Kéo xuống một góc quần áo bị cắt của Thụy Hiên, Mộc Dĩnh Nhiên thô lỗ che lại cái miệng nhỏ nhắn đang mở.

Bọn họ muốn làm cái gì?!!

Mộc Dĩnh Nhiên đột nhiên nắm phân thân Thụy Hiên, tùy ý kiêu khích vị trí mẫn cảm.

Thụy Hiên đổ rút một hơi, hai gò má nhất thời đỏ lên.

Hơi quá đáng….. Ngô…..Dừng tay! Dừng tay!! Dừng tay!!!!

Thụy Hiên, nhĩ hảo mẫn cảm a…. như vậy liền tiết…. – Sở Hoài Chi trào phúng cười lạnh, tốc độ trừu sáp của phân thân giả càng mạnh, càng nhanh hơn.

Thật không hiểu lúc trước ngươi lăng gian xá đệ cùng muội muội Dĩnh Nhiên như thế nào? Ngươi nói!! Ta đem hết thảy đáp lễ lên người ngươi nhé? – Sở Hoài Chi đem tay kia nắm điểm hồng trước ngực Thụy Hiên, làm cho hắn càng nhiều kích thích.

Nói nhiều như thế với hắn làm gì? Trực tiếp nỗ lực thực hiện là được rồi – Mộc Dĩnh Nhiên cũng đưa tay nắm điểm hồng bên kia của Thụy Hiên.

Ân…. Ân…ân… – Thụy Hiên khó chịu nức nở ra tiếng, nhưng nhìn hai mắt hắn hừng hực phát hỏa, không khó muốn thấy nếu cởi bỏ miếng vải trên miệng hắn, hắn sẽ mắng nhiều điều khó nghe như thế nào.

Thụy Hiên a….. Chúng ta sẽ cho ngươi thể nghiệm các loại khuất nhục, nhĩ hảo hảo chờ mong đi – Mộc Dĩnh Nhiên tà tà cười nói, lấy ngón cái ngăn cản Thụy Hiên phát tiết.

Ân…. Ân…ân… – Thụy Hiên nhanh không thể giữ trụ tâm trí mình, hắn cảm thấy chính mình thật sự không chống đỡ được lâu nữa.

Thật muốn nhanh nhìn thấy bộ dáng *** đãng của ngươi.

Thật muốn nhanh nghe được thanh âm ngươi dưới thân chúng ta cầu xin tha thứ.

Sở Hoài Chi cùng Mộc Dĩnh Nhiên không những chỉ xâm phạm thân thể hắn mà còn tàn phá cả tâm lý hắn nữa.

Chúng ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết…..

Chúng ta cho ngươi sống so với đã chết còn thống khổ hơn….

Trong đầu quanh quẩn thanh âm hai người, hai mắt Thụy Hiên đen sầm rơi vào hắc ám

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương