Bao Tử Sủng Vật Điếm
1: Cục Bột Trắng


Giang Thành, cửa hàng thú cưng Vật Ngữ.

"Đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến." Sau khi tiễn đi một vị khách hàng cuối cùng, Lâm Hạ treo tấm biển "Cửa hàng đóng cửa" lên, rồi bắt đầu cùng nhân viên cửa hàng thu dọn đồ đạc trong tiệm.

Mọi người tay chân nhanh nhẹn không đến nửa giờ trong tiệm đã được thu dọn tốt mọi thứ.

Lâm Hạ tuyên bố có thể tan tầm được rồi, mấy nhân viên cửa hàng bui vẻ rời đi, chỉ còn dư lại Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đang lăn lộn ở trên sô pha.

"Bảo bảo, chúng ta phải đi về rồi." Lâm Hạ mặt mày ôn hòa, ôn nhu nói với Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" Về nhà! Cục Bột Trắng nghe được Lâm Hạ nói phải về nhà, lập tức buông móng vuốt đang ôm món đồ chơi, dùng đôi mắt màu lam to tròn ngập nước chờ mong nhìn Lâm Hạ, cái đuôi vẫy đến thập phần vui sướng.

"Ngoan." Lâm Hạ bị Cục Bột Trắng bán manh đến tâm can mềm nhũn, anh bế Cục Bột Trắng lên hôn một cái.

"Ngao ô ~" Cục Bột Trắng nhịn không được phát ra thanh âm thẹn thùng, còn không quên dùng hai móng vuốt lông xù xù che lại khuôn mặt.

U là trời, ba ba lại hôn bé rồi, thực xấu hổ, thực thẹn thùng nha.

Lâm Hạ biết con trai thẹn thùng, anh cười bóp bóp cái mũi có chút ướt át của Cục Bột Trắng.

"Chúng ta đi siêu thị trước."
Lâm Hạ bọc thật kỹ Cục Bột Trắng trong chăn nhỏ, ôm bé rời khỏi cửa hàng thú cưng.

Cục Bột Trắng ở trong nhà không thấy lạnh, nhưng ngoài trời rất rét, mà bé con lại không muốn mặc quần áo, Lâm Hạ liền cho bé vào chăn rồi quấn thật chặt để chống lạnh.


Trước khi về nhà, bọn họ muốn đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị đồ ăn cho tối nay cùng ngày mai, hơn nữa lúc này siêu thị bán đồ giá cả ưu đãi nhất.

Tới siêu thị rồi, Lâm Hạ hỏi Cục Bột Trắng muốn ăn cái gì.

"Ngao ô!" Ba ba ơi, An An muốn ăn tôm lớn! Cục Bột Trắng mắt long lanh, nhìn liền biết bé thích nhất là ăn tôm lớn.

"Được." Không biết vì cái gì, tuy rằng Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng nói không phải cùng loại ngôn ngữ, nhưng hai người chính là có thể lý giải ý tứ của đối phương.

Có lẽ đây là liên hệ huyết thống giữa cha con.

Biết Cục Bột Trắng muốn ăn tôm lớn, Lâm Hạ ôm bé con đến quầy hàng bán thuỷ sản bên kia mua tôm, Cục Bột Trắng cao hứng đến ngao ngao kêu to.

"Lâm Hạ, lại mang An An tới à." Lâm Hạ mua rất nhiều lần ở đây rồi, đã cùng bà chủ cửa hàng Tùy đại tỷ tán gẫu thành quen.

Vừa thấy anh đến, Tùy đại tỷ liền cùng anh bắt chuyện.

"Đúng vậy." Lâm Hạ cười nói, "Em lại đến đây mua tôm."
"Cậu tới thật là đúng lúc, chị cũng chỉ còn từng này thôi, tiện nghi cho cậu rồi." Tùy đại tỷ tay chân lanh lẹ cho tôm vào túi, xong xuôi trực tiếp đưa cho Lâm Hạ.

"Tùy đại tỷ, cái này còn chưa có cân đâu." Lâm Hạ nhắc nhở Tùy đại tỷ.

"Cậu cứ đưa mười đồng là được rồi." Tùy đại tỷ sang sảng mà nói.

Trên thực tế, một túi kia không chỉ mười đồng tiền.

"Tùy đại tỷ, cảm ơn chị nhiều." Lâm Hạ biết đây là ý tốt của Tùy đại tỷ, anh cũng không làm ra vẻ, dựa theo lời Tùy đại tỷ nói đưa tiền ra.

Mua xong tôm, Lâm Hạ lại đi mua thịt gà, nấm, cải trắng, mua xong hết rồi thì xách theo túi đồ ăn, ôm Cục Bột Trắng về nhà.

Về đến nhà, Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng đặt ở trên sô pha, "Bảo bảo, ba ba đi nấu cơm, con ở chỗ này xem TV nhé".

Lâm Hạ mở TV, bật phim Cừu Vui Vẻ và Sói Xám sau đó mang theo đồ ăn vào phòng bếp.

"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng ngoan ngoãn trả lời.

Lâm Hạ đêm nay tính làm thịt kho tàu, tôm cháy tỏi, canh gà nấm hương cùng cải trắng xào.

Cậu đem thịt gà cùng nấm hương rửa sạch sẽ, sau đó cho nước vào nồi áp suất, tiếp đó lại bỏ thêm cẩu kỷ, táo đỏ cùng gừng, sau đó đậy nắp rồi bật bếp đun.
Kế tiếp chính là xử lý tôm.

Lâm Hạ đem tôm rửa sạch sẽ, bóc vỏ cắt đi râu tôm, chân tôm, sau đó rạch sống lưng, lấy đi chỉ tôm, rồi cuối cùng là băm nhỏ hành gừng tỏi.


Làm nóng chảo cho chút dầu, Lâm Hạ liền bỏ hành gừng tỏi vào phi thơm, mùi hương từ phòng bếp bay ra ngoài, câu dẫn một Cục Bột Trắng đang xem phim hoạt hình nhịn không được quay đầu nhìn về phía phòng bếp.

Tiếp theo Lâm Hạ bắt đầu cho tôm vào chảo đảo đều, đun một lúc rồi cho chút rượu gia vị, nước tương, tiêu xay, bật nhỏ lửa chờ thịt kho với canh hầm liền bày ra đĩa.

Một mâm sắc hương vị đều đầy đủ ra lò.

"Ngao ô!" Thơm quá đi! Cục Bột Trắng đã không còn tâm tình tiếp tục xem phim hoạt hình, bé duỗi bốn cái chân, tung ta tung tăng chạy đến cửa phòng bếp, một bên ngửi mùi hương một bên mắt trông mong mà nhìn.

"Làm thêm một món nữa là có thể ăn rồi." Lâm Hạ thấy con trai từ tiểu lão hổ biến thành tiểu thèm miêu, nhịn không được cười cười.

"Ngao ô!" Ba ba phải nhanh lên nhá, An An bụng nhỏ muốn sôi rồi này! Biết được vẫn chưa thể ăn cơm, Cục Bột Trắng có chút mất mát.

"Rất nhanh thôi." Lâm Hạ nói xong, đẩy nhanh tốc độ xào cải trắng.

Không bao lâu, cải trắng xào cũng làm xong.

Lúc này, canh gà nấm hương cũng đã chín, Lâm Hạ bắt đầu mở vung nồi, hương vị nồng đậm của nấm hương cùng thịt gà ập vào trước mặt.

Lâm Hạ nhanh tay đem đồ ăn dọn lên trên bàn, Cục Bột Trắng thả người nhảy lên ghế ngồi yên vị, một bộ dáng gào khóc đòi ăn.

"Uống canh trước".

Lâm Hạ múc cho Cục Bột Trắng một chén canh.

Cục Bột Trắng bị Lâm Hạ ôm vào trong ngực, bộ dáng chờ ăn thật sự là cào tâm cào phổi.

Lâm Hạ thổi nguội canh đút cho bé, nhưng Cục Bột Trắng lại nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đĩa tôm trên bàn.

Lâm Hạ tự nhiên thấy được bộ dáng thèm thuồng kia của Cục Bột Trắng, nhưng Lâm Hạ vẫn chờ Cục Bột Trắng uống xong canh sau mới lột tôm đút cho bé.


"Xem con thèm thành cái dạng gì!" Lâm Hạ cười nói.

"Ngao ô!" Ăn ngon! Cục Bột Trắng không rảnh lo Lâm Hạ trêu chọc, chuyên tâm hưởng thụ mỹ vị.

Thấy Cục Bột Trắng ăn đến ngon như vậy, Lâm Hạ cảm thấy thực mỹ mãn.

May mắn lúc trước anh sinh Cục Bột Trắng ra, hiện giờ mới có một đứa con ngoan ngoãn như này bồi bên cạnh mình.
———-
Nguyên nhân Cục Bột Trắng có thể mang đi ra ngoài:
- Cục Bột Trắng là con Bạch Hổ hiếm thấy toàn thân màu trắng không có sọc, bởi vì là dị tộc cùng nhân loại kết tinh, bé ngũ quan thiên hướng tinh xảo, so với những con hổ khác thoạt nhìn càng giống mèo, nhưng vẫn là lão hổ.

Cục Bột Trắng hình thể cùng mèo thành niên giống nhau, nhưng trên thực tế vẫn là hình thái tiểu hổ, ngũ quan còn không có nẩy nở, không như vậy rõ ràng.

Đây là một cái bug, cũng là một cái giả thiết đi, muốn cho Cục Bột Trắng không bị cất giấu.
Người khác nhìn đến sẽ có nghi hoặc Cục Bột Trắng giống miêu lại có chút kỳ quái, nhưng Lâm Hạ sẽ lấy cớ che dấu qua đi.

Người bình thường đều sẽ không ôm một con hổ đi khắp nơi, hơn nữa lão hổ thuần trắng thực thưa thớt, cho nên người khác không cho rằng là lão hổ.

Đối với hành vi đi đến đâu cũng ôm theo mèo của Lâm Hạ, nhìn đến người khẳng định sẽ có ở sau lưng nghị luận, nhưng cũng sẽ thói quen.

Tựa như có một ít người sẽ có chính mình cổ quái, người khác cảm thấy khó có thể lý giải, nhưng đối bọn họ không có ảnh hưởng liền sẽ không đi ngăn cản, thấy nhiều liền tập mãi thành thói quen.

24/3/2020.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương