Bảo Vật Giang Hồ
-
Chương 6: Hành trình ngọt ngào
Nơi đầu tiên hai người phải đến chính là đất Thục.
Mục đích là tìm kiếm thần y tài giỏi và thần bí nhất gi¬ang hồ.
Tương truyền, đan dược của ông có thể khiến người chết sống lại, người sống thành tiên. Viên đan dược đựng trong chiếc túi nhỏ đeo trên cổ Lãnh Vô Song cũng chính là do ông ấy điều chế ra.
Đáng tiếc rằng ông ấy đã hoàn toàn bặt vô âm tín từ mười mấy năm trước.
Lần cuối cùng ông ấy xuất hiện chính là ở đất Thục.
Cho nên, mục tiêu của hành trình lần này khá mơ hồ, mong manh. Mặc dù vậy, Ngũ Thập Lang vẫn cảm thấy vô cùng lạc quan, tay trái cầm táo, tay phải cầm lê, miệng cắn liên tục, cực kì hứng khởi.
Chiếc xe ngựa cứ lắc lư hết bên này rồi lại bên kia, người đánh xe ngựa đến gần lúc xuất phát mới nói là chỉ đưa họ đi một chặng. Có lẽ do nhớ vợ thương con và gia quyến trong nhà nên ông ấy đánh xe rất nhanh.
“Quay lưng lại mà ăn!”. Lãnh Vô Song trợn mắt, lạnh lùng chỉ vào Ngũ Thập Lang, nói: “Cô, ồn ào quá!”
Bị chàng lườm một cái ớn lạnh, Ngũ Thập Lang lập tức ngậm miệng lại, nắm chặt nửa quả táo trong tay, tự nhiên chỉ muốn hét lớn.
Một miếng táo nhỏ như dồng tiền cô chưa kịp nhai đã vội trôi tuột xuống, kẹt cứng ở cổ họng của cô, muốn ho lên không xong nuốt xuống cũng chẳng được.
“Cứu mạng với, sắp xảy ra chết người rồi!”. Ngũ Thập Lang đưa tay ôm lấy cổ, nước mắt dầm đìa nhìn sang Lãnh Vô Song.
“Phiền phức!”. Đang nhắm mắt, Lãnh Vô Song đành mở mắt ra, tiến lại gần bên.
Ngũ Thập Lang nắm ngay lấy tay của chàng, vốn dĩ là định chỉ cho chàng biết rõ miếng táo đang nằm kẹt ở chỗ nào trong cổ họng, nào ngờ Lãnh Vô Song đột nhiên lắc lắc cánh tay, thành ra bàn tay kia đáng lẽ phải sờ lên cổ họng của Ngũ Thập Lang đột nhiên rơi xuống, “hạ cánh” trúng... phần ngực hơi nhô lên của cô.
Chỉ trong thoáng chốc, hai người đột nhiên đông cứng lại như tượng.
“Ưm... ưm...ưm”. Ngũ Thập Lang là người đầu tiên bừng tỉnh lại, khuôn mặt đỏ bừng, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trước ngực mình, liên tục nuốt nước miếng.
Trước khi mấy tiếng “ưm ưm” kia vang lên, bàn tay của Lãnh Vô Song vẫn đặt trên phần ngực của Ngũ Thập Lang, vẫn luôn ở đó, luôn luôn ở đó. Thông qua bàn tay, chàng còn có thể cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt truyền ra từ lồng ngực cô. Khuôn mặt chàng đột nhiên ửng đỏ lên, đôi mắt lộ rõ sự kinh ngạc, tập trung cao độ như đang chìm trong trạng thái ngồi thiền.
Nghe thấy phản ứng của Ngũ Thập, Lãnh Vô Song bất ngờ bừng tỉnh khỏi mộng mị, toàn thân run rẩy, dáng vẻ như vừa trông thấy quỷ, phản ứng y hệt như gặp phải một đòn tấn công vô cùng dữ dội, đôi tay theo phản xạ đẩy về phía sau.
Cũng chính cú đẩy này đã giúp cho miếng táo trôi tuột vào phía trong cổ họng Ngũ Thập Lang.
“Cứu mạng với!”. Trơn tuồn tuột, Ngũ Thập Lang bị Lãnh Vô Song đẩy cho một cái, bay vút từ trong xe ra phía ngoài rồi lăn lông lốc mấy chục vòng, tay trái cầm chắc trái táo, tay phải nắm chặt trái lê, lăn lộn vô cùng gi¬an khổ.
Người đánh xe ngựa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liền quay đầu hỏi: “Lãnh thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy?”
Lãnh Vô Song ngồi trong xe, trên mặt vẫn còn lưu lại nét ửng đỏ ban nãy, tay còn để nguyên chỗ cũ, ánh mắt thất thần nhìn vào bàn tay mình, nghe thấy câu hỏi của người đánh xe bèn trả lời: “Cô ấy, rơi khỏi xe rồi.”
Người đánh xe ngay tức khắc tốt bụng tiếp lời: “Có lẽ là ngủ say quá nên lăn ra khỏi xe chăng?”
Ngũ Thập Lang nằm lăn trên mặt đất, khuôn mặt đẫm lệ.
Trên tay vẫn đang cầm chặt hai thứ quả kia.
Lãnh Vô Song nhấc áo nhảy xuống, nhanh chóng bay tới, kéo lấy Ngũ Thập Lang, sắc mặt căng thẳng, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, xác định rõ không có bất cứ tổn hại nào, chàng không khỏi cảm thấy kì lạ, bèn lên tiếng hỏi: “Cô khóc cái gì?” “Trái lê bị đè nát rồi.”
Cô khóc đến chết đi sống lại chỉ vì lương thực bị lãng phí mà thôi.
Hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, Lãnh Vô Song bế bổng Ngũ Thập Lang lên, đi về phía xe ngựa. Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy nỗi nghi hoặc của người đánh xe đang đứng bên cạnh chàng liền cúi đầu xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc dặn dò Ngũ Thập Lang đang nằm trong lòng mình: “Ngủ cho tử tế, đừng có lăn lộn linh tinh!”
Ân cần, cặn kẽ, cứ như thể Ngũ Thập Lang thực sự ngã xuống xe ngựa vì đã ngủ quá say vậy.
Người đánh xe phút chốc bàng hoàng tỉnh ngộ.
Ngũ Thập Lang không biết nói gì ngoài việc tỏ ra vô cùng khinh bỉ trước hành vi mở to mắt nói dối giữa thanh thiên bạch nhật của chàng.
Trước ánh mắt vô cùng, vô cùng khinh bỉ của Ngũ Thập Lang, Lãnh Vô Song đương nhiên lựa chọn cách giả vờ như không thấy. Nhắm mắt, thở đều, ngồi thiền với vẻ mặt vô cùng thản nhiên, giả vờ đang ngủ gật như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có điều, hàng mi động đậy không thôi đã hoàn toàn bán đứng chủ nhân của nó, biểu hiện rõ tâm trạng bất định của chàng lúc này.
***
Khi xe đến trước cửa khách điếm, trời đã tối đen như mực.
Thị trấn nhỏ này cực kì ít người, ngay đến một khách điếm cho ra hồn cũng chẳng có. Căn khách điếm duy nhất có thể chấp nhận được thì phòng ốc cũng cũ nát, ọp ẹp. Những thanh gỗ bị thời gi¬an ăn mòn đã chuyển sang màu ghi bạc, chiếc đèn lồng vốn dĩ phải có màu đỏ tươi cũng nhạt thành màu cam, bị bụi bẩn đọng két. Mỗi bước chân lên sàn nhà đều tạo nên những tiếng cót ca cót két.
Nhìn thấy có khách đến, ông chủ cũng chẳng thèm nhiệt tình đứng dậy tiếp đón.
“Cho hai căn phòng thượng hạng!”
“Không có”. Ông chủ khách điếm trả lời vừa nhanh vừa gọn. “Ở chỗ chúng tôi chỉ có phòng trọ lớn dùng chung mà thôi.”
Tới đây ngủ trọ hầu hết là những đại hiệp hoặc lái buôn đang vội vã lên đường đến thị trấn tiếp theo nên thông thường, bọn họ chỉ tạm thời ở lại một đêm, không có bất cứ yêu cầu nào đặc biệt về chỗ ở hết. Những người có điều kiện kinh tế hơn thì toàn nhanh chóng phi ngựa, không đến một canh giờ là có thể tới được thị trấn lớn hơn để được lưu lại trong các gi¬an phòng thượng hạng ở đó. Cho nên, khách điếm ở đây chỉ thiết kế những phòng trọ thông thường cho mọi người dùng chung mà thôi.
Đứng sau lưng Lãnh Vô Song, Ngũ Thập Lang cau mày nhăn nhó thò đầu ra, nói chen vào: “Ta không muốn ở phòng chung, ở đó có rất nhiều chấy rận.”
Ông chủ cười nhạt, chỉ vào con đường nhỏ trước mặt rồi nói: “Hai người có thể tiếp tục lên đường, thị trấn phía trước vừa rộng lớn vừa sầm uất, khách điếm ở đó có phòng thượng hạng đấy!”
Lãnh Vô Song lạnh lùng nhìn sang ông chủ, lại vứt thêm một nén bạc nữa, nhanh chóng đưa ra giải pháp: “Chúng ta không ở căn phòng dùng chung. Chúng ta sẽ nghỉ tại phòng ngủ của ông.”
Ông chủ khách điếm nhìn nén bạc trên mặt bàn rồi nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Lãnh Vô Song, nghiến răng từ chối: “Không được!”
Cứ nghĩ tới chiếc giường đầy chấy rận, căn phòng nồng nặc mùi ẩm mốc, Ngũ Thập Lang vô cùng lo lắng, vội vã rút kiếm ra, hét lớn: “Ta muốn một căn phòng đơn, ta muốn được đi tắm...”
Thanh kiếm màu xanh trong tay cô hạ lên hạ xuống, chỉ thẳng vào ông chủ, nộ khí đùng đùng.
Lãnh Vô Song lặng lẽ nhìn Ngũ Thập Lang dọa nạt ông chủ, không hề có ý định ngăn cản.
Mặc cho Ngũ Thập Lang có dọa nạt đến mức nào, ông chủ khách điếm vẫn cứ lắc đầu quầy quậy. Ban đầu, ông rất lo ngại thanh kiếm đang chỉ về phía mình, nhưng rất nhanh sau đó, ông nhận ra rằng Ngũ Thập Lang chẳng hề có chút công lực nào cả.
Sau khoảng một tuần trà, cuối cùng Lãnh Vô Song cũng mất hết nhẫn nại, lặng lẽ đi qua chỗ Ngũ Thập Lang đang la lối om sòm. Chàng rút thanh kiếm của mình ra, thẳng tay xuất chiêu chém chiếc bàn trước mặt thành hai khúc gọn ghẽ và đẹp mắt.
Sau đó, trước ánh mắt thất thần như gà gỗ của ông chủ quán trọ, chàng từ từ, chậm rãi, nhã nhặn cúi xuống nhặt nén bạc đưa thêm trước đó, đặt vào trong ống tay áo của mình rồi lạnh lùng lớn tiếng ra lệnh: “Ông, chuyển ra!”
Mang theo khí thế không thể chống cự, chàng cao ngạo ngầm tuyên bố: Nơi này đã thuộc địa phận sở hữu của Lãnh Vô Song!
Lặng nhìn chiếc bàn bị chém đứt đôi, vết chém dứt khoát, đường kiếm sắc bén, ông biết ngay đây là một cao thủ võ lâm. Lần này, ông chủ khách điếm suýt chút nữa thì bật khóc thành tiếng, vội vã gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Tâm trạng của Lãnh Vô Song lúc này đột nhiên trở nên vô cùng vui vẻ, quay đầu qua nhìn Ngũ Thập Lang, gật gật dầu rồi đưa lời tán thưởng: “Rút kiếm rất đẹp!”
Không biết chàng đang tự khen mình hay là thực sự khen ngợi Ngũ Thập Lang nữa.
Nhìn chiếc bàn đã bị chém thành hai mảnh trên mặt đất rồi nghe lời khen ngợi có thể tạm xem là chân thành của chàng, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy, mẹ kiếp, thì ra trên thế gi¬an này, những lời mỉa mai lại có thể được nói ra một cách đầy cá tính như vậy!
Quả nhiên là công tử Vô Song một chiêu có thể chém ngọn Hoàng Sơn thành hai mảnh.
Nghĩ tới đây, đôi mắt sùng bái của Ngũ Thập Lang lại một lần nữa lặng lẽ hướng về phía công tử Vô Song.
***
Căn phòng của ông chủ quán trọ quả nhiên rất sạch sẽ, gọn gàng. Cả mặt sàn và trên bàn đều được lau dọn không dính hạt bụi nào. Ở trên cửa sổ còn treo một chiếc chuông gió, thi thoảng lại kêu lên những tiếng leng keng vui tai. Mỗi khi có người bước qua khu hành lanh bên cạnh phòng, chiếc chuông gió lại rung động theo.
Ngũ Thập Lang nghịch chiếc chuông gió một lúc, sau đó nhảy bật lên giường.
“Oa, chiếc giường này lớn quá!”
Đây đích thực là một chiếc giường lớn, chiếm đến quá nửa diện tích căn phòng. Trên giường trải một tấm ga dày dặn, ngoài ra còn có một chiếc chăn lớn thêu hình những bông hoa mẫu đơn đỏ thắm, được gấp gọn ghẽ.
Trông thấy cái chăn, Ngũ Thập Lang mắt sáng rực lên, nhoài người tới, ôm chặt lấy nó rồi chét lớn: “Vô Song, không ngờ chiếc chăn này lại có màu đỏ rực rỡ.”
Lãnh Vô Song khoanh tay trước ngực, mặt không biểu cảm nhìn vào Ngũ Thập Lang đang ôm chăn lăn đi lộn lại trên giường, nhìn cô chẳng khác nào một chú mèo con, trông đáng yêu vô cùng.
Trong đôi mắt chàng bất giác lộ rõ nét cười rạng rỡ.
“Ta cảm thấy hai chúng ta thật giống...”. Ngũ Thập Lang đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt chứa chan ý tình, miệng cười tủm tỉm, nhìn về phía Lãnh Vô Song, thẹn thùng nói: “Thật giống như đang trong thời kì tân hôn ý...”
“Không tin thì huynh xem đi, xem đi!”. Cô kéo chiếc chăn ra khỏi giường, cầm hai đầu chăn giơ lên cho Lãnh Vô Song nhìn như thể đó là một bảo vật.
Dưới ánh nến, chiếc chăn đỏ phản chiếu ra biết bao ánh hào quang lãng mạn.
Khuôn mặt thoáng co giật, Lãnh Vô Song từ từ đưa tay lên, lặng lẽ rút thanh bảo kiếm phía sau lưng ra. Đột nhiên, nhanh như tia chớp, chiếc chăn màu đỏ mà Ngũ Thập Lang đang cầm trên tay ngay tức khắc bị chém thành hai mảnh.
Sau khi đám bông gòn đã rơi rụng xong, Ngũ Thập Lang nhìn thấy Lãnh Vô Song khuôn mặt lạnh như băng, tay ôm chặt thanh kiếm, mím môi đầy tức giận, trong ánh mắt lại bộc lộ rõ sự thẹn thùng, xấu hổ.
Hả? Hình như không phải đang tức giận...
“Vô Song, huynh đang thẹn thùng sao?”. Ngũ Thập Lang vứt chăn sang một bên, nhanh chóng chạy đến trước mặt Lãnh Vô Song.
Chàng ngại ngùng quay mặt sang một bên rồi nói: “Im miệng!”. Đôi tai đỏ ửng lên, dưới dánh nến trông chàng lại càng rực rỡ, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.
“Đúng thật rồi, đúng vậy rồi!”. Cô hứng khởi nhảy nhót quanh người chàng. “Không ngờ huynh lại còn biết đỏ mặt, ha ha, đỏ mặt thật rồi này!”
Khuôn mặt lại càng thêm đỏ rực, Lãnh Vô Song quay đầu qua, thẹn quá hóa bực, chàng quát lớn: “Lắm chuyện!”
Nhìn thấy vẻ tức giận không thể tỏ hết được của Lãnh thiếu gia, Ngũ Thập Lang cảm thấy vui vẻ vô cùng, nhanh chóng xông tới chỗ chàng cùng một cái ôm thắm thiết. Thật sự đáng yêu quá đi, đôi tai của chàng hồng hồng, hai bên má đỏ đỏ, thế mà giọng nói vẫn cố tỏ ra lạnh lùng như không có chuyện gì, không ngờ Lãnh thiếu trang chủ cũng có lúc thẹn thùng, ngượng ngùng đến vậy.
Lãnh Vô Song cau chặt đôi mày, đẩy Ngũ Thập Lang sang một bên.
Đột nhiên, một luồng chân khí từ phía Đan Điền từ từ chạy khắp tứ chi, mang theo nỗi đau đớn, rát bỏng như muốn thiêu rụi cả lục phủ ngũ tạng trong cơ thể chàng. Khuôn mặt Lãnh Vô Song dần dần trở nên trắng bệch, tay bất giác đưa lên ôm lấy ngực, những giọt mồ hôi lớn không ngừng tuôn trên vầng trán.
“Vô Song, huynh làm sao thế?”. Ngũ Thập Lang nhận ra có gì đó không ổn, thu lại ý định xông tới ôm chặt chàng lần nữa, lập tức ngồi xổm xuống, nhìn Lãnh Vô Song: “Kiếm kiếp của huynh lại phát tác rồi hả?”
Lãnh Vô Song không trả lời, loạng choạng men theo tường, di chuyển từng bước, từng bước một.
Khó khăn lắm chàng mới đi tới được bên cạnh giường tay vừa buông ra khỏi tường, đã ngồi phịch xuống mặt giường.
“Cô đừng làm phiền ta, cứ một mình chơi đi!”. Lãnh Vô Song ngồi xếp bằng trên giường, từ từ vận khí, luồng chân khí trong người lại càng di chuyển nhanh hơn, nỗi đau đớn bắt đầu lan tỏa khắp nơi trên cơ thể.
Đột nhiên cổ họng tanh ngòm, chàng bất ngờ phun ra cả ngụm máu tươi.
Đến lúc này, Ngũ Thập Lang mới thực sự cảm thấy sợ hãi. Cô đứng nép trong góc tường, chẳng dám thở mạnh, chỉ sợ làm kinh động đến Lãnh Vô Song, khiến cho khí mạch của chàng càng thêm rối loạn.
Sau khoảng một tuần hương, sắc mặt Lãnh Vô Song mới từ từ hồng hào trở lại, tuy môi vẫn còn nhợt nhạt, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi nhưng đôi mày nãy giờ vốn cau chặt lại đã dần dần giãn ra.
“Vô Song, Vô Song, huynh có ổn không?”. Ngũ Thập Lang cắn ngón tay, không dám lại gần, chỉ sợ Lãnh Vô Song đã gặp phải chuyện gì bất trắc. Cô cứ nép người trong góc tường, hoảng hốt lên tiếng hỏi.
Hàng mi của Lãnh Vô Song khẽ rung nhẹ rồi từ từ mở ra, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi, rệu rã, cất lời: “Ừm, trước mắt thì không có vấn đề gì.”
Nếu chưa phá được chiêu thức cuối cùng thì kiếm kiếp sẽ không thể nào biến mất hoàn toàn được. Nếu chàng cứ tiếp tục dùng nội lực của mình để vượt qua thì lần phát tác tiếp theo của kiếm kiếp càng khó mà không chế nổi.
Bình thường, khi tập luyện Túy Nhược Lưu Vân, các vị tiền bối của Ngự Kiếm sơn trang đều chọn một nơi bí mật để bế quan lúc trải qua kiếm kiếp, thời gi¬an mất khoảng nửa năm, một năm hoặc lâu hơn nữa, nhưng sau cùng thế nào cũng vượt qua được. Còn bây giờ, vào lúc bản thân gặp nguy hiểm nhất, chàng lại ở ngoài sơn trang, cùng Ngũ Thập Lang phiêu dạt khắp nơi.
Ngay chính chàng cũng không thể nói rõ được rốt cuộc tình cảm mình dành cho Ngũ Thập Lang là như thế nào nữa. Mỗi lần đi sâu vào tìm hiểu thì kiểu gì chàng cũng quy loại tình cảm kì lạ, khác thường này đơn giản chỉ là trách nhiệm của mình với Ngũ Thập Lang mà thôi.
“Liệu huynh có cần cởi y phục ra rồi nằm lên giường không?”. Ngũ Thập Lang thận trọng tiến lại gần, đưa tay ra định lau đi vết máu bên khóe miệng của Lãnh Vô Song. “Ta đi bốc thuốc giúp huynh nhé!”
Lãnh Vô Song ngại ngùng quay đầu sang một bên để tránh bàn tay cô đang đưa tới, từ chối một cách thiếu tự nhiên: “Không cần!”
Sau đó, chàng cầm lấy một nửa chiếc chăn đỏ bị chém khi nãy, ném xuống mặt đất.
Ngũ Thập Lang thấy vậy liền hét lớn: “Không được, cơ thể huynh còn yếu, sao có thể nằm dưới mặt đất được chứ?”
Lãnh Vô Song nhếch mày, tay nắm chặt lại, đưa ra trước miệng giả vờ ho hắng rồi nói: “Thì tất nhiên là không phải để ta nằm mà.”
Ngũ Thập Lang nhất thời thẹn thùng, đưa lời do thám: “Huynh không nằm chỗ này, lẽ nào là ta nằm hay sao?”. Ngữ khí bộc lộ rõ là cô đang không mấy chắc chắn. Nước mắt không kìm được mà tuôn trào, dù cho cô có thô lỗ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng là một thiếu nữ trẻ tuổi, xinh tươi cơ mà! Con người này tại sao một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có?
“Ừm”. Hiện đã vô cùng mệt mỏi, Lãnh Vô Song khẳng định một cách ngắn gọn rồi rũ nửa chiếc chăn còn lại ra, nằm xuống ngủ luôn.
Chàng thực sự không thèm quan tâm đến Ngũ Thập Lang nữa.
Ngũ Thập Lang nhìn nửa chiếc chăn dưới sàn nhà, chán nản ngồi bệt xuống, đưa hai tay lên đầu, khổ sở suy tư.
Sàn nhà lạnh như vậy, chiếc chăn lại nhỏ thế này, thời tiết cũng chẳng ấm áp gì, e rằng ngủ đến nửa đêm, cô sẽ chết cóng mất. Thật chẳng công bằng chút nào! Tại sao một thân nữ nhi yếu đuối như cô lại phải nằm dưới sàn nhà lạnh giá chứ?
Trong căn phòng này có chiếc giường lớn là vậy, Lãnh Vô Song lại nằm chưa đến một nửa, còn thừa rất nhiều chỗ trống... Hả? Một nửa chiếc giường? Ánh mắt đột nhiên sáng rực lên, Ngũ Thập Lang chợt cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Chàng quả nhiên đã chừa lại một nửa giường cho cô.
“Đáng ghét!”. Ngũ Thập Lang ôm chiếc chăn dưới mặt đất lên, dùng ngón tay ấn vào đầu Lãnh Vô Song, giọng điệu vô cùng e thẹn: “Huynh không biết là nam nữ thụ thụ bất thân sao?”
Lãnh thiếu gia bị cô ấn vào đầu, lập tức tỉnh giấc, cảm thấy tức giận đùng đùng, mặt áp vào giường, thân người cứng đờ lại, gân xanh trên trán nổi lên ầm ầm, bàn tay nắm chặt vào rồi lại thả lỏng ra, mãi mới kìm nén được ý định hất cô bay đi chỗ khác. Chàng nhắm nghiền mắt lại, không nói gì, tiếp tục giả bộ một mĩ nam đang chìm trong giấc ngủ.
Ngũ Thập Lang đắn đo một hồi, cuối cùng cũng quyết định xong việc lựa chọn giữa mặt đất lạnh giá hay chiếc giường ấm áp.
Tiếp đó, cô nhẹ chân nhẹ tay bước lên giường, nằm xuống và bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Không lâu sau, Ngũ Thập Lang bắt đầu ngáy khò khò.
Thỉnh thoảng, tiếng nghiến răng ken két lại truyền qua.
Lãnh Vô Song muốn nhịn mà không thể nào nhịn thêm được nữa, tức mình trùm ngay chiếc chăn đang đắp lên đầu Ngũ Thập Lang. Người phụ nữ này thực sự quá đỗi ồn ào mà!
***
Sáng hôm sau...
Ngũ Thập Lang cuộn tròn trong hai nửa chiếc chăn, xoay người nằm ngang giường, nằm đè lên cả người Lãnh Vô Song.
Khuy cài áo của chàng bị tuột, để lộ ra bộ ngực săn chắc, trắng trẻo, thoắt ẩn thoắt hiện sau áo, nhìn cực kì gợi cảm. Khuôn mặt Ngũ Thập Lang thì đang áp chặt trên đó. Lúc tỉnh dậy, cô còn lau lau quệt quệt miệng theo thói quen, thành ra bao nhiêu nước miếng bôi bóng loáng cả phần ngực của chàng.
Gân xanh toàn thân nổi hết cả lên, Lãnh Vô Song đưa tay đẩy mạnh mặt cô ra, tức giận trợn to đôi mắt với hai quầng đen lườm lườm.
“Hả, Vô Song, tại sao huynh lại bị quầng đen ở mắt vậy?”. Ngũ Thập Lang tò mò chỏi.
Lãnh Vô Song lại càng thêm tức, hàn khí phừng phừng, nhìn thấy cô đã hoàn toàn tỉnh dậy liền đưa tay ra đẩy mạnh cặp đùi đang quắp chặt lấy vùng eo của mình ra. Sau đó, lặng lẽ cài chiếc khuy hôm qua bị cô giật ra.
Không ngờ bản thân chàng có thể nhẫn nhịn được cô suốt một đêm trời.
Nghiến răng ken két, ngáy to như sấm, mồm miệng nước miếng tuôn ra liên tục, điều đáng sợ nhất là nửa đêm đột nhiên xông tới, bật cười đầy tà ý, đầu óc chàng bị tiếng cười đó giày vò đến mức tê dại.
Người phụ nữ thế này làm sao có thể là một nửa còn lại của chàng được chứ?
Chắc chắn thanh kiếm Linh Tê đã nhận nhầm chủ nhân rồi!
“Tránh ra!”
Chàng đưa tay đẩy một nhát, Ngũ Thập Lang lập tức lăn xuống đất trợn mắt nhìn chàng với vẻ mặt vô cùng đáng thương.
“Cho cô thời gi¬an một tuần hương, thu dọn hành trang cho tử tế, bắt đầu lên đường!”
Lãnh Vô Song lạnh lùng lên tiếng, sau khi thắt xong hai thanh bảo kiếm đằng sau lưng, chàng đi thẳng ra ngoài mà không thèm quay đầu lại.
Ngũ Thập Lang thoáng ngây người, sau đó nhanh chóng lấy lại hồn phách, cầm hành trang của mình rồi đi theo chàng. Phía ngoài cửa trống trải, tĩnh lặng, đừng nói đến xe, ngay cả một con ngựa cũng chẳng thấy đâu.
“Vô Song, ngựa của chúng ta đâu?”
“Không có.”
Con đường phía trước còn dài vậy mà chàng chẳng thèm thuê lấy một chiếc xe ngựa.
Hiệp sĩ kiểu này cũng giản đơn quá đỗi!
***
Hậu viện phủ họ Đoạn, bên cạnh hồ nước, Đoạn Thủy Tiên đại thiếu gia đang ngồi soi bóng mình dưới nước. Chàng vừa say ngắm dung nhan vừa than thở. Hai thanh kiếm bạch ngọc ở phía sau cũng lặng lẽ, ủ dột, chán nản y hệt như chủ nhân của chúng vậy.
Hai tay chàng chống đầu suy tư, gương mặt sầu thảm, lặng ngắm nước chảy.
Sau lưng chàng là một đám gia nhân, nô bộc mặt mày càng sầu thảm, ủ ê hơn.
“Tại sao trên cuốn Gi¬ang Hồ Chí tháng này, ta vẫn phải xếp hạng ba?”. Chàng nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Những nô bộc đứng sau đưa tay ôm lấy miệng, cúi gằm đầu xuống.
Lại thế rồi, lại thế rồi, một vạn câu hỏi tại sao của thiếu gia lại tiếp tục rồi...
“Ta đã chịu thiệt thòi mặc đồ màu đen lâu như vậy rồi, lẽ nào người viết Gi¬ang Hồ Chí vẫn không nhận ra ta trông anh tuấn, đẹp trai hơn Lãnh Vô Song sao?”
Không ai dám trả lời câu hỏi của chàng.
Kể từ khi trở về từ đại hội thưởng kiếm, ngày nào thiếu gia cũng mặc y phục màu đen, tay cầm chiếc gương đồng, liên tục đối chiếu dung nhan của mình với hình ảnh của Lãnh Vô Song trên bức họa.
“Thiếu gia, có... có... có khả năng là...”. Người hộ vệ áo xanh đứng đằng sau lắp ba lắp bắp trả lời: “Là...là...là bởi vì...”
“Bởi vì làm sao?”
“Bởi vì phần lớn thời gi¬an thiếu gia đều ở nhà, tuần này chưa hề ra ngoài đường dạo phố ngắm hoa rơi hay đến ngồi bên cửa sổ trà lầu của chúng ta làm dáng, vậy nên, những cao thủ viết cuốn Gi¬ang Hồ Chí chưa có cơ hội chiêm ngưỡng dáng vẻ tựa tiên giáng trần của người ạ.”
Hả? Không ngờ là vì lý do này!
Đoạn Thủy Tiên từ từ quay người lại, nguôi hết cơn giận, mỉm cười, vỗ vỗ lên vai của người hộ vệ áo xanh, chân hoan cất lời: “Chắc chắn là lý do đó rồi, ta đúng là không mấy khi xuất đầu lộ diện vậy nên cứ mãi uất ức đứng vị trí thứ ba.”
Nhìn thấy thiếu gia nhà mình cười rất vui vẻ, đám nô bộc đứng sau lưng như trút được gánh nặng trong lòng.
Bọn họ nhanh chóng a dua theo: “Thiếu gia, người đúng là quá trầm lặng...”
“Dạ dạ, đúng vậy, thiếu gia của chúng ta thực sự vô cùng khiêm tốn.
“Thiếu gia nhà chúng ta đáng ra phải xứng danh thiên hạ đệ nhất mĩ nam ấy chứ!”
Tiếng khen ngợi không ngừng vang lên, trái tim của Đoạn Thủy Tiên cũng theo đó mà sảng khoái, rạo rực hơn hẳn, chàng đưa tay rút chiếc gương đồng ra, mãn nguyện hất tóc sang một bên, ngắm nghía dung nhan. Đột nhiên, chàng giơ tay lên đầy phong độ, bàn tay từ từ nắm lại thành quyền.
Thiếu gia vừa ngầm ra hiệu, tất cả tiếng khen ngợi ồn ã lập tức im bặt.
“Mọi người biết như vậy là được rồi, đừng có truyền những lời này ra bên ngoài đấy!”. Đoạn Thủy Tiên dặn dò, dáng vẻ trầm lặng, ưu tư. “Ta biết người trong sơn trang chúng ta đều thật thà, đôn hậu, không bao giờ biết nói dối, thế nhưng, các ngươi cũng phải biết một điều, hiện thực bao giờ cũng tàn khốc, kiểu gì cũng sẽ có những kẻ có dã tâm, ghen tị trước dung mạo của ta. Cho nên, để đạt được danh hiệu đệ nhất mĩ nam lần tới trên Gi¬ang Hồ Chí, mọi người phải đảm bảo giữ bí mật đến cùng đấy!”
Tất cả mọi người đều im bặt.
Thầm lặng, không nói bất cứ lời nào... Nhìn thiếu gia nhà mình không ngừng tạo dáng điệu đà, ai nấy trong lòng nhất thời trào dâng xúc cảm.
*
* *
Nói người trong sơn trang thật thà đôn hậu cũng không ngoa, có điều, đó chỉ là những người mới vào làm mà thôi, chứ sau bao nhiêu năm ở lại trong trang, đi theo phục dịch thiếu gia Đoạn Thủy Tiên, chắc chắn da mặt ai cũng sẽ dày như tường thành, cho dù nỗ lực phơi nhiều ngày dưới ánh mặt trời thì cùng lắm cũng chỉ bong được lớp da ngoài cùng mà thôi.
“Ta đã quyết định rồi!”. Đoạn Thủy Tiên nắm tay lại lần nữa liếc sang nhìn mọi người. “Ta phải xuất trang, đi tìm Lãnh Vô Song - kẻ đang giữ vị trí đệ nhất mĩ nam trên gi¬ang hồ để thách đấu’’
“Thiếu gia, có cần dặn cửa hàng hoa nhà chúng ta tích trữ hoa tươi trước không ạ?”. Nô bộc A lập tức nhận ra thời cơ buôn bán sắp tới.
Đoạn Thủy Tiên lắc đầu, thái độ vô cùng nghiêm túc trả lời: “Không, lần này bảo người hâm mộ hãy tung bánh rán vừng, bánh bao nhân đậu đỏ đi!”
Bánh rán vừng, bánh bao nhân đậu đỏ ở Thiên Hương lầu nhà họ Đoạn đã bị ế ẩm gần tháng nay, không kêu gọi mọi người tung lên thì làm sao có thể thúc đẩy doanh số bán hàng của Đoạn gia thêm được chứ?
Tất cả các nô bộc lập tức cảm thấy bội phục thiếu gia của họ vô cùng, cho nên mới nói, không phải chủ nhân nào cũng có khả năng quan sát nhạy bén như thế.
Vậy được thôi, chủ đề dạo phố ngắm cảnh lần này sẽ là... tung bánh rán vừng, bánh bao nhân đậu đỏ!
*
* *
Cũng thời điểm đó, ở Lạc Hà sơn trang...
Lạc Cẩm Phong trầm tư đứng dưới gốc cây phong lá rực đỏ, khuôn mặt sa sầm, ánh mắt phát ra lửa giận đùng đùng. Những chiếc lá phong sắc đỏ tựa máu là là bay xuống, ánh lên đôi mắt của chàng càng khiến đôi mắt đó thêm đỏ.
“Hai người họ ngủ cùng một gi¬an phòng?”
Giọng nói của chàng lạnh lùng tựa băng, bàn tay đang vò lấy chiếc lá phong sắc đỏ rực rỡ càng lúc càng xiết chặt hơn cho tới khi nó biến thành vạn mảnh. “Mấy người các ngươi từ nay phụ trách đi theo bọn họ, nếu Lãnh Vô Song còn có bất cứ hành động “vượt rào” nào thì lập tức diệt hắn!”
Mấy người đang quỳ trên đất mặt người nào người nấy trắng bệch ra. Diệt Lãnh Vô Song? Thiếu gia đang nói đùa sao? Thiếu trang chủ nhất định bị trúng gió rồi. Lãnh Vô Song là ai chứ? Là công tử Vô Song một tay chém đứt dãy Hoàng Sơn làm hai mảnh đấy!
Dù thế nào đi nữa thì Lãnh Vô Song cũng không đến lượt mấy hạng tép riu như họ ra tay diệt!
Nhẫn nhịn một hồi, một tên cận vệ không biết sống chết là gì lên tiếng bẩm báo tiếp: “Thiếu gia, thông thường, người hay có hành động “vượt rào” trước là Tiêu tiểu thư, liệu có cần...”
Lạc Cẩm Phong càng thêm tức giận, lập tức phi chiếc lá phong trong tay tới, khiến cho tên thuộc hạ kia bay xa vài thước. Tiếp đó, chàng nộ khí xung thiên quát lớn: “Tiêu tiểu thư vượt rào thì cũng diệt tên Lãnh Vô Song!”
Im lặng...
Những người đang quỳ khác đều thông minh ngậm miệng làm duyên, lúc nào thiếu gia nhà bọn họ đang rực lửa hận thì chẳng khác gì một chú mèo bị chọc tức, ai dám động vào là sẽ bị cào ngay cho một phát.
Nếu anh còn chút trí tuệ, tốt nhất hãy tuân theo nguyên tắc: “im lặng là vàng”!
Lá phong vẫn tiếp tục rơi xuống, trên mặt đất nhanh chóng đầy những xác lá đỏ. Sau một hồi lâu im lặng, Lạc thiếu gia cuối cùng cũng mở miệng vàng: “Người phụ trách rung cây, ngươi đã rung quá nhanh, làm ảnh hưởng tới tâm trạng của bổn thiếu gia, bắt đầu từ ngày mai, ngươi chuyển sang đi đổ dầu thơm ban đêm!”
Đùng đoàng sét đánh ngang tai! Nô bộc B đứng phía sau cây phong nãy giờ ra sức rung cây bàn tay ôm chặt lấy miệng để cho tiếng nức nở của mình không bị truyền ra ngoài.
Nếu sớm biết thế này thì hôm nay, khi xếp hàng nhận việc, mình đã không tranh làm nhiệm vụ tạo dựng cảnh nền.
Làm nô bộc đã khó, làm nô bộc của Lạc Hà sơn trang lại càng khó, làm nô bộc cạnh bên Lạc đại thiếu gia là khó nhất trong các loại khó.
*
* *
Từ trước đến nay, Ngũ Thập Lang chưa bao giờ ý thức được việc đường núi lại có thể khúc khuỷu tới mức độ này.
Thì ra, Lãnh Vô Song không cưỡi ngựa là vì thế.
Ngũ Thập Lang vốn quen đi đường cái quan, rất ít khi đi đường nhỏ lại lắt léo quanh đồi núi kiểu này, cho nên đi đường lại càng thấy vô cùng vất vả, trong khi Lãnh Vô Song đang đi phía trước lại an nhàn, tự tại, thỉnh thoảng còn chậm rãi đứng lại ngắm phong cảnh.
Mỗi lần cô bị bỏ lại một khoảng xa, chàng lại chắp tay sau lưng, lặng lẽ ngắm núi sông, dáng vẻ vô cùng đĩnh đạc, phiêu linh.
Hai người đi bộ đúng một canh giờ mới tới được Duyệt Trấn.
Duyệt Trấn tất nhiên là rộng lớn, sầm uất hơn rất nhiều lần so với thị trấn nhỏ họ ở lại đêm hôm trước, chỉ tính riêng khách điếm lớn, toàn trấn đã có đến ba căn lận. Điều này khiến cho Ngũ Thập Lang mỏi mệt, rệu rã cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
“Chúng ta phải ở phòng thượng hạng, cần hai căn, như vậy, chúng ta có thể tắm rửa, có thể ngủ một giấc thật ngon lành!”
“Cho hai căn phòng, ở gần nhau một chút là được!”. Lãnh Vô Song chẳng thèm liếc qua nhìn Ngũ Thập Lang lấy một lần, vứt ra mấy vụn bạc, lạch cạch rơi trên mặt bàn của ông chủ.
Hả? Không phải là phòng thượng hạng!
Ngũ Thập Lang ngay lập tức gào lên: “Ta phải ở phòng thượng hạng, ta phải ở phòng thượng hạng, ta phải...”
Chẳng thèm báo trước lấy một tiếng, Lãnh Vô Song trực tiếp dùng nắm đấm của mình nhét vào cái miệng đang ngoác rộng của Ngũ Thập Lang, lạnh lùng nói: “Cô thật ồn ào!”. Nhìn thấy dáng vẻ ngây thần của cô, chàng từ từ rút tay ra rồi đưa bàn tay lên, nghiêng đầu nhìn ngang nhìn dọc một hồi, sau đó cau mày nhăn nhó: “Nước miếng bẩn quá!”
Ngũ Thập Lang hoàn toàn im bặt. Đại ca, hình như tự bản thân đại ca nhét tay vào miệng người khác thì phải!
“Ta muốn ở phòng thượng hạng!”. Ngũ Thập Lang nắm chặt lấy tay áo của Lãnh Vô Song, nhõng nhẽo mè nheo.
Không quen bị người khác nũng nịu, nhõng nhẽo kiểu này, Lãnh Vô Song phẩy mạnh tay áo, lạnh lùng rũ đôi bàn tay của Ngũ Thập Lang ra, tỏ vẻ như không hề nghe thấy câu nói của cô, tiếp tục cất bước về phía căn phòng đã thuê.
“Lãnh Vô Song, huynh đứng lại!”. Ngũ Thập Lang tức giận hét lớn, bàn tay nắm chặt.
Đôi khi nên cãi nhau, đánh nhau một trận ra trò còn hơn bị người ta phớt lờ tới mức độ này. Chiến tranh lạnh bao giờ cũng đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với bạo lực thông thường.
Lãnh Vô Song quả nhiên ngoan ngoãn dừng chân, quay đầu qua, hai mắt toát lên hàn khí mà vẫn đen láy, sáng chói, lấp lánh đầy quyến rũ.
“Ta nhất định phải được ở phòng thượng hạng!”. Kể từ khi gia nhập gi-ang hồ đến nay, chưa một ngày nào cô được hưởng thụ điều gì thoải mái, không phải phòng lớn dùng chung thì là phòng hạ đẳng, có nhiều lúc còn phải cắm trại ngủ bên rừng.
Không ngờ Lãnh Vô Song lại gật đầu, chẳng hề phản đối ý kiến của Ngũ Thập Lang, lạnh lùng lên tiếng: “Có thể.”
Nghe thấy thế, cô không khỏi rưng rưng cảm động, chỉ hận là không thể ngay lập tức xông qua ôm lấy Lãnh Vô Song để bày tỏ tấm lòng cảm kích. Cô cười tít mắt, vô cùng hứng khởi giơ tay ra trước mặt Lãnh Vô Song: “Ngân lượng?”
Lãnh Vô Song lắc đầu, liếc nhìn Ngũ Thập Lang với ánh mắt như thể đang nhìn một tên ngốc rồi thản nhiên nói: “Tự mình giải quyết!”
Ngầm ý của câu nói này chính là: Bạn trẻ Ngũ Thập Lang à, cô muốn được ở phòng thượng hạng cũng được thôi, nhưng tự mình phải kiếm ra tiền. Hành tẩu gi¬ang hồ, phẩm chất cần có nhất chính là phải biết tự lực cánh sinh.
Lúc này, Ngũ Thập Lang giống hệt như quả bóng bị xì hết hơi, hai vai xuôi thõng. Thôi bỏ đi, hổ già về vườn mặc chó đùa, không có tiền thì phải làm cháu chắt người khác vậy!
Ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong, Ngũ Thập Lang buồn nản đi theo sau Lãnh Vô Song, bước vào căn phòng mà chàng đã chọn từ trước.
May mắn là căn phòng đã được quét dọn rất sạch sẽ, gọn gàng, tất cả đồ vật trong phòng đều được lau chùi tinh tươm, chiếc chăn trên giường vừa dày vừa trắng, hít một hơi thật sâu là có thể ngửi thấy mùi nắng thơm tho, dễ chịu.
“Cô ở lại phòng”. Lãnh Vô Song lạnh lùng dặn dò. “Ta có việc, tối nay đừng qua quấy rầy!”
Chắc tối hôm nay là lần thứ ba kiếm kiếp phát tác.
Phía tây của Duyệt Trấn có một suối nước nóng bốn mùa, nghe nói rất tốt cho việc trị bệnh dưỡng thương. Chàng định đêm nay sẽ tới đó ngâm mình để vượt qua kiếm kiếp. Theo kinh nghiệm của các lớp tiền bối đi trước, nhiệt độ cao tạo điều kiện thuận lợi cho việc vượt quan. Thậm chí, trong lòng chàng còn hi vọng rằng lần này, mình sẽ triệt để phá vỡ chiêu thức cuối cùng để đạt đến cảnh giới cao nhất của Túy Nhược Lưu Vân.
Nếu được như vậy thì những tai họa tiềm ẩn trên đường sẽ không còn đáng lo nữa.
Đường đi vô cùng dài, nếu kiếm kiếp cứ liên tục phát tác thì sẽ rất nguy hiểm. Cho nên, chàng nhất định phải bắt Ngũ Thập Lang ngoan ngoãn ở lại khách điếm, không đến quấy rầy chàng vượt qua kiếm kiếp.
“Huynh đi đâu? Ta cũng muốn đi!”
Nghe thế, Lãnh Vô Song lập tức quay đầu sang, sợ nhất là cô sáp lại gần, nhưng sự thực Ngũ Thập Lang đã sán đến bên cạnh chàng thật.
“Ta đi giải quyết...”. Chàng dừng lại đôi chút rồi cau mày nói tiếp: "...những việc cá nhân của mình.”
Những việc cá nhân?
Chỉ trong khoảnh khắc, Ngũ Thập Lang suýt chút nữa nước mắt tuôn trào. Chàng không giải thích thì thôi, vừa giải thích lại càng khiến cho cô thấp thỏm, lo lắng không yên.
Ở nơi nào, người ta có thể giải quyết những việc cá nhân chứ?
Những việc cá nhân của đàn ông là gì?
Chưa từng cầm đến hoa hồng thì không biết hoa hồng có gai. Ngũ Thập Lang tuy tuổi còn nhỏ nhưng đáng tiếc là bốn mươi chín người anh trai của cô lại không hề nhỏ tuổi chút nào. Mấy việc phong hoa tuyết nguyệt, thanh lâu đối ẩm thường xuyên được bàn luận trong các bữa cơm gia đình như chuyện rửa mặt hàng ngày.
“Những việc cá nhân” của Lãnh Vô Song liệu có phải chính là mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia không? Mới nghĩ tới đây, Ngũ Thập Lang chẳng thể kiềm chế được nữa, nhìn Lãnh Vô Song bằng ánh mắt ai oán, u sầu, trong lòng thầm nghĩ: đàn ông trên thế gi¬an đích thực tất cả đều là háo sắc.
“Ta cũng muốn đi!”. Ngũ Thập Lang nghiến chặt răng lạị, nhất quyết không chịu lùi bước.
Lãnh Vô Song đưa tay chống cằm, vô cùng khổ não, nhất quyết lạnh lùng chối từ: “Ta sẽ không đem phụ nữ đi theo!”
Nói đùa ư? Ngâm mình trong suối nước nóng thì đương nhiên sẽ phải cởi hết y phục. Đem theo một người phụ nữ tới đó chẳng phải sẽ cực kì, cực kì bất tiện hay sao?
“Quả nhiên là huynh muốn trăng hoa”. Ánh mắt bừng bừng lửa giận, Ngũ Thập Lang phi thân lao tới, ôm chặt lấy Lãnh Vô Song, khóc lóc nức nở thảm thương. “Huynh thật quá đáng, có một bông hoa sơn trà tuyệt mĩ như ta đây mà vẫn còn muốn ra ngoài tìm hoa dại, cỏ khô...”
Lời thoại không cần phải thay đổi chút nào, cô trực tiếp dùng những câu nói kinh điển của các mẹ trong Tiêu gia mà bi phẫn nói.
Khuôn mặt Lãnh Vô Song bỗng chốc đỏ rực lên.
Cơ thể bị ôm chặt, chàng tức tới mức run bần bật. Gân xanh nổi đầy trán, ánh mắt lạnh băng, suýt chút nữa, chàng đã vung tay hất Ngũ Thập Lang văng đi thật xa.
“Bỏ ra!”. Lãnh Vô Song nghiến răng nghiến lợi nói ra hai từ chứ không dám đẩy người Ngũ Thập Lang ra. Là người tập võ, nếu chàng không không chế nổi sức lực thì sẽ làm cô bị thương mất.
“Ta không, ta không, ta quyết không!”. Ngũ Thập Lang tiếp tục òa khóc tức tưởi, nước mắt nước mũi trào ra đến đâu đều bôi đầy lên tay áo của Lãnh Vô Song. “Ta mà buông ra là huynh sẽ đi tìm người khác ngay cho mà xem.”
Sắc mặt Lãnh Vô Song đột nhiên xanh tím lại, khóe miệng giật nhẹ xem ra đã suy sụp hoàn toàn liền rút cánh tay ra, khẽ đẩy Ngũ Thập Lang ra xa khỏi người mình.
“Ta sẽ không đi tìm người phụ nữ khác.”
Hả? Ngũ Thập Lang ngước mắt lên nhìn Lãnh Vô Song, cất tiếng hỏi với vẻ không mấy chắc chắn: “Như vậy có được coi là lời hứa không, Vô Song?”
Lãnh Vô Song từ ảo não chuyển sang tức giận, mặt đỏ tía tai, cuối cùng cũng rút được toàn bộ cơ thể mình ra, hét lớn: “Phụ nữ rất phiền phức, ta nhất định sẽ không tự mình đi tìm phiền phức!”
Quả nhiên đã có tiến bộ, vào lúc nộ khí trào dâng, câu nói cũng được kéo dài thêm đôi chút.
“Hả?”. Ngũ Thập Lang lại sà tới, ôm chặt lấy tay chàng, khóc lóc thảm thiết hơn cả lúc trước. “Vô Song, không ngờ huynh lại thích đàn ông... Đúng là oan nghiệt!...Oan nghiệt!...Oan nghiệt mà!”
Đã nhẫn nhịn tới mức không thể nhịn được nữa, Lãnh Vô Song mặt mày tím xanh gạt mạnh đôi tay phiền phức của Ngũ Thập Lang ra rồi vòng tay qua trán Ngũ Thập Lang, ấn nhẹ vào vị trí gần tai của cô.
Thế giới bỗng dưng trở nên tươi mới...
Ngũ Thập Lang bị điểm huyệt ngủ, cơ thể lập tức mềm nhũn, tuột ra khỏi người của Lãnh Vô Song. Cô ngậm miệng ngủ say tít mù, biểu hiện vô cùng ngốc nghếch, đáng yêu, ngủ mà hai môi cứ cong tớn lên.
Lãnh Vô Song đưa tay ra đỡ lấy thân người Ngũ Thập Lang rồi bế bổng cô lên, thận trọng đặt vào giường rồi nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đã rối bời của Ngũ Thập Lang, đắp chăn cho cô, sau đó mới khẽ thở phào một tiếng.
“Cô thật là phiền phức!”
Khóe miệng chàng bỗng cong lên, mang theo sự dịu dàng mà ngay cả bản thân chàng cũng không ý thức được, Lãnh Vô Song búng nhẹ ngón tay lên trán của Ngũ Thập Lang. “Cho nên, ta sẽ không bao giờ đi tìm một mối phiền phức nào nữa.”
Trên thế gi¬an này, phiền phức chỉ cần một là quá đủ.
Bảo Vật Gi¬ang Hồ
*
* *
Lúc Lãnh Vô Song bước ra khỏi khách điếm thì trời đã sâm sẩm tối.
Suối nước nóng bốc hơi ngùn ngụt, làn khói trắng tỏa lên từ những hòn đá trứng ngỗng khiến cho bóng đêm đỡ mịt mùng đi phần nào.
Kiếm kiếp của Lãnh Vô Song bắt đầu phát tác. Giống hệt như lần trước, ở vùng Đan Điền dâng lên một luồng chân khí nóng rừng rực, nỗi đau đớn lần này gấp mười lần so với lần trước, mồ hôi nhanh chóng làm ướt đẫm trán của chàng.
Mồ hôi thuận theo hai bên má chảy xuống, khiến cho bộ y phục màu đen ướt sũng.
Không còn thời gi¬an, Lãnh Vô Song nghiến chặt răng, gắng gượng ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Đã sắp nửa đêm, phía Tây thị trấn lại vô cùng heo hút, vắng vẻ, cho nên, hoàn toàn không có khả năng bị người khác làm phiền, quấy rầy vào lúc này.
Bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chàng run run cởi từng chiếc khuy áo.
Bộ y phục màu đen dần dần tuột xuống, dưới ánh trăng, trong làn khói mịt mù, cơ thể của Lãnh Vô Song săn chắc, làn da trắng sáng, trông vô cùng quyến rũ, gợi cảm.
Ngay lúc cởi trang phục ra, nỗi đau đớn lại tăng lên gấp bội, khiến đôi chân của chàng không còn chút sức lực nào hết, chẳng thể nào đứng thẳng nổi, chàng đành phải vịn vào những khối đá trứng ngỗng ở bên cạnh suối, chậm rãi từng bước, từng bước một hướng về lòng suối.
Vừa chạm vào làn nước nóng hôi hổi, cả thân hình Lãnh Vô Song lập tức run lên bần bật.
Luồng chân khí đau đớn đó dường như đang được giải phóng ra ngoài qua các lỗ chân lông.
Lãnh Vô Song nắm chặt tay, cố gắng định thần, bắt đầu tịnh tâm ngồi thiền.
*
* *
Tại khách điếm ở Duyệt Trấn, trước giường của Ngũ Thập Lang xuất hiện vài bóng đen khả nghi.
Nhìn thấy Ngũ Thập Lang ngủ tới mức nước miếng đầy mặt, tiếng ngáy vang trời, vầng trán bọn họ nhễ nhại mồ hôi.
“Thiếu gia có lệnh phải bảo vệ an toàn cho Tiêu tiểu thư”. Bóng đen A cau mày nói.
“Ừm, cho nên, chúng ta phải giải huyệt cho tiểu thư ngay.”
“Thực ra điểm huyệt ngủ thì cũng không gây tổn hại gì cho người ta.”
Bóng đen vừa lên tiếng lập tức bị những người còn lại lườm không thương tiếc. Điểm huyệt ngủ đương nhiên sẽ không gây tổn thương gì, nhưng điểm mạnh một chút, thời gi¬an lâu đôi chút thì sẽ gây tổn hại rất lớn cho người bị điểm huyệt.
Cứ nhìn thái độ của công tử Vô Song với Tiêu tiểu thư suốt cả đường đi thì biết, cô chỉ là một người không giá trị, bị bỏ rơi mà thôi.
Vô Song công tử lạnh lùng tựa băng tuyết, chẳng để tâm vào bất cứ điều gì. Nội lực công tử Vô Song lại thâm hậu, ngộ nhỡ dùng lực quá lớn, gây tổn thương đến Tiêu tiểu thư thì hậu quả khó mà lường trước được. Mà người đang nằm trên giường lúc này chính là người trong lòng của thiếu gia.
“Ha ha ha ha, Vô Song, cho ta mượn ngực của huynh sờ một lát!”. Ngũ Thập Lang đang ngủ trên giường bỗng nhiên bật cười đầy tà ý, khuôn mặt tỏ ra vô cùng mãn nguyện, bàn tay di đi di lại trong không trung.
Hành động này khiến các hiệp khách áo đen đứng bên cạnh giường đang trong trạng thái trầm tư suy nghĩ hoàn toàn bị chấn động.
Tiếng cười dâm đãng kia thực sự quá đỗi đáng sợ.
Mọi người quay ra nhìn nhau, từ ánh mắt họ bộc lộ ra nỗi tuyệt vọng không che giấu nổi. Sở thích của thiếu gia đúng là không thể nào tưởng tượng nổi, cứ nghĩ tới một ngày, Tiêu tiểu thư vào sơn trang...
Khuôn mặt ai nấy đều bi ai tột độ.
Than ngắn thở dài...
Sau một hồi im lặng, người đội trưởng khuôn mặt sầu thảm chẳng khác nào quả phụ chết con trai thở dài thườn thượt rồi nói: “Chúng ta... mau giải huyệt ngủ cho Tiêu tiểu thư, giải xong thì mọi người lặng lẽ rút.”
Những người khác đều im lặng, ra sức gật đầu lia lịa.
Người đội trưởng từ từ đưa tay ra, thận trọng luồn vào chỗ gần tai của Ngũ Thập Lang, sắp sửa ấn tay xuống...
Đột nhiên, Ngũ Thập Lang nằm trên giường bật cười hét lớn: “Được, được, được, mau cho hai cân thịt lợn đến đây!”. Hai tay cô quờ quạng trong không trung rồi chộp ngay lấy bàn tay của người đội trưởng, cười hô hố cực kì đắc ý rồi ngoác miệng cắn luôn.
Người đội trưởng đau quá, nước mắt lã chã hét ầm lên, từng thớ thịt trên khuôn mặt cũng rung lên bần bật.
Những người khác trong đội sợ hãi lùi ngay về phía sau vài bước.
Tiếng hét của người đội trưởng phá vỡ màn đêm yên tĩnh, vang vọng ra tứ phía...
Ông chủ khách điếm ở cách dó không xa vội vã đóng cửa sổ, khuôn mặt kinh hãi, sợ sệt chỉ vào cánh cửa rồi run run nói với đứa con trai mãi không chịu đi ngủ: “Mau ngủ đi, con nghe xem, sói đến rồi đây... không ngủ là sói nó quắp đi đấy...”
Đứa trẻ nằm trên giường vội vã nhắm nghiền mắt lại.
Tiếng thét này thực sự khiến người ta ớn lạnh sống lưng.
Ngũ Thập Lang vừa cười vừa cắn, hàm răng ngậm chặt vào bàn tay của người đội trưởng, khuôn mặt mãn nguyện, một lát sau mới chịu nhả ra. Cô vỗ vỗ lên bụng, răng nghiến chặt ken két, cười tít mắt nói mớ: “Ôi, no quá...nếu có thêm một chiếc tai lợn nữa thì ngon phải biết.”
Những bóng đen đứng gần giường Ngũ Thập Lang hoảng loạn nhảy ra xa năm thước.
Họ đứng ở tít đằng xa, run run nói với người đội trưởng: “Đội trưởng, mau giải...giải huyệt đi rồi chúng ta rút.”
Ngón tay của người đội trưởng run như thể bị trúng gió, mang theo nỗi hoảng sợ lớn, từ từ tiếp cận Ngũ Thập Lang rồi điểm vào huyệt bên tai của cô.
Cuối cùng cũng đã giải huyệt xong.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Người nào người nấy mồ hôi nhễ nhại, ướt át vô cùng.
“Mau rút, tiểu thư sắp tỉnh lại rồi.”
*
* *
Đôi mi của Ngũ Thập Lang khẽ rung động, dáng vẻ như kiểu sắp sửa tỉnh dậy.
Ngũ Thập Lang từ từ đưa tay vươn người một cái rồi chậm rãi mở mắt ra.
Cơn mộng đẹp này thực sự là quá dài.
Lãnh Vô Song trong mộng mỉm cười ấm áp, dịu dàng, ánh mắt chan chứa yêu thương, cùng cô ăn hết một cân thịt lợn và một cân tai lợn.
Thật là lãng mạn và ngọt ngào biết bao!
Ngũ Thập Lang ngồi tựa bên tường, hai tay đưa lên ôm mặt, vẫn còn muốn tiếp tục chìm đắm trong giấc mộng xuân, mãi vẫn chưa tỉnh hẳn được.
Hồi tưởng một hồi, đột nhiên cô cảm thấy giấc mộng lãng mạn, ngọt ngào này không nên hưởng thụ một mình. Ngũ Thập Lang ngay tức khắc đẩy chăn, bật người dậy, nhanh chóng chạy đi tìm Lãnh Vô Song.
Căn phòng của Lãnh Vô Song tối đen như mực, chẳng có lấy một ngọn đèn dầu.
Ngũ Thập Lang đẩy cửa xông vào, mò mẫm trong bóng đêm một hồi lâu, đôi mắt cô mới dần thích ứng với bóng tối. Nhờ vào ánh trăng, cô đi tra xét căn phòng một lượt.
Đột nhiên cô hoảng hồn phát hiện, Lãnh Vô Song không hề ở trong phòng.
Trong đầu cô chợt vang lên giọng nói nghiêm nghị mà bất lực của chàng: “Ta muốn đi giải quyết chuyện cá nhân.”
Đứa trẻ này thực sự đã quá sa đọa rồi!
Trái tim Ngũ Thập Lang bỗng quặn lại, đau đớn, chán nản đến vô cùng nước mắt không ngừng tuôn rơi, vừa chạy ra ngoài vừa khóc lóc thảm thương.
Dáng vẻ bi thương đẫm lệ của cô khiến cho không ít các thực khách đang vui vẻ dùng bữa ở đây phải dừng đũa, dỏng tai theo dõi tình hình.
“Thanh lâu gần đây nhất ở chỗ nào?”. Ngũ Thập Lang vừa sụt sịt vừa hỏi công chủ khách điếm.
Ông chủ ngây người rồi thận trọng trả lời: “Vị thiếu gia này, Duyệt Trấn chúng tôi không có thanh lâu.”
Ngũ Thập Lang nhanh chóng hết giận chuyển vui, đưa mắt nhìn chăm chăm vào ông chủ, dáng vẻ vô cùng kích động.
“Có điều, ở chỗ chúng tôi cũng có rất nhiều người làm việc ngầm”. Ông chủ thần bí sán lại gần. “Tiện lợi vô cùng, giá cả từ cao tới thấp, chủng loại đa dạng, nam nữ già trẻ, gầy béo cao thấp, khách quan muốn thế nào, tôi liền có thể cung cấp được.”
Ngũ Thập Lang bỗng nhiên ngượng ngùng, đưa tay vẫy bông chủ lại gần, nói: “Ông chủ, không ngờ ông còn kiêm cả nghề này.”
Ông chủ bi phẫn, đập bàn hùng hồn tuyên bố: “Khách quan đừng thấy dáng vẻ tôi nho nhã, ôn hòa mà đánh giá tôi như thế, một trăm dặm quanh đây, không có nghề nào mà tôi không dám làm.”
Ý của câu nói này chính là: Ngũ Thập Lang, cô đã quá xem thường người khác rồi đấy!
Ngũ Thập Lang đã định thần lại được.
Theo lời của ông chủ thì nếu không có chỉ dẫn, Lãnh Vô Song chẳng thể tìm được cái ổ dâm loàn. Nói cách khác, nghĩa là vào thời điểm này, chàng chắc hẳn không được may mắn như mong muốn rồi.
Hơn nữa dựa vào tính cách của Lãnh Vô Song thì chàng tuyệt đối không bao giờ chủ động tìm tú ông dắt gái.
Ngũ Thập Lang thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái vô cùng, cười tít mắt nói: “Ông chủ, những dịch vụ khác ta chẳng cần gì hết, bây giờ, ta chỉ muốn đi tắm thôi.”
“Tiểu thiếu gia, ở chỗ chúng tôi, muốn đi tắm thì sẽ ra suối nước nóng”, ông chủ dừng lại đôi chút rồi nói tiếp: “Có điều, trời đã tối rồi, nhìn không rõ đường, dễ bị trượt ngã lắm, chi bằng ngày mai, khách quan hãy đi.”
Ngày mai mới đi? Khẽ giơ cánh tay lên ngửi phần nách của mình, Ngũ Thập Lang không thể nào thở nổi, suýt chút nữa thì chính cô cũng ngất lịm luôn.
Ngày mai mới đi ư? Tuyệt đối không được!
Bởi vì bản thân cô đã quá lâu không được tắm táp một trận tử tế rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook