Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi
-
Chương 62: Chương 62: Động Phòng Rồi
CHƯƠNG 62: ĐỘNG PHÒNG RỒI
Editor: Luna Huang
Nghe tiếng nói kiều tích tích, Hách Liên Cẩn Du vốn có sắc mặt hắc ửu ửu hơi chút hòa hoãn. Hắn giơ tay lên ôm lấy thắt lưng một trong những nữ nhân đó, ôm nàng, cúi đầu hôn lên một cái, “Nhớ ngươi nên đến, thế nào, không chào đón bổn thái tử?”
Thân thể của nữ nhân kia bỗng nhiên chấn động, sau đó giang hai cánh tay cổ của Hách Liên Cẩn Du, tiếng nói kiều tích tích mềm tuột ra, “Diên nhi thật là nhớ thái tử a.”
Hách Liên Cẩn Du càng cao hứng hơn, trực tiếp ôm nàng kia đi đến giường lớn cách đó không xa. Một phen điên uyên đảo phượng tự nhiên sẽ không nói gì nữa, nhưng lòng muốn chiếm trọn Thanh Chỉ Diên càng thêm kiên định.
Đối với một phen thuyết pháp của thái y vậy, hắn tự nhiên là không tin. Trên mặt Hách Liên Tĩnh Vinh tuyệt đối không phải là bệnh, nhất định là trúng độc, mà người khởi xướng chính là Thanh Chỉ Diên.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Thanh Chỉ Diên cư nhiên dưới mí mắt của mình động tay động chân với Hách Liên Tĩnh Vinh, lòng của Hách Liên Cẩn Du càng phát lửa nóng. Nữ nhân này tuyệt đối không phải là một nữ nhân tầm thường, nàng gan dạ sáng suốt, bất úy cường quyền, thủ đoạn cường đại. Nữ nhân như vậy chính là hắn cần, có thể giúp hắn leo lên đại vị.
Nhưng một nữ nhân như thế lại bị Hách Liên Giác đoạt lấy, ngẫm lại hắn liền không cam lòng. Bất quá, đây chỉ là tạm thời, hắn sớm muộn gì cũng phải chiếm được nữ nhân kia, sớm muộn gì cũng phải được.
Ngày thứ hai sau ngày Hách Liên Tĩnh Vinh đến gây chuyện, Hách Liên Giác len lén ra cửa, nói là làm việc. Mà sau khi hắn rời đi, Thanh Chỉ Diên lập tức đã bảo Thủy Vân cùng Thủy Duyệt hai người tiến đến. Nhìn lướt qua dược sương trong tay, nàng xem xét cẩn thận Thủy Vân hai người.
Hai người bọn họ so với nàng cao một chút, nhưng tuyệt đối so không hơn một nam nhân. Tròng mắt đi vòng vo vài vòng, nàng liền ý bảo Thủy Duyệt đem một đôi hài kiểu nam cách đó không xa đưa cho mình.
Thủy Duyệt một bên mang đôi hài kiểu nam tử kia đưa cho Thanh Chỉ Diên, một bên tò mò nói: “Tiểu thư, ngươi đến cùng làm những thứ này để làm gì nha?”
Vừa nghe Thủy Duyệt nhắc tới cái này, trên mặt Thanh Chỉ Diên lộ ra một thần thái khác thường. Trên người của Hách Liên Giác cất giấu rất nhiều bí mật, nàng làm sao sẽ không biết? Hắn không nói cho nàng biết nguyên nhân, nàng càng minh bạch. Không phải là để nàng tự tìm chút chuyện làm sao.
Đối với dụng ý của nam nhân này, nàng cảm giác rất là uất ức.
Hắn chưa hề tận lực giấu diếm mình tất cả, thậm chí hữu ý vô ý lộ ra chút tiểu kẽ hở, tiểu manh mối để cho nàng phát hiện. Không phải là muốn cho nàng tự đoán, bản thân đi tìm chân tướng sao.
Dụng tâm của hắn, nàng khắc sâu minh bạch, nên cũng càng cảm thấy hưng phấn. Chỉ cần vừa nghĩ tới tự mình lên ngựa là có thể tìm ra một bí mật nhỏ trên người Hách Liên Giác, huyết cả người bắt đầu nóng lên.
“Đợi một chút ngươi sẽ biết.” Thanh Chỉ Diên thần bí hề hề cười cười, nàng từ một bên móc ra một khối gỗ nhét vào trong hài. Đây là đồ gỗ khắc y theo bán mã điếm bán, đặt ở trong hài nhất định là có thể để người thay đổi chiều cao.
Đem hai bán mã điếm nhét vào trong hài, Thanh Chỉ Diên đưa cho Thủy Vân, “Ngươi mang vào xem thử một chút a.”
Thủy Vân kinh ngạc nhìn Thanh Chỉ Diên một mắt, thật sự là không biết đây là Vương phi lại muốn nháo hoa dạng gì. Bất quá, nàng cũng bất tại hồ, gật đầu, tiếp nhận hài liền mang vào. Chỉ cần là chuyện Thanh Chỉ Diên cần làm, cho dù là muốn mạng của nàng, nàng cũng là sẽ đi làm.
“Tiểu Tiên, làm gì?” Đang cầm một hồ lô rượu nho nhỏ, Lệ Lăng Tiêu từ bên ngoài sải bước đi vào.
Thanh Chỉ Diên cười híp mắt nghênh đón, khoác lên cánh tay hắn, đi tới ngồi xuống một bên, chỉ vào Thủy Vân nói: “Dự định để Thủy Vân giúp ta đi thử tham một người.”
“Ngươi nha đầu này chính là nhiều trò, lần này lại là ai trêu chọc ngươi?” Cúi đầu uống một ngụm rượu, Lệ Lăng Tiêu híp mắt quét Thủy Vân một mắt. Một lúc sau, hắn có chút kinh ngạc nói: “Kỳ quái, chẳng lẽ là ta uống say? Thế nào Thủy Vân nha đầu này cao hơn so với hôm qua?” Hắn kinh ngạc nói, còn dùng tay xoa xoa hai mắt.
Nghe lời của hắn, Thanh Chỉ Diên cùng Thủy Vân các nàng cùng nhau nở nụ cười. Thủy Vân cởi hài, đưa tới trong tay của Lệ Lăng Tiêu, “Ma y đại nhân, hài này bị Vương phi động qua, nên ta mới có thể thay đổi cao.”
“Ân?” Lệ Lăng Tiêu vẻ mặt nhận lấy nhận lấy hài, cẩn thận xem xét hai mắt, điêm lượng vài cái, cảm giác được trọng lượng sai, vội vàng lấy tay tiến hài, móc ra hai khối gỗ. “Đây là vật gì nha?” Hắn lăn qua lộn lại dòm, không phải là một khối gỗ rất thông thường sao, thế nào là có thể cho người cao?
” Sư phụ, thứ này nhét vào hài, ngươi mang hài vào, phía sau liền giống như độn thêm một tảng đá một dạng, làm sao có thể không cao? Khối gỗ bán mã điếm này là ta vì chuyện này mà làm ra, không tính là thành công phẩm, bởi vì quá cứng rắn.”
Hai mắt của Lệ Lăng Tiêu sáng lên dòm gỗ kia, nghĩ thầm, có thứ này, đó không phải là có thể thoáng cái cao rất nhiều? Hắn vẫn chú ý chiều cao của mình nhất, cái này không phải chính là biện pháp giải quyết sao?
Trong lòng vừa nghĩ, hắn lập tức thật hưng phấn cởi hài của mình, lấp khối gỗ kia vào, sau đó mang hài thử. Trong nháy mắt, hắn phát hiện mình coi như cao không ít, nụ cười trên mặt trong giây lát rực rỡ, hắn run râu mép, hưng phấn nói: “Tiểu Tiên, thứ này ta thích, ta muốn.” Nói vừa xong, hắn liền như một làn khói liền xông ra ngoài.
“Sư phụ…” Thanh Chỉ Diên kinh ngạc không thôi đuổi hai bước.
“Vương phi, ngươi cho ma y đại nhân đi, hắn vẫn luôn rất muốn thay đổi cao.” Thủy Duyệt che miệng, liên tiếp cười trộm.
Thanh Chỉ Diên gật đầu, nhưng lập tức nhếch môi lên, “Lão đầu tử này càng phát già mà không kính, biết rõ cái vật kia của ta hữu dụng.” Lắc đầu, nàng bất đắc dĩ cười cười, phản chính, nàng cũng là không có biện pháp lấy của Lệ Lăng Tiêu.
“Thủy Vân, ngươi đi tìm một bộ nam trang tốt nhất đến, ta lại làm một bán ngựa điếm. Đúng rồi, Cung Yến Luật có tới chưa?”
Thủy Vân lắc đầu, “Còn chưa tới, bất quá thời gian sắp đến cùng không sai biệt lắm.”
“Hảo, chúng ta đây lền phân công nhau hành sự, nhất định phải nhanh.” Bỏ lại những lời này, Thanh Chỉ Diên đình lại, vội vàng nắm khúc gỗ còn thừa lại, bắt đầu tiếp tục điêu khắc bán mã điếm.
Đại khái thời gian một nén nhang, Thủy Vân đổi lại nam trang, Thanh Chỉ Diên vì nàng dịch dung, lui về phía sau môt bước, trên dưới quan sát mấy phen.
“Vương phi, ngươi không tính sai đi, tại sao phải để Thủy Vân tỷ phẫn thành dáng dấp vương gia nha? Hơn nữa thân cao coi như còn kém một chút.” Thủy Duyệt không hiểu nhìn Thủy Vân hé ra tuấn nhan của Hách Liên Giác, đối với ý đồ của Thanh Chỉ Diên tràn ngập tò mò.
Vuốt cằm, Thanh Chỉ Diên cũng đang suy nghĩ chuyện này. Chỉ bất quá, lúc này cũng tìm không được người thích hợp hơn so với Thủy Vân. Sau khi suy nghĩ một chút, nàng liền ý bảo Thủy Vân ngồi vào phía sau bàn học gian ngoài, cứ như vậy, cũng không phải có vẻ nàng lùn.
“Thủy Duyệt, lúc ngươi nhìn Vương gia lẽ nào bất giác hắn rất giống một người?”
Thủy Duyệt nháy mắt mấy cái, bắt đầu nghiêng đầu nghĩ tới. Một lúc sau, nàng đột nhiên kêu một tiếng, “Là mặt nạ nam đáng ghét kia?”
Thanh Chỉ Diên ngoắc ngoắc khóe miệng, trong lòng thầm nghĩ, trước đây Vô Ngôn mỗi lần đến chỗ nàng, Thủy Duyệt coi như đều đối với hắn không hài lòng lắm. Không biết trong lòng hắn Ninh vương tự ngạo là nghĩ như thế nào, chắc là rất không thoải mái đi?
“Vương phi, Vương gia thật là Vô Ngôn kia sao?” Sắc mặt của Thủy Duyệt có chút biến thành màu đen, cẩn thận, hỏi dò.
(Luna: Chết chưa, lúc đầu mắng người người ta sướng mồm lắm)
Thanh Chỉ Diên nhún vai, “Nếu như không có ngoài ý muốn, thì đúng.”
“A!” Thủy Duyệt chợt hét lên một tiếng, hai tay che mặt, quả thực vô pháp tiếp thu sự thật này. Lão Thiên, Vô Ngôn kia đã từng bị nàng cầm chổi đuổi cư nhiên lại chính là Ninh vương Hách Liên Giác? Thế giới này có cần điên cuồng như vậy không a?
Vậy nàng nên làm cái gì bây giờ a, nàng cư nhiên chút bất tri bất giác đắc tội Hách Liên Giác? Trời ạ, cuộc sống sau này của nàng phải làm sao sống?
Lúc này nàng mỗi ngày đều chuyển động dưới mí mắt của Hách Liên Giác, nếu là hắn muốn tìm phiền phức cho nàng, đây chẳng phải là mỗi ngày đều có cơ hội?
“Ô ô… Vương phi, ngươi, ngươi thế nào cũng không sớm đi nói cho ta biết a?” Thủy Duyệt phàn nàn cả một mặt, quả thực sắp nằm xuống.
“Ta cũng gần đây mới nghĩ ra được, nếu như ta đã sớm biết chuyện này lại thế nào sẽ không nói cho các ngươi biết. Được rồi, các ngươi cũng đừng lo. Vương gia chắc là sẽ không đối với ngươi như vậy, hắn sao lại nhớ việc nhỏ vô vị như vậy? Thủy Duyệt, ngươi mau đi xem một chút Cung Yến Luật đã đến chưa, nếu như hắn đến, trực tiếp lĩnh tới nơi này.”
“Vâng, Vương phi.” Có bảo chứng của Thanh Chỉ Diên, Thủy Duyệt lập tức yên tâm, xoay người chạy đi ra ngoài.
Không được bao lâu, Thủy Duyệt lại chạy trở về, hướng về phía Thanh Chỉ Diên đang giúp Thủy Vân kiểm tra xem có chỗ nào sai lầm không nói: “Vương phi, tiểu hầu gia lập tức đến.”
Thanh Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, lập tức nói với Thủy Vân: “Y kế hành sự, không nên nói chuyện nhiều, lúc biết rõ ràng thân phận lập tức đuổi hắn đi.”
(Luna: Qua cầu rút ván, thật tội cho tiểu hầu gia nha)
“Vâng, Vương phi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm ngươi thất vọng.”
“Hảo.” Thanh Chỉ Diên tự nhiên là yên tâm với Thủy Vân, nàng chợt lách người vào nội thất, núp ở một bên, tĩnh tâm chờ Cung Yến Luật.
Thanh Chỉ Diên vừa mới trốn ở nội thất liền nghe một trận tiếng bước chân của rất nhỏ, sau đó, tiếng nói quen thuộc của Cung Yến Luật truyền vào. “Ta nói, ngươi lúc này không phải là nên trốn ở trong vương phủ dưỡng bệnh sao, không có việc gì tìm ta tới làm cái gì? Không đúng nha, ngươi hiện tại không phải là nên cùng Vương phi bồi dưỡng cảm tình sao, sẽ không phải là Vương phi không để ý tới ngươi chứ?”
Cung Yến Luật một bên cười trộm, một bên đi vào bên trong. Tuy rằng lời vừa rồi của hắn kỳ thực chính là đang nói đùa, cũng không biết vì sao, khi trong lòng nghĩ đến Thanh Chỉ Diên mới có thể không để ý tới Hách Liên Giác, hắn lại có một ít cảm giác hưng phấn của người đắc chí.
Gãi gãi đầu, Cung Yến Luật vội vàng đem một tia đố kị nhàn nhạt từ trong lòng loại bỏ. Sự tình đã thành định cục, hắn căn bản là vô lực làm cái gì, về phần phần rung động kia, vẫn là giấu ở trong lòng, tạm gác lại thời gian dạ thâm nhân tịnh, bản thân từ từ lĩnh hội đi.
Ngẩng đầu một cái. Hắn nhìn thấy Hách Liên Giác đang trợn mắt trừng mắt nhìn bản thân. Lúng túng cười ha hả, Cung Yến Luật coi như đến nhà của mình một dạng, ngồi xuống đối diện với hắn. “Nói đi, đến cùng là chuyện gì a.”
“Chỉ là muốn nói với người ngươi.”
“Ân?” Cung Yến Luật kinh ngạc nhíu mày, người này lúc nào sai lệch như vậy, hắn ngày thường cho tới bây giờ cũng sẽ không làm chuyện như vậy. Coi như là có chuyện gì muốn nhắc nhở hắn, cũng sẽ không làm một chuyện như vậy. Sẽ chỉ ở lúc có việc gặp mặt, thuận tiện nhắc nhở một chút.
Huống chi, hắn bất giác bản thân có chỗ nào cần để cho Hách Liên Giác nhắc tỉnh mình. Chuyện như vậy, mấy trăm năm cũng không từng phát sinh qua một hai lần.
Hôm nay Hách Liên Giác thật là rất kỳ quái a, lẽ nào, cũng bởi vì hắn kết hôn rồi, cho nên mới có biến hóa lớn như vậy sao?
Trong lòng nghĩ, Cung Yến Luật liền kinh ngạc nói: “Ngươi đến cùng là thế nào, quá không giống ngươi.”
Thanh Chỉ Diên ở nội thất bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, Cung Yến Luật này thoạt nhìn cũng không đúng mực. Hơn nữa, cảnh giác tính của hắn trái lại thật cao, bất quá chỉ là một câu nói cư nhiên đều có thể cảm thụ được không được bình thường. Xem ra, cảm tình của hai người bọn họ thực sự là không tầm thường a. Cũng may, nàng chỉ là muốn từ Cung Yến Luật tìm hiểu thân phận chân chính của Hách Liên Giác một chút, về phần những thứ khác, nàng hiện nay còn không muốn biết rõ ràng.
“Thân phận của Vô Ngôn, không cho phép ngươi để lộ ra.” Cúi đầu, Thủy Vân thản nhiên nói.
Trên mặt Cung Yến Luật thần sắc kinh ngạc nặng hơn, đây không thích hợp a, chuyện này bọn họ trước đây không phải là sớm đã nói qua sao, thế nào người này lại nhắc nhở hắn lần nữa?
Lấy nhận thức của hắn đối với Hách Liên Giác, hắn tuyệt đối rất yên tâm bản thân, cùng một việc, vậy càng chắc là sẽ không nói hai lần. Ngày hôm nay, chuyện này đến cùng là chuyện gì xảy ra a.
“Ta nói, ngươi sẽ không phải là không giải quyết được Vương phi chứ?” Mặc dù là khẩu khí hài hước, nhưng đáy mắt lại có một đau xót. Như vậy một đáy lòng khi hắn lưu lại cái bóng của nữ nhân, lúc này cùng hắn ngăn ra hai bên, cũng không thể nào tụ tập cùng nhau. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, cũng truy không trở lại được nữa.
“Nói bậy.”
Cung Yến Luật nhún vai, đứng lên, “Không có chuyện gì khácrồi, ta đây đi trở về. Ngươi là có thể thừa dịp thụ thương nằm, ta còn phải khổ mệnh thay ngươi bôn ba. Ai, thế nào xui xẻo luôn luôn là ta.”
Làm bộ thở dài vài tiếng, hắn xoay người muốn đi ra.
Thời gian đi tới cửa, Cung Yến Luật đột nhiên quay đầu lại nói: “Cái kia, nếu như thân phận ngươi là Vô Ngôn chính ngươi tiết lộ ra ngoài, đây cũng không nên trách ta a.” Câu dẫn ra một nụ cười giảo hoạt, hắn xoay người ly khai.
Sau một lát, Thanh Chỉ Diên lúc này mới vẻ mặt như có điều suy nghĩ đi ra. Thủy Vân vội hỏi: “Tiểu thư, thế nào?”
“Vương gia chính là Vô Ngôn, điểm này không thể nghi ngờ. Chỉ bất quá, Cung Yến Luật kia coi như phát hiện ta, hơn nữa, hắn cũng nhất định là đối với ngươi sản sinh hoài nghi.”
“Làm sao có thể, ta nói chỉ là nói mấy câu mà thôi, lẽ nào lộ ra kẽ hở?”
Thanh Chỉ Diên gợi lên một dáng tươi cười, lúm đồng tiền ở gò má trong nháy mắt thoáng hiện ra, hiện lên hảo tâm tình của nàng. “Cung Yến Luật cùng Vương gia từ nhỏ nhận thức, đối Vương gia tự nhiên là vô cùng lý giải.” Tuy rằng khuôn mặt ngươi cùng Vương gia giống nhau như đúc, thế nhưng khí chất cùng giọng nói chuyện cũng không quá một dạng.”
“Vương phi, vậy làm sao bây giờ? Ta có đúng hay không thêm phiền toái cho ngươi?” Thủy Vân có chút khẩn trương hỏi, nhưng trong lòng thì mắng tiểu hầu gia kia mấy lần. Không có việc gì khôn khéo như vậy làm cái gì, Vương phi khó có được muốn làm một chuyện, vạn nhất xuyên bang, vậy phải làm sao bây giờ vậy phải làm sao bây giờ.
“Không quan hệ, thứ ta muốn biết đã biết, về phần những thứ khác, không có quan hệ gì. Hắn đã biết liền biết, hắn vốn chính là muốn cố ý tiết lộ thân phận Vô Ngôn cho ta. Có lẽ, đây cũng là Vương gia hướng vào.”
“A? Vương gia cư nhiên có thể đoán được trong lòng Vương phi ngươi suy nghĩ gì?”
Thanh Chỉ Diên ngồi xuống trên nhuyễn tháp, kéo cằm cười cười, hắn sẽ không biết? Một nam nhân cả ngày cùng nàng cùng một chỗ, ngủ ở bên người nàng, chỉ cần hắn cố tình, làm sao có thể sẽ không biết trong lòng nàng nghĩ cái gì?
Tối hôm nay, nàng nhất định phải vạch trần cái tên mặt nạ kia, xem hắn đến cùng còn che giấu bản thân bao nhiêu chuyện.
Thời gian rất nhanh lướt qua, buổi tối Hách Liên Giác rất sớm liền đã trở về, bồi Thanh Chỉ Diên ăn bữa tối, hạ hai bàn cờ, nhìn sắc trời không còn sớm, Thanh Chỉ Diên bóp bóp đầu vai, dẩu môi nói: “Mệt mỏi quá a.”
“Ngày hôm nay làm cái gì?” Hách Liên Giác trực tiếp đứng dậy đi qua, ôm lấy Thanh Chỉ Diên, trực tiếp đã đi trở về nội thất. Đặt nàng lên giường, bàn tay to tự động tự phát tham đầu vai của nàng, xoa bóp cho nàng.
“Vương gia, ngươi thật tốt.” Thanh Chỉ Diên lộn lại, mềm mềm tựa ở trong ngực của hắn. Đưa ra một ngón tay thọt ngực của hắn, “Vương gia, ngày hôm nay lạnh quá a.”
Sắc mặt của Hách Liên Giác có chút biến hóa, cúi đầu quan sát nửa mắt, tiểu nha đầu không biểu tình gì, trong lòng thầm nghĩ, nha đầu này lại muốn giở trò quỷ gì, đột nhiên trở nên thật là ôn nhu a.
“Vương gia, ngươi lạnh không?” Thanh Chỉ Diên trực tiếp ôm hông của hắn, càng dán bản thân hướng về phía hắn. “Vương gia…”
Cảm thụ được tiểu thân thể mềm mại vậy ở trong ngực của mình không ngừng cọ tới cọ lui, Hách Liên Giác cảm thấy một thân lửa nóng từ bụng dâng lên, cánh tay nắm cả đầu vai của Thanh Chỉ Diên trong lúc bất chợt chặt lại, hầu đẩu động vài cái, “Diên nhi, không nên lộn xộn.”
Khóe miệng của Thanh Chỉ Diên câu dẫn tà tà, không nên lộn xộn? Nàng tại sao phải nghe lời, không cho nàng lộn xộn, nàng càng muốn lộn xộn. Dùng sức uốn éo người, nàng coi như đang ra sức tìm một tư thế thoải mái chút, nhưng Hách Liên Giác lại biết, nha đầu này là cố ý.
“Diên nhi…” Hách Liên Giác cầm một cái chế trụ đầu vai của nàng, đẩy nàng ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, “Diên nhi, nàng đây là đang nghịch lửa.”
Thanh Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, “Vương gia, ngươi cũng cảm thấy lạnh phải không? Ta đây để Thủy Vân đốt lửa than mạnh một chut a.” Vừa nói, một bên rút tay từ trong ngực của hắn về, “Vương gia, trong lòng ngươi thật là ấm áp a.”
“Nàng mài nhân tinh này.” Hách Liên Giác gắt gao cắn răng, chợt một tay lấy đỏ nàng lên giường. Hắn không phải là đứa ngốc, tự nhiên nhìn ra được nha đầu này là cố ý. Bất quá, hắn lại cảm thấy rất là hài lòng, nàng đốt ngọn lửa, vậy coi như không nên trách hắn đem hỏa diễm triệt để bốc cháy lên.
Đầu hơi rũ xuống, hung tợn liền muốn vồ lấy đôi môi có chút tái nhợt kia.
Thanh Chỉ Diên mắt híp một cái, tay vừa nhấc, chặn miệng mình. “Vương gia, ngươi làm gì thế?”
Hách Liên Giác hung hăng hôn lên tay trắng noãn một cái, “Nàng mài nhân tinh này, muốn dằn vặt ta tới khi nào?”
Thanh Chỉ Diên nhẹ nhàng đẩy Hách Liên Giác ra, thân thể dời một cái, nằm ra một chút. Đưa tay chống cằm, tà liếc nhìn Hách Liên Giác, “Vương gia, chúng ta tâm sự được không?”
Hách Liên Giác nằm xuống ở bên cạnh nàng, bàn tay to ôm lấy hông của nàng, lôi nàng đến trong ngực của mình. “Nói.”
Dựa vào trong ngực của hắn, tay nhỏ bé phi thường không an ổn ở đầu vai hắn nhẹ nhàng vẽ vòng, “Nhân gia rất không vui a.”
“Ai dám khi dễ nàng?” Hách Liên Giác rồi đột nhiên tức giận lên, khí tức bén nhọn trong nháy mắt tán phát ra ngoài. Bàn tay to ở đầu vai của Thanh Chỉ Diên chặt lại, “Xem ta như thế nào thu thập hắn.”
Thanh Chỉ Diên cười híp mắt bắt được tay hắn, ba một tiếng vỗ vào trên mặt của hắn, “Người khi dễ ta không phải là ngươi?”
Thân thể của Hách Liên Giác cứng đờ, đầu mày không tự chủ được khẩn túc, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ nói, nàng đã phát hiện cái gì? Tốc độ này, còn là quá nhanh a.
Thanh Chỉ Diên lật người, cả người ghé vào trên người của hắn. Tay nhỏ bé kéo ra vạt áo trước của hắn, bên trong lộ ra ngực trắng nõn, rũ đầu xuống, nàng hung tợn ở nơi ngực của hắn gắt gao cắn một cái, “Lá gan của ngươi thật là to a, lại dám gạt ta lâu như vậy? Nếu như không phải là ta thông minh, chẳng phải là bị ngươi đã lừa gạt rồi?”
Gắt gao cắn một cái, Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu quét Hách Liên Giác một mắt, “Không biết phía dưới còn có bí mật gì khác không?” Cười hắc hắc, tay nàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai gỡ vạt áo trước của hắn, ngực lộ ra đầy ắp ấn ký thanh sắc.
(Luna: Nhắc lại ấn ý này ta lại nhớ mấy chương đầu. Cười đau bụng luôn ấn đầy người con người ta.)
Vuốt ve ấn ký thanh sắc này, Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, “Thật là rất tráng quan a, ta cho tới bây giờ cũng không biết người còn có sở thích in dấu ở ngực.”
Hách Liên Giác có chút ngẩn người, tiểu mài nhân tinh này a, cứ như vậy lần lượt kéo y phục của hắn? Hắn bắt được tay của Thanh Chỉ Diên, đắp lên lồng ngực của mình, “Đây không phải là kiệt tác của nàng?”
Thấy hắn cư nhiên không có một chút ý tứ tự kiểm, Thanh Chỉ Diên bất mãn hừ, hung tợn giơ tay lên nhéo một miếng thịt, “Nghĩ đến ngươi mang mặt nạ ta không nhận biết ngươi sao? Ngươi lại dám khi dễ ta?”
“Ta còn dám khi dễ nàng?” Hách Liên Giác kéo kéo khóe miệng, nàng không khi dễ hắn thì tốt rồi, hắn đâu dám khi dễ nàng?
Lật người, ôm Thanh Chỉ Diên trong ngực của mình, Hách Liên Giác nhẹ giọng nói: “Nàng nha đầu này, biết rõ thân phận của ta lại còn cố ý làm nhiều chuyện như vậy trêu chọc ta?”
Hắn còn không phải đứa ngốc, tuy rằng không biết nàng dùng thủ đoạn gì do thám biết thân phận xác thực của hắn, nhưng nàng đã biết sự thực. Nhưng nha đầu này bất trực đảo hoàng long, lại ở chỗ này trêu chọc hắn, đơn giản là muốn hắn nhất thời dướiý loạn tình mê tự nói ra đi.
Hai tay phủng đầu của nàng, hắn hung hăng vồ lấy đôi môi ôn nhuận, một bên nhào nặn, một bên gặm cắn, mượn cái này phát tiết hỏa khí trong lòng.
Mâu tử của thanh lương Thanh Chỉ Diên từ từ mê mang, hai cái tay tự động ôm cổ của hắn, lặng lẽ chìm ngâm vào trong cái hôn ngọt ngào này.
Hồi lâu sau, thẳng đến cảm giác khí tức của Thanh Chỉ Diên không quá ổn thỏa, Hách Liên Giác lúc này mới thả nàng, “Tiểu mải nhân tinh, ta nghĩ muốn nàng.”
Thanh Chỉ Diên thở hổn hển vài hớp khí thô, giơ tay lên bưng kín cái miệng của hắn, “Nghĩ đẹp a.”
Trong mắt của Hách Liên Giác hỏa khí hơi thoáng hiện, cả người tản ra khí tức nóng rực. Gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Chỉ Diên nhìn nửa ngày mới bất đắc dĩ xoay người ngã xuống một bên, nhưng bỗng nhiên đưa ra cánh tay dài kéo nàng vào trong lòng, “Tiểu mài nhân tinh!”
“Ngươi trả lời ta mấy vấn đề.” Thanh Chỉ Diên đột nhiên nói.
“Nói đi.” Hách Liên Giác nhàn nhạt đã mở miệng, phản chính, việc này hắn căn bản không có ý định muón gạt nàng, nếu nàng muốn biết, vậy nói cho nàng biết là được rồi.
“Trước uy danh tảo bà tinh của ta đột nhiên truyền ra ngoài, ta điều tra, không có gì ngoài người của thái sư phủ ra còn có người khác. Vương gia, không biết ngươi có nhận thức lớp người này?”
“Là người của ta.”
Thanh Chỉ Diên vừa nghe lời này, lập tức giơ tay nhỏ bé lên ở nơi ngực của hắn hung hăng đấm một cái. Nam nhân hỗn đản này, cư nhiên thật là hắn làm. Lẽ nào hắn không biết làm như vậy sẽ tổn hại danh dự của nàng?
“Vậy chuyện tình trong cung, sẽ không thật là trùng hợp đi?”
“Cũng là ta an bài.” Hách Liên Giác không chần chờ chút nào nói.
Trong lòng Thanh Chỉ Diên cảm thấy vô cùng kỳ quái, Hách Liên Giác đến cùng tại sao phải làm như vậy? Làm như vậy, đối với hắn lại có ích lợi gì chứ?
Một tay nhéo vạt áo trước của hắn, nàng ác thanh ác khí nói: “Nói, ngươi đến cùng tại sao phải làm như vậy?”
Hách Liên Giác xoay người nhìn về phía Thanh Chỉ Diên, ánh mắt nóng rực coi như đột nhiên muốn lập tức hòa tan nàng một dạng. “Bởi vì ta muốn nàng.”
“A?” Thanh Chỉ Diên có chút ngẩn người, nàng nghĩ qua nhiều loại khả năng lắm, nhưng không có nghĩ đến nguyên nhân này. Muốn thú nàng cũng không nhất định phải làm nhiều chuyện vô vị như vậy đi, nam nhân này, trong lòng rốt cuộc là đang suy nghĩ gì?
Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hoạt nộn, Hách Liên Giác từ từ đến gần, dùng mũi mới có thể của bản thân đụng một cái mũi xinh đẹp tuyệt trần giống như ngọc từ của nàng, “Chỉ có như vậy, ta mới có thể thú nàng.”
Khí tức nóng rực phun qua đây, trong đó che giấu hương khí đạm nhiên quen thuộc với bản thân. Thanh Chỉ Diên lặng lẽ hít một hơi, thỏa mãn híp mắt lại. Mặc kệ thế nào, nam nhân này vì nàng thật là thật là rất nhiều chuyện, nói là nhọc lòng đều không quá đáng.
Hồi tưởng chuyện đã xảy ra của bản thân cùng Hách Liên Giác quen biết hiểu nhau trong khoảng thời gian này một chút, tâm đột nhiên trở nên lửa nóng, dĩ vãng chuyện không rõ ràng hiện đều đã rõ.
Hắn vì mình làm quá nhiều chuyện, thật lòng vì nàng hy sinh, phần ân tình này, nàng khắc trong tâm khảm, cũng cam tâm tình nguyện muốn hồi báo một phần.
Nhìn môi đỏ tươi kia, Hách Liên Giác không nhẫn nại được len lén lè lưỡi liếm liếm, dọc theo tuyến môi vẽ bề ngoài một vòng còn chưa phải quá vẹn toàn, lại dán lên cắn cắn. “Diên nhi, còn nhớ rõ tình hình lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Thanh Chỉ Diên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện tên kia cư nhiên thừa dịp nàng không chú ý bắt đầu ăn lén. Nàng vội vàng giơ tay lên cản lại, giơ tay lên thọt ngực của hắn, “Còn không biết xấu hổ mà nói sao, làm dơ xe ngựa của ta.”
“Vậy ta còn Vậy ta còn một hồi hỏa lô miễn phí.” Hách Liên Giác cong khóe mắt, trêu tức nói.
Trên mặt rồi đột nhiên bay lên hai mạt hồng vựng, Thanh Chỉ Diên tức giận trừng. Nàng thế nào sẽ không phát hiện gia hỏa này lại còn ác thú vị như vậy, còn nói cái gì Ninh vương bảo thủ cỡ nào, vậy tuyệt đối đều là bị gạt rồi a.
Nam nhân này bất quá chỉ là hé ra mặt nạ nghiêm chỉnh, ngầm hạ mới hành sử sự tình âm hiểm giảo hoạt.
Đối với hiểu rõ ác thanh ác khí của Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Giác tự nhiên là không thèm để ý chút nào. Hắn giơ tay lên, vô cùng thân thiết ngắt lỗ mũi của nàng, khóe miệng ngoắc ngoắc, “Ngửi hương vị trên người nàng giống vị đạo của nương.”
Ký ức trong nháy mắt hấp lại, nàng lúc này mới lúc đó Hách Liên Giác gọi mình một tiếng nương.
Nghĩ đến đây, Thanh Chỉ Diên không có hảo tâm tình, xú nam nhân này, nàng già như vậy sao?
“Diên nhi tự nhiên không già, hương khí chỉ là trên người nàng rất giống trên người nương ta.” Vừa nói, Hách Liên Giác còn hít một hơi thật sâu, thở dài thỏa mãn một tiếng.
Thanh Chỉ Diên đen mặt, không khỏi thầm nghĩ, xú nam nhân này thích có phải là vì hương khí trên người nàng cùng hương khí trên người nương hắn rất là tương tự chứ?
“Diên nhi, ta thích nàng, không quan hệ mùi thơm này. Đây là từng điểm từng điểm hấp dẫn, há là hương khí đơn thuần có thể làm được?” Hách Liên Giác sao đoán không được suy nghĩ trong lòng Thanh Chỉ Diên, ngay cả không quen nói những lời này, hắn vẫn cắn răng nói ra.
Hắn cũng không hy vọng Diên nhi cũng hắn sẽ nghĩ sai, hắn không nhịn được loại cảm giác hiểu lầm mất đi nàng này.
Thanh Chỉ Diên nở nụ cười, nam nhân này, đáng giá nàng thật tình đối đãi a.
Không để cho Hách Liên Giác có cơ hội nói chuyện, Thanh Chỉ Diên xoay người cưỡi ở trên người của hắn, trong mắt hàm tiếu, khóe miệng lại mang theo một tia ý tứ hàm xúc mị hoặc, lúm đồng tiền nhỏ vùi ở ngọn đèn lóe mỹ cảm yêu dị. “Giác…”
Thân thể của Hách Liên Giác cứng đờ, sau đó không tự kìm hãm được giơ tay lên ôm eo thon nhỏ của nàng, “Nàng rốt cục nguyện ý gọi Giác rồi?” Hắn sớm đối với xưng hô của nàng có thành kiến, muốn để cho nàng gọi mình một tiếng Giác. Thế nhưng, nha đầu này chính là thích gọi Vương gia Vương gia, không để cho hắn một chút mặt mũi nào.
Mà hôm nay, nàng lại cư nhiên gọi bản thân là Giác, cảm giác này, thật quá tốt rồi.
Kéo khóe miệng, Thanh Chỉ Diên lại gọi một tiếng, sau đó, nàng liền nhẹ nhàng cắn cằm hắn, “Giác…”
Tay nhỏ bé lung tung trên người của hắn vuốt ve, coi như mang theo điện lưu, có thể để Hách Liên Giác trận trận chạm điện có cảm giác tê dại.
Hách Liên Giác chợt nuốt xuống một khẩu khím gắt gao giữ lại tay nhỏ bé đang châm lửa trên người mình, cắn răng nói: “Mài nhân tinh, biết nàng đang làm cái gì không?”
Thanh Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, bướng bỉnh cau mũi một cái, “Không phải là châm lửa sao? Ai cũng biết a.”
(Luna: haha)
Trong nháy mắt Hách Liên Giác đen mặt, mài nhân tinh này a, nàng đến cùng có biết hay không bản thân đang nói cái gì a. Còn ai cũng biết nữa, loại sự tình này, là ai cũng biết sao?
“Diên nhi…” Ánh mắt của Hách Liên Giác thấp trầm xuống, tuy rằng nỗ lực nuốt nước bọt, nhưng vẫn là cảm thấy tiếng nói đặc biệt quấy rối. Nhãn thần tuột xuống tới trên người của nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như bạch ngọc vậy, run rẩy giơ tay lên, “Diên nhi, ta muốn nàng.”
Hắn cầm tay nàng lên, thiếp bàn tay của nàng. Sau đó nhẹ nhàng ngậm vào ngón trỏ của nàng, nhẹ nhàng cắn cắn, nhãn thần như đang xin chỉ thị của Thanh Chỉ Diên, hắn có thể có thể không?
Thanh Chỉ Diên cười híp mắt, ngậm vào môi mỏng. Khí tức của Hách Liên Giác biến đổi, trong nháy mắt đảo khách thành chủ, đem kiều tiểu thân thể áp chế dưới thân, đầu lưỡi như linh xà tham nhập trong đó, điên cuồng cướp đoạt tất cả mỹ hảo thuộc về nàng.
Bàn tay to như nam châm. Dán thật chặt thân thể mạn diệu, trên dưới lướt qua, lưu lại một lưu lại một đám lửa.
“Giác…” Thanh Chỉ Diên có chút miệng khô lưỡi khô hô, chỉ cảm thấy khô nóng khô nóng bất kham, một loại cảm giác tê dại từ trong lòng dâng lên, nhè nhẹ không hiểu khát vọng kỳ quái thẳng nhảy lên, có thể để nàng ôm thật chặt Hách Liên Giác, muốn càng thêm tới gần hắn một ít.
Hách Liên Giác nhẹ nhàng phủng đầu của nàng, để hai người càng thêm gần kề. “Diên nhi…” Hắn mơ hồ không rõ hô, khí tức xao động có thể để hơi thở của hắn vô cùng không ổn định, dĩ vãng cho rằng ngạo tự chủ vào thời khắc này lại hóa thành vô hình, giờ khắc này, hắn thầm nghĩ phải để nàng nhu nhập trong cơ thể của mình.
“Diên nhi, nàng là của ta, nàng vĩnh viễn đều là của ta.” Hách Liên Giác bá đạo hô.
Thanh Chỉ Diên đảo cặp mắt trắng dã, nam nhân này, nhân gia lúc này không đều phải nói các loại lời tâm tình nàng rất đẹp gì đó sao, thế nào nam nhân này cũng chỉ có thể nghĩ đến một câu kiền ba ba cho người không có gì hứng thú nói một như vậy?
Phủng đầu của hắn, Thanh Chỉ Diên một ngụm đi tới, hung hăng cắn môi trên hắn, “Giác, ngươi đẹp mắt, ta rất thích.”
Hách Liên Giác giơ tay lên sờ sờ môi của mình, nhất thời có chút ngẩn người, mài nhân tinh này, nàng vừa nói gì đó, thích? Là thích phải không?
“Diên nhi, nàng…nàng thích ta?” Hách Liên Giác có chút khẩn trương, thận trọng, hỏi dò. Hắn thực sự rất lo lắng, tuy rằng Thanh Chỉ Diên rõ ràng là đối với hắn có hảo cảm, thế nhưng, hắn vẫn không tự kìm hãm được lo lắng.
Hắn rất Thanh Chỉ Diên sẽ không thích bản thân, dù sao, tính tình của hắn tương đối lãnh, căn bản cũng không sẽ nói chút gì lời tâm tình để dỗ người, nàng thực sự không ngại sao?
Hắn biết đến, nữ nhân đều nữ nhân đều nghe dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng hắn cũng biết không nói a.
Khổ não giơ bàn tay to lên kéo tóc mấy cái, Hách Liên Giác khẩn trương nhìn chằm chằm vẻ mặt hàm tiếu của mài nhân tinh, “Diên nhi, nàng thực sự thích ta?”
Thanh Chỉ Diên giơ tay nhỏ bé lên, dùng sức ngắt mũi của cường thế, không ức chế được cười to vài tiếng. Nam nhân này a, trong ngày thường nhìn tự ngạo như vậy, cường thế như vậy, gặp phải chuyện gì cũng sẽ không chớp mắt dù chỉ một chút.
Nhưng bây giờ, hắn lại khẩn trương như vậy, thậm chí là có chút sợ. Thế nào, hắn đối với mình không có lòng tin như vậy sao?
Bỗng nhiên, nàng liền nghĩ đến một việc. Hách Liên Giác từ nhỏ mất đi mẫu thân, phụ vương lại bình thường không gặp bóng người, một mình hắn cô linh linh, không có yêu vây quanh, thời gian hắn tiếp xúc yêu, dĩ nhiên là sẽ lo được lo mất, rất là khẩn trương.
Hắn không phải là đối với mình không tự tin, hắn chỉ là phi thường không có cảm giác an toàn.
Có chút đau lòng sờ khuôn mặt kiên nghị, Thanh Chỉ Diên nụ cười trên mặt càng phát càng phát nồng nặc, “Giác, ta yêu ngươi.” Sâu đậm nỉ non một câu, nàng phủng mặt của hắn, ở mi tâm của hắn nhẹ nhàng hôn lên một cái.
Thân thể bỗng nhiên run lên, Hách Liên Giác chợt cắn môi dưới, song quyền nắm chặt, nỗ lực dẹp loạn
xao động trong lòng. Mài nhân tinh này, thế nào có thể không để hắn yêu?
“Diên nhi, ta muốn nàng.” Tiếng nói trầm thấp ám á đổ xuống, Hách Liên Giác giơ hai bàn tay to lên, cởi ra từng cúc áo một.
Cũng không biết vì sao, nút buộc tầm thường rơi vào trong tay của Hách Liên Giác lại phiền phức như vậy, một cái nút áo luôn luôn phải hao phí rất nhiều thời giờ của hắn.
Một lúc sau, Hách Liên Giác có chút thất bại khẽ nguyền rủa một tiếng, giơ tay lên một cái, trực tiếp xé, ném ra ngoài.
Tóc thật dài rối tung trên giường, coi như một cái áo ngủ bằng gấm màu đen, để thân thể oánh bạch như ngọc của Thanh Chỉ Diên, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, rung động lòng người.
“Diên nhi… Ta cũng là của nàng.” Thở dài một tiếng, Hách Liên Giác bỗng nhiên cúi đầu, dọc theo đường cong mạn diệu, đốt từng nhúm lửa.
Cảm giác tê dại trên người của hai người trườn lưu chuyển, khí tức lửa nóng phun trên người của nhau, gia tốc độ cháy của ngọn lửa.
Hai người nóng bỏng ôm nhau, hận không thể đem đối phương nhu nhập trong cơ thể của mình.
“Diên nhi, không phải sợ.” Hách Liên Giác dán cái trán thấm mồ hôi của Thanh Chỉ Diên, nhẹ giọng nỉ non một câu. Trong mắt cũng lóe lên một đau lòng, Diên nhi của hắn nhỏ như vậy, liền giống như hoa nhỏ mảnh mai, còn có hàn độc trong người, thực sự chống đỡ được sao?
Cảm thụ được lực lượng ngang tàng, Thanh Chỉ Diên giang hai cánh tay ôm cổ của hắn, đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, chỉ cần hắn ở, nàng sẽ không biết sợ.
Hách Liên Giác vẫn là không quá yên tâm, vạn nhất bị thương Diên nhi của hắn, vậy thì làm sao tốt?
“Giác…” Thanh Chỉ Diên bất mãn vỗ vỗ mặt của hắn, gia hỏa này, dưới tình huống này hắn lại còn có thể ở chỗ này đờ ra?
Hách Liên Giác cúi đầu, hôn lên môi phấn, “Diên nhi, Diên nhi của ta…”
“Giác…” Thanh Chỉ Diên cũng thật chặt ôm lấy cổ của hắn, dán chặt ngực cực nóng.
Nụ hôn dài kịch liệt, coi như muốn khí tức của nhau tất cả đều cuốn vào tim của mình. Khí tức hỏa nhiệt lần nữa kéo lên, hai người bị lửa thiêu đều có chút nóng bỏng, hận không thể lập tức đi ngay đến một bước cuối cùng.
Nhưng Hách Liên Giác vẫn không quá yên tâm, tuy rằng rất gấp, nhưng hắn vẫn cực lực chịu đựng, hy vọng có một quá trình tiến hành theo chất lượng. Trời biết chịu đựng như vậy có thống khổ dường nào, hắn cảm thấy kinh mạch cả người đều dắp vỡ ra rồi.
Bàn tay to như lông chim, nhẹ nhàng phất qua thân thể mạn diệu, tiếp tục châm mồi lửa.
Hồi lâu sau, Hách Liên Giác lúc này mới thả môi của Thanh Chỉ Diên, đầu hơi nghiêng, ngậm vào má lúm đồng tiền thần bí kia, nhẹ nhàng liếm, xem như trong lúm đồng tiền kia là một đầm nước suối trong veo, mỗi một ngụm đều là rượu ngon say lòng người, có thể để người căn bản là luyến tiếc buông ra.
Cảm giác nhột tập thượng tâm đầu, Thanh Chỉ Diên không khỏi uốn éo người, coi như một cái con rắn nhỏ trơn trượt, ở dưới người của hắn nhẹ nhàng lắc lắc. “Giác, thật là nhột a.”
Hách Liên Giác thả nàng, nhìn mắt mê ly của nàng, dán môi của nàng, nhẹ giọng nỉ non, “Diên nhi, ta… Ta nghĩ muốn nàng.”
“Ân.” Thanh Chỉ Diên nặng nề gật đầu, tuy rằng biết rõ lúc mới bắt đầu sẽ rất đau nhức, thế nhưng, mỗi nữ nhân cũng sữ trải qua giờ khắc này, hơn nữa, nam nhân tại cùng mình âu yếm, mặc dù là thống khổ, đó cũng là ngọt ngào a.
“Diên nhi…” Ngậm vào môi phấn, thân thể của Hách Liên Giác bỗng nhiên khẽ động.
“Đau quá…” Thanh Chỉ Diên không nhịn được nhíu, thực sự quá đau a.
Thần sắc của Hách Liên Giác cũng giật giật, giữa hai lông mày có một tia không kiên nhẫn. Nhưng trong lòng thì đem Diệu Tinh mắng một lần, không phải nói chỉ có nữ nhân sẽ đau sao, thế nào, hắn nam nhân này cũng sẽ đau nhức?
Trừng lớn con ngươi nhìn không kiên nhẫn vậy trên mặt Hách Liên Giác rồi biến mất, tròng mắt của Thanh Chỉ Diên đi vòng vo vài vòng, đột nhiên phá lên cười, “Ha ha ha… Giác, ngươi, ngươi sẽ không phải là cũng cảm thấy đau nhức chứ?”
Đỏ mặt, Hách Liên Giác lúng túng trừng Thanh Chỉ Diên một mắt, mài nhân tinh này, tại sao phải vạch trần hắn a. Đại nam nhân cũng sẽ đau nhức, thực sự là thiên cổ kỳ văn.
“Giác, ngươi thật là đáng yêu a.” Đang cầm mặt của hắn, Thanh Chỉ Diên dương dương đắc ý trên môi của hắn ấn xuống một nị hôn, “Thật tốt, lần đầu tiên của ngươi cũng là của ta.”
Hách Liên Giác thiểm thần, thế nào, lần đầu tiên của nam nhân cũng sẽ đau? Bất quá, lúc này hắn cũng không suy nghĩ cái này, mềm yếu, ma dương, hắn chỉ cảm thấy mình bị một loại cảm giác hưng phấn kỳ dị bao vây lại. Giờ khắc này, hắn cảm thấy bản thân cũng sắp có thể bay rồi.
Vịn đầu vai hắn, Thanh Chỉ Diên bồi hắn cùng nhau tung bay, cùng nhau đi vào thiên đường tuyệt vời…
—— đề lời nói ngoài ——
Uy, ngươi lần đầu tiên a? Mỗ nữ tà cười hỏi.
Ngươi chẳng phải cũng thế sap? Mỗ Vương gia mặt đen lại nói.
Ni mã, thế đạo gì, nữ nhân này có cần khôn khéo như vậy không?
Hắn bất quá chỉ là nhíu mày một cái, tại sao lại bị phát hiện?
Thương hại hắn một đời anh danh a, bị hủy như vậy?
Lần đầu tiên a lần đầu tiên. Mỗ nữ cười đặc biệt vô lương.
A… Mỗ Vương gia phát điên chạy.
Mài nhân tinh này, muốn mạng người a…
Chú: Rốt cục động phòng liễu có mộc hữu, hắc hắc, lúc sẽ càng thêm ngọt ngào, đặc sắc, đại gia ủng hộ nhiều hơn nga. Thân môn của chi trì cấp lực, gậy trúc của bạo phát cũng liền cấp lực nga…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook