Bảo Vật Giang Hồ
Chương 9: Khổ sở sống bên nhau

Lạc Cẩm Phong dẫn Ngũ Thập Lang chậm rãi dạo bước trên đường cái quan, vừa đi vừa ngắm cảnh.

“Công lực của huynh ấy có khả năng hồi phục không?”.

“Không thể”. Lạc Cẩm Phong lạnh lùng nhìn Ngũ Thập Lang. “Bây giờ, người cô đi theo nãy giờ là ta, thế nhưng, kể từ khi xuống núi, câu hỏi nào của cô cũng liên quan tới hắn ta.”

Ngũ Thập Lang mím môi, nước mắt đã long lanh.

Kể từ khi gặp Lãnh Vô Song, nước mắt của cô tuôn nhanh vô cùng, lúc nào cũng sẵn sàng trực chờ long lanh trong hốc mắt, trông cực kì đáng thương.

“Thu ngay nước mắt của cô lại! Ta không phải là Lãnh Vô Song, nước mắt của phụ nữ đối với ta không có chút tác dụng nào hết.”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trái tim của chàng khẽ quặn thắt, đau đớn khôn xiết.

“Thế ta hỏi một câu cuối cùng được không?”. Ngũ Thập Lang sụt sịt nói.

“Ừm.”

“Tại sao công lực của huynh ấy lại không thể hồi phục được?”

Quả nhiên vẫn là câu hỏi liên quan tới Lãnh Vô Song! Lạc Cẩm Phong quay người đi, ánh mắt muộn phiền, đau đớn rồi đột nhiên bật cười. “Viên thuốc đó chỉ có thể chữa nội thương cho hắn ta chứ không thể khôi phục đựoc công lực cho hắn”. Chàng dừng lại giây lát rồi cất tiếng hỏi. “Cô có biết tại sao lại như thế không?”

Ngũ Thập Lang lắc đầu.

“Bởi vì hắn ta bị tẩu hoả nhập ma, công lực đã bị huỷ hoại hoàn toàn.”

Lạc Cẩm Phong thở dài rồi lắc đầu, tỏ ra tiếc nuối. “Nếu hắn ta vượt qua kiếm kiếp thì sẽ trở thành kiếm thủ giỏi nhất nhì võ lâm. Không hiểu nổi sao lúc ấy, hắn ta lại phân tâm mà không vượt qua được. Tuý Nhược Lưu Vân khi phản lại thì vô cùng nguy hiểm, một khi đã bị tẩu hoả nhập ma thì khả năng hồi phục là vô cùng khó.”

Nghe Lạc thiếu gia nói thế, Ngũ Thập Lang lập tức sững người.

Từ đó đến nay, chàng không hề nói cho cô biết rằng mình đã bị tẩu hoả nhập ma là do phân tâm và thủ phạm gây ra việc đó lại chính là cô.

Ngũ Thập Lang cúi đầu xuống, vẻ mặt vô cùng chán nản, ủ dột.

“Ta nói là khó, nhưng không phải hoàn toàn là không thể”. Nhìn thấy khuôn mặt bi thương, ai oán của Ngũ Thập Lang, Lạc Cẩm Phong thấy vô cùng bất mãn, nhưng cuối cùng cũng chẳng nhịn được mà buông lời. “Nếu đả thông được những phần kinh mạch bị tắc nghẽn của hắn ta thì sẽ chẳng có vấn đề gì nữa.”

Ngũ Thập Lang ngay lập tức mắt sáng như sao nhìn Lạc Cẩm Phong, lên tiếng cầu khẩn: “Lạc thiếu gia, nếu huynh có thể đả thông được kinh mạch giúp huynh ấy, ta nguyện làm người hầu cả đời cho huynh, có được không?”

Lạc thiếu gia mỉm cười tựa tiếu phi tiếu. “Lạc Hà sơn trang chúng ta nhiều người hầu lắm rồi, cần thêm cô làm gì chứ?’

Ngũ Thập Lang cắn cắn đầu ngón tay, cau mày nói: “Hả? Vậy huynh bắt ta phải đi theo huynh làm gì chứ?”

Lạc thiếu gia im bặt một hồi rồi phẩy tay áo, tức giận nói: “Tâm tư của ta đâu dễ để cô đoán biết được. Tại sao ta phải nói cho cô biết? Vớ va vớ vẩn!”

Chàng tức tới mức mặt đỏ phừng phừng, rồi chẳng nói chẳng rằng, khẽ nhún chân một cái, bay vụt lên mây, bay ra chỗ cách đó mấy trăm mét.

Ngũ Thập Lang ngậm ngón tay, ngẩng đầu lên nhìn Lạc thiếu gia ở đằng xa, hét lớn: “Lạc thiếu gia, huynh đi sang đường nhỏ kế bên rồi, mau bay lại đi!”

Đang bay, Lạc thiếu gia bỗng khựng người lại, quay đầu hét lớn: “Ai nói là ta đi nhầm đường? Ta thích đi con đường này đấy, kể cả đi nhầm cũng phải đi tới tận cùng. Cô mau chạy lại đây cho ta!”

Dứt lời, chàng lại tiếp tục bay đi nhanh hơn, bỏ Ngũ Thập Lang lại một khoảng rất xa.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Ngũ Thập Lang không kịp nói cho chàng biết rằng cách đó không xa có một cái hố rất rất rất rất rất là to.

Quả nhiên, không bao lâu sau, cô nghe thấy một tiếng “rầm” rất lớn vang lên, tiếp đó là tiếng thét bừng bừng lửa giận kinh thiên động địa: “Ngũ Thập Lang, cô mau lết lại đây cho ta!”

Ngũ Thập Lang vội vã lau mồ hôi trên trán, nhanh chân bước lại gần.

Tới chỗ chiếc hố, ngồi bên miệng hố nhòm xuống, Ngũ Thập Lang thấy tối đen như hũ nút, cảm giác sâu không thể đo được.

Ngũ Thập Lang nghĩ một hồi, quyết định trước tiên phải đo thử xem động sâu bao nhiêu. Cô quay trái quay phải tìm kiếm cuối cùng cũng nhặt được một tấm ngói lớn bằng hai bàn tay của mình.

Tại sao lại phải tìm miếng ngói lớn như thế? Bởi ném tấm ngói lớn xuống dưới kia thì tiếng động sẽ vang vọng hơn.

Cô nhắm mắt, mím môi ôm tấm ngói lớn qua rồi ném mạnh xuống.

“Á…á…”

Không hề nghe tiếng tấm ngói chạm đáy mà đổi lại là tiếng thét quỷ khóc thần sầu của Lạc thiếu gia: “Ngũ Thập Lang, có phải là cô không? Cô vừa vứt thứ gì xuống vậy? Đập lên đầu ta đau quá!”

Im bặt...Ngũ Thập Lang thần người ra.

Vài giây sau, cô lại nghe thấy tiếng Lạc thiếu gia ở phía dưới hét lên đầy bàng hoàng: “Chảy máu rồi...”. Giọng nói vừa kinh ngạc lại vừa run rẩy.

Không khí sau đó đột ngột trở nên tĩnh lặng.

Ngũ Thập Lang thò đầu xuống, nhìn vào chiếc động sâu hoắm, đen mù, cất tiếng hỏi: “Lạc thiếu gia, huynh vẫn ổn chứ?”

Huynh vẫn ổn chứ...vẫn ổn chứ...ổn chứ...ứ...ứ...?

Đáp lại cô chỉ có tiếng vọng của chính mình. Xem ra chiếc hố này không phải sâu bình thường. Ngũ Thập Lang suy nghĩ một lúc rồi run run nhặt một hòn đá nhỏ hơn viên ngói lúc nãy, chỉ bằng khoảng một bàn tay.

Tay vẫn còn run, cô lại vứt hòn đá xuống dưới.

Không nghe thấy tiếng hòn đá chạm đất, đổi lại vẫn là tiếng thét tức giận của Lạc thiếu gia: “Lần này lại là thứ gì thế? Ngũ Thập Lang, coi như cô lợi hại, ta đã đổi vị trí mấy lần rồi mà cô vẫn có thể ném trúng được ta.”

Đứng bên cạnh miệng hố, Ngũ Thập Lang nước mắt đầm đìa, Lạc thiếu gia, sao huynh lại có thể vu oan cho người vô tội như thế chứ? Huynh đã đổi rất nhiều vị trí đứng thì Ngũ Thập Lang ta cũng đã phải đổi rất nhiều vị trí vứt chứ bộ!

Tiếng nói dưới động vẫn tiếp tục vang lên: “Ngũ Thập Lang, không tìm được dây thừng để kéo ta lên thì cô cũng nhảy xuống dưới này luôn đi!”

Tính cách thiếu gia của Lạc Cẩm Phong lại bộc phát triệt để. Chàng thét lên trong bực dọc.

Ngũ Thập Lang ngẩng đầu lên nhìn trời, không gi­an đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, nơi đây lại ngay dưới chân núi, bốn bề đều là đất dá, không có bất cứ cái cây nào ra hồn cả, chẳng tài nào tìm được một mẩu dây thừng như Lạc thiếu gia yêu cầu.

“Ngũ Thập Lang, cô lại đang làm gì thế?”. Đợi một hồi lâu mà không thấy có hồi âm, Lạc thiếu gia lại mất bình tĩnh cất tiếng hỏi.

“Lạc thiếu gia, nếu không tìm thấy dây thừng thì phải làm sao đây?”. Ngũ Thập Lang hét vọng xuống.

“Không tìm được?”. Lạc thiếu gia nộ khí xung thiên, nghĩ đến chuyện mình ngã xuống hố thật quá xấu hổ, phẫn nộ hét toáng lên. “Tìm không thấy thì cô phải nhảy xuống đây cùng ta!”

Thế cũng được!

Ngũ Thập Lang thầm nghĩ, nơi đây rừng hoang đồi vắng, cô ở trên này có khi lại bị hổ báo bắt đi thì chết, nhảy xuống dưới ít nhiều còn có Lạc thiếu gia, một “Quân Tử Kiếm” văn võ song toàn.

Chẳng suy nghĩ nhiều nữa, cô liền đưa hai tay lên ôm đầu, nhảy ngay xuống hố.

Cái động này quả nhiên rất sâu, Ngũ Thập Lang nhẩm đếm trong miệng. Phải đếm đến mười thì cô mới “hạ cánh” trên thứ gì đó êm êm, mềm mềm.

“Không ngờ đáy động lại mềm mại như thế này...”. Ngũ Thập Lang không do dự đạp thêm vài cước lên trên thứ êm êm, mềm mềm đó.

Sau một hồi im lặng là tiếng nghiến răng ken két, tiếp sau đó, âm khí trùng trùng bủa vây đáy động, Lạc thiếu gia dịu dàng cất tiếng hỏi: “Tiểu Ngũ Thập của ta, cô đạp thấy thoải mái không?”

Hả? Ngũ Thập Lang mơ màng nhìn quanh, hỏi đầy nghi hoặc: “Lạc thiếu gia, huynh đang ở đâu thế?”

“Ở dưới chân cô đó!”. Giọng nói của Lạc thiếu gia ẩn chứa chút bất lực và tiếng thở dài ai oán, não nề. “Chân trái của cô đang dẫm lên ngực ta còn chân phải đang đạp lên bụng ta.”

Hả?

Không ngờ lại thành ra thế này, trong bóng tối mịt mù, Ngũ Thập Lang bất giác lui về phía sau vài bước.

“Đáng chết...”. Lạc thiếu gia không kìm được tiếng chửi thề, sau đó, chàng ngán ngẩm nói: “Bây giờ hai chân của cô đều đạp lên mặt ta.”

Im lặng...Ngũ Thập Lang thông minh chọn lựa sự im lặng, sau đó bước qua khuôn mặt của Lạc đại thiếu gia một cách vô cùng thận trọng rồi đi thẳng về phía trước, dưới chân cô lúc này đã là đất đá gồ ghề.

Bước cuối cùng, cô lại đạp trúng bàn tay của Lạc đại thiếu gia.

Lần này, Lạc đại thiếu gia hoàn toàn sụp đổ!

“Ngũ Thập Lang, cô đang cố ý có đúng không?”. Lạc Cẩm Phong nghiến răng ken két rồi bật cười. “Có phải trong lòng cô đang cảm thấy rất có cảm giác thành tựu không?”.

“Không...không...không hề...”. Ngũ Thập Lang cũng bật cười theo.

“Được thôi, vậy đưa tay của cô cho ta!”

Trong bóng đêm, đôi mắt của Lạc thiếu gia đột nhiên sáng rực lên như hai viên đá quý đen huyền được ngâm trong nước. Ngũ Thập Lang do dự đưa tay ra, cất tiếng hỏi đầy nghi hoặc: “Làm gì thế?”

Lạc thiếu gia chẳng hề đáp lại, cô vừa giơ tay ra, chàng đã chụp ngay lấy, mỉm cười vô cùng vui vẻ, sau đó mở to miệng, cắn một miếng lên ngón tay của cô.

Vốn dĩ chàng định cắn Ngũ Thập Lang một cái thật đau để cho tiểu quỷ này biết vừa nãy, cô đã đè và đạp chàng đau đớn đến chừng nào. Nhưng khi hàm răng vừa chạm vào ngón tay của cô, thì chàng lại chẳng nhẫn tâm nghiến mạnh. Bàn tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của sữa nên dần dần, Lạc thiếu gia chuyển từ cắn sang...ngậm.

Chàng dùng răng nhay nhay từng ngón, từng ngón một trên bàn tay của cô.

“Lạc thiếu gia, huynh đang làm cái gì thế?”. Ngũ Thập Lang hoảng hốt rút tay lại nhưng không được. “Huynh không được cắn ta đâu, lúc nãy không phải ta cố ý mà, chính huynh bảo ta nhảy xuống còn gì.”

Lạc Cẩm Phong thở dài một tiếng rồi dừng lại, ngửi ngửi lòng bàn tay Ngũ Thập Lang rồi hỏi một cách mơ hồ: “Ta bảo cô nhảy thì cô liền nhảy, liệu có phải là minh chứng cho lòng trung thành của cô đối với ta không?”

Ngũ Thập Lang im lặng, hơi thở của Lạc thiếu gia phả nhẹ vào lòng bàn tay cô, ấm ấm mà tê tê như có một dòng điện chạy dọc cánh tay cô.

“Huynh đừng cầm tay của ta nữa!”. Đột nhiên nhớ tới khuôn mặt lạnh giá như băng của Lãnh Vô Song, Ngũ Thập Lang run run nói: “Chúng ta nam nữ thọ thọ bất tương thân.”

Lạc Cẩm Phong quả nhiên dừng ngay hành động của mình lại.

Im lặng trong giây lát, đột nhiên chàng bật cười lớn rồi hân hoan nói: “Ngũ Thập Lang, giữa cô và ta chẳng phải đã “tương thân” từ lâu rồi sao?”

Tuy tâm trạng đang rất vui vẻ nhưng sực nhớ lại câu nói: “Nam nữ thọ thọ bất tương thân” trước đó của Lãnh Vô Song, chàng vẫn cầm chặt bàn tay Ngũ Thập Lang, tức giận nói: “Thọ thọ bất tương thân cái con khỉ, ta cứ để lại vết tích trên cơ thể cô đấy!” rồi há miệng cắn một phát thật mạnh lên mu bàn tay cô.

Răng chàng càng lúc càng in sâu trên tay cô, dần dần kẽ răng chàng bắt đầu cảm thấy tanh tanh mùi máu. Ngũ Thập Lang đau quá, cuối cùng không nhịn được, lấy bàn tay còn lại đập vào chàng liên tiếp rồi khóc lớn: “Bỏ ra, bỏ ra, huynh bỏ ra mau!”

Chàng lập tức dừng cắn rồi thè lưỡi ra, dựa theo cảm giác làm sạch hết mọi dấu vết trên bàn tay cô, sau đó buông tay cô ra, mỉm cười nói: “Vết cắn sâu thế này chắc chắn sẽ để lại sẹo.”

“Ta không thèm đâu!”. Ngũ Thập Lang rút tay lại, ảo não nói. “Ta không thích để lại sẹo trên người, sau khi lên được phía trên, ta nhất định sẽ đi tìm đại phu chữa trị tử tế.”

Cô vừa nói vừa lùi về phía sau. “Ta đạp lên người huynh, huynh cắn lại ta, vậy là hai chúng ta không ai nợ ai hết.”

“Không hết nổi nợ đâu”. Giọng nói của Lạc thiếu gia trầm xuống. “Ngũ Thập Lang, không hết nợ nổi đâu.”

Ngay cả khi không còn quan hệ gì thì chàng cũng sẽ tạo ra một loại quan hệ khác, cứ như vậy mà dây mơ rễ má liên quan đến nhau, miễn sao đừng bao giờ hết nợ là được.

Ngũ Thập Lang không nói gì, vòng tay ôm lấy đùi. Lạc đại thiếu gia sa sầm nét mặt, cũng im lặng không lên tiếng.

Hai người cứ như vậy ngồi cách nhau một khoảng, lặng lẽ không nói lời nào.

Đêm đã vào khuya, gió lạnh hết trận này đến trận khác luồn qua cửa động, truyền xuống tận đáy, Ngũ Thập Lang ôm chặt lấy người, run lên cầm cập.

Trên người cô vẫn mặc bộ y phục màu đen mỏng manh, những bộ quần áo chuẩn bị từ trước khi trời chuyển lạnh đều để trong tay nải hết rồi.

Lần này bị bắt lên núi, ngay cả thanh bảo kiếm Linh Tê cũng bị đoạt mất, cô thực sự đã mất hết tất cả, trên người một đồng bạc cắc cũng chẳng có.

“Cô đang rất lạnh sao?”. Lạc thiếu gia nhìn sang với ánh mắt lấp lánh, mỉm cười gặng hỏi. “Lại đây, bổn thiếu gia cho phép được lấy chút hơi ấm từ trong lòng của ta đấy!”

Nói xong, chàng vội gi­ang rộng vòng tay, chờ cô bước tới sà vào.

Ngũ Thập Lang hắt xì hơi một cái rất lớn, sau đó nước mắt long lanh, nước mũi lòng thòng than thở: “Mùi hương trên người huynh ta chịu không nổi, ta không thích.”

Sắc mặt lập tức sầm đen lại, Lạc thiếu gia thét lên đầy phẫn nộ: “Ý cô muốn nói là người bổn thiếu gia có mùi hôi?”. Chàng không thể nào tin được, liền giơ tay lên, ngửi lấy ngửi để, hít trên hít dưới, sau đó ảo não nói: “Cô đang nói dối, trên người bổn thiếu gia không hề có mùi hôi.”

Ngũ Thập Lang gãi đầu gãi tai. “Ý ta muốn nói là trên người thiếu gia có mùi hoa, ta chịu không nổi, ngửi vào là sẽ hắt xì hơi liền. Từ nhỏ, ta đã không chịu nổi mùi hoa nên ở trong phủ nhà ta chỉ có cây cỏ xanh mướt chứ chưa từng có hoa hoét gì hết.”

Lạc thiếu gia im bặt, không nói thêm gì, lặng lẽ lấy hòn đá lửa ra, gom những cành cây khô trong động lại. Rất nhanh sau đó, cả động sáng rực lên.

“Huynh có đá đánh lửa, tại sao lúc nãy không lấy ra dùng?”. Ngũ Thập Lang thấy lạ nên hỏi.

Lạc thiếu gia trợn mắt lườm sang rồi không thèm để ý đến cô nữa.

Đang lúc cô nam quả nữ, ở cùng với một tiểu cô nương, không dùng đá lửa đương nhiên là muốn “thừa nước đục thả câu” rồi.

“Cái động này sâu quá!”. Sau khi nhóm lửa lên, Ngũ Thập Lang mới phát hiện ra cái động này khá sâu, phải bằng chiều cao của ba bốn người đàn ông.

“Ừm, đúng là rất sâu, nhưng với khinh công tuyệt diệu của bổn thiếu gia thì cũng chẳng có vấn đề gì cả”. Lạc Cẩm Phong quẳng thêm cành cây khô vào đống lửa, ngọn lửa vút cao lên, cả động lại càng thêm rực sáng.

“Thế tại sao huynh lại không nhảy lên?”. Ngũ Thập Lang tò mò hỏi.

“Lúc ban đầu là không có hứng nhảy lên, với lại, ta cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ cô nhảy xuống hố”. Lạc Cẩm Phong tựa lưng vào vách đá, mỉm cười nhìn qua, dần dần sắc mặt lại sầm sì, thở dài một tiếng rồi nói: “Nhưng bây giờ thì dù có muốn cũng không nhảy lên được nữa, vì lúc nãy, khi nhảy xuống đây, cô đã đè lên người ta, khiến ta bị trẹo chân. Ta tự mình trị thương, chắc cũng phải hai ngày nữa mới lành lặn.”

Cái này gọi là gì chứ? Vừa hại người lại vừa hại mình, đúng là đáng đời! Ngũ Thập Lang trợn mắt lườm chàng.

“Cho nên, có thể nói rằng chính vì cô mà bổn thiếu gia bị kìm chân tại chỗ bẩn thỉu, tối tăm thế này...”. Lạc thiếu gia nhìn Ngũ Thập Lang ai oán. Dưới ánh lửa, mái tóc của chàng buông xoã trước ngực, mềm mại như tơ, khuôn mặt đẹp như tượng chất chứa đầy ý trách móc, lưng tựa vào tường, tạo nên dáng vẻ vô cùng khoáng đạt. “Ngũ Thập Lang, cô phải chịu trách nhiệm toàn bộ.”

“Ta sao?”. Ngũ Thập Lang trợn tròn mắt, đưa ngón tay chỉ vào mũi mình. “Vậy thì ta nhảy xuống đây, biết tính sổ với ai đây?”

“À, đúng rồi, tại sao cô đột nhiên lại ngoan ngoãn nghe lời thế? Như vậy thật chẳng giống với cô chút nào. Tiểu Ngũ Thập, ta đoán chắc là vì sợ thú dữ đột kích đêm khuya giữa chốn đồng không mông quạnh này nên cô mới nhảy xuống đây đúng không?”

Quả nhiên đoán trúng phóc!

Ngũ Thập Lang tự ti im lặng không nói gì, nhìn vào chỗ củi đang âm ỉ bốc cháy.

“Cô nói xem, phải bồi thường ta thế nào đây?”

Ngũ Thập Lang không trả lời chàng, tiếp tục ôm chân im lặng, một lát sau mới nghiêm nghị lên tiếng: “Ta không thể cứ đi theo huynh mãi được, chỉ có thể đi với huynh đến thị trấn phía trước thôi. Thứ nhất, ta phải đi tìm tiên y để xin thuốc giải, thứ hai là phải xác nhận xem Lãnh Vô Song còn nguy hiểm gì không nữa.”

Cô dừng lại, thất thần nhìn đống lửa. “Ta biết chắc rằng huynh sẽ không đả thông kinh mạch giúp huynh ấy, cho nên, ta sẽ không cầu xin huynh. Thế nhưng, ta nhất định sẽ tìm được người có thể giúp đỡ Vô Song.”

Lần đầu tiên nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ xinh kia xuất hiện vẻ lo lắng, thấp thỏm không yên, trái tim Lạc Cẩm Phong lại nhói đau, nhưng chàng vẫn cố tỏ ra như không có chuyện gì, mỉm cười khẽ nói: “Tiểu Ngũ Thập, thứ nhất, vị tiên y mà cô muốn tìm ta e rằng không thể tìm được nữa, bởi vì ông ấy đã mất hai năm nay rồi. Tuy nhiên, ta có thể giúp cô tìm được đồ đệ của ông ấy. Người đồ đệ đó vừa hay lại là cô cô của bổn thiếu gia”.

Chàng mỉm cười, đắc ý nhìn Ngũ Thập Lang, dưới ánh lửa chiếu rọi, ánh mắt chàng lấp lánh tựa sao đêm: “Cô cô của ta tính cách rất kì quái, hiếm khi chịu chữa bệnh cho người khác, nhưng cô miễn cưỡng có thể coi là người của Lạc Hà sơn trang, chỉ cần bổn thiếu gia ra mặt thì chút độc cỏn con trong người cô chẳng là cái gì hết. Còn về vấn đề thứ hai của cô...”. Sắc mặt chàng bỗng đen sầm lại, sau đó, chàng ngước mắt lên nhìn Ngũ Thập Lang, khẽ thở dài rồi mỉm cười. “Nếu cô phục dịch ta tốt, khiến tâm trạng của bổn thiếu gia vui vẻ, giúp hắn trị thương thì có gì mà không được?’

“Có thật không?”. Lần này, Ngũ Thập Lang mới thực sự vui sướng, hớn hở rồi bật cười một cách vô tâm vô tính. “Lạc thiếu gia, ta biết ngay huynh là một người tốt mà.”

Người tốt? Lạc Cẩm Phong mỉm cười đau khổ rồi cố tỏ ra bình thản. “Phải xem xem cô có thể khiến bổn thiếu gia vui được không đã chứ!”. Khoé miệng chàng dần dần nhoẻn lên, đôi mắt cười rạng rỡ. “Ta phải xem biểu hiện của cô trước đã.”

“Được!”. Ngũ Thập Lang nắm chặt tay lại, giải được độc trong người mình hay không, cô chẳng mấy quan tâm, điều quan trọng là phải giúp Lãnh Vô Song hồi phục công lực. Nếu được như vậy thì bản thân cô chịu chút uất ức cũng chẳng đáng gì. Nghĩ vậy, cô liền hạ quyết tâm, hân hoan đón nhận ánh mắt đầy thách thức của Lạc Cẩm Phong, ngẩng đầu nói: “Huynh muốn biểu hiện theo kiểu gì, ta sẽ đáp ứng đầy đủ!”

Cô càng đáp lại nhanh chóng thì trái tim Lạc Cẩm Phong càng quặn thắt.

Tuy rằng lúc này, hai người mặt dối mặt, chỉ cách nhau chưa đến năm bước chân nhưng chàng lại cảm thấy mình và cô chẳng khác nào đang ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Một đêm không mộng mị...

Ngũ Thập Lang buồn ngủ đến cực độ, trong lúc mơ màng, cô cảm thấy có thứ gì ấm áp, mềm mại đang bao bọc lấy mình, thoang thoảng hương lan. Cô xoay người, cố tìm một tư thế thoải mái dễ chịu nhất, gi­ang rộng tay ôm chặt lấy thứ ấm áp, mềm mại ấy. Nhờ vào hơi ấm đó mà cô có một giấc ngủ ngon vô cùng.

Lúc tỉnh dậy, cô nhận thấy người mình đang được bọc trong một tấm áo màu tím nhạt, thoang thoảng mùi hương hoa lan, cảm giác dễ chịu không thể diễn tả nổi bằng lời.

“Không ngờ lúc ngủ, cô còn nghiến răng ken két, đúng là thô lỗ tột đỉnh!”. Lạc thiếu gia buông thõng đôi vai, ngồi cách Ngũ Thập Lang khoảng mười bước, tựa lưng vào tường, mỉm cười đón Ngũ Thập Lang vừa ra khỏi giấc nồng.

“Cánh tay của huynh làm sao thế?”. Ngũ Thập Lang ngồi dậy, gỡ tấm áo tím nhạt bọc ngoài người mình ra, đưa tới gần chỗ chàng, mặt đỏ bừng nói: “Huynh mau mặc áo vào đi!”

Lạc Cẩm Phong liếc nhìn cô rồi nhoẻn miệng mỉm cười, nhận lấy y phục, nho nhã, chậm rãi khoác lên người, sau đó lên tiếng: “Cánh tay bị vật nặng đè suốt đêm nên tê dại ấy mà.”

Ngũ Thập Lang nghiêng nghiêng đầu, chẳng hiểu gì cả.

“Cô không hiểu thì bỏ đi!”. Lạc thiếu gia thở dài rồi đứng bật dậy, ngẩng đầu lên nhìn cửa động.

Kì thực, lúc trời sáng, cái động này không đáng sợ cho lắm, chỉ cần chút trợ sức, cho dù không có khinh công cũng có thể trèo lên được.

“Lạc thiếu gia, huynh đang nghĩ gì thế? Lẽ nào chân của huynh vẫn còn đau?”. Ngũ Thập Lang ái ngại hỏi.

“Không...không...không...không phải vấn đề tại cái chân”. Lạc thiếu gia thất thần nói, vẫn ngẩng mặt lên, ngây người nhìn về phía cửa động.

“Vậy thì là vì lý do gì?”

Lạc Cẩm Phong từ từ quay người lại, chắp tay sau lưng, trầm tư suy nghĩ hồi lâu sau mới trả lời Ngũ Thập Lang. “Ta đang nghĩ xem phải làm cách nào thì mới trèo lên một cách nho nhã nhất.”

Dưới Hắc Phong trại, một vị công tử toàn thân mặc y phục màu đen đang đứng đó.

Mặt ngọc như tạc, thân người như cây tùng, sau lưng đeo ba thanh kiếm, một vàng hai xanh, chàng cau mày nhìn con đường nhỏ ở cách đó không xa.

Chàng đắn đo suy nghĩ một hồi lâu rồi đưa tay buộc chặt ba thanh kiếm sau lưng, bước nhanh trên con đường lớn dẫn tới thị trấn phía trước.

Để chàng không thể đuổi kịp, Lạc Cẩm Phong nhất định đã đi cả ngày lẫn đêm, chắc chắn bây giờ, hai người họ đã ở thị trấn sau nữa rồi. Nếu chàng không nhanh chóng đuổi theo thì e rằng lần này sẽ lại để tuột mất cô ấy. Vừa mới nghĩ tới đây, chàng bỗng thấy tim mình khẽ nhói lên, liền đưa tay ôm lấy ngực, cố hết sức để kìm nén nỗi đau đớn ấy, chân lại càng tăng tốc.

Chàng hoàn toàn không ngờ được rằng lúc này, hai con người kia đang ở trên con đường nhỏ kế bên đường cái quan, vắt óc suy nghĩ, mất rất nhiều tâm sức để nghĩ ra tư thế trèo lên khỏi động thế nào cho nho nhã nhất.

Lãnh Vô Song đáng thương cứ guồng chân trên đường, không dám ngơi nghỉ, nhưng cho dù chàng có đi nhanh đến mức độ nào thì sau cùng vẫn để tuột mất cơ hội gặp lại Ngũ Thập Lang.

“Ăn lắm không chết được”. Ngũ Thập Lang quay sang lườm Lạc Cẩm Phong với ánh mắt bi phẫn, tức mình cắn hết một nửa chiếc bánh bao lớn trên tay Lạc thiếu gia rồi nói: “Trong lòng ta cảm thấy không thoải mái.”

“Hả? Tại sao thế?”. Lạc thiếu gia nhìn Ngũ Thập Lang từ trên xuống dưới, hớn hở vừa cười vừa nói: “Đừng vậy chứ, nếu ta không mượn đầu của cô dùng một lát thì bây giờ chúng ta vẫn còn ở trong đó, chịu đói chịu khát rồi.”

Ngũ Thập Lang vứt chiếc bánh trên tay mình xuống mặt bàn, tức giận nói: “Huynh để cho người ta yên tĩnh một lát được không? Bị huynh đạp lên đầu một phát như thế, bảo ta sau này làm sao mà cờ bạc được nữa?”. Cô đưa tay lên xoa xoa đỉnh đầu của mình, càng nghĩ càng phẫn nộ. “Bây giờ, ta mới cao có hơn năm thước, huynh đã phá vỡ hoàn toàn giấc mộng nam nhi thân dài bảy thước của ta rồi, có biết không?”

Lạc Cẩm Phong cười hì hì, khom lưng xin lỗi: “Được, được, được là lỗi của ta...”. Đôi mắt sáng lấp lánh tựa sao trời, chàng dịu dàng nói. “Nếu sau này, cô muốn cờ bạc thì cứ đến tìm ta, ta tuyệt đối sẽ không đánh thắng cô một xu. Cả đời luôn luôn thắng bạc bổn thiếu gia, oai phong thế còn gì?”

Lúc này, khuôn mặt cau có của Ngũ Thập Lang mới dần dần dãn ra, quay đầu qua, không nói gì, mỉm cười nhìn chàng rạng rỡ.

Thấy tâm trạng của cô đã khá hơn, trong lòng Lạc Cẩm Phong bất giác cũng hân hoan theo, đôi môi hồng nở một nụ cười tươi tắn, để lộ hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ. “Còn nếu cô vẫn trách ta khiến cô không cao được nữa thì có thể dành cả cuộc đời còn lại để trả thù ta.”

Giọng nói của chàng vô cùng ngọt ngào, trong ánh mắt toát lên tình cảm chan chứa mà ngay cả bản thân chàng cũng không hề nhận thấy.

“Hừm”. Ngũ Thập Lang liếc xéo chàng một cái, hai tay khoanh lại trước ngực. “Huynh chỉ được cái tưởng bở, ta làm gì có thời gi­an mà ở cạnh huynh cả một đời?”. Ánh mắt bỗng sáng rực lên, cô đưa tay sờ vào chiếc mũi xinh xinh, thủnh thẳng bảo: “Mai mốt, ta sẽ cùng công tử Vô Song phiêu bạt gi­ang hồ, kéo theo một người hư huynh đúng là chẳng ra thể thống gì hết.”

Khuôn mặt lập tức sa sầm xuống, Lạc thiếu gia lạnh lùng cười nói. “Cô coi hắn là bảo vật còn hắn chỉ coi cô là một ngọn cỏ khô. Tiểu Ngũ Thập, đừng trách bổn thiếu gia không nhắc nhở cô, những người đàn ông quá đỗi anh tuấn trước nay đều bạc tình. Nếu cô cứ mãi chấp mê bất ngộ như thế thì sau này kiểu gì cũng sẽ đau lòng đấy!”

Chàng hoàn toàn quên khuấy mất một chuyện, bản thân cũng là một trong ba đại mỹ nam nổi tiếng trên gi­ang hồ, giọng nói vô cùng phẫn nộ, mang theo chút thái độ chỉ hận không giết hết được loại người đó.

“Một ngọn cỏ khô thì đương nhiên là không đáng để mắt rồi. Một ngày nào đấy, ta nhất định sẽ khiến huynh ấy phải biết rằng ta là một đồng cỏ xanh mướt trên thảo nguyên rộng lớn, bao la bát ngát, chắc chắn có thể sánh với thứ bảo vật là huynh ấy rồi!”. Ngũ Thập Lang mỉm cười, nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng băng giá của Lãnh Vô Song, trong lòng lại càng ngọt lịm như mật.

Cô vô cùng yêu chàng, đó là sự thật chẳng hề chối cãi được.

“Gỗ mục chẳng thể điêu khắc nổi!”. Đôi mắt u tối, mang theo nỗi bực dọc không tên, chàng tức giận quay lưng lại với Ngũ Thập Lang rồi nói: “Cô là người hầu của bổn thiếu gia, ta đương nhiên không để mặc cho cô tự chà đạp bản thân như vậy được.”

Trong lòng chàng đã hạ sẵn quyết tâm: suốt quãng đường dài từ Hoàng Nam đến đất Thục, chàng tuyệt đối sẽ không để cho Lãnh Vô Song và Ngũ Thập Lang có cơ hội chạm mặt.

Không thể gặp mắt thì chắc hẳn sẽ không còn tương tư nữa.

“Lạc thiếu gia, chúng ta cứ thẳng đường cái quan mà tiến sao?”. Ngũ Thập Lang nhìn Lạc Cẩm Phong với ánh mắt đầy hoài nghi. Cô nhớ Lãnh Vô Song luôn chọn những con đường nhỏ, khúc khuỷu, gập ghềnh chứ hiếm khi ung dung tự tại bước trên đưòng cái quan như thế này.

“Đúng vậy, đi đường cái quan!”. Lạc thiếu gia vừa cười tít mắt trả lời vừa chỉnh đốn lại y phụ trên người mình rồi nói tiếp: “Đi đưòng nhỏ không phù hợp với khí chất của bổn thiếu gia, bụi nhiều, người thưa, lại chẳng có khách điếm lớn. Lẽ nào cô muốn cả ngày phơi mặt trong phong sương, bụi vương đầy người?”

Ngũ Thập Lang “Ồ” lên một tiếng rồi ngây ngô gật đầu. Tuy chàng giải thích khá hợp tình hợp lý nhưng ở một góc khuất nào đó trong lòng, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.

Còn rốt cuộc không đúng ở điều gì thì cô vắt óc suy nghĩ mãi mà vẫn chẳng ra.

Có điều, nếu được ở khách điếm lớn, bữa nào cũng có thịt ngon, rượu say thì chút khó hiểu nho nhỏ đó hoàn toàn có thể bỏ qua được.

Lãnh Vô Song đã đi không ngừng nghỉ trên đường suốt ba bốn ngày nay.

Tuy tiết trời đã vào độ cuối thu nhưng vì chàng ngày đêm lên đường nên mái tóc phía trước trán đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt lên da. Chàng không dám dừng lại bất cứ giây phút nào, đi một lèo qua ba thị trấn rồi mới giảm dần tốc độ lại.

“Công tử ở trọ hay dùng bữa ạ?”

Lãnh Vô Song thở dốc, do dự một lúc lâu mới cất tiếng: “Ngươi có nhìn thấy hai vị công tử, một trong số đó dáng người thấp bé, mặc y phục đen không?”

Nói xong, chàng bất giác cau mày, thực sự không thể khẳng định được bây giờ, Ngũ Thập Lang có còn mặc quần áo đen giống mình hay không nữa.

Tiểu nhị cũng bất giác cau mày theo. “Công tử, các vị khách quan mặc y phục đen nhiều vô kể, người ngài cần tìm còn đặc điểm nhận dạng nào khác nữa không ạ?”

Lãnh Vô Song cúi đầu, suy đi nghĩ lại, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, cau mày, vừa hồi tưởng vừa miêu tả: “Người đó khá thấp bé, đại khái là đứng đến ngang nách ta, mắt to mũi bé, lúc cười thì...”

Lúc mỉm cười thì trông như thế nào nhỉ? Lãnh Vô Song chợt nhớ lại lần đầu tiên chàng gặp Ngũ Thập Lang, lúc đó, quanh miệng cô đỏ lòm toàn máu, ngây ngây ngô ngô, trông giống hệt một chú mèo con đang quá hoảng sợ. Bỗng nhiên lồng ngực chàng nóng rực lên, đôi mắt trông như đang cười, chàng tiếp tục nói: “Lúc mỉm cười, trông người đó rất dễ thương, giống hệt chú mèo con tinh nghịch.”

Tiểu nhị há hốc miệng nghe chàng miêu tả, mơ hồ không hiểu người vị khách quan này cần tìm người hình dáng thế nào.

“Người đó rất thích ăn vạ, hay níu lấy tay áo của người khác...”. Đang nói, chàng đột nhiên dừng lại, sực nhớ ra người đang ở bên cạnh Ngũ Thập Lang lúc này là Lạc Cẩm Phong, trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng cô níu lấy tay áo của Lạc Cẩm Phong, nheo mũi cười tít mắt, trong tim bỗng cảm thấy nhói đau.

“Người đó…”. Lãnh Vô Song chẳng tìm được tính từ nào để miêu tả Ngũ Thập Lang nữa. Trước đây, cô toàn lẽo đẽo sau lưng chàng, nói liên mồm liên miệng, chàng chẳng mấy khi tiếp chuyện cùng cô, thậm chí còn rất ít khi chủ động nhìn cô. Bây giờ nhớ lại, ngoại trừ vẻ mặt tươi roi rói khi cười của cô thì chàng chẳng thể nào nhớ nổi các đặc điểm nào khác nữa.

“Công tử!”. Tiểu nhị xua xua tay trước mặt Lãnh Vô Song rồi ngần ngại bảo. “Công tử nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy khó xử. Ở đây, cứ mười vị công tử thì có đến chín người mặc y phục màu đen”. Tiểu nhị đưa tay chỉ, quả nhiên khắp các bàn ăn, mọi người đều mặc quần áo màu đen, ai cũng trâm ngọc cài một phần tóc, phần còn lại buông xoã sau lưng, dường như đang mô phỏng hình dáng của chàng vậy, cao lùn béo gầy, tất cả đều có hết.

“Tại sao lại có nhiều người mặc đồ đen như thế?”. Lãnh Vô Song lạnh lùng hỏi.

“Bởi vì bổn thiếu gia cũng đang mặc đồ đen.”

Một vị công tử đẹp trai, phong độ chầm chậm bước tới. Áo bào phiêu linh, đôi mắt tựa nước, tóc đen như lụa, đội trên đầu chiếc mũ màu vàng thêu hình song long nhả ngọc, đôi môi hồng thắm hơi cong lên, ánh mắt vừa đưa sang, xung quanh lập tức có vô số tiếng suýt xoa tán thưởng. Đôi kiếm bạch ngọc được chạm khắc tinh xảo giắt sau lưng theo mỗi bước chân của chàng mà va chạm vào nhau, tạo nên những tiếng “tinh tang” vui tai, khiến chàng càng thêm phần hào hoa, phong nhã.

Người bước tới không ai khác ngoài Thủy Tiên đại thiếu gia của nhà họ Đoạn.

“Vô vị!”. Vô Song lạnh lùng liếc qua nhìn Đoạn Thủy Tiên, một câu chào hỏi đơn giản cũng chẳng buồn nói, quay sang bảo tiểu nhị: “Đi về phía trước!”

Tiểu nhị gật đầu rồi nhanh chóng đi lên phía trước.

“Nếu bây giờ huynh đi thì phải hối hận đấy!”. Đoạn Thủy Tiên đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Lãnh Vô Song vẫn chẳng thèm quay đầu lại, bước đi như bay, ung dung nói tiếp: “Bởi vì ta biết Ngũ Thập Lang hiện đang ở đâu.”

Lãnh Vô Song lập tức dừng bước nhưng vẫn lạnh lùng đứng nguyên tại chỗ.

“Nếu huynh đài chịu đi cùng ta thì ta sẽ nói cho huynh biết tung tích của Ngũ Thập Lang.”

Lãnh Vô Song chỉ quay mặt chênh chếch về phía Đoạn Thủy Tiên chứ không hề trả lời.

“Ta biết cô ấy đang ở cùng Lạc Cẩm Phong”. Đoạn thiếu gia lấy từ trong tay áo chiếc quạt phun bụi vàng rồi, nho nhã mở quạt ra, nhưng ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên họ Lạc đó hình như bắt đầu có hứng thú với Ngũ Thập Lang. Ta nghe nói trong Lạc Hà sơn trang nuôi rất nhiều mỹ nữ, đều là thứ mua vui cho hắn, coi như bộ sưu tập vậy.”

Vốn dĩ chàng định bịa chuyện để kích động Lãnh Vô Song, ai dè nói một hồi lại thành ra chọc giận chính bản thân mình. Càng tức giận, chàng càng phẩy quạt nhanh hơn, khiến mái tóc tung bay trong gió, lại thêm phần phiêu linh, nho nhã.

“Tại sao huynh lại nói những điều này cho ta?”. Lãnh Vô Song lạnh lùng hỏi, quay người lại nhìn với ánh mắt giá băng vô ngần. Câu nói của Đoạn Thủy Tiên khiến chàng bất giác nhớ tới thái độ của Lạc Cẩm Phong với Ngũ Thập Lang vào buổi tối ở Hắc Phong trại, trong lòng đột nhiên cảm thấy đôi phần lo lắng.

“Huynh cứ tiếp tục do dự thì chúng ta lại càng chậm trễ hơn”. Đoạn Thủy Tiên cười tươi rói nhìn Lãnh Vô Song, phẩy quạt rất phong lưu. “Đến lúc đó, tên Lạc Cẩm Phong với Ngũ Thập Lang, cô nam quả nữ, ta chẳng dám đảm bảo giữa họ không xảy ra chuyện gì bất thường đâu.”

Bàn tay nắm chặt lại, Lãnh Vô Song chậm rãi bước đến chỗ Đoạn Thủy Tiên, lạnh lùng hỏi: “Điều kiện?”

Đoạn Thủy Tiên ngây người một lúc rồi lại mỉm cười tươi rói. “Cũng chẳng có điều kiện gì đặc biệt, chỉ là lúc đi tìm Ngũ Thập Lang, huynh lên đường cùng bổn thiếu gia là được.”

Đôi mày khẽ giật, Lãnh Vô Song không nói tiếng nào, lặng lẽ giữ khoảng cách mười bước với Đoạn Thủy Tiên rồi mới hỏi: “Tại sao?”

Đoạn Thủy Tiên im lặng, từ từ quay người lại, đôi mắt nhìn về phía xa xăm, một hồi sau mới u sầu trả lời Lãnh Vô Song. “Ta phải đuổi Lạc vượt Lãnh, ngồi trên vị trí đệ nhất mỹ nam trên gi­ang hồ mới được”. Chàng thở dài rồi nói tiếp: “Chỉ có những lúc huynh song hành với ta, hai người cùng khoác trên mình y phục màu đen thì những người viết cuốn Gi­ang Hồ Chí mới nhận ra rằng tài mạo song toàn của Đoạn Thủy Tiên hoàn toàn trên huynh, vị trí đệ nhất của huynh mới hư vô không thực làm sao...”

Chàng càng nói càng kích động, rộng mở vòng tay, ngẩng đầu ngắm trời, bồi hồi cảm khái: “Thế nhân đều say, không phân biệt được đúng sai, chỉ có cách để sự thật sờ sờ chứng minh tài mạo vô song của ta mà thôi...”

Hoàn toàn đắm chìm trong men say, lúc nói chuyện chàng vẫn không quên rút chiếc gương đồng giắt bên hông ra, lén lút ngắm lại dung nhan mình trong gương.

Trên gương mặt lạnh lùng băng giá của Lãnh Vô Song bắt đầu xuất hiện hiện tượng co giật, sau một hồi im lặng, chàng chán nản, rệu rã cất lời: “Nếu huynh thật sự thích cái danh hiệu đó thì xin cứ việc lấy đi!”

Quả thực, chàng không thể ngờ rằng lại có người quan tâm đến cái bảng xếp hạng ngớ ngẩn đó.

“Huynh đang xỉ nhục ta sao?”. Đoạn Thủy Tiên quay ngoắt người lại, nộ khí xung thiên. “Không chiến mà thắng thì vị trí đệ nhất mà ta đoạt được còn gì thú vị nữa chứ?”

Đôi mày của Lãnh Vô Song lại một lần nữa co giật liên tục, sau đó, chàng lặng lẽ quay người, bước lên lầu mà chẳng buồn ngoảnh đầu nhìn lại.

“Huynh chấp nhận rồi đúng không?”

Bước chân của Lãnh Vô Song dần dần chậm lại rồi đột ngột tăng tốc, chẳng bao lâu đã biến mất tung mất tích.

“Ừm, không trả lời coi như là đồng ý rồi”. Đoạn Thủy Tiên tựa người vào khung cửa sổ, cười rạng rỡ, chỉ vào các món ăn trên bàn, nói: “Tiểu nhị, dọn hết đi rồi mang những thứ mới lên!”

Chàng ngừng lại đôi giây rồi nói tiếp: “Những món đem xuống, sau khi làm nóng lại thì mang lên phòng của vị công tử vừa nãy nói với huynh ấy rằng đó là ta mời.”

Chàng dùng đũa vun gọn chỗ thức ăn trong đĩa rồi vẫy tay, mỉm cười nhìn tiểu nhị tất tả chạy tới.

Người hộ vệ áo xanh đứng đằng sau hiếu kỳ hỏi: “Thiếu gia, tại sao lại mời Lãnh công tử nhiều món ăn như thế ạ?”

Bảo Vật Gi­ang Hồ

Đi theo Đoạn đại thiếu gia bao nhiêu năm nay, người hộ vệ này rất ít khi nhìn thấy thiếu gia nhà mình làm những chuyện lỗ vốn, vậy mà lần này lại bất ngờ mời khách nhiều như vậy, đúng là chuyện kinh thiên động địa.

“Ừm, bởi vì gần đây, hắn ta gầy đi rất nhiều, khí sắc cũng kém, ảnh hưởng không nhỏ đến tướng mạo của hắn”. Đoạn Thủy Tiên hai tay chống cằm, buồn bã nói: “Nếu vì vậy mà thắng hắn thì chẳng còn gì là thú vị nữa.”

Người hộ vệ áo xanh cúi đầu, đứng im thin thít.

“À, đúng rồi, ngươi không nói gì ta cũng quên khuấy mất, lúc nãy ngươi cũng ăn một ít”. Đoạn Thủy Tiên lấy trong người ra chiếc bàn tính bằng vàng, lọc xọc tính toán một hồi rồi phán: “Bữa ăn vừa rồi ta với ngươi mỗi người một nửa, coi như là cống hiến của ngươi cho bổn thiếu gia.”

Người hộ vệ áo xanh lại càng câm như hến.

Quả nhiên thiếu gia mời cơm khách, không được ăn quá nhiều.

“Ngươi có muốn ngồi xuống ăn thêm đôi chút không?”. Tính xong nợ, Đoạn thiếu gia cất chiếc bàn tính vào trong người rồi chỉ vào những món ăn mới được dọn lên, hoà nhã mời.

Viên hộ vệ lập tức lắc đầu quầy quậy. Nếu lại bị phân đôi mỗi người một nửa thì tháng này chẳng hoá ra làm việc không công à?

Thực ra lần này, Đoạn thiếu gia xuất phủ không đơn thuần chỉ để đọ sắc đẹp.

“Thiếu gia, thuộc hạ đã kiểm tra lô hàng đó, tất cả đều có Ngũ Thập Tán”. Người hộ vệ áo xanh thì thầm bẩm báo.

Đoạn Thủy Tiên cau mày, nghi hoặc hỏi lại: “Tất cả mọi thứ ở Phẩm Hương lầu chúng ta đều do đầu bếp của mình nấu nướng, tại sao những đồ ăn đưa đến Lục gia trang đều bị trộn Ngũ Thập Tán.”

Gần đây, bất cứ loại bánh điểm tâm nào của nhà họ Đoạn được đem tới các sơn trang lớn đều bị trộn Ngũ Thập Tán bên trong. Nếu không phải do nha hoàn của Đoạn gia tham ăn, sau mấy lần ăn vụng đều bị dị ứng thì chắc chắn bây giờ, sự việc vẫn chưa bị bại lộ.”

“Thiếu gia, nghe nói những thứ bị trộn Ngũ Thập Tán không hẳn là nguy hại với tất cả mọi người”. Người hộ vệ áo xanh cẩn trọng trả lời.

“Hả?”. Trong lòng Đoạn Thủy Tiên vô cùng kinh ngạc nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh vô cùng. “Sao ngươi lại nói thế?”

“Cửu phu nhân đã làm vài thử nghiệm với loại thuốc đó và phát hiện ra rằng nó gây hại lớn hơn với những người luyện võ công”. Người hộ vệ áo xanh cau mày. “Hình như nếu dùng lâu thì công lực sẽ dần dần mất đi. Nhưng nếu kịp thời bổ sung loại thuốc đó thì công lực sẽ mạnh hơn rất nhiều.”

Không ngờ lại như vậy…Đoạn Thủy Tiên chống cằm suy ngẫm một hồi lâu rồi nói: “Đại hội võ lâm sắp tới sẽ diễn ra vào khoảng tháng mười, lần này, Đoạn gia chúng ta sẽ ngừng cung cấp các món bánh điểm tâm. Mau đi thông báo Đoạn gia rút tên khỏi danh sách ứng cử!”

“Thiếu gia, đó là một khoảng thu nhập rất lớn đấy! Trước kia, mỗi lần tham dự, chúng ta đều kiếm rất nhiều ngân lượng, tại sao lần này lại rút tên ạ?”

Đoạn Thủy Tiên mỉm cười, nhẹ nhàng bảo: “Nếu muốn giữ được Đoạn gia thì chắc chắn phải chịu thiệt lần này.”

Đoạn gia và ngân lượng, đem ra so sánh thì rõ ràng vế trước vẫn quan trọng hơn nhiều.

Người hộ vệ áo xanh không hiểu gì cả nhưng vẫn ngây ngô gật đầu. Dù sao đi nữa thì thiếu gia luôn nói đúng. Biết bao phong ba bão táp đã chứng minh một điều: Đoạn gia được hùng mạnh, giáu có như ngày hôm nay một phần rất lớn là nhờ Đoạn thiếu gia.

“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi, ta muốn được nghỉ ngơi.”

Người hộ vệ áo xanh khẽ khàng bước ra khỏi phòng và khép cửa lại.

Cửa phòng lập tức trở nên tĩnh lặng, Đoạn Thủy Tiên ngồi ở đầu giường, chán nản thở dài rồi cầm miếng ngọc bội lên, lại thở một hơi dài nữa.

Miếng ngọc bội có khắc hình một chú khỉ bé xinh, đáng yêu, ngộ nghĩnh đang cầm quả đào tiên, giương mắt thao láo.

“Đầu bếp ở Phẩm hương lầu là mời từ nhà họ Tiêu, tất cả nguyên liệu đều do Tiêu gia cung ứng, ngay cả việc vận chuyển đồ cũng hợp tác cùng nhà họ Tiêu...”. Đoạn Thủy Tiên cau mày, lẩm bẩm một mình. “Vậy thì Tiêu lão gia, bá bá có vai trò gì trong vụ việc này?”

Chàng lại thở dài rồi nói: “Nghe nói Tiêu Ngũ Thập Lang là bảo bối số một của Tiêu lão gia. Mình phải tiếp cận cô ấy mới được. Chắc Tiêu lão gia sẽ vì thế mà nể mặt đôi chút, như vậy, nhà họ Đoạn cũng sẽ vững chắc hơn.”

Tình yêu thương và sự sủng ái của Tiêu lão gia dành cho Ngũ Thập Lang hoàn toàn là thật.

Khi Ngũ Thập Lang còn bé, bị thổ phỉ bắt cóc, tình hình lúc đó thực sự là thập tử nhất sinh, Tiêu lão gia đã dùng thân mình đổi lại, cho nên, tình yêu thương của ông dành cho Ngũ Thập Lang hoàn toàn không chút giả dối.

Trong đầu Đoạn Thủy Tiên chợt hiện lên hình ảnh Ngũ Thập Lang thè lưỡi, nhăn mũi, cau mày làm mặt xấu, bỗng nhiên cảm thấy xốn xang, buột miệng mắng yêu một câu: “Đúng là một con khỉ!”. Chàng nhíu mày, than: “Có điều, tại sao cô lại dây với hai tên đó chứ?”

Thực là đáng lo ngại!

Một bên là công tử Vô Song lạnh lùng như băng, một bên là Quân Tử Kiếm khí chất nho nhã, cho dù là bên nào thì cũng đều là đối thủ cạnh tranh đáng gờm của chàng.

Có điều, người chiếm ưu thế nhất đương nhiên phải là chàng rồi! Đôi môi Đoạn Thủy Tiên khẽ nhếch lên, tỏ vẻ đắc ý. Tờ hôn ước kia rành rành giấy trắng mực đen, khó mà chối cãi được.

“Ngũ Thập Lang, ta sẽ đem Lãnh công tử đến gặp cô ngay thôi!”

Mang theo Lãnh Vô Song, dĩ nhiên là còn một ngụ ý sâu sa ẩn chứa trong đó.

“Ta đau bụng quá!”. Ngũ Thập Lang ôm bụng, nước mắt lã chã nhìn về phía Lạc Cẩm Phong. “Chí có thứ thuốc của Lãnh Vô Song mới giúp ta giảm nhẹ được nỗi đau đớn này.”

Đi suốt hai ngày trời, vừa đi vừa nghịch, hai người mới đến được thị trấn lớn gần Hắc Phong Trại nhất. Họ nhanh chóng tìm được khách điếm trang trọng để trú chân.

“Mắt ta đau quá!”. Lạc Cẩm Phong cũng ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng nghiêng đầu, cười hớn hở. “Nhìn thấy cô bị đau bụng nên mắt của ta cũng vì thế mà đau theo.”

Điệu cười hề hề vừa rồi đã phá huỷ hoàn toàn khí chất nho nhã mọi khi của chàng.

Thấy thế, Ngũ Thập Lang chỉ biết than thở, đứng dậy, bình tĩnh gặng hỏi.

“Lúc nào chúng ta mới đi tìm Vô Song? Huynh đã từng hứa với ta là sẽ nhanh chóng đưa ta đi tìm huynh ấy mà.”

Cô đâu phải là kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra Lạc thiếu gia đang cố tình kéo dài thời gi­an, để cô và Vô Song không thể gặp lại nhau chứ?

“Huynh còn hứa với ta là sẽ giúp huynh ấy đả thông kinh mạch, hồi phục công lực”. Cô chu miệng, đôi mắt đã to giờ lại càng mở lớn hơn, giống hệt một chú mèo đang sửng cồ, nhưng người ngoài nhìn vào thì chẳng hề cảm thấy đáng sợ mà ngược lại, còn thấy cô vô cùng dễ thương.

“Được thôi”. Lạc thiếu gia phẩy vạt áo, liếc nhìn cho Ngũ Thập Lang, chẳng biết có phải chàng có cười hay không nữa. “Nếu cô phục dịch tốt, khiến cho ta vui vẻ thì tất nhiên ta sẽ giúp Lãnh Vô Song vượt qua kiếm kiếp.”

Chàng từ từ ngồi xuống, khoé miệng khẽ nhếch lên, đưa tay chỉ vào vai mình rồi than thở một cách đầy khoa trương “Phải vất vả bao ngày trên đường, toàn thân ta ê ẩm biết bao!”

Ngũ Thập Lang lập tức chạy tới, hết nắn rồi xoa, đấm bóp một hồi, chỉ hận là không thể ngoác miệng cắn cho chàng rụng một miếng thịt.

Được xoa bóp mà Lạc thiếu gia mặt nhăn mày nhó, nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng suốt một tuần trà, cuối cùng, khi chẳng thể nào chịu thêm được nữa, chàng đập mạnh xuống bàn, tức giận quát. “Cô đang nhào bột mì à? Sao lại đau thế cơ chứ?”

Ngũ Thập Lang ngây người trong giây lát rồi nhìn chàng bằng ánh mắt vô cùng bội phục. Bởi vì chiêu cô dùng ban nãy đích thực là kỹ thuật nhào bột mỳ của một mẹ trong Tiêu phủ. Xuất thân là tay nhào bột nổi danh chốn Thiểm Tây nên lực ở tay bà vô cùng khoẻ. Ngũ Thập Lang đặc biệt thích tuyệt kỹ nhào bột của người mẹ này nên đã bỏ ra đúng ba năm khổ luyện mới xuất môn được.

Thấy cô ngây ra nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, Lạc thiếu gia lập tức phẫn nộ thét lớn: “Cô thực sự coi ta là đám bột mì nên ra sức giằng véo sao?”

Chàng vừa nói vừa kéo áo ra, trên đôi vai trắng trẻo tựa ngọc kia, từng mảng từng mảng thâm tím, tụ máu.

Ngũ Thập Lang thẹn thùng đề xuất ý kiến khác: “Thực ra, vẫn còn tuyệt chiêu nhào bột cuối cùng nữa, huynh có muốn thử không?”

Lạc Cẩm Phong hoàn toàn câm lặng. Trong một số tình huống, với một số con người, mình chẳng thể nào câu thông nổi, chàng đã biết rõ đạo lý ấy nhưng vẫn hết lần này đến lần khác thử tìm cách câu thông cô, thật ngốc nghếch làm sao!

“Hay là ta đấm lưng cho huynh nhé!”. Ngũ Thập Lang chỉ chỉ ngón tay vào lưng Lạc Cẩm Phong, lại thẹn thùng đề nghị tiếp.

“Lần này không còn liên quan gì đến tuyệt kỹ nhào bột nữa chứ?”. Lạc thiếu gia vẫn không yên tâm, cất tiếng hỏi, khẽ đưa tay sờ lên bả vai, cảm thấy đau nhức vô cùng.

“Tuyệt đối là không!”. Suýt nữa thì Ngũ Thập Lang đưa tay lên thề với trời xanh. Đích thực là tuyệt kĩ sắp sửa trình làng không hề liên quan đến kĩ thuật nhào bột, nếu mà đấm lưng thì phải là anh em họ hàng với tuyệt chiêu đập thịt lợn mới đúng.

“Thôi được, cô làm đi!”. Lạc thiếu gia nhắm mắt lại, hàng mi dài đổ bóng trên gương mặt, đôi môi mím chặt, lộ rõ vẻ ngán ngẩm.

“Được thôi!”. Ngũ Thập Lang bẻ ngón tay răng rắc, sau đó bừng bừng khí thế hét lớn: “Ta tới đây!”

Cô vừa nói dứt lời thì trận quyền như mưa đá bão tuyết liên tục giáng xuống tấm lưng của Lạc thiếu gia, khiến cho Lạc thiếu gia đang ngồi trên ghế cứ xô trái xô phải, nỗ lực tìm điểm cân bằng.

“Lạc thiếu gia, phần lưng người còn nhức mỏi không ạ?”. Ngũ Thập lang vừa ra sức giáng đòn vừa hỏi. Nghĩ chàng là một người luyện võ, cô sợ từng này vẫn chưa đủ lực nên đặc biệt xoay mặt hai chiếc nhẫn xoay trên ngón giữa và áp út ra ngoài, thụi mạnh viên đá quý to đùng đoàng trên đó vào lưng của Lạc đại thiếu gia rồi hớn hở nói: “Lạc thiếu gia, có phải rất thoải mái không?”

Không biết có thứ gì cưng cứng nện vào, mỗi một quyền đều khiến chàng chẳng khác nào đang chịu khổ hình tra tấn, Lạc Cẩm Phong bị đấm đến mức không thể thốt nên lời, đôi mắt long lanh ngấn lệ, một lúc sau mới run run cất tiếng: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”

“Lạc thiếu gia, hôm nay, ta phục vụ huynh thế nào?”. Ngũ Thập Lang nhanh chóng ngồi xổm trước mặt chàng, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh chờ đợi câu khen ngợi của chủ nhân. Cô cười tít mắt, giơ tay lên cao rồi thề thốt: “Ta đảm bảo rằng nếu huynh đưa ta đi tìm Lãnh Vô Song thì ngày nào ta cũng đấm lưng cho huynh.”

Lạc Cẩm Phong sụp đổ hoàn toàn, mặt không chút biểu cảm, mệt nhọc đứng dậy, cố chịu đựng nỗi đau đang không ngừng lan toả trên vùng vai và lưng, không nói lời nào, lặng lẽ đẩy cửa bước ra ngoài.

Đang nói đùa sao? Nếu cô còn tiếp tục đấm lưng thì e rằng lại có thêm một người nữa cần được dưỡng thương đấy!

Hừm, Ngũ Thập lang, coi như cô có bản lĩnh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương