Đêm khuya ngày 4 tháng 8 năm 2008, thời điểm toàn bộ cư dân thủ đô Nam Hải người người yên ổn vùi mình vào trong giấc ngủ an bình thì phòng hội nghị phía Tây thành phố này lại là một mảnh hoàn toàn trái ngược. Đèn đuốc sáng trưng toả khắp không gian tịch mịch, trên bàn dài hiện diện sự có mặt của vài gã đàn ông mặc quân phục tướng quân cấp cao trong quân đội đang túc mục ngồi, từng người trong số bọn họ đều trưng ra một bộ mặt cứng ngắc không chút biểu tình. Phòng hội nghị vẫn tràn ngập khí thế trang nghiêm như mọi phiên họp thường ngày, tuy nhiên nếu như quan sát kĩ càng thì liền có thể nhận ra được sự khác biệt không nhỏ, rõ ràng trong không gian không biết từ lúc nào đã lưu chuyển thêm một sự ngưng trọng khó hiểu.

Thiếu tá Lý Dương của cục tình báo quân đội số 9 mặc trên người một thân tây trang màu đen, chân mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại từ trên ghế ngồi đứng dậy nhìn về phương hướng cửa lớn, tựa như đang chờ ai đó, trong phòng hội nghị người người đều mang bộ dáng nghiêm túc liền trông thấy hắn trở nên bắt mắt vô cùng.

Năm phút sau, bên ngoài hành lang phòng hội nghị phía Tây vang lên hàng loạt tiếng chân bước dồn dập, những người đang ngồi vừa nghe thấy thanh âm này đều cung kính đứng dậy, ngay cả Lý Dương sắc mặt không tốt cũng không ngoại lệ. Cánh cửa lớn mở ra, một người đàn ông cao niên hai bên tóc mai bạc trắng mỉm cười hoà ái bước vào, lão đối với mọi người trong phòng gật đầu chào hỏi rồi nói: “Đêm hôm khuya khoắt lại cho triệu tập mọi người đến đây, lão già này thật sự thấy ngại nhưng không thể không mạo muội một phen, các vị tướng quân không cần khách sáo, đều an toạ cả đi!”

Mọi người cung kính đáp lại ông ta một tiếng rồi đồng loạt ngồi xuống, Lý Dương vẻ mặt cấp thiết, không đợi người đàn ông trước mắt mở miệng nói được lời nào liền đã vội vàng lên tiếng hỏi: “Thủ trưởng, tại sao hiện tại chúng ta lại phải vội vàng thay đổi mọi kế hoạch đã được định ra từ trước? Biệt đội Sơn Miêu hành động thập phần thuận lợi, đặc công chúng ta hoàn thành nhiệm vụ vô cùng hoàn mỹ, một giọt nước cũng đảm bảo không lọt ra ngoài, theo điều luật thường lệ thì bộ quân binh không thể can thiệp vào công việc nội bộ của cục tình báo, hành động thu lưới trước mắt là có ý gì?!“

“Tiểu Lý à, tạm thời cậu hãy bình tĩnh để cho lão già này được phát biểu với mọi người ở đây một vài lời!” Người đàn ông cao niên mỉm cười, chỉ với một động tác phất tay đơn giản liền ngăn được lời truy vấn sau đó của Lý Dương, lão quay đầu đối với những vị tướng quân đang ngồi nghiêm túc hai bên bàn dài hỏi: “Hành động tiến hành thế nào? Nhân sự điều động ổn thoả rồi chứ?!”

Một người nam nhân trung niên nước da màu đồng, độ tuổi khoảng hơn bốn mươi từ trên ghế ngồi đứng dậy, thanh âm hùng hậu đáp trả: “Mọi sự ổn thoả thưa thủ trưởng, đặc công trong tổ chức chúng ta khi nghe được lời triệu tập đều đã nhanh chóng tập trung đông đủ, chỉ chờ mệnh lệnh cuối cùng được ban bố xuống thì sẽ lập tức thực thi kết hoạch thu lưới, có Lý Thượng Tá của Hải Quân Chiến Đội số 6 tự thân tọa trấn, đảm bảo hành động kết thúc chiến dịch sẽ tiến hành một cách thuận buồm xuôi gió, xin thủ trưởng yên tâm!”

“Tốt lắm!” Người đàn ông cao niên hài lòng gật đầu, đoạn tiếp tục hỏi: “Các vị còn ai đối với hành động lần này có kiến nghị gì không?”

Thiên chức của quân nhân là tuyệt đối phục tùng, các vị tướng quân trầm mặc không nói, dường như không một ai trong số bọn họ có ý định lên tiếng phản đối quyết định đã được ban bố trước mắt. Năm phút thời gian cứ thế trôi qua, Lý Dương đứng một bên trên trán không khỏi túa ra mồ hôi, đưa tay lên nhìn đồng hồ, cả người không được tự chủ lâm vào trạng thái căng thẳng, suy nghĩ một chút rồi vội vàng nói: “Thủ trưởng, Lý Dương tôi không phải không biết tính nghiêm trọng của sự việc trước mắt, nhưng trong đợt hành động lần này đặc công của chúng tôi thật sự không có để lộ điều gì, sở tình báo số 3 và đội hành động sở 9 hợp tác với nhau vô cùng chặt chẽ, bất kể về mặt tình báo hay hành động đều được từng bước tiến hành hoàn chỉnh, không lưu lại một chút sơ hở nào, tôi không hiểu tại sao chúng ta lại phải thực thi kết hoạch thu lưới? Huống hồ hành động lần này chúng ta phái đi đều là tinh anh của quốc gia, mỗi một người trong số bọn họ đều đã từng vì đất nước lập ra không ít chiến công, tôi hy vọng…”

“Được rồi Lý Dương, nhưng gì cậu nói lão đều hiểu!” Người đàn ông sắc mặt không không chút thay đổi, từ đầu đến cuối đều một vẻ lãnh tĩnh không thể hiện bất cứ tình cảm, trầm giọng nói: “Trong đợt truy kích lần này biệt đội Sơn Miêu hành động vô cùng đẹp, lão cũng biết bên tình báo quân đội các cậu vì thế mà đã bỏ ra rất nhiều tâm sức cùng máu huyết. Nhưng ở đây có một điều mà Tiểu Lý cậu không nên quên, bọn họ nếu đã là tinh anh của quốc gia thì cũng phải có giác ngộ vì quốc gia hy sinh tính mạng, đây điều lệ đầu tiên của của một người đặc công, lão nghĩ bọn họ còn rõ ràng hơn hai người chúng ta!”

Lý Dương nột tâm nhất thời chấn động, hai hàng chân mày nhíu chặt vào nhau thành hình chữ xuyên, hắn làm sao có thể không biết điều lệ đầu tiên của một đặc công: Tất cả vì lợi ích của quốc gia, mà “Tất cả” trong đó bao hàm rất nhiều thứ. Lý Dương hít sâu một hơi, qua một hồi suy nghĩ vẫn lựa chọn không buông tay, cố gắng dùng giọng bình tĩnh thuyết phục người đàn ông đang đứng trước mặt mình: “Thủ trưởng, tôi được hiểu tính trọng yếu của sư kiện lần này, nhưng vẫn như lúc trước tôi đã đề cập với ngài, đặc công chúng tôi đều bí mật xâm nhập, không hề có bất cứ một ký lục xuất nhập cảnh, nhất là 003, cô ấy thâm nhập vào nước Mỹ bằng tàu ngầm…”

“Lý Dương” Người đàn ông cao niên được gọi là Thủ trưởng khó chịu nhíu mày, thanh âm hùng hậu quát: “Bản thân cậu đã là một người quân nhân của quốc gia gì thì phải làm tốt chức trách chính mình, mọi chuyện không thể nói đến nghĩa khí giang hồ, sự tình ngày hôm nay đến đây chấm dứt, tan họp!”

Đám tướng quân đang trầm mặc ngồi hai bên nghe được lời này của lão liền nhất tề đứng dậy, thu thập văn kiện trên bàn chuẩn bị bước ra khỏi phòng.

“Thủ trưởng!!!” Lý Dương đột nhiên hét lớn, thanh âm bén nhọn vang vọng quanh quẩn trong phòng hội nghị khiến cho ngườ người nơi đây không khỏi sững sốt một phen. Bọn họ không ngờ Lý Dương, một tên thiếu tá nho nhỏ ở bộ tình báo lại có gan như thế, tất cả kinh ngạc quay đầu, tầm mắt đổ dồn vào trên người hắn.

Lý Dương hấp tấp túm lấy một sấp văn kiện trên bàn, chạy mấy bước đến bên cạnh người đàn ông cao niên, vẻ mặt tuy cấp thiết nhưng trong ánh mắt lại nóng rực, trầm giọng nói: “Năm 2002, 003 một thân một mình tiến đến Iraq bắt tướng quân cao cấp phản quốc của nước ta, dùng ba tháng thời gian truy kích hai mươi tám đầu lĩnh cấp cao của phần tử khủng bố, cuối cùng trong sự phong tỏa nghiêm mật của quân địch, đã bắt được tướng quân phản quốc đem về nước quy án, đem lại cho quốc gia cơ mật và lợi ích không thể kể hết!”

“Năm 2003, 003 tham gia chiến dịch truy kích các phần tử phản kích chính phủ của các nước đối lập, cuối cùng phá tan ba cơ cấu tình báo của địch, đoạt về những cơ mật vô cùng lớn, làm nước ta tránh được những đợt công kích lớn về kinh tế của các nước phương Tây!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương