Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư
-
Chương 26: Thần Khí Chi Vương
Tiếng thét chói tai đồng thời xuất hiện cùng tiếng mắng của Tiểu Linh Tử, cho nên không thể là Tiểu Linh Tử đang thét lên.
Tư Mã U Nguyệt nhìn Tiểu Hống cũng đang có vẻ mặt nghi hoặc giống mình, tiếng thét chói tai kia cũng không phải do nó tạo ra.
Không kịp nghĩ tới những thứ khác, cảnh tượng trước mắt nàng đã thay đổi, người đã ở trong linh hồn châu, Tiểu Linh Tử bay lơ lửng ở trước mặt nàng.
“Không phải nói chỉ khi nào ta muốn tiến vào mới có thể tiến vào sao? Sao ngươi có thể đưa ta vào đây?”
Tiểu Linh Tử liếc mắt nhìn Tư Mã U Nguyệt một cái, nói: “Những cái đó là linh khí bình thường, chỉ cần linh khí cường đại hơn một ít, vẫn có thể chủ động kéo người vào đây, ví dụ như ta chẳng hạn.”
“Vậy được rồi.” Tư Mã U Nguyệt sờ sờ mũi của mình, hỏi: “Ngươi kéo ta vào làm cái gì? Mới nãy ngươi kêu gì đó?”
“Ngốc quá đi!” Tiểu Linh Tử cảm thấy Tư Mã U Nguyệt này là kẻ ngốc nhất trong số rất nhiều chủ tử nó từng nhận, thật không hiểu nỗi tại sao nàng lại có duyên với mình như vậy, có thể khiến mình nhận làm chủ nhân.
Tư Mã U Nguyệt cong ngón trỏ lên, gõ nhẹ lên đầu Tiểu Linh Tử một cái, bất mãn nói: “Có linh khí khinh bỉ chủ tử sao? Nhà ngươi đó, còn khinh bỉ ta ta sẽ đem ngươi đi nướng!”
“Ta ăn ngay nói thật mà thôi.” Tiểu Linh Tử cũng không sợ Tư Mã U Nguyệt uy hiếp.
“Được, mau nói cho ta biết nguyên nhân ngươi ngăn cản ta kéo ta tiến vào đi.” Tư Mã U Nguyệt nói xong, ý niệm vừa động, một chiếc ghế dựa xuất hiện ở trước mắt nàng.
Nàng phát hiện, ở chỗ này lực ý chí của nàng chính là thần, chỉ cần nàng muốn, đồ vật ở nơi khác đều có thể trong nháy mắt xuất hiện trước mắt mình.
Tiểu Linh Tử nhìn thấy Tư Mã U Nguyệt nhanh như vậy đã biết điểm này, lông mày nhướn lên.
“Ai nha, ngươi còn úp mở gì nữa, mau nói đi!” Tiểu Hống chờ bên cạnh thấy Tiểu Linh Tử còn chưa nói bèn thúc giục.
Tiểu Linh Tử không trả lời bọn họ, rơi xuống trên mặt đá mài dao, vươn ngón tay vừa ngắn vừa mập, chọc vào thanh chủy thủ, nói: “Ngươi còn muốn giả vờ tới khi nào?”
Chủy thủ không có động tĩnh.
“Ngươi còn giả vờ, ta sẽ kêu nàng đem ngươi đi mài!” Tiểu Linh Tử uy hiếp.
Xem ra lời uy hiếp này tương đối hữu dụng, chỉ thấy chủy thủ kia ở trên mặt đá mài dao nhẹ nhàng run lên hai cái, sau đó lập tức đứng lên, vèo một cái bay đến trên đầu Tiểu Linh Tử, nhân lúc nó chưa chuẩn bị, đánh xuống thật mạnh. Một giọng nói non nớt đồng thời truyền đến: “Ngươi dám đem đại gia đi mài, đại gia sẽ đem ngươi chém thành từng mảnh vụn!”
Cơn giận của Tiểu Linh Tử được châm ngòi, mặc kệ bọn Tư Mã U Nguyệt, đánh nhau với chủy thủ.
Tư Mã U Nguyệt cùng Tiểu Hống bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, ngơ ngác nhìn chủy thủ và Tiểu Linh Tử uy hiếp lẫn nhau.
“Chủy thủ này còn có thể nói chuyện?” Tiểu Hống kinh ngạc nói.
“Ngươi biết tình huống này là như thế nào không?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.
“Không biết.” Tiểu Hống trả lời rất dứt khoát.
“Không phải ngươi nói ngươi là thượng cổ thần thú, cái gì cũng biết sao?” Tư Mã U Nguyệt quay đầu hỏi.
“Ai nha, ta chỉ là hậu đại của thần hống, chứ không phải lão quái vật thật sự sống mấy ngàn vạn năm. Ta nói cái gì cũng biết đó là đến từ truyền thừa của bọn ta, truyền thừa không có nhân vật này, tất nhiên ta cũng không quen biết.” Tiểu Hống liếc Tư Mã U Nguyệt một cái, đồng thời trong lòng cũng thở dài.
Lời này trước kia nó từng nói với nàng, nhưng mà linh hồn nàng bị hao tổn, đã không nhớ rõ.
Chờ Tiểu Linh Tử cùng chủy thủ gây rối được một lát, Tư Mã U Nguyệt mới lên tiếng ngăn lại: “Ta nói, hai người các ngươi muốn đánh tới khi nào? Có phải nên nói cho ta biết chuyện này là như thế nào hay không?”
Chủy thủ nghe thấy lời của Tư Mã U Nguyệt, vèo một tiếng bay lại đây, đi tới đứng trước mặt Tư Mã U Nguyệt, nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi không cần dùng đá mài dao để mài ta đâu!”
Tư Mã U Nguyệt đưa tay chọc vào chủy thủ đang tự bay lên, nói: “Trên người của ngươi có nhiều rỉ sét như vậy, không mài sáng thì dùng như thế nào. Quan trọng nhất, ngươi là một chủy thủ vì sao có thể nói chuyện được? Tiểu Linh Tử ngươi trả lời đi!”
Nàng đột nhiên cất cao giọng, khiến Tiểu Linh Tử và chủy thủ giật nảy mình.
“Nó không phải thần khí bình thường.” Tiểu Linh Tử nói.
“Ta đã nhận ra, đi vào trọng điểm đi, đây là thứ gì?” Tư Mã U Nguyệt nói.
“Ta không phải đồ vật, ta là chí tôn thần khí!” Chủy thủ nói.
Không phải đồ vật…
Tư Mã U Nguyệt bị giật mình vì lời nói của chủy thủ, nhưng đồng thời cũng vì nửa câu sau mà cảm thấy kinh ngạc.
“Ngươi là chí tôn thần khí? Chí tôn thần khí rõ ràng chính là ta!” Tiểu Linh Tử nghe chủy thủ nói xong thì không chịu được, lập tức phản bác.
“Ta mới là chí tôn thần khí, ta lợi hại hơn so với ngươi!” Chủy thủ nói.
“Ta mới lợi hại hơn!” Tiểu Linh Tử nói.
“Ta lợi hại!”
“Được rồi, hai ngươi đừng cãi cọ, mau nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là sao? Ngươi rốt cuộc là thứ gì?” Tư Mã U Nguyệt ngăn cản hai người tiếp tục gây chuyện, nếu không với tình hình hiện tại của bọn họ, cãi nhau đến ngày mai cũng chưa xong.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, mọi người đều nói ta không phải đồ vật!” Chủy thủ nói giọng hơi oan ức: “Ta là thần khí chí tôn Linh Lung.”
Tiểu Linh Tử nghe chủy thủ lại tự phong mình là thần khí chí tôn, muốn nói chuyện, bị Tư Mã U Nguyệt trừng mắt liếc nhìn một cái, đành phải nén lại.
“Linh Lung? Đây là vũ khí gì?” Tư Mã U Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Chính là Linh Lung!” Linh Lung nói: “Trước kia ta là một khối linh lung thần thạch được hình thành cùng thiên địa vào thời kỳ thái cổ, những khoáng thạch đựng trong thân thể ta cũng đủ luyện chế thần khí. Sau đó, thời kỳ thái cổ có một đại thần luyện khí, y tìm được ta, luyện ta thành thần khí. Trước khi ta bị luyện thành thần khí cũng đã có ý thức, trong quá trình luyện chế ta bị buộc phân ly, dung hợp, thống khổ kia làm ta mất đi ý thức, ta còn tưởng là ta đã chết, kết quả là tới lúc ta mở mắt ra, ta đã trở thành hình dạng này.”
“Vì sao y đem ngươi luyện thành chủy thủ? Ở thế giới này, lực công kích của chủy thủ không bằng những vũ khí khác mà.” Tư Mã U Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Đây cũng không phải nguyên hình của ta.” Linh Lung nói: “Chẳng qua hiện tại ta chỉ có thể hiện ra hình thái như vậy mà thôi.”
“Nói như vậy ngươi còn có hình thái khác?” Tư Mã U Nguyệt hưng phấn.
“Đúng vậy, nếu đã được gọi là chí tôn thần khí, khẳng định ta có bản lĩnh!” Giọng Linh Lung trở nên đắc ý: “Ta có thể biến thành vũ khí tùy ý, trường thương, đại đao, lợi kiếm, muốn biến cái gì thì biến thành cái đó, trừ tay này ta không phục chế được, những vũ khí khác ta đều có thể phục chế.”
“Điều này cho thấy ngươi không bằng ta!” Tiểu Linh Tử đắc ý nói.
Tư Mã U Nguyệt hai mắt tỏa sáng nhìn chủy thủ, nói: “Vậy ngươi biến thành vũ khí khác cho ta xem?”
“Việc biến thân này phải do chủ nhân khống chế.” Chủy thủ nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta thực thích ngươi, để ta nhận ngươi làm chủ nha!”
“Nhận chủ? Vũ khí này cũng cần nhận chủ à?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.
“Ngốc vậy! Không nhận chủ, người sao có thể đi vào bên trong linh hồn châu.” Tiểu Linh Tử nói.
Tư Mã U Nguyệt trừng mắt nhìn Tiểu Linh Tử liếc mắt một cái, kẻ này gần đây luôn thích mắng nàng ngốc. Nàng ngốc chỗ nào? Chẳng qua là đối thế giới này còn chưa hiểu biết mấy thôi.
“Ha ha ha…” Chủy thủ khi không đụng độ Tiểu Linh Tử tính tình lại rất tốt, kiên nhẫn giải thích với Tư Mã U Nguyệt: “Thế giới này, giữa linh khí và chủ nhân cần phải có liền hệ. Liên hệ này sẽ làm quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật, linh khí khi sử dụng cũng có thể phát huy lực lượng lớn hơn nữa.”
“Như vậy à!” Tư Mã U Nguyệt hiểu biết: “Ta còn tưởng rằng chỉ có Tiểu Linh Tử mới muốn nhận chủ, những linh khí khác đều không cần nhận chủ. Vậy chúng ta nhận chủ đi.”
Tư Mã U Nguyệt nhìn Tiểu Hống cũng đang có vẻ mặt nghi hoặc giống mình, tiếng thét chói tai kia cũng không phải do nó tạo ra.
Không kịp nghĩ tới những thứ khác, cảnh tượng trước mắt nàng đã thay đổi, người đã ở trong linh hồn châu, Tiểu Linh Tử bay lơ lửng ở trước mặt nàng.
“Không phải nói chỉ khi nào ta muốn tiến vào mới có thể tiến vào sao? Sao ngươi có thể đưa ta vào đây?”
Tiểu Linh Tử liếc mắt nhìn Tư Mã U Nguyệt một cái, nói: “Những cái đó là linh khí bình thường, chỉ cần linh khí cường đại hơn một ít, vẫn có thể chủ động kéo người vào đây, ví dụ như ta chẳng hạn.”
“Vậy được rồi.” Tư Mã U Nguyệt sờ sờ mũi của mình, hỏi: “Ngươi kéo ta vào làm cái gì? Mới nãy ngươi kêu gì đó?”
“Ngốc quá đi!” Tiểu Linh Tử cảm thấy Tư Mã U Nguyệt này là kẻ ngốc nhất trong số rất nhiều chủ tử nó từng nhận, thật không hiểu nỗi tại sao nàng lại có duyên với mình như vậy, có thể khiến mình nhận làm chủ nhân.
Tư Mã U Nguyệt cong ngón trỏ lên, gõ nhẹ lên đầu Tiểu Linh Tử một cái, bất mãn nói: “Có linh khí khinh bỉ chủ tử sao? Nhà ngươi đó, còn khinh bỉ ta ta sẽ đem ngươi đi nướng!”
“Ta ăn ngay nói thật mà thôi.” Tiểu Linh Tử cũng không sợ Tư Mã U Nguyệt uy hiếp.
“Được, mau nói cho ta biết nguyên nhân ngươi ngăn cản ta kéo ta tiến vào đi.” Tư Mã U Nguyệt nói xong, ý niệm vừa động, một chiếc ghế dựa xuất hiện ở trước mắt nàng.
Nàng phát hiện, ở chỗ này lực ý chí của nàng chính là thần, chỉ cần nàng muốn, đồ vật ở nơi khác đều có thể trong nháy mắt xuất hiện trước mắt mình.
Tiểu Linh Tử nhìn thấy Tư Mã U Nguyệt nhanh như vậy đã biết điểm này, lông mày nhướn lên.
“Ai nha, ngươi còn úp mở gì nữa, mau nói đi!” Tiểu Hống chờ bên cạnh thấy Tiểu Linh Tử còn chưa nói bèn thúc giục.
Tiểu Linh Tử không trả lời bọn họ, rơi xuống trên mặt đá mài dao, vươn ngón tay vừa ngắn vừa mập, chọc vào thanh chủy thủ, nói: “Ngươi còn muốn giả vờ tới khi nào?”
Chủy thủ không có động tĩnh.
“Ngươi còn giả vờ, ta sẽ kêu nàng đem ngươi đi mài!” Tiểu Linh Tử uy hiếp.
Xem ra lời uy hiếp này tương đối hữu dụng, chỉ thấy chủy thủ kia ở trên mặt đá mài dao nhẹ nhàng run lên hai cái, sau đó lập tức đứng lên, vèo một cái bay đến trên đầu Tiểu Linh Tử, nhân lúc nó chưa chuẩn bị, đánh xuống thật mạnh. Một giọng nói non nớt đồng thời truyền đến: “Ngươi dám đem đại gia đi mài, đại gia sẽ đem ngươi chém thành từng mảnh vụn!”
Cơn giận của Tiểu Linh Tử được châm ngòi, mặc kệ bọn Tư Mã U Nguyệt, đánh nhau với chủy thủ.
Tư Mã U Nguyệt cùng Tiểu Hống bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người, ngơ ngác nhìn chủy thủ và Tiểu Linh Tử uy hiếp lẫn nhau.
“Chủy thủ này còn có thể nói chuyện?” Tiểu Hống kinh ngạc nói.
“Ngươi biết tình huống này là như thế nào không?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.
“Không biết.” Tiểu Hống trả lời rất dứt khoát.
“Không phải ngươi nói ngươi là thượng cổ thần thú, cái gì cũng biết sao?” Tư Mã U Nguyệt quay đầu hỏi.
“Ai nha, ta chỉ là hậu đại của thần hống, chứ không phải lão quái vật thật sự sống mấy ngàn vạn năm. Ta nói cái gì cũng biết đó là đến từ truyền thừa của bọn ta, truyền thừa không có nhân vật này, tất nhiên ta cũng không quen biết.” Tiểu Hống liếc Tư Mã U Nguyệt một cái, đồng thời trong lòng cũng thở dài.
Lời này trước kia nó từng nói với nàng, nhưng mà linh hồn nàng bị hao tổn, đã không nhớ rõ.
Chờ Tiểu Linh Tử cùng chủy thủ gây rối được một lát, Tư Mã U Nguyệt mới lên tiếng ngăn lại: “Ta nói, hai người các ngươi muốn đánh tới khi nào? Có phải nên nói cho ta biết chuyện này là như thế nào hay không?”
Chủy thủ nghe thấy lời của Tư Mã U Nguyệt, vèo một tiếng bay lại đây, đi tới đứng trước mặt Tư Mã U Nguyệt, nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi không cần dùng đá mài dao để mài ta đâu!”
Tư Mã U Nguyệt đưa tay chọc vào chủy thủ đang tự bay lên, nói: “Trên người của ngươi có nhiều rỉ sét như vậy, không mài sáng thì dùng như thế nào. Quan trọng nhất, ngươi là một chủy thủ vì sao có thể nói chuyện được? Tiểu Linh Tử ngươi trả lời đi!”
Nàng đột nhiên cất cao giọng, khiến Tiểu Linh Tử và chủy thủ giật nảy mình.
“Nó không phải thần khí bình thường.” Tiểu Linh Tử nói.
“Ta đã nhận ra, đi vào trọng điểm đi, đây là thứ gì?” Tư Mã U Nguyệt nói.
“Ta không phải đồ vật, ta là chí tôn thần khí!” Chủy thủ nói.
Không phải đồ vật…
Tư Mã U Nguyệt bị giật mình vì lời nói của chủy thủ, nhưng đồng thời cũng vì nửa câu sau mà cảm thấy kinh ngạc.
“Ngươi là chí tôn thần khí? Chí tôn thần khí rõ ràng chính là ta!” Tiểu Linh Tử nghe chủy thủ nói xong thì không chịu được, lập tức phản bác.
“Ta mới là chí tôn thần khí, ta lợi hại hơn so với ngươi!” Chủy thủ nói.
“Ta mới lợi hại hơn!” Tiểu Linh Tử nói.
“Ta lợi hại!”
“Được rồi, hai ngươi đừng cãi cọ, mau nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là sao? Ngươi rốt cuộc là thứ gì?” Tư Mã U Nguyệt ngăn cản hai người tiếp tục gây chuyện, nếu không với tình hình hiện tại của bọn họ, cãi nhau đến ngày mai cũng chưa xong.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, mọi người đều nói ta không phải đồ vật!” Chủy thủ nói giọng hơi oan ức: “Ta là thần khí chí tôn Linh Lung.”
Tiểu Linh Tử nghe chủy thủ lại tự phong mình là thần khí chí tôn, muốn nói chuyện, bị Tư Mã U Nguyệt trừng mắt liếc nhìn một cái, đành phải nén lại.
“Linh Lung? Đây là vũ khí gì?” Tư Mã U Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Chính là Linh Lung!” Linh Lung nói: “Trước kia ta là một khối linh lung thần thạch được hình thành cùng thiên địa vào thời kỳ thái cổ, những khoáng thạch đựng trong thân thể ta cũng đủ luyện chế thần khí. Sau đó, thời kỳ thái cổ có một đại thần luyện khí, y tìm được ta, luyện ta thành thần khí. Trước khi ta bị luyện thành thần khí cũng đã có ý thức, trong quá trình luyện chế ta bị buộc phân ly, dung hợp, thống khổ kia làm ta mất đi ý thức, ta còn tưởng là ta đã chết, kết quả là tới lúc ta mở mắt ra, ta đã trở thành hình dạng này.”
“Vì sao y đem ngươi luyện thành chủy thủ? Ở thế giới này, lực công kích của chủy thủ không bằng những vũ khí khác mà.” Tư Mã U Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Đây cũng không phải nguyên hình của ta.” Linh Lung nói: “Chẳng qua hiện tại ta chỉ có thể hiện ra hình thái như vậy mà thôi.”
“Nói như vậy ngươi còn có hình thái khác?” Tư Mã U Nguyệt hưng phấn.
“Đúng vậy, nếu đã được gọi là chí tôn thần khí, khẳng định ta có bản lĩnh!” Giọng Linh Lung trở nên đắc ý: “Ta có thể biến thành vũ khí tùy ý, trường thương, đại đao, lợi kiếm, muốn biến cái gì thì biến thành cái đó, trừ tay này ta không phục chế được, những vũ khí khác ta đều có thể phục chế.”
“Điều này cho thấy ngươi không bằng ta!” Tiểu Linh Tử đắc ý nói.
Tư Mã U Nguyệt hai mắt tỏa sáng nhìn chủy thủ, nói: “Vậy ngươi biến thành vũ khí khác cho ta xem?”
“Việc biến thân này phải do chủ nhân khống chế.” Chủy thủ nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta thực thích ngươi, để ta nhận ngươi làm chủ nha!”
“Nhận chủ? Vũ khí này cũng cần nhận chủ à?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.
“Ngốc vậy! Không nhận chủ, người sao có thể đi vào bên trong linh hồn châu.” Tiểu Linh Tử nói.
Tư Mã U Nguyệt trừng mắt nhìn Tiểu Linh Tử liếc mắt một cái, kẻ này gần đây luôn thích mắng nàng ngốc. Nàng ngốc chỗ nào? Chẳng qua là đối thế giới này còn chưa hiểu biết mấy thôi.
“Ha ha ha…” Chủy thủ khi không đụng độ Tiểu Linh Tử tính tình lại rất tốt, kiên nhẫn giải thích với Tư Mã U Nguyệt: “Thế giới này, giữa linh khí và chủ nhân cần phải có liền hệ. Liên hệ này sẽ làm quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật, linh khí khi sử dụng cũng có thể phát huy lực lượng lớn hơn nữa.”
“Như vậy à!” Tư Mã U Nguyệt hiểu biết: “Ta còn tưởng rằng chỉ có Tiểu Linh Tử mới muốn nhận chủ, những linh khí khác đều không cần nhận chủ. Vậy chúng ta nhận chủ đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook