Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm
-
Chương 16
Nửa giờ sau, anh nhận được một đáp án làm anh kinh ngạc.
Trợ lý Hứa ở đầu dây bên kia nói với anh
"Quán cà phê đóng chặt cửa sắt, trên cửa còn dán tấm bảng ngừng buôn bán."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Tôi cũng không rõ."
"Anh thử nghĩ biện pháp xem có thể tìm được A Quế và bác sĩ Hứa Vũ Huân không, hiện tại tôi đang trên máy bay trở về, chờ tôi về nói tiếp."
Cứ như vậy, anh bước lên chuyến máy bay trở về nước, mang theo sự thấp thỏm lo lắng trong lòng.
Thẩm Mạt Hinh và Thẩm Gia Tề thật sự đã biến mất rồi.
Tề Thiệu Bạch tìm được A Quế, A Quế cũng nói không biết gì, chỉ đem tiền lương Thẩm Mạt Hinh cho cô đặt lên bàn.
"Tôi thật sự không biết, chị Mạt Hinh chỉ nói cô ấy có chuyện phải rời đi, quán cà phê sẽ không buôn bán, trả cho tôi số tiền này, nói là tiền lương."
Biết hỏi A Quế sẽ không tìm được gì, anh đến quán cà phê của Thẩm Mạt Hinh thử vận may một chút, lại không ngờ gặp được mẹ của anh.
Bắt gặp anh, Trương Lệ Anh cũng rất giật mình.
"Thiệu Bạch. . . . . . Tại sao con lại ở chỗ này? Con không phải đi Nhật Bản rồi sao? Chuyện bên kia cũng xử lý xong rồi?"
"Việc đó là phải hỏi mẹ chứ, không phải sao? Bên kia thật sự có chuyện cần con xử lý sao? Con mới là người phải ngạc nhiên tại sao mẹ lại xuất hiện ở nơi này đây?"
Trong lòng anh có suy đoán nặng nề.
Trương Lệ Anh nói quanh co nửa ngày, mới viện cớ.
"Mẹ mới từ châu Úc tới đây, nghe nói cà phê nơi này rất ngon, nên muốn tới uống ly cà phê, ai biết nó không buôn bán. . . . . ."
"Mẹ phải biết đây là quán cà phê người khác mở, mới đặc biệt tới được chứ? Còn cố ý lừa con đến Nhật Bản, cũng không phải vì đến nơi này tìm cô ấy sao?"
"Người nào? Mẹ không biết người con nói là ai?"
"Thẩm Mạt Hinh, vợ trước của con."
Trương Lệ Anh vào lúc này thật sự tìm không thể viện cớ được nữa, chỉ có thể đối mặt vấn đề này với anh.
"Không sai, mẹ tới tìm Thẩm Mạt Hinh, nhưng chẳng lẽ con cho rằng cô ta rời đi lúc này là do mẹ đuổi ?"
Cái này gọi là không đánh đã khai sao? Anh cái gì cũng chưa hỏi, mẹ anh đã vội vã phủi sạch, chuyện đã rất rõ ràng rồi.
"Mẹ rốt cuộc nói với cô ấy cái gì?"
"Tề Thiệu Bạch, con bây giờ đang chất vấn mẹ sao? Mẹ là mẹ con đó!"
"Vậy con sẽ phải hỏi một chút, mẹ đã làm chuyện gì với đứa con trai này."
Cho dù là quá khứ hay hiện tại, anh càng ngày càng thống hận mình chuyện gì cũng không nhớ được, nhưng anh càng muốn suy nghĩ, đầu lại đau đến mức như sắp nổ tung .
"Mẹ rốt cuộc đã làm gì? Đối đãi với Mạt Hinh và tiểu Tề như thế nào? Tiểu Tề là cháu nội của mẹ đó! Mẹ nói đi! Rốt cuộc mẹ đã làm gì?"
Tề Thiệu Bạch đau lòng gầm nhẹ, anh không muốn tin rằng mẹ anh là hung thủ ép buộc vợ con anh.
"Tề Thiệu Bạch, thái độ này của con là gì đây! Là ba con nhớ tiểu Tề, nên mẹ mới đến tìm tiểu Tề. Cũng bởi tiểu Tề là cháu nội của mẹ, nên mẹ mới muốn đưa tiểu Tề về Mĩ dạy dỗ, để tiểu Tề có một cuộc sống không bị hạn chế bởi cuộc sống riêng của mẹ nó, nếu không hành động của nó sớm muộn cũng bị sai lệch."
"Mẹ rốt cuộc đang nói cái gì?"
Trương Lệ Anh vì khiến lời của mình càng có sức thuyết phục, bà từ trong ví da lấy ra tấm ảnh Thẩm Mạt Hinh và Hứa Vũ huân tiến vào khách sạn Tề Thiệu Bạch nhìn.
"Lời này không phải mẹ tùy tiện nói, mà là có chứng cớ."
Nhìn hình, Tề Thiệu Bạch sửng sốt một chút.
Người trong hình là Thẩm Mạt Hinh cùng Hứa Vũ Huân, mà thời điểm đúng là đêm khi anh đi công tác ở Nhật Bản.
"Con sẽ tìm hiểu chuyện này thật kĩ, cũng sẽ đưa Mạt Hinh và tiểu Tề trở về, hi vọng mẹ không nhúng tay vào."
Anh biết Mạt Hinh là người như thế nào, chuyện tuyệt không phải như anh đang nhìn thấy, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái.
Tóm lại, anh phải tìm Hứa Vũ Huân, một mặt anh có thể biết vị trí hai mẹ con Mạt Hinh, mặt khác cũng để cho anh hiểu rõ những hình này, tránh cho hiểu lầm sâu hơn.
Hôm nay là ngày khám cuối cùng của Hứa Vũ Huân, anh tham gia đoàn bác sĩ xuyên quốc gia, muốn quên đi nỗi đau trong lòng, đến các nơi trên thế giới hành nghề cứu người.
Anh vốn định sau khi tan việc tìm Thẩm Mạt Hinh từ biệt, nhưng Tề Thiệu Bạch lại xuất hiện trước cửa, muốn xông vào phòng tìm anh, y tá ngăn ở cửa, khẩn trương nói với Tề Thiệu Bạch:
"Tiên sinh, ngài xông vào tùy tiện như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát xử lý."
"Cô Vương, cho anh ấy vào, phiền cô ra ngoài trước."
Nhắc nhở y tá Vương, anh dù bận vẫn ung dung tới trước Tề Thiệu Bạch, thuận miệng hỏi:
"Anh đại giá quang lâm (hạ mình tới thăm) có gì chỉ giáo?"
"Mạt Hinh và tiểu Tề đã đi đâu?"
Anh bị hỏi, sửng sốt, Hứa Vũ Huân một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, mặt không hiểu.
"Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì? Mạt Hinh và tiểu Tề đi đâu? Không có ở quán cà phê sao?"
"Nếu như ở đó, tôi sẽ không phải hỏi anh rồi!"
"Tôi không biết, hai ngày nay tôi đều chưa gặp cô ấy."
Sau khi tỉnh lại ở khách sạn, thấy dòng chữ Thẩm Mạt Hinh để lại cho anh, anh nghĩ thông suốt, tình cảm anh dành cho Thẩm Mạt Hinh đã tạo thành gánh nặng cho cô, nếu thật sự yêu cô, sẽ phải buông tay để cô đạt được hạnh phúc, mà thời gian và khoảng cách là liều thuốc giúp buông tay tốt nhất.
Cho nên anh mới quyết định rời khỏi Đài Loan.
Nhưng anh không ngờ tới, kết quả sẽ biến thành thế này.
"Đây là chuyện gì đã xảy ra?"
Tề Thiệu Bạch đem hình hai người vào khách sạn đặt trên bàn anh.
Hứa Vũ Huân nhìn hình, không nhịn được nhăn lại mày không vui mừng nói:
"Anh phái người theo dõi chúng tôi? Đây là phạm pháp, tôi có thể kiện anh!"
"Tôi không có nhàm chán như vậy, tôi mới từ Nhật Bản trở lại nhưng không tìm được Mạt Hinh và tiểu Tề, kết quả có người đưa tấm hình này cho tôi."
"Cho nên anh mới có thể cảm thấy tôi và việc không tìm được Mạt Hinh là có liên quan? Mặc kệ anh tin hay không, thật sự tôi không biết mẹ con Mạt Hinh đi nơi nào. Nhưng những hình này tôi có thể giải thích, đêm đó tôi uống say, Mạt Hinh đưa tôi đến khách sạn sau đó rời đi, còn để lại cái này."
Vì chứng minh sự trong sạch Thẩm Mạt Hinh, anh đem dòng chữ Thẩm Mạt Hinh để lại cho anh đưa cho Tề Thiệu Bạch.
Nhìn tờ giấy, Tề Thiệu Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay cả Hứa Vũ Huân cũng không biết Thẩm Mạt Hinh mẹ con họ đi nơi nào, điều này càng làm anh cảm thấy sợ hãi.
Nếu là anh trước đây, có lẽ sẽ biết vị trí của Mạt Hinh, có những người bạn thân anof, thích những địa phương nào, còn có những địa phương bọn họ đã từng đi qua.
Nhưng bây giờ chính anh không biết gì cả, hoàn toàn không có bất kỳ đầu mối, anh liều mạng suy nghĩ nhớ lại ký ức trước đây, khiến đầu anh lại bắt đầu đau đớn, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt, đau đến mức làm anh không thể chịu nổi, ngã xuống đất.
Hứa Vũ Huân bị anh hù sợ.
"Tề Thiệu Bạch! Anh làm sao vậy?"
"Đầu tôi rất đau. . . . . ."
"Nhức đầu. . . . . ."
Hứa Vũ Huân lúc này mới nhớ, Thẩm Mạt Hinh từng đề cập Tề Thiệu Bạch vì tai nạn xe cộ mà mất trí nhớ, đây nhất định là di chứng sau tai nạn xe cộ.
Đỡ Tề Thiệu Bạch xuống giường, anh gọi y tá Vương lấy thuốc an thần, châm cứu cho Tề Thiệu Bạch, hóa giải cơn đau đầu của anh.
Nhìn Tề Thiệu Bạch hai mắt nhắm nghiền, Hứa Vũ Huân đột nhiên thấy cảm động.
Từ trước tới giờ, anh cho rằng Tề Thiệu Bạch phụ bạc Thẩm Mạt Hinh, nên sợ Thẩm Mạt Hinh sẽ bị tổn thương lần nữa, chậm chạp không chịu buông tay, nhưng bây giờ thấy Tề Thiệu Bạch yêu như vậy Thẩm Mạt Hinh, tình nguyện chịu khổ sở cũng muốn hồi tưởng lại tất cả có thể giúp anh tìm được nữ nhân yêu mến, đối phương cố gắng như vậy, anh rốt cuộc có thể yên tâm rời đi rồi.
"Ngàn vạn lại đừng phụ tình yêu của Mạt Hinh đối với anh."
Anh nói lời thành khẩn.
Tề Thiệu Bạch không trả lời, nhưng anh nghe được, không thừa nhận cũng không được, Hứa Vũ Huân là một tình địch đáng nể.
Sau một vài cơn đau kịch liệt, anh cuối cùng đã nhớ lại một đoạn ký ức ngọt ngào thuộc về anh và Mạt Hinh.
Chỗ ở hiện tại của mẹ con Thẩm Mạt Hinh, là nhà một bà con xa của cô, mặc dù bọn họ đã sớm chuyển về Nam Bộ, nhưng mà bọn họ thường xuyên sẽ trở về thăm hàng xóm cũ, cho nên phòng ốc giữ rất tốt, bên trong nhà cũng tương đối sạch sẽ.
Thẩm Mạt Hinh gọi điện thoại cùng vị chú họ kia nói muốn ở nhờ, chú họ lập tức đồng ý, còn kiên trì không chịu thu tiền thuê nhà của cô, nói phòng có người ở tương đối không dễ dàng hư hại, coi như bọn họ giúp ông trông coi căn nhà.
Chọn nơi này để ở lại, thật ra đều là suy tính tới vấn đề đi học của tiểu Tề, bởi vì gần đây còn có trường tiểu học, nên Thẩm Mạt Hinh không suy tính quá nhiều, quyết định định cư ở chỗ này.
Nhưng mẹ con họ dù sao cũng phải tiếp tục cuộc sống, nguồn kinh tế là một vấn đề, ở vùng nông thôn này mở quán cà phê không thích hợp, bởi vì tất cả nơi này đều là nông dân tiết kiệm, bọn họ không có thói quen cũng không chịu tốn tiền thưởng thức thức ăn ngon và cà phê.
Cuộc sống ở nơi này vô cùng đơn giản, mà mọi người, chỉ nghĩ đơn giản làm thế nào để sống an nhàn qua ngày.
Nhưng người nơi này rất tình nghĩa, mỗi ngày cho dù không mở cửa, cũng có rất nhiều người khác đưa rau, trái cây. Những thứ rau quả này tất cả đều tự họ trồng trọt, bởi vì ăn không hết, hàng xóm láng giềng đều có thói quen đem cho các nhà xung quanh.
Mà sau khi cô đi tới nơi này mấy ngày, cũng bắt đầu học hàng xóm, sửa sang khu vườn hoang bên cạnh xong, trồng vài loại rau, tự cấp tự túc, đồng thời tự hỏi những ngày kế tiếp sẽ sống như thế nào.
Cuối cùng, cô quyết định tìm công việc, nhưng đến nội thành, mua tờ báo muốn tìm xem có vị trí nào thuê người, lại phát hiện trên đường có người chỉ trỏ cô.
Mới đầu cô nghĩ rằng quần áo mình không ngay ngắn hoặc trên mặt có vết bẩn, nhưng sau lại thấy có người cầm tờ báo, cầm lên so sánh với cô, cô mới giật mình thấy có gì không đúng.
Cô vội vã mở tờ báo mua được ra, kết quả bị toàn bộ những tin thông báo tìm người dọa sợ.
Cô lên xe thật nhanh trở về nhà, bắt đầu nhìn nội dung tờ báo.
"Anh sẽ đến tìm em, em yêu."
Vừa nhìn thấy tựa đề, hốc mắt cô đã khẽ ửng hồng, nội dung làm cô vừa học vừa rơi lệ ——
“Học muội, anh nhận thua, anh sẽ đi trại hè cùng các em.
Học muội, anh muốn hôn em rồi, ở dưới gốc phong đại thụ lá rơi này.
Học muội, em là quà tốt nghiệp tốt nhất của anh.
Sau đó, chính là vợ rồi.”
Ban đầu, không có người thân chúc phúc, chỉ ở mấy vị bạn học tốt chứng kiến, bọn họ kết làm vợ chồng. Anh nói, anh còn thiếu cô một hôn lễ lớn, nhưng kỳ thật chỉ cần một nửa kia của cô là anh, có hôn lễ hay không cô đều không sao.
Mặc dù không có hôn lễ long trọng, nhưng mà anh lại có thể cho em một tuần trăng mật hoàn toàn khác những người khác.
Anh mua một xe máy hạng nặng, vì muốn tặng cô một lễ trăng mật không giống những người khác, sau đó, bọn họ lên đường, cuộc sống tương lai có nhau làm bạn đời.
“Thân ái, đừng nữa biến mất trong sinh mệnh của anh, anh sẽ không sống nổi, vì để cuộc sống tương lai của anh thêm tuyệt vời, anh nhất định sẽ tìm được em.
Em không phải di chuyển, hãy ở yên chỗ hiện tại, anh nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của mình.”
Nhìn đến đây, cô biết, Tề Thiệu Bạch đã nhớ ra, nhớ ra những năm tháng chung sống kia của bọn họ, cũng nhớ ra bọn họ đã từng yêu nhau.
Cô bị những lời kia của anh làm cảm động, nhưng anh quậy phá thế này, hại cô không dám ra cửa tìm việc làm, liền đi đón tiểu Tề tan học, cô cũng đem mình bao bọc thật kỹ, vừa nhìn thấy tiểu Tề ra cổng trường, lập tức kéo cậu chạy về phía xe, hơn nữa nhanh chóng rời khỏi trường học.
Nhưng, khi cô vừa về tới nhà, liền ngây ngẩn cả người.
Đứng ỏ nơi đó, không phải là cái người đã khiến cô phải lén lén lút lút sao!
Thẩm Gia Tề vừa nhìn thấy Tề Thiệu Bạch, lập tức nhào tới, Tề Thiệu Bạch một tay ôm lấy cậu, cất bước đi về phía cô.
"Anh. . . . . . tại sao biết em ở chỗ này. . . . . ."
"Anh đã nói, em không cần di chuyển, anh nhất định sẽ tìm được em. Mặc dù chậm mấy năm, nhưng lần này anh đã giữ lời hứa của anh, cho nên em sẽ tha thứ anh chứ? Vợ yêu."
Nước giống như sợi ngọc trai bị đứt, từ mặt cô không ngừng chảy xuống, trừ rơi lệ, cô thật sự không thể nói gì hơn.
Sợ Thẩm Mạt Hinh lại chạy mất, Tề Thiệu Bạch nói gì cũng phải đưa cô về nhà mình.
Nhưng Trương Lệ Anh vừa nhìn thấy Thẩm Mạt Hinh, chẳng những không chịu nhận, còn gây sự muốn đuổi cô ra ngoài.
"Hai đứa đã ly hôn, tại sao lại dẫn cô ta trở lại? Mẹ đã nói rồi, mẹ không thể nào tiếp nhận người như cô ta làm con dâu, con còn không bảo cô ta để tiểu Tề ở lại, bảo cô ta đi đi."
"Ly hôn? Chưa có sự đồng ý của con đã quyết định ly hôn, mẹ, đó là mẹ làm đúng không?"
Bị Tề Thiệu Bạch nói đúng, Trương Lệ Anh lập tức im lặng không nói.
Thẩm Mạt Hinh vốn không muốn tin tưởng bà là người làm bọn họ ly hôn, nhưng lúc nhìn thấy bộ dáng không còn lời nào phản bác của bà, cô mới tin chắc đó là sự thật.
Nghĩ tới ba năm qua, cô chẳng những vẫn hiểu lầm Tề Thiệu Bạch, còn từng đối với anh nói điều ác ý, cô liền cảm thấy thật có lỗi với anh.
"Ba năm này, con vẫn không ngừng tự hỏi mình, con là ai? Quá khứ của con có điều gì? Nhưng ngoài mẹ và ba nói cho, không còn trí nhớ về những người khác, làm sao mẹ có thể độc ác tước đoạt phần ký ức quan trọng nhất của con?"
"Mẹ là vì tốt cho con. . . . . ."
"Mẹ còn không biết rằng mình sai lầm rồi sao?"
Anh hét lên, Trương Lệ Anh lại câm như hến.
"Không nên, đừng nói nữa."
Thẩm Mạt Hinh giật nhẹ ống tay áo của anh muốn ngăn lại anh.
Dù sao cũng là mẹ của anh, giữa mẹ con không có chuyện gì là không thể nói. Cô thật lòng muốn coi Trương Lệ Anh như mẹ của mình, nếu như không phải bà có thành kiến với cô, cô tin tưởng họ có thể sống chung rất tốt.
"Nếu không có sự đồng ý của mẹ, con sẽ không kết hôn cùng Thiệu Bạch, nhưng con thật sự vô cùng hi vọng mẹ có thể cho con một cơ hội, để con có thể cùng Thiệu Bạch hiếu thuận với mẹ, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ như mẹ đẻ của mình."
Thẩm Mạt Hinh ánh mắt thành khẩn, mặt kiên định nhìn Trương Lệ Anh.
Cô không trách bà sao?
Cô và Thiệu Bạch bị bà chia rẽ ba năm, ba năm nay cô một mình nuôi cả đứa bé nên chịu không ít cực khổ, chẳng lẽ Thẩm Mạt Hinh thật sự không trách bà sao?
Nhìn gương mặt của Thẩm Mạt Hinh vẫn dịu dàng như trước, nhớ tới quá khứ bà luôn gây khó khăn cho Thẩm Mạt Hinh, còn lừa gạt cô ly hôn với Thiệu Bạch, hại cô thành bà mẹ độc thân, Thẩm Mạt Hinh vẫn không trách tội bà, Trương Lệ Anh đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ.
"Mẹ, mẹ có thể hay không vì con, từ bỏ thành kiến với Mạt Hinh?"
Thấy biểu hiện của Thẩm Mạt Hinh, thái độ Tề Thiệu Bạch cũng dịu xuống.
Anh năn nỉ, làm nũng, khiến Trương Lệ Anh giống như trở về khi con trai còn nhò. Khi đó anh cũng như vậy, luôn làm nũng năn nỉ bà.
Lúc con lớn ba mẹ sợ nhất là con trai vì quá yêu thương vợ con mà quên ba mẹ, nhưng bà lại bởi vì có Thẩm Mạt Hinh, may mắn có thể ôn lại ký ức ấm áp đó với con trai.
Lần này, bà thật không thể không thừa nhận, là bà làm sai.
Nhưng muốn bà thừa nhận mình làm sai với bọn trẻ, bà không mở miệng được.
"Được, con đưa quảng cáo lên báo rầm rộ như thế, nếu như mẹ không gật đầu, người ta còn tưởng rằng mẹ là bà già ác độc không có tình người, các con muốn làm thế nào thì làm, mẹ không quản."
Anh biết mẹ có thể nói như vậy, đã là hạ mình rất nhiều.
Tề Thiệu Bạch ôm bả vai Trương Lệ Anh, hôn lên mặt bà một cái, cực kỳ cảm kích nói:
"Mẹ, cám ơn mẹ! Con rất yêu mẹ, về sau nhất định sẽ cùng Mạt Hinh càng hiếu thuận mẹ."
"Các con thực sự không trách mẹ sao?"
Trương Lệ Anh chuyển ánh mắt hướng Thẩm Mạt Hinh, cuối cùng vẫn dừng ở trên mặt Thẩm Gia Tề sau lưng Thẩm Mạt Hinh.
"Bà là tấm gương xấu, là một bà nội kỳ cục sao?"
"Dĩ nhiên không trách ạ."
Thẩm Mạt Hinh đem nhi tử kéo ra đằng trước, dịu dàng nói:
"Đi ra chào bà nội, nói với bà nội con rất yêu bà."
Thẩm Gia Tề nghe thấy Trương Lệ Anh là bà nội của cậu, lại thấy vẻ mặt bà trở nên hiền từ, ngay lập tức cậu tiến lên ôm lấy bà, ngẩng đầu nói:
"Bà nội, tiểu Tề rất thích bà, tiểu Tề cũng sẽ hiếu thuận bà đó."
Tình cảm ruột thịt này xuất hiện muộn, âm thanh bà nội này của Thẩm Gia Tề, khiến kiêu ngạo của Trương Lệ anh cuối cùng cũng tan rã, bà ngồi xổm người xuống, nước mắt lưng tròng ôm lấy cậu.
"Gia Tề, thật xin lỗi! Bà nội thực xin lỗi con!"
Nếu như, không phải tình cảm của Thiệu Bạch và Thẩm Mạt Hinh đủ kiên định, bà cũng không có cơ hội cảm nhận được thời khắc tình thân ấm áp này, hiện tại bà thật sự nghĩ thông suốt, một nhà hòa hợp là quan trọng nhất, những chuyện khác đều không quan trọng.
"Hiện tại mẹ có thể thông báo ba con về Đài Loan rồi, chỉ là không biết thân thể của ông ấy có thể trụ được để lặn lội đường xa về."
Trương Lệ Anh ôm Thẩm Gia Tề nói:
"Ông nội con rất nhớ con, nếu như ông không tới được, con có nguyện ý về Mĩ thăm ông cùng bà không?"
"Mẹ, đây là ý gì? Ba làm sao?"
"Ba con ung thư dạ dày, sợ con lo lắng vẫn không để mẹ cho con biết, lần này cũng vì ông muốn mẹ trở lại tìm Mạt Hinh và tiểu Tề, ông ấy thật sự rất nhớ tiểu Tề."
"Chúng ta đi thăm ba thôi."
Thẩm Mạt Hinh chủ động đề nghị.
"Ừ, chúng ta phải trở về thăm cha anh mới được."
Nói xong, anh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Hứa, muốn cậu ấy đặt vé máy bay về Mĩ nhanh nhất, bốn tấm vé.
Trợ lý Hứa ở đầu dây bên kia nói với anh
"Quán cà phê đóng chặt cửa sắt, trên cửa còn dán tấm bảng ngừng buôn bán."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Tôi cũng không rõ."
"Anh thử nghĩ biện pháp xem có thể tìm được A Quế và bác sĩ Hứa Vũ Huân không, hiện tại tôi đang trên máy bay trở về, chờ tôi về nói tiếp."
Cứ như vậy, anh bước lên chuyến máy bay trở về nước, mang theo sự thấp thỏm lo lắng trong lòng.
Thẩm Mạt Hinh và Thẩm Gia Tề thật sự đã biến mất rồi.
Tề Thiệu Bạch tìm được A Quế, A Quế cũng nói không biết gì, chỉ đem tiền lương Thẩm Mạt Hinh cho cô đặt lên bàn.
"Tôi thật sự không biết, chị Mạt Hinh chỉ nói cô ấy có chuyện phải rời đi, quán cà phê sẽ không buôn bán, trả cho tôi số tiền này, nói là tiền lương."
Biết hỏi A Quế sẽ không tìm được gì, anh đến quán cà phê của Thẩm Mạt Hinh thử vận may một chút, lại không ngờ gặp được mẹ của anh.
Bắt gặp anh, Trương Lệ Anh cũng rất giật mình.
"Thiệu Bạch. . . . . . Tại sao con lại ở chỗ này? Con không phải đi Nhật Bản rồi sao? Chuyện bên kia cũng xử lý xong rồi?"
"Việc đó là phải hỏi mẹ chứ, không phải sao? Bên kia thật sự có chuyện cần con xử lý sao? Con mới là người phải ngạc nhiên tại sao mẹ lại xuất hiện ở nơi này đây?"
Trong lòng anh có suy đoán nặng nề.
Trương Lệ Anh nói quanh co nửa ngày, mới viện cớ.
"Mẹ mới từ châu Úc tới đây, nghe nói cà phê nơi này rất ngon, nên muốn tới uống ly cà phê, ai biết nó không buôn bán. . . . . ."
"Mẹ phải biết đây là quán cà phê người khác mở, mới đặc biệt tới được chứ? Còn cố ý lừa con đến Nhật Bản, cũng không phải vì đến nơi này tìm cô ấy sao?"
"Người nào? Mẹ không biết người con nói là ai?"
"Thẩm Mạt Hinh, vợ trước của con."
Trương Lệ Anh vào lúc này thật sự tìm không thể viện cớ được nữa, chỉ có thể đối mặt vấn đề này với anh.
"Không sai, mẹ tới tìm Thẩm Mạt Hinh, nhưng chẳng lẽ con cho rằng cô ta rời đi lúc này là do mẹ đuổi ?"
Cái này gọi là không đánh đã khai sao? Anh cái gì cũng chưa hỏi, mẹ anh đã vội vã phủi sạch, chuyện đã rất rõ ràng rồi.
"Mẹ rốt cuộc nói với cô ấy cái gì?"
"Tề Thiệu Bạch, con bây giờ đang chất vấn mẹ sao? Mẹ là mẹ con đó!"
"Vậy con sẽ phải hỏi một chút, mẹ đã làm chuyện gì với đứa con trai này."
Cho dù là quá khứ hay hiện tại, anh càng ngày càng thống hận mình chuyện gì cũng không nhớ được, nhưng anh càng muốn suy nghĩ, đầu lại đau đến mức như sắp nổ tung .
"Mẹ rốt cuộc đã làm gì? Đối đãi với Mạt Hinh và tiểu Tề như thế nào? Tiểu Tề là cháu nội của mẹ đó! Mẹ nói đi! Rốt cuộc mẹ đã làm gì?"
Tề Thiệu Bạch đau lòng gầm nhẹ, anh không muốn tin rằng mẹ anh là hung thủ ép buộc vợ con anh.
"Tề Thiệu Bạch, thái độ này của con là gì đây! Là ba con nhớ tiểu Tề, nên mẹ mới đến tìm tiểu Tề. Cũng bởi tiểu Tề là cháu nội của mẹ, nên mẹ mới muốn đưa tiểu Tề về Mĩ dạy dỗ, để tiểu Tề có một cuộc sống không bị hạn chế bởi cuộc sống riêng của mẹ nó, nếu không hành động của nó sớm muộn cũng bị sai lệch."
"Mẹ rốt cuộc đang nói cái gì?"
Trương Lệ Anh vì khiến lời của mình càng có sức thuyết phục, bà từ trong ví da lấy ra tấm ảnh Thẩm Mạt Hinh và Hứa Vũ huân tiến vào khách sạn Tề Thiệu Bạch nhìn.
"Lời này không phải mẹ tùy tiện nói, mà là có chứng cớ."
Nhìn hình, Tề Thiệu Bạch sửng sốt một chút.
Người trong hình là Thẩm Mạt Hinh cùng Hứa Vũ Huân, mà thời điểm đúng là đêm khi anh đi công tác ở Nhật Bản.
"Con sẽ tìm hiểu chuyện này thật kĩ, cũng sẽ đưa Mạt Hinh và tiểu Tề trở về, hi vọng mẹ không nhúng tay vào."
Anh biết Mạt Hinh là người như thế nào, chuyện tuyệt không phải như anh đang nhìn thấy, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái.
Tóm lại, anh phải tìm Hứa Vũ Huân, một mặt anh có thể biết vị trí hai mẹ con Mạt Hinh, mặt khác cũng để cho anh hiểu rõ những hình này, tránh cho hiểu lầm sâu hơn.
Hôm nay là ngày khám cuối cùng của Hứa Vũ Huân, anh tham gia đoàn bác sĩ xuyên quốc gia, muốn quên đi nỗi đau trong lòng, đến các nơi trên thế giới hành nghề cứu người.
Anh vốn định sau khi tan việc tìm Thẩm Mạt Hinh từ biệt, nhưng Tề Thiệu Bạch lại xuất hiện trước cửa, muốn xông vào phòng tìm anh, y tá ngăn ở cửa, khẩn trương nói với Tề Thiệu Bạch:
"Tiên sinh, ngài xông vào tùy tiện như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát xử lý."
"Cô Vương, cho anh ấy vào, phiền cô ra ngoài trước."
Nhắc nhở y tá Vương, anh dù bận vẫn ung dung tới trước Tề Thiệu Bạch, thuận miệng hỏi:
"Anh đại giá quang lâm (hạ mình tới thăm) có gì chỉ giáo?"
"Mạt Hinh và tiểu Tề đã đi đâu?"
Anh bị hỏi, sửng sốt, Hứa Vũ Huân một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, mặt không hiểu.
"Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì? Mạt Hinh và tiểu Tề đi đâu? Không có ở quán cà phê sao?"
"Nếu như ở đó, tôi sẽ không phải hỏi anh rồi!"
"Tôi không biết, hai ngày nay tôi đều chưa gặp cô ấy."
Sau khi tỉnh lại ở khách sạn, thấy dòng chữ Thẩm Mạt Hinh để lại cho anh, anh nghĩ thông suốt, tình cảm anh dành cho Thẩm Mạt Hinh đã tạo thành gánh nặng cho cô, nếu thật sự yêu cô, sẽ phải buông tay để cô đạt được hạnh phúc, mà thời gian và khoảng cách là liều thuốc giúp buông tay tốt nhất.
Cho nên anh mới quyết định rời khỏi Đài Loan.
Nhưng anh không ngờ tới, kết quả sẽ biến thành thế này.
"Đây là chuyện gì đã xảy ra?"
Tề Thiệu Bạch đem hình hai người vào khách sạn đặt trên bàn anh.
Hứa Vũ Huân nhìn hình, không nhịn được nhăn lại mày không vui mừng nói:
"Anh phái người theo dõi chúng tôi? Đây là phạm pháp, tôi có thể kiện anh!"
"Tôi không có nhàm chán như vậy, tôi mới từ Nhật Bản trở lại nhưng không tìm được Mạt Hinh và tiểu Tề, kết quả có người đưa tấm hình này cho tôi."
"Cho nên anh mới có thể cảm thấy tôi và việc không tìm được Mạt Hinh là có liên quan? Mặc kệ anh tin hay không, thật sự tôi không biết mẹ con Mạt Hinh đi nơi nào. Nhưng những hình này tôi có thể giải thích, đêm đó tôi uống say, Mạt Hinh đưa tôi đến khách sạn sau đó rời đi, còn để lại cái này."
Vì chứng minh sự trong sạch Thẩm Mạt Hinh, anh đem dòng chữ Thẩm Mạt Hinh để lại cho anh đưa cho Tề Thiệu Bạch.
Nhìn tờ giấy, Tề Thiệu Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay cả Hứa Vũ Huân cũng không biết Thẩm Mạt Hinh mẹ con họ đi nơi nào, điều này càng làm anh cảm thấy sợ hãi.
Nếu là anh trước đây, có lẽ sẽ biết vị trí của Mạt Hinh, có những người bạn thân anof, thích những địa phương nào, còn có những địa phương bọn họ đã từng đi qua.
Nhưng bây giờ chính anh không biết gì cả, hoàn toàn không có bất kỳ đầu mối, anh liều mạng suy nghĩ nhớ lại ký ức trước đây, khiến đầu anh lại bắt đầu đau đớn, hơn nữa càng lúc càng kịch liệt, đau đến mức làm anh không thể chịu nổi, ngã xuống đất.
Hứa Vũ Huân bị anh hù sợ.
"Tề Thiệu Bạch! Anh làm sao vậy?"
"Đầu tôi rất đau. . . . . ."
"Nhức đầu. . . . . ."
Hứa Vũ Huân lúc này mới nhớ, Thẩm Mạt Hinh từng đề cập Tề Thiệu Bạch vì tai nạn xe cộ mà mất trí nhớ, đây nhất định là di chứng sau tai nạn xe cộ.
Đỡ Tề Thiệu Bạch xuống giường, anh gọi y tá Vương lấy thuốc an thần, châm cứu cho Tề Thiệu Bạch, hóa giải cơn đau đầu của anh.
Nhìn Tề Thiệu Bạch hai mắt nhắm nghiền, Hứa Vũ Huân đột nhiên thấy cảm động.
Từ trước tới giờ, anh cho rằng Tề Thiệu Bạch phụ bạc Thẩm Mạt Hinh, nên sợ Thẩm Mạt Hinh sẽ bị tổn thương lần nữa, chậm chạp không chịu buông tay, nhưng bây giờ thấy Tề Thiệu Bạch yêu như vậy Thẩm Mạt Hinh, tình nguyện chịu khổ sở cũng muốn hồi tưởng lại tất cả có thể giúp anh tìm được nữ nhân yêu mến, đối phương cố gắng như vậy, anh rốt cuộc có thể yên tâm rời đi rồi.
"Ngàn vạn lại đừng phụ tình yêu của Mạt Hinh đối với anh."
Anh nói lời thành khẩn.
Tề Thiệu Bạch không trả lời, nhưng anh nghe được, không thừa nhận cũng không được, Hứa Vũ Huân là một tình địch đáng nể.
Sau một vài cơn đau kịch liệt, anh cuối cùng đã nhớ lại một đoạn ký ức ngọt ngào thuộc về anh và Mạt Hinh.
Chỗ ở hiện tại của mẹ con Thẩm Mạt Hinh, là nhà một bà con xa của cô, mặc dù bọn họ đã sớm chuyển về Nam Bộ, nhưng mà bọn họ thường xuyên sẽ trở về thăm hàng xóm cũ, cho nên phòng ốc giữ rất tốt, bên trong nhà cũng tương đối sạch sẽ.
Thẩm Mạt Hinh gọi điện thoại cùng vị chú họ kia nói muốn ở nhờ, chú họ lập tức đồng ý, còn kiên trì không chịu thu tiền thuê nhà của cô, nói phòng có người ở tương đối không dễ dàng hư hại, coi như bọn họ giúp ông trông coi căn nhà.
Chọn nơi này để ở lại, thật ra đều là suy tính tới vấn đề đi học của tiểu Tề, bởi vì gần đây còn có trường tiểu học, nên Thẩm Mạt Hinh không suy tính quá nhiều, quyết định định cư ở chỗ này.
Nhưng mẹ con họ dù sao cũng phải tiếp tục cuộc sống, nguồn kinh tế là một vấn đề, ở vùng nông thôn này mở quán cà phê không thích hợp, bởi vì tất cả nơi này đều là nông dân tiết kiệm, bọn họ không có thói quen cũng không chịu tốn tiền thưởng thức thức ăn ngon và cà phê.
Cuộc sống ở nơi này vô cùng đơn giản, mà mọi người, chỉ nghĩ đơn giản làm thế nào để sống an nhàn qua ngày.
Nhưng người nơi này rất tình nghĩa, mỗi ngày cho dù không mở cửa, cũng có rất nhiều người khác đưa rau, trái cây. Những thứ rau quả này tất cả đều tự họ trồng trọt, bởi vì ăn không hết, hàng xóm láng giềng đều có thói quen đem cho các nhà xung quanh.
Mà sau khi cô đi tới nơi này mấy ngày, cũng bắt đầu học hàng xóm, sửa sang khu vườn hoang bên cạnh xong, trồng vài loại rau, tự cấp tự túc, đồng thời tự hỏi những ngày kế tiếp sẽ sống như thế nào.
Cuối cùng, cô quyết định tìm công việc, nhưng đến nội thành, mua tờ báo muốn tìm xem có vị trí nào thuê người, lại phát hiện trên đường có người chỉ trỏ cô.
Mới đầu cô nghĩ rằng quần áo mình không ngay ngắn hoặc trên mặt có vết bẩn, nhưng sau lại thấy có người cầm tờ báo, cầm lên so sánh với cô, cô mới giật mình thấy có gì không đúng.
Cô vội vã mở tờ báo mua được ra, kết quả bị toàn bộ những tin thông báo tìm người dọa sợ.
Cô lên xe thật nhanh trở về nhà, bắt đầu nhìn nội dung tờ báo.
"Anh sẽ đến tìm em, em yêu."
Vừa nhìn thấy tựa đề, hốc mắt cô đã khẽ ửng hồng, nội dung làm cô vừa học vừa rơi lệ ——
“Học muội, anh nhận thua, anh sẽ đi trại hè cùng các em.
Học muội, anh muốn hôn em rồi, ở dưới gốc phong đại thụ lá rơi này.
Học muội, em là quà tốt nghiệp tốt nhất của anh.
Sau đó, chính là vợ rồi.”
Ban đầu, không có người thân chúc phúc, chỉ ở mấy vị bạn học tốt chứng kiến, bọn họ kết làm vợ chồng. Anh nói, anh còn thiếu cô một hôn lễ lớn, nhưng kỳ thật chỉ cần một nửa kia của cô là anh, có hôn lễ hay không cô đều không sao.
Mặc dù không có hôn lễ long trọng, nhưng mà anh lại có thể cho em một tuần trăng mật hoàn toàn khác những người khác.
Anh mua một xe máy hạng nặng, vì muốn tặng cô một lễ trăng mật không giống những người khác, sau đó, bọn họ lên đường, cuộc sống tương lai có nhau làm bạn đời.
“Thân ái, đừng nữa biến mất trong sinh mệnh của anh, anh sẽ không sống nổi, vì để cuộc sống tương lai của anh thêm tuyệt vời, anh nhất định sẽ tìm được em.
Em không phải di chuyển, hãy ở yên chỗ hiện tại, anh nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của mình.”
Nhìn đến đây, cô biết, Tề Thiệu Bạch đã nhớ ra, nhớ ra những năm tháng chung sống kia của bọn họ, cũng nhớ ra bọn họ đã từng yêu nhau.
Cô bị những lời kia của anh làm cảm động, nhưng anh quậy phá thế này, hại cô không dám ra cửa tìm việc làm, liền đi đón tiểu Tề tan học, cô cũng đem mình bao bọc thật kỹ, vừa nhìn thấy tiểu Tề ra cổng trường, lập tức kéo cậu chạy về phía xe, hơn nữa nhanh chóng rời khỏi trường học.
Nhưng, khi cô vừa về tới nhà, liền ngây ngẩn cả người.
Đứng ỏ nơi đó, không phải là cái người đã khiến cô phải lén lén lút lút sao!
Thẩm Gia Tề vừa nhìn thấy Tề Thiệu Bạch, lập tức nhào tới, Tề Thiệu Bạch một tay ôm lấy cậu, cất bước đi về phía cô.
"Anh. . . . . . tại sao biết em ở chỗ này. . . . . ."
"Anh đã nói, em không cần di chuyển, anh nhất định sẽ tìm được em. Mặc dù chậm mấy năm, nhưng lần này anh đã giữ lời hứa của anh, cho nên em sẽ tha thứ anh chứ? Vợ yêu."
Nước giống như sợi ngọc trai bị đứt, từ mặt cô không ngừng chảy xuống, trừ rơi lệ, cô thật sự không thể nói gì hơn.
Sợ Thẩm Mạt Hinh lại chạy mất, Tề Thiệu Bạch nói gì cũng phải đưa cô về nhà mình.
Nhưng Trương Lệ Anh vừa nhìn thấy Thẩm Mạt Hinh, chẳng những không chịu nhận, còn gây sự muốn đuổi cô ra ngoài.
"Hai đứa đã ly hôn, tại sao lại dẫn cô ta trở lại? Mẹ đã nói rồi, mẹ không thể nào tiếp nhận người như cô ta làm con dâu, con còn không bảo cô ta để tiểu Tề ở lại, bảo cô ta đi đi."
"Ly hôn? Chưa có sự đồng ý của con đã quyết định ly hôn, mẹ, đó là mẹ làm đúng không?"
Bị Tề Thiệu Bạch nói đúng, Trương Lệ Anh lập tức im lặng không nói.
Thẩm Mạt Hinh vốn không muốn tin tưởng bà là người làm bọn họ ly hôn, nhưng lúc nhìn thấy bộ dáng không còn lời nào phản bác của bà, cô mới tin chắc đó là sự thật.
Nghĩ tới ba năm qua, cô chẳng những vẫn hiểu lầm Tề Thiệu Bạch, còn từng đối với anh nói điều ác ý, cô liền cảm thấy thật có lỗi với anh.
"Ba năm này, con vẫn không ngừng tự hỏi mình, con là ai? Quá khứ của con có điều gì? Nhưng ngoài mẹ và ba nói cho, không còn trí nhớ về những người khác, làm sao mẹ có thể độc ác tước đoạt phần ký ức quan trọng nhất của con?"
"Mẹ là vì tốt cho con. . . . . ."
"Mẹ còn không biết rằng mình sai lầm rồi sao?"
Anh hét lên, Trương Lệ Anh lại câm như hến.
"Không nên, đừng nói nữa."
Thẩm Mạt Hinh giật nhẹ ống tay áo của anh muốn ngăn lại anh.
Dù sao cũng là mẹ của anh, giữa mẹ con không có chuyện gì là không thể nói. Cô thật lòng muốn coi Trương Lệ Anh như mẹ của mình, nếu như không phải bà có thành kiến với cô, cô tin tưởng họ có thể sống chung rất tốt.
"Nếu không có sự đồng ý của mẹ, con sẽ không kết hôn cùng Thiệu Bạch, nhưng con thật sự vô cùng hi vọng mẹ có thể cho con một cơ hội, để con có thể cùng Thiệu Bạch hiếu thuận với mẹ, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ như mẹ đẻ của mình."
Thẩm Mạt Hinh ánh mắt thành khẩn, mặt kiên định nhìn Trương Lệ Anh.
Cô không trách bà sao?
Cô và Thiệu Bạch bị bà chia rẽ ba năm, ba năm nay cô một mình nuôi cả đứa bé nên chịu không ít cực khổ, chẳng lẽ Thẩm Mạt Hinh thật sự không trách bà sao?
Nhìn gương mặt của Thẩm Mạt Hinh vẫn dịu dàng như trước, nhớ tới quá khứ bà luôn gây khó khăn cho Thẩm Mạt Hinh, còn lừa gạt cô ly hôn với Thiệu Bạch, hại cô thành bà mẹ độc thân, Thẩm Mạt Hinh vẫn không trách tội bà, Trương Lệ Anh đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ.
"Mẹ, mẹ có thể hay không vì con, từ bỏ thành kiến với Mạt Hinh?"
Thấy biểu hiện của Thẩm Mạt Hinh, thái độ Tề Thiệu Bạch cũng dịu xuống.
Anh năn nỉ, làm nũng, khiến Trương Lệ Anh giống như trở về khi con trai còn nhò. Khi đó anh cũng như vậy, luôn làm nũng năn nỉ bà.
Lúc con lớn ba mẹ sợ nhất là con trai vì quá yêu thương vợ con mà quên ba mẹ, nhưng bà lại bởi vì có Thẩm Mạt Hinh, may mắn có thể ôn lại ký ức ấm áp đó với con trai.
Lần này, bà thật không thể không thừa nhận, là bà làm sai.
Nhưng muốn bà thừa nhận mình làm sai với bọn trẻ, bà không mở miệng được.
"Được, con đưa quảng cáo lên báo rầm rộ như thế, nếu như mẹ không gật đầu, người ta còn tưởng rằng mẹ là bà già ác độc không có tình người, các con muốn làm thế nào thì làm, mẹ không quản."
Anh biết mẹ có thể nói như vậy, đã là hạ mình rất nhiều.
Tề Thiệu Bạch ôm bả vai Trương Lệ Anh, hôn lên mặt bà một cái, cực kỳ cảm kích nói:
"Mẹ, cám ơn mẹ! Con rất yêu mẹ, về sau nhất định sẽ cùng Mạt Hinh càng hiếu thuận mẹ."
"Các con thực sự không trách mẹ sao?"
Trương Lệ Anh chuyển ánh mắt hướng Thẩm Mạt Hinh, cuối cùng vẫn dừng ở trên mặt Thẩm Gia Tề sau lưng Thẩm Mạt Hinh.
"Bà là tấm gương xấu, là một bà nội kỳ cục sao?"
"Dĩ nhiên không trách ạ."
Thẩm Mạt Hinh đem nhi tử kéo ra đằng trước, dịu dàng nói:
"Đi ra chào bà nội, nói với bà nội con rất yêu bà."
Thẩm Gia Tề nghe thấy Trương Lệ Anh là bà nội của cậu, lại thấy vẻ mặt bà trở nên hiền từ, ngay lập tức cậu tiến lên ôm lấy bà, ngẩng đầu nói:
"Bà nội, tiểu Tề rất thích bà, tiểu Tề cũng sẽ hiếu thuận bà đó."
Tình cảm ruột thịt này xuất hiện muộn, âm thanh bà nội này của Thẩm Gia Tề, khiến kiêu ngạo của Trương Lệ anh cuối cùng cũng tan rã, bà ngồi xổm người xuống, nước mắt lưng tròng ôm lấy cậu.
"Gia Tề, thật xin lỗi! Bà nội thực xin lỗi con!"
Nếu như, không phải tình cảm của Thiệu Bạch và Thẩm Mạt Hinh đủ kiên định, bà cũng không có cơ hội cảm nhận được thời khắc tình thân ấm áp này, hiện tại bà thật sự nghĩ thông suốt, một nhà hòa hợp là quan trọng nhất, những chuyện khác đều không quan trọng.
"Hiện tại mẹ có thể thông báo ba con về Đài Loan rồi, chỉ là không biết thân thể của ông ấy có thể trụ được để lặn lội đường xa về."
Trương Lệ Anh ôm Thẩm Gia Tề nói:
"Ông nội con rất nhớ con, nếu như ông không tới được, con có nguyện ý về Mĩ thăm ông cùng bà không?"
"Mẹ, đây là ý gì? Ba làm sao?"
"Ba con ung thư dạ dày, sợ con lo lắng vẫn không để mẹ cho con biết, lần này cũng vì ông muốn mẹ trở lại tìm Mạt Hinh và tiểu Tề, ông ấy thật sự rất nhớ tiểu Tề."
"Chúng ta đi thăm ba thôi."
Thẩm Mạt Hinh chủ động đề nghị.
"Ừ, chúng ta phải trở về thăm cha anh mới được."
Nói xong, anh lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Hứa, muốn cậu ấy đặt vé máy bay về Mĩ nhanh nhất, bốn tấm vé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook