Bạo Vương Liệt Phi
-
Quyển 1 - Chương 15: Nghiệm thân
“Công chúa, Tiểu Thanh không muốn, Tiểu Thanh phải đi cùng người.”
Tiểu Thanh liều mạng khóc lóc.
“Mama, chúng ta vào thôi .”
Vân Yên cắn răng nói, qua rèm che của mũ phượng nhìn nàng một cái rồi xoay người để cung nữ giúp đỡ mình đi lên phía trước.
“ Đóng cửa.”
Lâm ma ma ra lệnh, cổng Thiên môn nhanh chóng bị đóng lại.
“ Công chúa… .”
Phía sau vẫn còn truyền đến âm thanh nức nở của Tiểu Thanh.
Nước mắt Vân Yên lập tức chảy xuống, chỉ một cánh cửa liền ngăn cách nàng với tất cả thế giới bên ngoài, chỉ còn lại một người cô đơn phải đối mặt với một thế giới mà chính nàng cũng không rõ là cái gì đang chờ mình phía trước?
Hoàng cung Long triều nơi nơi đều rực rỡ màu xanh vàng của ngói lưu ly.
Thái giám cùng cung nữ ngẫu nhiên gặp trên đường đều trộm đánh giá nàng, sau đó hành lễ với Lâm ma ma xong liền vội vàng rời đi.
Vân Yên không còn lòng dạ nào ngắm nhìn hoàng cung này, tâm dần bình tĩnh trở lại.
Như vậy cũng tốt, hắn không thèm để ý mình, thì sẽ không đến quấy rầy mình, nếu vậy nàng cầu còn không được.
Cung nữ dẫn nàng tới một viện tên goi Tử Yên Các.
Chữ “Yên”
trong viện này không phải rất có duyên với mình sao, chỉ bằng một chữ “Yên”
nàng liền yêu thích nơi này.
“ Đưa công chúa đến nhà kề (1).”
Vừa đến nơi, Lâm ma ma đột nhiên hạ lệnh cho cung nữ.
“ Vâng, mama.”
Cung nữ đáp lời, sau đó dìu nàng đi về hướng nhà kề.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Vân Yên lập tức cảnh giác, dùng tay xốc lên bức rèm che của mũ phượng.
“ Đương nhiên là nghiệm thân cho công chúa.”
Lâm ma ma liếc nhìn nàng một cái, khóe môi lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Nghiệm thân? Trong lòng Vân Yên bùng lên lửa giận, nhưng nàng vẫn phải nhẫn nhịn: “ Mama cho Đại Vân triều chúng ta là cái gì? Có thể đưa một vị công chúa có tỳ vết đi hòa thân sao?”
“Việc này nô tỳ cũng không biết.
Bất quá, đây là quy củ của Vương, mặc kệ là công chúa hay là nữ tử bình thường chỉ cần mang đến hầu hạ Vương đều phải nghiệm thân.”
Lâm ma ma thái độ ngạo mạn cùng vô lễ.
“Không cần, đây là thạch sùng sa (2), ma ma có thể kiểm tra thực hư .”
Vân Yên đưa cánh tay trái ra, trên cánh tay lộ ra một chấm đỏ tươi chói mắt .
Ma ma không thèm liếc nhìn một cái, cười lạnh vài tiếng: “ Công chúa, mặc dù ngươi có thạch sùng sa cũng phải nghiệm thân.
Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau dìu công chúa vào.”
“ Dạ!”
hai cung nữ không dám chần chờ, lập tức kéo nàng vào phòng, bắt đầu cởi quần áo của nàng.
“ Hỗn xược… mau dừng tay… ta đường đường là một công chúa có thể để cho một đám hạ nhân các ngươi làm xằng làm bậy ư.
Ta muốn gặp Long Vương .”
Vân Yên nổi giận đùng đùng, nói thế nào nàng cũng là nữ nhân của hắn.
Hai cung nữ bị dọa dừng tay, hướng về phía Lâm ma ma chờ đợi.
“ Ngươi khoe khoang cái gì? Công chúa ư? Nơi này là Long triều, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ, ngươi cái gì cũng không phải.
Ngay cả một nô tỳ như ta cũng không bằng.
Tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không đừng trách ta không khách sáo.”
Lâm ma ma thân thủ nhanh nhẹn, đi qua xé hỉ phục trên người nàng.
“ Dừng tay.”
Vân Yên vừa thẹn vừa giận, gắt gao bảo vệ quần áo của chính mình.
Thân thể nữ nhân sao có thể để người khác nhìn thấy, huống chi còn là một nữ nhân chưa xuất giá, không thể để người ta tùy ý xem.
(1) Nhà kề: là một phần trong khu nhà Tứ hợp (Tứ Hợp Viện).
Tứ Hợp Viện thì Bắc phòng được coi là Chính phòng.
Chính phòng thường được xây dựng trên nền gạch đá, có quy mô lớn hơn các gian phòng khác, dùng làm nơi ở cho chủ nhân.
Hai bên của chính phòng là các dãy Chái phòng (gồm đông phòng và tây phòng) là nơi ở của bậc con cháu.
Nam phòng thì dành cho bậc tôi tớ và các gian chứa vật dụng sinh hoạt.
Giữa Chính phòng và Chái phòng thường có hành lang thông nhau để phục vụ cho việc đi lại và nghi ngơi.
(2) Thạch sùng sa (守宮沙) – con thạch sùng (thằn lằn) được nuôi trong chu sa: hay còn gọi làthủ cung sa.
Thủ cung sa là một dấu vết nhỏ có màu đỏ sậm của thần sa, theo phương pháp này, họ nuôi thằn lằn trong một cái bình bằng chu sa (màu đỏ).
Sau khi cho thằn lằn ăn đủ 7 cân chu sa, đến lúc nó lớn lên cỡ khoảng vài chục gam, toàn thân màu đỏ tía (gọi là thủ cung), người ta bắt ra, giã nát, phơi khô, tán thật nhuyễn thành bột, rồi bôi lên cánh tay của một cô gái mới lớn (thường là cánh tay trái) để chứng minh cô gái ấy còn trinh bạch.
Màu đỏ này quanh năm không phai.
Chỉ khi nào cô gái chung chăn gối với người đàn ông thì màu đỏ này tự nhiên biến mất.
Tiểu Thanh liều mạng khóc lóc.
“Mama, chúng ta vào thôi .”
Vân Yên cắn răng nói, qua rèm che của mũ phượng nhìn nàng một cái rồi xoay người để cung nữ giúp đỡ mình đi lên phía trước.
“ Đóng cửa.”
Lâm ma ma ra lệnh, cổng Thiên môn nhanh chóng bị đóng lại.
“ Công chúa… .”
Phía sau vẫn còn truyền đến âm thanh nức nở của Tiểu Thanh.
Nước mắt Vân Yên lập tức chảy xuống, chỉ một cánh cửa liền ngăn cách nàng với tất cả thế giới bên ngoài, chỉ còn lại một người cô đơn phải đối mặt với một thế giới mà chính nàng cũng không rõ là cái gì đang chờ mình phía trước?
Hoàng cung Long triều nơi nơi đều rực rỡ màu xanh vàng của ngói lưu ly.
Thái giám cùng cung nữ ngẫu nhiên gặp trên đường đều trộm đánh giá nàng, sau đó hành lễ với Lâm ma ma xong liền vội vàng rời đi.
Vân Yên không còn lòng dạ nào ngắm nhìn hoàng cung này, tâm dần bình tĩnh trở lại.
Như vậy cũng tốt, hắn không thèm để ý mình, thì sẽ không đến quấy rầy mình, nếu vậy nàng cầu còn không được.
Cung nữ dẫn nàng tới một viện tên goi Tử Yên Các.
Chữ “Yên”
trong viện này không phải rất có duyên với mình sao, chỉ bằng một chữ “Yên”
nàng liền yêu thích nơi này.
“ Đưa công chúa đến nhà kề (1).”
Vừa đến nơi, Lâm ma ma đột nhiên hạ lệnh cho cung nữ.
“ Vâng, mama.”
Cung nữ đáp lời, sau đó dìu nàng đi về hướng nhà kề.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Vân Yên lập tức cảnh giác, dùng tay xốc lên bức rèm che của mũ phượng.
“ Đương nhiên là nghiệm thân cho công chúa.”
Lâm ma ma liếc nhìn nàng một cái, khóe môi lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Nghiệm thân? Trong lòng Vân Yên bùng lên lửa giận, nhưng nàng vẫn phải nhẫn nhịn: “ Mama cho Đại Vân triều chúng ta là cái gì? Có thể đưa một vị công chúa có tỳ vết đi hòa thân sao?”
“Việc này nô tỳ cũng không biết.
Bất quá, đây là quy củ của Vương, mặc kệ là công chúa hay là nữ tử bình thường chỉ cần mang đến hầu hạ Vương đều phải nghiệm thân.”
Lâm ma ma thái độ ngạo mạn cùng vô lễ.
“Không cần, đây là thạch sùng sa (2), ma ma có thể kiểm tra thực hư .”
Vân Yên đưa cánh tay trái ra, trên cánh tay lộ ra một chấm đỏ tươi chói mắt .
Ma ma không thèm liếc nhìn một cái, cười lạnh vài tiếng: “ Công chúa, mặc dù ngươi có thạch sùng sa cũng phải nghiệm thân.
Còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau dìu công chúa vào.”
“ Dạ!”
hai cung nữ không dám chần chờ, lập tức kéo nàng vào phòng, bắt đầu cởi quần áo của nàng.
“ Hỗn xược… mau dừng tay… ta đường đường là một công chúa có thể để cho một đám hạ nhân các ngươi làm xằng làm bậy ư.
Ta muốn gặp Long Vương .”
Vân Yên nổi giận đùng đùng, nói thế nào nàng cũng là nữ nhân của hắn.
Hai cung nữ bị dọa dừng tay, hướng về phía Lâm ma ma chờ đợi.
“ Ngươi khoe khoang cái gì? Công chúa ư? Nơi này là Long triều, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ, ngươi cái gì cũng không phải.
Ngay cả một nô tỳ như ta cũng không bằng.
Tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không đừng trách ta không khách sáo.”
Lâm ma ma thân thủ nhanh nhẹn, đi qua xé hỉ phục trên người nàng.
“ Dừng tay.”
Vân Yên vừa thẹn vừa giận, gắt gao bảo vệ quần áo của chính mình.
Thân thể nữ nhân sao có thể để người khác nhìn thấy, huống chi còn là một nữ nhân chưa xuất giá, không thể để người ta tùy ý xem.
(1) Nhà kề: là một phần trong khu nhà Tứ hợp (Tứ Hợp Viện).
Tứ Hợp Viện thì Bắc phòng được coi là Chính phòng.
Chính phòng thường được xây dựng trên nền gạch đá, có quy mô lớn hơn các gian phòng khác, dùng làm nơi ở cho chủ nhân.
Hai bên của chính phòng là các dãy Chái phòng (gồm đông phòng và tây phòng) là nơi ở của bậc con cháu.
Nam phòng thì dành cho bậc tôi tớ và các gian chứa vật dụng sinh hoạt.
Giữa Chính phòng và Chái phòng thường có hành lang thông nhau để phục vụ cho việc đi lại và nghi ngơi.
(2) Thạch sùng sa (守宮沙) – con thạch sùng (thằn lằn) được nuôi trong chu sa: hay còn gọi làthủ cung sa.
Thủ cung sa là một dấu vết nhỏ có màu đỏ sậm của thần sa, theo phương pháp này, họ nuôi thằn lằn trong một cái bình bằng chu sa (màu đỏ).
Sau khi cho thằn lằn ăn đủ 7 cân chu sa, đến lúc nó lớn lên cỡ khoảng vài chục gam, toàn thân màu đỏ tía (gọi là thủ cung), người ta bắt ra, giã nát, phơi khô, tán thật nhuyễn thành bột, rồi bôi lên cánh tay của một cô gái mới lớn (thường là cánh tay trái) để chứng minh cô gái ấy còn trinh bạch.
Màu đỏ này quanh năm không phai.
Chỉ khi nào cô gái chung chăn gối với người đàn ông thì màu đỏ này tự nhiên biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook