Sau khi cùng người chủ nhà nói chuyện, Phạm Đằng trên đường về công ty dừng lại mua tách cà phê định đem về uống, không nghĩ tới lại nhìn được một màn hình ảnh làm anh kinh ngạc không thể thốt thành lời.

Vợ anh, Văn Dĩ An vốn hẳn là ở nhà vì anh có tình nhân mà thương tâm khổ sở, thế nhưng lại ngồi ở tiệm cà phê cùng người khác hữu thuyết hữu tiếu(vừa nói vừa cười) uống trà chiều?

Là anh hoa mắt nhìn lầm ư?

Không, cô gái có vẻ mặt ấm áp tươi cười cùng đôi đồng mâu thủy lượng đúng là Văn Dĩ An,vợ của anh.

Nhưng là cô ta vì sao lại ở chỗ này?

Vì sao lại cười đến sung sướng thoải mái như vậy?

Cô không ở nhà một mình thương tâm tiều tụy, như thế nào ngồi ở chỗ này cùng một người đàn ông diện mạo suất khí, vẻ mặt lộ rõ yêu thương uống trà chiều?

Này hết thảy rốt cuộc là sao đây?

Trừng mắt người đàn ông ngồi đối diện cô tươi cười đầy mặt, Phạm Đằng quyền đầu không khỏi nắm chặt, trong lòng nhanh chóng dấy lên một ngọn lửa vô danh, thiếu chút nữa thiêu hủy lý trí, làm cho anh phẫn nộ mà xông lên phía trước đem cô lôi về nhà.

Cô đang trả thù anh?

Anh buộc chặt cằm, nhìn cô không chớp mắt, hồi tưởng tới phản ứng của cô khi anh kéo va li nói đến ở nhà người tình.

Ngay lúc đó cô rõ ràng đã bị đả kích mà?

Khi anh trào phúng tuyên bố lý do nuôi tình nhân, cùng với chuyện người ta như thế nào làm cho thể xác và tinh thần anh sung sướng, cô lại khiếp sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, cả người cứng ngắc tựa như cái tượng sáp, không phải sao?

Tuy rằng từ đầu tới cuối cô vẫn đều biểu hiện bộ dáng thực bình tĩnh, nhưng là từ nhiều điểm rất nhỏ,anh vẫn có thể thấy được khiếp sợ, khổ sở cùng thương tâm của vợ mình.

Cô yêu anh, anh tin chính mình không đoán sai.

Chỉ là mới qua hai ngày thôi, cô thế nhưng liền cùng một người đàn ông anh chưa bao giờ gặp qua ngồi trong tiệm cà phê hữu thuyết hữu tiếu, ngọt ngào ngây thơ, bộ dáng thoải mái sung sướng thậm chí đến anh còn chưa thấy được mặt này của cô?

Phạm Đằng cắn chặt răng, ghen tị nhìn người đàn ông diễm phúc kia.

Tên đàn ông chết tiệt này chẳng lẽ không biết cô là phụ nữ đã có gia đình, không biết cô đã là vợ người khác, không biết ngọt ngào ngây thơ ấy của cô là thuộc về anh sao,anh..

Thân thể chấn động trong giây lát, Phạm Đằng khó tin sanh đại hai mắt, lảo đảo lui vài bước, huyết sắc đồng thời nhanh chóng từ trên mặt rút đi.

Anh vừa mới suy nghĩ cái gì? Anh thế nhưng ghen tị với nam nhân kia, thế nhưng sinh ra dục vọng chiếm giữ với Văn Dĩ An, thế nhưng vì cô cùng người khác cười nói mà cảm thấy giận dữ trong lòng, anh làm sao lại có suy nghĩ cùng cái phản ứng này? Làm sao có thể?

Phạm Đằng sắc mặt trăng bệch nhìn phương hướng bọn họ ngồi liếc mắt một cái, sau đó như đang trốn tránh gì đó mà xoay người, bằng tốc độ nhanh nhất ly khai khỏi tiệm cà phê.

"Anh Thời Vũ, tối hôm qua nhận được điện thoại của anh,em rất kinh ngạc, em nghĩ anh còn ở bên Mỹ, anh trở về khi nào vậy?" Văn Dĩ An vẻ mặt hưng phấn hỏi Thời Vũ ngồi phía đối diện.

Bởi vì mẹ mất sớm, nhà bác hai lại gần nhà cô, nghĩa bất dung từ chiếu cố cô, cho nên cảm tình bốn đứa trẻ của hai nhà đặc biệt tốt.

"Đêm qua bảy giờ đến sân bay." Thời Vũ mỉm cười nhìn cô em họ.

"Anh không phải vừa về nhà liền gọi cho em chứ?" Cô kinh ngạc sanh đại hai mắt.

Thời Vũ mỉm cười gật đầu, sau đó từ một bên chỗ ngồi cầm cái túi giấy giao cho cô. "Cái này cho Dĩ An của anh."

"Đây là?"

"Quà cưới. Là anh cùng Cần Chương chọn, anh nghĩ em hẳn là sẽ thích." Anh nói. Cần Chương chính là vợ yêu nhà anh.

Văn Dĩ An nhanh chóng đem túi giấy mở ra xem, chỉ thấy bên trong có thiệt nhiều hương tân liệu dị quốc mà trong nước mua không được, tinh xảo đẹp đẽ, làm người ta yêu thích không muốn buông tay.

"Cám ơn anh, Thời Vũ. Phiền toái anh giúp em chuyển lời cảm ơn tới chị dâu." Cô vui mừng nhếch miệng nói, rất thích món quà này.

"Thực xin lỗi, anh Thời Vũ không có nhanh chóng trở về tham gia hôn lễ của Dĩ An." Anh giải thích.

"Cho nên em mới có thể nhận được món quà tốt thế này?" Cô nhếch miệng cười khẽ.

"Vốn đang rất tốt, bất quá anh có điểm tức giận, cho nên chỉ mua cái này thôi." Thời Vũ ngắm cô liếc mắt một cái nói.

Văn Dĩ An tự nhiên biết hắn nói cái gì, cho nên thông minh ngậm miệng nửa lời cũng không dám phát ra.

"Sao vậy, đầu lưỡi bị con mèo nhỏ cắn rụng rồi sao?" Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm cô chế nhạo.

"Ha ha ha." Cô đành phải cười gượng vài tiếng.

"Em sẽ không ngờ vẫn bị anh truy vấn?"

"Em cho tới bây giờ cũng không dám nghĩ."

"Ok, kia em có thể bắt đầu giải thích vì sao anh chưa từng nghe nói em có bạn trai, kết quả em lại kết hôn nhanh như điện chớp trong khoảng thời gian 2 tháng anh đi nước ngoài?" Thời Vũ tựa lưng vào ghế dựa, ung dung nhìn em họ.

"Về chuyện này, trên thực tế là thế này…." Văn Dĩ An thủy mâu vừa chuyển, mồm miệng lanh lợi mỉm cười: "Anh Thời Vũ ngày thường việc bận ngập đầu, đến ngay cả Vũ Tiệp quen bạn trai, thậm chí chúng nó ở chung cũng không biết, thì làm sao có thể biết em họ là em đây có bạn trai hay không đâu? Anh nói đúng không?"

"Em ý tứ là chỉ anh họ không đủ quan tâm em?" Thời Vũ tựa tiếu phi tiếu nhíu mày hỏi.

"Là tự anh nói, em không nói như vậy nha." Cô nghịch ngợm lè lưỡi.

"Em được tiện nghi còn khoe mẽ!" Anh nhịn không được thân thủ đem tóc của cô xoa loạn, uy hiếp nói: "Nói nhanh đi, đừng tưởng rằng như vậy có thể tránh được một kiếp nha."

"Được rồi, em nói em nói, anh đừng cào loạn tóc em, chính là bởi vì thói xấu này của anh mà em không dám để tóc dài." Văn Dĩ An một bên che chở tóc, một bên cầu xin tha thứ hờn giận. "Kỳ thật này cũng không có gì đáng nói, em chỉ là giống Vũ Tiệp, giữ bí mật mà thôi."

"Phải không? Kia em vì sao cố chọn thời điểm anh xuất ngoại mà kết hôn?"

"Này cũng là không có biện pháp nha."

"Đừng nói với anh là em đã có….?" Thời Vũ có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm cô, thật cẩn thận hỏi.

"Có cái gì?" Văn Dĩ An sửng sốt, nháy mờ mịt.

"Baby."

"Hài……" Cô ngây ngốc một chút, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười, "Anh Thời Vũ, anh nghĩ gì vậy?"

Ý cười trên mặt không ngăn chặn được, nhưng là trong lòng lại vì anh thình *** h đoán mò lung tung mà kinh chấn.

Lần kinh nguyệt trước của cô là khi nào? Cô nhịn không được hồi tưởng, lại nghĩ không ra ngày cụ thể. Bất quá có chuyện cô xác định được, đó là kết hôn một tháng nay,nguyệt sự của cô chưa đến gõ cửa lần nào.

Cô mang thai sao? Bọn họ chỉ phát sinh duy nhất một lần quan hệ mà thôi, chính là đêm tân hôn ấy…

"Dĩ An…… Dĩ An?"

"Ân?" Cô ngẩng đầu nhìn về phía ông anh họ ngồi ở đối diện.

"Em vừa rồi suy nghĩ cái gì?" Thời Vũ hỏi.

"Không có nha, em chỉ là đang nghĩ lại xem ngày thường có phải hay không luôn gây ra chuyện lớn, bằng không như thế nào có được vinh hạnh khiến anh Thời Vũ nghĩ em có xu hướng thịnh hành trước hôn nhân hiện nay của phụ nữ nha." Cô nhấc mày, lộ ra vẻ mặt tinh quái.

"Em nha, chơi với anh nên thông minh nha. Bất quá nói thật, em khi nào thì mới mang em rể giới thiệu với anh? Anh vẫn nghĩ hôm nay anh ta sẽ cùng em đến." Thời Vũ thật sự nói.

"Phạm Đằng mấy ngày nay vừa vặn có khách từ Mỹ đặc biệt tới chơi, cho nên thoát thân không nổi. Anh ấy muốn em chuyển lời xin lỗi tới anh, nói lần khác sẽ mời anh họ ăn cơm." Văn Dĩ An không chút nào lo lắng nói dối.

Trải qua một tháng huấn luyện, hiện tại cô không những mặt không đỏ khí không suyễn nói dối, mà còn nói dối lưu loát, tuyệt không khó khăn.

"Thì ra là thế." Thời Vũ gật gật đầu, "Anh nghe Vũ Tiệp nói anh ta hình như là làm mậu dịch, công tác bề bộn nhiều việc lắm đúng không? Nghe mẹ nói từ khi hai em kết hôn đến bây giờ, em toàn về nhà mẹ đẻ một mình, chưa bao giờ thấy cậu ấy đưa em trở về, có chuyện gì à?"

"Trời ạ, như thế nào lại là vấn đề này?" Văn Dĩ An vỗ nhẹ cái trán, một bộ biểu tình ta muốn té xỉu. "Có lẽ em nên đi mua bút ghi âm đem đáp án thu lại, cứ như vậy mỗi lần có người hỏi em vấn đề này, em chỉ cần cho mọi người nghe là đủ rồi." Cô bất đắc dĩ thở dài.

"Mọi người chính là quan tâm em thôi."

"Em biết, cho nên em mới có thể trả lời mọi người, tuy rằng mỗi lần nói đều giống nhau." Cô nói xong, bỗng nhiên thở dài một hơi. "Thời Vũ,anh nói thực ra không sao hết, anh cảm thấy em giống một người vợ bị chồng lãnh đạm, ngược đãi sao?" Cô hỏi.

Thời Vũ nhìn cô, còn chưa có mở miệng nói gì, cô lại tiếp lời –

"Anh không thấy là em có chút béo lên sao? Mới hơn một tháng mà thôi, em thực sợ không đến thời gian một năm, em sẽ bị Phạm Đằng nuôi thành đại mập mạp. Anh biết không? Anh ấy cứ như là bồi thường thời gian bận bịu không thể ở bên cạnh em, luôn nắm chắc cơ hội mỗi lần mang em ra ngoài ăn cơm liền đem các loại món ngon gì đó tống vào bụng em, hại em hiện tại vừa nghe thấy anh ấy muốn dẫn đi ra ngoài ăn cơm liền run sợ." Cô oán giận nói, trong mắt lại ẩn hiện ý cười mộng ảo hạnh phúc.

"Nghe qua anh ta rất tốt với em."

"Tốt đâu, anh ấy công tác bề bộn, đến ngay cả thời gian theo giúp em về nhà mẹ đẻ đều không có, nhưng lại ý đồ biến em thành đại mập mạp." Cô giận dỗi chu hai gò má kháng nghị.

Thời Vũ mỉm cười. "Xem em vẫn đang có tinh thần như vậy, bộ dáng tràn ngập sức sống, anh an tâm rồi."

"Anh Thời Vũ lúc trước lo lắng cái gì?" Văn Dĩ An tò mò hỏi.

"Lo lắng cô em họ anh thương yêu nhất trong thời gian anh không có nhà liền bị người đàn ông nào đó bắt nạt." Anh nhịn không được thân thủ vuốt ve tóc cô.

Văn Dĩ An nháy mắt liền cảm thấy mũi cay cay.

"Anh Thời Vũ!" Cô đứng dậy định đến bên cạnh chỗ anh ngồi xuống, sau đó thân thủ ôm lấy anh.

"Làm sao vậy?" Anh ôn nhu hỏi.

"Anh rất tốt với em, em cực cảm động nha." Cô nói.Nửa giờ sau,Phạm Đằng trở lại công ty, trái tim vẫn hoàn toàn ngăn chặn không được kinh hoàng.

Trong văn phòng là một mảnh trầm tĩnh, không gian mát mẻ sạch sẽ hoàn toàn trái ngược bên ngoài chướng khí mù mịt, ồn ào náo động.

Anh vẫn nghĩ sau khi trở lại công ty, anh sẽ tự nhiên khôi phục bình tĩnh vốn có, sao biết một chút bình tĩnh đều không thấy, anh vẫn đang cảm nhận được bản thân tức giận, ghen tị, phẫn hận, khiếp sợ.

Tại sao có thể như vậy? Anh thế nhưng lại ghen tị với người đàn ông đang ngồi ở tiệm cà phê với cô, thế nhưng tức giận muốn độc chiếm cô, không muốn để người khác tới gần cô.

Đây là ảo giác sao? Anh nên sẽ không bất tri bất giác nhập diễn quá sâu, mà đối cô sinh ra cảm tình không nên có?

Phạm Đằng chậm rãi nhíu mày, đột nhiên có loại cảm giác phi thường không ổn.

Không, loại sự tình này là tuyệt đối không có khả năng phát sinh, cũng không cho phép phát sinh, anh nói với chính mình, bởi vì anh từng thề với trời đất nhất định sẽ thay mẹ báo thù, không phải sao? Một khi đã như vậy, anh sao có thể đi yêu kẻ thù đâu?

Kia nhất định là ảo giác.

Anh tự an ủi mình,trái tim đập thình thịch bởi vậy mà dần dần khôi phục bình tĩnh, bất quá sắc mặt lại trở nên âm trầm, lãnh khốc hơn.

Nhưng tên đàn ông ấy rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với cô? Là bạn trai hay là người theo đuổi? Anh không tự chủ miêm man suy nghĩ.

Nguyên lai cô đã sớm có chuẩn bị, cho nên mới không cần thái độ của anh, cho rằng dù sao anh nếu không cần cô, tự nhiên sẽ có người khác muốn cô.

Nguyên lai đây là tính toán của cô ta, đáng tiếc là anh chưa từng nghĩ tới nhẹ nhàng như vậy liền bỏ qua. Cho dù cô không thương anh, cho dù cô cùng anh đều là oán hận đối phương, anh cũng sẽ không ly hôn đâu.

Bọn họ đời này nhất định dây dưa cùng một chỗ rồi.

Châm điếu thuốc, anh mang một chút mỉm cười lãnh khốc chậm rãi dựa lưng vào ghế, có chút đăm chiêu suy nghĩ.

Xem ra kế hoạch của anh cần thay đổi, chỉ có điều là nên làm như thế nào thôi? Bất quá trong nháy mắt,anh liền có đáp án.

Nhả ra một làn khói trắng, anh cười lạnh cầm điện thoại trên bàn –

Văn Dĩ An đang ngồi trong phòng lật xem cuốn sổ cá nhân, muốn xác định chính mình thời gian nguyệt sự lần trước là khi nào. Cô thật sự lo lắng mình có phải hay không thật sự đã mang thai.

Thật là, kì nguy hiểm cùng kì an toàn rốt cuộc nên như thế nào tính mới chính xác đây?

Cô thực hối hận vừa rồi khi anh họ lái xe đưa cô trở về, không tùy tiện tìm cái lý do đến hiệu thuốc mua một hộp que thử thai (nguyên văn là: nghiệm dựng, ta chả biết chém thế có đúng không). Nếu có que thử, cô hiện tại không cần phải lo lắng liều mình tính ngày.

Đáng giận! Rốt cuộc là thời gian nguyệt sự đến trước bảy ngày, sau bảy ngày là kì nguy hiểm nha?

Cô thật là sắp điên rồi!

Kinh nhuyệt đã xác định đến muộn nửa tháng, nhưng là này cũng không đại biểu cô nhất định mang thai, bởi vì cảm xúc cũng có khả năng gián tiếp ảnh hưởng đến kì sinh lý, mà hơn một tháng trở lại đây vừa vặn là thời kì cảm xúc không tốt nhất của cô.

Cho nên, cô chết tiệt rốt cuộc có mang thai hay không đâu?

Cô thực thích đứa nhỏ, nhưng là nếu cô mang thai, đứa nhỏ này lại tới không phải lúc nha.

Trong tình huống cô cùng Phạm Đằng giương cung chuẩn bị bắn tên, cô lại hoài nghi nếu anh biết cô mang thai, anh sẽ phản ứng như thế nào?

Cô không tự chủ được nhẹ giọng thở dài, thanh âm chuông điện dưới lầu đột nhiên vang lên.

"Chiêm chiếp — chiêm chiếp –"

Cô nhanh chóng nhìn thoáng qua đồng hồ, hoài nghi đoán người tới là ai?

Cô đứng dậy xuống lầu, sau đó nhìn ra ngoài qua cái lỗ trên cửa, thấy thân anh sừng sững trước cửa, nhịn không được giật mình sửng sốt.

Phạm Đằng?

Làm sao có thể là anh ta đâu? Anh ta không phải có chìa khóa rồi sao?

Còn có –

Người phụ nữ trong lòng anh là ai?

Ánh điện sáng bừng, cô bỗng nhiên lĩnh ngộ, nguyên lai đây là nguyên nhân anh ấn chuông cửa muốn cô đến mở cửa. Anh ta muốn cô chính mắt thấy mình mang tình nhân về nhà, anh muốn xem bộ dáng cô đau lòng thống khổ.

Tâm tựa hồ bị người khác đâm một cái, miệng vết thương mặc dù nhỏ bé nhìn không thấy, nhưng máu từ miệng vết thương tràn ra từng chút từng chút ngưng tụ thành giọt.

"Chiêm chiếp — chiêm chiếp –"

Chuông cửa lại lần nữa vang lên cho thấy người đứng ngoài cửa không còn kiên nhẫn, Văn Dĩ An lại không nhúc nhích.

Anh rốt cuộc muốn như thế nào tra tấn cô, thương tổn cô, mới có thể chân chính tiết trừ mối hận trong lòng? Hoặc là cô nên hỏi, thật sự sẽ có những ngày như thế tiếp diễn ư?

"Chiêm chiếp — chiêm chiếp –" Chuông cửa lại lần nữa vang lên.

Cô thong thả đem ánh mắt chuyển qua khóa cửa, mờ mịt như là đột nhiên đã quên muốn mở cửa thế nào.

"Chiêm chiếp — chiêm chiếp — chiêm chiếp — chiêm chiếp –" Người ngoài cửa rốt cục phát hỏa, bắt đầu ấn chuông cửa cuồng liệt.

Văn Dĩ An trừng mắt nhìn, đột nhiên thanh tỉnh, chậm rãi đưa tay mở cửa lớn.

"Cô đang làm cái gì, vì sao lâu như vậy mới đến mở cửa?" Cửa vừa mở, lời nói lạnh nhạt chất vấn của anh lập tức tạt vào mặt cô.

Văn Dĩ An mặt không chút thay đổi nhìn anh,im lặng không nói gì.

"Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi mới vài ngày không về nhà mà thôi, cô nên sẽ không ngay cả bộ dạng chồng mình là bộ dáng gì cũng không nhớ rõ đi?" Anh trào phúng mở miệng, nhịn không được nhớ tới tên đàn ông buổi chiều ngồi đối diện cô ở tiệm cà phê.

Cô vẫn im lặng sau đó xoay người bước đi.

"Chờ một chút!" Phạm Đằng đột nhiên gọi lại, "Chồng cô vất vả công tác trở về, cô nhàn thê lạnh mẫu vất vả không nói được câu gì, còn chưa chuẩn bị đôi dép lê nữa?" Anh châm chọc.

Văn Dĩ An bước chân dừng lại, xoay người trở về đến trước tủ giầy, cầm đôi dép đặt trước cửa.

"Anh vất vả." Nói xong, cô lại lần nữa vô vị xoay người đi.

"Chờ một chút." Anh lại gọi với theo cô.

Cô lại dừng cước bộ, sau đó quay đầu nhìn anh. Biểu tình bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt ngay cả một chút cảm xúc kinh ngạc của cô đều nhìn không thấy.

Cô làm sao vậy? Chẳng lẽ không có thấy anh trong lòng đang ôm một phụ nữ sao? Vì sao một chút phản ứng đều không có? Anh nhịn không được phẫn nộ nghĩ.

"Có việc sao?" Đợi trong chốc lát cũng không thấy anh mở miệng, Văn Dĩ An đánh vỡ trầm mặc hỏi.

Anh âm trầm trừng mắt cô, hình ảnh cô cùng người khác ngồi ở tiệm cà phê hữu thuyết hữu tiếu lại một lần nữa không chịu khống chế mà xuất hiện trong đầu anh, làm cho sắc mặt anh nháy mắt trở nên càng thêm âm trầm lãnh tuyệt.

"Cô không phát hiện tôi dẫn theo khách trở về sao? Dép cho khách cũng phải chuẩn bị chứ?" Anh lãnh liệt nói.

"Đằng, anh làm sao có thể hung dữ với chị cả như vậy? Huống hồ em cũng không phải khách, là người một nhà nha." Winny khoác khuỷu tay Phạm Đằng hờn dỗi.

"Thực xin lỗi, là anh nói sai, là người một nhà." Phạm Đằng bộ dáng nịnh nọt mỉm cưới với tình nhân.

Winny chợt quay đầu nhìn về phía Văn Dĩ Anh. "Chị cả, em tên là Winny, lần đầu tiên gặp mặt, mong được chỉ bảo thêm." Cô ngọt ngào nói.

Văn Dĩ An mặt không chút thay đổi nhìn cô gái một cái, lại đi lấy thêm đôi dép đặt trước mặt họ.

"Như vậy được chưa?" Cô hỏi Phạm Đằng.

"Winny cùng cô chào hỏi, cô không có nghe thấy à?" Phạm Đằng chất vấn cô.

"Tôi không có nghĩa vụ nhất định phải trả lời người xa lạ ân cần thăm hỏi." Cô khiêu khích trả lời, sau đó hỏi: "Còn có việc gì không?" Làm luôn những việc anh sai,đỡ phải chạy qua chạy lại nhiều lần.

"Đằng, anh chưa nói với chị cả về em sao? Em sao có thể xem như người xa lạ được?" Winny làm nũng với anh.

Phạm Đằng không để ý cô ta, hai mắt thủy chung nhìn chằm chằm Văn Dĩ An, lẳng lặng cùng cô giằng co.

Bốn phía không khí trầm mặc, không nói mà có vẻ trầm mặc, biến hoá kỳ lạ.

Anh lại nhu nhu tóc của cô, khẽ mắng một câu, "Con bé ngốc."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương