Kiều Ngọc Hải tươi cười vô hại, nhún vai nói.

- Anh chẳng muốn làm gì cả? Chỉ muốn em đi chơi với anh thôi!

Cô lập tức nói.

- Tôi không đi...

Hắn lại thở dài lắc đầu.

- Hai... Không đi cũng không sao? Nhưng mà hôm đó anh lỡ quay lại cảnh đó rồi. Nếu như tới tay mẹ em...

Cô trừng lớn mắt mắn.

- Kiều Ngọc Hải! Anh là tên đốn mạt!

Hắn cười khổ nói.

- Đúng vậy! Anh là tên đốn mạt. Nhưng nếu đốn mạt mà được có em trong vòng tay thì anh cũng xin làm tên đốn mạt nhất thế giới!

Rồi hắn ôm cô vào lòng vỗ về âu yếm như một người thương bấy lâu xa cách. "Cuối cùng anh cũng có thể ôm em vào lòng rồi. Bảo Trâm à!"


Bảo Trâm như một người thất hồn lạc phách, cắn chặt môi mình ngăn cho dòng lệ tuôn rơi. "Tại sao? Tại sao tôi câm hận các người. Tìm mọi cách tránh xa các người mà các người lại cứ dùng mọi thủ đoạn bám lấy tôi chứ? Tại sao?"

Kiều Ngọc Hải không hề biết suy nghĩ của cô, nhưng hắn cũng rất đau khổ khi phải dùng đến thủ đoạn ti tiện như vậy để ép cô. Nhưng mà nếu không làm như vậy, cô vĩnh viễn sẽ tránh xa hắn, không cho hắn có một lần cơ hội nói chuyện với cô. Từ ngày gặp cô, hình ảnh cô cứ lẩn quẩn trong đầu hắn không chút nào nguôi ngoai. Còn lại thêm một cảm giác vô cùng kỳ lạ là dường như hắn đã từng đánh mất cô vậy. Cái cảm giác kỳ lạ ấy cứ thôi thúc hắn phải đeo bám lấy cô, không cho cô rời xa hắn. Mãi mãi yêu thương, che chở cho cô, dù cho cô có yêu thích hắn hay căm ghét hắn đi nữa.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, thắm thiết, lưu luyến mãi không muốn rời. Trong công viên buổi tối, vẫn có rất nhiều cặp tình nhân ôm hôn như thế nên cũng chẳng ai thèm để ý làm chi. Một lúc sau, hắn mới lưu luyến mà rời bờ môi ngọt ngào đó. Nhìn đôi mắt cô ướt đẫm sương mù, hắn đau lòng khôn siết lại ôm chầm lấy cô, thì thầm bên tai.

- Trâm! Đừng từ chối anh! Anh vô cùng yêu em!

Bảo Trâm cười khẩy, lạnh lùng nói.

- Ôm đã ôm rồi. Hôn cũng đã hôn rồi. Anh có thể đưa tôi xóa video đó không?

Hắn lắc đầu.

- Chưa được! Anh nói là em phải đồng ý đi chơi với anh mà.

Cô hít sâu một hơi, nghiến răng nói.

- Được! Khi nào?

Hắn vui mừng đáp.


- Chiều mai! Chiều mai 6 giờ anh sẽ tới đón em được không?

Cô cắn răng đáp.

- Được! Nhưng phải ở đây, không được đến nhà tôi!

Rồi lập tức quay mặt bỏ đi, để lại cho hắn một bóng lưng quật cường đến cô độc. Ngọc Hải chỉ có thể lắc đầu thở dài.

- Tại sao em luôn bức người khác phải dùng thủ đoạn em mới chịu ngoan ngoãn vậy?

Chiều hôm sau, đúng là Ngọc Hải đã chờ cô ở công viên. Đối với phong cách của hắn thì cô không lạ gì. Cô chỉ mặc bộ vấy bình thường nhất mà đi với hắn. Hắn chở cô vào rạp chiếu phim xem một bộ phim tình cảm ngọt ngào. Nhưng cô lại cũng chẳng có cảm giác gì, cô mong thời gian qua thật mau để cô có thể thoát khỏi hắn.

Sau khi xem phim xong, hắn đưa cô đi ăn tối rồi vào một quán cà phê sân vườn ngồi uống nước. Từ đầu đến cuối cô đều không nói tiếng nào. Hắn nói gì cao lắm là gật đầu hoặc lắc đầu, hắn cảm thấy vô cùng xót xa. Hắn nắm lấy bàn tay cô đặt vào lòng ngực mình tha thiết nói.

- Bảo Trâm! Đừng như vậy! Đừng ghét anh được không? Cho anh được đến bên cạnh em đi. Anh biết, dù anh không giàu có hay tài giỏi như Trí Bảo hay Chương Dương. Nhưng anh có quyết tâm và nghị lực. Một ngày nào đó anh nhất định sẽ vượt qua họ. Em cho anh cơ hội được không?

Bảo Trâm lắc đầu nói.

- Tôi ghét anh không phải bởi vì anh không giàu có hay anh không tài giỏi. Đối với tôi mà nói những điều đó không đáng một xu. Cái tôi cần là tình cảm chung thủy chân thật nhất. Nhưng mà những thứ đó anh và cả hai người bọn họ nữa đều không thể cho tôi. Cho nên tôi xin anh cũng đừng phiền tôi nữa, tôi rất mệt mỏi.


Hắn vội vàng nói.

- Làm sao em có thể chắc chắn tình cảm anh dành cho em là không chung thủy và chân thật. Hai người họ thì anh không biết nhưng với anh hai điều đó anh hoàn toàn có thể đảm bảo.

Cô cười mỉa mai nói.

- Ha...đảm bảo? Anh có thể đảm bảo bao lâu? Một tuần, một tháng, hay một năm?

Hắn khẳng định đáp.

- Một đời!

Cô lại lắc đầu.

- Không! Anh không làm được! Bây giờ có lẽ anh sẽ nghĩ như vậy. Nhưng sau này, vài năm sau anh sẽ nghĩ khác. Giả sử chúng ta yêu nhau, anh cưới tôi làm vợ. Thời gian đầu có lẽ sẽ ngọt ngào nhưng dần già anh phát hiện ra rằng cái anh cần không phải là một người vợ hiền lương thục đức, ở nhà nội trợ lo cho gia đình. Mà là một người có thể đưa anh lên đỉnh cao của danh vọng và quyền lực. Lúc đó anh nhất định sẽ vứt bỏ tôi ngay, vì tôi không thể đem lại cho anh cái gì. Ngọc Hải à! Đừng nói với tôi trong sâu thẩm trong con người anh không khát vọng sự giàu sang quyền quý nhé? Anh không ganh tỵ với Chương Dương bạn thân anh nhé?

Nói rồi cô nhìn thẳng vào mắt hắn, trong ánh mắt cô không có một gợn sóng nhỏ nào. Cô và hắn đã từng là vợ chồng một năm, cô không hiểu hắn làm sao được. Ngọc Hải thì kinh ngạc nhìn cô. Hắn không ngờ cô có thể nhìn ra trong sâu thẳm đáy lòng hắn, hắn luôn khát khao sự giàu sang, quyền quý. Hắn luôn ganh tỵ với Chương Dương. Nhưng mà những điều cô nói sau này, hắn hoàn toàn không phải hạng người đó.

Đúng! Hắn muốn giàu sang. Nhưng ai lại không muốn chứ? Tuy nhiên, hắn muốn dựa vào nổ lực của bản thân chứ không phải dựa vào người khác mà leo lên. Hắn ganh tỵ với Chương Dương, nhưng sự ganh tỵ đó là để thúc đẩy hắn cố gắng vượt qua anh ta chứ không phải ganh để rồi ghét rồi hãm hại người khác. Hắn không phải hạng người như vậy.

Hắn bèn nói.

- Bảo Trâm! Em rất thông minh! Nhìn thấu đáo hơn bất kỳ người con gái nào anh từng biết, mặc dù em còn rất nhỏ tuổi. Anh rất khâm phục điều đó. Nhưng mà làm sao em có thể đoan chắc tương lai anh sẽ là hạng người bạc tình bạc nghĩa, hèn hạ vô sĩ bỏ vợ bỏ con mà đi theo sự giàu sang phú quý chứ?


Cô cười khẩy nói.

- Ha... anh có thể tự tin bản thân mình đến vậy sao? Ngay cả tôi còn không thể tự tin được sau này tôi có chung thủy không nữa? Ngọc Hải à! Chuyện gì cũng không thể nói trước được. Biết đâu sau này hoặc là bây giờ anh đã gặp rồi cũng nên. Một người con gái tốt, xinh đẹp, giàu sang có thể cho anh mọi thứ anh cần. Còn tôi! Chỉ là một cô học sinh cấp ba hai bàn tay trắng thôi. Cho dù sau này tôi có đi làm đi nữa, thì cũng chỉ có thể là một nhân viên bình thường thôi. Đồng lương cũng chỉ có thể đủ trả tiền thuê nhà, chi phí sinh hoạt cho gia đình thôi. Không thể mang lại cho anh địa vị và danh vọng được. Vì vậy tôi xin anh hãy buông tha cho tôi đi! Được không?

Ngọc Hải lắc đầu đáp.

- Không! Anh sẽ không buông em ra! Vĩnh viễn cũng không buông?

Cô nheo mắt lạnh giọng.

- Vì sao?

Hắn tiến lại kề sát mũi cô nói.

- Vì em rất đặc biệt! Đặc biệt đến nỗi bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn có được và không bao giờ buông ra.

Đúng vậy! Cô rất đặc biệt, từ cơ thể đến trí tuệ. Ban đầu, hắn yêu thích cô bởi tính cách quật cường, tự lập. Nhưng khi nhìn thấy thân thể cô, hắn lại càng khát khao một lần được chạm vào. Đặc biệt là mùi hương hoa cúc nhàn nhạt, tự nhiên phát ra từ cơ thể cô, làm hắn cứ lưu luyến mãi. Hắn muốn có được người con gái này, đem về mà nâng niu trong lòng bàn tay, lọng vào tủ kính để ngắm nhìn.

Nhưng nay, khi tiếp xúc với cô, cô lại cho hắn một bất ngờ. Một người con gái chỉ mới 16 tuổi, đã trải qua cái gì mới có thể nhìn thấu rõ mọi đen bạc của cuộc đời như vậy. Hắn vô cùng nể phục vì trí tuệ và cái nhìn của cô, nhưng đồng thời cũng vô cùng đau lòng. Đúng lý ở tuổi này cô phải vô tư và mộng mơ mới đúng. Vậy mà, cô lại trở thành một người trưởng thành, trưởng thành đến mức tự khóa chặt lòng tin của mình trước mọi tình cảm chân thành nhất. Khiến hắn lại càng thương tiếc, muốn che chở cho cô nhiều hơn.

Hắn bắt đầu ôm cô vào lòng và hôn lên đôi môi cô. Bảo Trâm đẩy hắn ra, thì hắn lại càng hôn thật mạnh dường như muốn nuốt trọn luôn đôi môi cô. Vì cô cắn chặt răng nên lưỡi hắn cũng không thể tiến vào trong được, đành tra tấn đôi môi bé nhỏ vậy. Tay hắn bắt đầu sờ soạng khắp người cô, kể cả bên dưới. Rồi cũng giống như Trí Bảo và Chương Dương đều hôn vào nơi đó của cô.

Cô câm ghét hắn, vô cùng câm ghét. Nhưng cũng tự hỏi tại sao, cả hắn cũng hôn vào nơi đó. Kiếp trước tuy là vợ chồng cả năm trời, nhưng hắn có bao giờ hôn đâu? Đúng là sao khi trọng sinh, cơ thể của cô đã thay đổi khá nhiều. Từ cơ thể đột nhiên phát ra mùi thơm cho đến nơi đó của cô. Nơi đó nó lán mịn trơn bóng một cách kỳ lạ. Kiếp trước tuy cũng không có nhưng nói mịn màng thì không thể so kiếp này. Khi cô tắm rửa nơi đó cũng rất thích sờ vào đấy. Có thể là đời sống sinh hoạt, ăn uống thay đổi nên nội tiết tố trong cơ thể cũng thay đổi theo đi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương