Bảo Vệ Tân Hôn 5 Năm
-
Chương 12
Ba trở về, người vui mừng nhất chính là Thẩm Gia Tề. Trước kia ở nhà trẻ, giáo viên phát phiếu hoạt động, bạn bè đều xin ba mẹ cùng tới trường tham gia hoạt động, cậu luôn rất buồn bực, bởi vì cậu không thể xin ba tới trường học, vào lúc bạn bè khoe ba của mình, cậu chỉ có thể trở về nhà rồi hỏi mẹ: “Ba ở đâu vậy?”
Nhưng bây giờ, cậu không sợ bạn học hỏi cậu chuyện về ba rồi, cậu có thể lớn tiếng nói với mọi người, ba của cậu đã về!
Nhưng, khi Thẩm Gia Tề nói với học như vậy, bạn học lại nói cậu nói dối, khiến cậu quả thật tức điên lên.
"Tớ không nói dối!"
"Cậu chính là nói dối, tớ nghe mẹ tớ cùng các bà mẹ nói chuyện, mẹ cậu chưa cưới đã sinh con, cho nên không biết ba của cậu là ai, hiện tại làm sao cậu có thể có ba, cậu gạt người!"
Nói chuyện cùng cậu là bạn học cùng khu Khâu Chí Vĩ, bình thường đối với cậu không tồi, nhưng Khâu mẹ rất thích cùng những bà mẹ khác nói chuyện nhiều chuyện, hiện tại cũng nói nhiều chuyện về mẹ cậu.
"Ba tớ tên Tề Thiệu Bạch. Tớ không nói dối!"
"Là ba mới chứ gì?"
Trong đám bạn học đang đứng xem có bạn chen vào một câu, những bạn khác vừa nghe liền rối rít mở miệng cười nhạo cậu.
"Ba mới của cậu không phải chú bác sĩ kia sao? Sao lại biến thành Tề Thiệu Bạch? Cậu rốt cuộc có mấy ba?"
Khâu Chí Vĩ lại đem những lời nghe từ mẹ nói ra.
Các bạn học càng thêm ồn ào lộn xộn, hoàn toàn cười nhạo tiểu Tề, cậu trong cơn tức giận liền đẩy ngã cái kẻ nói huyên thuyên Khâu Chí Vĩ, kết quả đối phương bị cậu đẩy ngã xuống đất sẽ khóc lên.
"Đánh người! Thẩm Gia Tề đánh người! Tớ sẽ báo thầy giáo!"
Ồn ào một lúc, thầy giáo tới, Thẩm Gia Tề từ người bị hại biến thành kẻ hại người, bị thầy giáo nói là người sử dụng bạo lực trong trường.
Lúc sau, Thẩm Mạt Hinh cũng bị thông báo chạy đến.
"Thẩm tiểu thư, chúng tôi cũng biết bà mẹ độc thân rất vất vả, nhưng đứa trẻ được cô dạy tốt thật, nhỏ như vậy đã đánh người, sau này sẽ còn hơn à? Nếu như cô dạy không được, tôi thấy xin cục xã hội đến dạy bảo cũng được đây."
Khâu mẹ không phân biệt tốt xấu, cay nghiệt nói.
Thẩm Gia Tề quật cường, biết mình đẩy bạn là không đúng, vốn bị thầy giáo và mẹ của bạn mắng còn cố chịu đựng, nhưng vừa nhìn thấy mẹ của bạn học bắt nạt mẹ của mình, cậu lập tức nhảy đến trước mặt Thẩm Mạt Hinh, dùng thân thể nho nhỏ che cho mẹ.
"Không được mắng mẹ cháu, là Khâu Chí Vĩ cười cháu không có ba trước, còn nói lung tung cháu có nhiều ba, cháu mới đẩy bạn, nhưng cháu không nói dối, ba cháu thật sự đã trở về! Cháu không nói dối!"
"Hừ! Gia đình phức tạp sẽ dạy ra đứa bé có vấn đề, Thẩm tiểu thư, tôi thấy cô cũng nên kiểm tra lại cuộc sống riêng của mình một chút đi."
Khâu mẹ hoàn toàn không cảm thấy con trai mình có lỗi gì, ngược lại tiếp tục chỉ trích linh tinh.
Thẩm Mạt Hinh tuy không giải thích gì nhiều với người trước mặt nhưng thấy tiểu Tề tủi thân, cô không thể tiếp tục im hơi lặng tiếng.
Cô cúi người xuống nói với tiểu Tề: "Mẹ biết con không cố ý đẩy bạn, nhưng đẩy bạn là không đúng, trước tiên nói xin lỗi bạn đi."
"Mẹ. . . . . ."
Thẩm Gia Tề đỏ vành mắt, không hề nguyện ý, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẹ, cậu cúi đầu:
"Thật xin lỗi! Tớ không cố ý muốn đẩy cậu."
"Quên đi, lần này không có tổn thương tôi sẽ không so đo nữa, nhưng về sau tôi sẽ không để cho Chí Vĩ chơi với cậu nữa!"
Khâu mẹ lôi kéo con trai ở bên cạnh đi.
"Đợi đã...!"
Thẩm Mạt Hinh lại đứng thẳng người, gọi Khâu mẹ lại.
"Mong cô và con trai cô nói xin lỗi với tiểu Tề!"
"Cái gì?! Tôi không so đo cô lại đi so đo với tôi sao?! Tại sao chúng tôi lại phải nói xin lỗi với cậu? Là cậu đánh người, chứ không phải con tôi đánh người!"
"Công khai vũ nhục là tội gì, cần tôi nói rõ sao? Tôi cũng chỉ ly hôn với ba tiểu Tề, con tôi không phải là đứa trẻ không có ba, tại sao bị các người luôn miệng nói tiểu Tề không tốt? ! Nếu như các người không xin lỗi, tôi không thể làm gì hơn là mời luật sư cùng các người nói chuyện."
Vốn thầy giáo không muốn chuốc lấy phiền toái, nhưng lúc này cũng khẩn trương.
"Thẩm mẹ có lời gì từ từ nói, trẻ con gây gổ là khó tránh khỏi, chuyện không có nghiêm trọng đến mức phải đến tòa án, mọi người ngồi xuống bình tĩnh một chút."
"Muốn kiện đúng không? Vậy thì kiện đi, vừa đúng có thể khiến quan toà bắt giam tiểu lưu manh nhà cô, tránh cho về sau gây nguy hại cho xã hội!"
Khâu mẹ càng nói càng thái quá, giọng ác độc tới cực điểm, trùng hợp, tất cả lời nói của cô bị Tề Thiệu Bạch vừa đến nghe được.
"Lời cô vừa nói tôi đã dùng di động ghi âm, sẽ trở thành trình chứng cứ trên tòa, chúng ta đến tòa án bàn chuyện ai đúng ai sai thôi."
Anh đứng trước hai mẹ con Thẩm Mạt Hinh, lạnh lùng nói.
Tề Thiệu Bạch gọi điện thoại, yêu cầu luật sư cố vấn của công ty đến, Khâu mẹ nghe vậy giật mình thấy chuyện không ổn.
Không may, ba Khâu Chí Vĩ lại là nhân viên phòng tiêu thụ trong công ty Tề Thiệu Bạch, gần đây đang được đề cử lên chức trưởng phòng.
Vừa vào phòng, thấy đối phương là ông chủ của mình, lập tức lôi kéo vợ nói muốn giải hòa, còn mắng cho vợ anh một trận, nói trẻ con không hiểu chuyện, ngay cả vợ cũng cư xử không đúng mực, liên tiếp muốn cô nói xin lỗi.
"Tại sao không kiện, con trai của anh bị bắt nạt đấy!"
Thấy chồng tới, có chỗ dựa, Khâu mẹ chưa hiểu rõ tình hình, kêu ca, cảm thấy không chịu được một chút thua thiệt.
"Cái người phụ nữ này. . . . . ."
"Kiện hay không kiện?"
Tề Thiệu Bạch ngồi tại chỗ, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi.
"Không kiện, không kiện, tôi thay mặt người vợ không hiểu chuyện và con trai tôi xin lỗi tôn phu nhân và cậu chủ, mong ngài rộng lượng tha thứ cho họ, tôi trở về nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ thật tốt."
"Không kiện chúng tôi là được rồi."
Tề Thiệu Bạch đứng dậy, dắt tiểu Tề, ôm Thẩm Mạt Hinh ra khỏi phòng họp.
Thấy Thẩm Mạt Hinh còn chưa hiểu vấn đề, mơ hồ ra khỏi phòng họp, cô tò mò liền hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy? Khâu tiên sinh hình như rất sợ anh."
"Anh là nhân viên bộ phận tiêu thụ của anh, có cơ hội lên chức trưởng phòng, mà phòng nhân sự vừa mới để cử với anh, đại khái sợ chuyện này ngoài ý muốn sẽ ảnh hưởng đến việc lên chức của anh ta thôi."
"Hoá ra là như vậy, vậy anh ta sẽ không chịu ảnh hưởng chứ?"
"Em xin tha thứ cho anh ta sao? Đừng quên người ta ở trường học bắt nạt em như thế nào."
Tề Thiệu Bạch tức giận nhắc nhở cô.
"Đó cũng là bởi em ít khi nói về quá khứ của hai mẹ con với mọi người, mới có thể gây ra hiểu lầm cho người khác, người không biết không có tội, hiểu lầm đước giải quyết là tốt rồi."
"Tiểu Tề, con thấy sao?"
"Khâu Chí Vĩ sau này sẽ không cười con nữa chứ?"
Thẩm Gia Tề chỉ lo lắng việc này.
"Không đâu."
"Vậy thì không sao rồi, bởi vì con cũng có lỗi, nếu con nhẫn nhịn không đẩy bạn, như vậy mẹ sẽ không bị mắng, mẹ, con xin lỗi!"
Người lớn tình cảm phức tạp, nhưng liên lụy trẻ con, nên nói xin lỗi là lớn người mới phải. Thẩm Mạt Hinh nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng, dịu dàng nói:
"Mẹ mới phải nói xin lỗi con, là mẹ chưa nói rõ ràng, mới có thể khiến con bị bạn bè chê cười, về sau có người hỏi về chuyện ba mẹ, mẹ nhất định sẽ nói cho rõ ràng, sẽ không để cho người khác hiểu lầm, con sẽ tha thứ cho mẹ chứ?"
Đây là hai mẹ con cố ý khiến anh khổ sở sao?
"Không đúng, nói như vậy thì tất cả là lỗi của anh."
Là anh không nên mất trí, là anh không nên ly hôn Mạt Hinh, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của anh nha!
"Nếu như anh không bị mất trí thì thật tốt."
Thẩm Mạt Hinh lặng lẽ nắm một tay của anh, hình như có tâm ý tương thông, con trai vươn tay nắm một cánh tay khác của anh.
Hai người đồng thời cho anh một nụ cười rực rỡ.
Không có ngôn ngữ dư thừa, chỉ có nụ cười ấm áp, không cần cất lời, anh đã hiểu ý của bọn họ.
Người phạm sai lầm như anh, không những được tha thứ mà còn được an ủi, anh là sao thật may mắn hạnh phúc nha!
"Tiểu Tề, chúng ta tổ chức tiệc đi!"
Anh chợt nghĩ ra ý tưởng, đề nghị.
"Tiệc?"
"Mời tất cả bạn bè của con tới tham gia, để mọi người đều biết, con không phải chỉ có mẹ, còn có ba."
"Thật sự có thể tổ chức tiệc mời bạn bè của con sao?"
Thẩm Gia Tề chuyển động con ngươi, vừa giật mình lại hưng phấn.
"Đương nhiên là thật, coi như là tổ chức tiệc sinh nhật tiểu Tề, ba sẽ cho xe đi đón mọi người."
"Như vậy có được không? Tiểu Tề còn nhỏ, làm vậy thì phô trương quá."
"Đây là tâm ý của ba, muốn tổ chức tiệc sinh nhật bù cho con trai, vì anh đã bỏ qua bao năm tháng, bây giờ muốn bồi thường một chút, em nỡ nhẫn tâm ngăn cản anh sao?"
Lớn mong đợi, nhỏ mong đợi, hai người bốn mắt nhìn chằm chằm cô, khiến cô cảm thấy từ chối sẽ có cảm giác tội ác.
"Được, em sẽ chuẩn bị, địa điểm chọn ở quán cà phê đi, ngày đó em sẽ nghỉ làm."
"Không cần, địa điểm chọn ở chỗ anh ở, chỗ đó phòng khách và sân cũng đủ rộng rãi, có thể để cho bọn trẻ thư giãn gân cốt một chút."
Cô biết nơi Tề Thiệu Bạch nói là gì, đó là căn nhà bọn họ cùng chung sống năm năm.
Vừa nghĩ tới việc thăm lại chốn xưa, tâm tình của cô không khỏi nặng nề .
Sau khi hai người gặp lại, đây là lần thứ hai cô bước vào nhà Tề Thiệu Bạch, lòng Thẩm Mạt Hinh vô cùng nặng nề, rõ ràng chính là căn nhà cao cấp kia, tuy nhiên tất cả đã thay đổi.
Bài trí đổi, trang trí cũng thay đổi, ngay cả hoa trong sân nhà cũng không giống, nhìn căn nhà mình đã từng ở năm năm trở nên xa lạ như thế, nói không đau khổ là gạt người.
Nhưng mặc dù tất cả đều thay đổi, cô vẫn nhớ rõ từng chi tiết.
Buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, bọn họ uống một chút rượu, có rượu hỗ trợ khiến bọn họ vụng trộm nếm thử trái cấm. Lần đầu tiên của cô đã tặng cho Tề Thiệu Bạch ở căn phòng này.
Đa số những người đàn ông ở tuổi của anh đều không muốn bị hôn nhân trói buộc quá sớm, nhưng Tề Thiệu Bạch rất có trách nhiệm, sáng sớm khi họ tỉnh dậy, anh lập tức cầu hôn cô.
"Gả cho anh đi, về sau anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc ."
"Anh. . . . . . Là em cam tâm tình nguyện giao mình cho anh, anh không phải cần vì trách nhiệm mà lấy em."
Mỗi người phụ nữ đều mong muốn cùng người đàn ông mình thích nhất sống đến già, cô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng cô không muốn hôn nhân của họ vì trách nhiệm mà miễn cưỡng, càng không muốn trở thành vật cản của anh.
"Là anh muốn chịu trách nhiệm với em, nếu em không gả cho anh, anh sẽ không thể chuyên tâm làm việc, nghĩ mãi xem liệu em có bị người khác theo đuổi không, coi như là vì tốt cho anh, cầu xin em gả cho anh đi."
Anh cố làm ra vẻ đáng thương, cùng tình ý trong giọng nói, làm cô cảm động.
Cho nên bọn họ chọn ngày, đến tòa án công chứng, trở thành vợ chồng trong lời chúc của mấy người bạn tốt.
Mới bắt đầu, bọn họ quả thật rất ngọt ngào.
Mỗi ngày nằm trong khuỷu tay Tề Thiệu Bạch, tỉnh lại trong ánh nắng ban mai, cô luôn cảm thấy mình như sống trong mộng, hạnh phúc ngập tràn.
Nhưng cũng bởi vì cuộc sống như một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng thì thế giới hiện thực vô cùng tàn khốc.
Trương Lệ Anh đột nhiên xuất hiện, ngọt ngào của cô cũng biến mất, đến bây giờ chỉ cần nghĩ tới việc mẹ chồng không thích cô, tay của cô luôn run run không kiềm chế được.
Trong lúc cô đang tâm ý hoảng loạn, một bàn tay to từ phía sau cầm lấy tay của cô.
Rất thần kỳ, tâm tình của cô, bởi bàn tay có lực và ấm áp của anh mà dịu xuống.
"Em phải chuẩn bị thức ăn cho nhiều người như vậy nên khẩn trương sao?"
"Ừ. . . . . . Đúng vậy, em sợ chuẩn bị không tốt sẽ thất lễ với khách."
Không muốn làm anh lo lắng, cô lại giống trước kia, nỗ lực che giấu lo lắng của mình, cố gắng cho anh thấy nụ cười rực rỡ nhất.
"Hay để anh yêu cầu trợ lý Hứa tìm đầu bếp tới? Anh mở tiệc chứ không phải muốn em chịu cực khổ."
Tề Thiệu Bạch đau lòng nói.
"Không cần, bình thường ở quán cà phê cũng có lúc phục vụ 20, 30 khách hàng một lúc, em và A Quế có thể ứng phó, anh cứ tin tưởng em."
Cô vỗ mu bàn tay anh, nhẹ nhàng rút ra, xoay người nói:
"Anh nhanh đi ra ngoài đi, mời khách tới thì phải chủ nhà phải tỏ rõ thành ý, làm cho khách cảm thấy như đang ở nhà."
"Chuyện bên ngoài em cũng không cần lo lắng, anh có trợ lý rất tài giỏi, cậu ấy sẽ giải quyết tất cả."
"Có trợ lý đắc lực như vậy, thật là may mắn!"
"Cũng đúng! Nếu không phải có cậu ấy, anh hiện tại sẽ không biết đến cà phê em pha, càng không biết mình chính là cha tiểu Tề."
"Hôm nào anh hãy mời cậu ấy đến ăn bữa cơm."
"Đương nhiên được, tuy nhiên nói đến đây, anh đang suy nghĩ em và tiểu Tề có muốn chuyển đến sống ở đây không? Không phải anh nói nhà trọ không tốt, chỉ là thay vì cùng người khác thuê phòng, thì ở căn nhà của mình sẽ tốt hơn, hơn nữa không gian cũng rộng rãi, đúng không?"
Anh nói không sai, nhưng cô vẫn có điều kiêng dè.
Cô sợ mẹ Tề Thiệu Bạch lại đột nhiên trở lại, đến lúc đó lập trường mẹ con cô sẽ trở nên rất lúng túng, trước kia cô ít nhất là vợ hợp pháp của Tề Thiệu Bạch, có thể cùng anh cùng ở chung một mái nhà, nhưng bây giờ bọn họ đã ly hôn, mẹ anh càng có lý do phản đối.
"Để em suy nghĩ một chút đã."
Không muốn khiến anh quá mức thất vọng, cô quyết định không trực tiếp trả lời anh.
"Ừ, em cứ từ từ suy nghĩ."
"Vâng."
Nhưng bây giờ, cậu không sợ bạn học hỏi cậu chuyện về ba rồi, cậu có thể lớn tiếng nói với mọi người, ba của cậu đã về!
Nhưng, khi Thẩm Gia Tề nói với học như vậy, bạn học lại nói cậu nói dối, khiến cậu quả thật tức điên lên.
"Tớ không nói dối!"
"Cậu chính là nói dối, tớ nghe mẹ tớ cùng các bà mẹ nói chuyện, mẹ cậu chưa cưới đã sinh con, cho nên không biết ba của cậu là ai, hiện tại làm sao cậu có thể có ba, cậu gạt người!"
Nói chuyện cùng cậu là bạn học cùng khu Khâu Chí Vĩ, bình thường đối với cậu không tồi, nhưng Khâu mẹ rất thích cùng những bà mẹ khác nói chuyện nhiều chuyện, hiện tại cũng nói nhiều chuyện về mẹ cậu.
"Ba tớ tên Tề Thiệu Bạch. Tớ không nói dối!"
"Là ba mới chứ gì?"
Trong đám bạn học đang đứng xem có bạn chen vào một câu, những bạn khác vừa nghe liền rối rít mở miệng cười nhạo cậu.
"Ba mới của cậu không phải chú bác sĩ kia sao? Sao lại biến thành Tề Thiệu Bạch? Cậu rốt cuộc có mấy ba?"
Khâu Chí Vĩ lại đem những lời nghe từ mẹ nói ra.
Các bạn học càng thêm ồn ào lộn xộn, hoàn toàn cười nhạo tiểu Tề, cậu trong cơn tức giận liền đẩy ngã cái kẻ nói huyên thuyên Khâu Chí Vĩ, kết quả đối phương bị cậu đẩy ngã xuống đất sẽ khóc lên.
"Đánh người! Thẩm Gia Tề đánh người! Tớ sẽ báo thầy giáo!"
Ồn ào một lúc, thầy giáo tới, Thẩm Gia Tề từ người bị hại biến thành kẻ hại người, bị thầy giáo nói là người sử dụng bạo lực trong trường.
Lúc sau, Thẩm Mạt Hinh cũng bị thông báo chạy đến.
"Thẩm tiểu thư, chúng tôi cũng biết bà mẹ độc thân rất vất vả, nhưng đứa trẻ được cô dạy tốt thật, nhỏ như vậy đã đánh người, sau này sẽ còn hơn à? Nếu như cô dạy không được, tôi thấy xin cục xã hội đến dạy bảo cũng được đây."
Khâu mẹ không phân biệt tốt xấu, cay nghiệt nói.
Thẩm Gia Tề quật cường, biết mình đẩy bạn là không đúng, vốn bị thầy giáo và mẹ của bạn mắng còn cố chịu đựng, nhưng vừa nhìn thấy mẹ của bạn học bắt nạt mẹ của mình, cậu lập tức nhảy đến trước mặt Thẩm Mạt Hinh, dùng thân thể nho nhỏ che cho mẹ.
"Không được mắng mẹ cháu, là Khâu Chí Vĩ cười cháu không có ba trước, còn nói lung tung cháu có nhiều ba, cháu mới đẩy bạn, nhưng cháu không nói dối, ba cháu thật sự đã trở về! Cháu không nói dối!"
"Hừ! Gia đình phức tạp sẽ dạy ra đứa bé có vấn đề, Thẩm tiểu thư, tôi thấy cô cũng nên kiểm tra lại cuộc sống riêng của mình một chút đi."
Khâu mẹ hoàn toàn không cảm thấy con trai mình có lỗi gì, ngược lại tiếp tục chỉ trích linh tinh.
Thẩm Mạt Hinh tuy không giải thích gì nhiều với người trước mặt nhưng thấy tiểu Tề tủi thân, cô không thể tiếp tục im hơi lặng tiếng.
Cô cúi người xuống nói với tiểu Tề: "Mẹ biết con không cố ý đẩy bạn, nhưng đẩy bạn là không đúng, trước tiên nói xin lỗi bạn đi."
"Mẹ. . . . . ."
Thẩm Gia Tề đỏ vành mắt, không hề nguyện ý, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẹ, cậu cúi đầu:
"Thật xin lỗi! Tớ không cố ý muốn đẩy cậu."
"Quên đi, lần này không có tổn thương tôi sẽ không so đo nữa, nhưng về sau tôi sẽ không để cho Chí Vĩ chơi với cậu nữa!"
Khâu mẹ lôi kéo con trai ở bên cạnh đi.
"Đợi đã...!"
Thẩm Mạt Hinh lại đứng thẳng người, gọi Khâu mẹ lại.
"Mong cô và con trai cô nói xin lỗi với tiểu Tề!"
"Cái gì?! Tôi không so đo cô lại đi so đo với tôi sao?! Tại sao chúng tôi lại phải nói xin lỗi với cậu? Là cậu đánh người, chứ không phải con tôi đánh người!"
"Công khai vũ nhục là tội gì, cần tôi nói rõ sao? Tôi cũng chỉ ly hôn với ba tiểu Tề, con tôi không phải là đứa trẻ không có ba, tại sao bị các người luôn miệng nói tiểu Tề không tốt? ! Nếu như các người không xin lỗi, tôi không thể làm gì hơn là mời luật sư cùng các người nói chuyện."
Vốn thầy giáo không muốn chuốc lấy phiền toái, nhưng lúc này cũng khẩn trương.
"Thẩm mẹ có lời gì từ từ nói, trẻ con gây gổ là khó tránh khỏi, chuyện không có nghiêm trọng đến mức phải đến tòa án, mọi người ngồi xuống bình tĩnh một chút."
"Muốn kiện đúng không? Vậy thì kiện đi, vừa đúng có thể khiến quan toà bắt giam tiểu lưu manh nhà cô, tránh cho về sau gây nguy hại cho xã hội!"
Khâu mẹ càng nói càng thái quá, giọng ác độc tới cực điểm, trùng hợp, tất cả lời nói của cô bị Tề Thiệu Bạch vừa đến nghe được.
"Lời cô vừa nói tôi đã dùng di động ghi âm, sẽ trở thành trình chứng cứ trên tòa, chúng ta đến tòa án bàn chuyện ai đúng ai sai thôi."
Anh đứng trước hai mẹ con Thẩm Mạt Hinh, lạnh lùng nói.
Tề Thiệu Bạch gọi điện thoại, yêu cầu luật sư cố vấn của công ty đến, Khâu mẹ nghe vậy giật mình thấy chuyện không ổn.
Không may, ba Khâu Chí Vĩ lại là nhân viên phòng tiêu thụ trong công ty Tề Thiệu Bạch, gần đây đang được đề cử lên chức trưởng phòng.
Vừa vào phòng, thấy đối phương là ông chủ của mình, lập tức lôi kéo vợ nói muốn giải hòa, còn mắng cho vợ anh một trận, nói trẻ con không hiểu chuyện, ngay cả vợ cũng cư xử không đúng mực, liên tiếp muốn cô nói xin lỗi.
"Tại sao không kiện, con trai của anh bị bắt nạt đấy!"
Thấy chồng tới, có chỗ dựa, Khâu mẹ chưa hiểu rõ tình hình, kêu ca, cảm thấy không chịu được một chút thua thiệt.
"Cái người phụ nữ này. . . . . ."
"Kiện hay không kiện?"
Tề Thiệu Bạch ngồi tại chỗ, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi.
"Không kiện, không kiện, tôi thay mặt người vợ không hiểu chuyện và con trai tôi xin lỗi tôn phu nhân và cậu chủ, mong ngài rộng lượng tha thứ cho họ, tôi trở về nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ thật tốt."
"Không kiện chúng tôi là được rồi."
Tề Thiệu Bạch đứng dậy, dắt tiểu Tề, ôm Thẩm Mạt Hinh ra khỏi phòng họp.
Thấy Thẩm Mạt Hinh còn chưa hiểu vấn đề, mơ hồ ra khỏi phòng họp, cô tò mò liền hỏi:
"Chuyện gì xảy ra vậy? Khâu tiên sinh hình như rất sợ anh."
"Anh là nhân viên bộ phận tiêu thụ của anh, có cơ hội lên chức trưởng phòng, mà phòng nhân sự vừa mới để cử với anh, đại khái sợ chuyện này ngoài ý muốn sẽ ảnh hưởng đến việc lên chức của anh ta thôi."
"Hoá ra là như vậy, vậy anh ta sẽ không chịu ảnh hưởng chứ?"
"Em xin tha thứ cho anh ta sao? Đừng quên người ta ở trường học bắt nạt em như thế nào."
Tề Thiệu Bạch tức giận nhắc nhở cô.
"Đó cũng là bởi em ít khi nói về quá khứ của hai mẹ con với mọi người, mới có thể gây ra hiểu lầm cho người khác, người không biết không có tội, hiểu lầm đước giải quyết là tốt rồi."
"Tiểu Tề, con thấy sao?"
"Khâu Chí Vĩ sau này sẽ không cười con nữa chứ?"
Thẩm Gia Tề chỉ lo lắng việc này.
"Không đâu."
"Vậy thì không sao rồi, bởi vì con cũng có lỗi, nếu con nhẫn nhịn không đẩy bạn, như vậy mẹ sẽ không bị mắng, mẹ, con xin lỗi!"
Người lớn tình cảm phức tạp, nhưng liên lụy trẻ con, nên nói xin lỗi là lớn người mới phải. Thẩm Mạt Hinh nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng, dịu dàng nói:
"Mẹ mới phải nói xin lỗi con, là mẹ chưa nói rõ ràng, mới có thể khiến con bị bạn bè chê cười, về sau có người hỏi về chuyện ba mẹ, mẹ nhất định sẽ nói cho rõ ràng, sẽ không để cho người khác hiểu lầm, con sẽ tha thứ cho mẹ chứ?"
Đây là hai mẹ con cố ý khiến anh khổ sở sao?
"Không đúng, nói như vậy thì tất cả là lỗi của anh."
Là anh không nên mất trí, là anh không nên ly hôn Mạt Hinh, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của anh nha!
"Nếu như anh không bị mất trí thì thật tốt."
Thẩm Mạt Hinh lặng lẽ nắm một tay của anh, hình như có tâm ý tương thông, con trai vươn tay nắm một cánh tay khác của anh.
Hai người đồng thời cho anh một nụ cười rực rỡ.
Không có ngôn ngữ dư thừa, chỉ có nụ cười ấm áp, không cần cất lời, anh đã hiểu ý của bọn họ.
Người phạm sai lầm như anh, không những được tha thứ mà còn được an ủi, anh là sao thật may mắn hạnh phúc nha!
"Tiểu Tề, chúng ta tổ chức tiệc đi!"
Anh chợt nghĩ ra ý tưởng, đề nghị.
"Tiệc?"
"Mời tất cả bạn bè của con tới tham gia, để mọi người đều biết, con không phải chỉ có mẹ, còn có ba."
"Thật sự có thể tổ chức tiệc mời bạn bè của con sao?"
Thẩm Gia Tề chuyển động con ngươi, vừa giật mình lại hưng phấn.
"Đương nhiên là thật, coi như là tổ chức tiệc sinh nhật tiểu Tề, ba sẽ cho xe đi đón mọi người."
"Như vậy có được không? Tiểu Tề còn nhỏ, làm vậy thì phô trương quá."
"Đây là tâm ý của ba, muốn tổ chức tiệc sinh nhật bù cho con trai, vì anh đã bỏ qua bao năm tháng, bây giờ muốn bồi thường một chút, em nỡ nhẫn tâm ngăn cản anh sao?"
Lớn mong đợi, nhỏ mong đợi, hai người bốn mắt nhìn chằm chằm cô, khiến cô cảm thấy từ chối sẽ có cảm giác tội ác.
"Được, em sẽ chuẩn bị, địa điểm chọn ở quán cà phê đi, ngày đó em sẽ nghỉ làm."
"Không cần, địa điểm chọn ở chỗ anh ở, chỗ đó phòng khách và sân cũng đủ rộng rãi, có thể để cho bọn trẻ thư giãn gân cốt một chút."
Cô biết nơi Tề Thiệu Bạch nói là gì, đó là căn nhà bọn họ cùng chung sống năm năm.
Vừa nghĩ tới việc thăm lại chốn xưa, tâm tình của cô không khỏi nặng nề .
Sau khi hai người gặp lại, đây là lần thứ hai cô bước vào nhà Tề Thiệu Bạch, lòng Thẩm Mạt Hinh vô cùng nặng nề, rõ ràng chính là căn nhà cao cấp kia, tuy nhiên tất cả đã thay đổi.
Bài trí đổi, trang trí cũng thay đổi, ngay cả hoa trong sân nhà cũng không giống, nhìn căn nhà mình đã từng ở năm năm trở nên xa lạ như thế, nói không đau khổ là gạt người.
Nhưng mặc dù tất cả đều thay đổi, cô vẫn nhớ rõ từng chi tiết.
Buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, bọn họ uống một chút rượu, có rượu hỗ trợ khiến bọn họ vụng trộm nếm thử trái cấm. Lần đầu tiên của cô đã tặng cho Tề Thiệu Bạch ở căn phòng này.
Đa số những người đàn ông ở tuổi của anh đều không muốn bị hôn nhân trói buộc quá sớm, nhưng Tề Thiệu Bạch rất có trách nhiệm, sáng sớm khi họ tỉnh dậy, anh lập tức cầu hôn cô.
"Gả cho anh đi, về sau anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc ."
"Anh. . . . . . Là em cam tâm tình nguyện giao mình cho anh, anh không phải cần vì trách nhiệm mà lấy em."
Mỗi người phụ nữ đều mong muốn cùng người đàn ông mình thích nhất sống đến già, cô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng cô không muốn hôn nhân của họ vì trách nhiệm mà miễn cưỡng, càng không muốn trở thành vật cản của anh.
"Là anh muốn chịu trách nhiệm với em, nếu em không gả cho anh, anh sẽ không thể chuyên tâm làm việc, nghĩ mãi xem liệu em có bị người khác theo đuổi không, coi như là vì tốt cho anh, cầu xin em gả cho anh đi."
Anh cố làm ra vẻ đáng thương, cùng tình ý trong giọng nói, làm cô cảm động.
Cho nên bọn họ chọn ngày, đến tòa án công chứng, trở thành vợ chồng trong lời chúc của mấy người bạn tốt.
Mới bắt đầu, bọn họ quả thật rất ngọt ngào.
Mỗi ngày nằm trong khuỷu tay Tề Thiệu Bạch, tỉnh lại trong ánh nắng ban mai, cô luôn cảm thấy mình như sống trong mộng, hạnh phúc ngập tràn.
Nhưng cũng bởi vì cuộc sống như một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng thì thế giới hiện thực vô cùng tàn khốc.
Trương Lệ Anh đột nhiên xuất hiện, ngọt ngào của cô cũng biến mất, đến bây giờ chỉ cần nghĩ tới việc mẹ chồng không thích cô, tay của cô luôn run run không kiềm chế được.
Trong lúc cô đang tâm ý hoảng loạn, một bàn tay to từ phía sau cầm lấy tay của cô.
Rất thần kỳ, tâm tình của cô, bởi bàn tay có lực và ấm áp của anh mà dịu xuống.
"Em phải chuẩn bị thức ăn cho nhiều người như vậy nên khẩn trương sao?"
"Ừ. . . . . . Đúng vậy, em sợ chuẩn bị không tốt sẽ thất lễ với khách."
Không muốn làm anh lo lắng, cô lại giống trước kia, nỗ lực che giấu lo lắng của mình, cố gắng cho anh thấy nụ cười rực rỡ nhất.
"Hay để anh yêu cầu trợ lý Hứa tìm đầu bếp tới? Anh mở tiệc chứ không phải muốn em chịu cực khổ."
Tề Thiệu Bạch đau lòng nói.
"Không cần, bình thường ở quán cà phê cũng có lúc phục vụ 20, 30 khách hàng một lúc, em và A Quế có thể ứng phó, anh cứ tin tưởng em."
Cô vỗ mu bàn tay anh, nhẹ nhàng rút ra, xoay người nói:
"Anh nhanh đi ra ngoài đi, mời khách tới thì phải chủ nhà phải tỏ rõ thành ý, làm cho khách cảm thấy như đang ở nhà."
"Chuyện bên ngoài em cũng không cần lo lắng, anh có trợ lý rất tài giỏi, cậu ấy sẽ giải quyết tất cả."
"Có trợ lý đắc lực như vậy, thật là may mắn!"
"Cũng đúng! Nếu không phải có cậu ấy, anh hiện tại sẽ không biết đến cà phê em pha, càng không biết mình chính là cha tiểu Tề."
"Hôm nào anh hãy mời cậu ấy đến ăn bữa cơm."
"Đương nhiên được, tuy nhiên nói đến đây, anh đang suy nghĩ em và tiểu Tề có muốn chuyển đến sống ở đây không? Không phải anh nói nhà trọ không tốt, chỉ là thay vì cùng người khác thuê phòng, thì ở căn nhà của mình sẽ tốt hơn, hơn nữa không gian cũng rộng rãi, đúng không?"
Anh nói không sai, nhưng cô vẫn có điều kiêng dè.
Cô sợ mẹ Tề Thiệu Bạch lại đột nhiên trở lại, đến lúc đó lập trường mẹ con cô sẽ trở nên rất lúng túng, trước kia cô ít nhất là vợ hợp pháp của Tề Thiệu Bạch, có thể cùng anh cùng ở chung một mái nhà, nhưng bây giờ bọn họ đã ly hôn, mẹ anh càng có lý do phản đối.
"Để em suy nghĩ một chút đã."
Không muốn khiến anh quá mức thất vọng, cô quyết định không trực tiếp trả lời anh.
"Ừ, em cứ từ từ suy nghĩ."
"Vâng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook