Bảo Trâm! Em Đừng Hòng Thoát
-
C6: Ép Buộc
Cô lại cười khảy lại nói.
- Ha! Đây là cách cua gái của Trí Bảo thiếu gia sao? Dùng mẹ tôi để đe dọa tôi?
Hắn lắc đầu nói.
- Bởi em không ăn mềm, anh chỉ có thể dùng cứng thôi! Anh cũng không muốn đâu. Anh định dùng tấm chân tình từ từ cảm hóa em nhưng mà... anh không muốn một thằng nào khác sẽ nhảy vào thế vị trí anh.
Cô lại nói.
- Không thấy làm như vậy tôi sẽ càng chán ghét anh sao?
Hắn dịu dàng nói vào tai cô.
- Chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh. Anh sẽ có cách khiến em phải thích anh.
Cô khinh thường hỏi.
- Sau đó thì sao?
Hắn ngạc nhiên,
- Sau đó...
Sau đó là thế nào? Ý cô muốn hỏi là gì hắn không hiểu. Hắn biết hắn thích cô, muốn cô làm bạn gái hắn, chỉ có vậy thôi, chứ chưa nghĩ tới chuyện xa vời gì. Họ chỉ mới là học sinh lớp chín, còn phụ thuộc vào trợ cấp của cha mẹ. Nhưng mà nếu cô muốn về tương lai sau này, hắn nhất định sẽ cố gắng tự lập sớm. Đợi đến khi đủ tuổi họ sẽ cưới nhau. Chắc là cô muốn như vậy đi! Hắn đồng ý! Nhưng khi hắn định mở miệng nói thì cô đã nói trước, bởi cô thấy hắn ngập ngừng liền nghĩ ngay là hắn chỉ muốn chơi đùa cô thôi.
- Sau đó anh đem tôi ra làm đối tượng cho những đứa con gái thích anh ra mà công kích, làm xấu mặt tôi, hùa nhau ức hiếp tôi. Anh đứng đằng sau tươi cười hơn hở, tự hào. Nhưng trước mặt lại làm một người tốt dùng miệng lưỡi chăm sóc, quan tâm tôi. Khi tôi đã yêu anh hết lòng thì anh lập tức đá tôi văng ra cặp với người khác, bảo tôi soi gương lại xem bản thân mình có xứng với anh không? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga phải không.
Lời nói lạnh lùng, sắc bén, từng chữ từng lời như một cây kim đâm vào tim hắn rỉ máu. Trong mắt cô thì ra hắn là hạng người đê tiện vậy sao? Đúng là lúc trước hắn có nghĩ sẽ như thế, nhưng từ khi hắn phát hiện hắn thích cô, yêu cô, đêm nào cũng nằm mơ thấy cô. Hắn đã không còn có suy nghĩ như vậy nữa. Hắn muốn cho cô mọi sự bình yên và tốt đẹp nhất. Tuy nhiên, Bảo Trâm không hề biết điều đó. Cô chỉ biết kiếp trước là hắn đối với cô như vậy. Những lời cô nói cũng chỉ là kể lại những gì kiếp trước hắn đã gây ra cho cô thôi.
Thấy hắn thất thần, cô vội nhân cơ hội đẩy hắn ra. Phát hiện nút áo bị hở vài cái, cô vội vã vừa chạy vừa cài lại. Hắn chợt bừng tĩnh lại chạy đuổi theo cô, nhưng bổng nghe trong bụi cây gần đó có tiếng sột xoạt. Hắn vờ chạy khuất, sau đó vòng lại qua phía sau bụi cây, thì thấy một thằng học sinh đang cầm điện thoại xem lại cảnh tượng hôn môi vừa rồi của hai người. Hắn là bị quay lén đi!
Lập tức, hắn giật lấy điện thoại của thằng đó, bấm bấm cái gì đó. Sau cùng đập nát nó, túm cổ áo nó đưa lên cao cảnh cáo.
- Đừng để tao bắt gặp mày quay lén chuyện của tao lần nữa thì sẽ không đơn giản là cái điện thoại bị nát đâu nghe mậy!
Tên học sinh đó sợ hãi gật đầu lia lịa, nói không ra lời. Hắn mới bỏ nó xuống quay mặt cất bước đi. Tên học sinh vừa run sợ vừa khóc ròng. Điện thoại má nó mới mua cho nó, bị đập nát rồi, thế nào về cũng bị má đánh cho coi.
Đi đến chổ cầu thang Trí Bảo mới mở điện thoại hắn ra xem. Thì ra là vừa rồi hắn đã chuyển video đó qua náy hắn. Video tuy hình ảnh không nét lắm nhưng cũng có thể nhận ra bóng lưng của hắn và khuông mặt của Bảo Trâm. "Bảo Trâm à! Nếu em thấy cảnh này thì sẽ thế nào nhỉ? Bảo Trâm! Em đừng hòng thoát khỏi tay tôi. Tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để bắt em phải là của tôi! Dương Trí Bảo này khi đã yêu thì không thể không đạt được!"
Bảo Trâm đột nhiên cảm thấy hơi lạnh sống lưng. "Sao tự nhiên có cảm giác lạnh thế nhỉ? Không lẽ tại vừa rồi cái thằng điên kia dọa mình sợ quá! Chắc là vậy rồi! Cầu trời phật phù hộ cho mau tới giờ tan học."
Chuông tan học vừa reo, là Bảo Trâm ba dò bốn cẳng chạy đi lấy xe về. Vừa ra khỏi cổng trường leo lên đạp thì phát hiện hai bánh đều bị mềm. Đây chắc là do bị đứa nào cố tình xì rồi. Hiện tượng này bị hoài mà. Cô vội dắt vào tiệm sửa xe đạp gần đó bơm xe, ai dè vừa bơm lên đã xẹp tiếp. Kiểm tra phát hiện hai bánh đều bị ai đó đâm hai cây đinh to tướng vào, thủng cả vỏ. "Mẹ kiếp! Thằng nào, con nào chơi ác vậy không biết. Đừng để tao biết được nếu không...hừ hừ mày đừng hòng có xe về nhà!"
Nhưng cô chỉ có thể chửi thầm trong lòng thôi, chứ có dám khẳng định ai đâu. Đành phải ngồi chờ cho chú sửa xe vá lại. Nhưng bổng nhiên, tên Trí Bảo từ cổng trường đi tới tươi cười nói với cô.
- Xe hư à? Có cần anh đưa về nhà không?
Cô làm lơ hắn, xem như không khí. Nhưng hắn vẫn không muộn phiền, lấy điện thoại mở ra video lúc nãy đưa cho cô xem. Bảo Trâm trừng mắt câm hận nhìn hắn, nghiến răng nói.
- Muốn gì?
Hắn kề sát tai cô nói nhỏ.
- Đi chơi với anh.
Cô cũng nói nhỏ với hắn.
- Tôi phải về nhà thay đồ!
Hắn tươi cười.
- Ok!
Rồi hắn đi lại nói với chú sửa xe.
- Chú ơi! Một lát có bốn thằng trạt tuổi con, trong đó có một thằng nói ngọng và một thằng cà lăm thì chú cho nó lấy xe nha.
Rồi móc trong túi ra tờ một trăm ngàn đưa cho chú, nói khỏi thối lại luôn. Bảo Trâm mắn thầm. "Đồ bại gia chi tử! Hai bánh xe vá ruột và vỏ cao lắm chừng 20 ngàn. Đưa tiền bằng người ta thay luôn bánh mới." Nếu kiếp trước có lẽ cô sẽ cho rằng hắn rất bảnh, nhưng kiếp này cô lại vô cùng khinh thường.
Bàn giao xong, hắn định dắt tay cô đến bên xe ô tô của hắn đang đậu chờ, cô vội tránh đi nói.
- Tôi tự đi được!
Hắn cũng không nói gì, đi lại mở cửa xe cho cô ngồi vào. Sau đó vòng qua bên kia tự mở cửa ngồi vào cạnh cô. Nói tài xế chở đến địa chỉ hẻm vào nhà cô. Vì hẻm nhỏ, ô tô không vào được nên hắn bảo tài xế đậu ngoài chờ, hắn và cô cùng vào. Đây là lần đầu tiên hắn vào nhà cô, rất nhiều hẻm nhỏ quẹo trái, quẹo phải một hồi mới tới. Ngôi nhà nằm sâu trong hẻm cùng, nói là nhà nhưng thực tế còn nhỏ hơn cả phòng ngủ của hắn.
Khi cô mở khóa mở cửa đi vào, hắn cũng vào theo. Cô cũng ngạc nhiên là đại thiếu gia hắn lại không chê nhà cô đấy. Thật ra cô không biết là, hắn cũng từng tới khu ổ chuột của tụi thằng Đớt thằng Cà Lăm rồi. So với chổ đó, nhà cô cũng còn đỡ hơn nhiều. Mặc hắn tự do muốn ngồi đâu thì ngồi, cô bỏ cặp lên bàn học rồi leo lên gác lấy quần áo xuống vào nhà tắm tắm rửa.
Cô cố tình tắm lâu một chút, cho hắn đợi cho đã luôn. Nhưng hắn vẫn cứ thản nhiên không khó chịu gì. Hắn ngồi trên chiếc ghế mà cô thường ngồi làm bài, nhìn góc học tập của cô. Tuy đơn giản nhưng lại vô cùng có khoa học. Cô không giống những cô gái khác, góc học tập sẽ trang trí muôn hình muôn vẽ. Cô chỉ đơn giản là một tờ giấy A0 dán lên trên đó ghi lại các công thức toán học. Có cả vật lý và hóa học. Xung quanh còn trang trí vài đóa hoa tự vẽ rất sinh động. Bên trái là thời khóa biểu các môn học một tuần. Bên phải là một cái móc dán tường để treo chìa khóa.
Phía dưới bàn chỉ có một kệ sách nhỏ cùng đồ trang trí linh tinh. Một hộp đựng bút và ba tấm ảnh của cô và mẹ cô. Lần đầu hắn nhìn thấy mẹ cô đấy, hai người cũng khá giống nhau đặc biệt là cái miệng cười rất có duyên. Nhớ tới đôi môi ngọt ngào của cô, hắn lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hắn đã hôn được cô rồi!
Ngồi đợi cả nửa tiếng, Bảo Trâm vẫn chưa tắm xong. Nhưng bốn tên lấy xe đạp hộ thì đã đem xe đến rồi. Định nói gì với hắn thì hắn ra hiệu cho đừng lên tiếng, sau đó dùng ám hiệu bằng tay chỉ có hắn và bọn nó hiểu. Sau đó thì tụi nó đều đi khỏi, để lại xe đã dắt sẵn để sát vào tường trong nhà.
Bảo Trâm một lúc nữa mới đi ra, nhìn thấy xe đã ở trong nhà cô cũng không kinh ngạc gì mấy. Choàng khăn tắm trên vai, lại ghế lấy lược chải mái tóc còn đang ướt sũng. Trí Bảo vội đi lại lấy chiếc lược nhẹ nhàng chải từng sợi tóc cho cô, cẩn thận lau khô, sau đó lấy máy sấy tóc sấy cho khô hẳn. Tóc cô thật dài, thật mượt mà óng ả. Nắm vào tựa như dòng suối mát, thật muốn vuốt ve hoài không buông. Cô cũng thản nhiên cho hắn phục vụ. "Có ôsin miễn phí, ngu gì không hưởng thụ!"
Tóc đã khô hẳn, cô chỉ để thả tự nhiên không làm gì, cũng không cài bất cứ thứ gì. Cô cũng chẳng trang điểm như bao cô gái khác, mà trên bàn cô, hắn cũng không có thấy bày son phấn gì? Không phải cô không bày, mà cô đem dẹp hết rồi. Đi học đâu cần những thứ đó. Với lại dù cô có trang điểm lên cũng không thành mỹ nhân được. Để tự nhiên trong còn dễ thương một chút.
Vì cô không muốn đi chơi với hắn nên cô chỉ lấy đại bộ váy mặc vào cho dễ coi một chút thôi. Nhưng trong mắt hắn, cô như vậy thật rất đáng yêu. Đúng như người ta nói, người tình trong mắt hóa Tây Thi.
Sau khi hai người lên xe, đầu tiên hắn rủ cô đi công viên giải trí. Rủ cô chơi đủ thứ trò, không chơi hắn dọa sẽ đem video đó đăng lên mạng. Hu hu, cô khóc không ra nước mắt. Cô đã lớn rồi thật sự không thích mấy trò này đâu. Nhưng bị ép cô đành nghe theo. Kết quả cô thật muốn xỉu rồi, mà hắn thì vô cùng vui vẽ nha!
Sau đó, hắn dẫn cô đi vô siêu thị mua sắm đủ thứ đồ. Cô không thích nhận đồ của hắn tí nào, thật sự ghét không muốn cái gì liên quan tới hắn cả. Nhưng bị hắn ép đành phải lấy thôi.
Đến chiều, hắn bắt cô phải gọi điện thoại cho chị Ngọc Mỹ xin nghĩ. Cô cũng phải nghe theo hắn nhưng với điều kiện là qua hôm nay phải xóa ngay cái video đó. Hắn dĩ nhiên là đồng ý, chỉ cần cô chịu đi chới với hắn tới 9 giờ thì hắn sẽ xóa trước mặt cô.
Sau đó, hắn đưa cô đi dạo công viên, xong rồi ghé vào một quán cà phê sân vườn nào đó uống nước. Tuy nhiên, hắn chọn một chổ ngồi khiến cô đen mặt. Chổ gì mà tối thui hà, còn ghế đôi nữa chứ! Còn là học sinh cấp hai mà bày đặt bắt chước người lớn rồi. Khốn kiếp thật! Đúng là đồ ăn chơi sa đọa. Cô có suy nghĩ hơi táo bạo không biết hắn còn trinh không nữa, mà chắc không quá!
Mắt cô không tự chủ được nhìn xuống phía dưới của hắn. Tuy rằng chổ ngồi khá tối, nhưng hắn có thể nhìn thấy đước ánh mắt không mấy tốt lành của cô. Nhưng hắn không ngại, hắn dựa sát vào người cô nhỏ giọng nói.
- Nếu em muốn thử anh sẵn sàng cho em.
Rồi choàng tay qua vai cô, ôm vào lòng hôn lên má. Cô hoảng sợ vội đẩy hắn ra, muốn la lên nhưng hắn đã nói.
- Nếu không muốn ngày mốt cả trường biết chúng ta hẹn hò thì em cứ la thật lớn lên.
Cô ngoan ngoãn ngậm chặc miệng lại, dùng răng trên cắn môi dưới. Hắn vuốt ve khuông mặt cô, rồi nâng cằm cô lên, dịu dàng nói.
- Ngoan! Cho anh hôn một chút. Một lát về anh sẽ xóa nó cho.
Cô đành nhắm mắt ngoan ngoãn đưa môi cho hắn hôn. Nụ hôn của hắn rất ôn nhu, cũng rất điêu luyện. Đây không biết đã hôn qua bao nhiêu cô gái rồi? Dường như chưa thỏa mãn, hắn còn vuốt ve bộ ngực nhỏ của cô sau đó lại xuống đùi, vén trong lớp váy vuốt ve bên trong.
Bảo Trâm muốn đẩy hắn ra, thì hắn lại càng thêm ôm chặt. Miệng thì vẫn hôn, tay còn lại thì đưa xuống gối bế cô ngồi lên đùi hắn. Ôm cô siết thật chặt như muốn hòa tan cô vào cơ thể. Bảo Trâm thấy khó chịu vô cùng nhưng cũng không thể làm gì được hắn. Cô thật sự muốn nghẹt thở đây.
May thay, hắn đã bỏ miệng cô ra cho cô thở một tý. Thấy cô thở hổn hển hắn cười nói.
- Em không biết dùng mũi để thở sao?
Cô chửi thầm. "Thở cái con khỉ! Mũi tao bị mũi mày đè dẹp rồi, có đâu mà thở."
Hắn lại ôm chặt cô, gục đầu vào ngực cô hít từng hương thơm trên cơ thể cô, thủ thỉ nói.
- Bảo Trâm! Anh yêu em mất rồi. Thật không muốn xa em. Đồng ý làm bạn gái anh đi! Sau này khi hai ta đủ tuổi rồi chúng ta sẽ kết hôn.
A...cô có nghe lầm không đây? Hay hắn đang nói mê sản gì vậy. Hạng người như hắn mà cũng muốn kết hôn à. Chắc mặt trời mộc hướng tây quá! Cô không tin đâu, mấy lời này chỉ muốn dụ cô vào bẫy thôi. Cô sẽ không ngu như kiếp trước đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook