Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi
-
Chương 11: Ta muốn xoa bóp
Thới điểm Hạ Hầu Dịch đến, Mộ Dung Khanh đang nhàn nhã nằm vắt chân trên ghế dưới cây nho trong viện nghe Hồng Diệp kể chuyện về ma quỷ.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo sam bằng gấm Tứ Xuyên đàn hối màu trắng ngà hiệu tỳ bà khâm, váy màu vàng xanh thêu hoa văn chùm nho quấn quýt ở chân váy. Một đôi giày thêu hồng nhạt thắt hờ, cùng với mỗi bước chân đi lại liền có vào lòng bàn chân, phát ra âm thanh loạt soạt.
Bên cạnh Lục Tâm thay nàng lột vỏ nho thỉnh thoảng đầu vai run run, nhìn Mộ Dung Khanh ánh mắt càng phát ra tia cổ quái.
Tiểu thư càng ngày càng lạ, nghe chuyện về ma quỷ, cái loại chuyện này có dễ nghe gì đâu.
Mộ Dung Khanh nhưng lại cảm thấy thú vị, thỉnh thoảng lại thúc giục Hồng Diệp, làm cho nàng nói nhanh lên.
Vẻ mặt Hồng Diệp rối rắm, lông mày thỉnh thoảng lại cau mày, nhìn Lục Tâm trộm cười khổ. Ông trời, nàng làm sao biết mấy cái chuyện về ma quỷ này, hôm nay lâm trận mới mài gươm đi tìm người hỏi được.
"Không khí nhuộm đẫm, nhuộm đẫm." Mộ Dung Khanh xoi mói, liếc nhìn Hồng Diệp.
Sắc mặt Hồng Diệp suy sụp, thầm nghĩ, "Tiểu thư a, có thể kể ra cũng tốt lắm rồi, ngài có thể đừng bới móc nữa được không?"
"Ta cho ngươi nhuộm đẫm, như thế nào?"Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng phát ra từ trên đỉnh đầu nàng, Mộ Dung Khanh sợ tới mức quăng cả quả nho đã lột vỏ sẵn trong tay đi, nhảy xuống ghế dựa, giận trợn mắt nhìn phía sau.
"Cửu điện hạ, nơi này chính là sân viện của ta, ngài một mình xông tới tựa hồ khâng thích hợp cho lắm." Lông mày Mộ Dung Khanh nhăn lại trông rất khó coi. Nơi này chính là địa bàn của nàng, nam nhân này năm lần bảy lượt xông vào là có ý gì, cũng quá là khoog để tướng quân phủ vào mắt.
Được rồi, người ta quả thật là không hề để tướng quân phủ vào mắt.
Nam nhân đứng sau ghế nằm sớm đã đen mặt, trên má trái lộ ra một quả nho đã được lột vỏ, tia lạnh lẽo trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Xú nha đầu này càng ngày càng lớn mật, không dạy dỗ tốt về sau chẳng phải là có thể tạo phản sao?
Hắn thật ra đoán đúng, tương lai không xa, một nữ nhân to gan đúng là cái gì cũng dám làm, náo loạn một cái nghiêng trời lệch đất.
Mà cách đó không xa Trúc Đình Cùng Nguyễn Trữ nhìn Mộ Dung Khanh hai mắt trừng thật lớn, ông trời, bọn hắn thật sự choáng váng, rốt cuộc nữ nhân kia có biết mình đang đối mặt với ai không , làm sao có thể lớn mật như thế?
"Ta nghĩ đến liền đến." Hạ Hầu Dịch hừ lạnh, bước đi thông thả đến gần.
Nam nhân chậm rãi đi, quanh thân quanh quẩn hơi thở mãnh liệt áp bức, quay mắt nhìn về phía hắn, hô haaos như bị đình trệ.
Hồng Diệp cùng Lục Tâm hai ngươi cảm thấy rõ cảm giác áp bức này rất khó chống cự, nhưng vẫn cố gắng đứng trước người Mộ Dung Khanh, chống đỡ ánh mắt sắc bén của Hạ Hầu Dịch.
"Tránh ra." Hạ Hầu Dịch quát lạnh.
Hồng Diệp cùng Lục Tâm hai người nhìn nhau, rồi sau đó vẫn đứng yên, bỏ qua không nghe lời.
"Hừ!" Hạ Hầu Dịch tức giận hừ một tiếng, tay phải đưa lên.
Chỉ nghe hai tiếng kêu rên, Hồng Diệp cùng Lục Tâm nhịn không được lui ra, giống như bị cuồng phong thổibay.
Bên kia hai người Trúc Đình cùng Nguyễn Trữ trực tiếp tiến lên, mỗi người chế trụ cổ tay một người, liền kéo hai nha đầu kia liền đi ra ngoài. Đáng thương hai nha đầu kia bị điểm á huyệt, cả người vô lực bị lôi đi. Cho dù muốn quay đầu lại nhìn một cái cũng không được.
"Điện hạ đối với nha đầu của ta cũng không phải khách khí." Mộ Dung khanh bĩu môi, "Điện hạ đường đường là một đại nam nhân luôn đối nghịch với một cái tiểu nha đầu như ta là có ý gì?"
"Đối nghịch?" Khóe môi Hạ Hầu Dịch câu lên, xú nha đầu này, quả thật sở trường là trả đũa. Rốt cuộc là ai đối nghịch với ai, ai đầu tiên rước lấy chuyện này?
Hạ Hầu Dịch lạnh lùng nện bước đến trước mặt Mộ Dung Khanh, không cho cự tuyệt lấy tay trực tiếp chế trụ cổ của nàng, lôi kéo nàng nhìn thẳng mặt mình. "Ngươi cảm thấy ta là người dễ lừa gạt?"
"Điện hạ chê cười, ngài như thế nào lại dễ gạt." Mộ Dung Khanh trong nháy mắt nhẹ nhàng, thuận đường vỗ mông ngựa.
"Phải không?"
"Đó là tự nhiên, Cửu hoàng tử thiên nhân chi tư, ai dám lừa gạt ngài."
"Ta thay ngươi trút giận lại không có thù lao, còn không phải lừa gạt?"
Mộ Dung Khanh xem như hiểu được ý đồ đến đây của nam nhân này, cảm tình chính là vì đòi thù lao. Dựa vào cái gì, không ai nhờ hắn ra tay, chính nàng cũng làm theo có thể đem người bắt được đến.
Một cái nữ nhân cực không tự giác, chính nàng chiếm được lợi ích ngược lại xem mình như quái nhân nhiều chuyện.
"Ừ?" Khẩu khí Hạ Hầu Dịch theo lỗ mũi văng lên.
Mộ Dung Khanh tiếp xúc vài lần với hắn, sao lại không biết cái nam nhân này đã bắt đầu nổi bão. Lúc này, nàng liền giơ lên khuôn mặt tươi cười, bày ra một bộ dáng đáng thương, bát đầu thay người nào đó thuận khí, "Điện hạ, người như thế nào lại hiểu lầm ta. Chuyện lớn như vậy, ta có thể nào không biết tốt xấu, đã sớm nghĩ muốn báo đáp điện hạ ngài, chính là vẫn không có cơ hội. Người xem ta đạu môn không ra cổng trong không đi, nghĩ muốn báo đáp cũng không có cơ hội kia?"
"Chính là như thế?"
"Đương nhiên.'' Mộ Dung Khanh còn sợ hắn không tin, còn dùng sức gật gật đầu. "Điện hạ, người nhất định tin tưởng ta. Những kẻ muốn làm chuyện bại hoại với ta, ta đã muốn đem bọn họ ra pháp luật, nhưng ta chỉ là một cái tiểu nha đầu. Ai ngờ người đã đem chuyện này xử lí tốt, nghiêm túc lại nói tiếp, người chính lòa ân nhân cứu mạng của ta a."
"Ưu đãi." Hạ Hầu Dịch lời ít mà nói nhiều.
Mộ DungKhanh khhor não, nàng làm sao phải nhớ kĩ báo đáp chuyện này . Huống chi, vốn là Hạ Hầu Dịch tự chủ trương, bắt giam nàng làm gì.
Trơ mắt nhìn nam nhân này tìm tới cửa, một bộ dạng hung thần ác sát, không để cho ưu đãi, phỏng chừng đêm nay sẽ không rời đi.
"Điện hạ nghĩ muốn cái gì?" Vẻ mặt Mộ Dung Khanh suy sụp, bảo bối của nàng không nhiều lắm, nam nhân này sao lại nhỏ mọn như vậy.
"Ngươi nghĩ muốn?" Hạ Hầu Dịch mâu quang lóe sáng, lòng tràn đầy chờ mong.
"Ta có một khối Ngọc Thạch tốt nhất."
"Hừ!" Hạ Hầu Dịch trực tiếp hừ lạnh một cái.
Lông mày Mộ Dung Khanh nhăn lại càng sâu, "Còn có một viên minh châu Đông Hải."
Hạ Hầu Dịch tức giận khóe môi co rút, hắn đường đường là Cửu hoàng tử chẳng lẽ còn thiếu mấy vật phàm tục này sao?
Mộ Dung Khanh nào biêt hắn muốn cái gì, thầm nghĩ nếu là báo đáp, vậy chỉ có thể đem vật mình sở hữu tốt nhất lấy ra thôi.
Thấy hắn vẫn không hài lòng, mấy ngón tay xoắn lại với nhau, "Hông Bảo Thạch đỉnh cấp, tơ vàng huyết yến thượng hạng, đồ sứ Tây Vực.... ..."
Đợi cho nàng sau khi liệt kê hết những bảo bối của mình ra, khuôn mặt Hạ Hầu Dịch đã biến thành màu đen, hận không thể một chưởng đánh chết xú nha đầu này.
"Câm miệng." Mắt thấy nàng còn tiếp tục muốn nói tiếp, Hạ Hầu Dịch làm sao còn tâm tình để nghe, trực tiếp gầm lên giận giữ ngăn lời nói trong miệng nàng.
Mộ Dung Khanhuyr khuất khiêu mi, ánh mắt đảo qua trên mặt hắn, "Tâm tư điện hạ ai dám đo, vừa nãy nghĩ muốn làm cho điện hạ người muốn cái gì nói ra, nhưng người lại không nói."
Hạ Hầu Dịch phát hỏa, xú nha đầu này thật to gan, chọc giận hắn cư nhiên còn dám trả đũa nói là lỗi của hắn.
Tốt, không phải muốn cho hắn lựa chọn sao, nếu như thế, hắn liền cho nàng cái lựa chọn.
Đại nam nhân nào đó xoay người ngồi lên ghế trên, chỉ về hướng đầu vai của mình ra lệnh, "Xoa bóp."
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo sam bằng gấm Tứ Xuyên đàn hối màu trắng ngà hiệu tỳ bà khâm, váy màu vàng xanh thêu hoa văn chùm nho quấn quýt ở chân váy. Một đôi giày thêu hồng nhạt thắt hờ, cùng với mỗi bước chân đi lại liền có vào lòng bàn chân, phát ra âm thanh loạt soạt.
Bên cạnh Lục Tâm thay nàng lột vỏ nho thỉnh thoảng đầu vai run run, nhìn Mộ Dung Khanh ánh mắt càng phát ra tia cổ quái.
Tiểu thư càng ngày càng lạ, nghe chuyện về ma quỷ, cái loại chuyện này có dễ nghe gì đâu.
Mộ Dung Khanh nhưng lại cảm thấy thú vị, thỉnh thoảng lại thúc giục Hồng Diệp, làm cho nàng nói nhanh lên.
Vẻ mặt Hồng Diệp rối rắm, lông mày thỉnh thoảng lại cau mày, nhìn Lục Tâm trộm cười khổ. Ông trời, nàng làm sao biết mấy cái chuyện về ma quỷ này, hôm nay lâm trận mới mài gươm đi tìm người hỏi được.
"Không khí nhuộm đẫm, nhuộm đẫm." Mộ Dung Khanh xoi mói, liếc nhìn Hồng Diệp.
Sắc mặt Hồng Diệp suy sụp, thầm nghĩ, "Tiểu thư a, có thể kể ra cũng tốt lắm rồi, ngài có thể đừng bới móc nữa được không?"
"Ta cho ngươi nhuộm đẫm, như thế nào?"Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng phát ra từ trên đỉnh đầu nàng, Mộ Dung Khanh sợ tới mức quăng cả quả nho đã lột vỏ sẵn trong tay đi, nhảy xuống ghế dựa, giận trợn mắt nhìn phía sau.
"Cửu điện hạ, nơi này chính là sân viện của ta, ngài một mình xông tới tựa hồ khâng thích hợp cho lắm." Lông mày Mộ Dung Khanh nhăn lại trông rất khó coi. Nơi này chính là địa bàn của nàng, nam nhân này năm lần bảy lượt xông vào là có ý gì, cũng quá là khoog để tướng quân phủ vào mắt.
Được rồi, người ta quả thật là không hề để tướng quân phủ vào mắt.
Nam nhân đứng sau ghế nằm sớm đã đen mặt, trên má trái lộ ra một quả nho đã được lột vỏ, tia lạnh lẽo trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Xú nha đầu này càng ngày càng lớn mật, không dạy dỗ tốt về sau chẳng phải là có thể tạo phản sao?
Hắn thật ra đoán đúng, tương lai không xa, một nữ nhân to gan đúng là cái gì cũng dám làm, náo loạn một cái nghiêng trời lệch đất.
Mà cách đó không xa Trúc Đình Cùng Nguyễn Trữ nhìn Mộ Dung Khanh hai mắt trừng thật lớn, ông trời, bọn hắn thật sự choáng váng, rốt cuộc nữ nhân kia có biết mình đang đối mặt với ai không , làm sao có thể lớn mật như thế?
"Ta nghĩ đến liền đến." Hạ Hầu Dịch hừ lạnh, bước đi thông thả đến gần.
Nam nhân chậm rãi đi, quanh thân quanh quẩn hơi thở mãnh liệt áp bức, quay mắt nhìn về phía hắn, hô haaos như bị đình trệ.
Hồng Diệp cùng Lục Tâm hai ngươi cảm thấy rõ cảm giác áp bức này rất khó chống cự, nhưng vẫn cố gắng đứng trước người Mộ Dung Khanh, chống đỡ ánh mắt sắc bén của Hạ Hầu Dịch.
"Tránh ra." Hạ Hầu Dịch quát lạnh.
Hồng Diệp cùng Lục Tâm hai người nhìn nhau, rồi sau đó vẫn đứng yên, bỏ qua không nghe lời.
"Hừ!" Hạ Hầu Dịch tức giận hừ một tiếng, tay phải đưa lên.
Chỉ nghe hai tiếng kêu rên, Hồng Diệp cùng Lục Tâm nhịn không được lui ra, giống như bị cuồng phong thổibay.
Bên kia hai người Trúc Đình cùng Nguyễn Trữ trực tiếp tiến lên, mỗi người chế trụ cổ tay một người, liền kéo hai nha đầu kia liền đi ra ngoài. Đáng thương hai nha đầu kia bị điểm á huyệt, cả người vô lực bị lôi đi. Cho dù muốn quay đầu lại nhìn một cái cũng không được.
"Điện hạ đối với nha đầu của ta cũng không phải khách khí." Mộ Dung khanh bĩu môi, "Điện hạ đường đường là một đại nam nhân luôn đối nghịch với một cái tiểu nha đầu như ta là có ý gì?"
"Đối nghịch?" Khóe môi Hạ Hầu Dịch câu lên, xú nha đầu này, quả thật sở trường là trả đũa. Rốt cuộc là ai đối nghịch với ai, ai đầu tiên rước lấy chuyện này?
Hạ Hầu Dịch lạnh lùng nện bước đến trước mặt Mộ Dung Khanh, không cho cự tuyệt lấy tay trực tiếp chế trụ cổ của nàng, lôi kéo nàng nhìn thẳng mặt mình. "Ngươi cảm thấy ta là người dễ lừa gạt?"
"Điện hạ chê cười, ngài như thế nào lại dễ gạt." Mộ Dung Khanh trong nháy mắt nhẹ nhàng, thuận đường vỗ mông ngựa.
"Phải không?"
"Đó là tự nhiên, Cửu hoàng tử thiên nhân chi tư, ai dám lừa gạt ngài."
"Ta thay ngươi trút giận lại không có thù lao, còn không phải lừa gạt?"
Mộ Dung Khanh xem như hiểu được ý đồ đến đây của nam nhân này, cảm tình chính là vì đòi thù lao. Dựa vào cái gì, không ai nhờ hắn ra tay, chính nàng cũng làm theo có thể đem người bắt được đến.
Một cái nữ nhân cực không tự giác, chính nàng chiếm được lợi ích ngược lại xem mình như quái nhân nhiều chuyện.
"Ừ?" Khẩu khí Hạ Hầu Dịch theo lỗ mũi văng lên.
Mộ Dung Khanh tiếp xúc vài lần với hắn, sao lại không biết cái nam nhân này đã bắt đầu nổi bão. Lúc này, nàng liền giơ lên khuôn mặt tươi cười, bày ra một bộ dáng đáng thương, bát đầu thay người nào đó thuận khí, "Điện hạ, người như thế nào lại hiểu lầm ta. Chuyện lớn như vậy, ta có thể nào không biết tốt xấu, đã sớm nghĩ muốn báo đáp điện hạ ngài, chính là vẫn không có cơ hội. Người xem ta đạu môn không ra cổng trong không đi, nghĩ muốn báo đáp cũng không có cơ hội kia?"
"Chính là như thế?"
"Đương nhiên.'' Mộ Dung Khanh còn sợ hắn không tin, còn dùng sức gật gật đầu. "Điện hạ, người nhất định tin tưởng ta. Những kẻ muốn làm chuyện bại hoại với ta, ta đã muốn đem bọn họ ra pháp luật, nhưng ta chỉ là một cái tiểu nha đầu. Ai ngờ người đã đem chuyện này xử lí tốt, nghiêm túc lại nói tiếp, người chính lòa ân nhân cứu mạng của ta a."
"Ưu đãi." Hạ Hầu Dịch lời ít mà nói nhiều.
Mộ DungKhanh khhor não, nàng làm sao phải nhớ kĩ báo đáp chuyện này . Huống chi, vốn là Hạ Hầu Dịch tự chủ trương, bắt giam nàng làm gì.
Trơ mắt nhìn nam nhân này tìm tới cửa, một bộ dạng hung thần ác sát, không để cho ưu đãi, phỏng chừng đêm nay sẽ không rời đi.
"Điện hạ nghĩ muốn cái gì?" Vẻ mặt Mộ Dung Khanh suy sụp, bảo bối của nàng không nhiều lắm, nam nhân này sao lại nhỏ mọn như vậy.
"Ngươi nghĩ muốn?" Hạ Hầu Dịch mâu quang lóe sáng, lòng tràn đầy chờ mong.
"Ta có một khối Ngọc Thạch tốt nhất."
"Hừ!" Hạ Hầu Dịch trực tiếp hừ lạnh một cái.
Lông mày Mộ Dung Khanh nhăn lại càng sâu, "Còn có một viên minh châu Đông Hải."
Hạ Hầu Dịch tức giận khóe môi co rút, hắn đường đường là Cửu hoàng tử chẳng lẽ còn thiếu mấy vật phàm tục này sao?
Mộ Dung Khanh nào biêt hắn muốn cái gì, thầm nghĩ nếu là báo đáp, vậy chỉ có thể đem vật mình sở hữu tốt nhất lấy ra thôi.
Thấy hắn vẫn không hài lòng, mấy ngón tay xoắn lại với nhau, "Hông Bảo Thạch đỉnh cấp, tơ vàng huyết yến thượng hạng, đồ sứ Tây Vực.... ..."
Đợi cho nàng sau khi liệt kê hết những bảo bối của mình ra, khuôn mặt Hạ Hầu Dịch đã biến thành màu đen, hận không thể một chưởng đánh chết xú nha đầu này.
"Câm miệng." Mắt thấy nàng còn tiếp tục muốn nói tiếp, Hạ Hầu Dịch làm sao còn tâm tình để nghe, trực tiếp gầm lên giận giữ ngăn lời nói trong miệng nàng.
Mộ Dung Khanhuyr khuất khiêu mi, ánh mắt đảo qua trên mặt hắn, "Tâm tư điện hạ ai dám đo, vừa nãy nghĩ muốn làm cho điện hạ người muốn cái gì nói ra, nhưng người lại không nói."
Hạ Hầu Dịch phát hỏa, xú nha đầu này thật to gan, chọc giận hắn cư nhiên còn dám trả đũa nói là lỗi của hắn.
Tốt, không phải muốn cho hắn lựa chọn sao, nếu như thế, hắn liền cho nàng cái lựa chọn.
Đại nam nhân nào đó xoay người ngồi lên ghế trên, chỉ về hướng đầu vai của mình ra lệnh, "Xoa bóp."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook