Sợ Thẩm Gia Tề lại mất tích, Thẩm Mạt Hinh trực tiếp dẫn cậu về cửa làm bài tập. Cậu làm bài tập mệt mỏi nên nằm ở một bên bàn nghỉ ngơi.

Nhìn gương mặt ngủ say của con trai, cô không tự chủ rơi vào kí ức ba năm trước ——

***

Nhìn chằm chằm giấy thỏa thuận li hôn trước mắt, Thẩm Mạt Hinh ngây ngẩn cả người, cô không biết nên phản ứng thế nào, cũng cự tuyệt tin tưởng Tề Thiệu Bạch có thể đối xử với cô như vậy.

Đây nhất định không phải ý của anh, cô muốn gặp anh, nghe chính miệng anh nói mới có thể tin tưởng.

"Xin cho con gặp Thiệu Bạch." Cô miễn cưỡng duy trì tỉnh táo bình tĩnh, kiên quyết yêu cầu.

Mẹ của Tề Thiệu Bạch, Trương Lệ Anh lạnh lùng nói với cô: "Thiệu Bạch đã về Mỹ trước, nó chính là không muốn đối mặt với cô, mới để tôi ra mặt tới nói với cô, cô có yêu cầu gì có thể nói ra, chỉ cần không quá phận, tôi sẽ thỏa mãn cô."

"Mẹ, con hiểu rõ mẹ không thích người con dâu này, nhưng con nhất định sẽ cố gắng khiến mẹ hài lòng, xin mẹ để cho con gặp Thiệu Bạch, anh vẫn còn ở bệnh viện chứ? Ngay bây giờ con sẽ đi bệnh viện tìm anh, con muốn nghe chính miệng anh nói."

"Cô hãy đối mặt với thực tế đi, giấy thỏa thuận li hôn này là Thiệu Bạch để tôi tới đưa cho cô, ly hôn là ý của nó. Nói thực cho cô biết, nó nói mấy năm nay nó vẫn nhẫn nại sống chung với cô, hiện tại nó đã nghĩ thông suốt, cô hãy buông tay đi."

Thẩm Mạt Hinh bởi lời của đối phương mà tâm xoắn lại, không cách nào cất nên lời.

Tại sao có thể như vậy? Một vụ tai nạn ô tô, để cho chồng cô rơi vào hôn mê, cũng làm cuộc sống của cô trở nên rối loạn, mỗi ngày cô đi lại quanh bệnh viện, nhà trẻ rồi lại về nhà. Hiện tại, cô vừa mới đến nhà trẻ đón con trai tan học, giúp con trai tắm, mẹ chồng lại đưa giấy thỏa thuận li hôn tới, còn nói chồng đã rời Đài Loan, thế này làm sao khiến cô có thể chấp nhận sự thật?!

"Con không tin. . . . . . Đây không phải là ý của anh. . . . . . Cho dù anh ấy không còn yêu con, cũng không thể không quan tâm tiểu Tề. . . . . ."

"Ngoài ly hôn, nó cũng không có ý định tranh quyền nuôi dưỡng tiểu Tề nên đứa trẻ sẽ để lại cho cô, học phí tôi sẽ cho người gửi vào tài khoản của cô, ký tên đi."

Sao có thể dứt khoát đoạn tuyệt như vậy? Tiểu Tề là đứa bé do bọn họ yêu nhau mà sinh hạ, trước tai nạn ô tô, anh vẫn luôn là người cha yêu con, thậm chí còn yêu đứa trẻ hơn cả cô, người như thế sao có thể nói thay đổi liền thay đổi ngay?!

"Con muốn gặp anh ấy. . . . . ." Cô không muốn tin lời từ một phía của Trương Lệ Anh, không để ý tới đối phương, cầm ví tiền và chìa khóa rồi lao ra ngoài cửa, phải vào bệnh viện gặp Tề Thiệu Bạch hỏi cho rõ ràng.

Nhưng đến bệnh viện, y tá nói cho cô biết, Tề Thiệu Bạch đã xuất viện.

Cô như người mất hồn ra khỏi bệnh viện, Trương Lệ Anh đã tới.

"Tôi không lừa gạt cô chứ? Thiệu Bạch thực sự đã xuất viện trở về Mỹ."

"Mẹ. . . . . . Con xin mẹ, để cho con gặp Thiệu Bạch. . . . . . Để cho con gặp anh một chút. . . . . . Con và tiểu Tề không thể không có anh. . . . . . Cầu xin mẹ. . . . . ."

Cô bật khóc, khổ sở cầu khẩn, nhưng nước mắt của cô không thể động tới tâm của Trương Lệ Anh.

" Bạn đời không thích hợp, sẽ trở thành chướng ngại vật. Nếu như cô thật lòng yêu Thiệu Bạch, cũng không nên quấn lấy nó không tha. Bởi vì cô, mấy năm này nó không có trùng kính, phụ lại kỳ vọng của tôi và cha nó. Hiện tại, nó không dễ dàng đã tỉnh táo lại, mong cô nương tay tha cho nó đi!"

Cô là rắn độc mãnh thú sao? Là cô diệt mất chí tiến thủ của Thiệu Bạch sao? Cô thật sự là một chướng ngại vật sao?

Trong mắt Trương Lệ Anh, cô là người thậm tệ như thế sao?

Đúng vậy, cha mẹ của cô ly dị, không có gia đình bối cảnh hiển hách, so ra thua kém những thiên kim tiểu thư danh tiếng kia. Vì chọn cô, Tề Thiệu Bạch cự tuyệt không ít mỹ nữ nổi tiếng, bỏ qua cơ hội phát triển sự nghiệp.

Nếu như nói Tề Thiệu Bạch bây giờ tỉnh táo, vậy không phải là có ý, cùng cô kết hôn năm năm nay, là đầu óc anh bị ma quỷ mê hoặc?

Cô rất thích rất thích anh, nhưng e rằng anh không hề nghĩ như vậy? Nếu không thì tại sao không tới gặp cô một lần đã lập tức rời đi?

Lòng Thẩm Mạt Hinh vì lời nói kia của Trương Lệ Anh mà tổn thương, nhìn tờ giấy thỏa thuận li hôn, lòng của cô tan nát, nước mắt vì bi thương đến cực điểm mà không thể rơi nổi.

"Thật sự sẽ để tiểu Tề lại cho con?"

"Trên thỏa thuận li hôn có nói rõ, nó từ bỏ quyền giám hộ đứa trẻ."

Hoàn toàn cắt, không dài dòng dây dưa, đúng tác phong của thương nhân. Giờ phút này, không chỉ Tề Thiệu Bạch từ trong hôn mê tỉnh táo, ngay cả cô cũng tỉnh táo. . . . . .

Trí nhớ tựa như một bộ phim, hình ảnh không ngừng phát ra, giống như không thể dừng lại được, mãi cho đến cô nghe được tiếng chuông gió của cửa tiệm, suy nghĩ của cô mới được kéo trở lại.

Mặc dù đã hoàn hồn nhưng suy nghĩ của cô vẫn rối loạn, cô nhìn người vừa tới, ánh mắt có chút ngây ngốc hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì?"

"Tôi muốn hai ly cà phê đặc biệt cô chủ pha, tôi muốn mang về."

"Mang về. . . . . . A. . . . . . Được!", cô là bà chủ quán cà phê.

Cô nhanh chóng từ ghế đứng lên, thay khách chuẩn bị hai ly cà phê mang về.

***

Uống cà phê do trợ lý Hứa mang về, Tề Thiệu Bạch tinh thần vô cùng phấn chấn. Cà phê này rất đặc biệt, hương nồng trong cà phê ngoài có vị sữa đậm đặc, còn tản ra một chút caramel nhàn nhạt và hương nhài thơm ngát, mùi vị dù rất ngọt nhưng uống cũng không ngán, anh rất thích loại cà phê này.

"Trợ lý Hứa, cà phê này mua ở đâu vậy?"

Cảm giác rất quen thuộc, giống như anh đã từng uống qua, rồi lại không nghĩ ra đã uống ở nơi nào.

"Đây là cà phê của cô chủ của quán cà phê Mạt Hương."

"Cô chủ quán cà phê Mạt Hương pha cà phê?" Lần trước anh vừa bước qua cửa sắt đã bị cô đuổi ra khỏi cửa, lúc này sao lại chịu bán cho trợ lí của anh rồi? "Cô ấy không đuổi cậu ra khỏi cửa?"

"Không có."

"Vậy lần trước. . . . . ." Sự đối xử khác biệt, hiển nhiên cô nhìn người bán cà phê, mà anh lại chính là khách cô không hoan nghênh.

"Tôi cảm thấy được cô ấy giống như không để ý tôi là ai, cũng không còn hỏi nhiều đã đưa cà phê cho tôi. Nhưng mà tôi cảm thấy tổng giám đốc có thể sẽ không ưa thích mới đúng, bởi mùi vị này rất ngọt."

"Sẽ không, rất tốt."

"Anh thật cảm thấy rất tốt?"

Đối với cà phê tổng giám đốc rất bắt bẻ, thế nhưng lại khen ngợi cà phê cô chủ quán cà phê Mạt Hương pha, thật khó tin.

"Đúng là rất tốt, về sau mỗi ngày đều giúp tôi mua cà phê ở đây đi."

"Vâng."

Mặc dù hơi xa, nhưng ông chủ thích cũng không còn biện pháp.

"Tốt lắm, anh đi làm việc đi, có vấn đề gì tôi sẽ gọi anh sau."

Đuổi trợ lý Hứa qua chỗ khác, Tề Thiệu Bạch tranh thủ thời gian rảnh rỗi tinh tế thưởng thức ly cà phê của quán Mạt Hương, uống một ngụm, trong lòng anh xuất hiện một cảm giác kì quái, sau đó một hình ảnh mơ hồ trong đầu lại đột nhiên thoáng qua.

Trước kia anh luôn đoán, người phụ nữ trong hình ảnh mơ hồ ấy đang làm gì, hiện tại anh đã biết.

Cô pha cà phê.

Hình như có người chờ cà phê uống cô pha, cho nên cô thỉnh thoảng sẽ quay mặt lại, nhưng anh cố thế nào cũng không thấy rõ hình dạng gương mặt kia như thế nào.

"Cô ấy là người yêu của mình sao? Hay là người rất thân nào của mình?"

Ở Mĩ, mỗi lần cũng vì nhớ cô là người nào mà anh nghĩ đến nhức đầu, cũng đã hỏi ba mẹ vô số lần, nhưng trước sau vẫn không tìm được đáp án. Về sau anh dứt khoát không cố gắng hồi tưởng, mà dần dần, bởi vì bận rộn, số lần hình ảnh này hiện lên trong đầu anh cũng giảm xuống rất nhiều.

Nhưng mặc dù vì nhức đầu không muốn nghĩ tới, rồi lại vì muốn biết nhưng không nghĩ ra mà tâm hoảng ý loạn, anh cảm giác hình như mình đã quên người rất quan trọng.

Tại sao anh cố chấp muốn uống mùi vị cà phê đó như vậy? Tại sao chỉ uống cà phê sẽ khiến anh nhìn thấy bóng dáng mơ hồ kia?

Càng vội vàng suy nghĩ tìm ra đáp án, đầu của anh lại càng đau.

"Cô rốt cuộc là ai?" Anh đỡ đầu nhức hét lên, hi vọng hình ảnh người phụ nữ kia có thể xuất hiện trả lời vấn đề của anh.

Ngay vào lúc này, mặt của Thẩm Mạt Hinh nhảy vào đầu anh, khiến anh cả người từ trên ghế nhảy dựng lên, cà phê trên tay cũng vì vậy mà rơi xuống.

"Tại sao lại nghĩ đến cô ấy. . . . . ."

Không thể nào, ba mẹ nói qua, anh sau khi học cao trung thì tới Mĩ, anh và cô không thể có bất kỳ quan hệ nào.

"Cà phê. . . . . . Đúng, nhất định là bởi vì uống cà phê cô ấy pha, mới có thể suy nghĩ lung tung."

Nhìn cà phê bị anh làm đổ, anh tự nói lẩm bẩm.

Trừ điều này, thực sự anh không tìm được bất kỳ lý do gì.

Cuối cùng, Tề Thiệu Bạch vẫn đi tới quán cà phê Mạt Hương.

Con người là động vật kỳ quái, một mặt liều mạng thuyết phục mình, anh và Thẩm Mạt Hinh không có bất kỳ quan hệ gì, mặt khác anh lại muốn có thể nắm chặt dấu vết.

Trong vườn hoa đã tàn, chỉ còn lại cây non xanh mơn mởn, nhưng trong không khí ngoài mùi thơm cà phê nhẹ nhàng, vẫn có một hương hoa nhàn nhạt.

Hôm nay khách đến quán cà phê rất đông, chưa đi vào bên trong phòng, từ cửa sổ thủy tinh đã có thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm Mạt Hinh bận rộn. Cô lúc thì đứng ở quầy bar nơi pha cà phê, lúc thì vào phòng bếp, A Quế là trợ thủ cùng cô khôn khéo giao tiếp.

Đã từng gặp phải trắc trở, muốn bước vào quán cà phê thì anh ít nhiều vẫn còn có chút lo lắng, sợ lại bị đuổi ra khỏi cửa, nên anh chần chờ chốc lát mới mở cửa.

Phía trước như là khu bom mìn, anh bước mỗi một bước cũng cực kỳ cẩn thận.

"Hoan nghênh đã tới".

Bốn chữ vừa vào tai, ngay sau đó ánh mắt của hai người gặp nhau.

Sắc mặt Thẩm Mạt Hinh còn chưa hề tốt, chỉ ngại vì khách quá nhiều không lập tức nổi đóa, nhưng cũng không chủ động tiếp đón anh.

Mặc dù vừa bắt đầu là có chút lo lắng, nhưng sống ở đâu thì yên ở đấy, hiện tại lòng anh ngược lại rất là nhẹ nhõm.

"Bà chủ, tôi muốn một ly cà phê đặc biệt do bà chủ pha."

"Xin lỗi, chúng tôi đã mãn khách."

Bình thường chỉ cần nói mãn khách có vài người sẽ rời đi, Thẩm Mạt Hinh chính là hi vọng Tề Thiệu Bạch tự mình rời đi.

Nhưng lần trở lại này Tề thiệu Bạch Khả không dễ đuổi như vậy, dựa vào việc đang đông khách, anh lơ đễnh nói:

"Tôi có thể chờ chỗ trống."

"Xin cứ tự nhiên."

Không ngăn cản, Thẩm Mạt Hinh tự nhiên tránh ra, vội tiếp tục công việc trên tay, hoàn toàn coi anh là người tàng hình.

Nhưng lần này anh nhất định chờ đợi, đợi hơn nửa giờ, thật vất vả chờ mới có một bàn khách rời đi. Có chỗ trống rồi, Tề Thiệu Bạch lập tức đi tới đặt mông (Kate: cái này là nguyên bản convert nha) ngồi xuống chiếm vị trí.

Nhưng anh vẫn bị coi là người tàng hình, Thẩm Mạt Hinh làm bộ quên sự hiện hữu của anh, hoàn toàn không muốn pha cà phê cho anh.

Quá khứ, cô năm năm pha cà phê cho anh, vì để anh uống được cà phê ngon hơn, cô còn đặc biệt đi học. Cầm theo bằng chứng nhận, khi đó cô học pha vất vả mà vẫn vui vẻ chịu đựng, thành tâm lại đổi lấy giấy thỏa thuận li hôn tuyệt tình.

Hiện tại cô không có bất kỳ nghĩa vụ gì, cũng không muốn pha cà phê cho anh nữa rồi.

"Bà chủ, cà phê của tôi." Ở vị trí gần đó, Tề Thiệu Bạch không cần hô to là có thể đem âm thanh truyền vào phía sau quầy bar.

Kết quả Thẩm Mạt Hinh trực tiếp gọi A Quế xuất trận, cô thì ở một bên chỉ huy. Mặc dù tỉ lệ giống nhau, nhưng cà phê A Quế pha và cô pha mùi vị chính là không khác nhau lắm, nên cũng rất nhiều người nói cô không giấu nghề.

Nhưng trên thực tế cô thật sự dốc túi truyền lại, là A Quế đắn đo thành phần cùng độ lửa, kỹ thuật cũng không cô chính xác, pha lên hương có chút khác.

Nhìn cà phê trên bàn, Tề Thiệu Bạch khẽ chau mày nói với A Quế: "Tôi gọi cà phê đặc biệt chính tay bà chủ pha."

"Bà chủ của chúng tôi nói tay cô ấy có chút không thoải mái, cho nên tôi làm theo, mời thưởng thức một chút, mùi vị giống nhau."

Hoàn toàn khác nhau. Anh chỉ uống một ngụm, liền đem cà phê bỏ xuống.

"Phiền pha giúp tôi cà phê khác, cái gì cũng có thể."

"Nhưng. . . . . ." A Quế nhìn ly cà phê cơ hồ còn hoàn hảo kia, có chút lo lắng.

"Có vấn đề sao?"

"Anh cà phê cũng còn không uống a!"

"Tôi không thích mùi vị này, nghĩ nếm thử một chút những thứ khác, không thể được sao?"

"Cũng không phải là không được a. . . . . ." Chỉ là có chút cảm giác lãng phí.

Tề Thiệu Bạch khách khí nói: "Vậy thì đành phiền cô."

Khách hàng kiên trì, A Quế không thể làm gì khác hơn là đi trở về quầy bar, pha lại một ly cà phê khác, Thẩm Mạt Hinh vẫn chỉ ở một bên chỉ đạo, thỉnh thoảng thưởng Tề Thiệu Bạch một cái nhìn lạnh nhạt xem thường.

Cô cũng biết, gã này cố ý đến phá rối đây!

Từ ánh mắt của cô anh có thể đoán ra suy nghĩ của cô, nhưng anh không phải thế, anh chỉ là muốn đến tìm kiếm đáp án, nhưng vẫn không được đối xử thân thiện, mà cô càng không thân thiện, anh lại càng muốn dây dưa cùng cô.

Trải qua lần gây rối này, trên bàn anh đã bày chừng mười ly cà phê, nhưng mỗi một ly anh đều chỉ uống một ngụm, khách hàng không biết chuyện còn tưởng rằng anh là bậc thầy về cà phê, không thì chính là tới phá quán .

Cuối cùng, khách hàng đều rời đi chỉ còn lại anh, Thẩm Mạt Hinh rốt cuộc không nhịn được nổi đóa.

"Cửa hàng có thể không kiếm tiền, nhưng không hoan nghênh khách đến phá rối, mời rời đi!"

Anh bình tĩnh hỏi ngược lại:

"Đang nói tôi sao? Tôi mới phát hiện ra bà chủ đối với tôi có ý kiến, tôi chỉ đơn thuần muốn uống một ly cà phê đặc biệt của bà chủ đã nghe tiếng từ lâu, nhưng vẫn bị tiếp đón không thân thiện, bây giờ tại sao có thể đem lỗi đặt ở trên đầu tôi?"

Trợn mắt nói dối, cái gì nghe thấy đã lâu. Cô pha cà phê có mùi vị gì, anh không phải rõ ràng nhất sao? Về phần vì sao cô đối với anh không thân thiện, anh cũng hiểu rõ nguyên nhân hơn bất cứ ai mà!

"Nói không hoan nghênh, anh làm gì mà còn không đi? Mời rời đi!"

Cô tức giận quát lớn lần nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương