“Đúng rồi, các ngươi có thấy y kì lạ không? Hai mắt trống rỗng vô thần, cho dù chúng ta nói gì cũng không có phản ứng. Rõ ràng như vậy, chẳng lẽ không cảm nhận được?”. Thiều Dật cầm lấy cằm Thụy Hiên, vừa nhìn vào mắt y vừa nói. “Để ta cho các ngươi biết tại sao… Ta đã hạ dược y. Mục đích là gì? Vì tuy rằng y mất trí nhớ, nhưng không thể đảm bảo những tác động từ bên ngoài không ảnh hưởng đến y. Phòng ngừa tình huống này, ta bất đắc dĩ mới phải hạ dược y.”

“Ngươi…!!!”

“Các ngươi nhìn xem, y bây giờ tựa như búp bê không có sinh mệnh, mặc người bài bố, mặc người thao túng, không phải tốt lắm sao? Như vậy y sẽ vĩnh viễn là của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể đoạt mất.”. Thiều Dật liếc nhìn hai người dưới đất, nói tiếp. “Đặc biệt là hai ngươi, bất luận có thương y thế nào, cũng không thể cướp y nữa rồi.”

Thiều Dật cúi đầu hôn lên môi Thụy Hiên, ác ý trước mặt hai người trình diễn tình cảm mãnh liệt…

“Chết tiệt!!!”. Hai người không hẹn mà cùng rống to một tiếng, gượng dậy tấn công về phía Thiều Dật, tiếc rằng không chỉ bị Sương Vệ ngăn cản, mà còn vì vận nội lực, làm cho độc càng nhanh lan ra toàn thân.

“Khụ…”, từng ngụm máu đen từ trong miệng hai người tràn ra.

Càng thêm thống khổ lại không thể nhúc nhích, hai người chỉ có thể phẫn hận trừng Thiều Dật, trơ mắt nhìn hắn ở trước mặt bọn họ diễn một màn đông cung sống động mà không thể ngăn cản.

“Yêu đơn phương… Để làm gì chứ…”. Mộc Dĩnh Nhiên khẽ mở miệng.

Thiều Dật ngừng động tác, nhìn về phía bọn họ: “Cái gì?”

“Yêu…đơn phương… Làm được gì chứ???”. Mộc Dĩnh Nhiên ra sức hô to, lần thứ hai nôn ra máu.

“Thì có sao? Chỉ cần hắn ở bên người ta, cho dù là yêu đơn phương cũng không hề gì.”. Thiều Dật phản bác, lại lập tức cười lạnh. “Các ngươi nên lo cho quân đội của mình trước đi đã.”

“Không cần lo… Quân đội…”. Sở Hoài Chi cố hết sức tựa vào vách tường ngồi dậy. “Có Bùi Trình quan và Hứa Nghi…căn bản không cần lo lắng…”

“Nhưng…”, Thiều Dật hai mắt chợt lóe, “…các ngươi trúng độc, bọn họ đại khái cũng vậy đi. Cho dù lợi hại thế nào, trúng độc cũng sẽ vô dụng, như các ngươi vậy.”

“Hừ! Ta tin tưởng quân đội Viễn Cư Quốc có thể tránh được một kiếp này.”. Sở Hoài Chi hừ một tiếng, cố gắng đề khí nói.

“Tình hình này, có vẻ như ông trời cũng không muốn giúp các ngươi.”. Thiều Dật cười cười, không để tâm đến Sở Hoài Chi vừa nói.

“Không phải chỉ dựa vào mình ngươi là có thể quyết định. Cho dù quân đội chúng ta thực sự trúng độc, cũng sẽ có người giải độc cho bọn họ…”. Mộc Dĩnh Nhiên suy yếu nói, phảng phất giọng điệu giễu cợt.

Thiều Dật phẫn nộ ra chưởng đánh nát bàn dài trước mặt, quay ra đặt Thụy Hiên lên đại ỷ.

“Thụy Hiên…”. Mộc Dĩnh Nhiên hút khí, hắn không thể nhìn người mình yêu bị đối xử như vậy. Hắn tự trách, hắn hận chính mình. Không phải tự xưng chính mình thông minh đệ nhất thiên hạ sao? Không phải tự nhận mình võ công cao cường sao? Giờ ngay cả người mình yêu thương cũng vô pháp bảo hộ.

“Nhị đệ…”. Sở Hoài Chi dùng hết sức đứng dậy. “Cho dù thân thể đã thành như vậy…cũng không thể buông tha…”

Mộc Dĩnh Nhiên mở mắt, nhìn về Thụy Hiên đang bị đối đãi cuồng bạo phía trước, cắn răng, toàn thân phát run đứng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương