên nhìn lại thì thấy bên giường mình có một nam nhân, nàng hoảng sợ và khẩn trương hỏi:”Ngươi là ai?” Hỏi rồi liền hối hận, trong hoàng cung này, ngoài Long vương còn có thể là ai khác?
“Ngươi hi vọng bổn vương là ai?” Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt gắt gao rõ ràng mang theo tia âm trầm cùng lửa giận.
“Nô tỳ tham kiến Vương.” Tuy rằng Vân Yên không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn lập tức xuống giường hành lễ.
“Ngươi không trách bổn vương sao?” Long Hạo Thiên lấy tay nâng cằm của nàng lên. Lúc này mới nhìn rõ người trước mắt. Tuy rằng không phải là dung nhan tuyệt mỹ nhưng là ngũ quan khéo léo, hợp lại cùng một chỗ không hề có tỳ vết nào, quả thật là thiên y vô phùng (*), sắc mặt tái nhợt động lòng người.
( *) Thiên y vô phùng: Nghĩa đen là áo tiên không thấy vết chỉ khâu. Nghĩa bóng có nghĩa là không chê vào đâu được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook