Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi
-
Chương 15: Chương 15: Diêu Khả Tâm Gặp Phải Cảnh Tiên Nhân Chưởng
CHƯƠNG 15: DIÊU KHẢ TÂM GẶP PHẢI CẢNH TIÊN NHÂN CHƯỞNG
Editor: Luna Huang
“Ngũ tiểu thư khách khí, ta chỉ là trùng hợp gặp phải.” Ngũ hoàng tử lóe lên rồi biến mất thất thần, nhìn khuôn mặt tươi cười nụ cười nhợt nhạt đối diện, trong lòng dâng lên yêu thương nhàn nhạt.
Tình hình như vậy, có thể xem như quen biết, thấy nàng bị người khi dễ, hắn rất muốn bảo hộ nàng, không cho nàng phải chịu những mưa gió thế này.
“A!” Diêu Khả Tâm đột nhiên liền hét lên một tiếng, nàng hoảng sợ nắm lấy tay phải của mình, liên tiếp lui về phía sau vài bước.
“A!” Lại một tiếng thét chói tai, tay phải của nàng đột nhiên liền huy dậy, ba một tiếng, đánh vào trên mặt của Thanh Chỉ Linh.
Thanh Chỉ Linh sửng sốt, nhìn Thanh Chỉ Diên hàm chứa nụ cười nhợt nhạt, đột nhiên liền cảm thấy lạnh cả người. Không nghĩ nhiều, cả người nàng liền chạy sang một bên.
Mọi người còn lại nhưng không biết đây là có chuyện gì, mọi người đều vây quanh, muốn kéo Diêu Khả Tâm. Diêu Khả Tâm giống như là uống say vậy, tay phải không ngừng quơ, ba ba ba vài tiếng đãđem bốn bề nữ tử vây quanh nàng đánh đến ngãở trên mặt đất.
Trong nháy mắt, trong đại hoa viên liền bị tiếng thét chói tai của nữ tử lấp đầy.
Diêu Khả Tâm mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nhìn hết thảy trước mắt, nàng không ngừng lui về phía sau, cấp thiết hô, “Không phải ta, mặc kệ chuyện của ta. Tay của ta. Tay của ta không nghe sai sử.”
Đột nhiên, dưới chân nàng vấp ngã, trong một tiếng thét kinh hãi, cả người hướng phía sau ngã xuống.
“Ai nha, tiểu thư ngươi cẩn thận, phía sau có tiên nhân chưởng.” Thanh Chỉ Diên hảo tâm hô. Một tay che miệng, khuôn mặt ngạc nhiên, coi như căn bản là không có nghĩđến chuyện như vậy sẽ phát sinh. “Tại sao có thể như vậy? Thực sự không liên quan đến ta a.”
Thời gian cũng đã tối, cả người Diêu Khả Tâm đập vào một chậu cây tiên nhân chưởng được cắt tỉa phi thường xinh đẹp. “A!” Tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ Trữ vương phủ. Mà Diêu Khả Tâm nhưng bởi vìđau đớn cùng khủng hoảng, con mắt đảo một vòng, hôn mê bất tỉnh.
Thị vệ của vương phủ nghe tiếng kêu chạy tới, thấy thế, ngũ hoàng tửôn nhu nói: “Ngũ tiểu thư, ngươi không ngại trước tránh đi một chút, ởđây giao cho ta xử lý làđược.”
“Đã như vậy, ngũ hoàng tử, đa tạ. Phần ân tình này, Chỉ Diên nhớở trong lòng, ngày khác có cơ hội, nhất định báo đáp.” Thanh Chỉ Diên đạm đạm nhất tiếu, khom lưng phúc phúc thân, xoay người rời khỏi.
Tuy rằng nàng không biết ngũ hoàng tử vì sao phải giúp mình, bất quá, nàng nhưng có thể cảm thụđược, hắn cũng không cóác ý, không có nghĩ cách gì đặc biệt, chỉ làđơn thuần muốn giúp mình thôi.
Ngũ hoàng tử rút tay về, trên mặt có một chút xấu hổ. Không biết vì sao, ngay khi nhìn thấy dáng tươi cười của nàng, hắn cư nhiên rất muốn duỗi tay sờ sờđầu của nàng. Coi như thân nhân tự nhiên, chỉ tiếc, tay của mình mới đưa được một nửa, giai nhân cũng đã ly khai.
Quay đầu, đường nhìn rơi vào trên người Diêu Khả Tâm đang được người nâng lên, lại nnghĩ tới hành vi cổ quái của nàng, ngũ hoàng tử không khỏi nghĩ, lẽ nào đây hết thảy đều là do tên tiểu nha đầu kia làm sao?
Quay đầu lại nhìn bóng lưng của Thanh Chỉ Diên chậm rãi bước, ngũ hoàng tử cười nhạt một tiếng, nha đầu này, thú vị a.
Trong nháy, những thị vệ kia đã chạy sang đây. Lúc hành lễ, ngũ hoàng tửđem chuyện đã xảy ra tóm gọn đơn giản nói một lần, cuối cùng chỉ chốt lại bằng câu hiểu lầm thôi. Những thị vệ kia đương nhiên không tin chuyện lại đơn gian như vậy, ngũ hoàng tử lên tiếng, bọn họ nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.
Ngũ hoàng tử phân phó người tiễn Diêu Khả Tâm hồi khách phòng, phái người đi thỉnh lang trung khám và chữa bệnh cho nàng.
Giải quyết xong hết thảy hỗn loạn ởđây, ngũ hoàng tử xoay người lại nhìn phương hướng rời đi của Thanh Chỉ Diên, ôn hòa cười. “Tiểu nha đầu, chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Mà thời điểm ngũ hoàng tử giải quyết phiền toái này, Thanh Chỉ Diên dẫn Thủy Duyệt cùng Thủy Vân hai người tùy ýđi dạo trong hoa viên của Trữ vương phủ. Không phải nói các nàng muốn đi dạo trong hoa viên, thật sự là bởi vì các nàng sờ không muốn trở lại sảnh chính.
Lại đi một hồi, Thanh Chỉ Diên không có tính nhẫn nại dừng cước bộ, khóe miệng kéo kéo, tức giận: “Những người này thực sự là lãng phí, không có việc gìđem hoa viên xây to như vậy để làm gì?”
Thủy Duyệt xì một tiếng liền nở nụ cười, nghĩ thầm, tiểu thư này có thể thật biết điều a. Bản thân đi mệt còn chưa tính, còn thắc mắc hoa viên của nhà người ta.
Thanh Chỉ Diên liếc mắt nhìn Thủy Duyệt, hừ một tiếng hừ một tiếng, “Cười tốt như vậy?”
Thủy Duyệt mang nụ cười trên mặt thu liễm, nghiêm trang nói: “Cười không tốt nha, tiểu thư nói không sai, hoa viên lớn như vậy để làm gì, khiến người ta đi mệt chết được.”
Thanh Chỉ Diên chà chà hai chân bịđông cứng có chút sắp mất cảm giác, chung quanh quan sát một chút, phỏng đoán phương hướng của chính sảnh, lúc đang muốn đi, một đạo tiếng sáo đột nhiên liền truyền vào.
Tiếng sáo kia tựa hồ như gió mát, nhẹ nhàng lượn lờ, lại giống như yên hà, mơ hồ. Trong tiếng sáo kia, tâm tình của người ta không tự kìm hãm được trầm tĩnh lại. Tâm theo tiếng sáo kia, dần dần hiện lên, trôi dạt đến trên chín tầng trời, cảm thụ không khí tự do tự tại.
Thanh Chỉ Diên giậm chân nghe xong một lúc sau, từ từ hướng nơi phát ra tiếng sao kia bước.
Đại khái mất hết một nén nhang, Thanh Chỉ Diên đi tới một chỗ tiểu hồ. Trong hồ có một tiểu đình, có một khúc cầu nối tiếp với bờ.
Thanh Chỉ Diên ngẩng đầu nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện ra người thổi sáo lại là tiểu hầu gia Cung Yến Luật. Nàng thực sự nan dĩ tương tín (Luna: khó mà tin được), vì nàng thấy Cung Yến Luật nội tâm giấu mãn sự, bốn bề quanh quẩn phiền não. Người như vậy, kiên quyết sẽ không thổi ra được khúc nhạc hay như vậy, tiếng sao không có chút tạp âm.
Có thể hắn hiện tại không chỉ thổi hơn nữa phi thường tốt Trong khoảng thời gian ngắn, lòng hiếu kỳ của Thanh Chỉ Diên đối Cung Yến Luật càng gia tăng.
Kỳ thực, sở dĩ nàng sẽđối với Cung Yến Luật có hứng thú, đầu tiên là hay là bởi vì thái độ của hắn đối với thái sư phủ. Tuy rằng nàng đối với thái sư không có gì quá nhiều cảm tình, nhưng phụ mẫu của nàng sắp chết còn muốn nàng phải tẫn hiếu, mà thái sưđã mấy lần ra tay giúp nàng khi nàng gặp nguy hiểm.
Hướng về phía hai điểm này, nàng không thể không quản sự chết sống của thái sư.
Cung Yến Luật này, nàng nhất định phải sẽ tìm hiểu rõ.
Nghĩ, Thanh Chỉ Diên giơ tay lên phân phó Thủy Duyệt cùng Thủy Vân ở lại bên bờ coi chừng, bản thân hướng phía tiểu đình đi tới.
Bước chân của Thanh Chỉ Diên rất nhẹ, bởi vì nàng thực sự không muốn cắt đứt tiếng sáo tuyệt vời như vậy. Lẳng lặng đứng ở phía sau Cung Yến Luật, yên lặng nghe tiếng sáo, không hẳn vậy, nàng lại cảm nhận được một tia khí tức thống khổ cùng bàng hoàng.
Dời một bước, nhìn khóe miệng của Cung Yến Luật cong lên dáng tươi cười nhàn nhạt, Thanh Chỉ Diên bỗng nhiên mở miệng, “Nếu không vui, cần gì phải miễn cưỡng bản thân cười?”
Tiếng sáo ngừng lại, Cung Yến Luật từ từ chuyển thân. Nhìn Thanh Chỉ Diên, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh diễm.
Trước mắt nữ tử này, tuy rằng không phải nữ tử hắn đã gặp xinh đẹp nhất, quyến rũ nhất, có thể có khí tức nhẹ, má lúm đồng tiền ở gò má, một cái nhăn mày một tiếng cười đều tư thái không rõ của con người, tuy rằng không phải tuyệt sắc, lại có thể so với tuyệt sắc càng thêm hấp dẫn sự chúý của người khác.
—— đề lời nói bên ngoài ——
Mỗ nữ giơ tay lên sờ sờ lưng mình, run lên thân thể, nhiều như vậy thứ a, đau quá u!
Tiện nhân, đều là ngươi làm hại ta!
Mỗ nữ bĩu môi, ngươi lên án như vậy thật là không có đạo lý a, chẳng lẽ là ta đẩy ngươi ngã vào cây tiên nhân chưởng sao?
Tảo bả tinh, đều là ngươi khắc ta!
Mỗ nữ cười lạnh một tiếng, tốt, ta chính là tảo bả tinh rồi, ta nhớ kỹ mới vừa tới trên đường coi như thấy được cây xương rồng.
Không biết nằm ở phía trên kia, tư vị như thế nào đây?
. . Người cứu mạng a, giết người rồi. . .
Phế vật, lá gan nhỏ như vậy còn dám têu chọc người?
Muốn chết!
PS: Tiếp tục cố gắng, tiếp tục cố gắng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook